Lại vài tháng sau, hoàng hậu lại nhập Sản cung để sinh con lần thứ hai, nhưng lần này người lại sinh ra một nhi nữ nữa, nhất thời bầu không khí trong cung lại trở nên âm trầm ồn ào đến ghê người, trên mặt ai nấy đều lo lắng không thôi, các đại thần có có nữ nhi là phi tần thì trong lòng mừng thầm không thôi, một số người thì nhanh tay ghi tấu chương chuẩn xin hoàng thượng sủng ái phi tử khác để bảo đảm cơ nghiệp của xã tắc, một đám khác thì lại viết thư kêu con gái can gián với thái hậu để tìm cái lợi cho con gái mình.
Việc trở nên ồn ào cho đến khi vị thái hậu quanh năm luôn ở trong phòng thờ phật đột nhiên sai người thỉnh vị hoàng đế đến Từ Hi cung của bà, không biết họ nói gì với nhau, nhưng hai hôm sau ngày đó, hoàng thượng cũng bắt đầu thị tẩm các phi tần khác, lúc này trong cung mới thầm lắng xuống một chút, ai nấy đều bàn nhau về việc hoàng hậu nương nương, rồi khẩn mong có vị phi tần nào đó mau mau mắn sinh cho hoàng thất một hoàng tử để có thể thờ tự.
Trong bầu không khí đó, Phượng Tường cung lại im ắng đến ghê người, ai lén đi nơi đó đều lén lút chỉ trỏ, nói xấu không thôi, nhưng lại không dám quá lớn tiếng, vì dù sao thì chủ tử cung đó cũng là bậc mẫu nghi thiên hạ, nắm trong tay Phượng Ấn của hoàng cung.
Tẩm cung của hoàng hậu, một nữ nhân đang mặc y trung y màu vàng đang ngồi lên ghế chủ cao quý nhưng cô đơn của mình, mái tóc được búi lại nhưng không cắm chút trang sức nào, dường như mới ngủ dậy, nhưng đôi mắt người ấy mở to đã chứng minh hiện tại người ấy còn tỉnh táo, mi mắt mỏng như cánh ve thỉnh thoảng chớp mắt một cái, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy nàng thật vô hồn.
Trong lúc đang đờ đẫn, nàng không chú ý tới có một bóng dáng nhỏ nhắn đã bước qua cánh cửa, đôi chân ngắn ngủn chạy lạch bạch qua sàn nhà rộng lớn rồi lại gần ghế chủ nơi nàng đang ngồi, bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy bàn tay đang buông xuống hững hờ của mình, mở miệng nhỏ nhắn nũng nịu nói:
- Mẫu hậu, mẫu hậu…
Nàng thoáng giật mình, mắt đờ đẫn nhìn đến đứa bé kia, đôi mắt vốn mơ hồ trở nên ngân ngấn nước mắt, lập tức nhào đến ôm đứa bé, quỳ xuống trước đứa bé, dụi đầu vào hõm vai bé rồi khóc nức nở, nàng vừa khóc vừa gọi lên một tiếng khe khẽ:
- Nguyệt nhi, nguyệt nhi…
Bé con không hiểu vì sao mẫu thân bé lại khóc, liền lo lắng ôm mẫu thân của bé, vỗ vỗ lưng an ủi mẫu thân, miệng nhỏ hỏi than không thôi. Nhưng càng an ủi thì mẫu thân càng khóc lớn hơn, bé còn nhỏ, bé không biết gì gọi là an ủi, không còn cách nào khác cũng đành vừa ôm mẫu thân vừa khóc rống theo.
…
Ngày hôm đó, tẩm cung hoàng hậu vang lên những tiếng khóc não nề làm người khác cảm thấy đau lòng không thôi.
…
Năm tháng dần trôi, bốn mùa luân phiên thay đổi cũng đã được ba năm.
Đóa hoa nơi Tịnh Hoa cung cũng đang chớm nở từng đóa hoa thật đẹp, mới sáng sớm, một bóng dáng màu tím thướt tha lả lướt như những cánh bướm đã đi ra khỏi cửa cung, ngồi lên phượng liễm màu tím của mình mà đi tới Ngự Thư phòng, sau khi đi vào bên trong, cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng lại nghe thấy tiếng cười khúc khích nũng nịu của nữ nhân cùng giọng nói khàn khàn dụ dỗ ám muội nam nhân đến cực điểm. Đám thị vệ đứng đó tuy đã được rèn giũa từ ấu bé, mặt tuy không đổi nhưng trên tai đã đỏ đến không thể đỏ hơn rồi, trong lòng lại không khỏi bồi hồi không thôi.
Nhớ lại ngày đó sau khi hoàng hậu sinh hạ liên tiếp hai vị công chúa, thì mọi ân sủng mà nàng dành được cũng bị chia đều cho các phi tử khác, vị Tử quý phi vốn tưởng bị thất sủng ngày đó cũng lại được long nhan để mắt tới, ngày ngày đêm đêm âu yếm vạn phần, cũng dần chiếm mất sự sủng hạnh của phi tử khác, đến sau này cũng dứt hẳn những người khác mà độc sủng một mình Tử quý phi, nhưng cũng may, trong số các vị phi tần được sủng hạnh ngày đó cũng có một vị may mắn đang mang thai long sủng chính là Tuyền thường tại, nàng mang thai được ba tháng, thái y chẩn được nàng đang mang trong mình hoàng tử, sau khi thái hậu hay tin liền vui mừng không thôi, dứt khoát cho nàng đặc cách hai phẩm thăng lên phẩm “tần”, ngày ngày đều phái người mang đồ tốt để cho nàng ta tẩm bổ, cứ theo đà này, không chừng chỉ chờ nàng ta hạ sinh thì liền sẽ phong lên phẩm “phi” đang còn trống một ghế, từ lúc đó đến giờ, tính sơ sơ thì nàng ta cũng mang thai đến tháng thứ tám rồi, nhất thời trong bầu không khí trong hoàng cung liền đại hỉ không thôi.
Nhưng điều làm mọi người tiếc nuối chính là, mặc dù được hoàng thượng sủng hạnh liên miên, nhưng không hiểu sao cái bụng của Tử quý phi lại không hề có chút động tĩnh nào, điều này vừa là điều bi lại vừa là điều hỉ với một số người trong hậu cung. Một khi nàng ta sinh hoàng tự, mặc là nhi nữ hay nhi tử, chỉ dựa vào sự sủng ái của bệ hạ cùng yêu thương của thái hậu thì nàng ta cũng nắm chắc trong tay chức vị “hoàng quý phi” rồi.
Hoàng quý phi và quý phi có gì khác nhau a? Chính là một người thê và một người chỉ là thiếp, người ta nói một nam nhân có tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, đối với nam nhân bình thường thì họ thê tử và bình thê, thì đối với hoàng đế, hoàng quý phi và hoàng hậu lại chính là thê của người, một người thì bốn phần quyền lực hậu cung, một người thì nắm sáu phần quyền lực hậu cung, chính là kẻ tám lượng người nửa cân ở trong truyền thuyết, mà một bầu trời thì không thể cùng lúc có hai phượng hoàng, đó chính một vấn đề rất nan giải, hòa thuận thì không sao, một khi đối nghịch nhau thì điều đó lại trở nên vô cùng đáng sợ.
…
Hai đứa bé gái, đứa thì sáu tuổi thì ba tuổi ăn mặc sang quý dắt tay nhau đi trên con đường sỏi đá ở Ngự hoa viên, hai mặt gương mặt nhỏ xíu e ấp trốn trong lớp áo đẹp đẽ trắng mịn hồng hào đến mê người, tuy còn nhỏ nhưng đã chứng tỏ cho người khác thấy được lúc lớn lên nhất định sẽ trở nên rất mê người. Đám cung nữ thái giám đi đối diện thấy bọn họ tiến đến cũng nhanh chóng tránh sang một bên, không dám đắc tội hai tiểu tổ tông này, tuy mẫu hậu của họ không được sủng ái nữa nhưng nàng ta vẫn là người nắm trong tay phượng ấn, là người cai quản cả hậu cung, bản thân hai vị tiểu tổ tông này dù sao cũng là đại công chúa cùng nhị công chúa rất được hoàng đế sủng ái, trong người chảy chính là huyết thống của hoàng tộc, không phải muốn động là động được.
Hai bé lướt qua người họ, tiếp tục đi đến ngự đình ở Ngự hoa viên, nơi đó lúc này cũng đang có một đám nữ nhân trang điểm tỉ mỉ ăn mặc xinh đẹp đang xún xín nịnh bợ với một nữ nhân đang mang thai kiêu ngạo ngồi ở đó.
Đây chính là khung cảnh mà hai bé nhìn thấy được khi vừa đến nơi đó, cũng không dừng bước chân, liền tiếp tục thẳng tiến bước vào, thân thể nhỏ bé dễ dàng len lỏi đi qua lớp người chen chúc tràn ngập mùi hương son phấn muốn nôn mửa đó, chân đạp lên ghế đá, hai bé đỡ nhau đứng thẳng lên cái bàn đó, hai ánh mắt đều cùng lúc đập vào nữ nhân ăn mặc sặc sỡ, khuôn mặt trát phấn đang mang thai kia, ánh mắt nữ nhân kia đang mê ly trong cái khung cảnh ngập người nịnh bợ cũng đúng lúc đập vào hai bóng dáng nhỏ nhắn kia, liền giật mình một cái, lưng chịu vật nặng ở bụng cũng không chịu nghe lời mà ngã về phía sau.
Đám nữ nhân đang xoa bóp ở sau lưng nàng ta thấy thế, trong mắt liền lóe lên tia mưu mô độc ác, bọn ả cũng chán chường cái bộ dạng giả đò chảnh chọe vì mang long sủng của nàng ta rồi, không ai định đỡ nàng lên, thậm chí còn ác ý lùi về phía sau mấy bước, ý muốn chiêm ngưỡng nàng ta sẽ tự cứu mình như thế nào, nếu nhân tiện, hừ hừ, hủy đi cái thai kia cũng tốt, các nàng không có, ả ta cũng đừng hòng có…
Nhưng cũng may là nô tỳ thiếp thân của nàng ta cũng vội vàng chạy đến đỡ nàng ta dậy, xoa xoa lưng thuận khí cho nàng, nàng ta cũng vội vội vàng vàng cũng không kịp quan tâm đến nhan sắc của mình, nhanh chóng ôm lấy bụng mình xoa xoa, thấy không sao thì mới yên tâm thở phào một cái, vuốt vuốt lại mấy sợi tóc thiếu chỉnh chu của mình, ánh mắt ngoan độc đến tận cùng liếc nhìn những nữ nhân ở phía sau còn chưa kịp thu lại nụ cười hả hê trên miệng kia, nàng ta liếc tới làm cho bọn họ chợt đứng hình, chột dạ không thôi quay sang hướng khác, nhìn theo bóng hình của nữ nhân kia, trong lòng nàng ta nguyền rủa không thôi:
Hừ hừ, nếu không phải bổn cung đang mang hoàng tự cho bệ hạ thì nhất định sẽ ngay lập tức xé xác đi bộ mặt khốn nạn của bọn họ, chút đi qua Từ Hi cung nhất định phải ghé thăm Thái hậu mới được, hừ, tội muốn gây hại đến hoàng tự xem bọn chúng có rước nỗi không, nhưng, trước tiên phải xử lý việc trước mắt đã…
Nàng ta xoay đầu nhìn hai đứa bé kia, ánh mắt trở nên ngoan độc dị thường. Nàng ta biết rõ hai đứa trẻ này là ai, nhưng thế thì sao nào, hiện tại nàng ta đang mang thai, thậm chí là còn mang hoàng tự của thánh thượng, đánh nó một hai cái thì hoàng thượng cũng sẽ không làm gì nàng đâu chứ nhỉ? Không nể mặt nàng thì cũng nên nể mặt long sủng trong bụng nàng chứ…
Nói cũng không nói, tay đẹp mang theo cái móng bằng vàng ở ngón tay út giơ lên, ý định muốn tát vào mặt của hai đứa trẻ…
Đám nữ nhân xung quanh đều kinh hô một tiếng, hít một hơi thật sâu…
Tiện… Tiện nhân này quá to gan rồi!!!
Cả đám đều im lặng coi kịch vui, nhìn bàn tay kia đang sắp chạm vào da mặt của hai đứa trẻ.
Bàn tay còn chưa kịp chạm vào thì ba bóng đen đã phi tới ngăn cản, một người thì giữ tay Tuyền tần, hai người còn lại thì ôm hai đứa trẻ tránh xa khỏi bàn đá.
Nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh, ba bóng đen lại biến mất không còn chút tung tích nào, khiến người trong cuộc không khỏi rùng mình.
Tuyền tần mắt mở to khiếp sợ nhìn xung quanh, bàn tay còn lại giơ ra nắm lấy cổ tay sưng đỏ lên của mình.
Rốt… rốt cuộc là ai?
(Là ba ám vệ, một là người bảo vệ Tuyền tần vì đang mang long sủng, hai người còn lại là bảo vệ hai tiểu công chúa, vì mang trong mình đặc tính bí mật nên không thể để người ta thấy mặt, sau khi sắp xếp xong cũng nhanh chóng biến mất)
Mặc dù là ai đi chăng nữa thì nàng ta cũng biết rõ mình không còn khả năng đánh hai đứa trẻ này được rồi.
Oán hận trong lòng liền dậm chân một cái, xoay người đứng dậy tính đi về thì đột nhiên đôi giày của nàng ta lại không cẩn thận giậm vào mép váy thướt tha dài quá mức của cô nàng, thế là không giữ được thăng bằng lập tức té xấp bụng xuống đất.
Một dòng máu đỏ chảy ra dưới bụng nàng ta…
Đám nữ nhân đều hốt hoảng kinh hô một tiếng, nô tỳ thiếp thân của nàng ta thấy thế liền hốt hoảng không thôi, ôm lấy nữ nhân lên rồi la lớn lên:
- Ngự y… gọi ngự y… chủ tử sắp sinh rồi !!!!!!
…
Cho đến tận nửa đêm, Sản cung mới mở ra một lần nữa, xuyên qua bức bình phong thì sẽ thấy một khung cảnh tán loạn ở bên trong, những cung nữ cũng đang dọn dẹp lại trong phòng, trong tay bà vú mập mạp đang ôm một hài tử mặt nhăn như khỉ nhưng lại rất đáng yêu, ánh mắt bà ta vui mừng, ríu rít không thôi bên tai một nữ nhân đang chảy đầy mồ hôi trên trán, tuy toàn thân nàng ta chặt vặt vô cùng nhưng trên môi lại nở nụ cười mãn nguyện đến tận cùng, trong lòng ngoan độc nghĩ.
Từ hôm nay, hậu cung chính là của bổn cung!
…
Nhưng, nàng ta lại không ngờ đến một việc.
Vì chức vị phụ thân nàng ta khá thấp nên trong gia tộc cũng không có nữ nhân nào may mắn được làm phi tần của vua, chứ chưa nói có thai với người, chỉ đến đời nàng ta mới may mắn có mình ả được nhập cung rồi lên đến phẩm tần rồi sau đó lại mang long sủng của vua, nên những việc sau khi sinh hoàng tự sẽ xãy ra chuyện gì thì nàng ta cũng không hề biết được.
Hoàng tử hạ sinh đã được nửa năm, nàng ta cũng thành công thăng lên phẩm phi, nhưng làm mọi người nghi ngờ chính là dung mạo hoàng tử lại không có chút nào giống với hoàng đế, cũng không giống với thái hậu hay bất kỳ ai trong hoàng thất, không hiểu sao lại giống… Thủ Lĩnh cấm vệ quân đến lạ thường.
Nghi ngờ, hoàng tộc liền bí mật trích chút máu của đứa bé để dùng máu phân định cha con, thật bất ngờ, máu huyết của hoàng đế cùng hoàng tử lại không hề hòa hợp với nhau, đổi lại lại hòa hợp với máu huyết của thủ lĩnh cấm vệ quân đến… không biết làm sao để nói…
Thái hậu hay tin liền tức giận bừng bừng, liền truyền thánh chỉ phế truất phi vị của nàng ta, liên lụy đến dòng tộc cùng phụ thân của nàng ta, Thủ lĩnh cấm vệ quân cũng bị phế chức tước, hoàng tử cũng bị phế đi, cùng nhau bị chặt đầu, dắt nhau đi hoàng tuyền.
Cũng chỉ vì việc này mà hoàng tộc cũng trở nên vô cùng mất mặt, trở thành một câu chuyện ầm ĩ suốt ba tháng trong các tửu lâu của quốc gia.
Trong một yến tiệc do hoàng thất tổ chức, chúng thần tử cùng đám phi tử hậu cung đang ồn ào náo nhiệt, một dàn mỹ nhân mặt áo đồng điệu đang nhảy múa trên sàn nhà trước điện, vài nhạc công đang đánh đàn gõ trống tạo nên một điệu nhạc thanh nhã uy vũ.
Đang ồn ào thì mọi người đột nhiên yên tĩnh lại, thần tử phi tần bao gồm cả hoàng thượng đều hướng ánh mắt về phía cánh cửa, ở xa xa sau cánh cửa là một bóng dáng nhỏ nhắn mặc trang phục màu vàng quý giá, đầu đội mũ miện phượng hoàng trân quý, bước chân chậm rãi nhưng uy nghi đi từng bước đi qua cánh cửa, trang phục rộng rãi dài đằng đẵng khẽ lướt nhẹ theo từng bước đi của nàng.
Càng đến gần thì lại phát hiện dung mạo của nàng lại đẹp đến mỹ miều. Môi anh đào được son đỏ, mắt phượng xinh đẹp khẽ khép hờ, khuôn mặt trái xoan trắng hồng ngọt ngào, mũi cao thẳng, tóc dài mượt như tơ được cuốn lên cao chứng tỏ nàng là một người nữ nhân đã có chồng, nhưng cũng không khó nhận ra nếu sờ vào thì cảm giác sẽ thích tới mức nào.
Đôi mắt khẽ giương lên, đôi lông mày mỏng như cánh ve khẽ nhíu nhíu lại chứng tỏ nàng đang khó chịu với tình cảnh trước mặt. Ma ma ở phía sau nàng thấy thế cũng không nể mặt mà mày nhăn lại thật sâu, hô lên làm tỉnh lại cái bọn người đang ngây ngốc trước mặt:
- Vô lễ! Gặp thái hậu nương nương mà không thỉnh an sao!!!
Đám đại thần cùng phi tử giật nảy mình rồi vô cùng khiếp sợ cúi mặt xuống, mau chóng đứng dậy khẽ cúi người xuống, giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn không dám vô lễ hô lên:
- Thái Hậu thiên tuế, thiên thiên tuế…
Nữ nhân hơi hài lòng hạ mi mắt xuống, tiếp tục duy trì thái độ không liên hệ gì đến mình, đôi chân bước đều đi thẳng qua sàn trước điện, đi qua đám vũ công đang đứng dạt sang hai bên cung kính cúi người xuống. Vẫn như thế giữ thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Đám người còn lại trừ hoàng đế ra thì trong lòng không khỏi sợ hãi không thôi, đến bây giờ trái tim của họ vẫn còn run rẩy không thôi, cũng không hay biết thời gian mới trôi qua nửa ly trà thôi nhưng lưng họ cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh…
Nữ nhân lướt qua đám người, hướng sang bên trái cầu thang chỗ hoàng đế đang ngồi trên cao kia, chỉ thấy trên đài chỉ vỏn vẹn có ba cái ghế bằng vàng ròng được khắc trổ cực kỳ công phu, ghế ở trung tâm cùng ghế ở bên phải đã có hai người ngồi sẵn, lần lượt là một nam tử trẻ tuổi phóng khoáng nhưng toàn thân lại tản ra khí chất của bậc đế vương cùng một nữ tử trẻ tuổi mặc áo vàng phượng hoàng, đầu đội mũ phượng quý giá.
Nữ nhân không chút quan tâm mà xoay người ngồi lên ghế trái, khuôn mặt ngẩng lên kiêu ngạo, mắt phượng híp lại nhìn chúng thần xuống dưới như nhìn đám sâu mọt đang quỳ dưới thân mình.
Nam tử ngồi ghế rồng ở giữa cùng vị nữ tử ngồi ghế bên phải khẽ quay mặt sang hướng nàng, mở miệng thỉnh an:
- Mẫu hậu hảo.
Nữ nhân hơi liếc lại coi như đáp lễ rồi lại tiếp tục duy trì thái độ lạnh lùng của mình nhìn đám thần tử phía dưới.
Thái độ của nam tử cùng nữ tử xem như không có gì xảy ra, một bộ dáng làm như đã quen thuộc, cũng xoay mặt lại nhìn trước điện, trên môi tiếp tục giương lên nụ cười như có như không.
Bầu không khí còn đang nhu hòa lại sau một trận khách khí thì lúc này mọi người lại bắt đầu một trận trầm mặc mới, ánh mắt lại tiếp tục hướng về phía cửa điện, có vài người không khỏi lén lút hít một hơi lạnh, trong lòng rủa thầm:
Khốn kiếp! Hôm nay là ngày quái gì thế này! Sao toàn đụng phải mấy người không nên gặp chứ!!!!
Chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ sang trọng, đầu đội mũ phượng hoàng đỏ mẫu đơn đi vào điện, mắt hơi nhắm lại, dáng đi nhẹ nhàng uyển chuyển đi vào mà không quan tâm ánh mắt của người đời.
Tuy người ngoài nhìn vào cảm giác như nàng là không khí nhưng đám người trong điện cũng không có ngu đến thế, đó là hoàng thái phi!!! Hoàng thái phi đó!!!
Bọn người lập tức đứng dậy thỉnh an nữ tử mặc áo đỏ kia.
-Hoàng thái phi thiên tuế, thiên thiên tuế…
Nữ nhân thoáng đứng lại, mắt phượng tuyệt đẹp khẽ lướt qua rồi gật đầu nhẹ như đáp lễ.
Chúng thần cũng hiểu ý vị hoàng thái phi lạnh lùng này, cúi đầu xuống cái rồi ngồi xuống chỗ của mình, lại bắt đầu cuộc trò chuyện của mình nhưng ánh mắt vẫn như có như không nhìn bóng dáng màu đỏ xinh đẹp kia đi đến chỗ ghế của mình ở hàng ghế đầu bên tay trái đại điện mà ngồi xuống. Ánh mắt nàng thoáng lướt qua nữ nhân đang ngồi ở ghế bên trái kia, nữ nhân kia cùng lúc cũng hướng mắt nhìn sang phía bên này, hai đôi mắt một kiêu ngạo như lửa một điềm đạm như nước nhất thời chạm nhau, trong đôi mắt của hai người đều lóe lên tia kì dị rồi rất nhanh biến mất, không một ai phát hiện.
Đến khi thấy nàng ngồi xuống thì trong lòng bọn họ mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm. Coi như bước đầu đã hoàn thành xong.
Nói đến vị hoàng quý phi này thì nếu so với bóng dáng ngồi bên trái hoàng thượng nhà họ kia thì họ lại có hảo cảm với vị hoàng quý phi này hơn. Tuy tính nàng ta hơi lạnh nhạt lạnh lùng nhưng nếu so với cái tính cách kiêu ngạo của vị thái hậu nào đó thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều.
Trong triều đình lúc này chia thành hai phe thế lực đối địch nhau, phân biệt là thái hậu và hoàng thái phi, một bên là tể tướng một bên là đại tướng, hai bên dây dưa cũng đã hơn mười năm, tạo thành hai thế chân vạc bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xô vào nhau.
Nói về việc họ vì sao họ lại đối địch nhau thì việc đó cũng là chuyện rất lâu trước đó, lúc đó phụ thân của hai người một người làm tể tướng một người phó tướng dưới trướng đại tướng, tuy không quen thuộc nhau nhưng quan hệ giữa hai bên cũng có chút hòa hảo chứ không gay gắt như nước với lửa giống hiện tại.
…
Lúc đó, con gái hai người cùng đều nhập cung làm tú nữ, vì hoàng đế chưa có hoàng hậu nên trong lòng mọi người đều thừa hiểu lần tuyển tú nữ này không đơn giản chút nào, và có thể nói là trọng đại nhất trong các kỳ tuyển tú nữ. Vì tiểu thư nhà tể tướng vốn là thanh mai trúc mã từ lúc nhỏ của hoàng thượng, với lại địa vị của cha nàng rất có thế lực trong triều nên năm đó không một ai có thể vượt qua nàng mà giành được vị trí hoàng hậu. Cứ thế, một người được chọn làm hậu còn một người thì chỉ làm thường tại.
Hoàng đế đối với hoàng hậu một mực yêu thương trân trọng, con tim chỉ trao trọn mình nàng, đối với việc sủng ái phi tần khác lại không có một chút hứng thú, ánh mắt luôn chỉ hướng đến một người duy nhất, nếu nói đơn giản thì có thể gọi nó với cái tên "độc sủng một người".
Trong trí nhớ của hắn, nàng là một nữ nhân xinh đẹp thuần thiết, nàng lấy sự chăm chỉ của mình mà bù đắp vào những điều tiếng xung quanh việc nói nàng không xứng với vị trí người đứng đầu hậu cung. Nàng cứ gồng mình quằn quại làm việc như một con kiến, nhiều lúc hắn tự hỏi nàng có cảm thấy mệt mỏi không, có bao giờ cảm thấy chán nản, có bao giờ… muốn tìm một bề vai để che chở cho nàng không.
Cứ thế… cứ thế… một người ngắm một người… một người thì đứng từ xa ngắm nhìn, còn một người thì chỉ biết… làm việc, làm việc và làm việc…
Cũng chỉ vì lẽ đó, một người trao nhưng người kia lại không bao giờ nhận, một người dù trái tim ngập tràn hạnh phúc nhưng lại cảm thấy vô cùng cô đơn, còn một người… thì trong lòng vẫn yêu, vẫn thương chàng đó, nhưng nàng chỉ biết dùng hành động của mình để chứng minh cho chàng thấy mình xứng với chàng như thế nào, muốn chàng tự hào về mình…
Dùng hành động là đúng, nhưng tình cảm của con người lại chia thành hai phe: tình cảm và hành động, dù thiếu chỉ một trong hai cái thôi thì cũng không thể trọn vẹn, chẳng thể hạnh phúc mãi. Vẫn biết đối phương yêu mình nhưng đôi khi lại cảm thấy thật mơ hồ, là mình đoán đúng hay chỉ tự mình đa tình?
Trái tim hai người cũng không biết từ lúc nào đã bắt đầu xa dần nhau, không ai biết, không ai rõ từ lúc nào họ đã trở nên như vậy.
Bi kịch cứ dần dần… dần dần bắt đầu xuất hiện từ lỗ hổng đó…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lại vài tháng sau, hoàng hậu lại nhập Sản cung để sinh con lần thứ hai, nhưng lần này người lại sinh ra một nhi nữ nữa, nhất thời bầu không khí trong cung lại trở nên âm trầm ồn ào đến ghê người, trên mặt ai nấy đều lo lắng không thôi, các đại thần có có nữ nhi là phi tần thì trong lòng mừng thầm không thôi, một số người thì nhanh tay ghi tấu chương chuẩn xin hoàng thượng sủng ái phi tử khác để bảo đảm cơ nghiệp của xã tắc, một đám khác thì lại viết thư kêu con gái can gián với thái hậu để tìm cái lợi cho con gái mình.
Việc trở nên ồn ào cho đến khi vị thái hậu quanh năm luôn ở trong phòng thờ phật đột nhiên sai người thỉnh vị hoàng đế đến Từ Hi cung của bà, không biết họ nói gì với nhau, nhưng hai hôm sau ngày đó, hoàng thượng cũng bắt đầu thị tẩm các phi tần khác, lúc này trong cung mới thầm lắng xuống một chút, ai nấy đều bàn nhau về việc hoàng hậu nương nương, rồi khẩn mong có vị phi tần nào đó mau mau mắn sinh cho hoàng thất một hoàng tử để có thể thờ tự.
Trong bầu không khí đó, Phượng Tường cung lại im ắng đến ghê người, ai lén đi nơi đó đều lén lút chỉ trỏ, nói xấu không thôi, nhưng lại không dám quá lớn tiếng, vì dù sao thì chủ tử cung đó cũng là bậc mẫu nghi thiên hạ, nắm trong tay Phượng Ấn của hoàng cung.
Tẩm cung của hoàng hậu, một nữ nhân đang mặc y trung y màu vàng đang ngồi lên ghế chủ cao quý nhưng cô đơn của mình, mái tóc được búi lại nhưng không cắm chút trang sức nào, dường như mới ngủ dậy, nhưng đôi mắt người ấy mở to đã chứng minh hiện tại người ấy còn tỉnh táo, mi mắt mỏng như cánh ve thỉnh thoảng chớp mắt một cái, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy nàng thật vô hồn.
Trong lúc đang đờ đẫn, nàng không chú ý tới có một bóng dáng nhỏ nhắn đã bước qua cánh cửa, đôi chân ngắn ngủn chạy lạch bạch qua sàn nhà rộng lớn rồi lại gần ghế chủ nơi nàng đang ngồi, bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy bàn tay đang buông xuống hững hờ của mình, mở miệng nhỏ nhắn nũng nịu nói:
- Mẫu hậu, mẫu hậu…
Nàng thoáng giật mình, mắt đờ đẫn nhìn đến đứa bé kia, đôi mắt vốn mơ hồ trở nên ngân ngấn nước mắt, lập tức nhào đến ôm đứa bé, quỳ xuống trước đứa bé, dụi đầu vào hõm vai bé rồi khóc nức nở, nàng vừa khóc vừa gọi lên một tiếng khe khẽ:
- Nguyệt nhi, nguyệt nhi…
Bé con không hiểu vì sao mẫu thân bé lại khóc, liền lo lắng ôm mẫu thân của bé, vỗ vỗ lưng an ủi mẫu thân, miệng nhỏ hỏi than không thôi. Nhưng càng an ủi thì mẫu thân càng khóc lớn hơn, bé còn nhỏ, bé không biết gì gọi là an ủi, không còn cách nào khác cũng đành vừa ôm mẫu thân vừa khóc rống theo.
…
Ngày hôm đó, tẩm cung hoàng hậu vang lên những tiếng khóc não nề làm người khác cảm thấy đau lòng không thôi.
…
Năm tháng dần trôi, bốn mùa luân phiên thay đổi cũng đã được ba năm.
Đóa hoa nơi Tịnh Hoa cung cũng đang chớm nở từng đóa hoa thật đẹp, mới sáng sớm, một bóng dáng màu tím thướt tha lả lướt như những cánh bướm đã đi ra khỏi cửa cung, ngồi lên phượng liễm màu tím của mình mà đi tới Ngự Thư phòng, sau khi đi vào bên trong, cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng lại nghe thấy tiếng cười khúc khích nũng nịu của nữ nhân cùng giọng nói khàn khàn dụ dỗ ám muội nam nhân đến cực điểm. Đám thị vệ đứng đó tuy đã được rèn giũa từ ấu bé, mặt tuy không đổi nhưng trên tai đã đỏ đến không thể đỏ hơn rồi, trong lòng lại không khỏi bồi hồi không thôi.
Nhớ lại ngày đó sau khi hoàng hậu sinh hạ liên tiếp hai vị công chúa, thì mọi ân sủng mà nàng dành được cũng bị chia đều cho các phi tử khác, vị Tử quý phi vốn tưởng bị thất sủng ngày đó cũng lại được long nhan để mắt tới, ngày ngày đêm đêm âu yếm vạn phần, cũng dần chiếm mất sự sủng hạnh của phi tử khác, đến sau này cũng dứt hẳn những người khác mà độc sủng một mình Tử quý phi, nhưng cũng may, trong số các vị phi tần được sủng hạnh ngày đó cũng có một vị may mắn đang mang thai long sủng chính là Tuyền thường tại, nàng mang thai được ba tháng, thái y chẩn được nàng đang mang trong mình hoàng tử, sau khi thái hậu hay tin liền vui mừng không thôi, dứt khoát cho nàng đặc cách hai phẩm thăng lên phẩm “tần”, ngày ngày đều phái người mang đồ tốt để cho nàng ta tẩm bổ, cứ theo đà này, không chừng chỉ chờ nàng ta hạ sinh thì liền sẽ phong lên phẩm “phi” đang còn trống một ghế, từ lúc đó đến giờ, tính sơ sơ thì nàng ta cũng mang thai đến tháng thứ tám rồi, nhất thời trong bầu không khí trong hoàng cung liền đại hỉ không thôi.
Nhưng điều làm mọi người tiếc nuối chính là, mặc dù được hoàng thượng sủng hạnh liên miên, nhưng không hiểu sao cái bụng của Tử quý phi lại không hề có chút động tĩnh nào, điều này vừa là điều bi lại vừa là điều hỉ với một số người trong hậu cung. Một khi nàng ta sinh hoàng tự, mặc là nhi nữ hay nhi tử, chỉ dựa vào sự sủng ái của bệ hạ cùng yêu thương của thái hậu thì nàng ta cũng nắm chắc trong tay chức vị “hoàng quý phi” rồi.
Hoàng quý phi và quý phi có gì khác nhau a? Chính là một người thê và một người chỉ là thiếp, người ta nói một nam nhân có tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, đối với nam nhân bình thường thì họ thê tử và bình thê, thì đối với hoàng đế, hoàng quý phi và hoàng hậu lại chính là thê của người, một người thì bốn phần quyền lực hậu cung, một người thì nắm sáu phần quyền lực hậu cung, chính là kẻ tám lượng người nửa cân ở trong truyền thuyết, mà một bầu trời thì không thể cùng lúc có hai phượng hoàng, đó chính một vấn đề rất nan giải, hòa thuận thì không sao, một khi đối nghịch nhau thì điều đó lại trở nên vô cùng đáng sợ.
…
Hai đứa bé gái, đứa thì sáu tuổi thì ba tuổi ăn mặc sang quý dắt tay nhau đi trên con đường sỏi đá ở Ngự hoa viên, hai mặt gương mặt nhỏ xíu e ấp trốn trong lớp áo đẹp đẽ trắng mịn hồng hào đến mê người, tuy còn nhỏ nhưng đã chứng tỏ cho người khác thấy được lúc lớn lên nhất định sẽ trở nên rất mê người. Đám cung nữ thái giám đi đối diện thấy bọn họ tiến đến cũng nhanh chóng tránh sang một bên, không dám đắc tội hai tiểu tổ tông này, tuy mẫu hậu của họ không được sủng ái nữa nhưng nàng ta vẫn là người nắm trong tay phượng ấn, là người cai quản cả hậu cung, bản thân hai vị tiểu tổ tông này dù sao cũng là đại công chúa cùng nhị công chúa rất được hoàng đế sủng ái, trong người chảy chính là huyết thống của hoàng tộc, không phải muốn động là động được.
Hai bé lướt qua người họ, tiếp tục đi đến ngự đình ở Ngự hoa viên, nơi đó lúc này cũng đang có một đám nữ nhân trang điểm tỉ mỉ ăn mặc xinh đẹp đang xún xín nịnh bợ với một nữ nhân đang mang thai kiêu ngạo ngồi ở đó.
Đây chính là khung cảnh mà hai bé nhìn thấy được khi vừa đến nơi đó, cũng không dừng bước chân, liền tiếp tục thẳng tiến bước vào, thân thể nhỏ bé dễ dàng len lỏi đi qua lớp người chen chúc tràn ngập mùi hương son phấn muốn nôn mửa đó, chân đạp lên ghế đá, hai bé đỡ nhau đứng thẳng lên cái bàn đó, hai ánh mắt đều cùng lúc đập vào nữ nhân ăn mặc sặc sỡ, khuôn mặt trát phấn đang mang thai kia, ánh mắt nữ nhân kia đang mê ly trong cái khung cảnh ngập người nịnh bợ cũng đúng lúc đập vào hai bóng dáng nhỏ nhắn kia, liền giật mình một cái, lưng chịu vật nặng ở bụng cũng không chịu nghe lời mà ngã về phía sau.
Đám nữ nhân đang xoa bóp ở sau lưng nàng ta thấy thế, trong mắt liền lóe lên tia mưu mô độc ác, bọn ả cũng chán chường cái bộ dạng giả đò chảnh chọe vì mang long sủng của nàng ta rồi, không ai định đỡ nàng lên, thậm chí còn ác ý lùi về phía sau mấy bước, ý muốn chiêm ngưỡng nàng ta sẽ tự cứu mình như thế nào, nếu nhân tiện, hừ hừ, hủy đi cái thai kia cũng tốt, các nàng không có, ả ta cũng đừng hòng có…
Nhưng cũng may là nô tỳ thiếp thân của nàng ta cũng vội vàng chạy đến đỡ nàng ta dậy, xoa xoa lưng thuận khí cho nàng, nàng ta cũng vội vội vàng vàng cũng không kịp quan tâm đến nhan sắc của mình, nhanh chóng ôm lấy bụng mình xoa xoa, thấy không sao thì mới yên tâm thở phào một cái, vuốt vuốt lại mấy sợi tóc thiếu chỉnh chu của mình, ánh mắt ngoan độc đến tận cùng liếc nhìn những nữ nhân ở phía sau còn chưa kịp thu lại nụ cười hả hê trên miệng kia, nàng ta liếc tới làm cho bọn họ chợt đứng hình, chột dạ không thôi quay sang hướng khác, nhìn theo bóng hình của nữ nhân kia, trong lòng nàng ta nguyền rủa không thôi:
Hừ hừ, nếu không phải bổn cung đang mang hoàng tự cho bệ hạ thì nhất định sẽ ngay lập tức xé xác đi bộ mặt khốn nạn của bọn họ, chút đi qua Từ Hi cung nhất định phải ghé thăm Thái hậu mới được, hừ, tội muốn gây hại đến hoàng tự xem bọn chúng có rước nỗi không, nhưng, trước tiên phải xử lý việc trước mắt đã…
Nàng ta xoay đầu nhìn hai đứa bé kia, ánh mắt trở nên ngoan độc dị thường. Nàng ta biết rõ hai đứa trẻ này là ai, nhưng thế thì sao nào, hiện tại nàng ta đang mang thai, thậm chí là còn mang hoàng tự của thánh thượng, đánh nó một hai cái thì hoàng thượng cũng sẽ không làm gì nàng đâu chứ nhỉ? Không nể mặt nàng thì cũng nên nể mặt long sủng trong bụng nàng chứ…
Nói cũng không nói, tay đẹp mang theo cái móng bằng vàng ở ngón tay út giơ lên, ý định muốn tát vào mặt của hai đứa trẻ…
Đám nữ nhân xung quanh đều kinh hô một tiếng, hít một hơi thật sâu…
Tiện… Tiện nhân này quá to gan rồi!!!
Cả đám đều im lặng coi kịch vui, nhìn bàn tay kia đang sắp chạm vào da mặt của hai đứa trẻ.
Bàn tay còn chưa kịp chạm vào thì ba bóng đen đã phi tới ngăn cản, một người thì giữ tay Tuyền tần, hai người còn lại thì ôm hai đứa trẻ tránh xa khỏi bàn đá.
Nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh, ba bóng đen lại biến mất không còn chút tung tích nào, khiến người trong cuộc không khỏi rùng mình.
Tuyền tần mắt mở to khiếp sợ nhìn xung quanh, bàn tay còn lại giơ ra nắm lấy cổ tay sưng đỏ lên của mình.
Rốt… rốt cuộc là ai?
(Là ba ám vệ, một là người bảo vệ Tuyền tần vì đang mang long sủng, hai người còn lại là bảo vệ hai tiểu công chúa, vì mang trong mình đặc tính bí mật nên không thể để người ta thấy mặt, sau khi sắp xếp xong cũng nhanh chóng biến mất)
Mặc dù là ai đi chăng nữa thì nàng ta cũng biết rõ mình không còn khả năng đánh hai đứa trẻ này được rồi.
Oán hận trong lòng liền dậm chân một cái, xoay người đứng dậy tính đi về thì đột nhiên đôi giày của nàng ta lại không cẩn thận giậm vào mép váy thướt tha dài quá mức của cô nàng, thế là không giữ được thăng bằng lập tức té xấp bụng xuống đất.
Một dòng máu đỏ chảy ra dưới bụng nàng ta…
Đám nữ nhân đều hốt hoảng kinh hô một tiếng, nô tỳ thiếp thân của nàng ta thấy thế liền hốt hoảng không thôi, ôm lấy nữ nhân lên rồi la lớn lên:
- Ngự y… gọi ngự y… chủ tử sắp sinh rồi !!!!!!
…
Cho đến tận nửa đêm, Sản cung mới mở ra một lần nữa, xuyên qua bức bình phong thì sẽ thấy một khung cảnh tán loạn ở bên trong, những cung nữ cũng đang dọn dẹp lại trong phòng, trong tay bà vú mập mạp đang ôm một hài tử mặt nhăn như khỉ nhưng lại rất đáng yêu, ánh mắt bà ta vui mừng, ríu rít không thôi bên tai một nữ nhân đang chảy đầy mồ hôi trên trán, tuy toàn thân nàng ta chặt vặt vô cùng nhưng trên môi lại nở nụ cười mãn nguyện đến tận cùng, trong lòng ngoan độc nghĩ.
Từ hôm nay, hậu cung chính là của bổn cung!
…
Nhưng, nàng ta lại không ngờ đến một việc.
Vì chức vị phụ thân nàng ta khá thấp nên trong gia tộc cũng không có nữ nhân nào may mắn được làm phi tần của vua, chứ chưa nói có thai với người, chỉ đến đời nàng ta mới may mắn có mình ả được nhập cung rồi lên đến phẩm tần rồi sau đó lại mang long sủng của vua, nên những việc sau khi sinh hoàng tự sẽ xãy ra chuyện gì thì nàng ta cũng không hề biết được.
Hoàng tử hạ sinh đã được nửa năm, nàng ta cũng thành công thăng lên phẩm phi, nhưng làm mọi người nghi ngờ chính là dung mạo hoàng tử lại không có chút nào giống với hoàng đế, cũng không giống với thái hậu hay bất kỳ ai trong hoàng thất, không hiểu sao lại giống… Thủ Lĩnh cấm vệ quân đến lạ thường.
Nghi ngờ, hoàng tộc liền bí mật trích chút máu của đứa bé để dùng máu phân định cha con, thật bất ngờ, máu huyết của hoàng đế cùng hoàng tử lại không hề hòa hợp với nhau, đổi lại lại hòa hợp với máu huyết của thủ lĩnh cấm vệ quân đến… không biết làm sao để nói…
Thái hậu hay tin liền tức giận bừng bừng, liền truyền thánh chỉ phế truất phi vị của nàng ta, liên lụy đến dòng tộc cùng phụ thân của nàng ta, Thủ lĩnh cấm vệ quân cũng bị phế chức tước, hoàng tử cũng bị phế đi, cùng nhau bị chặt đầu, dắt nhau đi hoàng tuyền.
Cũng chỉ vì việc này mà hoàng tộc cũng trở nên vô cùng mất mặt, trở thành một câu chuyện ầm ĩ suốt ba tháng trong các tửu lâu của quốc gia.