Tiêu Nhị Lang xuất thân danh môn, liếc mắt nhìn là biết cái nào quý cái nào không. Ngay cả hán tử lỗ mãng như Thạch Lỗi cũng nhìn ra được, duỗi tay cọ cọ bộ râu xồm, nói thẳng quả nhiên đưa nhầm đồ cưới.
“Hai vị, có thể tiếp tục chuyển được chưa?” Trần quản sự cung kính thăm hỏi.
“Có thể.” Tiêu Nhị Lang đem kiếm trả lại cho Thạch Lỗi, nghiêng người tránh ra, “Ta cũng chỉ muốn cẩn thận thôi.”
“Vẫn là công tử suy nghĩ chu đáo, Mặc Tử hoàn toàn không để ý tới điều này.” Lấy Trần quản sự làm gương, Mặc Tử lại cải tiến một chút, làm thấp đi mình mà nâng cao người khác, chỉ hi vọng vị Tiêu tướng quân này đừng phá đám nữa.
Đám gia đinh Trần quản sự mang đến vô cùng được việc, lại thêm những tinh binh của Tiêu Nhị Lang, cho nên chưa đến một khắc đã đem tám mươi rương hòm cưới đổi lại.
Tiểu nha đầu bên người Vệ Quỳnh Ngọc chạy tới, nói với Tiêu Nhị Lang, “Nhị thiếu gia, phu nhân hỏi có chuyện gì.”
Trần quản sự thấy thế, vội vàng nhìn về phía Mặc Tử, “Mặc Tử cô nương, ta trở về phủ báo cáo kết quả với lão gia. Cô nương ở chỗ này, nói giúp chúng ta vài câu lời hay.”
Không đợi Mặc Tử gật đầu, đã vội vã lên xe, quay đầu xe về hướng cửa thành, dẫn đầu đội xe ngựa nhanh chóng rời đi.
“Người này, nói đi là đi.” Mặc Tử thấy hắn nhanh chóng rút lui như thế, nhíu mày bất mãn.
“Có lẽ là sợ cô nương nhà ngươi trách tội xuống.” Thạch Lỗi không khách khí với Mặc ca, nhưng với Mặc Tử lại rất khách khí, “Có điều, làm việc như thế này thật sự nên trách mắng một chút.”
Mặc Tử khẽ cười, đến nắm tay tiểu nha đầu kia, “Đi thôi, chuyện này để ta nói với phu nhân và cô nương.”
Thạch Lỗi thấy hai người đi xa, mới quay lại nhìn Tiêu Nhị Lang: “Bạch Vũ lão đệ, nha đầu kia khéo léo như thế, nói như vậy cô nương của nàng chắc cũng không kém. Ngươi đã gặp qua tân nương hay chưa?”
“Gặp qua rồi.” Trong lòng Tiêu Nhị Lang cảm thấy có gì đó quái dị, lại không thể nói rõ ra được.
“Có đẹp hay không?” Quân tử tham sắc, Thạch Lỗi cũng không ngoại lệ.
“Lạc Châu đệ nhất mỹ nhân, ngươi nói có đẹp hay không?” Tiêu Nhị Lang hỏi ngược lại.
“Lạc Châu đệ nhất mỹ nhân không phải là Lục cô nương nhà Vệ nhị gia của ngươi sao?” Danh hiệu này không phải nữ tử nào cũng có thể gắn cho được, bởi vậy Thạch Lỗi nhớ rất sâu.
“Lời nói của Vệ Tam Lang cũng có thể thật sao, hắn nhìn đám nữ tử trong Hồng Hạnh lâu ai ai cũng là mỹ nhân.” Tiêu Nhị Lang lộ ra thần sắc khinh miệt, hiển nhiên không tin ánh mắt Vệ Tam Lang.
“Vệ Tam Lang cố ý nâng muội muội của hắn, thế làm sao ta biết ngươi không phải cố ý nâng em dâu của mình lên?” Thạch Lỗi ha ha cười nói, còn tiến lên vỗ vai Tiêu Nhị Lang.” Ngươi nói xem tân nương tử có bỏ khăn voan xuống không? Chờ đến khi nàng tháo xuống, ta tự mình nhìn xem.”
“Tùy ngươi.” Ngũ quan nghiêm nghị của Tiêu Nhị Lang rốt cục cũng thả lỏng hơn chút, mặc kệ Thạch Lỗi “quyến rũ”, “Đến lúc đó đừng có nhìn chằm chằm thất lễ người ta, dù sao đó cũng là tân nương của Tam đệ ta.”
“Chỉ cần không phải cười khuynh nước khuynh thành như Mạc Ưu cô nương của Lê Hoa các, lão Thạch ta tuyệt đối đổ được.” Nhắc đến người này, Thạch Lỗi lại nở nụ cười đến xấu xa, “Tiêu Bạch Vũ, ngươi… ha ha… ha ha.”
Tiêu Nhị Lang thản nhiên liếc nhìn Thạch Lỗi, “Ha ha cái gì? Ngươi muốn mỹ nhân cười, thì tự mang bạc đi mua là được.”
Thạch Lỗi thở dài, “Ta dâng ngàn vàng cũng chưa chắc đã thấy được nàng cười, còn có người không cần một xu cũng có thể vào thẳng phòng riêng của mỹ nhân.”
“Ngươi đừng nói nhăng nói cuội phá hỏng thanh danh của người ta. Mạc Ưu bán nghệ không bán thân, ta chẳng qua chỉ là ——” Bước chân lên thềm đá, Tiêu Nhị Lang không nói nữa.
Thạch Lỗi cũng thay đổi thần sắc nghiêm túc.bg-ssp-{height:px}
Chợt nghe Mặc Tử nói: “Xảy ra lỗi lớn như vậy, Trần quản sự không có mặt mũi gặp cô nương, sợ bị mắng. Ta còn chưa kịp gọi, hắn đã lên xe vội vã trở về.”
“Chuyện này đúng là không nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng đã đổi lại. Vài ngày nay trong phủ ai cũng bận bịu, nay ta đã xuất giá, còn mắng hắn được sao? Hơn nữa, ngày vui như thế này, cần gì tìm đến những chuyện không thoải mái.” Cầu Tam nương ở trước mặt hai vị trưởng bối trở nên vô cùng hiền lương.
Quả nhiên được hai vị phu nhân khen ngợi, nói nàng tâm tính thiện lương.
“Tỷ tỷ nhân hậu như vậy, nhất định là người có phúc khí.” Lục tiểu thư cũng thản nhiên phụ họa theo trưởng bối.
“Hai vị phu nhân khen ngợi, Tam nương là hậu bối cũng chỉ đành mặt dầy nhận lấy. Nhưng muội muội nói như vậy, thật làm cho Tam nương ngượng ngùng.” Lúc này chén trà trên tay Cầu Tam nương hơi run run, đổ ra vài giọt nước. Tay còn lại Cầu Tam nương đưa lên nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương.
Bạch Hà vội hỏi: “Cô nương làm sao vậy?”
“Có phải không được thoải mái?” Mẹ nuôi Lý thị của Cầu Tam nương cũng lo lắng nói.
“Có lẽ là do trời nóng, cô nương che khăn voan, không được thông khí, cho nên có biểu hiện say nắng.” Mặc Tử tự giác thay Cầu Tam nương tranh thủ phúc lợi.
“Ôi —— là ta hồ đồ.” Ngữ khí của Vệ Quỳnh Ngọc vô cùng thân thiết, “Chúng ta đón dâu không giống với nhà bình thường, một ở trên kinh thành, một ở Lạc Châu, tuy rằng quy định trước khi bước vào nhà chồng không thể tháo khăn voan xuống. Nhưng lên kinh còn hơn một tháng hành trình, sao có thể để Tam nương đội khăn voan một đường, nhỡ đâu sinh bệnh.”
Mặc Tử suy nghĩ trong đầu, đừng cho rằng người cổ đại ngốc, những người nàng đụng phải làm gì có ai ngu ngốc, ngược lại vô cùng thông minh. Xem đi, nàng ám chỉ một chút, người ta đã vô cùng rõ ràng, nói đúng trọng tâm.
“Đường phu nhân, nếu ta cho phép một đường này Tam nương không cần đội khăn voan, không cần mặc giá y, ngài sẽ không trách ta không theo quy củ chứ?” Trí tuệ của Vệ Quỳnh Ngọc tuyệt đối hơn người bình thường.
“Vệ phu nhân, thực không dám giấu giếm, ta đã sớm có ý này. Không phải chỉ đi một hai ngày, cả đường mặc giá y, sẽ khiến người ta chú ý. Chúng ta còn mang theo nhiều đồ quý như vậy, mặc dù làm theo quy củ là tốt, lại chỉ sợ dẫn giặc tới. Theo ta thấy, chữ hỉ và đèn lồng đỏ treo trên xe ngựa cũng nên tháo xuống, như thế mới thoả đáng. Đợi đến khi đến kinh thành, lại dán lên, cũng không phiền toái bao nhiêu.” Lý thị cũng không phải nữ tử không có kiến thức.
“Đường phu nhân nói lời này thật sự làm cho ta tỉnh ra, nói rất có lý.” Vệ Quỳnh Ngọc gật đầu, đang muốn gọi quản sự đến, lại nhìn thấy Tiêu Nhị Lang bước vào trong đình.
“Nhị Lang, ngươi nghe thấy Đường phu nhân nói rồi chứ? Cảm thấy thế nào?” Vệ Quỳnh Ngọc trưng cầu ý kiến của hắn.
“Đường phu nhân nói rất đúng. Tuy rằng chúng ta đi đường lớn, nhưng dù sao vẫn phải đi qua một số nơi hoang vắng, cẩn thận vẫn hơn. Để bây giờ ta sai người đi làm.” Tiêu Nhị Lang xoay người muốn đi.
“Nhị Lang, đợi chút.” Vệ Quỳnh Ngọc gọi Tiêu Nhị Lang lại, “Đã ra khỏi Lạc thành, cũng nên làm rõ thân phận của ngươi với thân gia và Tam nương đi thôi, tránh để cho người ta hiểu lầm Vương phủ chúng ta không có thành ý.”
Thạch Lỗi đẩy Tiêu Nhị Lang vào trong đình, nói mọi chuyện cứ giao cho hắn, sau đó bước đến bên kia phân phó mọi người làm việc.
Lý thị nghe Vệ Quỳnh Ngọc vậy, vẻ mặt lộ ra một chút nghi hoặc. Nhưng cũng không tiện truy hỏi, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
“Tam nương, ngươi tháo khăn voan xuống, lần nữa làm lễ gặp mặt với Nhị Lang.” Vệ Quỳnh Ngọc thầm khen biểu hiện của vị phu nhân này, đồng thời quay sang nói với Cầu Tam nương.
Lúc này Bạch Hà phản ứng nhanh hơn Mặc Tử, lập tức giúp Tam nương cẩn thận tháo khăn voan xuống.
Tiêu Nhị Lang nhìn thoáng qua, thấy mỹ nhân trước mặt má như hoa đào, mắt như mặc ngọc, giữa hai hàng lông mày vẽ một đóa hoa mai đỏ thắm. Sau khi trang điểm, Cầu Tam nương so với lần trước càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Tại hạ họ Tiêu, tên một chữ Duy, trong nhà đứng hàng thứ hai.” Thầm nghĩ, lão Tam nhà hắn, thực có diễm phúc.