Từ lúc Viên Lãng từ bệnh viện dã chiến trở về, liền thường xuyên ngồi một mình ở trên đỉnh núi 375 nhìn trời chiều, ngồi xuống thật lâu. Bạn cùng phòng nói, anh luôn trở về khi trời tối, trở về cũng ngây ngẫn người.
Ba ngày sau đó, Đường Sắc ở trên 375, vai kề vai bên người Viên Lãng, cùng anh nhìn hoàng hôn, hai người yên lặng thật lâu.
Đường Sắt nói: "Viên Lãng, quả thật là tôi..." Viên Lãng không chuyển mắt nhìn về phía trước nói: "Tôi biết." Đường Sắt nghiêng đầu nhìn Viên Lãng, có chút ngoài ý muốn. Viên Lãng tự nhiên nói tiếp: "Quả thật, ngày đó chuyện Trương nam kịch liệt phản đối ông hợp tác chuyện Trường Giang là xuất phát chân thật. Chuyện sau này, đều là ông bắt tay với chủ nhiệm Lý bàn tính bố trí, tôi chỉ nghe được ông muốn cho tôi nghe cái gì đó, có đúng hay không?"
Đường Sắt gật đầu: "Đúng." Có chút ái náy: "Lý Hi là lính tôi thích nhất. Anh ta xảy ra chuyện, tôi muốn bồi thường cho anh ta, hiện tại nhìn thấy, tôi không hỏi thăm tình huống cũng không lo lắng toàn diện. Mà Trương Nam lúc đó phản ứng dữ dội với phóng viên làm tôi rất khó thoái lui, lại còn chính cô ta đã từng sai lầm làm giải phẩu cho cậu, cho nên tôi có ấn tượng không tốt với cô ấy." Ngừng một chút, "Nhưng mà sau này tôi đã biết: Cô ấy là một đồng chí tốt, tôi thật xin lỗi. Một thời gian trước bận rộn chém gọt tân bí đỏ các cậu, không cùng liên lạc với chủ nhiệm Lý. Cô ấy sinh bệnh tôi không biết. Tôi cho cậu nghĩ, đi Bắc Kinh tìm cô ấy đi!"
Viên Lãng lắc đầu: "Tôi đã không còn mặt mũi tìm cô ấy rồi." Nói xong, đón nhận ánh mắt không hiểu của Đường Sắt: "Ngày đó, từ cửa sổ chủ nhiệm Lý nhảy xuống, tôi liền đoán được là bố trí của ông, bố trí rất sơ sài, thật sự. Thậm chí tôi cảm thấy ông không cần tôi thấy rõ chân tướng, chính là muốn biểu đạt thái độ của ông đối với tôi, ông muốn tôi buông tha Trương Nam." Viên Lãng cuối đầu: "Chuyện lão A nguy hiểm tôi đã từng nghĩ qua, ngày đó một câu đèn thờ trinh tiết của Trương Nam làm cho tôi tin thật rồi. Còn có, tôi không lo lắng Vương Trường gì đó sẽ làm khó dễ cô ấy, tôi lo lắng ông làm khó côi ấy. Quả nhiên... Đây cũng không làm cho tôi hạ quyết tâm chân chính..." Hít một hơi thật sâu, Viên Lãng chống lại ánh mắt của Đường Sắt: "Tôi không có biện pháp lừa gạt bản thân tôi, tôi là một người biết bản thân mình muốn người nào, tôi muốn tiến vào lão A. Từ lúc ông xuất hiện, tôi đã bắt đầu xem tài liệu bộ đội đặc chủng, càng xem càng cảm thấy, nơi này mới là nơi thực hiện được lý tưởng của tôi. Cho nên lần trước không thể tham gia chọn lựa tôi thật thất vọng, ông dẫn người đến kích thích tôi, tôi thất lễ như vậy... Sau này, tôi suy nghĩ cẩn thận ông kích thích tôi là không muốn buông tha tôi, tâm mới kiên định lại. Trương Nam thật sự rất tốt, tôi thích cô ấy như vậy, quả là quyết định quá khó khăn rồi. Cuối cùng để cho cán cân nghiêng đi, tôi đối với cô ấy tàn nhẫn bỏ quả cân xuống, là tôi nghĩ, ông làm vậy, có phải hay không, làm cho tôi phải chọn lựa cô ấy và lão A trong lúc đó..." Rất nhanh Viên Lãng ném xuống dưới, khịt mũi: "Cứ như vậy, tôi đem cô gái Lãnh Băng Băng tôi yêu thích bỏ xuống, mùa đông bao trùm, vứt bỏ hoàng hôn trong núi to..."
Thật lâu sau, Viên Lãng chầm chậm uống rượi: "Ai biết tạo hóa trêu người, ngay khi tôi bỏ cô ấy lại phía sau, ông lại nói với tôi, cô ấy là một cô gái tốt, ông đã hiểu lầm cô ấy rồi. Báo ứng, thật sự là báo ứng. Cô ấy đối với tôi tốt như vậy, tôi thích cô ấy như vậy. Nhưng mà nếu chỉ báo trên một mình tôi thì thôi, ngày đó tôi nhìn thấy cô ấy phun máu, tôi chỉ biết, cả đời này tôi không còn mặt mũi gặp cô ấy nữa rồi. Cô thông minh như vậy, ông cùng chủ nhiệm Lý bố trí, cô ấy nhất định cũng đã nhìn thấu rồi. Cho nên tôi đoán lúc đó cô ấy cũng thương tâm đến tự ngược mình đi khiêu vũ, chỉ có thể là vì cô ấy đã sớm nghĩ cẩn thận, chân chính không cần cô ấy, là Viên Lãng..."
Đường sắt im lặng thật lâu, chậm rãi nói: "Viên Lãng, cậu là người rất thông minh, tôi thích sự thông minh và không an phận của cậu. Chính là vì cậu thông minh, cho nên càng sợ không chiếm được cậu hơn so với người khác, bởi vì cậu biết được sự trống vắng không đến với cậu, năng lực của cậu không cho phép cậu thừa nhận trống vắng, thừa nhận thời gian không bỏ phí... Lo được lo mất làm cho cậu lo sợ, thường xuyên lo lắng, tôi có thể cảm giác thấy. Loại trạng thái này đã tích lũy, đó làm cho cậu cảm thấy không cam chịu tầm thường, nhưng mà nó lại làm cho cậu quên đi cách đối xử với người bên cạnh như thế nào. tôi không trông mong cậu bỏ đi cảm giác này, có lẽ đây đã là một phần tính cách của cậu rồi, nhưng mà, tôi hy vọng mỗi khi cậu cảm thấy bản thân lo lắng, cậu hãy tới nơi này, nhìn núi, nhìn trời chiều... "Vỗ vai anh: "Hoàng hôn trên núi làm cho người ta thấy yên tĩnh..."
Cuối cùng hai người không nói chuyện, luôn ngồi nhìn hoàng hôn lặng xuống núi.
Ngày thứ hai, Đường Sắt nói với Viên Lãng: "Trương Nam ở Bắc Kinh đã hết bệnh xuất viện rồi." Sau này Đường Sắt nói cho Viên Lãng: "Trương Nam thi đậu vào nghiên cứu sinh ở trường y, chuyên ngành vết thượng nặng bị tái phát." Viên Lãng thủy chung không nói chuyện, lúc nghe ngẩn người nhìn về nơi núi xa.
Sau ngày này, Viên Lãng cũng dần dần khôi phục lại bình thường, hơn nữa huấn luyện, nhiệm vụ ngày càng xuất sắc. Đường Sắt cảm thấy, người Viên Lãng có chút thay đổi nhỏ, chính xác mà nói, là anh ấy thay đổi cái gì đó, không lại là bắn, đánh nhau kịch liệt, thậm chí chiến thuật chiến đấu cái gì đó. Có lẽ đã từng mất đi thứ rất quan trọng, trong ánh mắt của anh, ngược lại hiểu rõ nhiều thêm một chút, cảm tình... Thậm chí là có gì đó thương xót.
Đương nhiên, sự lột xác này làm cho đội A thêm một người không ai địch nổi. Lâu này, Đường Sắt cũng bắt đầu phân vân không hiểu rõ, khi đồng chí Viên Lãng tràn ngập tình cảm nói một chuyện êm tai về phía cô, động cơ của anh ở đâu?
Viên Lãng nói với Đường Sắt: "Cái này gọi là giả được thật thì thật cũng giả, tùy theo có lúc có còn hơn không. Là thật là giả, sử dụng kỳ diệu, giữ gìn toàn tâm toàn ý một lòng." Sau đó liền tự mình chạy lên núi nhìn hoàng hôn.
Đường Sắt cảm thấy như vậy cũng tốt, duy chỉ có một tiếc nối, đồng chí Viên Lãng cùng phóng viên báo quân đội kết hợp lại không biết chừng, người đọc qua liền phiền.
Về sau đánh ở chỗ kia, Đường Sắt dám để cho Viên Lãng giúp ông chém gọt bí đỏ, đồng chí Tề Hoàn cung kính, thành tựu chém gọt bí đỏ của Viên Lãng là đệ nhất. Sau này đồng chí Ngô Triết dùng thuật ngữ của hải quân hình dung chuyện này nói: "Tề Hoàn, cậu và đội trưởng tàu xử nữ." Tuy rằng sau đó bị hai người Viên Lãng, Tề Hoàn đuổi nhau chạy loạn khắp núi, nhưng anh ta thật vui vẻ, bởi vì cuối cùng trả lời câu kia kẻ thù là "đàn bà chít chít chít chít chít chít."
Đại khái là lúc Viên Lãng vào lão A được ba năm, Đường Sắt tiếp nhận một nhiệm vụ, rất nguy hiểm. Vùng biên giới có tổ chức săn bắn trái phép, vũ khí tiên tiến, giết hại đội bảo vệ rừng. Lo Lắng đến vùng núi phức tạp, nếu có đại bộ đội đi vào chiếm giữ, trộm săn bắn dể dàng vượt biên chạy trốn, cho nên vào ban đêm trăng sáng, Đường Sắt phân công Viên Lãng ẩn vào núi.
Tề Hoàn không quên được, lúc đó phân nhóm lục soát, anh cùng Viên Lãng một đội. Lúc hai người rời xa chiến hữu chi viện, có phát 100 đạn pháo ở bên mình, Viên Lãng cô gắng tự mình đẩy ngã, Sau đó chính là tiếng súng dày đặc, trộm săn bắn quả nhiên cũng đã được huấn luyện nghiêm chĩnh, quân số chiếm ưu thế vây quanh thành nửa hình tròn lục soát về phía bọn họ. Viên Lãng bố trí thật tốt bị thương ở chân vẫn nổ súng dụ địch, Tề Hoàn cả đời này đều nhớ được, Viên Lãng cũng bị thương, đem hy vọng sống xót đặt cho mình.
Lúc đó Viên Lãng không có bản lĩnh suy nghĩ đem bản thân cao thượng như vậy, địch nhiều ta ít, nói dể nghe là gián tiếp rút lui, mưu đồ tính sau; nói khó nghe chính là chỉ chạy không đánh đến biên giới, anh truy đuổi cùng chui vào chỗ sâu nhất trong rừng.
Sau này Viên Lãng nhớ lại, hình tượng của mình nhất định bị vứt mất rồi, mặt bị cắt, phía sau lưng bị mảnh đạn trúng vào nở như hoa, mặt trái quần áo đoán chừng đã thành lưới đánh cá, quần cũng không biết bị cái gì làm rách. Bất quá cảm ơn trời đất, vừa lộn người chạy ra sau, bất kể thế nào tạm thời đem giấu vết giả vứt ở phía sau, đồng đảng này có đầu óc tính kế, phán đoán đuổi theo mục tiêu cố ý bắt mình rời xa chiến hữu, từ từ giải quyết tiêu diệt. Sau này Viên Lãng vài lần có ý muốn tiếp cận Đường sắt, thấy được hỏa lực ngăn chặn, anh phát hiện rằng người này mình không thể chọc, liền muốn đem ông ta cất giấu ở trong rừng. Mưa nặng hạt, khi dể anh bị thương, hy vọng rắn cùng mãnh thú thành toàn cho anh một cái chết tự nhiên...
Ngày đó lúc bình minh, trời bắt đầu đổ mưa, thân thể Viên Lãng mất máu bắt đầu phát run: Như vậy không được, gần như phát bệnh! Quyết định thật nhanh tiến vào một lùm cây, kiểm tra trang bị mình mang theo: Còn vũ khí đạn dược cùng dao găm, nhưng lương khô, đèn pin, la bàn cùng thuốc cấp cứu trong ba lô đều trống rỗng, chắc là lúc chạy vội đều đã bị rớt mất, máy truyền tin ở trong người mình nhưng lúc quay cuồng tránh né viên đạn đã bị ngã làm hỏng rồi.
Vừa lạnh vừa đói, Viên Lãng thở dài một tiếng: Anh hùng gặp rủi ro... Bắt đầu cẩn thận đánh giá tình huống chung quanh. Rừng cây nguyên thủy, không thấy được ánh mặt trời. Đập vào mắt chỉ có thể là một mảng thực vật màu xanh lục. Thực vật? Giống như có một giọng nói ngọt ngào từng vang ở bên tai: "Viên Lãng, nhớ nha, cái này có thể cầm máu, có thể về sau anh sẽ dùng..." Nhìn lại cây mây bên người, Viên Lãng thuận tay hái quả táo gai Trương Nam hay ăn bỏ vào miệng: Thật khó ăn! Nhớ ngày đó Trương Nam nói có thể làm đẹp, mặt không đổi sắc nuốt xuống, sau đó một bên nhe răng một bên nói vì sắc mặt cô chịu thiệt thòi rồi. Viên Lãng cười, nghĩ: Làm gái xinh thật đúng là có tinh thần không biết sợ chút nào. Khụ, khi nào thì vẫn còn suy nghĩ đến Trương Nam! Bất quá trong lòng lại có một âm thanh nho nhỏ vang lên: Nghĩ đi, lại nghĩ một phút đồng hồ, có lẽ hôm nay không nghĩ, về sau sẽ không có cơ hội nữa. Trong lòng cảm tính, tay anh cùng miệng cũng không nhàn rỗi, thuận tay bóp nát thảo dược, dựa theo lúc trước đại sư Trương Nam chỉ dẫn nhai rồi đắp mạnh lên người, trong lòng nói: Trương Nam, sống chết trước mắt, tôi tin cô một lần, nhưng đừng cho tôi xảy ra sự cố! Thật đúng là không xảy ra sự cố, được hàng loạt thực phẩm thiên nhiên cùng dược vật che chở, Viên Lãng cảm thấy tinh thần bản thân khôi phục không ít. Bắt đầu đứng dậy tìm tòi, đối với kẻ địch bắt đầu truy đuổi ngược lại...
Sau này, ở chỗ sâu trong rừng rậm có tiếng bắn nhau kịch liệt vang lên. Đường Sắt phân biệt được, hai tiếng đầu là lựu đạn quân dụng của bọn hắn, tiếng thứ ba về sau, âm thanh thật lớn, có âm thanh nối với nhau, hẳn là đạn được được chồng chất bị kích nổ liên tiếp. Tề Hoàn đã từng nếm qua đau khổ bị Viên Lãng đánh lén đạn dược liền ý thức được, cái này đoán chừng là Viên Lãng gặp họa phát ra tin tức.
Bàn tay to của Đường Sắt vung lên, trừ Tề Hoàn bị thương ở lại, đội nhỏ chia ra tìm phương hướng đánh bọc đi qua. Đường Sắt đuổi tới rất kịp lúc, lúc đó tình huống vô cùng thê thảm, nơi đóng quân của trộm săn bị sụp một nữa, ba tên trộm săn bị nỗ chết ngay tại chỗ. Viên Lãng chính là dựa vào nhà bị sập dùng súng ngấm đọ sức với bốn tên trộm săn, lấy một địch bốn, chiến thuật kéo dài không sai, vì chiến hữu tới, Đường Sắt tổ chức diệt gọn toàn bộ, cũng là việc đầu tiên là hủy đi vũ khí hạng nặng của kẻ địch, bằng không anh cũng không thấy cảnh Đường Sắt nở mày nở mặt.
Sau này đồng chí Viên Lãng báo cáo: Sống dã ngoại ở trong rừng ba ngày, cùng liên lạc với bộ đội không có kết quả, đánh bậy đánh bạ phát hiện dấu vỏ đạn của tên trộm săn, tìm được dấu vết đại bản doanh của trộm săn bắn. Phát hiện bọn họ có dấu hiệu dời đi vượt biên, vì thế ẩn núp đến nửa đêm, tay không xử lý lính gác, sau đó dùng lựu đạn giải quyết căn phòng chứa đạn dược tương đối dày đặc. Chuyện sau này, đại đội ông cũng biết rồi.
Sau khi trở về, Đường Sắt cô ý tìm chủ nhiệm Lý giúp Viên Lãng kiểm tra vết thương, chủ nhiệm Lý cau mày nhìn một lớp thực vật màu xanh biết đắp ở sau lưng Viên Lãng, rửa vết thương cho anh, quay đầu nói với Đường Sắt: "Ông yên tâm, tiểu từ này là chân truyền của Trương Nam chúng tôi, đừng nói là nhiễm bệnh, chính là có sẹo, tôi sẽ mời ông ăn cơm."
Sau này trên báo cáo Đường Sắt nói: Từng binh sĩ ưu tú có năng lực sinh tồn dã ngoại, là nhiệm vụ quan trọng lần này thành công.
Chủ nhiệm Lý dẫn Đường Sắt ra ngoài làm thủ tục, để cho Viên Lãng ở lại đợi một chút, y tá lại băng bó giúp anh một chút. Viên Lãng nhàm chán, liếc nhìn bên trong cặp hồ sơ của chủ nhiệm Lý, có tấm hình lộ ra một nữa. Vốn tưởng giúp chủ nhiệm Lý cất kỹ, nhưng trên tấm ảnh hiện lên bóng dáng quen thuộc, làm cho trái tim Viên Lãng đập mạnh thêm một nhịp, thuận tay rút ra: Trên con đường lớn phồn hoa ở Bắc Kinh, Trương Nam, Vương Tiêu Kiệt cùng Tiểu Triệu ba người ngồi cùng một chỗ, bộ đồ bình thường màu xanh dường như thoải mái vô cùng, đều cười không thấy răng không thấy mắt. Trương Nam gầy, còn xinh đẹp như vậy. Viên Lãng theo bản năng cười cừơi, lật qua, phía sau ảnh chụp viết: "Thầy giáo Lý, tôi, đối tượng của tôi còn có học trò của ông. Vương Tiêu Kiệt."
Mấy ngày này ở bệnh viện chăm sóc Tề Hoàn bị thương, cảm xúc Viên Lãng không được tốt. Nhàm chán chuyển kênh truyền hình, chuyển qua một đài đang chiếu biểu diễn kịch múa ballet - Gisele, Tề Hoàn đòi đổi đài, Viên Lãng kiên định xem nhẹ người bệnh, đem điều khiển ôm chặt trong ngực, nhập thần ngồi xem.
Bị A Nhĩ Potter vứt bỏ Gisele đau thương đến chết, dùng linh hồn che chở cho Albrecht thoát đi sự quấy rầy của ma nữ, mà A Nhĩ Potter cũng vĩnh viễn mất đi người mình yêu. Hóa ra Gisele là câu chuyện cũ như vậy....
Một tuần sau, Viên Lãng lên chức thiếu tá, được đảm nhiệm chức trung đội trưởng đội 3 đại đội A.
Mùa hè năm ấy, Đường Sắt nói: "Trương Nam tốt nghiệp thạc sĩ, cậu có muốn đi đến Bắc Kinh nhìn cô ấy không?" Thoảng qua trước mắt không biết là Gisele vẫn là Trương Nam, Viên Lãng kiên định lắc đầu.
Sau này, Viên Lãng kết hôn với Trương Nam được ngày thứ ba, thời điểm chính thức như keo sơn, Viên Lãng thật xúc động nói với vợ chuyện trong lòng này, bản thân nhìn Gisele thật đau thương, cảm thấy bản thân cả đời mất đi Trương Nam, vợ em nói đây là chúng ta đã bị tổn thất quá lớn đúng không?! Thật trông mong vào vợ sẽ buồn triền miên chạy trốn mình.
Ai biết Trương Nam nghe những lời này, cầm lấy bàn ủi cùng anh liều mạng, hoàn toàn như quỷ dạ xoa: "Nhà A Nhĩ Potter mất đi Gisele có liên quan gì với Viên Lãng anh? Anh vì sao không thấy lấy bốn sáu lý do không đi tìm em? May mà em khiêu vũ là Gisele, nếu em khiêu vũ đoạn Hồ Đào Giáp Tử, anh có phải cũng đi tìm con chuột chết mà đập không?"
Từ trước đến nay đồng chí Viên Lãng đều không có phản bác lời nói, sờ cằm mình: "Đúng vậy, vợ nói có lý. Em nói anh thông minh thế này mà lại nhất thời hồ đồ rồi."
Mấy tháng sau, một ngày kia, Viên Lãng thấy lạ một người con gái cùng với một người lính từ trong văn phòng Đường Sắt đi ra. Càng nói là cô gái đó ôm một đứa nhỏ, nhìn thật quen mắt, đã gặp nhau ở đâu rồi.
Xa xa, cô gái này đã thấy Viên Lãng, đối diện một lát, Viên Lãng kêu lên: "Trường Giang!" Trường Giang cười: "Viên Lãng!"
Từ lúc Viên Lãng từ bệnh viện dã chiến trở về, liền thường xuyên ngồi một mình ở trên đỉnh núi nhìn trời chiều, ngồi xuống thật lâu. Bạn cùng phòng nói, anh luôn trở về khi trời tối, trở về cũng ngây ngẫn người.
Ba ngày sau đó, Đường Sắc ở trên , vai kề vai bên người Viên Lãng, cùng anh nhìn hoàng hôn, hai người yên lặng thật lâu.
Đường Sắt nói: "Viên Lãng, quả thật là tôi..." Viên Lãng không chuyển mắt nhìn về phía trước nói: "Tôi biết." Đường Sắt nghiêng đầu nhìn Viên Lãng, có chút ngoài ý muốn. Viên Lãng tự nhiên nói tiếp: "Quả thật, ngày đó chuyện Trương nam kịch liệt phản đối ông hợp tác chuyện Trường Giang là xuất phát chân thật. Chuyện sau này, đều là ông bắt tay với chủ nhiệm Lý bàn tính bố trí, tôi chỉ nghe được ông muốn cho tôi nghe cái gì đó, có đúng hay không?"
Đường Sắt gật đầu: "Đúng." Có chút ái náy: "Lý Hi là lính tôi thích nhất. Anh ta xảy ra chuyện, tôi muốn bồi thường cho anh ta, hiện tại nhìn thấy, tôi không hỏi thăm tình huống cũng không lo lắng toàn diện. Mà Trương Nam lúc đó phản ứng dữ dội với phóng viên làm tôi rất khó thoái lui, lại còn chính cô ta đã từng sai lầm làm giải phẩu cho cậu, cho nên tôi có ấn tượng không tốt với cô ấy." Ngừng một chút, "Nhưng mà sau này tôi đã biết: Cô ấy là một đồng chí tốt, tôi thật xin lỗi. Một thời gian trước bận rộn chém gọt tân bí đỏ các cậu, không cùng liên lạc với chủ nhiệm Lý. Cô ấy sinh bệnh tôi không biết. Tôi cho cậu nghĩ, đi Bắc Kinh tìm cô ấy đi!"
Viên Lãng lắc đầu: "Tôi đã không còn mặt mũi tìm cô ấy rồi." Nói xong, đón nhận ánh mắt không hiểu của Đường Sắt: "Ngày đó, từ cửa sổ chủ nhiệm Lý nhảy xuống, tôi liền đoán được là bố trí của ông, bố trí rất sơ sài, thật sự. Thậm chí tôi cảm thấy ông không cần tôi thấy rõ chân tướng, chính là muốn biểu đạt thái độ của ông đối với tôi, ông muốn tôi buông tha Trương Nam." Viên Lãng cuối đầu: "Chuyện lão A nguy hiểm tôi đã từng nghĩ qua, ngày đó một câu đèn thờ trinh tiết của Trương Nam làm cho tôi tin thật rồi. Còn có, tôi không lo lắng Vương Trường gì đó sẽ làm khó dễ cô ấy, tôi lo lắng ông làm khó côi ấy. Quả nhiên... Đây cũng không làm cho tôi hạ quyết tâm chân chính..." Hít một hơi thật sâu, Viên Lãng chống lại ánh mắt của Đường Sắt: "Tôi không có biện pháp lừa gạt bản thân tôi, tôi là một người biết bản thân mình muốn người nào, tôi muốn tiến vào lão A. Từ lúc ông xuất hiện, tôi đã bắt đầu xem tài liệu bộ đội đặc chủng, càng xem càng cảm thấy, nơi này mới là nơi thực hiện được lý tưởng của tôi. Cho nên lần trước không thể tham gia chọn lựa tôi thật thất vọng, ông dẫn người đến kích thích tôi, tôi thất lễ như vậy... Sau này, tôi suy nghĩ cẩn thận ông kích thích tôi là không muốn buông tha tôi, tâm mới kiên định lại. Trương Nam thật sự rất tốt, tôi thích cô ấy như vậy, quả là quyết định quá khó khăn rồi. Cuối cùng để cho cán cân nghiêng đi, tôi đối với cô ấy tàn nhẫn bỏ quả cân xuống, là tôi nghĩ, ông làm vậy, có phải hay không, làm cho tôi phải chọn lựa cô ấy và lão A trong lúc đó..." Rất nhanh Viên Lãng ném xuống dưới, khịt mũi: "Cứ như vậy, tôi đem cô gái Lãnh Băng Băng tôi yêu thích bỏ xuống, mùa đông bao trùm, vứt bỏ hoàng hôn trong núi to..."
Thật lâu sau, Viên Lãng chầm chậm uống rượi: "Ai biết tạo hóa trêu người, ngay khi tôi bỏ cô ấy lại phía sau, ông lại nói với tôi, cô ấy là một cô gái tốt, ông đã hiểu lầm cô ấy rồi. Báo ứng, thật sự là báo ứng. Cô ấy đối với tôi tốt như vậy, tôi thích cô ấy như vậy. Nhưng mà nếu chỉ báo trên một mình tôi thì thôi, ngày đó tôi nhìn thấy cô ấy phun máu, tôi chỉ biết, cả đời này tôi không còn mặt mũi gặp cô ấy nữa rồi. Cô thông minh như vậy, ông cùng chủ nhiệm Lý bố trí, cô ấy nhất định cũng đã nhìn thấu rồi. Cho nên tôi đoán lúc đó cô ấy cũng thương tâm đến tự ngược mình đi khiêu vũ, chỉ có thể là vì cô ấy đã sớm nghĩ cẩn thận, chân chính không cần cô ấy, là Viên Lãng..."
Đường sắt im lặng thật lâu, chậm rãi nói: "Viên Lãng, cậu là người rất thông minh, tôi thích sự thông minh và không an phận của cậu. Chính là vì cậu thông minh, cho nên càng sợ không chiếm được cậu hơn so với người khác, bởi vì cậu biết được sự trống vắng không đến với cậu, năng lực của cậu không cho phép cậu thừa nhận trống vắng, thừa nhận thời gian không bỏ phí... Lo được lo mất làm cho cậu lo sợ, thường xuyên lo lắng, tôi có thể cảm giác thấy. Loại trạng thái này đã tích lũy, đó làm cho cậu cảm thấy không cam chịu tầm thường, nhưng mà nó lại làm cho cậu quên đi cách đối xử với người bên cạnh như thế nào. tôi không trông mong cậu bỏ đi cảm giác này, có lẽ đây đã là một phần tính cách của cậu rồi, nhưng mà, tôi hy vọng mỗi khi cậu cảm thấy bản thân lo lắng, cậu hãy tới nơi này, nhìn núi, nhìn trời chiều... "Vỗ vai anh: "Hoàng hôn trên núi làm cho người ta thấy yên tĩnh..."
Cuối cùng hai người không nói chuyện, luôn ngồi nhìn hoàng hôn lặng xuống núi.
Ngày thứ hai, Đường Sắt nói với Viên Lãng: "Trương Nam ở Bắc Kinh đã hết bệnh xuất viện rồi." Sau này Đường Sắt nói cho Viên Lãng: "Trương Nam thi đậu vào nghiên cứu sinh ở trường y, chuyên ngành vết thượng nặng bị tái phát." Viên Lãng thủy chung không nói chuyện, lúc nghe ngẩn người nhìn về nơi núi xa.
Sau ngày này, Viên Lãng cũng dần dần khôi phục lại bình thường, hơn nữa huấn luyện, nhiệm vụ ngày càng xuất sắc. Đường Sắt cảm thấy, người Viên Lãng có chút thay đổi nhỏ, chính xác mà nói, là anh ấy thay đổi cái gì đó, không lại là bắn, đánh nhau kịch liệt, thậm chí chiến thuật chiến đấu cái gì đó. Có lẽ đã từng mất đi thứ rất quan trọng, trong ánh mắt của anh, ngược lại hiểu rõ nhiều thêm một chút, cảm tình... Thậm chí là có gì đó thương xót.
Đương nhiên, sự lột xác này làm cho đội A thêm một người không ai địch nổi. Lâu này, Đường Sắt cũng bắt đầu phân vân không hiểu rõ, khi đồng chí Viên Lãng tràn ngập tình cảm nói một chuyện êm tai về phía cô, động cơ của anh ở đâu?
Viên Lãng nói với Đường Sắt: "Cái này gọi là giả được thật thì thật cũng giả, tùy theo có lúc có còn hơn không. Là thật là giả, sử dụng kỳ diệu, giữ gìn toàn tâm toàn ý một lòng." Sau đó liền tự mình chạy lên núi nhìn hoàng hôn.
Đường Sắt cảm thấy như vậy cũng tốt, duy chỉ có một tiếc nối, đồng chí Viên Lãng cùng phóng viên báo quân đội kết hợp lại không biết chừng, người đọc qua liền phiền.
Về sau đánh ở chỗ kia, Đường Sắt dám để cho Viên Lãng giúp ông chém gọt bí đỏ, đồng chí Tề Hoàn cung kính, thành tựu chém gọt bí đỏ của Viên Lãng là đệ nhất. Sau này đồng chí Ngô Triết dùng thuật ngữ của hải quân hình dung chuyện này nói: "Tề Hoàn, cậu và đội trưởng tàu xử nữ." Tuy rằng sau đó bị hai người Viên Lãng, Tề Hoàn đuổi nhau chạy loạn khắp núi, nhưng anh ta thật vui vẻ, bởi vì cuối cùng trả lời câu kia kẻ thù là "đàn bà chít chít chít chít chít chít."
Đại khái là lúc Viên Lãng vào lão A được ba năm, Đường Sắt tiếp nhận một nhiệm vụ, rất nguy hiểm. Vùng biên giới có tổ chức săn bắn trái phép, vũ khí tiên tiến, giết hại đội bảo vệ rừng. Lo Lắng đến vùng núi phức tạp, nếu có đại bộ đội đi vào chiếm giữ, trộm săn bắn dể dàng vượt biên chạy trốn, cho nên vào ban đêm trăng sáng, Đường Sắt phân công Viên Lãng ẩn vào núi.
Tề Hoàn không quên được, lúc đó phân nhóm lục soát, anh cùng Viên Lãng một đội. Lúc hai người rời xa chiến hữu chi viện, có phát đạn pháo ở bên mình, Viên Lãng cô gắng tự mình đẩy ngã, Sau đó chính là tiếng súng dày đặc, trộm săn bắn quả nhiên cũng đã được huấn luyện nghiêm chĩnh, quân số chiếm ưu thế vây quanh thành nửa hình tròn lục soát về phía bọn họ. Viên Lãng bố trí thật tốt bị thương ở chân vẫn nổ súng dụ địch, Tề Hoàn cả đời này đều nhớ được, Viên Lãng cũng bị thương, đem hy vọng sống xót đặt cho mình.
Lúc đó Viên Lãng không có bản lĩnh suy nghĩ đem bản thân cao thượng như vậy, địch nhiều ta ít, nói dể nghe là gián tiếp rút lui, mưu đồ tính sau; nói khó nghe chính là chỉ chạy không đánh đến biên giới, anh truy đuổi cùng chui vào chỗ sâu nhất trong rừng.
Sau này Viên Lãng nhớ lại, hình tượng của mình nhất định bị vứt mất rồi, mặt bị cắt, phía sau lưng bị mảnh đạn trúng vào nở như hoa, mặt trái quần áo đoán chừng đã thành lưới đánh cá, quần cũng không biết bị cái gì làm rách. Bất quá cảm ơn trời đất, vừa lộn người chạy ra sau, bất kể thế nào tạm thời đem giấu vết giả vứt ở phía sau, đồng đảng này có đầu óc tính kế, phán đoán đuổi theo mục tiêu cố ý bắt mình rời xa chiến hữu, từ từ giải quyết tiêu diệt. Sau này Viên Lãng vài lần có ý muốn tiếp cận Đường sắt, thấy được hỏa lực ngăn chặn, anh phát hiện rằng người này mình không thể chọc, liền muốn đem ông ta cất giấu ở trong rừng. Mưa nặng hạt, khi dể anh bị thương, hy vọng rắn cùng mãnh thú thành toàn cho anh một cái chết tự nhiên...
Ngày đó lúc bình minh, trời bắt đầu đổ mưa, thân thể Viên Lãng mất máu bắt đầu phát run: Như vậy không được, gần như phát bệnh! Quyết định thật nhanh tiến vào một lùm cây, kiểm tra trang bị mình mang theo: Còn vũ khí đạn dược cùng dao găm, nhưng lương khô, đèn pin, la bàn cùng thuốc cấp cứu trong ba lô đều trống rỗng, chắc là lúc chạy vội đều đã bị rớt mất, máy truyền tin ở trong người mình nhưng lúc quay cuồng tránh né viên đạn đã bị ngã làm hỏng rồi.
Vừa lạnh vừa đói, Viên Lãng thở dài một tiếng: Anh hùng gặp rủi ro... Bắt đầu cẩn thận đánh giá tình huống chung quanh. Rừng cây nguyên thủy, không thấy được ánh mặt trời. Đập vào mắt chỉ có thể là một mảng thực vật màu xanh lục. Thực vật? Giống như có một giọng nói ngọt ngào từng vang ở bên tai: "Viên Lãng, nhớ nha, cái này có thể cầm máu, có thể về sau anh sẽ dùng..." Nhìn lại cây mây bên người, Viên Lãng thuận tay hái quả táo gai Trương Nam hay ăn bỏ vào miệng: Thật khó ăn! Nhớ ngày đó Trương Nam nói có thể làm đẹp, mặt không đổi sắc nuốt xuống, sau đó một bên nhe răng một bên nói vì sắc mặt cô chịu thiệt thòi rồi. Viên Lãng cười, nghĩ: Làm gái xinh thật đúng là có tinh thần không biết sợ chút nào. Khụ, khi nào thì vẫn còn suy nghĩ đến Trương Nam! Bất quá trong lòng lại có một âm thanh nho nhỏ vang lên: Nghĩ đi, lại nghĩ một phút đồng hồ, có lẽ hôm nay không nghĩ, về sau sẽ không có cơ hội nữa. Trong lòng cảm tính, tay anh cùng miệng cũng không nhàn rỗi, thuận tay bóp nát thảo dược, dựa theo lúc trước đại sư Trương Nam chỉ dẫn nhai rồi đắp mạnh lên người, trong lòng nói: Trương Nam, sống chết trước mắt, tôi tin cô một lần, nhưng đừng cho tôi xảy ra sự cố! Thật đúng là không xảy ra sự cố, được hàng loạt thực phẩm thiên nhiên cùng dược vật che chở, Viên Lãng cảm thấy tinh thần bản thân khôi phục không ít. Bắt đầu đứng dậy tìm tòi, đối với kẻ địch bắt đầu truy đuổi ngược lại...
Sau này, ở chỗ sâu trong rừng rậm có tiếng bắn nhau kịch liệt vang lên. Đường Sắt phân biệt được, hai tiếng đầu là lựu đạn quân dụng của bọn hắn, tiếng thứ ba về sau, âm thanh thật lớn, có âm thanh nối với nhau, hẳn là đạn được được chồng chất bị kích nổ liên tiếp. Tề Hoàn đã từng nếm qua đau khổ bị Viên Lãng đánh lén đạn dược liền ý thức được, cái này đoán chừng là Viên Lãng gặp họa phát ra tin tức.
Bàn tay to của Đường Sắt vung lên, trừ Tề Hoàn bị thương ở lại, đội nhỏ chia ra tìm phương hướng đánh bọc đi qua. Đường Sắt đuổi tới rất kịp lúc, lúc đó tình huống vô cùng thê thảm, nơi đóng quân của trộm săn bị sụp một nữa, ba tên trộm săn bị nỗ chết ngay tại chỗ. Viên Lãng chính là dựa vào nhà bị sập dùng súng ngấm đọ sức với bốn tên trộm săn, lấy một địch bốn, chiến thuật kéo dài không sai, vì chiến hữu tới, Đường Sắt tổ chức diệt gọn toàn bộ, cũng là việc đầu tiên là hủy đi vũ khí hạng nặng của kẻ địch, bằng không anh cũng không thấy cảnh Đường Sắt nở mày nở mặt.
Sau này đồng chí Viên Lãng báo cáo: Sống dã ngoại ở trong rừng ba ngày, cùng liên lạc với bộ đội không có kết quả, đánh bậy đánh bạ phát hiện dấu vỏ đạn của tên trộm săn, tìm được dấu vết đại bản doanh của trộm săn bắn. Phát hiện bọn họ có dấu hiệu dời đi vượt biên, vì thế ẩn núp đến nửa đêm, tay không xử lý lính gác, sau đó dùng lựu đạn giải quyết căn phòng chứa đạn dược tương đối dày đặc. Chuyện sau này, đại đội ông cũng biết rồi.
Sau khi trở về, Đường Sắt cô ý tìm chủ nhiệm Lý giúp Viên Lãng kiểm tra vết thương, chủ nhiệm Lý cau mày nhìn một lớp thực vật màu xanh biết đắp ở sau lưng Viên Lãng, rửa vết thương cho anh, quay đầu nói với Đường Sắt: "Ông yên tâm, tiểu từ này là chân truyền của Trương Nam chúng tôi, đừng nói là nhiễm bệnh, chính là có sẹo, tôi sẽ mời ông ăn cơm."
Sau này trên báo cáo Đường Sắt nói: Từng binh sĩ ưu tú có năng lực sinh tồn dã ngoại, là nhiệm vụ quan trọng lần này thành công.
Chủ nhiệm Lý dẫn Đường Sắt ra ngoài làm thủ tục, để cho Viên Lãng ở lại đợi một chút, y tá lại băng bó giúp anh một chút. Viên Lãng nhàm chán, liếc nhìn bên trong cặp hồ sơ của chủ nhiệm Lý, có tấm hình lộ ra một nữa. Vốn tưởng giúp chủ nhiệm Lý cất kỹ, nhưng trên tấm ảnh hiện lên bóng dáng quen thuộc, làm cho trái tim Viên Lãng đập mạnh thêm một nhịp, thuận tay rút ra: Trên con đường lớn phồn hoa ở Bắc Kinh, Trương Nam, Vương Tiêu Kiệt cùng Tiểu Triệu ba người ngồi cùng một chỗ, bộ đồ bình thường màu xanh dường như thoải mái vô cùng, đều cười không thấy răng không thấy mắt. Trương Nam gầy, còn xinh đẹp như vậy. Viên Lãng theo bản năng cười cừơi, lật qua, phía sau ảnh chụp viết: "Thầy giáo Lý, tôi, đối tượng của tôi còn có học trò của ông. Vương Tiêu Kiệt."
Mấy ngày này ở bệnh viện chăm sóc Tề Hoàn bị thương, cảm xúc Viên Lãng không được tốt. Nhàm chán chuyển kênh truyền hình, chuyển qua một đài đang chiếu biểu diễn kịch múa ballet - Gisele, Tề Hoàn đòi đổi đài, Viên Lãng kiên định xem nhẹ người bệnh, đem điều khiển ôm chặt trong ngực, nhập thần ngồi xem.
Bị A Nhĩ Potter vứt bỏ Gisele đau thương đến chết, dùng linh hồn che chở cho Albrecht thoát đi sự quấy rầy của ma nữ, mà A Nhĩ Potter cũng vĩnh viễn mất đi người mình yêu. Hóa ra Gisele là câu chuyện cũ như vậy....
Một tuần sau, Viên Lãng lên chức thiếu tá, được đảm nhiệm chức trung đội trưởng đội đại đội A.
Mùa hè năm ấy, Đường Sắt nói: "Trương Nam tốt nghiệp thạc sĩ, cậu có muốn đi đến Bắc Kinh nhìn cô ấy không?" Thoảng qua trước mắt không biết là Gisele vẫn là Trương Nam, Viên Lãng kiên định lắc đầu.
Sau này, Viên Lãng kết hôn với Trương Nam được ngày thứ ba, thời điểm chính thức như keo sơn, Viên Lãng thật xúc động nói với vợ chuyện trong lòng này, bản thân nhìn Gisele thật đau thương, cảm thấy bản thân cả đời mất đi Trương Nam, vợ em nói đây là chúng ta đã bị tổn thất quá lớn đúng không?! Thật trông mong vào vợ sẽ buồn triền miên chạy trốn mình.
Ai biết Trương Nam nghe những lời này, cầm lấy bàn ủi cùng anh liều mạng, hoàn toàn như quỷ dạ xoa: "Nhà A Nhĩ Potter mất đi Gisele có liên quan gì với Viên Lãng anh? Anh vì sao không thấy lấy bốn sáu lý do không đi tìm em? May mà em khiêu vũ là Gisele, nếu em khiêu vũ đoạn Hồ Đào Giáp Tử, anh có phải cũng đi tìm con chuột chết mà đập không?"
Từ trước đến nay đồng chí Viên Lãng đều không có phản bác lời nói, sờ cằm mình: "Đúng vậy, vợ nói có lý. Em nói anh thông minh thế này mà lại nhất thời hồ đồ rồi."
Mấy tháng sau, một ngày kia, Viên Lãng thấy lạ một người con gái cùng với một người lính từ trong văn phòng Đường Sắt đi ra. Càng nói là cô gái đó ôm một đứa nhỏ, nhìn thật quen mắt, đã gặp nhau ở đâu rồi.
Xa xa, cô gái này đã thấy Viên Lãng, đối diện một lát, Viên Lãng kêu lên: "Trường Giang!" Trường Giang cười: "Viên Lãng!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ lúc Viên Lãng từ bệnh viện dã chiến trở về, liền thường xuyên ngồi một mình ở trên đỉnh núi 375 nhìn trời chiều, ngồi xuống thật lâu. Bạn cùng phòng nói, anh luôn trở về khi trời tối, trở về cũng ngây ngẫn người.
Ba ngày sau đó, Đường Sắc ở trên 375, vai kề vai bên người Viên Lãng, cùng anh nhìn hoàng hôn, hai người yên lặng thật lâu.
Đường Sắt nói: "Viên Lãng, quả thật là tôi..." Viên Lãng không chuyển mắt nhìn về phía trước nói: "Tôi biết." Đường Sắt nghiêng đầu nhìn Viên Lãng, có chút ngoài ý muốn. Viên Lãng tự nhiên nói tiếp: "Quả thật, ngày đó chuyện Trương nam kịch liệt phản đối ông hợp tác chuyện Trường Giang là xuất phát chân thật. Chuyện sau này, đều là ông bắt tay với chủ nhiệm Lý bàn tính bố trí, tôi chỉ nghe được ông muốn cho tôi nghe cái gì đó, có đúng hay không?"
Đường Sắt gật đầu: "Đúng." Có chút ái náy: "Lý Hi là lính tôi thích nhất. Anh ta xảy ra chuyện, tôi muốn bồi thường cho anh ta, hiện tại nhìn thấy, tôi không hỏi thăm tình huống cũng không lo lắng toàn diện. Mà Trương Nam lúc đó phản ứng dữ dội với phóng viên làm tôi rất khó thoái lui, lại còn chính cô ta đã từng sai lầm làm giải phẩu cho cậu, cho nên tôi có ấn tượng không tốt với cô ấy." Ngừng một chút, "Nhưng mà sau này tôi đã biết: Cô ấy là một đồng chí tốt, tôi thật xin lỗi. Một thời gian trước bận rộn chém gọt tân bí đỏ các cậu, không cùng liên lạc với chủ nhiệm Lý. Cô ấy sinh bệnh tôi không biết. Tôi cho cậu nghĩ, đi Bắc Kinh tìm cô ấy đi!"
Viên Lãng lắc đầu: "Tôi đã không còn mặt mũi tìm cô ấy rồi." Nói xong, đón nhận ánh mắt không hiểu của Đường Sắt: "Ngày đó, từ cửa sổ chủ nhiệm Lý nhảy xuống, tôi liền đoán được là bố trí của ông, bố trí rất sơ sài, thật sự. Thậm chí tôi cảm thấy ông không cần tôi thấy rõ chân tướng, chính là muốn biểu đạt thái độ của ông đối với tôi, ông muốn tôi buông tha Trương Nam." Viên Lãng cuối đầu: "Chuyện lão A nguy hiểm tôi đã từng nghĩ qua, ngày đó một câu đèn thờ trinh tiết của Trương Nam làm cho tôi tin thật rồi. Còn có, tôi không lo lắng Vương Trường gì đó sẽ làm khó dễ cô ấy, tôi lo lắng ông làm khó côi ấy. Quả nhiên... Đây cũng không làm cho tôi hạ quyết tâm chân chính..." Hít một hơi thật sâu, Viên Lãng chống lại ánh mắt của Đường Sắt: "Tôi không có biện pháp lừa gạt bản thân tôi, tôi là một người biết bản thân mình muốn người nào, tôi muốn tiến vào lão A. Từ lúc ông xuất hiện, tôi đã bắt đầu xem tài liệu bộ đội đặc chủng, càng xem càng cảm thấy, nơi này mới là nơi thực hiện được lý tưởng của tôi. Cho nên lần trước không thể tham gia chọn lựa tôi thật thất vọng, ông dẫn người đến kích thích tôi, tôi thất lễ như vậy... Sau này, tôi suy nghĩ cẩn thận ông kích thích tôi là không muốn buông tha tôi, tâm mới kiên định lại. Trương Nam thật sự rất tốt, tôi thích cô ấy như vậy, quả là quyết định quá khó khăn rồi. Cuối cùng để cho cán cân nghiêng đi, tôi đối với cô ấy tàn nhẫn bỏ quả cân xuống, là tôi nghĩ, ông làm vậy, có phải hay không, làm cho tôi phải chọn lựa cô ấy và lão A trong lúc đó..." Rất nhanh Viên Lãng ném xuống dưới, khịt mũi: "Cứ như vậy, tôi đem cô gái Lãnh Băng Băng tôi yêu thích bỏ xuống, mùa đông bao trùm, vứt bỏ hoàng hôn trong núi to..."
Thật lâu sau, Viên Lãng chầm chậm uống rượi: "Ai biết tạo hóa trêu người, ngay khi tôi bỏ cô ấy lại phía sau, ông lại nói với tôi, cô ấy là một cô gái tốt, ông đã hiểu lầm cô ấy rồi. Báo ứng, thật sự là báo ứng. Cô ấy đối với tôi tốt như vậy, tôi thích cô ấy như vậy. Nhưng mà nếu chỉ báo trên một mình tôi thì thôi, ngày đó tôi nhìn thấy cô ấy phun máu, tôi chỉ biết, cả đời này tôi không còn mặt mũi gặp cô ấy nữa rồi. Cô thông minh như vậy, ông cùng chủ nhiệm Lý bố trí, cô ấy nhất định cũng đã nhìn thấu rồi. Cho nên tôi đoán lúc đó cô ấy cũng thương tâm đến tự ngược mình đi khiêu vũ, chỉ có thể là vì cô ấy đã sớm nghĩ cẩn thận, chân chính không cần cô ấy, là Viên Lãng..."
Đường sắt im lặng thật lâu, chậm rãi nói: "Viên Lãng, cậu là người rất thông minh, tôi thích sự thông minh và không an phận của cậu. Chính là vì cậu thông minh, cho nên càng sợ không chiếm được cậu hơn so với người khác, bởi vì cậu biết được sự trống vắng không đến với cậu, năng lực của cậu không cho phép cậu thừa nhận trống vắng, thừa nhận thời gian không bỏ phí... Lo được lo mất làm cho cậu lo sợ, thường xuyên lo lắng, tôi có thể cảm giác thấy. Loại trạng thái này đã tích lũy, đó làm cho cậu cảm thấy không cam chịu tầm thường, nhưng mà nó lại làm cho cậu quên đi cách đối xử với người bên cạnh như thế nào. tôi không trông mong cậu bỏ đi cảm giác này, có lẽ đây đã là một phần tính cách của cậu rồi, nhưng mà, tôi hy vọng mỗi khi cậu cảm thấy bản thân lo lắng, cậu hãy tới nơi này, nhìn núi, nhìn trời chiều... "Vỗ vai anh: "Hoàng hôn trên núi làm cho người ta thấy yên tĩnh..."
Cuối cùng hai người không nói chuyện, luôn ngồi nhìn hoàng hôn lặng xuống núi.
Ngày thứ hai, Đường Sắt nói với Viên Lãng: "Trương Nam ở Bắc Kinh đã hết bệnh xuất viện rồi." Sau này Đường Sắt nói cho Viên Lãng: "Trương Nam thi đậu vào nghiên cứu sinh ở trường y, chuyên ngành vết thượng nặng bị tái phát." Viên Lãng thủy chung không nói chuyện, lúc nghe ngẩn người nhìn về nơi núi xa.
Sau ngày này, Viên Lãng cũng dần dần khôi phục lại bình thường, hơn nữa huấn luyện, nhiệm vụ ngày càng xuất sắc. Đường Sắt cảm thấy, người Viên Lãng có chút thay đổi nhỏ, chính xác mà nói, là anh ấy thay đổi cái gì đó, không lại là bắn, đánh nhau kịch liệt, thậm chí chiến thuật chiến đấu cái gì đó. Có lẽ đã từng mất đi thứ rất quan trọng, trong ánh mắt của anh, ngược lại hiểu rõ nhiều thêm một chút, cảm tình... Thậm chí là có gì đó thương xót.
Đương nhiên, sự lột xác này làm cho đội A thêm một người không ai địch nổi. Lâu này, Đường Sắt cũng bắt đầu phân vân không hiểu rõ, khi đồng chí Viên Lãng tràn ngập tình cảm nói một chuyện êm tai về phía cô, động cơ của anh ở đâu?
Viên Lãng nói với Đường Sắt: "Cái này gọi là giả được thật thì thật cũng giả, tùy theo có lúc có còn hơn không. Là thật là giả, sử dụng kỳ diệu, giữ gìn toàn tâm toàn ý một lòng." Sau đó liền tự mình chạy lên núi nhìn hoàng hôn.
Đường Sắt cảm thấy như vậy cũng tốt, duy chỉ có một tiếc nối, đồng chí Viên Lãng cùng phóng viên báo quân đội kết hợp lại không biết chừng, người đọc qua liền phiền.
Về sau đánh ở chỗ kia, Đường Sắt dám để cho Viên Lãng giúp ông chém gọt bí đỏ, đồng chí Tề Hoàn cung kính, thành tựu chém gọt bí đỏ của Viên Lãng là đệ nhất. Sau này đồng chí Ngô Triết dùng thuật ngữ của hải quân hình dung chuyện này nói: "Tề Hoàn, cậu và đội trưởng tàu xử nữ." Tuy rằng sau đó bị hai người Viên Lãng, Tề Hoàn đuổi nhau chạy loạn khắp núi, nhưng anh ta thật vui vẻ, bởi vì cuối cùng trả lời câu kia kẻ thù là "đàn bà chít chít chít chít chít chít."
Đại khái là lúc Viên Lãng vào lão A được ba năm, Đường Sắt tiếp nhận một nhiệm vụ, rất nguy hiểm. Vùng biên giới có tổ chức săn bắn trái phép, vũ khí tiên tiến, giết hại đội bảo vệ rừng. Lo Lắng đến vùng núi phức tạp, nếu có đại bộ đội đi vào chiếm giữ, trộm săn bắn dể dàng vượt biên chạy trốn, cho nên vào ban đêm trăng sáng, Đường Sắt phân công Viên Lãng ẩn vào núi.
Tề Hoàn không quên được, lúc đó phân nhóm lục soát, anh cùng Viên Lãng một đội. Lúc hai người rời xa chiến hữu chi viện, có phát 100 đạn pháo ở bên mình, Viên Lãng cô gắng tự mình đẩy ngã, Sau đó chính là tiếng súng dày đặc, trộm săn bắn quả nhiên cũng đã được huấn luyện nghiêm chĩnh, quân số chiếm ưu thế vây quanh thành nửa hình tròn lục soát về phía bọn họ. Viên Lãng bố trí thật tốt bị thương ở chân vẫn nổ súng dụ địch, Tề Hoàn cả đời này đều nhớ được, Viên Lãng cũng bị thương, đem hy vọng sống xót đặt cho mình.
Lúc đó Viên Lãng không có bản lĩnh suy nghĩ đem bản thân cao thượng như vậy, địch nhiều ta ít, nói dể nghe là gián tiếp rút lui, mưu đồ tính sau; nói khó nghe chính là chỉ chạy không đánh đến biên giới, anh truy đuổi cùng chui vào chỗ sâu nhất trong rừng.
Sau này Viên Lãng nhớ lại, hình tượng của mình nhất định bị vứt mất rồi, mặt bị cắt, phía sau lưng bị mảnh đạn trúng vào nở như hoa, mặt trái quần áo đoán chừng đã thành lưới đánh cá, quần cũng không biết bị cái gì làm rách. Bất quá cảm ơn trời đất, vừa lộn người chạy ra sau, bất kể thế nào tạm thời đem giấu vết giả vứt ở phía sau, đồng đảng này có đầu óc tính kế, phán đoán đuổi theo mục tiêu cố ý bắt mình rời xa chiến hữu, từ từ giải quyết tiêu diệt. Sau này Viên Lãng vài lần có ý muốn tiếp cận Đường sắt, thấy được hỏa lực ngăn chặn, anh phát hiện rằng người này mình không thể chọc, liền muốn đem ông ta cất giấu ở trong rừng. Mưa nặng hạt, khi dể anh bị thương, hy vọng rắn cùng mãnh thú thành toàn cho anh một cái chết tự nhiên...
Ngày đó lúc bình minh, trời bắt đầu đổ mưa, thân thể Viên Lãng mất máu bắt đầu phát run: Như vậy không được, gần như phát bệnh! Quyết định thật nhanh tiến vào một lùm cây, kiểm tra trang bị mình mang theo: Còn vũ khí đạn dược cùng dao găm, nhưng lương khô, đèn pin, la bàn cùng thuốc cấp cứu trong ba lô đều trống rỗng, chắc là lúc chạy vội đều đã bị rớt mất, máy truyền tin ở trong người mình nhưng lúc quay cuồng tránh né viên đạn đã bị ngã làm hỏng rồi.
Vừa lạnh vừa đói, Viên Lãng thở dài một tiếng: Anh hùng gặp rủi ro... Bắt đầu cẩn thận đánh giá tình huống chung quanh. Rừng cây nguyên thủy, không thấy được ánh mặt trời. Đập vào mắt chỉ có thể là một mảng thực vật màu xanh lục. Thực vật? Giống như có một giọng nói ngọt ngào từng vang ở bên tai: "Viên Lãng, nhớ nha, cái này có thể cầm máu, có thể về sau anh sẽ dùng..." Nhìn lại cây mây bên người, Viên Lãng thuận tay hái quả táo gai Trương Nam hay ăn bỏ vào miệng: Thật khó ăn! Nhớ ngày đó Trương Nam nói có thể làm đẹp, mặt không đổi sắc nuốt xuống, sau đó một bên nhe răng một bên nói vì sắc mặt cô chịu thiệt thòi rồi. Viên Lãng cười, nghĩ: Làm gái xinh thật đúng là có tinh thần không biết sợ chút nào. Khụ, khi nào thì vẫn còn suy nghĩ đến Trương Nam! Bất quá trong lòng lại có một âm thanh nho nhỏ vang lên: Nghĩ đi, lại nghĩ một phút đồng hồ, có lẽ hôm nay không nghĩ, về sau sẽ không có cơ hội nữa. Trong lòng cảm tính, tay anh cùng miệng cũng không nhàn rỗi, thuận tay bóp nát thảo dược, dựa theo lúc trước đại sư Trương Nam chỉ dẫn nhai rồi đắp mạnh lên người, trong lòng nói: Trương Nam, sống chết trước mắt, tôi tin cô một lần, nhưng đừng cho tôi xảy ra sự cố! Thật đúng là không xảy ra sự cố, được hàng loạt thực phẩm thiên nhiên cùng dược vật che chở, Viên Lãng cảm thấy tinh thần bản thân khôi phục không ít. Bắt đầu đứng dậy tìm tòi, đối với kẻ địch bắt đầu truy đuổi ngược lại...
Sau này, ở chỗ sâu trong rừng rậm có tiếng bắn nhau kịch liệt vang lên. Đường Sắt phân biệt được, hai tiếng đầu là lựu đạn quân dụng của bọn hắn, tiếng thứ ba về sau, âm thanh thật lớn, có âm thanh nối với nhau, hẳn là đạn được được chồng chất bị kích nổ liên tiếp. Tề Hoàn đã từng nếm qua đau khổ bị Viên Lãng đánh lén đạn dược liền ý thức được, cái này đoán chừng là Viên Lãng gặp họa phát ra tin tức.
Bàn tay to của Đường Sắt vung lên, trừ Tề Hoàn bị thương ở lại, đội nhỏ chia ra tìm phương hướng đánh bọc đi qua. Đường Sắt đuổi tới rất kịp lúc, lúc đó tình huống vô cùng thê thảm, nơi đóng quân của trộm săn bị sụp một nữa, ba tên trộm săn bị nỗ chết ngay tại chỗ. Viên Lãng chính là dựa vào nhà bị sập dùng súng ngấm đọ sức với bốn tên trộm săn, lấy một địch bốn, chiến thuật kéo dài không sai, vì chiến hữu tới, Đường Sắt tổ chức diệt gọn toàn bộ, cũng là việc đầu tiên là hủy đi vũ khí hạng nặng của kẻ địch, bằng không anh cũng không thấy cảnh Đường Sắt nở mày nở mặt.
Sau này đồng chí Viên Lãng báo cáo: Sống dã ngoại ở trong rừng ba ngày, cùng liên lạc với bộ đội không có kết quả, đánh bậy đánh bạ phát hiện dấu vỏ đạn của tên trộm săn, tìm được dấu vết đại bản doanh của trộm săn bắn. Phát hiện bọn họ có dấu hiệu dời đi vượt biên, vì thế ẩn núp đến nửa đêm, tay không xử lý lính gác, sau đó dùng lựu đạn giải quyết căn phòng chứa đạn dược tương đối dày đặc. Chuyện sau này, đại đội ông cũng biết rồi.
Sau khi trở về, Đường Sắt cô ý tìm chủ nhiệm Lý giúp Viên Lãng kiểm tra vết thương, chủ nhiệm Lý cau mày nhìn một lớp thực vật màu xanh biết đắp ở sau lưng Viên Lãng, rửa vết thương cho anh, quay đầu nói với Đường Sắt: "Ông yên tâm, tiểu từ này là chân truyền của Trương Nam chúng tôi, đừng nói là nhiễm bệnh, chính là có sẹo, tôi sẽ mời ông ăn cơm."
Sau này trên báo cáo Đường Sắt nói: Từng binh sĩ ưu tú có năng lực sinh tồn dã ngoại, là nhiệm vụ quan trọng lần này thành công.
Chủ nhiệm Lý dẫn Đường Sắt ra ngoài làm thủ tục, để cho Viên Lãng ở lại đợi một chút, y tá lại băng bó giúp anh một chút. Viên Lãng nhàm chán, liếc nhìn bên trong cặp hồ sơ của chủ nhiệm Lý, có tấm hình lộ ra một nữa. Vốn tưởng giúp chủ nhiệm Lý cất kỹ, nhưng trên tấm ảnh hiện lên bóng dáng quen thuộc, làm cho trái tim Viên Lãng đập mạnh thêm một nhịp, thuận tay rút ra: Trên con đường lớn phồn hoa ở Bắc Kinh, Trương Nam, Vương Tiêu Kiệt cùng Tiểu Triệu ba người ngồi cùng một chỗ, bộ đồ bình thường màu xanh dường như thoải mái vô cùng, đều cười không thấy răng không thấy mắt. Trương Nam gầy, còn xinh đẹp như vậy. Viên Lãng theo bản năng cười cừơi, lật qua, phía sau ảnh chụp viết: "Thầy giáo Lý, tôi, đối tượng của tôi còn có học trò của ông. Vương Tiêu Kiệt."
Mấy ngày này ở bệnh viện chăm sóc Tề Hoàn bị thương, cảm xúc Viên Lãng không được tốt. Nhàm chán chuyển kênh truyền hình, chuyển qua một đài đang chiếu biểu diễn kịch múa ballet - Gisele, Tề Hoàn đòi đổi đài, Viên Lãng kiên định xem nhẹ người bệnh, đem điều khiển ôm chặt trong ngực, nhập thần ngồi xem.
Bị A Nhĩ Potter vứt bỏ Gisele đau thương đến chết, dùng linh hồn che chở cho Albrecht thoát đi sự quấy rầy của ma nữ, mà A Nhĩ Potter cũng vĩnh viễn mất đi người mình yêu. Hóa ra Gisele là câu chuyện cũ như vậy....
Một tuần sau, Viên Lãng lên chức thiếu tá, được đảm nhiệm chức trung đội trưởng đội 3 đại đội A.
Mùa hè năm ấy, Đường Sắt nói: "Trương Nam tốt nghiệp thạc sĩ, cậu có muốn đi đến Bắc Kinh nhìn cô ấy không?" Thoảng qua trước mắt không biết là Gisele vẫn là Trương Nam, Viên Lãng kiên định lắc đầu.
Sau này, Viên Lãng kết hôn với Trương Nam được ngày thứ ba, thời điểm chính thức như keo sơn, Viên Lãng thật xúc động nói với vợ chuyện trong lòng này, bản thân nhìn Gisele thật đau thương, cảm thấy bản thân cả đời mất đi Trương Nam, vợ em nói đây là chúng ta đã bị tổn thất quá lớn đúng không?! Thật trông mong vào vợ sẽ buồn triền miên chạy trốn mình.
Ai biết Trương Nam nghe những lời này, cầm lấy bàn ủi cùng anh liều mạng, hoàn toàn như quỷ dạ xoa: "Nhà A Nhĩ Potter mất đi Gisele có liên quan gì với Viên Lãng anh? Anh vì sao không thấy lấy bốn sáu lý do không đi tìm em? May mà em khiêu vũ là Gisele, nếu em khiêu vũ đoạn Hồ Đào Giáp Tử, anh có phải cũng đi tìm con chuột chết mà đập không?"
Từ trước đến nay đồng chí Viên Lãng đều không có phản bác lời nói, sờ cằm mình: "Đúng vậy, vợ nói có lý. Em nói anh thông minh thế này mà lại nhất thời hồ đồ rồi."
Mấy tháng sau, một ngày kia, Viên Lãng thấy lạ một người con gái cùng với một người lính từ trong văn phòng Đường Sắt đi ra. Càng nói là cô gái đó ôm một đứa nhỏ, nhìn thật quen mắt, đã gặp nhau ở đâu rồi.
Xa xa, cô gái này đã thấy Viên Lãng, đối diện một lát, Viên Lãng kêu lên: "Trường Giang!" Trường Giang cười: "Viên Lãng!"