Nhạc hỉ thổi náo nhiệt, pháo hoa nổ đùng đoàng ầm ĩ cả một vùng, một đám tiểu hài tử hi hi ha ha ở trước cửa Cầu phủ xem náo nhiệt. Năm mươi sáu mươi con ngựa cao lớn đứng phì phò phun khí, hai ba mươi giá xe ngựa xếp từ đầu đường đến cuối phố, chữ hỉ đỏ thẫm dán trên xe thật xinh đẹp. Ngựa cao lớn, xe ngựa xa hoa, mà người càng thêm uy phong.
Những người ngồi trên ngựa, ai nấy đều đeo bội đao, áo đen thắt lưng vàng, áo choàng đỏ giày ủng bằng gấm. Chung quanh náo nhiệt như vậy, bọn họ lại ghìm cương ngựa, ngồi thẳng tắp, nhìn về phía trước không chớp mắt, tuyệt đối là được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Đột nhiên, một tiểu nha đầu mặc váy hồng, tóc búi hai bên chạy đến chỗ người người đứng đầu đoàn xe ngựa, bộ dạng giống như có chút khiếp sợ.
“Nhị gia, Ngọc phu nhân tìm ngài.” Nói xong, vội vã chạy trở về.
Dây cương căng lên, ngựa đen hí dài một tiếng, quay đầu lại, bước bốn vó, đi đến bên chiếc xe ngựa ở giữa đoàn xe. Nam tử quát nhẹ, ngừng ngựa, nhảy xuống. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao hàng lông mày rậm, con ngươi đen láy như sao xa, dáng người ngang tàng, đúng là Tiêu Nhị Lang, cũng chính là Nhị công tử của Kính vương phủ.
“Ngọc di, tìm ta có chuyện gì?” Hắn ở bên ngoài xe ngựa hỏi.
“Ta thấy chuẩn bị đến giờ rồi, tân nương sắp ra đây, ngươi theo ta đến trước cửa nói vài câu chia tay với thân gia đi.” Vệ Quỳnh Ngọc từ trên xe được hai nha đầu nâng xuống dưới.
“…” Tiêu Nhị Lang không tình nguyện, nhưng lời nói của trưởng bối không nên ngỗ nghịch, huống chi hắn mượn cớ lần đón dâu này để ra ngoài phụng mệnh, nay mật chỉ đã hoàn thành thuận lợi, nhưng để tránh hoài nghi, hắn vẫn phải đóng tròn vai trò nhị ca của tân lang.
Đột nhiên, một bóng người màu vàng nhạt chậm chậm chạy tới đây, bản năng của võ tướng khiến Tiêu Nhị Lang lập tức có hành động, bước một bước dài về phía phải, cản trước xe ngựa của Vệ Quỳnh Ngọc.
“Hoảng loạn cái gì? Chạy cái gì? Đừng làm ngựa kinh sợ.” Hắn được phụ mẫu phó thác, trước hết phải chiếu cố Ngọc di, chứ không phải thân gia chưa vào cửa.
“Mặc Tử không hoảng loạn, chỉ là sợ làm lỡ giờ lành xuất môn của cô nương.” Chạy chậm nên không thở dốc, giọng nói vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào. Vừa ngẩng đầu, dung nhan rực rỡ như minh châu, đến khi nhìn thấy Tiêu Nhị Lang, chớp mắt một cái đã khôi phục lại bộ dáng nha hoàn sụp mi thuận mắt, “Phụng mệnh của lão gia, mời thân gia đi vào.”
Tiêu Nhị Lang cảm thấy quen mặt, không ngờ chính là nha đầu ngày đó gặp ở Từ Niệm am, nhưng tên của nha đầu này khiến hắn không vui khi nhớ đến. Thầm nghĩ, ở đâu ra lắm người họ Mặc xuất hiện trước mặt hắn như vậy?
“Nhị Lang, ngươi đừng coi nơi này là thao trường, lớn tiếng dọa đến cô nương người ta.” Vệ Quỳnh Ngọc đẩy Tiêu Nhị Lang ra, “Chúng ta tới đón dâu, không phải đến cướp dâu.”
Vệ Quỳnh Ngọc cho dù mang tâm tính như thế nào, giọng nói biểu tình với ai cũng đều thân thiết, thích nói đùa vui, cho nên rất được người khác yêu thích. Hai nha đầu phía sau nghe thế cười như chuông bạc, ngược lại cũng khiến Vệ Quỳnh Ngọc vui vẻ nở nụ cười.
“Ngọc di.” Tiêu Nhị Lang bất mãn với cách nói của Vệ Quỳnh Ngọc.
Vệ Quỳnh Ngọc cũng biết phải có chừng có mực, nắm tay Mặc Tử, tán thưởng một tiếng, “Nhìn tiểu nha đầu này xem, xinh đẹp giống như tiên nữ.”
Bởi vì là ngày vui của Cầu Tam nương, thân lại là nha đầu hồi môn, cho nên càng phải cho chủ nhân mặt mũi. Lục Cúc đã sớm chuẩn bị tốt bốn chiếc váy xuân.
Mặc Tử mặc một chiếc váy màu vàng nhạt trên thêu con bướm đang giương cánh, đai lưng lụa hoa văn cành liễu quấn quýt, cánh tay thêu cúc vạn thọ, cổ áo hình cung làm bằng vải lụa trong suốt. Tóc đen như gấm, dùng dây cột ở hai bên, đẹp đẽ đáng yêu. Thật sự là, váy so với con bướm người so với hoa. Từ đầu đến chân, không có một trang sức vàng bạc nào, nhưng nửa điểm khó coi cũng không thấy, ngược lại có vẻ tự nhiên hào phóng của gia đình quyền quý.
Một nha đầu bậc hai đã như thế này, thế chẳng phải tiểu thư càng tuyệt diễm? Trong lòng Vệ Quỳnh Ngọc vốn còn bất an, đột nhiên lại ổn định lại. Có lẽ nàng chọn đúng người rồi.
Mặc Tử nghe Vệ Quỳnh Ngọc khích lệ, vội cảm tạ, sau đó nói, “Theo như quy củ, cô nương gả đi, phu nhân không cần gặp mặt lão gia nhà ta. Chỉ là, người đưa gả có chút thay đổi, muốn thỏa thuận một chút với phu nhân, tránh để cho ngài cảm thấy đột ngột.”
“Ồ? Nói như vậy ta không thể không gặp lão gia rồi. Nha đầu, ngươi đi trước dẫn đường.” Người đưa gả là đại diện cho nhà mẹ đẻ của tân nương, nếu chọn không tốt, chẳng những tân nương mất thể diện, hơn nữa còn bị cha mẹ chồng, chị em dâu, thậm chí là người hầu xem nhẹ. Tốt xấu người cũng là do Vệ Quỳnh Ngọc chọn, thể diện của Cầu Tam nương, cũng là thể diện của nàng.bg-ssp-{height:px}
“Ngọc di, ta có cần đi theo không?” Tiêu Nhị Lang vẫn luôn tôn kính với Vệ Quỳnh Ngọc.
“Mặc Tử, Nhị Lang đi theo có tiện không?” Nam nữ khác biệt, hơn nữa một người là em dâu chưa qua cửa, một người là Nhị bá chưa lập gia đình, chung quy vẫn nên tránh không để xảy ra hiềm nghi.
“Cô nương ở trong viện, chờ lão gia cùng ngài thương lượng xong, mới đi ra. Nếu Nhị gia phụ trách sắp xếp mọi chuyện trên đường rước dâu, ngài vào thật là không còn gì tốt hơn.” Mặc Tử kính cẩn đáp.
“Như thế rất tốt. Nhị Lang, ngươi đi cùng ta.” Vệ Quỳnh Ngọc gọi Tiêu Nhị Lang đuổi kịp.
Mặc Tử ở phía trước dẫn đường, nghe tiếng bước chân phía sau, tâm tư lại trở về đêm hôm trước.
….
“Muốn ngươi nói một tiếng tạ ơn, thật không dễ dàng. Bạch Hà, Lục Cúc, giúp ta nhớ kỹ. Ngày nào đó, Mặc Tử cô nương ở sau lưng mắng ta, các ngươi phải đem chuyện này nói lại một trăm lần, tìm lại lương tâm của nàng.” Cầu Tam nương thấy Mặc Tử nở nụ cười, bản thân càng cười đến ung dung.
“Cô nương, ngài đừng nói chuyện cười nữa.” Bạch Hà bày sẵn chăn màn, lại bưng một ly nước ấm tới trước mặt Cầu Tam nương.
“Mặc Tử có hai chuyện không rõ, cô nương có thể trả lời được không?” Nàng biết tình hình chung, nhưng chi tiết vẫn không rõ.
“Chỉ có hai chuyện?” Đôi môi đỏ au của Cầu Tam nương chu lên, gắt giọng, “Còn tưởng rằng ta phải nói lại từ đầu đến cuối cho ngươi nghe. Hỏi đi, hiểu được dù sao cũng hơn là ta phải giải thích toàn bộ.”
Cầu Tam nương thích tham gia những chuyện náo nhiệt, hẳn là di truyền của Cầu lão gia.
“Tại sao Ngũ Gia đột nhiên lại coi trọng Bạch Hà?” Mặc Tử nói xong, liếc mắt nhìn Bạch Hà một cái.
Khuôn mặt Bạch Hà, đỏ một trận, trắng một trận.
“Đương nhiên là ta bảo Bạch Hà đi câu dẫn hắn.” Cầu Tam nương nói chuyện không phụ trách nhiệm, da mặt thật dày.
Lúc này dù là Bạch Hà luôn trung thành và tận tâm cũng phải thay mình giải oan, “Cô nương, ta nào có câu dẫn Ngũ Gia? Chỉ là… chỉ là…” Không có cách nào nói tiếp.
“Đúng vậy, cô nương, cái đó không gọi là câu dẫn. Bạch Hà tỷ chỉ nở một nụ cười với Ngũ Gia, không đúng, là hai nụ cười. Lần thứ nhất khiến Ngũ Gia mất hồn. Lần thứ hai, tròng mắt của Ngũ Gia sáng rực.” Lục Cúc giúp Bạch Hà giải thích, nhưng giọng nói càng mang theo ý cười.
Hình dung đến cảnh hai mắt Cầu Ngũ sáng rực rất dễ, hắn vốn đã giống sói, mắt sáng lại càng giống con sói háo sắc —— Mặc Tử âm thầm bổ sung trong lòng.
“Cũng không phải. Là cô nương chỉ cho ta xem hai con vịt đánh nhau, ta cảm thấy thú vị, mới cười. Vừa lúc Ngũ Gia đi qua, tưởng rằng ta cười với hắn.” Bạch Hà bắt đầu vặn khăn tay, xấu hổ vô cùng.
“Nếu ta không nói hai con vịt đánh nhau, mà nói Ngũ đệ đến rồi, ngươi vẫn có thể cười xinh đẹp như vậy, chức đại tiểu thư tặng cho ngươi.” Tâm tình của Cầu Tam nương vô cùng tốt, “Là ai nói, vì giúp tỷ muội, chuyện gì cũng dám làm. Đệ đệ kia của ta bị ngươi làm cho mê thần hồn điên đảo, ta chỉ cổ vũ hắn hai câu, hắn đã vội vã chạy đến chỗ mẫu thân tốt của ta đòi muốn ngươi. Có điều cũng còn tốt, chỉ cười hai cái, đổi thành ngươi và Mặc Tử vô sự, không thiệt chút nào.”