Ngải Di Nhĩ nhìn thẳng Viên Lãng, trong ánh mắt tràn ngập sự oán độc dường như vui sướng: "A Lãng, anh đã đến rồi. Rất tốt, tôi đang đợi anh.
Viên Lãng nhìn anh ta: "Ngải Di Nhĩ, cậu buông cô ấy ra. Chim Ưng trống có chuyện cũng chỉ mình chim Ưng trống giải quyết. Sói đực chó chuyện bầy sói cũng theo trật tự. Chuyện giữa đàn ông để đàn ông giải quyết. Cậu buông cô ấy ra."
Ngải Di Nhĩ đột nhiên rút dao ra, đặt ở trước ngực Trường Nam để cản lại, cười ha ha: "Tôi cứu cô ấy, cô ấy nên trả lại cho tôi. Cô ấy giết Ni Á Tư, tôi giúp anh giải quyết bọn thủ hạ của Ni Á Tư cô ấy mới còn sống đến bây giờ. Buông cô ấy sao? Anh cho tôi là đứa ngốc?" Nói đến đứa ngốc, đột nhiên anh ta sửng sốt, trong mắt dường như ửng nước: "Ni Á Tư là đứa ngốc, ông ta rõ ràng nhìn thấy anh liền bỏ rơi tôi. Tôi đi theo ông ta nhiều năm, vì ông ta vào sanh ra tử. Ông ta là người ngu, biết anh là nằm vùng, còn từ bỏ tôi..." Nói đến đây, đột nhiên Ngải Di Nhĩ giống như bị phát bệnh tâm thần: "Ông ta chết thật đáng đời! Đáng đời ông ta! Tôi nhìn ông ta bị vợ anh giết chết, trơ mắt nhìn ông ta cầu cứu với tôi. Tôi không để ý tới ông ta! Ông ta bỏ rơi tôi, tôi sẽ bỏ rơi ông ta. Tôi không chỉ từ bỏ ông ta, tôi còn phải giết ba tên tay sai của ông ta, tiêu diệt tổ chức chó má của ông ta đi, Chân Thần trên trời nhìn thấy, chỉ có Ngãi Di Nhĩ tín ngưỡng thuần khiết nhất!" Viên Lãng bình tĩnh nhìn anh ta, đôi mắt đen sẫm mà trong veo: "Ngãi Di Nhĩ, nếu như Châu Thần của cậu ở trên nhìn thấy, cậu cảm thấy, dùng hành động việc làm của cậu, ông ta sẽ phù hộ cậu sao?" Đầu dương dương tự đắc, tiến lên hai biết: "Cả ngày cậu giảng dạy kỳ tích của Châu Thần cho tôi, nói ông ta sẽ mang cậu lên trời. Cậu nói cho tôi biết trên thiên đường xinh đẹp đến cỡ nào. Nhưng tôi không tin lời cậu nói, bởi vì tôi không tin có nơi xinh đẹp như vậy, không tha cho người hiền lành!" Ánh mắt Viên Lãng sáng ngời nhìn thẳng anh ta, tiến lên hai bước: "Cậu nói cậu điều hiểu những chuyện trong kinh thư? Nếu như cậu là tín đồ có dáng vóc tiều tụy vậy cậu nói cho tôi biết, ai thực nghe qua Chân Thần giáng xuống chỉ dẫn và kêu gọi? Ai đã tận mắt nhìn thấy dòng song trải đầu rượi ngon cùng mật ngọt trong Thiên Đình? Từ bao giờ các người cho rằng thảo nguyên mang đến cuộc sống no ấm và vui sướng? Tại sao không ngừng lại cuộc đấu tranh đẫm mái? Đừng nói với tôi đó là ý nguyện của thần linh, cậu nói cho tôi biết ở đâu có công viên cây cối thần kỳ? Nơi nào có thần Quang Minh? Nơi nào có thần Lưu Sa ở hai bên bờ sông? Tôi hỏi bọn họ, bây giờ các cậu tùy ý giết người, lúc phá hủy hòa bình yên tĩnh, bọn họ đang ở nơi nầy?" Cúi đầu xuống, nhìn thấy máu chảy tí tách từ dưới thân của vợ mình, trong mắt Viên Lãng hiện lên nỗi đau đớn không thể nào diễn tả: "Tại sao, tôi chỉ thấy được vợ mình và máu của con trẻ..." Lửa giận nổi lên trong nháy mắt, Viên Lãng ra quyền rất nhanh: "Ngải Di Nhĩ! Bọn họ đang gạt cậu! Bọn họ đang lợi dụng cậu! Mà cậu... Bây giờ đang làm đều ác!"
Nước mắt của Ngãi Di Nhĩ rơi đầy mặt, thở hổn hển lắc đầu: "Không! Không! Anh nói dối! Tôi đúng, tôi đúng. Tôi mới đúng." Dao trong tay đang run.
Viên Lãng tiến lên một bước, cơ hồ có thể tiếp cận bên cạnh anh ta và Trương Nam: "Nếu như tôi sai, cậu phản bác lại tôi đi! Nói cho tôi biết, Chân Thần đang ở đâu, nói cho tôi biết, tại sao ông ta nguyện ý nhìn cậu giết chết những người vô tội này?”
Ngãi Di Nhĩ ngẩn ngơ, đột nhiên nở nụ cười, giọng nói như mộng như ảo: "A Lãng... Tại sao cuối cùng anh lại mạnh hơn so với tôi? Tại sao? Chân Thần nói, đây là không công bằng, nhưng không quan hệ, chúng ta vẫn là anh em. Anh xem, anh cưới một yêu ma làm vợ, tôi muốn giúp anh giết cô ấy. Cô ấy không phải là sinh mệnh vô tội!" Đưa lên cái thứ nhiễm máu trong tay, giống như khoe khoang cho Viên Lãng thấy: "Anh xem, con của anhchết! Trên sách từng nói, yêu ma thật xinh đẹp sẽ không sinh con cho đàn ông... càng xinh đẹp càng không thể... Cô ấy là yêu quái... Ha ha... A Lãng cưới một yêu quái. Anh biết không... Cô ấy cứ một mực bảo anh..."
Ngãi Di Nhĩ đẩy mạnh Trương Nam ra, Đá một cước vào bụng cô! Giây phút đó, Viên Lãng cảm thấy màu tràn đầy đồng tử, anh lao qua như một con báo.
Chân Ngãi Di Nhĩ hung hăng đạp lên trên người Viên Lãng, dao găm trong tay Viên Lãng thẳng tắp cắm vào lồng ngực Ngãi Di Nhĩ.
Ngải Di Nhĩ sửng sốt một chút, liền đè lên Viên Lãng, chậm rãi té xuống, sự sống đang trôi qua, trong nháy mắt ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào Viên Lãng, giống như đứa nhỏ tràn đầy câu hỏi: "A Lãng... A lãng anh nhớ rõ không... Ngải Di Nhĩ cùng a Lãng... Là anh em... Lúc nhỏ... Chúng ta cùng... Đi đánh sói... Tại sao phải như vậy..."
Viên Lãng ôm lấy thân thể của anh ta chậm rãi ngồi xổm xuống, giọng nói trở nên an ủi, một chút ấm áp: "Đúng, chúng ta đi qua đồng cỏ, đi đánh sói... A lãng đều nhớ rõ..." Cắn môi, giúp anh ta khép lại đôi mắt đang trợn lên: "Ngải Di Nhĩ, nếu có Chân Thần, hi vọng ông ta sẽ dẫn dắt linh hồn đang lạc đường của cậu, tha thứ cho tội ác cả đời của cậu. Kiếp sau, Ngãi Di Nhĩ cùng a Lãng vẫn là anh em..."
Ở một bệnh viện nào đó tại Bắc Kinh, ngoài phòng giải phẫu.
Viên Lãng trong đầu buồn bực ngồi xuống, răng cắn lại vang lên khanh khách, mặt cơ hồ biến dạng. Nam Nam cô đang khóc bên trong, Viên Lãng nghe được, mặc dù cách cửa phòng mổ, cách nhiều bác sĩ y tá như vậy, đêm tối tràn đầy sự sống chết nặng nề, Viên Lãng nghe thấy, Nam Nam đang gọi mình, cô một mực gọi mình... Mà bản thân mình... Vẫn luôn không ở bên cạnh.
Mình không làm được điều gì, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn vết máu đỏ thẩm trên người. Bộ dạng cô ở trong lòng mình, không ngừng rơi nước mất, đây nhất định là cơn ác mộng đáng sợ nhất về sự sống của mình: Nam Nam yếu ớt té trên mặt đất, ôm lấy cô, bên cổ cô đều là từng đoạn hơi thở tuyệt vọng. Còn có sinh mệnh đứa nhỏ không cam lòng chết non trong bụng mẹ mình, sự đau đơn huyết nhục chia lìa bóp méo thần trí của cô. Cô chảy nhiều máu như vậy, có lẽ đã đem máu mình chãy hết. Mà bản thân mình chỉ có thể nắm lấy tay cô, tay Nam Nam lạnh đến mức đáng sợ, mười ngón tay của mình và cô giao nhau, hy vọng có thể cho cô một chút sức lực, hoài công cúi đầu nói chuyện bên tai cô: "Nam Nam, anh ở đây."
Giọng nói Nam Nam thật thấp, cúi xuống cạnh môi cô, mới có thể nghe rõ. Cô nói: "Đứa nhỏ..."
Cửa phòng mổ mở ra, cha vợ chạy tới hỏi thăm những người tham gia cấp cứu, đôi mắt đỏ bừng: "Nam Nam thoát khỏi nguy hiểm rồi..." Vỗ vai Viên Lãng: "Đáng tiếc, đứa bé gái vừa mới thành hình..."
Viên Lãng chỉ cảm thấy giọng nói bên cạnh rời xa trong nháy mắt, bác sĩ nói nhỏ, mẹ vợ vội vàng khóc, rất nhiều tiếng bước chân quen thuộc đi về phía mình, bộ dạng Thiết lữ đoàn cùng Tề Hoàn chạy tới dồn dập, trong nháy mắt đều biến thành một mảnh mờ mịt.
Qua một lúc sau, anh mới hồi phục tinh thần lại: "Tề hoàn, ba trung đội chuẩn bị xong rồi sao?"
Đường Sắt nhìn mặt Viên Lãng tái nhợt, cũng khổ sở thay anh: "Nhiệm vụ lần này cậu không cần tham gia. Chăm xóc cô ấy đi..." Viên Lãng hung hăng nhìn chằm chằm về phía trước, kiên định lắc đầu: "Không! Tôi phải đi!" Đường sắt gật đầu, giải thích: "Được rồi, nên lập kế hoạch. Hừng đông cả đội xuất phát, còn có ba giờ." Viên Lãng không nói gì, từ trong tay Tề Hoàn nhận lấy quân phục của mình, tìm một chỗ thay.
Lúc này mẹ Trương Nam đưa con gái trở về phòng bệnh đột nhiên kêu lên: "Ba Nam Nam! Ông mau tới đây. Con gái đã tỉnh." Mặt Viên Lãng biến đổi, đi về phía phòng bệnh. Trương Nam đã sớm tĩnh táo lạ thường. Ba Trương Nam cùng bác sĩ không biết làm sao. Viên Lãng biết, Trương Nam đang nghiên cứu kỹ thuật gây tê, từng thử thuốc trên người cô, thuốc tê bình thường đối với cô có tác dụng không nhiều. Lúc đó Viên Lãng khuyên cô: "Chú ý một chút." Trương Nam cười hì hì nói: "Chiến sĩ cố nén kiên cường. Khi ai cũng nhịn được giống anh, khà khà... Viên Lãng, anh có phải là một quái thai hay không?" Tiếng cười ở bên tay, Viên Lãng nhắm mắt lại: Ngày đó nào biết khanh bạc mệnh...
Vốn lo lắng thân thể Trương Nam suy yếu, không dễ dàng thanh tỉnh. Nhưng ai biết Trương Nam tỉnh táo lại khiến người ta vô cùng lo lắng. Mẹ Trương Nam cầm khăn ấm trong tay, muốn giúp cô lau cái trán chãy mồ hôi ròng ròng, tay vẫn chưa chạm được cô, đột nhiên Trương Nam thét lên chói tai, giống như lầm tưởng mình lọt vào bẫy thú, khàn giọng kêu gào: "Yêu quái! Tránh ra! Tôi không phải... Yêu quái! Tôi không phải! Thả tôi ra!" Lại không cho phép ai tới gần, tự mình súc miệng đến phát run.
Bác sĩ y tá cùng cha mẹ Trương Nam đều bất lực, ba Trương Nam nói: "Phải nghĩ mọi cách, để nó ngủ đi, nếu không nó xúc động kích động, sẽ đại xuất huyết, thì nguy hiểm..."
Viên Lãng nhìn Trương Nam, đau lòng lại không có sức lực, cặp mắt của nàng đen lại làm cho lòng người sợ hãi, giống như không còn nhận ra ai nữa, lời nói của mọi người cũng không muốn nghe, chỉ cảnh giác nhìn bốn phía, vô ý thức phòng bị tất cả mọi người.
Viên Lãng nhẹ nhàng đi qua, duỗi tay về phía nàng: "Nam Nam..." Bay đến trước mặt là gối ở đầu giường, thần sắc Trương Nam đau khổ mà lui về sau, lui, một mực lui vào trong góc, bộ dạng giống như trở nên điên khùng. Viên Lãng lại tới gần phía trước, cố gắng tiếp cận cô, Trương Nam nhắm mắt đánh tới tấp về phía anh, nhìn đúng động tác của cô, Viên Lãng ôm cánh ta, ôm cô vào trong lòng, trong miệng dụ dỗ: "Nam Nam, Nam Nam, là anh, là anh. Đừng sợ..."
Trương Nam giống như căn bản không muốn biết anh là ai, chỉ là quên giãy dụa. Viên Lãng quyết tâm mạnh mẽ, dùng sức ôm cô vào trong ngực, mặc cho cô khóc rống như thế nào cũng không để cô động đậy. Rất lâu, rất lâu... Đến khi cô kiệt sức không thể nhúc nhích, co lại ở trong lòng mình. Viên Lãng thở nhẹ một hơi, ôm cô chậm rãi lay động, giống như dỗ dành một trẻ nhỏ bình thường ca hát cho cô nghe: "Cuộc thi chạy ở hồ nước, chim nhạn cô độc bay quấn bầu trời... Trong hoàng hôn không thấy hình bóng em, lại thoáng nghe tiếng hát của em... Dê con ngủ ở trong cỏ, ở chân trời lóe ra những vì sao... Lòng của anh giống như ngọn đèn cô độc bên bờ, ngắm nhìn bầu trời đêm mênh mông... Cô gái xinh đẹp, anh từ đêm tối chờ em đến hừng đông..."
Cứ như vậy dao động, hát... . Lúc trời gần sáng, mẹ Trương Nam trông thấy, trong mắt con gái mình dường như động nước, sau đó, thì từ trong khóe mắt cô tuôn ra, rơi vào trên ống tay áo Viên Lãng, chậm rãi thấm vào quân phục anh đang mặc, lại không còn tăm hơi. Cơ hồ dùng hết toàn bộ sức lực, Trương Nam mềm yếu mà khóc lên: "Viên Lãng..."
Mặt trời muốn bay lên, ánh sáng quét tới cửa lóe lên bóng dáng của Tề Hoàn, Viên Lãng ra dấu ba Trương Nam có thể để y tá tiêm thuốc ngủ vào tĩnh mạch của Trương Nam.
Viên Lãng cảm thấy, thân thể của cô cứng đờ, sau đó thì mềm nhũn ra...
Mười phút sau, Tề hoàn trông thấy đội trưởng đẩy cửa ra, đi lại mạnh mẽ.
Lúc Tề Hoàn lái xe đưa Viên Lãng tới chỗ tập hợp, thỉnh thoảng trộm nhìn sắc mặt của anh, Viên Lãng chỉ là chậm rãi nhắm mắt lại. Mặt trời mới đỏ lên, có nắng chiếu vào làm cho anh cau nhẹ mi tâm, Tề Hoàn thấp thoáng lo lắng, Viên Lãng lại nhanh chóng mở mắt ra, thần sắc như thường, giọng nói trở về phong thái vương giả: "Tề Hoàn, báo cáo tình huống."
Tề Hoàn nhanh chóng lái xe. Mặt trời mùa đông phá lệ mọc lên chói sáng, nửa ngày đều là ánh nắng sáng chói, là biến đổi màu sắc, xanh nước biển hồng, kết vàng, đỏ bừng, màu tím say mê, đỏ ửng... Ngã tư đường lớn đã xuất hiện trước mắt, xa xa có thể nhìn thấy cổng quảng trường Thiên An to lớn khí thế. Này mái cong vào buổi sáng sớm mở rộng thành một vòng cung hung hồn, giống như một con chim Ưng cao ngạo đang gian cánh ra.
Ngày đó lữ đoàn đội A tiêu diệt gon gang sạch đẹp. Mai phục bắt giữ bảy tên phần tử khủng bố ở Bác Kinh, toàn bộ lữ đoàn không có tổn hại. Ngô Triết thành công khống chế được vô tuyến của quân địch, phối hợp với cảnh sát Tân Cương bắt được 13 tên phần tử khủng bố bí mật phân tán ở Y Ninh.
Ba trung đội đội viên biết đội trưởng chấp hành nhiệm vụ nằm vùng thành công trở về, như thế mà thôi.
Hai tháng sau, thân thể Trương Nam khôi phục, trở về quân khu bệnh viện dã chiến đưa tin. Dường như tất cả trở về với quỹ đạo. Viên Lãng cảm thấy thời gian hai người thay đổi, nghĩ kỹ lại thì giống như không thay đổi gì.
Sau đó có một ngày nói chuyện phiếm, Cao Thành hỏi Viên Lãng: "Viên Lãng, anh có con không?" Viên Lãng cười: "Có... Tôi có con gái, vừa dễ thương vừa thông minh, lại xinh đẹp..." Nói xong, ngẩng đầu nhìn mây xanh phía chân trời, mỉm cười: Trên đời nếu quả thật có thần, con của anh nhất định đang ở Thiên đường thưởng thức vĩnh hằng vui vẻ. Bởi vì, nó vĩnh viễn là một linh hồn tinh khiết nhất...
Lão đầu kia tên là Ni Á Tư, ông ta nói cho Viên Lãng: Mình là một nhà tiên tri, sau đó nhìn anh cười. tóc và rau Ni Á Tư đều trắng như hoa, hốc mắt rất sâu, cái mũi rất cao, rõ ràng chính là đặc trưng của người Ngô Duy Nhĩ. Nhìn mặt mũi ông ta dường như hiền lành, giống như chú đề cưởi con lừa cùng A Phàm. Viên Lãng cảm thấy, Ni Á tư là một nhân vật, đôi mắt kia không thể nhìn thấu, bên trong giống như cái gì cũng có. Nằm ngoài dự kiến của Viên Lãng chính là, Ni Á tư không hỏi mình cái gì nhiều, thì dẫn anhd di vào phía sâu nhất trong thảo nguyên.
Đêm hôm đó, trong đồng cỏ hết sức yên tĩnh, Dưới vầng trăng sáng mờ ảo Viên Lãng cùng Ni Á Tư vội vàng đi trong lòng nước, Viên Lãng đột nhiên suy nghĩ buồn cười, tình cảnh này ngược lại giống như lời bài ‘Đêm chạy trong rừng’ mà cha yêu thường hát, thời điểm muốn đi ra khỏi khu vực quản lý của binh đoàn, Viên Lãng vô thức mà quay đầu lại nhìn, nhớ mang máng cha hát qua: "Ấn Long Tuyền huyết lệ vung chinh bào, lòng riêng nhảy xuống nước hử, quay đầu nhìn về phía bầu trời..." Bỗng nhiên cảm thấy có chút thê lương.
Chưa hề hỏi và xác minh bị bộ đội khai trừ như thế nào, thái độ của Ni Á Tư đối với Viên Lãng rất cẩn thận và cực kỳ sâu xa, lão già trực tiếp ra dấu với Viên Lãng, tuyệt không nói nhiều: "Đứa nhỏ, cậu đi làm nổ nó cho tôi, tôi đưa thuốc nổ cho cậu..."
Viên Lãng nghiêng đầu nhìn, là một siêu thị ở vùng ngoại thành Y Ninh, không tính là mục tiêu lớn, nhớ đến lúc thiết kế nhiệm vụ phải trả một giá lớn, Viên Lãng nhẹ nhàng thở ra: Không có vượt qua dự toán. Mặc dù nghi ngờ tại sao Ni Á tư lại chọn nơi này, Viên Lãng vẫn gật đầu.
Hai ngày sau, biên giới có tin tức nói: Y Ninh phát sinh khủng bố tấn công, siêu thị nổ mạnh. Tình huống nhân viên bị thương vong, không rõ.
Buổi chiều sau khi Viên Lãng tàn phá, nghe vài nhân viên công tác nói giả chết , là nghe nói... Ni Á Tư híp mắt, vuốt râu ria cười...
Nhiệm vụ hoàn thành, Viên Lãng nhìn Ni Á Tư: "Ông nên tin tưởng tôi rồi." Dưới vầng trăng sáng, Ni Á Tư khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại không nói gì. Thật lâu, trong góc tiếng từ máy radio vang lên, đột nhiên Ni Á Tư hé mắt, tiếp thu tin tức xong. Viên Lãng yên lặng nhìn ông ta: Nắm giữ quy luật mật mã, lần này nhiệm vụ ẩn núp là một trong những mục tiêu. Ở trong lòng Viên Lãng có tính toán...
Ni Á Tư không có tính toán, nghe xong chỗ tin tức truyền đến, ông ta quay đầu lại nở nụ cười nhìn Viên Lãng, trong mắt tràn đầy tia sáng: "Đứa nhỏ, chúng tôi tin tưởng cậu. Hiện tại chúng tôi muốn đi thực hiện một cuộc thay đổi vĩ đại nhất, nhiệm vụ càng quang vinh." Viên Lãng nhíu mi: "Theo hai chúng ta sao? Nếu như ông xem coi tôi là người một nhà, có phải là nên nói cho tôi nghe xem về thực lực của chúng ta, tôi đã từng là quân nhân, tôi so với ông thì biết nên làm cái nào là tốt nhất." Ni Á Tư rất có ý tứ thích thú nở nụ cười: "Ngay lập tức cậu sẽ gặp bọn họ..."
Hôm sau, Viên Lãng cùng Ni Á Tư leo lên đoàn tàu đi về hướng Bắc Kinh.
Trong một cái phòng nhỏ cô độc ở vùng ngoại thành Bắc Kinh, Ngải Di Nhĩ nhìn Trương Nam thở dốc, anh ta thích nhìn cô: Mặc dù nhìn cô có vẽ không tốt, phát sốt, ho khan, ngày hôm qua bắt đầu sặc máu, anh ta rất khó chịu, lông mày nhíu lại từ đầu đến cuối, thời gian hai ngày đã gầy đi rất nhiều, trên mặt đỏ ửng lạ thường, bộ dáng của cô bây giờ rất mềm yếu, nhưng rõ ràng mềm yếu làm cho người ta phải động tâm, giống như đã hỏng mất, it động đậy, ngoại trừ một tay thỉnh thoảng xoa bụng, giống như vừa bảo vệ vừa an ủi. Động tác này làm cho cô có chút tinh thàn, Ngãi Di Nhĩ nghĩ: Cuối cùng cũng có một chút tinh thần rồi.
Trương Nam nằm trên một cái giường nhỏ đơn sơ được dựng tạm, chịu đựng cơn chóng mặt, cẩn thận cảm thụ được thân thể không thể nhúc nhích, sau đó huy động vốn tri thức của một bác sĩ đánh giá tình huống, đột nhiên muốn cười: Không cần phán đoán cũng biết, thật tệ hại. Trong bụng co rút đau đớn càng ngày càng mạnh không quy luật, Trương Nam cắn nát môi, hai mắt đẫm lệ mơ hồ: Viên Lãng, anh ở đâu... Ai, ai có thể cứu đứa con đáng thương của tôi...
Ni Á Tư đưa Viên Lãng đến một tòa kiến trúc bị cô lập ở một vùng ngoại thành Bắc Kinh. Vào cửa, Ngải Di Nghĩ hiện lên đằng sau rèm, Ni Á Tư cười đầy thâm ý với Viên Lãng: "Người nối nghiệp của tôi, Ngãi Di Nhĩ, có lẽ cậu cũng biết nó." Ngải Di Nhĩ vươn cánh tay ôm anh: "Anh em tốt, hoan nghênh anh." Viên Lãng cũng ôm anh ta chỉ một chút, cau mày, trên người Ngãi Di Nhĩ, có mùi máu.
Ni Á Tư ra dấu cho Ngải Di Nhỉ ngồi xuống, sau đó lại ném cho Viên Lãng một ký hiệu: "Con của ta, đi lừa gạt nơi này." Viên Lãng cúi đầu nhìn, mục tiêu là một toà kiến trúc ở Bắc Kinh, anh cười, nhíu mày: "Cái này cần phải có thời gian."
Nét mặt Ni Á Tư vênh váo lên nằm ngoài dự đoán mọi người, "Không quan hệ, đứa nhỏ. Một bộ đội đặc chủng nằm vùng có rất nhiều thời gian." Nói xong gật đầu, bên cạnh Ngãi Di Nhĩ kéo màn che, trong góc, Viên Lãng trông thấy ―― thân thể vợ mình đang run rẫy.
Có lẽ là nghe được giọng nói của mình, cô đang cố gắng ngẩng đầu, nhưng mà quá sức rồi, chỉ nhích được hai cái, đầu lại nằm xuống...
Viên Lãng cắn răng, lông mi hơi nhíu, nhìn qua Ngải Di Nhĩ: "Ngải Di Nhĩ, anh em tốt của tôi..." Ngải Di Nhĩ nở nụ cười: "A Lãng, tôi là người kế thừa đầu tiên của Ni Á Tư, trong tổ chức Nhị Hào, sau đó mới đúng là an hem của anh." Viên Lãng gật đầu, không mảy may cảm xúc mà quan sát hoàn cảnh chung quanh, ngoại trừ Ni Á Tư cùng Ngải DI Nhi, nơi này chỉ có ba người bảo vệ, tổng cộng năm, có cơ hội... Đầu óc Viên Lãng nhanh chóng chuyển.
Ni Á Tư chậm rãi mà nói với Viên Lãng: "Đứa nhỏ, cậu rất ngu, cậu biết không?" Hài lòng nhìn Viên Lãng đứng thẳng lưng lên, sau đó tiếp tục: "Cậu cảm thấy tôi rất ngu xuẩn sẽ tin tưởng một trung tá mới vừa hồi hương trước đó không lâu sẽ đi khinh địch mà bị bộ đội khai trừ như vậy sao? Ha ha... Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cậu là nằm vùng. Nhưng mà có quan hệ gì đâu? Cậu là nhân tài, người nằm vùng đều là nhân tài, là cậu tự mình tìm tới tôi, tôi sẽ có biện pháp cho ngựa liệt có thể mặc lên dây cương, cuối cùng cậu sẽ nghe lời của tôi." Đi qua, bốp hàm dưới của Trương nam, chắt lưỡi: "Xinh đẹp, thật xinh đẹp. Thành cái dạng này mà vẫn xinh đẹp như vậy." Quay đầu lại nhìn Viên Lãng: "Ngươi cam lòng để nó như vậy sao?" Sắc mặt Trương Nam trắng bệch, lông mi buông xuống, run rẩy, bất động, bộ dạng vô cùng đau khổ đáng thương.
Viên Lãng cảm giác tay mình hơi rung. Ni Á tư trông thấy tay anh đang run, cười đến rất đắc ý: "Chiếm tình trường, lỏng triều cương. Anh hùng khó vượt ải mỹ nhân. Ha ha... Người Hán các người nói sau nhỉ? A, đúng rồi, khuynh quốc khuynh thành, hồng nhan họa thủy. Đứa nhỏ, đi giúp tôi làm việc đi, giúp tôi, giúp Chân Thần, cũng giúp người vợ xinh đẹp của cậu... Nghe nói cô ta còn mang thai con của cậu, phải hay không?"
Viên Lãng hít một hơi thật dài, không nhìn nữa Trương Nam, quay đầu nhìn Ni Á Tư chằm chằm: "Tôi không rõ ông nói cái gì, giải thích một chút đi."
Ni Á Tư cười: "Cậu là một đứa nhỏ ngốc nghếch.Cậu bị chính phủ của cậu bán rẻ. Nếu như phái cậu đi nằm vùng, sao bọn họ không bảo vệ được người nhà của cậu? Tại sao không giữ cô ấy lại ở trong quân đội, cố ý đưa cô ấy đến Bắc Kinh để cho tôi tóm? Đứa nhỏ, bọn họ cố ý, bọn họ đã giao đánh với tôi nhiều năm, bọn họ biết trong tay của tôi không đủ lợi thế tựu cũng sẽ không mắc câu. Vợ cậu chính là lợi thế bọn họ đưa cho tôi. Bọn họ chính là muốn cậu phải chọn lựa, nếu cậu chọn vợ mình, bọn họ sẽ nghĩ mọi cách giết cậu, tổn thất chẳng qua chỉ là một con tốt. Nếu như ngươi chọn quốc gia, ha ha... Nhiệm vụ của cậu chỉ có thể thành công."
Ni Á tư nói tiếp: "Cho nên, tín ngưỡng của các cậu và tính ngưỡng của tôi, không có gì không giống, đều là những người tri thức chém giết lẫn nhau ." Nói đến đây, thở dài: "Tôi cũng đã qua thời tuổi trẻ, khi đó tôi hi vọng, trên thế giới này có thể có một tín ngưỡng chí thiện, đến giúp tôi trãi qua những khổ ải của nhân sinh. Bởi vì cả đời này của tôi tìm kiếm sự hoàn mỹ. Sau đó tôi hiểu được, trên thế giới này cho tới bây giờ thì không có một người nào có thể cứu vãn thần thánh, chỉ có người với người đấu tranh... Anh chết hoặc tôi sống..." Nghỉ một chút: "Có người nói vợ cậu nắm giữ tình báo tuyệt mật, Ngãi Di Nhĩ nói cô ấy chết cũng không chịu nói, tôi không biết cô ấy kiên quyết là do kỹ luật của các cậu hay vốn là cô ấy không biết... Tôi không quan tâm, tôi quan tâm chính là có thể dùng cô ấy để ép bức cậu. Thật giống như tôi biết cậu cho nổ lớn ở Tân Cương nhưng thực tế không có tổn thương gì, đối với Y Ninh to như vậy, chết tám người hoặc là không chết người nào không có khác nhau? Không có. Quan trọng là biên giới biết tôi đã hành động, như vậy thì không ngừng liên tục trợ giúp hợp lại tiến vào, đứa nhỏ, cậu tưởng rằng cậu rất thông minh, thật ra, cậu một mực làm việc cho tôi." Nói đến đây Ni Á Tư quay đầu nhìn Viên Lãng một cách sâu sắc: "Tôi đang đánh cuộc, làm sao chọn cậu."
Viên Lãng sửng sốt một lúc, đột nhiên vui mừng đi ra, lắc đầu không ngừng: "Ni Á Tư, ông dùng não quá độ, ông nghĩ quá nhiều rồi." Ánh mắt anh trông suốt sáng ngời, rất chân thành: "Không quá tốt, thật sự." Ni Á Tư cùng Ngãi Di Nhĩ đều ngẩn người, chỉ có Viên Lãng tinh tường, khoảnh khắc đó, trong lòng mình, dời sông lấp biển...
Lần này, đổi lại Ni Á Tư sửng sốt, Viên Lãng nói tiếp: "Tôi ở bộ đội lập công vô số, cũng rất lâu không có cơ hội thăng cấp nữa, sau đó mới biết được vì gần đây vấn đề dân tộc tương đối kịch liệt, trên tổ chức khảo sát vấn đề huyết thống xuất thân của tôi, quyết định muốn để tôi đóng băng tại cương vị này chờ đợi chuyển nghề. Tôi dưới sự giận dữ đắc tội với chỉ huy, bọn họ để cho tôi rời khỏi bộ đội. Bọn họ không xem tôi là người Hán, tôi đã không còn là người Hán rồi, tôi hận bọn hắn. Chỉ đơn giản như vậy. Ngươi không tin tôi phải hay không? Vậy tôi chứng minh cho ngươi xem." Nói xong, anh đi đến trước mặt Trương Nam, nâng càm của nàng lên, trong đầu lại bắt buộc mình phải nhớ đén làm nhiệm vụ này phải hy sinh một thứ có giá trị lớn, hoặc là những dân chúng chết oan uổng trong những năm này, thần trí ổn định, cuối cùng nói ra miệng: "Cô ấy đẹp như vậy, còn mang con của tôi. Nếu như tôi giết cô ấy, người Hán hãy cùng tôi sẽ không quan hệ, trên đời này cũng không mong có người Hán có thể tha thứ cho tôi, ông nói thế nào?"
Nghe đến đó, lông mi Ngải Di Nhĩ run rẩy, mà Trương Nam chỉ yên lặng lắng nghe, không có phản ứng.
Ni Á Tư chớp chớp mắt, hơi có chút mệt mõi: "Cậu muốn giết cô ấy để chứng minh sự chân thật đối với tôi?" Viên Lãng rất dứt khoát: "Không phải với ông mà với chân thần! Vợ đẹp như vậy liên lụy đến cốt nhục của tôi. Giết bọn họ tôi muốn một cái giá lớn." Anh càng nói càng nhanh, trong mắt dường như đang cầu xin làm điều ác: "Tôi muốn làm người nối nghiệp của ông! Tôi muốn vị trí trong tổ chức Nhị Hào! Tôi muốn trở nên nổi bật! Ta muốn tất cả người Hán không cam chịu là của tôi! Như thế nào, Ni Á Tư ông chịu cho tôi sao?"
Ni Á Tư ngây người một lúc, nói: "Được." Hay là không xác định: "Cậu cam lòng giết người vợ xinh đẹp như vậy sao?" Viên Lãng thẳng tắp đi qua, cúi người ôm lấy thân thể mềm mại của vợ mình, trìu mến mà phủi tóc của cô, hôn trán của cô. Viên Lãng nở nụ cười: "Tôi thật sự giết..."
Trương Nam thuận theo mà phục ở trong lòng chồng, nhắm mắt lại, cười đến thê lương: "Quân bổn anh hùng, thiếp hận bạc mệnh..." Rõ ràng có nước mắt lăn xuống, óng ánh trong suốt, loáng thoáng tuổi trẻ buổi đầu gặp gỡ...
Này ngày lục quân cùng trú mã, lúc ấy đêm thất tịch cười Khiên Ngưu.
Đột nhiên cô đau đớn mạnh mẽ cắn môi, dùng hết sức lực, liên tiếp đem co rút đè nén đến chỗ sâu nhất trong cơ thể, tự mình biết, có luồng nhiệt từ dưới thân mạnh mẽ tiến ra…..
Sắc mặt Ngãi Di Nhĩ trong nháy mắt tái nhợt: "Ni Á Tư trưởng lão..."
Ni Á Tư trào phúng lắc đầu với anh: "Ngải Di Nhĩ, Viên Lãng so với cậu càng có tài năng hơn, cậu ấy quan trọng hơn..." Quay đầu lại nhìn Viên Lãng: "Cậu thật sự cam lòng giết cô ấy?" Rất hoang mang: "Tôi vẫn cảm thấy cậu là nằm vùng..."
Viên Lãng lạnh lùng nhìn Ni Á Tư, trong giọng kín đáo có phong thái vương giả: "Giúp tôi chuẩn bị thuốc nổ, tôi đi điều tra địa hình, nói cho tất cả đồng chí ở Bắc Kinh, tôi muốn bọn họ tới làm chứng nhìn tôi giết vợ." Lạnh lùng liếc qua Ngãi Di Nhĩ: "Ni Á Tư, phát tin cho tất cả mọi người, nói cho mọi người biết người kế thừa của ông, là Viên Lãng!"
Viên Lãng bỗng nhiên buông vợ mình đi ra ngoài, chỉ để lại một phòng người ngẩn ngơ. Ni Á Tư ngẩn người, bắt đầu phát tin.
Viên Lãng phải đi cùng tổ chức bên trên: Tập trung nhảy tần suất radio phát tin, truy tìm phục hồi tín hiệu. Gọi ba trung đội tập kết, sáng sớm ngày mai, bắt đầu bao vây tiêu diệt. Nằm xuống nhắm mắt: Nam Nam, lại tin tưởng anh một lần nữa. Anh cố gắng cứu em ra,
Trong phòng Ni Á Tư vẫn không thể tin tưởng rõ ràng mọi chuyện sẽ như thế này, ông ta lắc đầu, hết sức cẩn thận đi lại dò xét Trương Nam, càng nhìn càng cảm thấy cô xinh đẹp, hỏi một câu: "Kiệt tác Chân Thần, câu ấy sao nhẫn tâm giết cô?"
Trương Nam đang thống khổ, nhẫn nhịn trong bụng như xoắn lại với nhau, mông lung nhìn Ni Á Tư trước mặt. Trải qua sinh mệnh còn nhỏ phải chết non khiên người mẹ bị kích động oán hận ác độc. Có ý niệm hiện lên, sau đó lại không thể ức chế.
Trương Nam học qua vũ đạo, rất biết bày ra sự xinh đẹp như thế nào: Thiên nga chết. Người nào chết đẹp là kinh người. Xinh đẹp sáng lạn như vậy, yếu ớt đau thương như vậy. Hình như mất đi tất cả khí lực, đầu của cô rất nhỏ mà ngửa ra sau, cổ tận lực kéo thành một đường cong kỳ diệu.
Ni Á Tư nhìn đến ngây người, không thể khống chế mà sờ lên cái cổ của cô, ấm áp xúc giác, Trương Nam nhìn vào Ni Á Tư, yếu ớt nhíu mày, phút chốc nở nụ cười, mặt mỹ nhân giản ra, bên môi nhuốm máu…………….
Ni Á Tư ngây ngốc, dường như mất hồn hôn lên cô, Trương Nam nhắm mắt lại, cảm giác được ông ta đang bổ nhào qua, dùng hết sức lực cuối cùng, đem ngân châm ngậm trong miệng hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất trong cổ họng ông ta. Đứa nhỏ, mẹ không bảo vệ được con, nhưng mẹ muốn hung thủ phải chết cùng con!
Lúc Viên Lãng trở lại, trong phòng chỉ còn lại có bốn cổ thi thể, Ni Á tư cùng ba tên tay chân, Trương Nam cùng Ngãi Di Nhĩ không thấy nữa. Ba người du côn kia chết vì bị chùy thủy sát thương ở chổ hiểm. Ni Á Tư chết vì ngân châm đâm vào chỗ hiểm ở cổ. Trên lưng Viên Lãng mồ hôi lạnh toát ra: Nam Nam... Em làm sao rồi.
Quyết định thật nhanh, lưu lại ký hiệu. Nhìn khắp bốn phía, Viên Lãng đứng dậy tìm kiếmi.
Rất nhanh đuổi theo, Ngãi Di Nhĩ ôm Trương Nam nên tốc độ có hạn. Viên Lãng lách mình nhảy lên, ngăn lại đường đi của anh ta, chùy thủy ra khỏi vỏ, khí thế như núi: "Ngải Di Nhĩ, thả,, cô ấy."