Miệng vết thương phẩu thuật của Viên Lãng bị rách ta. Chủ nhiệm Lý phán trong vòng một tuần không thể xuất viện, nếu lại có biến chứng khác, đến nửa tháng cũng không thể tham gia chiến đối kháng trình độ thấp. Bởi vì màng bụng bị viêm, Viên Lãng bị yêu cầu nằm một chỗ tĩnh dưỡng. Chẩn đoán bệnh xong, chủ nhiệm Lý lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu: "Đáng tiếc rồi."
Viên Lãng nhắm mắt lại nghe kết quả chẩn đoán bệnh, mặt không chút thay đổi. Trương Nam không tin, cố gắng nhớ lại những biện pháp đã học : Đắp nhiệt vết thương; nấu Ngân hoa, trà thuốc cho Viên Lãng uống; bày ra kim châm của ba đưa mình châm cứu cho anh, cùng huyệt ruột thừa; lo lắng Viên Lãng nửa ngồi sẽ mệt, để cho anh dựa vào lồng ngực mình; sau đó trong lòng lại cầu nguyện một lần nữa: Trên trời có thần dưới đất có quỷ, tôi van cầu các ông, tôi van cầu xin các ông, đừng làm cho anh ấy phát sốt, đừng làm cho bệnh anh ấy biến chứng. Để cho anh ấy được xuất viện đúng hạn, bắt đầu tham gia lựa cho. Anh ấy là anh hùng trong anh hùng, cường giả trong cường giả, Viên Lãng là vua giữa quân đội.
Viên Lãng làm theo sự sắp xếp của Trương Nam, vượt qua điều kiện dường như thấy cô vì mình mà bận rộn, cuối cùng cảm giác được bản thân được cô xem như là trân bảo giấu trong ngực . Trương Nam khẩn trương, giống như bảo vệ cái gì đó không yên. Trong lòng Viên Lãng chua chát: Cô bé ngốc.
Nửa đêm, một tiếng ho khan phá đi sự an tĩnh trong phòng. Viên Lãng bắt đầu phát sốt, ho khan, sau đó chấn động mạnh làm miệng vết thương rướm máu. Tuy Trương Nam cố gắng lấy tay anh đặt hai bên, ý muốn dùng lực trung gian để giảm bớt sự đau đớn của anh lúc ho, nhưng mà máu vẫn chảy ra nhuộm đỏ ngón tay Trương nam. Đã được huấn luyện nhiều như vậy, Đột nhiên Trương Nam cảm thấy chân tay luống cuống đến tuyệt vọng, máu Viên Lãng, vì mình mà như vậy, làm sao có thể? Viên Lãng thấy trong đôi mắt to của Trương Nam nổi lên màn sương, về sau sương dày đặc, về sau tụ lại thành nước, về sau có viên châu rơi xuống, Viên Lãng thấy rất lạ, viên châu này là loại nào, lại óng ánh trong suốt như vậy? Theo bản năng anh giơ tay ra, một giọt, hai giọt, hung hăng rơi vào lòng bàn tay khô ráp của anh, nặng như vậy, nóng như thế. Rất nhanh tụ lại trong tay mình thành cái bể nhỏ.
Viên Lãng an ủi đem đầu Trương Nam dựa vào vai mình, vuốt tóc của cô, thở dài một tiếng: "Cô bé ngốc..." Trương Nam hung hăng vùi mặt vào vai Viên Lãng, khóc nức nỡ thật lâu, cuối cùng thành tiếng...
Viên Lãng nhớ rõ, tối hôm đó, ánh trăng sáng, khí lạnh thổi vào tay mình, trong suốt di chuyển, đó là cái gì, tụ lại rồi rơi xuống?
Về sau do Viên Lãng ở bệnh viện còn bắt cướp mà lập công, được khen thưởng. Ở trên giường bệnh thăng một bậc: Thượng úy. Đội trưởng Lưu lão hổ đoàn mặt mày rạng rỡ vui mừng xoa xoa bàn tay, khen ngợi Viên Lãng là người có chí, mà còn dễ nhận ra, anh ta đối với chuyện vết thương của Viên Lãng bị chuyển biến xấu rất thích thú. Trương Nam nhìn thấy cả quá trình hành lễ trao quân hàm, bao nhiêu chiến hữu thượng cấp tới chúc mừng, trên giường bệnh, thượng úy Viên Lãng khéo léo tươi cười khiêm tốn, ánh mắt gợn sóng. Về sau lúc tuyết rơi, buổi tối không có chuyện gì, Viên Lãng kéo cô dâu xinh đẹp ra kể cho các anh em câu chuyện cách mạng đau thương. Làm Ngô Triết bị cuốn hút đến kính nể, nói: "Giống như anh hùng và mỹ nhân làm động lòng người trong phim điện ảnh." Hứa Tam Đa nói: "Ngô Triết, Phim này tôi đã xem qua, tên là 《 Tôi cho ba ba thêm ngôi sao." Thấy Trương Nam tức giận quay đầu bỏ đi, cho dù Viên Lãng có giải thích như thế nào cũng không tin chuyện thiếu đạo đức như vậyy mà nói không phải Viên Lãng đã sớm dạy bảo Hứa Tam sao.
Bất quá nói đi thì nói lại: Năm ấy thanh danh Viên Lãng cũng không tệ. Nghe nói, địa vị Viên Lãng ở lão hổ đoàn là đao nhọn đã không thể dao động; nghe nói, anh ấy hy vọng cuối năm làm liên trưởng trẻ tuổi nhất; nghe nói, đội trưởng coi trọng muốn nhận anh làm con trai. Là thật hay giả, Trương Nam cũng không biết, chỉ biết là đội trưởng Lưu ôm một đống tài liệu đến cho Viên Lãng, Trung văn, ngoại văn, muốn anh sắp xếp mọi thứ, sửa sang cập nhập trạm đấu bộ binh, hơn nữa yêu cầu rõ ràng với chủ nhiệm Lý: Thả đứa nhỏ này ở chổ ông nửa tháng, sớm một ngày cũng không được cho thả nó đi. Trương Nam cúi đầu tính toán, đến lúc đó Đường Sắt chiêu binh kết thúc, cũng nên thu quân rồi. Xem ra đội trưởng là một lão hồ ly!Đội trưởng Lưu cực kỳ vui vẻ, trước khi đi, không quên võ vai Trương Nam: "Con gái, làm rất tốt." Trương Nam cắn răng: Giống như mình là kẻ gian, mỹ nhân kế.
Ngày đó bên ngoài không quá bận, sau khi giao ban, Trương Nam chạy tới xem Viên Lãng, đẩy cửa, thượng úy Viên Lãng đang rất lừng lẫy vẫy vùng trong đống tư liệu, bận đến bi thảm vô cùng, nghe thấy cô đi vào, cũng không ngẩng đầu lên nỗi bão: "Cô không gõ cửa sao?"
Trương Nam "A..." một tiếng, khẩn trương lui ra ngoài gõ cửa, kêu hô báo cáo, sau đó liền nghe tiếng Viên Lãng lười biếng kêu hô bên trong: "Vào đi!"
Sau khi Trương Nam vào phòng, đứng nghiêm chào: "Báo cáo đồng chí thượng úy" nói đến đây, đột nhiên hiểu được: "Ai, Viên Lãng, đây không phải là văn phòng của anh, có nghe ai nói bác sĩ vào phòng kiểm tra phải kêu báo cáo không?" người Viên Lãng núp mình vào trong đóng tài liệu cười: "Đúng là dễ bị gạt. Không mạnh mẽ, thật sự không có cảm giác thành tự." Sau đó không đợi Trương Nam hiểu được liền như ruồi bọ ong oang xung quanh cô: "Tiểu bằng hữu tự mình đi chơi đi, chú giải phóng quân đang bận."
Trương Nam ngơ ngác kính lễ với thượng úy rồi đi ra ngoài. Cảm giác rất kỳ lạ, chuẩn bị ngàn vạn từ để an ủi, tất cả đều vô dụng, thật sự là mình đã nghĩ cái mở đầu, không nghĩ tới chuyện kết thúc. Ai ngờ ngay trong lúc đóng cửa, Viên Lãng đột nhiên gào khóc một tiếng: "Trương Nam, cô cho tôi chết trở về!" Trương Nam khẩn trương chạy tới, nghiêm nhìn anh. Viên Lãng trước dùng ánh mắt hồ ly nhìn thỏ quét nhìn Trương Nam một, sau đó dùng giọng điệu của bà ngoại hỏi cô bé quàng khăn đỏ: "Tiểu đồng chí,cô nói là muốn báo đáp tôi đúng không?" Trong lòng Trương Nam cảnh giác: Thập Diện Mai Phục! Nhưng vẫn giống như bị bóng đè nói: "Đúng." Viên Lãng híp mắt: "Đi, giúp tôi phiên dịch một chút tài liệu." Tối hôm đó, Trương Nam mơ mơ màng màng ôm lại ba cân tài liệu "Một chút" trở về phòng ngủ của mình, sau đó an ủi bản thân: Sức nặng bộ binh và bác sĩ khác nhau, Viên Lãng anh ấy không phải cố ý, không phải cố ý. Sau đó đánh mình, anh ấy như thế nào mà lại không cố ý?
Viên Lãng khôi phục rất mau, mặc dù như thế, Trương Nam vẫn là một hộ lý chăm sóc rất kỹ, châm cứu, trà thuốc gì căn bản cũng không bỏ qua, rất chăm chỉ kiểu mất bò mới lo làm chuồng. Ngày đó, Tề Hoàn đưa một binh lính bị thương vào bệnh viện dã chiến, Viên Lãng đã từng làm đội trưởng tân binh Tề Hoàn, Tề Hoàn liền thuận tiện đi thăm bệnh tình đồng chí Viên Lãng một chút.
Chạng vạng cuối xuân, Viên Lãng bị cắm đầy châm, hết cách đành phải nằm ở trên giường đọc sách; Bên cạnh Trương Nam đã thay ca đang kĩ mĩ giúp Viên Lãng khâu lại quần áo bị rách lúc bắt cướp ngày đó. Tề hoàn thấy toàn thân Viên Lãng đầy kim châm giống như con nhím xù lông, thật lo lắng: "Anh không có chuyện gì chứ?" Viên Lãng cũng hàm hồ , trở lại hỏi Trương Nam: "Cô đây là châm cứu cho tôi à, vẫn là kim may quần áo đâm không đúng chỗ phải không?"
Trải qua vài ngày ở chung làm cho Trương Nam có thể bỏ qua để cho Viên Lãng đơn đấu đau khổ nói chuyện một mình, chủ tịch Mao đã nói: Hành động nhanh nhạy ăn đứt lời nói, trực tiếp lấy kim châm. "Cô bé thật lợi hại. Sư phụ là Đông Phương Bất Bại." Tề Hoàn theo bản năng nhắm mắt, vừa mở to mắt ra, người này cầm cây kim châm nhỏ, đâm ở trên chăn trước ngực Viên Lãng, xem ra cũng chưa xuyên qua nội y Viên Lãng. Tề Hoàn vui vẽ, hát lên: "Em gái là sợi chỉ, Lãng là kim, Lãng à hai chúng ta cùng một lòng." Viên Lãng làm bộ đứng lên: "Tôi đá chết cậu."
Sau này, Tề hoàn bị Viên Lãng tuyển chọn vào đại đội A, một trong những lý do là, người này quan sát cẩn thận các tình huống, liên tưởng phong phú, có thể điều động tri thức phản ứng sâu sắc. Bất quá nghe nói Tề hoàn bị Viên Lãng chém gọt thật sự thảm, thảm đến cả đời đánh chết cũng không dám ca hát nữa , muốn trữ tình thì giống như đọc diễn cảm một bài thơ thay thế. Tề hoàn đi rồi, Viên Lãng nhắm mắt nằm xuống yên tĩnh, Trương Nam bên cạnh làm như không hiểu tiếp tục may y phục một, mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng xấu hổ không dám nhìn Viên Lãng, khóe miệng ôn nhu hiện lên một nụ cười trẻ con.
Ánh chiều tà hoàng hôn, gái xinh như ngọc, hai tay Viên Lãng giao nhau gối ở sau ót, tự mình an ủi: Có một số việc bỏ lỡ, nhưng mặt trời vẫn dâng lên như cũ. Chí ít còn có Trương Nam, là người làm Viên Lãng cảm thấy vững vàng. Viên Lãng đột nhiên nhớ tới lời nói của vị cảnh sát già kia: Rất đẹp, không an toàn. "Haizzzz, Trương Nam, cô có đánh giáp lá cà với người nào bao giờ chưa?" Trương Nam lắc đầu. Viên Lãng suy nghĩ: "Đánh tay đôi?" Trương Nam vẫn là lắc đầu: "Trước kia lúc đi học có đùa giỡn, sau này lại đi kiếm cơm rồi." Viên Lãng nhếch miệng: "Cô thật may mắn, sư phụ tôi thu nhận cô." Trương Nam hồ nghi nhìn Viên Lãng, vẫn là ngoan ngoãn gật đầu: "Uh, được."
Ngày thứ hai, bệnh viện dã chiến liền có thêm một cảng tượng mới: một tay đồng chí Viên Lãng che miệng vết thương chưa khỏi hẳn dạy đồng chí Trương Nam kỹ thuật vật lộn. Quần chúng nhân viên cứu hộ bệnh viện dã chiến phẫn nộ: Thằng nhãi này vô lễ! Quá đáng khi dễ giới tri thức chúng ta! Dầu gì chúng ta cũng là lính nha. Trương Nam đè chết anh ta!
Rất nhanh, mọi người phát hiện liền nỗi giận, một bàn tay của Viên lãng có thể quăng Trương Nam rơi xuống đất, không tốn một chút sức nào. Tuần lễ này, cảm xúc của thương binh nằm viện liền tăng vọt chưa từng có, đem Viên Lãng sùng bái thành thần. Bình thường các người mặc áo blouse trắng này lấy kim đâm chúng tôi, lấy dao kéo mổ chúng tôi, lấy thuốc đắng cho chúng tôi, khà khà, mấy người cũng có ngày này! Nông nô nổi dậy hát lên. Y râu trầm mặc...
Viên Lãng nằm viện ngày thứ mười một, cũng là chạng vạng, Đường Sắt mang theo tên lính xuất hiện trước mặt Viên Lãng, có nhiều hưng phấn xem Viên Lãng chỉ dùng có hai ba chiêu thức nhanh nhẹn đem Trương Nam ngã xuống mặt đất. Đường Sắt vui vẻ, "Viên Lãng, cậu là đang trả đũa với cô gái kia đúng không?" Viên Lãng đứng nghiêm hành lễ với Đường Sắt, ánh mắt nhìn qua Đường Sắt và cái tên lính phía sau, ánh mắt âm u.
Trương Nam nằm ngay tại chỗ, giống như con mèo đứng lên, cười hành lễ với Đường Sắt: "Báo cáo trung tá, lính nữ cũng được Tôn Vũ huấn luyện qua à." Đường sắt hừ một tiếng: "Lính nữ bị Tôn Vũ giết." Trương Nam theo bản năng nói: "Nghe lời là không chết." Đường sắt liếc xéo Viên Lãng một cái, nói với Trương Nam: "Nói vậy cô nghe cậu ta?" Mặt Trương Nam đỏ lên, trong lòng nói: Cái người lãnh tụ yêu nghiệt này, tôi không là đối thủ của ông.
Đường sắt vỗ bả vai Viên Lãng: "Được , không tệ. Thế thân của Tôn Vũ, lão hổ đoàn coi trọng cậu, nhanh như vậy cho cậu thăng cấp rồi. Cẩn thận nghĩ lại, chỗ của tôi không thích hợp cho cậu, lính chỗ của tôi đều là những người tinh anh, nhiệm vụ đều khó khăn nguy hểm. Nếu cậu thật sự muốn đến chỗ tôi, cạnh tranh kịch liệt cũng không thích ứng được, muốn thăng cấp cũng rất khó. Cho nên tiểu tử, cậu thật may mắn. Bình an thăng quan, con đường làm quan bằng phẳng. Rảnh rỗi, còn có thể huấn luyện con gái đẹp." Quay đầu đẩy một một tên lính mới bên cạnh: "Hâm mộ đi?" Người lính này hất cằm: "Là lính nên lên chiến trường." Đường Sắt vừa lòng đánh vào anh lính một cái, sảng khoái nói: "Chúng ta đi." Dứt lời, một trước một sau,và anh lính này biến mấy trong đám sương buổi tối.
Sau này, anh lính này được phân là đội trưởng đội hai đại học A, Viên Lãng luôn cùng anh ta đối đầu,Đường Sắt hào giải cũng vô dụng. Sau cơn mưa, Đường Sắt tự kiểm điểm, có phải tự tạo nghiệt không thể sống hay không? Sau cái suy nghĩ này trên trời liền đánh một tiếng sét, không suy nghĩ nửa.
Trương Nam cảm thấy ngày đó, mặt Viên Lãng như bị đám sương che khuất, làm cho người ta không thấy rõ lắm, nhớ lại gần đây anh hay để ý đến tài liệu bộ đội đặc chủng, cân nhắc không muốn nói gì, Viên Lãng đột nhiên lên tiếng: "Trương Nam, có dám đến hay không?" Trương Nam cắn răng một cái: "Dám!"
Quét chân, vác vai, khóa cổ, động tác Viên Lãng lưu loát, hành văn mạch lạc. Đây là từ sau khi Đường Sắt xuất hiện, Trương Nam bị Viên Lãng ném xuống đất lần thứ bảy, đau chết người, cả người đau đớn như tan xương. Trong nháy mắt Trương Nam rất muốn được buông tha, ngẩng đầu lại thấy ánh mắt cháy bỏng của Viên Lãng. Như thế này cũng không được, Trương Nam bĩu môi một cái, nhấc chân đá về phía vết thương cũa Viên Lãng, khi dễ anh bị thương không tiện. Ai biết Viên Lãng đang tính toán gì đứng bất động, Trương Nam đá một cước đến bên cạnh anh, hận anh không né, cũng chỉ biết dừng lại.
Tay Viên Lãng túm Trương Nam lên, hung hăng đạp cô một cái té ngã, tròng mắt hơi híp, nghiến răng nghiến lợi: "Lòng dạ đàn bà! Lại đến."
Một cước đá này quá nặng , Trương Nam từ chối không đứng lên. Viên Lãng giống như bừng tĩnh chạy tới: "Nam Nam. . ."
Chủ nhiệm Lý đã sớm đứng ở xa, thấy tình hình không ổn, cũng bước nhanh chạy tới. Thấy chủ nhiệm Lý đến can thiệp, Trương Nam cảm thấy lay chuyển, nghiêng người bắt lấy chân Viên Lãng như làm xấu: "Huấn luyện viên, tôi cầu xin ông, cho tôi một phát súng để cho tôi chết thoải mái được không?" Viên Lãng dừng lại, nhìn chủ nhiệm Lý, cúi đầu cười, chân trái khều nhẹ khủy tay Trương Nam: "Cô đứng lên đi."
Trương Nam tiện thể lăn qua bên cạnh, trước quỳ chân sau, điều chỉnh một chút, nhẹ nhàng đứng lên, cười với chủ nhiệm Lý: "Chủ nhiệm, tôi lại dọa ông rồi." Chủ nhiệm Lý cười, sờ Trương Nam đầu, không nói cái gì, tránh ra.
Viên Lãng thấy chủ nhiệm Lý đi xa, liền kéo Trương Nam trở về phòng bệnh. Xác nhận đã đóng cửa, Viên Lãng cắn răng gầm nhẹ: "Thiếu úy! Ngồi trên giường đi!" Không cần phân trần ấn Trương Nam ngồi xuống giường, dè dặt cẩn thận xoắn lấy ống quần của cô, không ngoài dự đoán, da thịt bầm tím đen một mảng lớn, một chổ bị xước nhỏ, Viên Lãng bóp ra máu. Viên Lãng ảo não thở dài một hơi, cau mày: "Cô là người chết à? Sao không nói?" Trương Nam cười đơn thuần với anh: "Tôi nói, huấn luyện viên, ông giết tôi đi."
Viên Lãng không nói gì, tìm thuốc và băng gạc, mải miết giúp Trương Nam xử lý vết thương, cẩn thận nhìn xem, thật đã xong tốt, mới đứng lên, đối với đỉnh đầu Trương Nam nói: "Cô hiểu rõ tôi như vậy, sao lại giả vờ ngớ ngẫn? Lần sau dỗ tôi, cũng phải chú ý an toàn của mình." Trương Nam rầu rĩ nói: "Tôi là muốn anh biết chuyện, anh chính là người lớn. Tôi dỗ anh làm sao?" Đột nhiên ôm lấy eo Viên Lãng, xoa miệng vết thương của anh. Rất nhanh, Viên Lãng cảm thấy trên eo mình bị nước mắt làm ướt.
Vỗ nhẹ lưng Trương Nam an ủi, Viên Lãng cau mày nói: "Cô bé ngốc."
Miệng vết thương phẩu thuật của Viên Lãng bị rách ta. Chủ nhiệm Lý phán trong vòng một tuần không thể xuất viện, nếu lại có biến chứng khác, đến nửa tháng cũng không thể tham gia chiến đối kháng trình độ thấp. Bởi vì màng bụng bị viêm, Viên Lãng bị yêu cầu nằm một chỗ tĩnh dưỡng. Chẩn đoán bệnh xong, chủ nhiệm Lý lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu: "Đáng tiếc rồi."
Viên Lãng nhắm mắt lại nghe kết quả chẩn đoán bệnh, mặt không chút thay đổi. Trương Nam không tin, cố gắng nhớ lại những biện pháp đã học : Đắp nhiệt vết thương; nấu Ngân hoa, trà thuốc cho Viên Lãng uống; bày ra kim châm của ba đưa mình châm cứu cho anh, cùng huyệt ruột thừa; lo lắng Viên Lãng nửa ngồi sẽ mệt, để cho anh dựa vào lồng ngực mình; sau đó trong lòng lại cầu nguyện một lần nữa: Trên trời có thần dưới đất có quỷ, tôi van cầu các ông, tôi van cầu xin các ông, đừng làm cho anh ấy phát sốt, đừng làm cho bệnh anh ấy biến chứng. Để cho anh ấy được xuất viện đúng hạn, bắt đầu tham gia lựa cho. Anh ấy là anh hùng trong anh hùng, cường giả trong cường giả, Viên Lãng là vua giữa quân đội.
Viên Lãng làm theo sự sắp xếp của Trương Nam, vượt qua điều kiện dường như thấy cô vì mình mà bận rộn, cuối cùng cảm giác được bản thân được cô xem như là trân bảo giấu trong ngực . Trương Nam khẩn trương, giống như bảo vệ cái gì đó không yên. Trong lòng Viên Lãng chua chát: Cô bé ngốc.
Nửa đêm, một tiếng ho khan phá đi sự an tĩnh trong phòng. Viên Lãng bắt đầu phát sốt, ho khan, sau đó chấn động mạnh làm miệng vết thương rướm máu. Tuy Trương Nam cố gắng lấy tay anh đặt hai bên, ý muốn dùng lực trung gian để giảm bớt sự đau đớn của anh lúc ho, nhưng mà máu vẫn chảy ra nhuộm đỏ ngón tay Trương nam. Đã được huấn luyện nhiều như vậy, Đột nhiên Trương Nam cảm thấy chân tay luống cuống đến tuyệt vọng, máu Viên Lãng, vì mình mà như vậy, làm sao có thể? Viên Lãng thấy trong đôi mắt to của Trương Nam nổi lên màn sương, về sau sương dày đặc, về sau tụ lại thành nước, về sau có viên châu rơi xuống, Viên Lãng thấy rất lạ, viên châu này là loại nào, lại óng ánh trong suốt như vậy? Theo bản năng anh giơ tay ra, một giọt, hai giọt, hung hăng rơi vào lòng bàn tay khô ráp của anh, nặng như vậy, nóng như thế. Rất nhanh tụ lại trong tay mình thành cái bể nhỏ.
Viên Lãng an ủi đem đầu Trương Nam dựa vào vai mình, vuốt tóc của cô, thở dài một tiếng: "Cô bé ngốc..." Trương Nam hung hăng vùi mặt vào vai Viên Lãng, khóc nức nỡ thật lâu, cuối cùng thành tiếng...
Viên Lãng nhớ rõ, tối hôm đó, ánh trăng sáng, khí lạnh thổi vào tay mình, trong suốt di chuyển, đó là cái gì, tụ lại rồi rơi xuống?
Về sau do Viên Lãng ở bệnh viện còn bắt cướp mà lập công, được khen thưởng. Ở trên giường bệnh thăng một bậc: Thượng úy. Đội trưởng Lưu lão hổ đoàn mặt mày rạng rỡ vui mừng xoa xoa bàn tay, khen ngợi Viên Lãng là người có chí, mà còn dễ nhận ra, anh ta đối với chuyện vết thương của Viên Lãng bị chuyển biến xấu rất thích thú. Trương Nam nhìn thấy cả quá trình hành lễ trao quân hàm, bao nhiêu chiến hữu thượng cấp tới chúc mừng, trên giường bệnh, thượng úy Viên Lãng khéo léo tươi cười khiêm tốn, ánh mắt gợn sóng. Về sau lúc tuyết rơi, buổi tối không có chuyện gì, Viên Lãng kéo cô dâu xinh đẹp ra kể cho các anh em câu chuyện cách mạng đau thương. Làm Ngô Triết bị cuốn hút đến kính nể, nói: "Giống như anh hùng và mỹ nhân làm động lòng người trong phim điện ảnh." Hứa Tam Đa nói: "Ngô Triết, Phim này tôi đã xem qua, tên là 《 Tôi cho ba ba thêm ngôi sao." Thấy Trương Nam tức giận quay đầu bỏ đi, cho dù Viên Lãng có giải thích như thế nào cũng không tin chuyện thiếu đạo đức như vậyy mà nói không phải Viên Lãng đã sớm dạy bảo Hứa Tam sao.
Bất quá nói đi thì nói lại: Năm ấy thanh danh Viên Lãng cũng không tệ. Nghe nói, địa vị Viên Lãng ở lão hổ đoàn là đao nhọn đã không thể dao động; nghe nói, anh ấy hy vọng cuối năm làm liên trưởng trẻ tuổi nhất; nghe nói, đội trưởng coi trọng muốn nhận anh làm con trai. Là thật hay giả, Trương Nam cũng không biết, chỉ biết là đội trưởng Lưu ôm một đống tài liệu đến cho Viên Lãng, Trung văn, ngoại văn, muốn anh sắp xếp mọi thứ, sửa sang cập nhập trạm đấu bộ binh, hơn nữa yêu cầu rõ ràng với chủ nhiệm Lý: Thả đứa nhỏ này ở chổ ông nửa tháng, sớm một ngày cũng không được cho thả nó đi. Trương Nam cúi đầu tính toán, đến lúc đó Đường Sắt chiêu binh kết thúc, cũng nên thu quân rồi. Xem ra đội trưởng là một lão hồ ly!Đội trưởng Lưu cực kỳ vui vẻ, trước khi đi, không quên võ vai Trương Nam: "Con gái, làm rất tốt." Trương Nam cắn răng: Giống như mình là kẻ gian, mỹ nhân kế.
Ngày đó bên ngoài không quá bận, sau khi giao ban, Trương Nam chạy tới xem Viên Lãng, đẩy cửa, thượng úy Viên Lãng đang rất lừng lẫy vẫy vùng trong đống tư liệu, bận đến bi thảm vô cùng, nghe thấy cô đi vào, cũng không ngẩng đầu lên nỗi bão: "Cô không gõ cửa sao?"
Trương Nam "A..." một tiếng, khẩn trương lui ra ngoài gõ cửa, kêu hô báo cáo, sau đó liền nghe tiếng Viên Lãng lười biếng kêu hô bên trong: "Vào đi!"
Sau khi Trương Nam vào phòng, đứng nghiêm chào: "Báo cáo đồng chí thượng úy" nói đến đây, đột nhiên hiểu được: "Ai, Viên Lãng, đây không phải là văn phòng của anh, có nghe ai nói bác sĩ vào phòng kiểm tra phải kêu báo cáo không?" người Viên Lãng núp mình vào trong đóng tài liệu cười: "Đúng là dễ bị gạt. Không mạnh mẽ, thật sự không có cảm giác thành tự." Sau đó không đợi Trương Nam hiểu được liền như ruồi bọ ong oang xung quanh cô: "Tiểu bằng hữu tự mình đi chơi đi, chú giải phóng quân đang bận."
Trương Nam ngơ ngác kính lễ với thượng úy rồi đi ra ngoài. Cảm giác rất kỳ lạ, chuẩn bị ngàn vạn từ để an ủi, tất cả đều vô dụng, thật sự là mình đã nghĩ cái mở đầu, không nghĩ tới chuyện kết thúc. Ai ngờ ngay trong lúc đóng cửa, Viên Lãng đột nhiên gào khóc một tiếng: "Trương Nam, cô cho tôi chết trở về!" Trương Nam khẩn trương chạy tới, nghiêm nhìn anh. Viên Lãng trước dùng ánh mắt hồ ly nhìn thỏ quét nhìn Trương Nam một, sau đó dùng giọng điệu của bà ngoại hỏi cô bé quàng khăn đỏ: "Tiểu đồng chí,cô nói là muốn báo đáp tôi đúng không?" Trong lòng Trương Nam cảnh giác: Thập Diện Mai Phục! Nhưng vẫn giống như bị bóng đè nói: "Đúng." Viên Lãng híp mắt: "Đi, giúp tôi phiên dịch một chút tài liệu." Tối hôm đó, Trương Nam mơ mơ màng màng ôm lại ba cân tài liệu "Một chút" trở về phòng ngủ của mình, sau đó an ủi bản thân: Sức nặng bộ binh và bác sĩ khác nhau, Viên Lãng anh ấy không phải cố ý, không phải cố ý. Sau đó đánh mình, anh ấy như thế nào mà lại không cố ý?
Viên Lãng khôi phục rất mau, mặc dù như thế, Trương Nam vẫn là một hộ lý chăm sóc rất kỹ, châm cứu, trà thuốc gì căn bản cũng không bỏ qua, rất chăm chỉ kiểu mất bò mới lo làm chuồng. Ngày đó, Tề Hoàn đưa một binh lính bị thương vào bệnh viện dã chiến, Viên Lãng đã từng làm đội trưởng tân binh Tề Hoàn, Tề Hoàn liền thuận tiện đi thăm bệnh tình đồng chí Viên Lãng một chút.
Chạng vạng cuối xuân, Viên Lãng bị cắm đầy châm, hết cách đành phải nằm ở trên giường đọc sách; Bên cạnh Trương Nam đã thay ca đang kĩ mĩ giúp Viên Lãng khâu lại quần áo bị rách lúc bắt cướp ngày đó. Tề hoàn thấy toàn thân Viên Lãng đầy kim châm giống như con nhím xù lông, thật lo lắng: "Anh không có chuyện gì chứ?" Viên Lãng cũng hàm hồ , trở lại hỏi Trương Nam: "Cô đây là châm cứu cho tôi à, vẫn là kim may quần áo đâm không đúng chỗ phải không?"
Trải qua vài ngày ở chung làm cho Trương Nam có thể bỏ qua để cho Viên Lãng đơn đấu đau khổ nói chuyện một mình, chủ tịch Mao đã nói: Hành động nhanh nhạy ăn đứt lời nói, trực tiếp lấy kim châm. "Cô bé thật lợi hại. Sư phụ là Đông Phương Bất Bại." Tề Hoàn theo bản năng nhắm mắt, vừa mở to mắt ra, người này cầm cây kim châm nhỏ, đâm ở trên chăn trước ngực Viên Lãng, xem ra cũng chưa xuyên qua nội y Viên Lãng. Tề Hoàn vui vẽ, hát lên: "Em gái là sợi chỉ, Lãng là kim, Lãng à hai chúng ta cùng một lòng." Viên Lãng làm bộ đứng lên: "Tôi đá chết cậu."
Sau này, Tề hoàn bị Viên Lãng tuyển chọn vào đại đội A, một trong những lý do là, người này quan sát cẩn thận các tình huống, liên tưởng phong phú, có thể điều động tri thức phản ứng sâu sắc. Bất quá nghe nói Tề hoàn bị Viên Lãng chém gọt thật sự thảm, thảm đến cả đời đánh chết cũng không dám ca hát nữa , muốn trữ tình thì giống như đọc diễn cảm một bài thơ thay thế. Tề hoàn đi rồi, Viên Lãng nhắm mắt nằm xuống yên tĩnh, Trương Nam bên cạnh làm như không hiểu tiếp tục may y phục một, mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng xấu hổ không dám nhìn Viên Lãng, khóe miệng ôn nhu hiện lên một nụ cười trẻ con.
Ánh chiều tà hoàng hôn, gái xinh như ngọc, hai tay Viên Lãng giao nhau gối ở sau ót, tự mình an ủi: Có một số việc bỏ lỡ, nhưng mặt trời vẫn dâng lên như cũ. Chí ít còn có Trương Nam, là người làm Viên Lãng cảm thấy vững vàng. Viên Lãng đột nhiên nhớ tới lời nói của vị cảnh sát già kia: Rất đẹp, không an toàn. "Haizzzz, Trương Nam, cô có đánh giáp lá cà với người nào bao giờ chưa?" Trương Nam lắc đầu. Viên Lãng suy nghĩ: "Đánh tay đôi?" Trương Nam vẫn là lắc đầu: "Trước kia lúc đi học có đùa giỡn, sau này lại đi kiếm cơm rồi." Viên Lãng nhếch miệng: "Cô thật may mắn, sư phụ tôi thu nhận cô." Trương Nam hồ nghi nhìn Viên Lãng, vẫn là ngoan ngoãn gật đầu: "Uh, được."
Ngày thứ hai, bệnh viện dã chiến liền có thêm một cảng tượng mới: một tay đồng chí Viên Lãng che miệng vết thương chưa khỏi hẳn dạy đồng chí Trương Nam kỹ thuật vật lộn. Quần chúng nhân viên cứu hộ bệnh viện dã chiến phẫn nộ: Thằng nhãi này vô lễ! Quá đáng khi dễ giới tri thức chúng ta! Dầu gì chúng ta cũng là lính nha. Trương Nam đè chết anh ta!
Rất nhanh, mọi người phát hiện liền nỗi giận, một bàn tay của Viên lãng có thể quăng Trương Nam rơi xuống đất, không tốn một chút sức nào. Tuần lễ này, cảm xúc của thương binh nằm viện liền tăng vọt chưa từng có, đem Viên Lãng sùng bái thành thần. Bình thường các người mặc áo blouse trắng này lấy kim đâm chúng tôi, lấy dao kéo mổ chúng tôi, lấy thuốc đắng cho chúng tôi, khà khà, mấy người cũng có ngày này! Nông nô nổi dậy hát lên. Y râu trầm mặc...
Viên Lãng nằm viện ngày thứ mười một, cũng là chạng vạng, Đường Sắt mang theo tên lính xuất hiện trước mặt Viên Lãng, có nhiều hưng phấn xem Viên Lãng chỉ dùng có hai ba chiêu thức nhanh nhẹn đem Trương Nam ngã xuống mặt đất. Đường Sắt vui vẻ, "Viên Lãng, cậu là đang trả đũa với cô gái kia đúng không?" Viên Lãng đứng nghiêm hành lễ với Đường Sắt, ánh mắt nhìn qua Đường Sắt và cái tên lính phía sau, ánh mắt âm u.
Trương Nam nằm ngay tại chỗ, giống như con mèo đứng lên, cười hành lễ với Đường Sắt: "Báo cáo trung tá, lính nữ cũng được Tôn Vũ huấn luyện qua à." Đường sắt hừ một tiếng: "Lính nữ bị Tôn Vũ giết." Trương Nam theo bản năng nói: "Nghe lời là không chết." Đường sắt liếc xéo Viên Lãng một cái, nói với Trương Nam: "Nói vậy cô nghe cậu ta?" Mặt Trương Nam đỏ lên, trong lòng nói: Cái người lãnh tụ yêu nghiệt này, tôi không là đối thủ của ông.
Đường sắt vỗ bả vai Viên Lãng: "Được , không tệ. Thế thân của Tôn Vũ, lão hổ đoàn coi trọng cậu, nhanh như vậy cho cậu thăng cấp rồi. Cẩn thận nghĩ lại, chỗ của tôi không thích hợp cho cậu, lính chỗ của tôi đều là những người tinh anh, nhiệm vụ đều khó khăn nguy hểm. Nếu cậu thật sự muốn đến chỗ tôi, cạnh tranh kịch liệt cũng không thích ứng được, muốn thăng cấp cũng rất khó. Cho nên tiểu tử, cậu thật may mắn. Bình an thăng quan, con đường làm quan bằng phẳng. Rảnh rỗi, còn có thể huấn luyện con gái đẹp." Quay đầu đẩy một một tên lính mới bên cạnh: "Hâm mộ đi?" Người lính này hất cằm: "Là lính nên lên chiến trường." Đường Sắt vừa lòng đánh vào anh lính một cái, sảng khoái nói: "Chúng ta đi." Dứt lời, một trước một sau,và anh lính này biến mấy trong đám sương buổi tối.
Sau này, anh lính này được phân là đội trưởng đội hai đại học A, Viên Lãng luôn cùng anh ta đối đầu,Đường Sắt hào giải cũng vô dụng. Sau cơn mưa, Đường Sắt tự kiểm điểm, có phải tự tạo nghiệt không thể sống hay không? Sau cái suy nghĩ này trên trời liền đánh một tiếng sét, không suy nghĩ nửa.
Trương Nam cảm thấy ngày đó, mặt Viên Lãng như bị đám sương che khuất, làm cho người ta không thấy rõ lắm, nhớ lại gần đây anh hay để ý đến tài liệu bộ đội đặc chủng, cân nhắc không muốn nói gì, Viên Lãng đột nhiên lên tiếng: "Trương Nam, có dám đến hay không?" Trương Nam cắn răng một cái: "Dám!"
Quét chân, vác vai, khóa cổ, động tác Viên Lãng lưu loát, hành văn mạch lạc. Đây là từ sau khi Đường Sắt xuất hiện, Trương Nam bị Viên Lãng ném xuống đất lần thứ bảy, đau chết người, cả người đau đớn như tan xương. Trong nháy mắt Trương Nam rất muốn được buông tha, ngẩng đầu lại thấy ánh mắt cháy bỏng của Viên Lãng. Như thế này cũng không được, Trương Nam bĩu môi một cái, nhấc chân đá về phía vết thương cũa Viên Lãng, khi dễ anh bị thương không tiện. Ai biết Viên Lãng đang tính toán gì đứng bất động, Trương Nam đá một cước đến bên cạnh anh, hận anh không né, cũng chỉ biết dừng lại.
Tay Viên Lãng túm Trương Nam lên, hung hăng đạp cô một cái té ngã, tròng mắt hơi híp, nghiến răng nghiến lợi: "Lòng dạ đàn bà! Lại đến."
Một cước đá này quá nặng , Trương Nam từ chối không đứng lên. Viên Lãng giống như bừng tĩnh chạy tới: "Nam Nam. . ."
Chủ nhiệm Lý đã sớm đứng ở xa, thấy tình hình không ổn, cũng bước nhanh chạy tới. Thấy chủ nhiệm Lý đến can thiệp, Trương Nam cảm thấy lay chuyển, nghiêng người bắt lấy chân Viên Lãng như làm xấu: "Huấn luyện viên, tôi cầu xin ông, cho tôi một phát súng để cho tôi chết thoải mái được không?" Viên Lãng dừng lại, nhìn chủ nhiệm Lý, cúi đầu cười, chân trái khều nhẹ khủy tay Trương Nam: "Cô đứng lên đi."
Trương Nam tiện thể lăn qua bên cạnh, trước quỳ chân sau, điều chỉnh một chút, nhẹ nhàng đứng lên, cười với chủ nhiệm Lý: "Chủ nhiệm, tôi lại dọa ông rồi." Chủ nhiệm Lý cười, sờ Trương Nam đầu, không nói cái gì, tránh ra.
Viên Lãng thấy chủ nhiệm Lý đi xa, liền kéo Trương Nam trở về phòng bệnh. Xác nhận đã đóng cửa, Viên Lãng cắn răng gầm nhẹ: "Thiếu úy! Ngồi trên giường đi!" Không cần phân trần ấn Trương Nam ngồi xuống giường, dè dặt cẩn thận xoắn lấy ống quần của cô, không ngoài dự đoán, da thịt bầm tím đen một mảng lớn, một chổ bị xước nhỏ, Viên Lãng bóp ra máu. Viên Lãng ảo não thở dài một hơi, cau mày: "Cô là người chết à? Sao không nói?" Trương Nam cười đơn thuần với anh: "Tôi nói, huấn luyện viên, ông giết tôi đi."
Viên Lãng không nói gì, tìm thuốc và băng gạc, mải miết giúp Trương Nam xử lý vết thương, cẩn thận nhìn xem, thật đã xong tốt, mới đứng lên, đối với đỉnh đầu Trương Nam nói: "Cô hiểu rõ tôi như vậy, sao lại giả vờ ngớ ngẫn? Lần sau dỗ tôi, cũng phải chú ý an toàn của mình." Trương Nam rầu rĩ nói: "Tôi là muốn anh biết chuyện, anh chính là người lớn. Tôi dỗ anh làm sao?" Đột nhiên ôm lấy eo Viên Lãng, xoa miệng vết thương của anh. Rất nhanh, Viên Lãng cảm thấy trên eo mình bị nước mắt làm ướt.
Vỗ nhẹ lưng Trương Nam an ủi, Viên Lãng cau mày nói: "Cô bé ngốc."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Miệng vết thương phẩu thuật của Viên Lãng bị rách ta. Chủ nhiệm Lý phán trong vòng một tuần không thể xuất viện, nếu lại có biến chứng khác, đến nửa tháng cũng không thể tham gia chiến đối kháng trình độ thấp. Bởi vì màng bụng bị viêm, Viên Lãng bị yêu cầu nằm một chỗ tĩnh dưỡng. Chẩn đoán bệnh xong, chủ nhiệm Lý lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu: "Đáng tiếc rồi."
Viên Lãng nhắm mắt lại nghe kết quả chẩn đoán bệnh, mặt không chút thay đổi. Trương Nam không tin, cố gắng nhớ lại những biện pháp đã học : Đắp nhiệt vết thương; nấu Ngân hoa, trà thuốc cho Viên Lãng uống; bày ra kim châm của ba đưa mình châm cứu cho anh, cùng huyệt ruột thừa; lo lắng Viên Lãng nửa ngồi sẽ mệt, để cho anh dựa vào lồng ngực mình; sau đó trong lòng lại cầu nguyện một lần nữa: Trên trời có thần dưới đất có quỷ, tôi van cầu các ông, tôi van cầu xin các ông, đừng làm cho anh ấy phát sốt, đừng làm cho bệnh anh ấy biến chứng. Để cho anh ấy được xuất viện đúng hạn, bắt đầu tham gia lựa cho. Anh ấy là anh hùng trong anh hùng, cường giả trong cường giả, Viên Lãng là vua giữa quân đội.
Viên Lãng làm theo sự sắp xếp của Trương Nam, vượt qua điều kiện dường như thấy cô vì mình mà bận rộn, cuối cùng cảm giác được bản thân được cô xem như là trân bảo giấu trong ngực . Trương Nam khẩn trương, giống như bảo vệ cái gì đó không yên. Trong lòng Viên Lãng chua chát: Cô bé ngốc.
Nửa đêm, một tiếng ho khan phá đi sự an tĩnh trong phòng. Viên Lãng bắt đầu phát sốt, ho khan, sau đó chấn động mạnh làm miệng vết thương rướm máu. Tuy Trương Nam cố gắng lấy tay anh đặt hai bên, ý muốn dùng lực trung gian để giảm bớt sự đau đớn của anh lúc ho, nhưng mà máu vẫn chảy ra nhuộm đỏ ngón tay Trương nam. Đã được huấn luyện nhiều như vậy, Đột nhiên Trương Nam cảm thấy chân tay luống cuống đến tuyệt vọng, máu Viên Lãng, vì mình mà như vậy, làm sao có thể? Viên Lãng thấy trong đôi mắt to của Trương Nam nổi lên màn sương, về sau sương dày đặc, về sau tụ lại thành nước, về sau có viên châu rơi xuống, Viên Lãng thấy rất lạ, viên châu này là loại nào, lại óng ánh trong suốt như vậy? Theo bản năng anh giơ tay ra, một giọt, hai giọt, hung hăng rơi vào lòng bàn tay khô ráp của anh, nặng như vậy, nóng như thế. Rất nhanh tụ lại trong tay mình thành cái bể nhỏ.
Viên Lãng an ủi đem đầu Trương Nam dựa vào vai mình, vuốt tóc của cô, thở dài một tiếng: "Cô bé ngốc..." Trương Nam hung hăng vùi mặt vào vai Viên Lãng, khóc nức nỡ thật lâu, cuối cùng thành tiếng...
Viên Lãng nhớ rõ, tối hôm đó, ánh trăng sáng, khí lạnh thổi vào tay mình, trong suốt di chuyển, đó là cái gì, tụ lại rồi rơi xuống?
Về sau do Viên Lãng ở bệnh viện còn bắt cướp mà lập công, được khen thưởng. Ở trên giường bệnh thăng một bậc: Thượng úy. Đội trưởng Lưu lão hổ đoàn mặt mày rạng rỡ vui mừng xoa xoa bàn tay, khen ngợi Viên Lãng là người có chí, mà còn dễ nhận ra, anh ta đối với chuyện vết thương của Viên Lãng bị chuyển biến xấu rất thích thú. Trương Nam nhìn thấy cả quá trình hành lễ trao quân hàm, bao nhiêu chiến hữu thượng cấp tới chúc mừng, trên giường bệnh, thượng úy Viên Lãng khéo léo tươi cười khiêm tốn, ánh mắt gợn sóng. Về sau lúc tuyết rơi, buổi tối không có chuyện gì, Viên Lãng kéo cô dâu xinh đẹp ra kể cho các anh em câu chuyện cách mạng đau thương. Làm Ngô Triết bị cuốn hút đến kính nể, nói: "Giống như anh hùng và mỹ nhân làm động lòng người trong phim điện ảnh." Hứa Tam Đa nói: "Ngô Triết, Phim này tôi đã xem qua, tên là 《 Tôi cho ba ba thêm ngôi sao." Thấy Trương Nam tức giận quay đầu bỏ đi, cho dù Viên Lãng có giải thích như thế nào cũng không tin chuyện thiếu đạo đức như vậyy mà nói không phải Viên Lãng đã sớm dạy bảo Hứa Tam sao.
Bất quá nói đi thì nói lại: Năm ấy thanh danh Viên Lãng cũng không tệ. Nghe nói, địa vị Viên Lãng ở lão hổ đoàn là đao nhọn đã không thể dao động; nghe nói, anh ấy hy vọng cuối năm làm liên trưởng trẻ tuổi nhất; nghe nói, đội trưởng coi trọng muốn nhận anh làm con trai. Là thật hay giả, Trương Nam cũng không biết, chỉ biết là đội trưởng Lưu ôm một đống tài liệu đến cho Viên Lãng, Trung văn, ngoại văn, muốn anh sắp xếp mọi thứ, sửa sang cập nhập trạm đấu bộ binh, hơn nữa yêu cầu rõ ràng với chủ nhiệm Lý: Thả đứa nhỏ này ở chổ ông nửa tháng, sớm một ngày cũng không được cho thả nó đi. Trương Nam cúi đầu tính toán, đến lúc đó Đường Sắt chiêu binh kết thúc, cũng nên thu quân rồi. Xem ra đội trưởng là một lão hồ ly!Đội trưởng Lưu cực kỳ vui vẻ, trước khi đi, không quên võ vai Trương Nam: "Con gái, làm rất tốt." Trương Nam cắn răng: Giống như mình là kẻ gian, mỹ nhân kế.
Ngày đó bên ngoài không quá bận, sau khi giao ban, Trương Nam chạy tới xem Viên Lãng, đẩy cửa, thượng úy Viên Lãng đang rất lừng lẫy vẫy vùng trong đống tư liệu, bận đến bi thảm vô cùng, nghe thấy cô đi vào, cũng không ngẩng đầu lên nỗi bão: "Cô không gõ cửa sao?"
Trương Nam "A..." một tiếng, khẩn trương lui ra ngoài gõ cửa, kêu hô báo cáo, sau đó liền nghe tiếng Viên Lãng lười biếng kêu hô bên trong: "Vào đi!"
Sau khi Trương Nam vào phòng, đứng nghiêm chào: "Báo cáo đồng chí thượng úy" nói đến đây, đột nhiên hiểu được: "Ai, Viên Lãng, đây không phải là văn phòng của anh, có nghe ai nói bác sĩ vào phòng kiểm tra phải kêu báo cáo không?" người Viên Lãng núp mình vào trong đóng tài liệu cười: "Đúng là dễ bị gạt. Không mạnh mẽ, thật sự không có cảm giác thành tự." Sau đó không đợi Trương Nam hiểu được liền như ruồi bọ ong oang xung quanh cô: "Tiểu bằng hữu tự mình đi chơi đi, chú giải phóng quân đang bận."
Trương Nam ngơ ngác kính lễ với thượng úy rồi đi ra ngoài. Cảm giác rất kỳ lạ, chuẩn bị ngàn vạn từ để an ủi, tất cả đều vô dụng, thật sự là mình đã nghĩ cái mở đầu, không nghĩ tới chuyện kết thúc. Ai ngờ ngay trong lúc đóng cửa, Viên Lãng đột nhiên gào khóc một tiếng: "Trương Nam, cô cho tôi chết trở về!" Trương Nam khẩn trương chạy tới, nghiêm nhìn anh. Viên Lãng trước dùng ánh mắt hồ ly nhìn thỏ quét nhìn Trương Nam một, sau đó dùng giọng điệu của bà ngoại hỏi cô bé quàng khăn đỏ: "Tiểu đồng chí,cô nói là muốn báo đáp tôi đúng không?" Trong lòng Trương Nam cảnh giác: Thập Diện Mai Phục! Nhưng vẫn giống như bị bóng đè nói: "Đúng." Viên Lãng híp mắt: "Đi, giúp tôi phiên dịch một chút tài liệu." Tối hôm đó, Trương Nam mơ mơ màng màng ôm lại ba cân tài liệu "Một chút" trở về phòng ngủ của mình, sau đó an ủi bản thân: Sức nặng bộ binh và bác sĩ khác nhau, Viên Lãng anh ấy không phải cố ý, không phải cố ý. Sau đó đánh mình, anh ấy như thế nào mà lại không cố ý?
Viên Lãng khôi phục rất mau, mặc dù như thế, Trương Nam vẫn là một hộ lý chăm sóc rất kỹ, châm cứu, trà thuốc gì căn bản cũng không bỏ qua, rất chăm chỉ kiểu mất bò mới lo làm chuồng. Ngày đó, Tề Hoàn đưa một binh lính bị thương vào bệnh viện dã chiến, Viên Lãng đã từng làm đội trưởng tân binh Tề Hoàn, Tề Hoàn liền thuận tiện đi thăm bệnh tình đồng chí Viên Lãng một chút.
Chạng vạng cuối xuân, Viên Lãng bị cắm đầy châm, hết cách đành phải nằm ở trên giường đọc sách; Bên cạnh Trương Nam đã thay ca đang kĩ mĩ giúp Viên Lãng khâu lại quần áo bị rách lúc bắt cướp ngày đó. Tề hoàn thấy toàn thân Viên Lãng đầy kim châm giống như con nhím xù lông, thật lo lắng: "Anh không có chuyện gì chứ?" Viên Lãng cũng hàm hồ , trở lại hỏi Trương Nam: "Cô đây là châm cứu cho tôi à, vẫn là kim may quần áo đâm không đúng chỗ phải không?"
Trải qua vài ngày ở chung làm cho Trương Nam có thể bỏ qua để cho Viên Lãng đơn đấu đau khổ nói chuyện một mình, chủ tịch Mao đã nói: Hành động nhanh nhạy ăn đứt lời nói, trực tiếp lấy kim châm. "Cô bé thật lợi hại. Sư phụ là Đông Phương Bất Bại." Tề Hoàn theo bản năng nhắm mắt, vừa mở to mắt ra, người này cầm cây kim châm nhỏ, đâm ở trên chăn trước ngực Viên Lãng, xem ra cũng chưa xuyên qua nội y Viên Lãng. Tề Hoàn vui vẽ, hát lên: "Em gái là sợi chỉ, Lãng là kim, Lãng à hai chúng ta cùng một lòng." Viên Lãng làm bộ đứng lên: "Tôi đá chết cậu."
Sau này, Tề hoàn bị Viên Lãng tuyển chọn vào đại đội A, một trong những lý do là, người này quan sát cẩn thận các tình huống, liên tưởng phong phú, có thể điều động tri thức phản ứng sâu sắc. Bất quá nghe nói Tề hoàn bị Viên Lãng chém gọt thật sự thảm, thảm đến cả đời đánh chết cũng không dám ca hát nữa , muốn trữ tình thì giống như đọc diễn cảm một bài thơ thay thế. Tề hoàn đi rồi, Viên Lãng nhắm mắt nằm xuống yên tĩnh, Trương Nam bên cạnh làm như không hiểu tiếp tục may y phục một, mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng xấu hổ không dám nhìn Viên Lãng, khóe miệng ôn nhu hiện lên một nụ cười trẻ con.
Ánh chiều tà hoàng hôn, gái xinh như ngọc, hai tay Viên Lãng giao nhau gối ở sau ót, tự mình an ủi: Có một số việc bỏ lỡ, nhưng mặt trời vẫn dâng lên như cũ. Chí ít còn có Trương Nam, là người làm Viên Lãng cảm thấy vững vàng. Viên Lãng đột nhiên nhớ tới lời nói của vị cảnh sát già kia: Rất đẹp, không an toàn. "Haizzzz, Trương Nam, cô có đánh giáp lá cà với người nào bao giờ chưa?" Trương Nam lắc đầu. Viên Lãng suy nghĩ: "Đánh tay đôi?" Trương Nam vẫn là lắc đầu: "Trước kia lúc đi học có đùa giỡn, sau này lại đi kiếm cơm rồi." Viên Lãng nhếch miệng: "Cô thật may mắn, sư phụ tôi thu nhận cô." Trương Nam hồ nghi nhìn Viên Lãng, vẫn là ngoan ngoãn gật đầu: "Uh, được."
Ngày thứ hai, bệnh viện dã chiến liền có thêm một cảng tượng mới: một tay đồng chí Viên Lãng che miệng vết thương chưa khỏi hẳn dạy đồng chí Trương Nam kỹ thuật vật lộn. Quần chúng nhân viên cứu hộ bệnh viện dã chiến phẫn nộ: Thằng nhãi này vô lễ! Quá đáng khi dễ giới tri thức chúng ta! Dầu gì chúng ta cũng là lính nha. Trương Nam đè chết anh ta!
Rất nhanh, mọi người phát hiện liền nỗi giận, một bàn tay của Viên lãng có thể quăng Trương Nam rơi xuống đất, không tốn một chút sức nào. Tuần lễ này, cảm xúc của thương binh nằm viện liền tăng vọt chưa từng có, đem Viên Lãng sùng bái thành thần. Bình thường các người mặc áo blouse trắng này lấy kim đâm chúng tôi, lấy dao kéo mổ chúng tôi, lấy thuốc đắng cho chúng tôi, khà khà, mấy người cũng có ngày này! Nông nô nổi dậy hát lên. Y râu trầm mặc...
Viên Lãng nằm viện ngày thứ mười một, cũng là chạng vạng, Đường Sắt mang theo tên lính xuất hiện trước mặt Viên Lãng, có nhiều hưng phấn xem Viên Lãng chỉ dùng có hai ba chiêu thức nhanh nhẹn đem Trương Nam ngã xuống mặt đất. Đường Sắt vui vẻ, "Viên Lãng, cậu là đang trả đũa với cô gái kia đúng không?" Viên Lãng đứng nghiêm hành lễ với Đường Sắt, ánh mắt nhìn qua Đường Sắt và cái tên lính phía sau, ánh mắt âm u.
Trương Nam nằm ngay tại chỗ, giống như con mèo đứng lên, cười hành lễ với Đường Sắt: "Báo cáo trung tá, lính nữ cũng được Tôn Vũ huấn luyện qua à." Đường sắt hừ một tiếng: "Lính nữ bị Tôn Vũ giết." Trương Nam theo bản năng nói: "Nghe lời là không chết." Đường sắt liếc xéo Viên Lãng một cái, nói với Trương Nam: "Nói vậy cô nghe cậu ta?" Mặt Trương Nam đỏ lên, trong lòng nói: Cái người lãnh tụ yêu nghiệt này, tôi không là đối thủ của ông.
Đường sắt vỗ bả vai Viên Lãng: "Được , không tệ. Thế thân của Tôn Vũ, lão hổ đoàn coi trọng cậu, nhanh như vậy cho cậu thăng cấp rồi. Cẩn thận nghĩ lại, chỗ của tôi không thích hợp cho cậu, lính chỗ của tôi đều là những người tinh anh, nhiệm vụ đều khó khăn nguy hểm. Nếu cậu thật sự muốn đến chỗ tôi, cạnh tranh kịch liệt cũng không thích ứng được, muốn thăng cấp cũng rất khó. Cho nên tiểu tử, cậu thật may mắn. Bình an thăng quan, con đường làm quan bằng phẳng. Rảnh rỗi, còn có thể huấn luyện con gái đẹp." Quay đầu đẩy một một tên lính mới bên cạnh: "Hâm mộ đi?" Người lính này hất cằm: "Là lính nên lên chiến trường." Đường Sắt vừa lòng đánh vào anh lính một cái, sảng khoái nói: "Chúng ta đi." Dứt lời, một trước một sau,và anh lính này biến mấy trong đám sương buổi tối.
Sau này, anh lính này được phân là đội trưởng đội hai đại học A, Viên Lãng luôn cùng anh ta đối đầu,Đường Sắt hào giải cũng vô dụng. Sau cơn mưa, Đường Sắt tự kiểm điểm, có phải tự tạo nghiệt không thể sống hay không? Sau cái suy nghĩ này trên trời liền đánh một tiếng sét, không suy nghĩ nửa.
Trương Nam cảm thấy ngày đó, mặt Viên Lãng như bị đám sương che khuất, làm cho người ta không thấy rõ lắm, nhớ lại gần đây anh hay để ý đến tài liệu bộ đội đặc chủng, cân nhắc không muốn nói gì, Viên Lãng đột nhiên lên tiếng: "Trương Nam, có dám đến hay không?" Trương Nam cắn răng một cái: "Dám!"
Quét chân, vác vai, khóa cổ, động tác Viên Lãng lưu loát, hành văn mạch lạc. Đây là từ sau khi Đường Sắt xuất hiện, Trương Nam bị Viên Lãng ném xuống đất lần thứ bảy, đau chết người, cả người đau đớn như tan xương. Trong nháy mắt Trương Nam rất muốn được buông tha, ngẩng đầu lại thấy ánh mắt cháy bỏng của Viên Lãng. Như thế này cũng không được, Trương Nam bĩu môi một cái, nhấc chân đá về phía vết thương cũa Viên Lãng, khi dễ anh bị thương không tiện. Ai biết Viên Lãng đang tính toán gì đứng bất động, Trương Nam đá một cước đến bên cạnh anh, hận anh không né, cũng chỉ biết dừng lại.
Tay Viên Lãng túm Trương Nam lên, hung hăng đạp cô một cái té ngã, tròng mắt hơi híp, nghiến răng nghiến lợi: "Lòng dạ đàn bà! Lại đến."
Một cước đá này quá nặng , Trương Nam từ chối không đứng lên. Viên Lãng giống như bừng tĩnh chạy tới: "Nam Nam. . ."
Chủ nhiệm Lý đã sớm đứng ở xa, thấy tình hình không ổn, cũng bước nhanh chạy tới. Thấy chủ nhiệm Lý đến can thiệp, Trương Nam cảm thấy lay chuyển, nghiêng người bắt lấy chân Viên Lãng như làm xấu: "Huấn luyện viên, tôi cầu xin ông, cho tôi một phát súng để cho tôi chết thoải mái được không?" Viên Lãng dừng lại, nhìn chủ nhiệm Lý, cúi đầu cười, chân trái khều nhẹ khủy tay Trương Nam: "Cô đứng lên đi."
Trương Nam tiện thể lăn qua bên cạnh, trước quỳ chân sau, điều chỉnh một chút, nhẹ nhàng đứng lên, cười với chủ nhiệm Lý: "Chủ nhiệm, tôi lại dọa ông rồi." Chủ nhiệm Lý cười, sờ Trương Nam đầu, không nói cái gì, tránh ra.
Viên Lãng thấy chủ nhiệm Lý đi xa, liền kéo Trương Nam trở về phòng bệnh. Xác nhận đã đóng cửa, Viên Lãng cắn răng gầm nhẹ: "Thiếu úy! Ngồi trên giường đi!" Không cần phân trần ấn Trương Nam ngồi xuống giường, dè dặt cẩn thận xoắn lấy ống quần của cô, không ngoài dự đoán, da thịt bầm tím đen một mảng lớn, một chổ bị xước nhỏ, Viên Lãng bóp ra máu. Viên Lãng ảo não thở dài một hơi, cau mày: "Cô là người chết à? Sao không nói?" Trương Nam cười đơn thuần với anh: "Tôi nói, huấn luyện viên, ông giết tôi đi."
Viên Lãng không nói gì, tìm thuốc và băng gạc, mải miết giúp Trương Nam xử lý vết thương, cẩn thận nhìn xem, thật đã xong tốt, mới đứng lên, đối với đỉnh đầu Trương Nam nói: "Cô hiểu rõ tôi như vậy, sao lại giả vờ ngớ ngẫn? Lần sau dỗ tôi, cũng phải chú ý an toàn của mình." Trương Nam rầu rĩ nói: "Tôi là muốn anh biết chuyện, anh chính là người lớn. Tôi dỗ anh làm sao?" Đột nhiên ôm lấy eo Viên Lãng, xoa miệng vết thương của anh. Rất nhanh, Viên Lãng cảm thấy trên eo mình bị nước mắt làm ướt.
Vỗ nhẹ lưng Trương Nam an ủi, Viên Lãng cau mày nói: "Cô bé ngốc."