Hoa Lộ Dư cho tới bây giờ vẫn không biết chính mình sẽ xui xẻo như vậy.
Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên bay xa như vậy, nơm nớp lo sợ, trước mắt tất cả đều là xa lạ, người ngoại quốc bất đồng, tất cả đều làm nàng sợ hãi.
Nàng thừa nhận lần này đột nhiên đến nước Pháp là một quyết định thật xúc động, trên thực tế, nàng cũng không nghĩ tới chính mình cư nhiên có loại dũng khí này.
Sống hai mươi mấy năm qua, địa phương đi xa nhất cũng chính là một chuyến sang Hongkong, nhưng là đi cùng đoàn lữ hành.
Nhưng giờ phút này đây, nàng lại dẫn theo hành lý, dựa vào địa chỉ khách sạn mà Tần Mạc Dương đưa cho nàng, nghìn dặm xa xôi một mình đi đến nước Pháp.
Đại sảnh khách sạn trang hoàng tráng lệ, làm cho nàng cảm thấy chính mình không hợp với địa phương như vậy, nhưng nàng vẫn kiên trì đến quầy hướng dẫn.
Tiếng pháp của nàng thật tệ, đơn giản trực tiếp đưa tờ giấy cho nhân viên tiếp đãi. Nhìn trên mặt giấy viết phòng 5082, đối phương dùng tiếng Trung mang theo làn điệu đặc thù nói hai chữ chờ, lập tức tra xét máy tính, sau đó thật có lỗi cười cười.
-“Phòng 5082 có vị tiên sinh ở đã trả phòng lúc bốn giờ chiều hôm qua”
-“Cái gì? Trả phòng? Kia…kia trước khi đi hắn có nói gì không? Tỷ như hắn đi đâu?”
-“Xin lỗi, tiểu thư, trước khi đi vị tiên sinh đó không lưu lại gì”
Hoa Lộ Dư ngơ ngác nói cám ơn, trong đầu một mảnh hỗn độn.
Cái này nàng nên đi đâu mà tìm người?
Nhưng họa vô đơn chí, nàng đần độn đi ra khỏi khách sạn không lâu thế nhưng gặp cướp.
Hành lý cùng giấy tờ tùy thân đều bị vài thiếu niên cướp đi, nàng nghĩ muốn đuổi theo, nhưng cục cưng trong bụng làm cho nàng nhanh chóng mất ý niệm trong đầu.
Nàng cười khổ, thật vất và dùng Pháp văn sứt sẹo hỏi vài người, rốt cuộc cũng tìm được đồn cảnh sát, báo án, lại cầu xin người cục cảnh sát gọi điện thoại cho Đái Tương Luân, nhưng máy vẫn như cũ tắt máy, lại gọi cho Tần Mạc Dương, thư kí nói cho nàng tổng tài vừa bay đi nước Mĩ họp.
Cảnh sát thấy nàng đáng thương, thời gian lại muộn, biết nàng không có chỗ ở, nên an bài cho nàng ở một phòng nghỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Đái Tương Luân vẫn không có nghe điện thoại, nàng càng thêm uể oải.
Không thể tiếp tục ở lại cảnh cục, cho nên lúc nàng gần đi, nhờ cảnh sát nói nếu có người gọi điện đến, nói cho đối phương nàng sẽ chờ ở trước cửa khách sạn.
Nói lời xảm tạ xong, nàng mới theo trí nhớ tìm đường, lại quay trở lại khách sạn Đái Tương Luân từng ở,
Khi gần đến giữa trưa, nàng đáng thương hề hề ngồi ở đại sảnh lầu một của khách sạn nghỉ ngơi, đã suốt một ngày chưa ăn bụng truyền đến tiếng kêu thì thầm.
Nàng không khỏi thở dài, thân thủ vỗ về bụng chính mình –“Cục cưng, con đói bụng, mẹ cũng đói bụng, nhưng hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Đái Tương Luân đã nhiều ngày không liên hệ được, điều này làm cho nàng thực sợ hãi,cũng cảm nhận được bất lực trước nay chưa từng có.
Nếu cả đời hắn cũng không để ý nàng…kia…nàng cùng cục cưng nên làm gì bây giờ? Nghĩ đến đây, nàng liền hoảng hốt.
-“Hoa Lộ Dư?”
Ngay tại lúc nàng buồn rầu hết sức, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một đạo âm thanh nam tính xa lạ, nàng ngẩng đầu, ánh vào mi mắt, là một dáng người cao to,nam tử Đông Phương gương mặt tuấn tú.
Đối phương nhíu nhíu mày, đột nhiên không có hảo ý cười –“Qủa nhiên là cô, như thế nào, không nhớ rõ ta?”
Sau khi thấy rõ diện mạo đối phương nàng ngạc nhiên –“Cao…Cao Tụng Kiệt?”
Nam nhân trước mắt này, chính là lớp trưởng được nữ sinh thầm mến hết sức, cũng là đầu sỏ làm cho nàng mất lòng tin sâu sắc.
Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, hắn so với trước càng thêm anh tuấn, nhìn hắn mặc một thân nam trang sang quý, ánh mắt toát ra đều là tự phụ cùng đắc ý.
Chỉ thấy hắn làm ra vẻ cười, như cũ không thay đổi thậm chí còn cao ngạo hơn –“Cô làm sao có thể xuất hiện ở Paris, hơn nữa giống như béo hơn trước, chẳng lẽ không ai nói với cô, nếu nữ nhân mất đi thân thể sẽ không có người theo đuổi sao?”
Hoa Lộ Dư nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ ở chỗ như thế này nhìn thấy người này, càng không nghĩ tới nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn làm cho người ta chán ghét như thế.
-“Ta đến Paris tìm bạn bè” ngay cả một giây nàng cũng không muốn nói chuyện với hắn, càng nghi hoặc hết sức vì sao nhiều năm trước chính mình lại động tâm với loại người này.
Lấy hình tượng của hắn gán vào cho Đái Tương Luân, thật sự là rất vũ nhục Đái Tương Luân.
-“Tụng Kiệt, anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Nhưng vào lúc này, một mỹ nữ dáng người cao gầy từ không xa đi tới, toàn thân còn tản ra mùi vị nước hoa làm người ta gay mũi.
Cao Tụng Kiệt kéo vị mĩ nữ qua, gợi cảm cười, chỉ chỉ Hoa Lộ Dư –“Một đồng học cũ” nói xong, lại ở bên tai đối phương nói vài câu, chỉ thấy mĩ nữ đột nhiên khoa trương kinh hô lên.
-“Không thể nào? Cho dù anh muốn đùa dai, ít nhất cũng nên chọn người có dáng anh xem nàng, béo đến nỗi ngay cả thắt lưng cũng không phân rõ được”
Kỳ thật Hoa Lộ Dư cho dù mang thai, thoạt nhìn cũng chỉ là đầy đặn mà thôi, nhưng vị mỹ nữ này ỷ vào chính mình có được dáng người yêu nữ, lại nghe bạn trai nói đối phương từng là một trong những người trong danh sách đùa dai của hắn, cho nên cố ý nói ngoa nói móc.
Hoa Lộ Dư lạnh lùng nói –“Ta chỉ là mang thai mà thôi”
-“Mang thai?” hai người ngược lại càng khoa trương cười ha hả -“Cô bộ dáng này, là ai không mắt đem cô cưới vào cửa a…”
-“Chẳng lẽ hai vị chưa từng nghe qua, nói chuyện rất độc sẽ bị trừng phạt sao?”
Chỉ thấy một tuấn mỹ nam tử một thân áo gió màu đen phong trần mệt mỏi hướng bên này đi tới.
Cao Tụng Kiệt cùng nữ nhân bên người khi đang nhìn hắn, lắp bắp kinh hãi.
Vị này là quản lý tập đoàn Quang Minh, sau lại là nhị thiếu gia của tập đoàn Quang Minh trong truyền thuyết, thủ đoạn buôn bán cực kí lợi hại, giờ phút này toàn thân hắn đều tản ra một cỗ mị lực dã tính, toàn thân hắc y, tuấn dung có điểm mệt mỏi, càng làm cho người ta cảm thấy dụ hoặc.
Một tay hắn ôm lấy Hoa Lộ Dư đang ngây ngốc vào người, tươi cười đều là ý trào phúng –“Trên đời này có người không hề có mắt đem Tiểu Dư thành bảo vật, lại còn đem toàn lực cưới nàng vào cửa. Bất quá hai vị có thời gian ở đây vũ nhục người khác, vì sao không quay về nhà soi gương xem mình rốt cuộc cao quý ở điểm nào?”
Ánh mắt của Đái Tương Luân không khách khí đánh giá nữ nhân bên người Cao Tụng Kiệt –“Một cái bộ ngực giả, cái mũi, cái mắt hai mí cũng là giả, mĩ nữ nhân tạo, xin hỏi ngươi buổi tối hôn nàng sẽ không bị nàng làm cho sợ hãi sao?”
Cao Tụng Kiệt bị nói sắc mặt một trận trắng rồi một trận hồng, mà nữ nhân bên người hắn thì đỏ mặt tía tai, biểu tình muốn giết người.
-‘Tương Luân..”
Hoa Lộ Dư rốt cuộc tìm được thanh âm của chính mình, không nghĩ tới ngay cả lúc tha hương cũng sẽ gặp được chuyện chán ghét, hắn cũng hợp thời xuất hiện giúp nàng xử lý.
Đái Tương Luân một mặt đối mặt nàng, biểu tình đổi thành yêu thương nhung nhớ.
-“Em đứa ngốc này, như thế nào một mình chạy đến Paris? Có biết hay không lúc ta trở về nhà tìm không thấy em có bao nhiêu lo lắng?”
Hắn ngồi máy bay suốt ba mươi mấy giờ, vừa xuống máy bay thì chợt nghe thấy nàng đáng thương hề hề nhắn lại, làm cho hắn sốt ruột cùng đau lòng vô cùng.
-“Tương Luân, em lần này đến Paris là muốn nói cùng anh…” Hoa Lộ Dư vội vàng nghĩ muốn thông báo, lại bị hắn dùng tay che lại.
-‘Hư, ta đều biết. ta cái gì cũng biết”
Hắn gắt gao ôm nàng, giống như nếu buông lỏng tay, nàng sẽ đột nhiên biến mất –“Mặc kệ lần này em có thể hay không cự tuyệt, ta cũng phải hỏi lại…Tiểu Dư, gả cho ta được không?”
Người chung quanh giống như trong lúc đó hoàn toàn biến mất, Hoa Lộ Dư chỉ cảm thấy khí lực của cả người bị rút đi, hốc mắt nhanh chóng nóng lên, khi một chiếc nhẫn kim cương cực đại xuất hiện ở mắt nàng, bốn phía lập tức truyền đến kinh hô.
-“Trời ạ, cái nhẫn kia không phải là “tam thế chi ước” trong truyền thuyết sao? Nghe nói tình lữ được đến nó, chỉ cần thật tâm yêu nhau, là có thể tam sinh tam thế ở cùng một chỗ”
Trong đám người, truyền đến một người Hoa sợ hãi than.
Hoa Lộ Dư nhìn chiếc nhẫn từng xuất hiện một lần này, trong mắt đã tràn ngập nước mắt.
Tam thế chi ước? nàng cũng có nghe được chiếc nhẫn truyền thuyết này, muốn có được nó tới tay là thập phần không dễ.
Lần trước hắn cầu hôn, nàng chỉ lo lùi bước, không thấy rõ hình dáng chiếc nhẫn, nay, nàng mới phát hiện chiếc nhẫn này thật có chỗ không giống nhẫn thường.
Nhưng…này cũng không phải trọng điểm.
Quan trọng là, nam nhân nàng yêu lại hướng nàng cầu hôn, mà lần này, nàng không nghĩ lại bỏ qua.
Ánh mắt hai người tiếp xúc, trong mắt chỉ còn lại đối phương, ngày xưa trốn tránh cùng lùi bước đều hóa thành bọt nước biến mất.
Cuối cùng, nàng rơi lệ, cười gật đầu nhào vào trong lòng hắn, hai người đều biết, cái ôm lúc này nhất định sẽ là cả đời nhung nhớ trân quý.
Không nghĩ tới Đái Tương Luân cùng Hoa Lộ Dư trình diễn màn cầu hôn lại làm cho nhân viên công tác chú ý tới,
Đối đôi tình lữ dị quốc này có thể ở trong khách sạn bọn họ có được hạnh phúc, đồng thời đúng lúc khách sạn có lễ kỉ niệm 50 năm thành lập, cho nên chủ quản khách sạn chủ động cấp sân cho bọn họ tổ chức hôn lễ, đồng thời còn tặng phòng xa hoa miễn phí bảy ngày bảy đêm.
Cho nên dưới sự an bài thần tốc của nhân viên, hai người rất nhanh đăng kí kết hôn tại Paris, còn hấp dẫn nhiều phóng viên cùng đài truyền hình phỏng vấn.
Tần Mạc Dương ở nước Mĩ xa xôi cũng nhận được tin tức hiện trường đưa tin, không khỏi bội phục em trai chính mình, cư nhiên dùng cả loại mánh lới này, cũng không uổng công hắn gọi điện thoại cho lão bản khách sạn phối hợp.
A! tiểu tử này chẳng những lợi hại trên thương trường, ngay cả phương diện tình trường cũng là thiên tài.
Cho nên nói,nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời chính là nữ nhân cái gì cũng không biết.
-“Tiểu Dư, từ nay về sau, mặc kệ trong lòng em có chuyện gì, cũng phải nói cho ta biết, đừng một mình giữ lấy, được không?”
Một ngày cuối cùng ở Paris, Đái Tương Luân ôm cả nữ nhân trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, toàn bộ ánh mắt đều là trìu mến.
-“Ân” nàng cười gật đầu, sau đó thẹn thùng nói –“Tương Luân, kỳ thật cho tới này, em đều…” vừa định hướng hắn thẳng thắn nói tình yêu của mình, nhưng ngay sau đó, môi của nàng bị che lại.
-“Chỉ có này, cái gì cũng không cần nói” hắn cười đến thực vui vẻ -“Bởi vì..ta muốn cho em nợ ta cả đời”
Tuy rằng hai người đã kết hôn, nhưng Hoa Lộ Dư vẫn chưa mở miệng nói yêu hắn.
Nhưng Đái Tương Luân không cần, kiếp này chỉ cần có được nàng, yêu nàng, dựa vào lẫn nhau là đã đủ.
Còn có, làm cho nàng nợ mình cả đời, dùng thời gian cả đời để trả lại, chẳng lẽ không phải là phương thức yêu tốt nhất sao?
Kết thúc
Bốn năm sau…
Trong cửa hàng quần áo, một đôi nhìn như vợ chồng đang ở quầy nghe nhân viên giới thiệu hàng hóa.
-“Lão bà, em xem cái váy màu lam này có phải hay không rất được? mặc trên người em khẳng định sẽ làm nổi lên dáng người xinh đẹp của em, còn có đôi giày này cũng không sao, khăn lụa này ta thích, quấn trên cổ em, khẳng định có thể mê mệt một đám người”
Chỉ thấy người trượng phu kia một thân quần áo tây trang thô kiểu cũ, trên mặt còn đeo một kính mắt plastic quê mùa.
Càng khoa trương là, đầu tóc của hắn thất loạn bát tao, so với tổ quạ còn khủng bố, trên mặt còn mọc mấy nột ruồi đen to đùng. ( hô hô)
Mà nữ nhân được hắn che chở tỉ mỉ có dáng người thon nhỏ, một mái tóc như tơ xõa ở trên vai trắng noãn, rất khí chất, khi mỉm cười hai bên má còn xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Mặc dù không phải cực mĩ, nhưng lại có mĩ nhân vị mười phần, đối mặt trượng phu ân cần a dua, nàng chỉ cười khẽ tiếp nhận bộ quần áo, mặc thử từng cái.
Hai nữ nhân viên tránh ở một góc khẽ to nhỏ nói chuyện.
-‘Vị phu nhân kia bộ dáng đáng yêu như vậy, sao chồng nàng lại xấu dọa người, cách ăn mặc còn không tính, trên mặt còn có mấy nốt ruồi khó coi, làm sao có thể thành một đôi a”
-“Người ta đều là vì tiền a, hiện tại nữ nhân đều không phải liều mạng muốn gả cho kẻ có tiền sao?”
Thời điểm đám người nghị luận, hai tiểu nam sinh nguyên bản ngoan ngoãn ngồi trên sô pha an phận liền đứng lên.
Nói cũng kì quái, đôi vợ chồng này tuy rằng diện mạo không phân xứng, nhưng hai đứa con song bào thai của bọn họ lại đáng yêu tới cực điểm.
Hai tiểu tử kia có bộ dạng giống nhau như đúc, môi hồng răng trắng, đẹp mặt làm cho người ta muốn ôm vào lòng.
-“Cha cha” một nam hài chạy đến chân xấu nam, liều mạng kéo ống quần đối phương –“Cha, anh trai khi dễ con, anh cướp đi món đồ chơi của con.”
Xấu nam khom người, một tay ôm lấy bảo bối –“Ca ca là đùa với em, Tiểu Nhạc ngoan, cha giúp mẹ chọn quần áo, Tiểu Nhạc chơi cùng ca ca, biết không?”
-“Cha!” một nam hài khác cũng ôm món đồ chơi chạy tới bên người đồng dạng kéo ống quần phụ thân –“Không cho phép cha chỉ ôm đệ đệ, con cũng muốn ôm”
Xấu nam khom người, dùng tay còn lại ôm con vào trong ngực, nhưng hai tiểu nam hài kia ở trong ngực phụ thân cũng không an phận.
-“Cha, hôm nay cha dính nốt ruồi tuyệt không đáng yêu” nói xong, ca ca song bào thai dẫn đầu đem nốt ruồi trên mặt xấu nam vứt bỏ.
-“Cha, kính mắt hôm nay cũng quá khó coi” một tay nhỏ bé khác tiếp tục bỏ đi cái kính mắt thô to kia.
Chỉ trong chốc lát, hai tiểu quỷ kia đã đem toàn bộ gì đó trên mặt xấu nam tháo bỏ, nhất thời, nguyên bản xấu nam liền biến thành một tuyệt thế đại soái ca cực kì sáng mắt.
Nữ nhân viên nguyên bản còn cười nhạo bộ dáng hắn, người người nhìn xem cằm rơi đầy đất.
Ông trời! nam nhân này là thần tượng ngôi sao chạy đến đây sao?
Hoa Lộ Dư vừa lúc từ phòng thử đồ đi ra nhìn thấy chân diện thực của trượng phu, nhịn không được phốc xích cười. Nàng đã nói cho hắn rằng rất khoa trương, khẳng định sẽ bị hai tiểu quỷ kia phá hư.
Đái Tương Luân hai tay ôm con, nhìn thấy lão bà thân ái đi ra sợ tới mức chết khiếp –“Tiểu Dư, là con làm, cùng ta không quan hệ”
Nàng cho hắn một cái ôn nhu tươi cười, tự mình đi đến trước mặt hắn –“Đứa ngốc, sớm nói cho anh không cần phải như vậy, mỗi lần xuất môn đều óa trang, anh không phiền lụy em cũng mệt mỏi”
-“Nhưng là ta đáp ưng em…”
-“Tương Luân, em sớm nói qua, kết trong lòng em đã muốn giải, cái gì gia thế bề ngoài em đều đã không cần, vì sao anh còn muốn làm nhiều hành động nhàm chán như vậy?”
Bốn năm nay, hắn đã dùng hành động thực tế chứng mình lời thề năm đó của hắn không hề thay đổi, nàng cũng đã bị hắn cảm động.
Hai người có hai đứa con, cuộc sống gia đình thập phần hạnh phúc, về phần thân nhân của nàng, gần đây bởi vì quan hệ của Đái Tương Luân mà khoảng cách dần dần thu lại, chẳng qua, nàng tính lãnh như trước, cùng người nhà không thân, nhưng thật ra tình cảm với đệ đệ không sai, thường xuyên liên hệ.
Tập đoàn Quang Minh nay đã chính thức giao cho Đái Tương Luân, đại ca hắn là Tần Mạc Dương rốt cuộc thực hiện được nguyện vọng của chính mình, đến nước ngoài dạy học tại một trường đại học, nghe nói ở bên kia còn gặp được cô gái mình yêu thích.
Sau khi sinh đứa nhỏ, nàng vẫn như trước đến tập đoàn Quang Minh làm việc, nay đã là phó tổng bộ tài vụ.
Tình cảm hai vợ chồng như trước, tuy rằng vẫn có một ít tranh cãi nhỏ, nhưng không phải cuộc sống chính là như vậy sao?
Đái Tương Luân cười trộm buông hai con, ôm bả vai của nàng.
-“Tiểu Dư, em đã không ngại diện mạo cùng gia thế của ta, vậy có hay không nên nói cho ta biết, ta vẫn rất muốn nghe câu kia a”
-“Anh không phải nói muốn em nợ anh cả đời sao?” nàng tức giận trừng hắn.
-“Ta đổi ý” hắn nói được như hợp tình hợp lý.
Hoa Lộ Dư thẹn thùng chà chà chân –“Nào có người nào nói không giữ lời, em mới không để ý đến anh” nói xong liền thẹn thùng như bay chạy ra khỏi cửa hàng quần áo.
-“Tiểu Dư!” hắn than thở, rất nhanh phân phó nhân viên đem toàn bộ đồ lão bà thử gói lại nghĩ muốn đuổi theo.
-“Cha xấu hổ xấu hổ…”
-“Cha không e lệ….”
-“Hai tên không lương tâm các ngươi, cút một bên chơi cho ta…”
Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên bay xa như vậy, nơm nớp lo sợ, trước mắt tất cả đều là xa lạ, người ngoại quốc bất đồng, tất cả đều làm nàng sợ hãi.
Nàng thừa nhận lần này đột nhiên đến nước Pháp là một quyết định thật xúc động, trên thực tế, nàng cũng không nghĩ tới chính mình cư nhiên có loại dũng khí này.
Sống hai mươi mấy năm qua, địa phương đi xa nhất cũng chính là một chuyến sang Hongkong, nhưng là đi cùng đoàn lữ hành.
Nhưng giờ phút này đây, nàng lại dẫn theo hành lý, dựa vào địa chỉ khách sạn mà Tần Mạc Dương đưa cho nàng, nghìn dặm xa xôi một mình đi đến nước Pháp.
Đại sảnh khách sạn trang hoàng tráng lệ, làm cho nàng cảm thấy chính mình không hợp với địa phương như vậy, nhưng nàng vẫn kiên trì đến quầy hướng dẫn.
Tiếng pháp của nàng thật tệ, đơn giản trực tiếp đưa tờ giấy cho nhân viên tiếp đãi. Nhìn trên mặt giấy viết phòng 5082, đối phương dùng tiếng Trung mang theo làn điệu đặc thù nói hai chữ chờ, lập tức tra xét máy tính, sau đó thật có lỗi cười cười.
-“Phòng 5082 có vị tiên sinh ở đã trả phòng lúc bốn giờ chiều hôm qua”
-“Cái gì? Trả phòng? Kia…kia trước khi đi hắn có nói gì không? Tỷ như hắn đi đâu?”
-“Xin lỗi, tiểu thư, trước khi đi vị tiên sinh đó không lưu lại gì”
Hoa Lộ Dư ngơ ngác nói cám ơn, trong đầu một mảnh hỗn độn.
Cái này nàng nên đi đâu mà tìm người?
Nhưng họa vô đơn chí, nàng đần độn đi ra khỏi khách sạn không lâu thế nhưng gặp cướp.
Hành lý cùng giấy tờ tùy thân đều bị vài thiếu niên cướp đi, nàng nghĩ muốn đuổi theo, nhưng cục cưng trong bụng làm cho nàng nhanh chóng mất ý niệm trong đầu.
Nàng cười khổ, thật vất và dùng Pháp văn sứt sẹo hỏi vài người, rốt cuộc cũng tìm được đồn cảnh sát, báo án, lại cầu xin người cục cảnh sát gọi điện thoại cho Đái Tương Luân, nhưng máy vẫn như cũ tắt máy, lại gọi cho Tần Mạc Dương, thư kí nói cho nàng tổng tài vừa bay đi nước Mĩ họp.
Cảnh sát thấy nàng đáng thương, thời gian lại muộn, biết nàng không có chỗ ở, nên an bài cho nàng ở một phòng nghỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Đái Tương Luân vẫn không có nghe điện thoại, nàng càng thêm uể oải.
Không thể tiếp tục ở lại cảnh cục, cho nên lúc nàng gần đi, nhờ cảnh sát nói nếu có người gọi điện đến, nói cho đối phương nàng sẽ chờ ở trước cửa khách sạn.
Nói lời xảm tạ xong, nàng mới theo trí nhớ tìm đường, lại quay trở lại khách sạn Đái Tương Luân từng ở,
Khi gần đến giữa trưa, nàng đáng thương hề hề ngồi ở đại sảnh lầu một của khách sạn nghỉ ngơi, đã suốt một ngày chưa ăn bụng truyền đến tiếng kêu thì thầm.
Nàng không khỏi thở dài, thân thủ vỗ về bụng chính mình –“Cục cưng, con đói bụng, mẹ cũng đói bụng, nhưng hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Đái Tương Luân đã nhiều ngày không liên hệ được, điều này làm cho nàng thực sợ hãi,cũng cảm nhận được bất lực trước nay chưa từng có.
Nếu cả đời hắn cũng không để ý nàng…kia…nàng cùng cục cưng nên làm gì bây giờ? Nghĩ đến đây, nàng liền hoảng hốt.
-“Hoa Lộ Dư?”
Ngay tại lúc nàng buồn rầu hết sức, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một đạo âm thanh nam tính xa lạ, nàng ngẩng đầu, ánh vào mi mắt, là một dáng người cao to,nam tử Đông Phương gương mặt tuấn tú.
Đối phương nhíu nhíu mày, đột nhiên không có hảo ý cười –“Qủa nhiên là cô, như thế nào, không nhớ rõ ta?”
Sau khi thấy rõ diện mạo đối phương nàng ngạc nhiên –“Cao…Cao Tụng Kiệt?”
Nam nhân trước mắt này, chính là lớp trưởng được nữ sinh thầm mến hết sức, cũng là đầu sỏ làm cho nàng mất lòng tin sâu sắc.
Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, hắn so với trước càng thêm anh tuấn, nhìn hắn mặc một thân nam trang sang quý, ánh mắt toát ra đều là tự phụ cùng đắc ý.
Chỉ thấy hắn làm ra vẻ cười, như cũ không thay đổi thậm chí còn cao ngạo hơn –“Cô làm sao có thể xuất hiện ở Paris, hơn nữa giống như béo hơn trước, chẳng lẽ không ai nói với cô, nếu nữ nhân mất đi thân thể sẽ không có người theo đuổi sao?”
Hoa Lộ Dư nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ ở chỗ như thế này nhìn thấy người này, càng không nghĩ tới nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn làm cho người ta chán ghét như thế.
-“Ta đến Paris tìm bạn bè” ngay cả một giây nàng cũng không muốn nói chuyện với hắn, càng nghi hoặc hết sức vì sao nhiều năm trước chính mình lại động tâm với loại người này.
Lấy hình tượng của hắn gán vào cho Đái Tương Luân, thật sự là rất vũ nhục Đái Tương Luân.
-“Tụng Kiệt, anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Nhưng vào lúc này, một mỹ nữ dáng người cao gầy từ không xa đi tới, toàn thân còn tản ra mùi vị nước hoa làm người ta gay mũi.
Cao Tụng Kiệt kéo vị mĩ nữ qua, gợi cảm cười, chỉ chỉ Hoa Lộ Dư –“Một đồng học cũ” nói xong, lại ở bên tai đối phương nói vài câu, chỉ thấy mĩ nữ đột nhiên khoa trương kinh hô lên.
-“Không thể nào? Cho dù anh muốn đùa dai, ít nhất cũng nên chọn người có dáng anh xem nàng, béo đến nỗi ngay cả thắt lưng cũng không phân rõ được”
Kỳ thật Hoa Lộ Dư cho dù mang thai, thoạt nhìn cũng chỉ là đầy đặn mà thôi, nhưng vị mỹ nữ này ỷ vào chính mình có được dáng người yêu nữ, lại nghe bạn trai nói đối phương từng là một trong những người trong danh sách đùa dai của hắn, cho nên cố ý nói ngoa nói móc.
Hoa Lộ Dư lạnh lùng nói –“Ta chỉ là mang thai mà thôi”
-“Mang thai?” hai người ngược lại càng khoa trương cười ha hả -“Cô bộ dáng này, là ai không mắt đem cô cưới vào cửa a…”
-“Chẳng lẽ hai vị chưa từng nghe qua, nói chuyện rất độc sẽ bị trừng phạt sao?”
Chỉ thấy một tuấn mỹ nam tử một thân áo gió màu đen phong trần mệt mỏi hướng bên này đi tới.
Cao Tụng Kiệt cùng nữ nhân bên người khi đang nhìn hắn, lắp bắp kinh hãi.
Vị này là quản lý tập đoàn Quang Minh, sau lại là nhị thiếu gia của tập đoàn Quang Minh trong truyền thuyết, thủ đoạn buôn bán cực kí lợi hại, giờ phút này toàn thân hắn đều tản ra một cỗ mị lực dã tính, toàn thân hắc y, tuấn dung có điểm mệt mỏi, càng làm cho người ta cảm thấy dụ hoặc.
Một tay hắn ôm lấy Hoa Lộ Dư đang ngây ngốc vào người, tươi cười đều là ý trào phúng –“Trên đời này có người không hề có mắt đem Tiểu Dư thành bảo vật, lại còn đem toàn lực cưới nàng vào cửa. Bất quá hai vị có thời gian ở đây vũ nhục người khác, vì sao không quay về nhà soi gương xem mình rốt cuộc cao quý ở điểm nào?”
Ánh mắt của Đái Tương Luân không khách khí đánh giá nữ nhân bên người Cao Tụng Kiệt –“Một cái bộ ngực giả, cái mũi, cái mắt hai mí cũng là giả, mĩ nữ nhân tạo, xin hỏi ngươi buổi tối hôn nàng sẽ không bị nàng làm cho sợ hãi sao?”
Cao Tụng Kiệt bị nói sắc mặt một trận trắng rồi một trận hồng, mà nữ nhân bên người hắn thì đỏ mặt tía tai, biểu tình muốn giết người.
-‘Tương Luân..”
Hoa Lộ Dư rốt cuộc tìm được thanh âm của chính mình, không nghĩ tới ngay cả lúc tha hương cũng sẽ gặp được chuyện chán ghét, hắn cũng hợp thời xuất hiện giúp nàng xử lý.
Đái Tương Luân một mặt đối mặt nàng, biểu tình đổi thành yêu thương nhung nhớ.
-“Em đứa ngốc này, như thế nào một mình chạy đến Paris? Có biết hay không lúc ta trở về nhà tìm không thấy em có bao nhiêu lo lắng?”
Hắn ngồi máy bay suốt ba mươi mấy giờ, vừa xuống máy bay thì chợt nghe thấy nàng đáng thương hề hề nhắn lại, làm cho hắn sốt ruột cùng đau lòng vô cùng.
-“Tương Luân, em lần này đến Paris là muốn nói cùng anh…” Hoa Lộ Dư vội vàng nghĩ muốn thông báo, lại bị hắn dùng tay che lại.
-‘Hư, ta đều biết. ta cái gì cũng biết”
Hắn gắt gao ôm nàng, giống như nếu buông lỏng tay, nàng sẽ đột nhiên biến mất –“Mặc kệ lần này em có thể hay không cự tuyệt, ta cũng phải hỏi lại…Tiểu Dư, gả cho ta được không?”
Người chung quanh giống như trong lúc đó hoàn toàn biến mất, Hoa Lộ Dư chỉ cảm thấy khí lực của cả người bị rút đi, hốc mắt nhanh chóng nóng lên, khi một chiếc nhẫn kim cương cực đại xuất hiện ở mắt nàng, bốn phía lập tức truyền đến kinh hô.
-“Trời ạ, cái nhẫn kia không phải là “tam thế chi ước” trong truyền thuyết sao? Nghe nói tình lữ được đến nó, chỉ cần thật tâm yêu nhau, là có thể tam sinh tam thế ở cùng một chỗ”
Trong đám người, truyền đến một người Hoa sợ hãi than.
Hoa Lộ Dư nhìn chiếc nhẫn từng xuất hiện một lần này, trong mắt đã tràn ngập nước mắt.
Tam thế chi ước? nàng cũng có nghe được chiếc nhẫn truyền thuyết này, muốn có được nó tới tay là thập phần không dễ.
Lần trước hắn cầu hôn, nàng chỉ lo lùi bước, không thấy rõ hình dáng chiếc nhẫn, nay, nàng mới phát hiện chiếc nhẫn này thật có chỗ không giống nhẫn thường.
Nhưng…này cũng không phải trọng điểm.
Quan trọng là, nam nhân nàng yêu lại hướng nàng cầu hôn, mà lần này, nàng không nghĩ lại bỏ qua.
Ánh mắt hai người tiếp xúc, trong mắt chỉ còn lại đối phương, ngày xưa trốn tránh cùng lùi bước đều hóa thành bọt nước biến mất.
Cuối cùng, nàng rơi lệ, cười gật đầu nhào vào trong lòng hắn, hai người đều biết, cái ôm lúc này nhất định sẽ là cả đời nhung nhớ trân quý.
Không nghĩ tới Đái Tương Luân cùng Hoa Lộ Dư trình diễn màn cầu hôn lại làm cho nhân viên công tác chú ý tới,
Đối đôi tình lữ dị quốc này có thể ở trong khách sạn bọn họ có được hạnh phúc, đồng thời đúng lúc khách sạn có lễ kỉ niệm 50 năm thành lập, cho nên chủ quản khách sạn chủ động cấp sân cho bọn họ tổ chức hôn lễ, đồng thời còn tặng phòng xa hoa miễn phí bảy ngày bảy đêm.
Cho nên dưới sự an bài thần tốc của nhân viên, hai người rất nhanh đăng kí kết hôn tại Paris, còn hấp dẫn nhiều phóng viên cùng đài truyền hình phỏng vấn.
Tần Mạc Dương ở nước Mĩ xa xôi cũng nhận được tin tức hiện trường đưa tin, không khỏi bội phục em trai chính mình, cư nhiên dùng cả loại mánh lới này, cũng không uổng công hắn gọi điện thoại cho lão bản khách sạn phối hợp.
A! tiểu tử này chẳng những lợi hại trên thương trường, ngay cả phương diện tình trường cũng là thiên tài.
Cho nên nói,nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời chính là nữ nhân cái gì cũng không biết.
-“Tiểu Dư, từ nay về sau, mặc kệ trong lòng em có chuyện gì, cũng phải nói cho ta biết, đừng một mình giữ lấy, được không?”
Một ngày cuối cùng ở Paris, Đái Tương Luân ôm cả nữ nhân trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, toàn bộ ánh mắt đều là trìu mến.
-“Ân” nàng cười gật đầu, sau đó thẹn thùng nói –“Tương Luân, kỳ thật cho tới này, em đều…” vừa định hướng hắn thẳng thắn nói tình yêu của mình, nhưng ngay sau đó, môi của nàng bị che lại.
-“Chỉ có này, cái gì cũng không cần nói” hắn cười đến thực vui vẻ -“Bởi vì..ta muốn cho em nợ ta cả đời”
Tuy rằng hai người đã kết hôn, nhưng Hoa Lộ Dư vẫn chưa mở miệng nói yêu hắn.
Nhưng Đái Tương Luân không cần, kiếp này chỉ cần có được nàng, yêu nàng, dựa vào lẫn nhau là đã đủ.
Còn có, làm cho nàng nợ mình cả đời, dùng thời gian cả đời để trả lại, chẳng lẽ không phải là phương thức yêu tốt nhất sao?
Kết thúc
Bốn năm sau…
Trong cửa hàng quần áo, một đôi nhìn như vợ chồng đang ở quầy nghe nhân viên giới thiệu hàng hóa.
-“Lão bà, em xem cái váy màu lam này có phải hay không rất được? mặc trên người em khẳng định sẽ làm nổi lên dáng người xinh đẹp của em, còn có đôi giày này cũng không sao, khăn lụa này ta thích, quấn trên cổ em, khẳng định có thể mê mệt một đám người”
Chỉ thấy người trượng phu kia một thân quần áo tây trang thô kiểu cũ, trên mặt còn đeo một kính mắt plastic quê mùa.
Càng khoa trương là, đầu tóc của hắn thất loạn bát tao, so với tổ quạ còn khủng bố, trên mặt còn mọc mấy nột ruồi đen to đùng. ( hô hô)
Mà nữ nhân được hắn che chở tỉ mỉ có dáng người thon nhỏ, một mái tóc như tơ xõa ở trên vai trắng noãn, rất khí chất, khi mỉm cười hai bên má còn xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Mặc dù không phải cực mĩ, nhưng lại có mĩ nhân vị mười phần, đối mặt trượng phu ân cần a dua, nàng chỉ cười khẽ tiếp nhận bộ quần áo, mặc thử từng cái.
Hai nữ nhân viên tránh ở một góc khẽ to nhỏ nói chuyện.
-‘Vị phu nhân kia bộ dáng đáng yêu như vậy, sao chồng nàng lại xấu dọa người, cách ăn mặc còn không tính, trên mặt còn có mấy nốt ruồi khó coi, làm sao có thể thành một đôi a”
-“Người ta đều là vì tiền a, hiện tại nữ nhân đều không phải liều mạng muốn gả cho kẻ có tiền sao?”
Thời điểm đám người nghị luận, hai tiểu nam sinh nguyên bản ngoan ngoãn ngồi trên sô pha an phận liền đứng lên.
Nói cũng kì quái, đôi vợ chồng này tuy rằng diện mạo không phân xứng, nhưng hai đứa con song bào thai của bọn họ lại đáng yêu tới cực điểm.
Hai tiểu tử kia có bộ dạng giống nhau như đúc, môi hồng răng trắng, đẹp mặt làm cho người ta muốn ôm vào lòng.
-“Cha cha” một nam hài chạy đến chân xấu nam, liều mạng kéo ống quần đối phương –“Cha, anh trai khi dễ con, anh cướp đi món đồ chơi của con.”
Xấu nam khom người, một tay ôm lấy bảo bối –“Ca ca là đùa với em, Tiểu Nhạc ngoan, cha giúp mẹ chọn quần áo, Tiểu Nhạc chơi cùng ca ca, biết không?”
-“Cha!” một nam hài khác cũng ôm món đồ chơi chạy tới bên người đồng dạng kéo ống quần phụ thân –“Không cho phép cha chỉ ôm đệ đệ, con cũng muốn ôm”
Xấu nam khom người, dùng tay còn lại ôm con vào trong ngực, nhưng hai tiểu nam hài kia ở trong ngực phụ thân cũng không an phận.
-“Cha, hôm nay cha dính nốt ruồi tuyệt không đáng yêu” nói xong, ca ca song bào thai dẫn đầu đem nốt ruồi trên mặt xấu nam vứt bỏ.
-“Cha, kính mắt hôm nay cũng quá khó coi” một tay nhỏ bé khác tiếp tục bỏ đi cái kính mắt thô to kia.
Chỉ trong chốc lát, hai tiểu quỷ kia đã đem toàn bộ gì đó trên mặt xấu nam tháo bỏ, nhất thời, nguyên bản xấu nam liền biến thành một tuyệt thế đại soái ca cực kì sáng mắt.
Nữ nhân viên nguyên bản còn cười nhạo bộ dáng hắn, người người nhìn xem cằm rơi đầy đất.
Ông trời! nam nhân này là thần tượng ngôi sao chạy đến đây sao?
Hoa Lộ Dư vừa lúc từ phòng thử đồ đi ra nhìn thấy chân diện thực của trượng phu, nhịn không được phốc xích cười. Nàng đã nói cho hắn rằng rất khoa trương, khẳng định sẽ bị hai tiểu quỷ kia phá hư.
Đái Tương Luân hai tay ôm con, nhìn thấy lão bà thân ái đi ra sợ tới mức chết khiếp –“Tiểu Dư, là con làm, cùng ta không quan hệ”
Nàng cho hắn một cái ôn nhu tươi cười, tự mình đi đến trước mặt hắn –“Đứa ngốc, sớm nói cho anh không cần phải như vậy, mỗi lần xuất môn đều óa trang, anh không phiền lụy em cũng mệt mỏi”
-“Nhưng là ta đáp ưng em…”
-“Tương Luân, em sớm nói qua, kết trong lòng em đã muốn giải, cái gì gia thế bề ngoài em đều đã không cần, vì sao anh còn muốn làm nhiều hành động nhàm chán như vậy?”
Bốn năm nay, hắn đã dùng hành động thực tế chứng mình lời thề năm đó của hắn không hề thay đổi, nàng cũng đã bị hắn cảm động.
Hai người có hai đứa con, cuộc sống gia đình thập phần hạnh phúc, về phần thân nhân của nàng, gần đây bởi vì quan hệ của Đái Tương Luân mà khoảng cách dần dần thu lại, chẳng qua, nàng tính lãnh như trước, cùng người nhà không thân, nhưng thật ra tình cảm với đệ đệ không sai, thường xuyên liên hệ.
Tập đoàn Quang Minh nay đã chính thức giao cho Đái Tương Luân, đại ca hắn là Tần Mạc Dương rốt cuộc thực hiện được nguyện vọng của chính mình, đến nước ngoài dạy học tại một trường đại học, nghe nói ở bên kia còn gặp được cô gái mình yêu thích.
Sau khi sinh đứa nhỏ, nàng vẫn như trước đến tập đoàn Quang Minh làm việc, nay đã là phó tổng bộ tài vụ.
Tình cảm hai vợ chồng như trước, tuy rằng vẫn có một ít tranh cãi nhỏ, nhưng không phải cuộc sống chính là như vậy sao?
Đái Tương Luân cười trộm buông hai con, ôm bả vai của nàng.
-“Tiểu Dư, em đã không ngại diện mạo cùng gia thế của ta, vậy có hay không nên nói cho ta biết, ta vẫn rất muốn nghe câu kia a”
-“Anh không phải nói muốn em nợ anh cả đời sao?” nàng tức giận trừng hắn.
-“Ta đổi ý” hắn nói được như hợp tình hợp lý.
Hoa Lộ Dư thẹn thùng chà chà chân –“Nào có người nào nói không giữ lời, em mới không để ý đến anh” nói xong liền thẹn thùng như bay chạy ra khỏi cửa hàng quần áo.
-“Tiểu Dư!” hắn than thở, rất nhanh phân phó nhân viên đem toàn bộ đồ lão bà thử gói lại nghĩ muốn đuổi theo.
-“Cha xấu hổ xấu hổ…”
-“Cha không e lệ….”
-“Hai tên không lương tâm các ngươi, cút một bên chơi cho ta…”