Viên Lãng trở lại cũng bận rộn như vậy, nói anh chém gọt bí đỏ. Bí đỏ? Trương Nam không thể nghĩ: Còn nói tiếng lóng. Qua ngày Viên Lãng gọi điện thoại tới bệnh viên dã chiến: “Nam Nam, hôm nay anh trực văn phòng, tự em ngủ đi.” Ngừng một chút: “Buổi tối có động tĩnh gì của con trai đều mặc kệ, em cứ ngủ là được.” Mắt Trương Nam nhìn điện thoại một lát, nói: “Uhm.”
Kết quả sau bốn giờ tắt đèn, tiếng còi vang lên bén nhọn kêu gọi tập hợp. Ở bộ đội mò mẫm lăn lộn nhiều năm như vậy, thật nhiều hành động đều làm theo bản năng, “Roạt.” Trương Nam nhảy lên một cái, một bên bỏ qua cơn thèm ngủ một bên chạy xuống lầu. Đến tập hợp, theo bản năng Trương Nam cảm thấy đội ngũ có chút kỳ lạ, lắc đầu, tỉnh táo lại rồi. nhưng mà toàn bộ tân “Bí đỏ” ở trong ký túc xá đang tập hợp, Tất cả mọi người trong hàng ngủ đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình.
Tề Hoàn đứng ở trước đội ngủ, khóe miệng cười, cố gắng đè nén bã vaid dang run cầm cập. Trương Nam vừa thẹn vừa cáu, cũng là làm theo thói quen sĩ quan, mở miệng liền huấn: “Cậu cười cái gì?” Xét thấy trên bờ vai đồng chí Trương Nam có hai vạch lóe sáng lên. Tề Hoàn nghiêm túc, không cười nữa. Có chút xấu hổ, Trương Nam hối hận bản thân đã nói lên.
Một tiếng ho khan trong góc xó, đồng chí Viên Lãng từ chỗ tối chuyển động đi ra, giông như không hề nhìn Tề Hoàn. Tề Hoàn liền buông lõng, khóe miệng lại bắt đầu cong lên. Đội trưởng Viên Lãng đi tới bên cạnh Trương Nam, trực tiếp ra mệnh lệnh: “Thiếu tá! Mục tiêu ký túc xa, chạy bộ tới!” Trương Nam đứng nghiêm: Vâng. Đỏ mặt chạy đi.
Sau đó, Viên Lãng cũng không trách Trương Nam, lúc rãnh mua cho cô một con mèo bông để ở bên gối, nói: “Về sau khi nghe thấy tiếng còi, sờ trước, mèo ở đây, em cứ tiếp tục ngủ…” Trương Nam ôm mèo cười, gật đầu.
Đó là sau khi kết hôn một tuần, Viên Lãng không nghỉ ngơi, cùng “Bí đỏ” hỗn tạp. Trương Nam núp ở sau rèm cửa ký túc xá, nhìn chăm chú vào bộ dáng của Viên Lãng ở sân thể dục, tuy rằng sớm biết anh không rời khỏi lính của anh, thực sự cảm thấy, vẫn là có một chút buồn bã, Viên Lãng cùng Đường Sắt, cùng Tề Hoàn, cùng lính của anh, có phần diễn tập ăn ý với nhau, là ngày đêm, cùng sinh cùng chết tương trợ lẫn nhau… Trong lòng anh có nơi này, Trương Nam vào không được, là thuộc về chiến hữu, thuộc về binh lính…
Thở dài, Trương Nam trở lại đánh giá nhà mới, chủ nhật rãnh rỗi, dùng ánh mắt thoải mái nhìn. Sống ở bộ đội, đồ dùng trong nhà thật đơn giản. Viên Lãng thật quan tâm, đem cái gì ngăn tủ ngăn kéo, thu dọn hết phân nữa không cho bản thân. Chính anh ở quen, trong phòng bỗng nhiên có thêm Trương Nam, cũng không quá quen, Trương Nam có thể cảm giác được, có lúc buổi tối Viên Lãng mơ hồ xoay người, cảm thấy bên cạnh có thêm người, khẩn trương theo bản năng, sau đó phản ứng kịp, mới thả lỏng, nhẹ nhàng ôm vợ, tiếp tục ngủ…
Nói về ăn và ngủ: Trong nhà chăn gấp thành miếng đậu hủ, hai người ăn cơm liền đi đến căn tin. Trương Nam nghiêng đầu nghĩ: “Hai chức vụ kết hôn với quân nhân hay không liền là hậu quả như thế này sao? Bạn thân cùng phòng, chính là không có cảm giác? Chắp tay sau lưng đi vài vòng trong nhà, quyết định giúp Viên LÃng ủi quần áo, có việc làm trong tay, trương đối giống cái hình dạng gì rồi?
Lúc Viên Lãng trở về, thấy vợ đang ủi quần áo của mình, thấy bóng lưng đẹp mắt của cô. Trong lòng Viên Lãng dịu một chút, ngồi đến bên giường, lúng túng: “Nam Nam… Thực xin lỗi…” Biết anh ngại với mình. Trương Nam cũng không quay đầu: “Làm chuyện gì có lỗi với em rồi sao?” Viên Lãng nói: “Vừa kết hôn liền không thấy bóng dáng rồi…” Trương Nam nói: “Không phải đã trở lại rồi sao?” Viên Lãng nói: “Ký túc xá nhỏ như vậy…” Trương Nam làm việc không ngừng: “Dọn dẹp thật tốt.” Viên Lãng nói: “Không có đồ dùng trong nhà…” Trương Nam phun chút nước lên bộ thường phục, gật đầu: “Có vẻ thoáng mát.” Viên Lãng nói: “Cũng không có cái gì cho em.” Trương Nam đem quần áo chuẩn bị cho tốt treo lên. “Tối thỏa mãn, nếu không đã đau lòng đánh mất.” Quay đầu, hai người đối diện, cười: "Vui là tốt rồi."
Viên Lãng nói: "Vợ!" Trương Nam nói: "Uhm!" Viên Lãng nói: "Ta đi ăn cơm đi!"
Dọc theo đường đi đến căn tin Viên Lãng cầm lấy tay Trương Nam. Trương Nam tránh không được, nói: "Trước công chúng." Viên Lãng không cần: "Cưới hỏi đàng hoàng." Sau đó cười với vài người trên đường, giới thiệu: "Này vợ tôi. . ." Mọi người đều vui vẻ: "Thật đẹp." Trương Nam cười với mọi người, nhỏ giọng nhi mắng: "Anh lên mặt đi!" Viên Lãng nói: "Đây là chiêu cáo thiên hạ, đỡ phải có sói nhìn đến em!"
Trương Nam bình thường trở lại, nội tâm người này quá thâm, có chỗ nào vào không được liền không đi bào được, bản thân cũng có công việc không muốn quan tâm đâu,trong lòng anh lại đều đi vào mà không mệt chết, đại khái vừa mới chĩnh tề xong, bản thân lại phun ra khó chịu vừa rồi.
Rất dễ dàng gọt xong nhóm bí đỏ này rồi, cũng vào tháng chín rồi. Thiết đội cùng viện trưởng Lý cấp cho bọn họ tích góp một năm ngày nghĩ là 20 ngày. Vợ chồng son thương lượng, sống ở bên ngoài quân lệnh đều khó chịu như thế nào, cũng phải về gặp cha mẹ. Nhớ lại thấy độ của nhà mình, ngồi đối diện phát sầu. Anh đẩy em nhường cả buổi trời, cuối cùng Viên Lãng làm chủ: “Trước lên Bắc Kinh, sau về BẮc Y Ninh.”
Ba cô trong điện thoại hỏi Trương Nam: “Còn biết có cha mẹ sao?” Trương Nam mềm yếu nói: “Ba…” Ba cô không tức giận: “Thời gian có hạn, ngồi máy bay đi, ba đến đón các con.”
Trên máy bay, Trương Nam khẩn trương đứng ngồi không yên, Viên Lãng nắm tay cô, “Có anh đây.” Trong lòng Trương Nam nói: Vô ích, về phần đối với anh ra sao? Vẫn là trái ngược với sự nắm chắt trong tay của anh, đừng nói, là kiên định rồi.
Xuống máy bay, Trương Nam liền thấy ba ngồi chờ bên ngoài đã lâu, trong tay cầm áo khoác của mình. Đó là lần đầy tiên Viên Lãng thấy Lão Trượng – giáo sư học viện quân y phong thái nho nhã, lái chiếc Toyota, xe thật xứng với người, vững vàng lại mạnh mẽ.
Trương Nam bỏ tay Viên Lãng ra, chạy tới ôm ba: “Ba! Con đã trở ề.” Lại trở lại: “Đây là Viên Lãng.”Cảm giác ánh mắt cha vợ nghiên cứu, Viên Lãng đi lên một bước: “Ba!” Ba Trương Nam cũng không trả lời, chăm chú nhìn Viên Lãng, lát sau, vươn tay. Hai người đàn ông dùng sức nắm tay, bao nhiêu phó thác cùng hứa hẹn, không cần nói.
Trên xem, Trương Nam hỏi: “Ba, mẹ đâu rồi…” Ba Trương Nam thở dài: “Nấu cơm cho con ăn chứ đâu. Nam Nam, Tiểu Lãng, các con… Chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Sớm biết giá nhà ở Bắc Kinh rất dọa người, lại nhìn vị trí nhà Trương Nam cùng tầng nhà, Viên Lãng bị kinh sợ rồi, điều kiện nhà vợ không tệ, chưa nghe cô kể tỉ mỉ. Vừa vào cửa, mẹ vợ đã chuẩn bị một bàn đồ ăn phóng phú, đồ ăn còn nóng, nhưng mặt còn lạnh.
Trương Nam nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, đều là món mình thích, vành mắt đỏ hoa, “Mẹ…” Mẹ Trương Nam lạnh lùng: “Không cần nói đến tôi, kết hôn đều có thể tự làm, còn muốn mẹ cô làm gì!” Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên có cảm giác bị mẹ xui đuổi, nước mắt Trương Nam rơi xuống. Viên Lãng nắm tay Trương Nam, gọi một tiếng: “Mẹ!”Mẹ Trương Nam hung hăng liếc Viên Lãng một cái, lau nước mắt, quay mặt. Ba Trương Nam vỗ vai Viên Lãng, nói: “Ăn cơm đi!” Vĩnh viễn Viên Lãng đều nhơ được: Bửa cơm đó, không khí thật nặng nè.
Sau khi ăn cơm xong ba Trương Nam nói với Viên Lãng: “Đừng trách mẹ con. Con gái là hòn ngọc quý trên tay chúng tôi cho đến khi vì con mà hộc máy, bệnh tình nguy kịch đến có giấy báo tin rồi. Làm cha mẹ ai cũng có tâm tình đó.” Viên Lãng cúi đầu không nói chuyện. Ba Trương Nam ngừng lại: “Đã qua thì cho qua đi, Nam Nam cương quyết, về sau chiếu cố thật tốt đi.” Viên Lãng gật đầu.
Ý của cha mẹ Trương Nam: Kết hôn, vẫn muốn mời bạn bè thân thích. Hơn nữa, lĩnh chứng chĩ là xong rồi sao?
Tờ danh sách bạn bè với họ hàng thật dài, nhìn thấy trình tự quy củ làm đầu óc Trương Nam choáng váng, muốn kháng nghị, Viên Lãng kéo cô lại: “Em nhẫn nhịn cho anh đi, thấy mẹ thương tâm, em còn không tranh thủ làm tốt để nhận tội!” Trương Nam liền không nói chuyện nữa. Kết quả buổi chiểu vợ chồng son được mẹ Trương Nam đưa đi chụp hình cưới.
Nhà tạo hình vừa thấy Trương Nam như thu được của quý, dùng hết sức vào Trương Nam, tạo hình cô dâu mới vừa ra, cả tòa nhà hâm mộ loạn cả lên. Ngày đó câu nói Viên Lãng nghe nhiều nhất chính là: “Đồng chí giải phóng quân, làm sau ngài có thể lừa được cô gái xinh đẹp này thế?” Cho tới bây giờ chưa từng bị người đùa nghịch, Trương Nam vô số lần muốn nỗi bão đều bị Viên Lãng trấn an trở lại: “Nam Nam, em đồng ý với anh, em là cô dâu của anh, phải làm cho anh thấy.” Nhìn ánh mắt anh, Trương Nam ngoan ngoãn ngồi trở về.
Rất nhanh chụp xong, người thợ ảnh cảm thấy vợ chồng son này, Viên Lãng là người chủ nhà, liền thương lượng với nha: Cho chúng tôi lấy hình hai người làm quảng cáo đi. Các người được chụp ảnh miễn phí. Viên Lãng nghĩ lại Trương Nam từng giam gia nhiệm vụ bí mật, cho dù nhiếp ảnh gia đeo bám dai dẳng thế nào, chỉ lắc đầu: “Không được!” Nhiếp ảnh gia thở dài, vẫn nhịn không được, rửa một bộ cất giữ cho riêng mình, rất đẹp.
Rất nhanh thoát khỏi tay thợ hóa trang, Trên đường Trương Nam về nhà, vẫn ngoan độc nói: “Viên Lãng, cho dù lát về em tẩy trang khuôn mặt khác bây giờ. Anh cũng phải theo em tới già đầu bạc. Bằng không sẽ có lỗi với khuôn mặt này của em.” Viên Lãng vỗ tay trấn an cô, vui vẽ: “Được, được. Vợ bị bọn họ ép đến hồ đồ rồi. Không là thất vọng khuôn mặt này? Ngài gả cho cũng không phải hoàng đế.” “Anh? Hoàng đế?” Dày vò lâu như vậy, Trương Nam mới có thể thả lỏng nở nụ cười, thư thái.
Kế tiếp càng bận rộn, mãi cho đến khi mời khách. Đời thứ ba y thuật cao siêu nhà họ Trương, không phải là cửa tre nhà rơm, đại khái cũng tính là thuộc tầng lớp cao đi.Ba đời nhà họ Trương y thuật đều cao siêu, không phải là cửa trúc (nhà nghèo), đại khái cũng được coi là nhà giàu. Từ lâu đã nghe thấy nhà họ Trương có con gái như châu như ngọc, đã từng từng có rất nhiều suy đoán, bó hoa tươi như vậy sẽ rơi xuống tay ai? Hôm nay con gái lấy chồng, toàn bộ khách khứa đều dùng ánh mắt đánh giá Viên Lãng, bàn luận hết sức xôn xao
Viên Lãng thấy bạn học Trương Nam đang kéo đến, bên ngoài xe xịn xếp thành hàng, phòng đầy giày Tây, hương thơm tóc mai, cảm thấy rất kiệt suất… Dù sao bản thân cũng tự mình cân nhắc tiêu chuẩn đó có quen thuộc với mình, phân biệt khoảng cách. Nhưng tuyệt đối không gây trở ngại anh ứng xử thỏa đáng, ngẫu nhiên do dự, Trương Nam nhẹ nhàng kéo đầu anh thấp xuống hỏi anh: “Nhiều xe như vậy, chiếc kia so với chiếc anh mang đại bác chiến đấu còn tốt hơn. Trở về mang em lên núi lái một vòng cho đã ghiền được không?” Viên Lãng nở nụ cười, nắm lấy eo cô: “Em nha…”
Rất nhanh mời hết khách xong, trở về nhà hai người liền trực tiếp ném mình lên giường, so với diễn tập còn mệt hơn, Trương Nắm nắm lấy Viên Lãng làm nũng: “Sớm biết như vậy thì bỏ trốn cho rồi, kết hôn gì chứ. Chịu tội sao?” Viên Lãng không nói chuyện, trong đầu đang nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây: Tuy rằng không thường xuyên về nhà, trong phòng Trương Nam được trang trí khéo léo cùng các ngăn tủ đều chứa đầy quần áo; mẹ Trương Nam là giáo dục nghệ thuật nên trong nhà thường xuyên nghe thấy tiếng đàn piano; ba Trương Nam có một phòng sách lịch sử… Nhìn thấy giấy khen và ảnh chụp của Trương Nam từ nhỏ đến lớn. Viên Lãng cảm thán: Cha nói rất đúng, Trương Nam… Là con gái một được nuông chiều từ bé, đi theo mình, chịu khổ rồi…
Bỗng nhiên Trương Nam lật người nằm sấp trên người Viên Lãng, ánh mắt vụt sáng: “Nhà em có được không?” Viên Lãng nói: “Được.” Đầu Trương Nam dựa trên vai anh, từ từ nói: “Được cũng không sánh bằng Andrew. Anh cũng biết, em chỉ thích đồ lạ, không phải…” Viên Lãng ôm lấy cô, có chút đau lòng: “Cái gì cũng đều biết, cái gì cũng đều tính toán trong lòng. Lòng em bao lớn mà nghĩ nhiều chuyện đến như vậy?” Trương Nam hôn nhẹ anh: “Mệt, ngủ đi!”
Sau đó Trương Nam liền lộ nguyên hình, Viên Lãng kinh ngạc phát hiện thiếu ta Trương nhà bọn họ lại có nhiều tật xấu như vậy: Buổi tối không ngủ, sáng không dậy nổi, không ăn cơm, liền ăn kem chơi đùa, đã bắt đầu chơi là không chịu dừng… Tóm lại, con gái ở nhà, là bộ dáng của một tiểu tổ tông.
Ngày đó anh đổ rác trở về, thấy Trương Nam vừa tắm rửa xong mặc quần đùi áo T-shirt, vừa cười vừa chạy trốn mẹ cô: “Ha ha, bắt không được, bắt không được.” Trương Nam từ nhỏ đã học khiêu vũ còn được Viên Lãng dạy dỗ, thân thủ rất linh động, mẹ Trương Nam cầm chén thuốc đuổi theo hổn hển ở phía sau, chỗ nào cũng đã chạy qua rồi.
Viên Lãng thở dài một tiếng, thuận phục tóm Trương Nam lại, giữ ở trên ghế cho mẹ cô, mẹ Trương Nam hoa mắt nhìn công phu của con gái mình, liền thấy con rể đã kéo cô ngồi xuống, một bên vừa mang giày cho con gái mình, một bên vừa kể lể: “Anh dạy em cái này để dùng với mẹ sao? Đã lập thu, cũng không biết lạnh.” Mẹ Trương Nam thở dài, đem canh đưa cho Viên lãng, lầm đầu nói chuyện với con rể: “Ba nó nói, phải chăm xóc hệ hô hấp cho Nam Nam. Cậu làm đi.” Viên Lãng nhận chén, gật đầu với mẹ vợ, dè dặt cẩn trọng giúp Trương Nam uống thuốc bổ. Trương Nam cũng không né tránh, thành thật le lưỡi với mẹ.
Sau này có một ngày cha mẹ Trương Nam có việc đi ra ngoài, lúc trở về cơm chiều đã chuẩn bị xong, mấy dĩa món ăn gia đinh, còn nóng hổi làm cho người ta nhìn thấy thoải mái. Ba Trương Nam ăn một miếng: “Sở trường tay nghề của Nam Nam à!” Trương Nam nói: “ Viên Lãng làm. Con làm trợ thủ.” Mẹ Trương Nam soi mói một câu: “Hôm này làm hạt du mạch nấu đồ ăn, không đúng mùa.” Viên Lãng vui vẽ: “Là măng Diệp…” Mẹ Trương Nam liền không nói gì nữa, gắp cá cho Viên Lãng.
Sau đó hai ngày đến ngày con gái phải đi, mẹ Trương Nam càng luyến tiếc không buông, mỗi ngày đều lôi con gái lại nhìn, đến trước ngày phải đi một ngày, Trương Nam ôm chăn đem ba đuổi ra: “Con ngủ với mẹ.” Ai dè người vừa nằm xuống bên người mẹ, trong lòng mẹ Trương Nam cao hứng, ngoài miệng mắng: “Không quy cũ, mới tân hôn, sao lại chạy tới đâu. Nhà người ta làm sao bây giờ?” Trương Nam ở trong lòng mẹ, làm nũng: “Con muốn cùng mẹ cùng nhau, lại nói, anh ấy cho đi.” Mẹ Trương Nam vuốt đầu con gái, một lúc sau nói: “Nó đối tốt với con không?” Trương Nam gật đầu: “Tốt.”
Buổi tối, rõ ràng ba Trương Nam cùng Viên Lãng đánh cờ vây. Ba bàn, Viên Lãng đều thua. Làm cha vợ cười: “Thua vất vả.” Viên Lãng cúi đầu nở nụ cười: Người biết chuyện, là tổ truyền…
Ai ngờ cha vợ phá lệ nói lời thấm thía: “Phong cách chơi cờ của con hay thay đổi, chính là sự giả dối hết sức kỳ cục. Nhớ ngày đó Lâm Bưu vững vàng điêu ngoa, Túc Dụ mớ hồ giảo quyệt. Nên cuối cùng bình định thiên hạ. Hưởng thụ tuổi già chính là bọn Diệp Suất, quân sự, cho tới bây giờ cũng không là tất cả. Con biết không?” Viên Lãng suy nghĩ sâu xa một chút, gật đầu: “Dùng binh lấy cờ, trị quốc là chính.” Ba Trương Nam cười vui mùng: “Theo cha uống một chén.” Viên Lãng nói: “Được!”
Cha vợ uống rượi, hốc mắt ba Trương Nam hơi nóng: Nam Nam của tôi, tâm can bảo bối chờ con mấy năm nay. Uống một chén nữ nhi hồng, liền gả cho…
Qua ngày, Ba mẹ Trương Nam đưa họ lên xe lử Y Ninh, nắm lấy Trương Nam, ngàn dặn vạn dặn, mẹ Trương Nam đưa cho Viên Lãng một đống thuốc bổ, Viên Lãng nói không cần, mẹ vợ trừng mắt:” Đua cho ba mẹ con.” Lúc xe chuẩn bị chạy, nước mát rơi: “Tiểu Lãng, Nam Nam để con chăm xóc rồi.” Xe vừa chuyển động, Trương Nam liền khóc, Viên Lãng ôm cô: “Nam Nam, còn có con…”
Viên Lãng trở lại cũng bận rộn như vậy, nói anh chém gọt bí đỏ. Bí đỏ? Trương Nam không thể nghĩ: Còn nói tiếng lóng. Qua ngày Viên Lãng gọi điện thoại tới bệnh viên dã chiến: “Nam Nam, hôm nay anh trực văn phòng, tự em ngủ đi.” Ngừng một chút: “Buổi tối có động tĩnh gì của con trai đều mặc kệ, em cứ ngủ là được.” Mắt Trương Nam nhìn điện thoại một lát, nói: “Uhm.”
Kết quả sau bốn giờ tắt đèn, tiếng còi vang lên bén nhọn kêu gọi tập hợp. Ở bộ đội mò mẫm lăn lộn nhiều năm như vậy, thật nhiều hành động đều làm theo bản năng, “Roạt.” Trương Nam nhảy lên một cái, một bên bỏ qua cơn thèm ngủ một bên chạy xuống lầu. Đến tập hợp, theo bản năng Trương Nam cảm thấy đội ngũ có chút kỳ lạ, lắc đầu, tỉnh táo lại rồi. nhưng mà toàn bộ tân “Bí đỏ” ở trong ký túc xá đang tập hợp, Tất cả mọi người trong hàng ngủ đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình.
Tề Hoàn đứng ở trước đội ngủ, khóe miệng cười, cố gắng đè nén bã vaid dang run cầm cập. Trương Nam vừa thẹn vừa cáu, cũng là làm theo thói quen sĩ quan, mở miệng liền huấn: “Cậu cười cái gì?” Xét thấy trên bờ vai đồng chí Trương Nam có hai vạch lóe sáng lên. Tề Hoàn nghiêm túc, không cười nữa. Có chút xấu hổ, Trương Nam hối hận bản thân đã nói lên.
Một tiếng ho khan trong góc xó, đồng chí Viên Lãng từ chỗ tối chuyển động đi ra, giông như không hề nhìn Tề Hoàn. Tề Hoàn liền buông lõng, khóe miệng lại bắt đầu cong lên. Đội trưởng Viên Lãng đi tới bên cạnh Trương Nam, trực tiếp ra mệnh lệnh: “Thiếu tá! Mục tiêu ký túc xa, chạy bộ tới!” Trương Nam đứng nghiêm: Vâng. Đỏ mặt chạy đi.
Sau đó, Viên Lãng cũng không trách Trương Nam, lúc rãnh mua cho cô một con mèo bông để ở bên gối, nói: “Về sau khi nghe thấy tiếng còi, sờ trước, mèo ở đây, em cứ tiếp tục ngủ…” Trương Nam ôm mèo cười, gật đầu.
Đó là sau khi kết hôn một tuần, Viên Lãng không nghỉ ngơi, cùng “Bí đỏ” hỗn tạp. Trương Nam núp ở sau rèm cửa ký túc xá, nhìn chăm chú vào bộ dáng của Viên Lãng ở sân thể dục, tuy rằng sớm biết anh không rời khỏi lính của anh, thực sự cảm thấy, vẫn là có một chút buồn bã, Viên Lãng cùng Đường Sắt, cùng Tề Hoàn, cùng lính của anh, có phần diễn tập ăn ý với nhau, là ngày đêm, cùng sinh cùng chết tương trợ lẫn nhau… Trong lòng anh có nơi này, Trương Nam vào không được, là thuộc về chiến hữu, thuộc về binh lính…
Thở dài, Trương Nam trở lại đánh giá nhà mới, chủ nhật rãnh rỗi, dùng ánh mắt thoải mái nhìn. Sống ở bộ đội, đồ dùng trong nhà thật đơn giản. Viên Lãng thật quan tâm, đem cái gì ngăn tủ ngăn kéo, thu dọn hết phân nữa không cho bản thân. Chính anh ở quen, trong phòng bỗng nhiên có thêm Trương Nam, cũng không quá quen, Trương Nam có thể cảm giác được, có lúc buổi tối Viên Lãng mơ hồ xoay người, cảm thấy bên cạnh có thêm người, khẩn trương theo bản năng, sau đó phản ứng kịp, mới thả lỏng, nhẹ nhàng ôm vợ, tiếp tục ngủ…
Nói về ăn và ngủ: Trong nhà chăn gấp thành miếng đậu hủ, hai người ăn cơm liền đi đến căn tin. Trương Nam nghiêng đầu nghĩ: “Hai chức vụ kết hôn với quân nhân hay không liền là hậu quả như thế này sao? Bạn thân cùng phòng, chính là không có cảm giác? Chắp tay sau lưng đi vài vòng trong nhà, quyết định giúp Viên LÃng ủi quần áo, có việc làm trong tay, trương đối giống cái hình dạng gì rồi?
Lúc Viên Lãng trở về, thấy vợ đang ủi quần áo của mình, thấy bóng lưng đẹp mắt của cô. Trong lòng Viên Lãng dịu một chút, ngồi đến bên giường, lúng túng: “Nam Nam… Thực xin lỗi…” Biết anh ngại với mình. Trương Nam cũng không quay đầu: “Làm chuyện gì có lỗi với em rồi sao?” Viên Lãng nói: “Vừa kết hôn liền không thấy bóng dáng rồi…” Trương Nam nói: “Không phải đã trở lại rồi sao?” Viên Lãng nói: “Ký túc xá nhỏ như vậy…” Trương Nam làm việc không ngừng: “Dọn dẹp thật tốt.” Viên Lãng nói: “Không có đồ dùng trong nhà…” Trương Nam phun chút nước lên bộ thường phục, gật đầu: “Có vẻ thoáng mát.” Viên Lãng nói: “Cũng không có cái gì cho em.” Trương Nam đem quần áo chuẩn bị cho tốt treo lên. “Tối thỏa mãn, nếu không đã đau lòng đánh mất.” Quay đầu, hai người đối diện, cười: "Vui là tốt rồi."
Viên Lãng nói: "Vợ!" Trương Nam nói: "Uhm!" Viên Lãng nói: "Ta đi ăn cơm đi!"
Dọc theo đường đi đến căn tin Viên Lãng cầm lấy tay Trương Nam. Trương Nam tránh không được, nói: "Trước công chúng." Viên Lãng không cần: "Cưới hỏi đàng hoàng." Sau đó cười với vài người trên đường, giới thiệu: "Này vợ tôi. . ." Mọi người đều vui vẻ: "Thật đẹp." Trương Nam cười với mọi người, nhỏ giọng nhi mắng: "Anh lên mặt đi!" Viên Lãng nói: "Đây là chiêu cáo thiên hạ, đỡ phải có sói nhìn đến em!"
Trương Nam bình thường trở lại, nội tâm người này quá thâm, có chỗ nào vào không được liền không đi bào được, bản thân cũng có công việc không muốn quan tâm đâu,trong lòng anh lại đều đi vào mà không mệt chết, đại khái vừa mới chĩnh tề xong, bản thân lại phun ra khó chịu vừa rồi.
Rất dễ dàng gọt xong nhóm bí đỏ này rồi, cũng vào tháng chín rồi. Thiết đội cùng viện trưởng Lý cấp cho bọn họ tích góp một năm ngày nghĩ là ngày. Vợ chồng son thương lượng, sống ở bên ngoài quân lệnh đều khó chịu như thế nào, cũng phải về gặp cha mẹ. Nhớ lại thấy độ của nhà mình, ngồi đối diện phát sầu. Anh đẩy em nhường cả buổi trời, cuối cùng Viên Lãng làm chủ: “Trước lên Bắc Kinh, sau về BẮc Y Ninh.”
Ba cô trong điện thoại hỏi Trương Nam: “Còn biết có cha mẹ sao?” Trương Nam mềm yếu nói: “Ba…” Ba cô không tức giận: “Thời gian có hạn, ngồi máy bay đi, ba đến đón các con.”
Trên máy bay, Trương Nam khẩn trương đứng ngồi không yên, Viên Lãng nắm tay cô, “Có anh đây.” Trong lòng Trương Nam nói: Vô ích, về phần đối với anh ra sao? Vẫn là trái ngược với sự nắm chắt trong tay của anh, đừng nói, là kiên định rồi.
Xuống máy bay, Trương Nam liền thấy ba ngồi chờ bên ngoài đã lâu, trong tay cầm áo khoác của mình. Đó là lần đầy tiên Viên Lãng thấy Lão Trượng – giáo sư học viện quân y phong thái nho nhã, lái chiếc Toyota, xe thật xứng với người, vững vàng lại mạnh mẽ.
Trương Nam bỏ tay Viên Lãng ra, chạy tới ôm ba: “Ba! Con đã trở ề.” Lại trở lại: “Đây là Viên Lãng.”Cảm giác ánh mắt cha vợ nghiên cứu, Viên Lãng đi lên một bước: “Ba!” Ba Trương Nam cũng không trả lời, chăm chú nhìn Viên Lãng, lát sau, vươn tay. Hai người đàn ông dùng sức nắm tay, bao nhiêu phó thác cùng hứa hẹn, không cần nói.
Trên xem, Trương Nam hỏi: “Ba, mẹ đâu rồi…” Ba Trương Nam thở dài: “Nấu cơm cho con ăn chứ đâu. Nam Nam, Tiểu Lãng, các con… Chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Sớm biết giá nhà ở Bắc Kinh rất dọa người, lại nhìn vị trí nhà Trương Nam cùng tầng nhà, Viên Lãng bị kinh sợ rồi, điều kiện nhà vợ không tệ, chưa nghe cô kể tỉ mỉ. Vừa vào cửa, mẹ vợ đã chuẩn bị một bàn đồ ăn phóng phú, đồ ăn còn nóng, nhưng mặt còn lạnh.
Trương Nam nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, đều là món mình thích, vành mắt đỏ hoa, “Mẹ…” Mẹ Trương Nam lạnh lùng: “Không cần nói đến tôi, kết hôn đều có thể tự làm, còn muốn mẹ cô làm gì!” Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên có cảm giác bị mẹ xui đuổi, nước mắt Trương Nam rơi xuống. Viên Lãng nắm tay Trương Nam, gọi một tiếng: “Mẹ!”Mẹ Trương Nam hung hăng liếc Viên Lãng một cái, lau nước mắt, quay mặt. Ba Trương Nam vỗ vai Viên Lãng, nói: “Ăn cơm đi!” Vĩnh viễn Viên Lãng đều nhơ được: Bửa cơm đó, không khí thật nặng nè.
Sau khi ăn cơm xong ba Trương Nam nói với Viên Lãng: “Đừng trách mẹ con. Con gái là hòn ngọc quý trên tay chúng tôi cho đến khi vì con mà hộc máy, bệnh tình nguy kịch đến có giấy báo tin rồi. Làm cha mẹ ai cũng có tâm tình đó.” Viên Lãng cúi đầu không nói chuyện. Ba Trương Nam ngừng lại: “Đã qua thì cho qua đi, Nam Nam cương quyết, về sau chiếu cố thật tốt đi.” Viên Lãng gật đầu.
Ý của cha mẹ Trương Nam: Kết hôn, vẫn muốn mời bạn bè thân thích. Hơn nữa, lĩnh chứng chĩ là xong rồi sao?
Tờ danh sách bạn bè với họ hàng thật dài, nhìn thấy trình tự quy củ làm đầu óc Trương Nam choáng váng, muốn kháng nghị, Viên Lãng kéo cô lại: “Em nhẫn nhịn cho anh đi, thấy mẹ thương tâm, em còn không tranh thủ làm tốt để nhận tội!” Trương Nam liền không nói chuyện nữa. Kết quả buổi chiểu vợ chồng son được mẹ Trương Nam đưa đi chụp hình cưới.
Nhà tạo hình vừa thấy Trương Nam như thu được của quý, dùng hết sức vào Trương Nam, tạo hình cô dâu mới vừa ra, cả tòa nhà hâm mộ loạn cả lên. Ngày đó câu nói Viên Lãng nghe nhiều nhất chính là: “Đồng chí giải phóng quân, làm sau ngài có thể lừa được cô gái xinh đẹp này thế?” Cho tới bây giờ chưa từng bị người đùa nghịch, Trương Nam vô số lần muốn nỗi bão đều bị Viên Lãng trấn an trở lại: “Nam Nam, em đồng ý với anh, em là cô dâu của anh, phải làm cho anh thấy.” Nhìn ánh mắt anh, Trương Nam ngoan ngoãn ngồi trở về.
Rất nhanh chụp xong, người thợ ảnh cảm thấy vợ chồng son này, Viên Lãng là người chủ nhà, liền thương lượng với nha: Cho chúng tôi lấy hình hai người làm quảng cáo đi. Các người được chụp ảnh miễn phí. Viên Lãng nghĩ lại Trương Nam từng giam gia nhiệm vụ bí mật, cho dù nhiếp ảnh gia đeo bám dai dẳng thế nào, chỉ lắc đầu: “Không được!” Nhiếp ảnh gia thở dài, vẫn nhịn không được, rửa một bộ cất giữ cho riêng mình, rất đẹp.
Rất nhanh thoát khỏi tay thợ hóa trang, Trên đường Trương Nam về nhà, vẫn ngoan độc nói: “Viên Lãng, cho dù lát về em tẩy trang khuôn mặt khác bây giờ. Anh cũng phải theo em tới già đầu bạc. Bằng không sẽ có lỗi với khuôn mặt này của em.” Viên Lãng vỗ tay trấn an cô, vui vẽ: “Được, được. Vợ bị bọn họ ép đến hồ đồ rồi. Không là thất vọng khuôn mặt này? Ngài gả cho cũng không phải hoàng đế.” “Anh? Hoàng đế?” Dày vò lâu như vậy, Trương Nam mới có thể thả lỏng nở nụ cười, thư thái.
Kế tiếp càng bận rộn, mãi cho đến khi mời khách. Đời thứ ba y thuật cao siêu nhà họ Trương, không phải là cửa tre nhà rơm, đại khái cũng tính là thuộc tầng lớp cao đi.Ba đời nhà họ Trương y thuật đều cao siêu, không phải là cửa trúc (nhà nghèo), đại khái cũng được coi là nhà giàu. Từ lâu đã nghe thấy nhà họ Trương có con gái như châu như ngọc, đã từng từng có rất nhiều suy đoán, bó hoa tươi như vậy sẽ rơi xuống tay ai? Hôm nay con gái lấy chồng, toàn bộ khách khứa đều dùng ánh mắt đánh giá Viên Lãng, bàn luận hết sức xôn xao
Viên Lãng thấy bạn học Trương Nam đang kéo đến, bên ngoài xe xịn xếp thành hàng, phòng đầy giày Tây, hương thơm tóc mai, cảm thấy rất kiệt suất… Dù sao bản thân cũng tự mình cân nhắc tiêu chuẩn đó có quen thuộc với mình, phân biệt khoảng cách. Nhưng tuyệt đối không gây trở ngại anh ứng xử thỏa đáng, ngẫu nhiên do dự, Trương Nam nhẹ nhàng kéo đầu anh thấp xuống hỏi anh: “Nhiều xe như vậy, chiếc kia so với chiếc anh mang đại bác chiến đấu còn tốt hơn. Trở về mang em lên núi lái một vòng cho đã ghiền được không?” Viên Lãng nở nụ cười, nắm lấy eo cô: “Em nha…”
Rất nhanh mời hết khách xong, trở về nhà hai người liền trực tiếp ném mình lên giường, so với diễn tập còn mệt hơn, Trương Nắm nắm lấy Viên Lãng làm nũng: “Sớm biết như vậy thì bỏ trốn cho rồi, kết hôn gì chứ. Chịu tội sao?” Viên Lãng không nói chuyện, trong đầu đang nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây: Tuy rằng không thường xuyên về nhà, trong phòng Trương Nam được trang trí khéo léo cùng các ngăn tủ đều chứa đầy quần áo; mẹ Trương Nam là giáo dục nghệ thuật nên trong nhà thường xuyên nghe thấy tiếng đàn piano; ba Trương Nam có một phòng sách lịch sử… Nhìn thấy giấy khen và ảnh chụp của Trương Nam từ nhỏ đến lớn. Viên Lãng cảm thán: Cha nói rất đúng, Trương Nam… Là con gái một được nuông chiều từ bé, đi theo mình, chịu khổ rồi…
Bỗng nhiên Trương Nam lật người nằm sấp trên người Viên Lãng, ánh mắt vụt sáng: “Nhà em có được không?” Viên Lãng nói: “Được.” Đầu Trương Nam dựa trên vai anh, từ từ nói: “Được cũng không sánh bằng Andrew. Anh cũng biết, em chỉ thích đồ lạ, không phải…” Viên Lãng ôm lấy cô, có chút đau lòng: “Cái gì cũng đều biết, cái gì cũng đều tính toán trong lòng. Lòng em bao lớn mà nghĩ nhiều chuyện đến như vậy?” Trương Nam hôn nhẹ anh: “Mệt, ngủ đi!”
Sau đó Trương Nam liền lộ nguyên hình, Viên Lãng kinh ngạc phát hiện thiếu ta Trương nhà bọn họ lại có nhiều tật xấu như vậy: Buổi tối không ngủ, sáng không dậy nổi, không ăn cơm, liền ăn kem chơi đùa, đã bắt đầu chơi là không chịu dừng… Tóm lại, con gái ở nhà, là bộ dáng của một tiểu tổ tông.
Ngày đó anh đổ rác trở về, thấy Trương Nam vừa tắm rửa xong mặc quần đùi áo T-shirt, vừa cười vừa chạy trốn mẹ cô: “Ha ha, bắt không được, bắt không được.” Trương Nam từ nhỏ đã học khiêu vũ còn được Viên Lãng dạy dỗ, thân thủ rất linh động, mẹ Trương Nam cầm chén thuốc đuổi theo hổn hển ở phía sau, chỗ nào cũng đã chạy qua rồi.
Viên Lãng thở dài một tiếng, thuận phục tóm Trương Nam lại, giữ ở trên ghế cho mẹ cô, mẹ Trương Nam hoa mắt nhìn công phu của con gái mình, liền thấy con rể đã kéo cô ngồi xuống, một bên vừa mang giày cho con gái mình, một bên vừa kể lể: “Anh dạy em cái này để dùng với mẹ sao? Đã lập thu, cũng không biết lạnh.” Mẹ Trương Nam thở dài, đem canh đưa cho Viên lãng, lầm đầu nói chuyện với con rể: “Ba nó nói, phải chăm xóc hệ hô hấp cho Nam Nam. Cậu làm đi.” Viên Lãng nhận chén, gật đầu với mẹ vợ, dè dặt cẩn trọng giúp Trương Nam uống thuốc bổ. Trương Nam cũng không né tránh, thành thật le lưỡi với mẹ.
Sau này có một ngày cha mẹ Trương Nam có việc đi ra ngoài, lúc trở về cơm chiều đã chuẩn bị xong, mấy dĩa món ăn gia đinh, còn nóng hổi làm cho người ta nhìn thấy thoải mái. Ba Trương Nam ăn một miếng: “Sở trường tay nghề của Nam Nam à!” Trương Nam nói: “ Viên Lãng làm. Con làm trợ thủ.” Mẹ Trương Nam soi mói một câu: “Hôm này làm hạt du mạch nấu đồ ăn, không đúng mùa.” Viên Lãng vui vẽ: “Là măng Diệp…” Mẹ Trương Nam liền không nói gì nữa, gắp cá cho Viên Lãng.
Sau đó hai ngày đến ngày con gái phải đi, mẹ Trương Nam càng luyến tiếc không buông, mỗi ngày đều lôi con gái lại nhìn, đến trước ngày phải đi một ngày, Trương Nam ôm chăn đem ba đuổi ra: “Con ngủ với mẹ.” Ai dè người vừa nằm xuống bên người mẹ, trong lòng mẹ Trương Nam cao hứng, ngoài miệng mắng: “Không quy cũ, mới tân hôn, sao lại chạy tới đâu. Nhà người ta làm sao bây giờ?” Trương Nam ở trong lòng mẹ, làm nũng: “Con muốn cùng mẹ cùng nhau, lại nói, anh ấy cho đi.” Mẹ Trương Nam vuốt đầu con gái, một lúc sau nói: “Nó đối tốt với con không?” Trương Nam gật đầu: “Tốt.”
Buổi tối, rõ ràng ba Trương Nam cùng Viên Lãng đánh cờ vây. Ba bàn, Viên Lãng đều thua. Làm cha vợ cười: “Thua vất vả.” Viên Lãng cúi đầu nở nụ cười: Người biết chuyện, là tổ truyền…
Ai ngờ cha vợ phá lệ nói lời thấm thía: “Phong cách chơi cờ của con hay thay đổi, chính là sự giả dối hết sức kỳ cục. Nhớ ngày đó Lâm Bưu vững vàng điêu ngoa, Túc Dụ mớ hồ giảo quyệt. Nên cuối cùng bình định thiên hạ. Hưởng thụ tuổi già chính là bọn Diệp Suất, quân sự, cho tới bây giờ cũng không là tất cả. Con biết không?” Viên Lãng suy nghĩ sâu xa một chút, gật đầu: “Dùng binh lấy cờ, trị quốc là chính.” Ba Trương Nam cười vui mùng: “Theo cha uống một chén.” Viên Lãng nói: “Được!”
Cha vợ uống rượi, hốc mắt ba Trương Nam hơi nóng: Nam Nam của tôi, tâm can bảo bối chờ con mấy năm nay. Uống một chén nữ nhi hồng, liền gả cho…
Qua ngày, Ba mẹ Trương Nam đưa họ lên xe lử Y Ninh, nắm lấy Trương Nam, ngàn dặn vạn dặn, mẹ Trương Nam đưa cho Viên Lãng một đống thuốc bổ, Viên Lãng nói không cần, mẹ vợ trừng mắt:” Đua cho ba mẹ con.” Lúc xe chuẩn bị chạy, nước mát rơi: “Tiểu Lãng, Nam Nam để con chăm xóc rồi.” Xe vừa chuyển động, Trương Nam liền khóc, Viên Lãng ôm cô: “Nam Nam, còn có con…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Viên Lãng trở lại cũng bận rộn như vậy, nói anh chém gọt bí đỏ. Bí đỏ? Trương Nam không thể nghĩ: Còn nói tiếng lóng. Qua ngày Viên Lãng gọi điện thoại tới bệnh viên dã chiến: “Nam Nam, hôm nay anh trực văn phòng, tự em ngủ đi.” Ngừng một chút: “Buổi tối có động tĩnh gì của con trai đều mặc kệ, em cứ ngủ là được.” Mắt Trương Nam nhìn điện thoại một lát, nói: “Uhm.”
Kết quả sau bốn giờ tắt đèn, tiếng còi vang lên bén nhọn kêu gọi tập hợp. Ở bộ đội mò mẫm lăn lộn nhiều năm như vậy, thật nhiều hành động đều làm theo bản năng, “Roạt.” Trương Nam nhảy lên một cái, một bên bỏ qua cơn thèm ngủ một bên chạy xuống lầu. Đến tập hợp, theo bản năng Trương Nam cảm thấy đội ngũ có chút kỳ lạ, lắc đầu, tỉnh táo lại rồi. nhưng mà toàn bộ tân “Bí đỏ” ở trong ký túc xá đang tập hợp, Tất cả mọi người trong hàng ngủ đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình.
Tề Hoàn đứng ở trước đội ngủ, khóe miệng cười, cố gắng đè nén bã vaid dang run cầm cập. Trương Nam vừa thẹn vừa cáu, cũng là làm theo thói quen sĩ quan, mở miệng liền huấn: “Cậu cười cái gì?” Xét thấy trên bờ vai đồng chí Trương Nam có hai vạch lóe sáng lên. Tề Hoàn nghiêm túc, không cười nữa. Có chút xấu hổ, Trương Nam hối hận bản thân đã nói lên.
Một tiếng ho khan trong góc xó, đồng chí Viên Lãng từ chỗ tối chuyển động đi ra, giông như không hề nhìn Tề Hoàn. Tề Hoàn liền buông lõng, khóe miệng lại bắt đầu cong lên. Đội trưởng Viên Lãng đi tới bên cạnh Trương Nam, trực tiếp ra mệnh lệnh: “Thiếu tá! Mục tiêu ký túc xa, chạy bộ tới!” Trương Nam đứng nghiêm: Vâng. Đỏ mặt chạy đi.
Sau đó, Viên Lãng cũng không trách Trương Nam, lúc rãnh mua cho cô một con mèo bông để ở bên gối, nói: “Về sau khi nghe thấy tiếng còi, sờ trước, mèo ở đây, em cứ tiếp tục ngủ…” Trương Nam ôm mèo cười, gật đầu.
Đó là sau khi kết hôn một tuần, Viên Lãng không nghỉ ngơi, cùng “Bí đỏ” hỗn tạp. Trương Nam núp ở sau rèm cửa ký túc xá, nhìn chăm chú vào bộ dáng của Viên Lãng ở sân thể dục, tuy rằng sớm biết anh không rời khỏi lính của anh, thực sự cảm thấy, vẫn là có một chút buồn bã, Viên Lãng cùng Đường Sắt, cùng Tề Hoàn, cùng lính của anh, có phần diễn tập ăn ý với nhau, là ngày đêm, cùng sinh cùng chết tương trợ lẫn nhau… Trong lòng anh có nơi này, Trương Nam vào không được, là thuộc về chiến hữu, thuộc về binh lính…
Thở dài, Trương Nam trở lại đánh giá nhà mới, chủ nhật rãnh rỗi, dùng ánh mắt thoải mái nhìn. Sống ở bộ đội, đồ dùng trong nhà thật đơn giản. Viên Lãng thật quan tâm, đem cái gì ngăn tủ ngăn kéo, thu dọn hết phân nữa không cho bản thân. Chính anh ở quen, trong phòng bỗng nhiên có thêm Trương Nam, cũng không quá quen, Trương Nam có thể cảm giác được, có lúc buổi tối Viên Lãng mơ hồ xoay người, cảm thấy bên cạnh có thêm người, khẩn trương theo bản năng, sau đó phản ứng kịp, mới thả lỏng, nhẹ nhàng ôm vợ, tiếp tục ngủ…
Nói về ăn và ngủ: Trong nhà chăn gấp thành miếng đậu hủ, hai người ăn cơm liền đi đến căn tin. Trương Nam nghiêng đầu nghĩ: “Hai chức vụ kết hôn với quân nhân hay không liền là hậu quả như thế này sao? Bạn thân cùng phòng, chính là không có cảm giác? Chắp tay sau lưng đi vài vòng trong nhà, quyết định giúp Viên LÃng ủi quần áo, có việc làm trong tay, trương đối giống cái hình dạng gì rồi?
Lúc Viên Lãng trở về, thấy vợ đang ủi quần áo của mình, thấy bóng lưng đẹp mắt của cô. Trong lòng Viên Lãng dịu một chút, ngồi đến bên giường, lúng túng: “Nam Nam… Thực xin lỗi…” Biết anh ngại với mình. Trương Nam cũng không quay đầu: “Làm chuyện gì có lỗi với em rồi sao?” Viên Lãng nói: “Vừa kết hôn liền không thấy bóng dáng rồi…” Trương Nam nói: “Không phải đã trở lại rồi sao?” Viên Lãng nói: “Ký túc xá nhỏ như vậy…” Trương Nam làm việc không ngừng: “Dọn dẹp thật tốt.” Viên Lãng nói: “Không có đồ dùng trong nhà…” Trương Nam phun chút nước lên bộ thường phục, gật đầu: “Có vẻ thoáng mát.” Viên Lãng nói: “Cũng không có cái gì cho em.” Trương Nam đem quần áo chuẩn bị cho tốt treo lên. “Tối thỏa mãn, nếu không đã đau lòng đánh mất.” Quay đầu, hai người đối diện, cười: "Vui là tốt rồi."
Viên Lãng nói: "Vợ!" Trương Nam nói: "Uhm!" Viên Lãng nói: "Ta đi ăn cơm đi!"
Dọc theo đường đi đến căn tin Viên Lãng cầm lấy tay Trương Nam. Trương Nam tránh không được, nói: "Trước công chúng." Viên Lãng không cần: "Cưới hỏi đàng hoàng." Sau đó cười với vài người trên đường, giới thiệu: "Này vợ tôi. . ." Mọi người đều vui vẻ: "Thật đẹp." Trương Nam cười với mọi người, nhỏ giọng nhi mắng: "Anh lên mặt đi!" Viên Lãng nói: "Đây là chiêu cáo thiên hạ, đỡ phải có sói nhìn đến em!"
Trương Nam bình thường trở lại, nội tâm người này quá thâm, có chỗ nào vào không được liền không đi bào được, bản thân cũng có công việc không muốn quan tâm đâu,trong lòng anh lại đều đi vào mà không mệt chết, đại khái vừa mới chĩnh tề xong, bản thân lại phun ra khó chịu vừa rồi.
Rất dễ dàng gọt xong nhóm bí đỏ này rồi, cũng vào tháng chín rồi. Thiết đội cùng viện trưởng Lý cấp cho bọn họ tích góp một năm ngày nghĩ là 20 ngày. Vợ chồng son thương lượng, sống ở bên ngoài quân lệnh đều khó chịu như thế nào, cũng phải về gặp cha mẹ. Nhớ lại thấy độ của nhà mình, ngồi đối diện phát sầu. Anh đẩy em nhường cả buổi trời, cuối cùng Viên Lãng làm chủ: “Trước lên Bắc Kinh, sau về BẮc Y Ninh.”
Ba cô trong điện thoại hỏi Trương Nam: “Còn biết có cha mẹ sao?” Trương Nam mềm yếu nói: “Ba…” Ba cô không tức giận: “Thời gian có hạn, ngồi máy bay đi, ba đến đón các con.”
Trên máy bay, Trương Nam khẩn trương đứng ngồi không yên, Viên Lãng nắm tay cô, “Có anh đây.” Trong lòng Trương Nam nói: Vô ích, về phần đối với anh ra sao? Vẫn là trái ngược với sự nắm chắt trong tay của anh, đừng nói, là kiên định rồi.
Xuống máy bay, Trương Nam liền thấy ba ngồi chờ bên ngoài đã lâu, trong tay cầm áo khoác của mình. Đó là lần đầy tiên Viên Lãng thấy Lão Trượng – giáo sư học viện quân y phong thái nho nhã, lái chiếc Toyota, xe thật xứng với người, vững vàng lại mạnh mẽ.
Trương Nam bỏ tay Viên Lãng ra, chạy tới ôm ba: “Ba! Con đã trở ề.” Lại trở lại: “Đây là Viên Lãng.”Cảm giác ánh mắt cha vợ nghiên cứu, Viên Lãng đi lên một bước: “Ba!” Ba Trương Nam cũng không trả lời, chăm chú nhìn Viên Lãng, lát sau, vươn tay. Hai người đàn ông dùng sức nắm tay, bao nhiêu phó thác cùng hứa hẹn, không cần nói.
Trên xem, Trương Nam hỏi: “Ba, mẹ đâu rồi…” Ba Trương Nam thở dài: “Nấu cơm cho con ăn chứ đâu. Nam Nam, Tiểu Lãng, các con… Chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Sớm biết giá nhà ở Bắc Kinh rất dọa người, lại nhìn vị trí nhà Trương Nam cùng tầng nhà, Viên Lãng bị kinh sợ rồi, điều kiện nhà vợ không tệ, chưa nghe cô kể tỉ mỉ. Vừa vào cửa, mẹ vợ đã chuẩn bị một bàn đồ ăn phóng phú, đồ ăn còn nóng, nhưng mặt còn lạnh.
Trương Nam nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, đều là món mình thích, vành mắt đỏ hoa, “Mẹ…” Mẹ Trương Nam lạnh lùng: “Không cần nói đến tôi, kết hôn đều có thể tự làm, còn muốn mẹ cô làm gì!” Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên có cảm giác bị mẹ xui đuổi, nước mắt Trương Nam rơi xuống. Viên Lãng nắm tay Trương Nam, gọi một tiếng: “Mẹ!”Mẹ Trương Nam hung hăng liếc Viên Lãng một cái, lau nước mắt, quay mặt. Ba Trương Nam vỗ vai Viên Lãng, nói: “Ăn cơm đi!” Vĩnh viễn Viên Lãng đều nhơ được: Bửa cơm đó, không khí thật nặng nè.
Sau khi ăn cơm xong ba Trương Nam nói với Viên Lãng: “Đừng trách mẹ con. Con gái là hòn ngọc quý trên tay chúng tôi cho đến khi vì con mà hộc máy, bệnh tình nguy kịch đến có giấy báo tin rồi. Làm cha mẹ ai cũng có tâm tình đó.” Viên Lãng cúi đầu không nói chuyện. Ba Trương Nam ngừng lại: “Đã qua thì cho qua đi, Nam Nam cương quyết, về sau chiếu cố thật tốt đi.” Viên Lãng gật đầu.
Ý của cha mẹ Trương Nam: Kết hôn, vẫn muốn mời bạn bè thân thích. Hơn nữa, lĩnh chứng chĩ là xong rồi sao?
Tờ danh sách bạn bè với họ hàng thật dài, nhìn thấy trình tự quy củ làm đầu óc Trương Nam choáng váng, muốn kháng nghị, Viên Lãng kéo cô lại: “Em nhẫn nhịn cho anh đi, thấy mẹ thương tâm, em còn không tranh thủ làm tốt để nhận tội!” Trương Nam liền không nói chuyện nữa. Kết quả buổi chiểu vợ chồng son được mẹ Trương Nam đưa đi chụp hình cưới.
Nhà tạo hình vừa thấy Trương Nam như thu được của quý, dùng hết sức vào Trương Nam, tạo hình cô dâu mới vừa ra, cả tòa nhà hâm mộ loạn cả lên. Ngày đó câu nói Viên Lãng nghe nhiều nhất chính là: “Đồng chí giải phóng quân, làm sau ngài có thể lừa được cô gái xinh đẹp này thế?” Cho tới bây giờ chưa từng bị người đùa nghịch, Trương Nam vô số lần muốn nỗi bão đều bị Viên Lãng trấn an trở lại: “Nam Nam, em đồng ý với anh, em là cô dâu của anh, phải làm cho anh thấy.” Nhìn ánh mắt anh, Trương Nam ngoan ngoãn ngồi trở về.
Rất nhanh chụp xong, người thợ ảnh cảm thấy vợ chồng son này, Viên Lãng là người chủ nhà, liền thương lượng với nha: Cho chúng tôi lấy hình hai người làm quảng cáo đi. Các người được chụp ảnh miễn phí. Viên Lãng nghĩ lại Trương Nam từng giam gia nhiệm vụ bí mật, cho dù nhiếp ảnh gia đeo bám dai dẳng thế nào, chỉ lắc đầu: “Không được!” Nhiếp ảnh gia thở dài, vẫn nhịn không được, rửa một bộ cất giữ cho riêng mình, rất đẹp.
Rất nhanh thoát khỏi tay thợ hóa trang, Trên đường Trương Nam về nhà, vẫn ngoan độc nói: “Viên Lãng, cho dù lát về em tẩy trang khuôn mặt khác bây giờ. Anh cũng phải theo em tới già đầu bạc. Bằng không sẽ có lỗi với khuôn mặt này của em.” Viên Lãng vỗ tay trấn an cô, vui vẽ: “Được, được. Vợ bị bọn họ ép đến hồ đồ rồi. Không là thất vọng khuôn mặt này? Ngài gả cho cũng không phải hoàng đế.” “Anh? Hoàng đế?” Dày vò lâu như vậy, Trương Nam mới có thể thả lỏng nở nụ cười, thư thái.
Kế tiếp càng bận rộn, mãi cho đến khi mời khách. Đời thứ ba y thuật cao siêu nhà họ Trương, không phải là cửa tre nhà rơm, đại khái cũng tính là thuộc tầng lớp cao đi.Ba đời nhà họ Trương y thuật đều cao siêu, không phải là cửa trúc (nhà nghèo), đại khái cũng được coi là nhà giàu. Từ lâu đã nghe thấy nhà họ Trương có con gái như châu như ngọc, đã từng từng có rất nhiều suy đoán, bó hoa tươi như vậy sẽ rơi xuống tay ai? Hôm nay con gái lấy chồng, toàn bộ khách khứa đều dùng ánh mắt đánh giá Viên Lãng, bàn luận hết sức xôn xao
Viên Lãng thấy bạn học Trương Nam đang kéo đến, bên ngoài xe xịn xếp thành hàng, phòng đầy giày Tây, hương thơm tóc mai, cảm thấy rất kiệt suất… Dù sao bản thân cũng tự mình cân nhắc tiêu chuẩn đó có quen thuộc với mình, phân biệt khoảng cách. Nhưng tuyệt đối không gây trở ngại anh ứng xử thỏa đáng, ngẫu nhiên do dự, Trương Nam nhẹ nhàng kéo đầu anh thấp xuống hỏi anh: “Nhiều xe như vậy, chiếc kia so với chiếc anh mang đại bác chiến đấu còn tốt hơn. Trở về mang em lên núi lái một vòng cho đã ghiền được không?” Viên Lãng nở nụ cười, nắm lấy eo cô: “Em nha…”
Rất nhanh mời hết khách xong, trở về nhà hai người liền trực tiếp ném mình lên giường, so với diễn tập còn mệt hơn, Trương Nắm nắm lấy Viên Lãng làm nũng: “Sớm biết như vậy thì bỏ trốn cho rồi, kết hôn gì chứ. Chịu tội sao?” Viên Lãng không nói chuyện, trong đầu đang nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây: Tuy rằng không thường xuyên về nhà, trong phòng Trương Nam được trang trí khéo léo cùng các ngăn tủ đều chứa đầy quần áo; mẹ Trương Nam là giáo dục nghệ thuật nên trong nhà thường xuyên nghe thấy tiếng đàn piano; ba Trương Nam có một phòng sách lịch sử… Nhìn thấy giấy khen và ảnh chụp của Trương Nam từ nhỏ đến lớn. Viên Lãng cảm thán: Cha nói rất đúng, Trương Nam… Là con gái một được nuông chiều từ bé, đi theo mình, chịu khổ rồi…
Bỗng nhiên Trương Nam lật người nằm sấp trên người Viên Lãng, ánh mắt vụt sáng: “Nhà em có được không?” Viên Lãng nói: “Được.” Đầu Trương Nam dựa trên vai anh, từ từ nói: “Được cũng không sánh bằng Andrew. Anh cũng biết, em chỉ thích đồ lạ, không phải…” Viên Lãng ôm lấy cô, có chút đau lòng: “Cái gì cũng đều biết, cái gì cũng đều tính toán trong lòng. Lòng em bao lớn mà nghĩ nhiều chuyện đến như vậy?” Trương Nam hôn nhẹ anh: “Mệt, ngủ đi!”
Sau đó Trương Nam liền lộ nguyên hình, Viên Lãng kinh ngạc phát hiện thiếu ta Trương nhà bọn họ lại có nhiều tật xấu như vậy: Buổi tối không ngủ, sáng không dậy nổi, không ăn cơm, liền ăn kem chơi đùa, đã bắt đầu chơi là không chịu dừng… Tóm lại, con gái ở nhà, là bộ dáng của một tiểu tổ tông.
Ngày đó anh đổ rác trở về, thấy Trương Nam vừa tắm rửa xong mặc quần đùi áo T-shirt, vừa cười vừa chạy trốn mẹ cô: “Ha ha, bắt không được, bắt không được.” Trương Nam từ nhỏ đã học khiêu vũ còn được Viên Lãng dạy dỗ, thân thủ rất linh động, mẹ Trương Nam cầm chén thuốc đuổi theo hổn hển ở phía sau, chỗ nào cũng đã chạy qua rồi.
Viên Lãng thở dài một tiếng, thuận phục tóm Trương Nam lại, giữ ở trên ghế cho mẹ cô, mẹ Trương Nam hoa mắt nhìn công phu của con gái mình, liền thấy con rể đã kéo cô ngồi xuống, một bên vừa mang giày cho con gái mình, một bên vừa kể lể: “Anh dạy em cái này để dùng với mẹ sao? Đã lập thu, cũng không biết lạnh.” Mẹ Trương Nam thở dài, đem canh đưa cho Viên lãng, lầm đầu nói chuyện với con rể: “Ba nó nói, phải chăm xóc hệ hô hấp cho Nam Nam. Cậu làm đi.” Viên Lãng nhận chén, gật đầu với mẹ vợ, dè dặt cẩn trọng giúp Trương Nam uống thuốc bổ. Trương Nam cũng không né tránh, thành thật le lưỡi với mẹ.
Sau này có một ngày cha mẹ Trương Nam có việc đi ra ngoài, lúc trở về cơm chiều đã chuẩn bị xong, mấy dĩa món ăn gia đinh, còn nóng hổi làm cho người ta nhìn thấy thoải mái. Ba Trương Nam ăn một miếng: “Sở trường tay nghề của Nam Nam à!” Trương Nam nói: “ Viên Lãng làm. Con làm trợ thủ.” Mẹ Trương Nam soi mói một câu: “Hôm này làm hạt du mạch nấu đồ ăn, không đúng mùa.” Viên Lãng vui vẽ: “Là măng Diệp…” Mẹ Trương Nam liền không nói gì nữa, gắp cá cho Viên Lãng.
Sau đó hai ngày đến ngày con gái phải đi, mẹ Trương Nam càng luyến tiếc không buông, mỗi ngày đều lôi con gái lại nhìn, đến trước ngày phải đi một ngày, Trương Nam ôm chăn đem ba đuổi ra: “Con ngủ với mẹ.” Ai dè người vừa nằm xuống bên người mẹ, trong lòng mẹ Trương Nam cao hứng, ngoài miệng mắng: “Không quy cũ, mới tân hôn, sao lại chạy tới đâu. Nhà người ta làm sao bây giờ?” Trương Nam ở trong lòng mẹ, làm nũng: “Con muốn cùng mẹ cùng nhau, lại nói, anh ấy cho đi.” Mẹ Trương Nam vuốt đầu con gái, một lúc sau nói: “Nó đối tốt với con không?” Trương Nam gật đầu: “Tốt.”
Buổi tối, rõ ràng ba Trương Nam cùng Viên Lãng đánh cờ vây. Ba bàn, Viên Lãng đều thua. Làm cha vợ cười: “Thua vất vả.” Viên Lãng cúi đầu nở nụ cười: Người biết chuyện, là tổ truyền…
Ai ngờ cha vợ phá lệ nói lời thấm thía: “Phong cách chơi cờ của con hay thay đổi, chính là sự giả dối hết sức kỳ cục. Nhớ ngày đó Lâm Bưu vững vàng điêu ngoa, Túc Dụ mớ hồ giảo quyệt. Nên cuối cùng bình định thiên hạ. Hưởng thụ tuổi già chính là bọn Diệp Suất, quân sự, cho tới bây giờ cũng không là tất cả. Con biết không?” Viên Lãng suy nghĩ sâu xa một chút, gật đầu: “Dùng binh lấy cờ, trị quốc là chính.” Ba Trương Nam cười vui mùng: “Theo cha uống một chén.” Viên Lãng nói: “Được!”
Cha vợ uống rượi, hốc mắt ba Trương Nam hơi nóng: Nam Nam của tôi, tâm can bảo bối chờ con mấy năm nay. Uống một chén nữ nhi hồng, liền gả cho…
Qua ngày, Ba mẹ Trương Nam đưa họ lên xe lử Y Ninh, nắm lấy Trương Nam, ngàn dặn vạn dặn, mẹ Trương Nam đưa cho Viên Lãng một đống thuốc bổ, Viên Lãng nói không cần, mẹ vợ trừng mắt:” Đua cho ba mẹ con.” Lúc xe chuẩn bị chạy, nước mát rơi: “Tiểu Lãng, Nam Nam để con chăm xóc rồi.” Xe vừa chuyển động, Trương Nam liền khóc, Viên Lãng ôm cô: “Nam Nam, còn có con…”