Đường Sắt bị Trương Nam làm cho chấn động dữ dội, im lặng thật lâu, vỗ vai cô: "Đứa bé ngoan. Tôi xin lỗi cô." Lúc đó bản thân Trương Nam cũng bị lời nói không xấu hổ của mình làm cho chấn động, không đi theo Đường Sắt hỏi vì sao xin lỗi với mình, sơ suất này, làm cho tay cô nắm chặt thật lâu.
Giữa trưa ngày thứ hai, hiện trường tuyển chọn cơ hồ không còn người tham gia, Trương Nam cũng thoải mái rất nhiều, dựa vào xe bên cạnh của Đường Sắt ở cuối điểm diễn tập, nhìn về phía xa. Trong khói thuốc súng dày đặc, có bóng dáng quen thuộc chạy tới, Đường Sắt còn lấy ống nhòm quan sát, Trương Nam bên cạnh cười lớn như đứa bé: "Thiết đội! Anh ấy đã trở lại!"
Viên Lãng là người thứ nhất tới vị trí quy định, không bị thương tổn chút nào hoàn thành nhiệm vụ tốt, thuận lợi thông qua lựa chọn của đại đội A. Tạo nên thành tích tốt nhất trong tuyển chọn, nhiều năm sau cũng không có người phá vỡ.
Trương Nam chạy tới chỗ Viên Lãng, đầu tiên là đánh giá anh từ trên xuống dưới không bị thương, mới yên tâm, lại còn đưa cho anh hộp cơm và nước còn ấm, cười đến cong mặt mày...
Viên Lãng yên lặng nhận lấy, không nói chuyện.
Cảm giác không tốt, Trương Nam nhếch miệng, chỉ mong tin tưởng là anh ấy quá mệt, sau đó cảm thấy hài lòng nhìn Viên Lãng ăn cơm như hổ đối, nghĩ: Quản anh là lính của lão A ở đâu? Nếu có thể cả đời cơm bưng nước rót cho anh như vậy, thì tốt rồi...
Rất dễ nhìn anh ăn uống no, Trương Nam nắm lấy cánh tay Viên Lãng nhẹ nhàng lắc lư: "Viên Lãng, tôi biết rất mệt, nhưng là tôi nói cho anh nghe, Nguyên Đán, bệnh viện chúng tôi có liên hoan, đến lúc đó tôi múa ballet, Gisele đó. Còn có một tuần, anh có tới xem hay không?" Ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Sắc mặt Viên Lãng phức tạp nhìn cô thật lâu, rõ ràng có chuyện muốn nói, nhưng trong lòng từng trận đau đớn , hơn nữa thấy Trương Nam như cừu non lắc lư cánh tay mình, vẻ mặt toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình, thật đáng yêu...
Viên Lãng nhắm chặt mắt, nhi nữ tình trường, anh hùng nhụt chí. Cuối cùng anh ấy gật đầu, cười miễn cưỡng: "Được, đến lúc đó tôi đi."
Đường sắt thuyết phục cùng đội trưởng Lưu , Viên Lãng ở lại lão hổ đoàn qua nguyên đán, ngày thứ hai năm mới, Đường Sắt mang Viên Lãng đi đến đại đội A. Bất ngờ đội trưởng Lưu đáp ứng rất thoải mái. Viên Lãng sau này mới biết, là Đường Sắt cùng chủ nhiệm Lý đem mối quan hệ tam giác Viên Lãng, Trương Nam cùng Vương Tiêu Kiệt thêm mắm thêm muối nói với đội trưởng Lưu, hơn nữa còn thổi phồng lên nó Vương Trường cha của Vương Tiêu Kiệt có âm mưu uy hiếp. Đội trưởng Lưu cảm thấy Trương Nam là than hồng nhan họa thủy, nhưng là lại xét thấy cô bé này trước kia là tự mình tiếp đón Viên Lãng, cũng không nói tốt cái gì, trong lòng cân nhắc thật lâu, cuối cùng vì lo lắng cho tiền đồ của Viên Lãng, quyết định nhịn đau thương từ bỏ những thứ yêu thích. Đương nhiên n năm sau, đội trưởng Lưu biết được căn bản Vương Trường không biết Viên Lãn, cùng lúc cũng biết Trương Nam ra sao, la lớn bị mắc mưu, hối hận thì đã muộn.
Nguyên Đán, hậu trường bệnh viện dã chiến, thời gian lên sân khấu còn sớm, Trương Nam liền bắt đầu tự mình trang điểm: Đã lâu không gặp, hôm nay Viên Lãng tới xem. . Lần này là lúc khiêu vũ Gisele hạnh phúc nhất: Gisele, người đẹp balle mơ mộng. Mái tóc đen cô búi lên gắn vào một hoa hồng; váy múa của cô màu hồng phấn dài qua gối, lông mi cô dài nhập vào tóc mai, mắt cô là sóng nước, môi cô là cánh hoa tươi, cánh tay cô như cành liễu. Buộc chặt giày múa, đứng lên di chuyển mũi chân một vòng, Gisele uyển chuyển mềm mại giống như tinh linh trong rừng.
Trương Nam thật vừa lòng, trang phục xinh đẹp, lấy gương soi mình, tự biết mình càng suy tư, trong lòng vụng trộm hỏi: Viên Lãng, anh nói, tôi có đẹp hay không?
Lúc này, Tiểu Triệu mở cửa hậu trường, nhanh nhẹn thò đầu đến: "Trương Nam, Viên Lãng nhà cậu gọi điện thoại tới, nói năm giờ, cái gì gặp nhau ở chỗ đồi 85 trên núi. Mà còn một giờ nữa là diễn, cậu có đi hay không?" Trương Nam ngẩn ngơ, hưng phấn nói: "Đợi một chút mình nghe điện thoại." Tiểu Triệu hoảng hốt một chút, cảm thấy một cái chớp mắt này, Trương Nam xinh đẹp như hoa xuân, có chút không đành lòng nói: "Anh ấy cúp rồi."
Trương Nam có chút thất vọng, cũng không thèm để ý. Nhìn đồng hồ treo tường, 4:30 vội vàng oán trách: "Đồ xấu, không nói sớm." Loáng một cái trước mắt Tiểu Triệu, cảm thấy Trương Nam như bươm bướm bay đi ra ngoài, thất thần: "Trương Nam! Giày, cậu không thể mang giày ballet chạy ra ngoài." Vương Tiêu Kiệt bên cạnh cười khổ cầm lấy giày Trương Nam, chạy đuổi theo.
Năm giờ, không biết có trể hay không? Viên Lãng chọn lựa ra sau liền không liên quan đến mình, nhất định là bận rộn đến chết, nhất định là anh ấy bận rộn... Nhưng mà... Lập tức sẽ xem mình biểu diễn, vì sao lại hẹn ở nơi này? Nhớ đi nhớ lại, mặt Trương Nam đỏ lên, dưới chân kìm hãm không được, chạy đến thở hỗn hển... Cô nói với bản thân mình: Không sao, chỉ cần nhìn thấy anh nhanh một chút, làm sao có thể có quan hệ?
Hoàng hôn trên ngọn núi, có loại hợp lòng người yên tĩnh.
Bình thường luôn có bóng dáng quen thuộc chờ ở điểm 85 trên cao, bây giờ không thấy người. Trương Nam nhìn xung quanh, ở chỗ tảng đá Viên Lãng thường ngồi, phát hiện một phong thư, trong lòng tức giận: Giờ nào rồi còn chơi đùa thần thần quỹ quỹ. Tôi muốn ra ngoài diễn! Vội vàng mở ra xem, mặt trên là chữ viết rồng bay phượng múa của Viên Lãng, rát đơn giãn: "Từng nghe người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, làm cho Chu Lang bị trọng tội. Từng vì uống say rượu mà dùng roi quật ngựa nổi danh, chỉ e tình nhiều mệt mỹ nhân. Nam Nam, thực xin lỗi." Trong phong thư, còn có phong bị báo cáo tình yêu bị xé nát
Trong chốc lát, Trương Nam cảm thấy: một tờ giấy mỏng manh chưa bao giờ nặng nề như thế, rơi xuống mặt đất trong nháy mắt nổ tung thật lớn, chấn động làm toàn bộ thế giới sắp lung lay sụp đổ. Trong đầu đều là âm thanh thác loạn cùng bóng dáng, bên tai là hai câu quy tắc hợp lại lập lại nhiều lần: làm cho Chu Lang thêm trọng tội .. Chỉ e tình nhiều mệt mỹ nhân...
Vừa mới kết thúc chạy đường dài lên núi thân thể cảm thấy hít thở không thông, giống như bị một đôi tay xiết chặt ở cổ, càng bóp càng chặt. Cuối cùng Trương Nam không duy trì được, yếu đuối ngồi trên tảng đá, ngơ ngác hỏi một câu: "Viên Lãng, vì sao anh không ở đây?"
Viên Lãng ở đây. Lúc này Viên Lãng mặc quần áo ngụy trang đứng ở tàng cây, im lặng nhìn: Nhìn Trương Nam xinh đẹp như tinh linh kích động chạy tới, trang điểm thành một cô gái xinh đẹp lộng lẫy, ánh sáng lung linh. Nhìn cô yêu thương mở thư của mình ra, nhìn cô sa sút không còn chút máu ngây ngô ở đó, giống như đang che chở bản thân yếu ớt đáng thương giữa bão tố.
Trong nháy mắt đó, Viên Lãng cảm thấy cô đau lòng như cắt, anh không nghĩ tới, Trương Nam hồn bay phách lạc, còn xinh đẹp như vậy, Nam Nam, bề ngoài như bông hoa tròn trĩnh, là viên minh châu có một không hai...
Sắc trời ảm đảm dần xuống núi, nhiệt độ không khí trở nên thấp, Trương Nam vẫn không nhúc nhích, Viên Lãng cũng không nhúc nhích, thấy mặt trời xuống núi chiếu lên sắc vàng trên làn váy của cô, nhìn Trương Nam chậm rải ở trong trời chiều biến thành phác họa...
May mắn hoặc bất hạnh, lúc Viên Lãng nhịn không được yếu đuối muốn đi ra, Vương Tiêu Kiệt cầm giày Trương Nam đuổi theo.
Vương Tiêu Kiệt kinh ngạc nhìn Trương Nam như cánh hoa run run trong gió, quan sát chung quanh, dù sao cũng là quân nhân, phản ứng rất nhanh, anh ta nhanh chóng tìm ra được Viên Lãng. Viên Lãng nghe được anh ta hung hăng nguyền rũa mình một câu: Viên Lãng, mẹ nó khốn khiếp!
Sau đó bồng Trương Nam lên, cũng không quay đầu lại đi xuống núi.
Trương Nam yếu đuối dựa vào lòng anh ta, giống như một thể xác đã mất đi linh hồn.
Viên Lãng nhẹ nhàng thở ra trong góc tối, như dồn hết tâm trí không chú ý mà ngực căng ra thật đau: Hoàng tử cứu đi công chúa, để lại bóng tối cho yêu quái. Đây là kết cục tốt đẹp của câu chuyện cổ tích, đúng hay không?
Nhiều năm sau, Viên Lãng vào trong núi nhìn hoàng hôn, vẫn nghĩ tới chuyện này, sau đó cảm thấy: Mình đúng là kẻ xấu.
Vương Tiêu Kiệt ôm Trương Nam chạy về hậu trường, muốn mang cô trở về nghĩ ngơi. Đúng lúc này, Tiểu Chu ở phía sau khán đài hỗ trợ thò đầu vào: Nam Nam, tới lượt Gisele của cậu lên sân khấu rồi." Vương Tiêu Kiệt ôm đầu Trương Nam vào trong ngực, dè dặt cẩn trọng: "Nam Nam, anh không nhảy nữa. Được không? Sư huynh đưa em về nhà." "Về nhà?" Trương Nam như vừa tỉnh mộng ngẩng đầu lên: "Không, sư huynh, em muốn khiêu vũ." Nói xong cố chấp giãy giụa ở trong ngực Vương Tiêu Kiệt. Trương Nam tùy hứng khác thường làm cho Vương Tiêu Kiệt không dám buông tay ra, dìu cô bước lên vũ đài.
Màn lớn kéo ra, âm nhạc vang lên, đèn pha chiếu lên tắm thân Trương Nam trắng như phấn xinh đẹp đã từng đắm chìm trong tình yêu của Gisele. Cố gắng nhớ lại lời giáo sư đã nói: "Gisele lúc này, mối tình đầu, ngây thơ động lòng người, xinh đẹp khoe ra tình yêu của mình, toàn thân có ánh sáng tỏa ra. Cô ấy còn không biết bản thân sẽ bị tình yêu vứt bỏ, cười, Trương Nam cô muốn cười. Ít nhất giờ phút này, Gisele là như vậy." Trương Nam chết lặng yêu cầu bản thân, muốn cười, tôi muốn cười, bởi vì Gisele đã thiếu hạnh phúc như vậy. Nhấc tay, nhấc chân, bên trái, bên phải, nhảy, xoay chuyển... Động tác vũ đạo hoàn thành thật sự thuận lợi, tiếng âm nhạc vang lên ra khỏi cửa, Trương Nam vì giọng điệu bé nhỏ, bắt đầu động tác khó khăn nhất xoay 16 cái liên tục... Một cái, hai cái, ba cái, mặc kệ xương sườn co rút lại giống như ngũ tạng bị đè nén; bảy, tám, chín, mặc kệ trái tim giống như đau đớn sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào; 11, 12, 13... Khiến cho tôi rơi xuống như vậy, nếu tôi không ngừng, giấc mộng tình yêu Gisele, có phải hay không, sẽ không tịnh? Cuối cùng một cái xoay người hoa lệ, Trương Nam khó tin hoàn thành 16 cái xoay tròn, đứng vững vàng ở giữa đài, xinh đẹp đến nghiêng thành.
Dưới khán đài tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên.
Nhìn những người dưới khán đài, Trương Nam mê man suy nghĩ: Vì sao vỗ tay? Chẳng lẽ các người cười nhạo Gisele sắp mất đi tình yêu cùng mạng sống sao? Sau đó cô mê man nở nụ cười: Gisele, cô gái ngốc!
Cổ họng dâng lên mùi máu tanh lạ thường, Trương Nam nhịn không được ho một tiếng, đột nhiên máu tươi không khống chế được phun ra từ lỗ mũi, văng tung tóe lên chiếc váy trắng như tuyết. Trương Nam cố gắng đứng thẳng thân thể, vị trí tấm màn lớn cùng sàn nhà biến hóa trong nháy mắt, bên tai nghe âm thanh ồn ào, gương mặt sư huynh sốt ruột xuất hiện trong tầm nhìn trước khi hôn mê.
Cuối cùng ngã xuống: Viên Lãng, đừng làm cho Gisele chết? Được không?
Ngày 2 tháng 1. Chia tay đội trưởng Lưu cùng chiến hữu, Đường Sắt nói với Viên Lãng: "Cho cậu một ngày có đủ hay không?" Viên Lãng lắc đầu: "Không cần thiết. Đi bây giờ." Đường Sắt nhíu mày: "Không tới xem cô ấy sao?" Ngực chịu đựng từng trận đau đớn, Viên Lãng kiên định lắc đầu: "Không cần." Đường Sắt đặc biệt thận trọng nói với Viên Lãng: "Trước kia tôi hiểu lầm cô ấy rồi. Đồng chí Trương Nam là đồng chí tốt khó tìm được, khó có được một cô dâu tốt." Ngừng một chút: "Ngày đó cậu tham gia chọn lựa, ở trong doanh trại, cô ấy nói, muốn cùng cậu cùng sinh cùng chết. Viên Lãng, trong lòng cô ấy chỉ có một mình cậu."
Viên Lãng như gặp phải bom mìn nhìn Đường sắt, thân thể cứng ngắc, cắn răng. Một lúc lâu sau, anh cố gắng áp chế làm viền mắt đỏ lên, cố chấp lắc đầu: "Thiết đội,tôi không thể tìm cô ấy nữa rồi." Đường Sắt nặng nề gật đầu, "Qua vài ngày cũng tốt." Nói xong đánh vào bả vai anh một quyền, yên lặng suy nghĩ: Thật xin lỗi bọn nhỏ. Các người đều rất xuất sắc, trưởng thành cũng rất thuận lợi. Tôi ở chỗ tự cho là đúng. Chỉ hy vọng khó khăn trước mắt cho thể cho các người trưởng thành hơn trong tương lai, đi qua, các người sẽ càng biết trân trọng...
Mấy tháng sau, Viên Lãng trong lúc chấp hành nhiệm vụ, bởi vì cánh tay bị đâm làm tổn thương, máu chảy không ngừng được đưa đến bệnh viện dã chiến. Tiểu Chu câm giận nhìn hắn cả buổi trời, một miếng băng vệ sinh, từ một bên băng qua bên kia, hoàn thành sát trùng cho anh, Viên Lãng yên lặng một bên, không lên tiếng.
Bất quá chủ nhiệm Lý nhìn thấy, đem Viên Lãng kéo đến phòng trị liệu khử trùng, trước khi đi ngang qua phòng điều trị Viên Lãng dừng lại, ánh mắt Viên Lãng mơ hồ, giống như tìm ai đó của anh.
Chủ nhiệm Lý không nói một tiếng nào giúp Viên Lãng băng bó miệng vết thương thật tốt, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, chủ nhiệm Lý do dự một chút, nói với anh: "Tết nguyên đán lúc biểu diễn, Trương Nam khiêu vũ, sau dó ở trên đài đột nhiên bị vỡ mạch máu vách phế quan. Ở bệnh viện chúng tôi ngây ngô một tuần...Tổ chức cùng người nhà nghiên cứu sau đó quyết định để Tiểu Vương đưa cô trở về Bắc Kinh tiếp tục trị liệu..." Nói tới đây, thở dài, nhìn sắc mặt Viên Lãng trắng bệch trong nháy mắt, tâm nói: hiếm thấy tiểu tử cậu còn có lương tâm. Câm một cái bao đưa cho anh: "Cái gì cô ấy cũng cầm đi, liền để lại cái này. Người nhà chết sống cũng không cần."
Viên Lãng máy móc mở gói đồ ra: Đập vào tầm mắt là một một mảnh trắng như phấn xinh đẹp, thuộc về vũ khúc nghê thường của tình yêu con gái, mặt trên dính một mảng lớn máu nhìn thấy đến ghê người, giống như bông hoa nở rộ.
Trương Nam, người đẹp như hoa mùa xuân.
Vẻ mặt Viên Lãng cứng lại hít một hơi thật dài, chủ nhiệm Lý vỗ bờ vai anh, đi ra ngoài. Viên Lãng cảm thấy hốc mắt nóng bỏng, anh không quan tâm ở cái nơi xa lạ này tự do khóc, đầu anh chôn chặt vào trang phục múa.
Đường Sắt bị Trương Nam làm cho chấn động dữ dội, im lặng thật lâu, vỗ vai cô: "Đứa bé ngoan. Tôi xin lỗi cô." Lúc đó bản thân Trương Nam cũng bị lời nói không xấu hổ của mình làm cho chấn động, không đi theo Đường Sắt hỏi vì sao xin lỗi với mình, sơ suất này, làm cho tay cô nắm chặt thật lâu.
Giữa trưa ngày thứ hai, hiện trường tuyển chọn cơ hồ không còn người tham gia, Trương Nam cũng thoải mái rất nhiều, dựa vào xe bên cạnh của Đường Sắt ở cuối điểm diễn tập, nhìn về phía xa. Trong khói thuốc súng dày đặc, có bóng dáng quen thuộc chạy tới, Đường Sắt còn lấy ống nhòm quan sát, Trương Nam bên cạnh cười lớn như đứa bé: "Thiết đội! Anh ấy đã trở lại!"
Viên Lãng là người thứ nhất tới vị trí quy định, không bị thương tổn chút nào hoàn thành nhiệm vụ tốt, thuận lợi thông qua lựa chọn của đại đội A. Tạo nên thành tích tốt nhất trong tuyển chọn, nhiều năm sau cũng không có người phá vỡ.
Trương Nam chạy tới chỗ Viên Lãng, đầu tiên là đánh giá anh từ trên xuống dưới không bị thương, mới yên tâm, lại còn đưa cho anh hộp cơm và nước còn ấm, cười đến cong mặt mày...
Viên Lãng yên lặng nhận lấy, không nói chuyện.
Cảm giác không tốt, Trương Nam nhếch miệng, chỉ mong tin tưởng là anh ấy quá mệt, sau đó cảm thấy hài lòng nhìn Viên Lãng ăn cơm như hổ đối, nghĩ: Quản anh là lính của lão A ở đâu? Nếu có thể cả đời cơm bưng nước rót cho anh như vậy, thì tốt rồi...
Rất dễ nhìn anh ăn uống no, Trương Nam nắm lấy cánh tay Viên Lãng nhẹ nhàng lắc lư: "Viên Lãng, tôi biết rất mệt, nhưng là tôi nói cho anh nghe, Nguyên Đán, bệnh viện chúng tôi có liên hoan, đến lúc đó tôi múa ballet, Gisele đó. Còn có một tuần, anh có tới xem hay không?" Ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Sắc mặt Viên Lãng phức tạp nhìn cô thật lâu, rõ ràng có chuyện muốn nói, nhưng trong lòng từng trận đau đớn , hơn nữa thấy Trương Nam như cừu non lắc lư cánh tay mình, vẻ mặt toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình, thật đáng yêu...
Viên Lãng nhắm chặt mắt, nhi nữ tình trường, anh hùng nhụt chí. Cuối cùng anh ấy gật đầu, cười miễn cưỡng: "Được, đến lúc đó tôi đi."
Đường sắt thuyết phục cùng đội trưởng Lưu , Viên Lãng ở lại lão hổ đoàn qua nguyên đán, ngày thứ hai năm mới, Đường Sắt mang Viên Lãng đi đến đại đội A. Bất ngờ đội trưởng Lưu đáp ứng rất thoải mái. Viên Lãng sau này mới biết, là Đường Sắt cùng chủ nhiệm Lý đem mối quan hệ tam giác Viên Lãng, Trương Nam cùng Vương Tiêu Kiệt thêm mắm thêm muối nói với đội trưởng Lưu, hơn nữa còn thổi phồng lên nó Vương Trường cha của Vương Tiêu Kiệt có âm mưu uy hiếp. Đội trưởng Lưu cảm thấy Trương Nam là than hồng nhan họa thủy, nhưng là lại xét thấy cô bé này trước kia là tự mình tiếp đón Viên Lãng, cũng không nói tốt cái gì, trong lòng cân nhắc thật lâu, cuối cùng vì lo lắng cho tiền đồ của Viên Lãng, quyết định nhịn đau thương từ bỏ những thứ yêu thích. Đương nhiên n năm sau, đội trưởng Lưu biết được căn bản Vương Trường không biết Viên Lãn, cùng lúc cũng biết Trương Nam ra sao, la lớn bị mắc mưu, hối hận thì đã muộn.
Nguyên Đán, hậu trường bệnh viện dã chiến, thời gian lên sân khấu còn sớm, Trương Nam liền bắt đầu tự mình trang điểm: Đã lâu không gặp, hôm nay Viên Lãng tới xem. . Lần này là lúc khiêu vũ Gisele hạnh phúc nhất: Gisele, người đẹp balle mơ mộng. Mái tóc đen cô búi lên gắn vào một hoa hồng; váy múa của cô màu hồng phấn dài qua gối, lông mi cô dài nhập vào tóc mai, mắt cô là sóng nước, môi cô là cánh hoa tươi, cánh tay cô như cành liễu. Buộc chặt giày múa, đứng lên di chuyển mũi chân một vòng, Gisele uyển chuyển mềm mại giống như tinh linh trong rừng.
Trương Nam thật vừa lòng, trang phục xinh đẹp, lấy gương soi mình, tự biết mình càng suy tư, trong lòng vụng trộm hỏi: Viên Lãng, anh nói, tôi có đẹp hay không?
Lúc này, Tiểu Triệu mở cửa hậu trường, nhanh nhẹn thò đầu đến: "Trương Nam, Viên Lãng nhà cậu gọi điện thoại tới, nói năm giờ, cái gì gặp nhau ở chỗ đồi trên núi. Mà còn một giờ nữa là diễn, cậu có đi hay không?" Trương Nam ngẩn ngơ, hưng phấn nói: "Đợi một chút mình nghe điện thoại." Tiểu Triệu hoảng hốt một chút, cảm thấy một cái chớp mắt này, Trương Nam xinh đẹp như hoa xuân, có chút không đành lòng nói: "Anh ấy cúp rồi."
Trương Nam có chút thất vọng, cũng không thèm để ý. Nhìn đồng hồ treo tường, : vội vàng oán trách: "Đồ xấu, không nói sớm." Loáng một cái trước mắt Tiểu Triệu, cảm thấy Trương Nam như bươm bướm bay đi ra ngoài, thất thần: "Trương Nam! Giày, cậu không thể mang giày ballet chạy ra ngoài." Vương Tiêu Kiệt bên cạnh cười khổ cầm lấy giày Trương Nam, chạy đuổi theo.
Năm giờ, không biết có trể hay không? Viên Lãng chọn lựa ra sau liền không liên quan đến mình, nhất định là bận rộn đến chết, nhất định là anh ấy bận rộn... Nhưng mà... Lập tức sẽ xem mình biểu diễn, vì sao lại hẹn ở nơi này? Nhớ đi nhớ lại, mặt Trương Nam đỏ lên, dưới chân kìm hãm không được, chạy đến thở hỗn hển... Cô nói với bản thân mình: Không sao, chỉ cần nhìn thấy anh nhanh một chút, làm sao có thể có quan hệ?
Hoàng hôn trên ngọn núi, có loại hợp lòng người yên tĩnh.
Bình thường luôn có bóng dáng quen thuộc chờ ở điểm trên cao, bây giờ không thấy người. Trương Nam nhìn xung quanh, ở chỗ tảng đá Viên Lãng thường ngồi, phát hiện một phong thư, trong lòng tức giận: Giờ nào rồi còn chơi đùa thần thần quỹ quỹ. Tôi muốn ra ngoài diễn! Vội vàng mở ra xem, mặt trên là chữ viết rồng bay phượng múa của Viên Lãng, rát đơn giãn: "Từng nghe người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, làm cho Chu Lang bị trọng tội. Từng vì uống say rượu mà dùng roi quật ngựa nổi danh, chỉ e tình nhiều mệt mỹ nhân. Nam Nam, thực xin lỗi." Trong phong thư, còn có phong bị báo cáo tình yêu bị xé nát
Trong chốc lát, Trương Nam cảm thấy: một tờ giấy mỏng manh chưa bao giờ nặng nề như thế, rơi xuống mặt đất trong nháy mắt nổ tung thật lớn, chấn động làm toàn bộ thế giới sắp lung lay sụp đổ. Trong đầu đều là âm thanh thác loạn cùng bóng dáng, bên tai là hai câu quy tắc hợp lại lập lại nhiều lần: làm cho Chu Lang thêm trọng tội .. Chỉ e tình nhiều mệt mỹ nhân...
Vừa mới kết thúc chạy đường dài lên núi thân thể cảm thấy hít thở không thông, giống như bị một đôi tay xiết chặt ở cổ, càng bóp càng chặt. Cuối cùng Trương Nam không duy trì được, yếu đuối ngồi trên tảng đá, ngơ ngác hỏi một câu: "Viên Lãng, vì sao anh không ở đây?"
Viên Lãng ở đây. Lúc này Viên Lãng mặc quần áo ngụy trang đứng ở tàng cây, im lặng nhìn: Nhìn Trương Nam xinh đẹp như tinh linh kích động chạy tới, trang điểm thành một cô gái xinh đẹp lộng lẫy, ánh sáng lung linh. Nhìn cô yêu thương mở thư của mình ra, nhìn cô sa sút không còn chút máu ngây ngô ở đó, giống như đang che chở bản thân yếu ớt đáng thương giữa bão tố.
Trong nháy mắt đó, Viên Lãng cảm thấy cô đau lòng như cắt, anh không nghĩ tới, Trương Nam hồn bay phách lạc, còn xinh đẹp như vậy, Nam Nam, bề ngoài như bông hoa tròn trĩnh, là viên minh châu có một không hai...
Sắc trời ảm đảm dần xuống núi, nhiệt độ không khí trở nên thấp, Trương Nam vẫn không nhúc nhích, Viên Lãng cũng không nhúc nhích, thấy mặt trời xuống núi chiếu lên sắc vàng trên làn váy của cô, nhìn Trương Nam chậm rải ở trong trời chiều biến thành phác họa...
May mắn hoặc bất hạnh, lúc Viên Lãng nhịn không được yếu đuối muốn đi ra, Vương Tiêu Kiệt cầm giày Trương Nam đuổi theo.
Vương Tiêu Kiệt kinh ngạc nhìn Trương Nam như cánh hoa run run trong gió, quan sát chung quanh, dù sao cũng là quân nhân, phản ứng rất nhanh, anh ta nhanh chóng tìm ra được Viên Lãng. Viên Lãng nghe được anh ta hung hăng nguyền rũa mình một câu: Viên Lãng, mẹ nó khốn khiếp!
Sau đó bồng Trương Nam lên, cũng không quay đầu lại đi xuống núi.
Trương Nam yếu đuối dựa vào lòng anh ta, giống như một thể xác đã mất đi linh hồn.
Viên Lãng nhẹ nhàng thở ra trong góc tối, như dồn hết tâm trí không chú ý mà ngực căng ra thật đau: Hoàng tử cứu đi công chúa, để lại bóng tối cho yêu quái. Đây là kết cục tốt đẹp của câu chuyện cổ tích, đúng hay không?
Nhiều năm sau, Viên Lãng vào trong núi nhìn hoàng hôn, vẫn nghĩ tới chuyện này, sau đó cảm thấy: Mình đúng là kẻ xấu.
Vương Tiêu Kiệt ôm Trương Nam chạy về hậu trường, muốn mang cô trở về nghĩ ngơi. Đúng lúc này, Tiểu Chu ở phía sau khán đài hỗ trợ thò đầu vào: Nam Nam, tới lượt Gisele của cậu lên sân khấu rồi." Vương Tiêu Kiệt ôm đầu Trương Nam vào trong ngực, dè dặt cẩn trọng: "Nam Nam, anh không nhảy nữa. Được không? Sư huynh đưa em về nhà." "Về nhà?" Trương Nam như vừa tỉnh mộng ngẩng đầu lên: "Không, sư huynh, em muốn khiêu vũ." Nói xong cố chấp giãy giụa ở trong ngực Vương Tiêu Kiệt. Trương Nam tùy hứng khác thường làm cho Vương Tiêu Kiệt không dám buông tay ra, dìu cô bước lên vũ đài.
Màn lớn kéo ra, âm nhạc vang lên, đèn pha chiếu lên tắm thân Trương Nam trắng như phấn xinh đẹp đã từng đắm chìm trong tình yêu của Gisele. Cố gắng nhớ lại lời giáo sư đã nói: "Gisele lúc này, mối tình đầu, ngây thơ động lòng người, xinh đẹp khoe ra tình yêu của mình, toàn thân có ánh sáng tỏa ra. Cô ấy còn không biết bản thân sẽ bị tình yêu vứt bỏ, cười, Trương Nam cô muốn cười. Ít nhất giờ phút này, Gisele là như vậy." Trương Nam chết lặng yêu cầu bản thân, muốn cười, tôi muốn cười, bởi vì Gisele đã thiếu hạnh phúc như vậy. Nhấc tay, nhấc chân, bên trái, bên phải, nhảy, xoay chuyển... Động tác vũ đạo hoàn thành thật sự thuận lợi, tiếng âm nhạc vang lên ra khỏi cửa, Trương Nam vì giọng điệu bé nhỏ, bắt đầu động tác khó khăn nhất xoay cái liên tục... Một cái, hai cái, ba cái, mặc kệ xương sườn co rút lại giống như ngũ tạng bị đè nén; bảy, tám, chín, mặc kệ trái tim giống như đau đớn sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào; , , ... Khiến cho tôi rơi xuống như vậy, nếu tôi không ngừng, giấc mộng tình yêu Gisele, có phải hay không, sẽ không tịnh? Cuối cùng một cái xoay người hoa lệ, Trương Nam khó tin hoàn thành cái xoay tròn, đứng vững vàng ở giữa đài, xinh đẹp đến nghiêng thành.
Dưới khán đài tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên.
Nhìn những người dưới khán đài, Trương Nam mê man suy nghĩ: Vì sao vỗ tay? Chẳng lẽ các người cười nhạo Gisele sắp mất đi tình yêu cùng mạng sống sao? Sau đó cô mê man nở nụ cười: Gisele, cô gái ngốc!
Cổ họng dâng lên mùi máu tanh lạ thường, Trương Nam nhịn không được ho một tiếng, đột nhiên máu tươi không khống chế được phun ra từ lỗ mũi, văng tung tóe lên chiếc váy trắng như tuyết. Trương Nam cố gắng đứng thẳng thân thể, vị trí tấm màn lớn cùng sàn nhà biến hóa trong nháy mắt, bên tai nghe âm thanh ồn ào, gương mặt sư huynh sốt ruột xuất hiện trong tầm nhìn trước khi hôn mê.
Cuối cùng ngã xuống: Viên Lãng, đừng làm cho Gisele chết? Được không?
Ngày tháng . Chia tay đội trưởng Lưu cùng chiến hữu, Đường Sắt nói với Viên Lãng: "Cho cậu một ngày có đủ hay không?" Viên Lãng lắc đầu: "Không cần thiết. Đi bây giờ." Đường Sắt nhíu mày: "Không tới xem cô ấy sao?" Ngực chịu đựng từng trận đau đớn, Viên Lãng kiên định lắc đầu: "Không cần." Đường Sắt đặc biệt thận trọng nói với Viên Lãng: "Trước kia tôi hiểu lầm cô ấy rồi. Đồng chí Trương Nam là đồng chí tốt khó tìm được, khó có được một cô dâu tốt." Ngừng một chút: "Ngày đó cậu tham gia chọn lựa, ở trong doanh trại, cô ấy nói, muốn cùng cậu cùng sinh cùng chết. Viên Lãng, trong lòng cô ấy chỉ có một mình cậu."
Viên Lãng như gặp phải bom mìn nhìn Đường sắt, thân thể cứng ngắc, cắn răng. Một lúc lâu sau, anh cố gắng áp chế làm viền mắt đỏ lên, cố chấp lắc đầu: "Thiết đội,tôi không thể tìm cô ấy nữa rồi." Đường Sắt nặng nề gật đầu, "Qua vài ngày cũng tốt." Nói xong đánh vào bả vai anh một quyền, yên lặng suy nghĩ: Thật xin lỗi bọn nhỏ. Các người đều rất xuất sắc, trưởng thành cũng rất thuận lợi. Tôi ở chỗ tự cho là đúng. Chỉ hy vọng khó khăn trước mắt cho thể cho các người trưởng thành hơn trong tương lai, đi qua, các người sẽ càng biết trân trọng...
Mấy tháng sau, Viên Lãng trong lúc chấp hành nhiệm vụ, bởi vì cánh tay bị đâm làm tổn thương, máu chảy không ngừng được đưa đến bệnh viện dã chiến. Tiểu Chu câm giận nhìn hắn cả buổi trời, một miếng băng vệ sinh, từ một bên băng qua bên kia, hoàn thành sát trùng cho anh, Viên Lãng yên lặng một bên, không lên tiếng.
Bất quá chủ nhiệm Lý nhìn thấy, đem Viên Lãng kéo đến phòng trị liệu khử trùng, trước khi đi ngang qua phòng điều trị Viên Lãng dừng lại, ánh mắt Viên Lãng mơ hồ, giống như tìm ai đó của anh.
Chủ nhiệm Lý không nói một tiếng nào giúp Viên Lãng băng bó miệng vết thương thật tốt, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, chủ nhiệm Lý do dự một chút, nói với anh: "Tết nguyên đán lúc biểu diễn, Trương Nam khiêu vũ, sau dó ở trên đài đột nhiên bị vỡ mạch máu vách phế quan. Ở bệnh viện chúng tôi ngây ngô một tuần...Tổ chức cùng người nhà nghiên cứu sau đó quyết định để Tiểu Vương đưa cô trở về Bắc Kinh tiếp tục trị liệu..." Nói tới đây, thở dài, nhìn sắc mặt Viên Lãng trắng bệch trong nháy mắt, tâm nói: hiếm thấy tiểu tử cậu còn có lương tâm. Câm một cái bao đưa cho anh: "Cái gì cô ấy cũng cầm đi, liền để lại cái này. Người nhà chết sống cũng không cần."
Viên Lãng máy móc mở gói đồ ra: Đập vào tầm mắt là một một mảnh trắng như phấn xinh đẹp, thuộc về vũ khúc nghê thường của tình yêu con gái, mặt trên dính một mảng lớn máu nhìn thấy đến ghê người, giống như bông hoa nở rộ.
Trương Nam, người đẹp như hoa mùa xuân.
Vẻ mặt Viên Lãng cứng lại hít một hơi thật dài, chủ nhiệm Lý vỗ bờ vai anh, đi ra ngoài. Viên Lãng cảm thấy hốc mắt nóng bỏng, anh không quan tâm ở cái nơi xa lạ này tự do khóc, đầu anh chôn chặt vào trang phục múa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đường Sắt bị Trương Nam làm cho chấn động dữ dội, im lặng thật lâu, vỗ vai cô: "Đứa bé ngoan. Tôi xin lỗi cô." Lúc đó bản thân Trương Nam cũng bị lời nói không xấu hổ của mình làm cho chấn động, không đi theo Đường Sắt hỏi vì sao xin lỗi với mình, sơ suất này, làm cho tay cô nắm chặt thật lâu.
Giữa trưa ngày thứ hai, hiện trường tuyển chọn cơ hồ không còn người tham gia, Trương Nam cũng thoải mái rất nhiều, dựa vào xe bên cạnh của Đường Sắt ở cuối điểm diễn tập, nhìn về phía xa. Trong khói thuốc súng dày đặc, có bóng dáng quen thuộc chạy tới, Đường Sắt còn lấy ống nhòm quan sát, Trương Nam bên cạnh cười lớn như đứa bé: "Thiết đội! Anh ấy đã trở lại!"
Viên Lãng là người thứ nhất tới vị trí quy định, không bị thương tổn chút nào hoàn thành nhiệm vụ tốt, thuận lợi thông qua lựa chọn của đại đội A. Tạo nên thành tích tốt nhất trong tuyển chọn, nhiều năm sau cũng không có người phá vỡ.
Trương Nam chạy tới chỗ Viên Lãng, đầu tiên là đánh giá anh từ trên xuống dưới không bị thương, mới yên tâm, lại còn đưa cho anh hộp cơm và nước còn ấm, cười đến cong mặt mày...
Viên Lãng yên lặng nhận lấy, không nói chuyện.
Cảm giác không tốt, Trương Nam nhếch miệng, chỉ mong tin tưởng là anh ấy quá mệt, sau đó cảm thấy hài lòng nhìn Viên Lãng ăn cơm như hổ đối, nghĩ: Quản anh là lính của lão A ở đâu? Nếu có thể cả đời cơm bưng nước rót cho anh như vậy, thì tốt rồi...
Rất dễ nhìn anh ăn uống no, Trương Nam nắm lấy cánh tay Viên Lãng nhẹ nhàng lắc lư: "Viên Lãng, tôi biết rất mệt, nhưng là tôi nói cho anh nghe, Nguyên Đán, bệnh viện chúng tôi có liên hoan, đến lúc đó tôi múa ballet, Gisele đó. Còn có một tuần, anh có tới xem hay không?" Ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Sắc mặt Viên Lãng phức tạp nhìn cô thật lâu, rõ ràng có chuyện muốn nói, nhưng trong lòng từng trận đau đớn , hơn nữa thấy Trương Nam như cừu non lắc lư cánh tay mình, vẻ mặt toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình, thật đáng yêu...
Viên Lãng nhắm chặt mắt, nhi nữ tình trường, anh hùng nhụt chí. Cuối cùng anh ấy gật đầu, cười miễn cưỡng: "Được, đến lúc đó tôi đi."
Đường sắt thuyết phục cùng đội trưởng Lưu , Viên Lãng ở lại lão hổ đoàn qua nguyên đán, ngày thứ hai năm mới, Đường Sắt mang Viên Lãng đi đến đại đội A. Bất ngờ đội trưởng Lưu đáp ứng rất thoải mái. Viên Lãng sau này mới biết, là Đường Sắt cùng chủ nhiệm Lý đem mối quan hệ tam giác Viên Lãng, Trương Nam cùng Vương Tiêu Kiệt thêm mắm thêm muối nói với đội trưởng Lưu, hơn nữa còn thổi phồng lên nó Vương Trường cha của Vương Tiêu Kiệt có âm mưu uy hiếp. Đội trưởng Lưu cảm thấy Trương Nam là than hồng nhan họa thủy, nhưng là lại xét thấy cô bé này trước kia là tự mình tiếp đón Viên Lãng, cũng không nói tốt cái gì, trong lòng cân nhắc thật lâu, cuối cùng vì lo lắng cho tiền đồ của Viên Lãng, quyết định nhịn đau thương từ bỏ những thứ yêu thích. Đương nhiên n năm sau, đội trưởng Lưu biết được căn bản Vương Trường không biết Viên Lãn, cùng lúc cũng biết Trương Nam ra sao, la lớn bị mắc mưu, hối hận thì đã muộn.
Nguyên Đán, hậu trường bệnh viện dã chiến, thời gian lên sân khấu còn sớm, Trương Nam liền bắt đầu tự mình trang điểm: Đã lâu không gặp, hôm nay Viên Lãng tới xem. . Lần này là lúc khiêu vũ Gisele hạnh phúc nhất: Gisele, người đẹp balle mơ mộng. Mái tóc đen cô búi lên gắn vào một hoa hồng; váy múa của cô màu hồng phấn dài qua gối, lông mi cô dài nhập vào tóc mai, mắt cô là sóng nước, môi cô là cánh hoa tươi, cánh tay cô như cành liễu. Buộc chặt giày múa, đứng lên di chuyển mũi chân một vòng, Gisele uyển chuyển mềm mại giống như tinh linh trong rừng.
Trương Nam thật vừa lòng, trang phục xinh đẹp, lấy gương soi mình, tự biết mình càng suy tư, trong lòng vụng trộm hỏi: Viên Lãng, anh nói, tôi có đẹp hay không?
Lúc này, Tiểu Triệu mở cửa hậu trường, nhanh nhẹn thò đầu đến: "Trương Nam, Viên Lãng nhà cậu gọi điện thoại tới, nói năm giờ, cái gì gặp nhau ở chỗ đồi 85 trên núi. Mà còn một giờ nữa là diễn, cậu có đi hay không?" Trương Nam ngẩn ngơ, hưng phấn nói: "Đợi một chút mình nghe điện thoại." Tiểu Triệu hoảng hốt một chút, cảm thấy một cái chớp mắt này, Trương Nam xinh đẹp như hoa xuân, có chút không đành lòng nói: "Anh ấy cúp rồi."
Trương Nam có chút thất vọng, cũng không thèm để ý. Nhìn đồng hồ treo tường, 4:30 vội vàng oán trách: "Đồ xấu, không nói sớm." Loáng một cái trước mắt Tiểu Triệu, cảm thấy Trương Nam như bươm bướm bay đi ra ngoài, thất thần: "Trương Nam! Giày, cậu không thể mang giày ballet chạy ra ngoài." Vương Tiêu Kiệt bên cạnh cười khổ cầm lấy giày Trương Nam, chạy đuổi theo.
Năm giờ, không biết có trể hay không? Viên Lãng chọn lựa ra sau liền không liên quan đến mình, nhất định là bận rộn đến chết, nhất định là anh ấy bận rộn... Nhưng mà... Lập tức sẽ xem mình biểu diễn, vì sao lại hẹn ở nơi này? Nhớ đi nhớ lại, mặt Trương Nam đỏ lên, dưới chân kìm hãm không được, chạy đến thở hỗn hển... Cô nói với bản thân mình: Không sao, chỉ cần nhìn thấy anh nhanh một chút, làm sao có thể có quan hệ?
Hoàng hôn trên ngọn núi, có loại hợp lòng người yên tĩnh.
Bình thường luôn có bóng dáng quen thuộc chờ ở điểm 85 trên cao, bây giờ không thấy người. Trương Nam nhìn xung quanh, ở chỗ tảng đá Viên Lãng thường ngồi, phát hiện một phong thư, trong lòng tức giận: Giờ nào rồi còn chơi đùa thần thần quỹ quỹ. Tôi muốn ra ngoài diễn! Vội vàng mở ra xem, mặt trên là chữ viết rồng bay phượng múa của Viên Lãng, rát đơn giãn: "Từng nghe người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, làm cho Chu Lang bị trọng tội. Từng vì uống say rượu mà dùng roi quật ngựa nổi danh, chỉ e tình nhiều mệt mỹ nhân. Nam Nam, thực xin lỗi." Trong phong thư, còn có phong bị báo cáo tình yêu bị xé nát
Trong chốc lát, Trương Nam cảm thấy: một tờ giấy mỏng manh chưa bao giờ nặng nề như thế, rơi xuống mặt đất trong nháy mắt nổ tung thật lớn, chấn động làm toàn bộ thế giới sắp lung lay sụp đổ. Trong đầu đều là âm thanh thác loạn cùng bóng dáng, bên tai là hai câu quy tắc hợp lại lập lại nhiều lần: làm cho Chu Lang thêm trọng tội .. Chỉ e tình nhiều mệt mỹ nhân...
Vừa mới kết thúc chạy đường dài lên núi thân thể cảm thấy hít thở không thông, giống như bị một đôi tay xiết chặt ở cổ, càng bóp càng chặt. Cuối cùng Trương Nam không duy trì được, yếu đuối ngồi trên tảng đá, ngơ ngác hỏi một câu: "Viên Lãng, vì sao anh không ở đây?"
Viên Lãng ở đây. Lúc này Viên Lãng mặc quần áo ngụy trang đứng ở tàng cây, im lặng nhìn: Nhìn Trương Nam xinh đẹp như tinh linh kích động chạy tới, trang điểm thành một cô gái xinh đẹp lộng lẫy, ánh sáng lung linh. Nhìn cô yêu thương mở thư của mình ra, nhìn cô sa sút không còn chút máu ngây ngô ở đó, giống như đang che chở bản thân yếu ớt đáng thương giữa bão tố.
Trong nháy mắt đó, Viên Lãng cảm thấy cô đau lòng như cắt, anh không nghĩ tới, Trương Nam hồn bay phách lạc, còn xinh đẹp như vậy, Nam Nam, bề ngoài như bông hoa tròn trĩnh, là viên minh châu có một không hai...
Sắc trời ảm đảm dần xuống núi, nhiệt độ không khí trở nên thấp, Trương Nam vẫn không nhúc nhích, Viên Lãng cũng không nhúc nhích, thấy mặt trời xuống núi chiếu lên sắc vàng trên làn váy của cô, nhìn Trương Nam chậm rải ở trong trời chiều biến thành phác họa...
May mắn hoặc bất hạnh, lúc Viên Lãng nhịn không được yếu đuối muốn đi ra, Vương Tiêu Kiệt cầm giày Trương Nam đuổi theo.
Vương Tiêu Kiệt kinh ngạc nhìn Trương Nam như cánh hoa run run trong gió, quan sát chung quanh, dù sao cũng là quân nhân, phản ứng rất nhanh, anh ta nhanh chóng tìm ra được Viên Lãng. Viên Lãng nghe được anh ta hung hăng nguyền rũa mình một câu: Viên Lãng, mẹ nó khốn khiếp!
Sau đó bồng Trương Nam lên, cũng không quay đầu lại đi xuống núi.
Trương Nam yếu đuối dựa vào lòng anh ta, giống như một thể xác đã mất đi linh hồn.
Viên Lãng nhẹ nhàng thở ra trong góc tối, như dồn hết tâm trí không chú ý mà ngực căng ra thật đau: Hoàng tử cứu đi công chúa, để lại bóng tối cho yêu quái. Đây là kết cục tốt đẹp của câu chuyện cổ tích, đúng hay không?
Nhiều năm sau, Viên Lãng vào trong núi nhìn hoàng hôn, vẫn nghĩ tới chuyện này, sau đó cảm thấy: Mình đúng là kẻ xấu.
Vương Tiêu Kiệt ôm Trương Nam chạy về hậu trường, muốn mang cô trở về nghĩ ngơi. Đúng lúc này, Tiểu Chu ở phía sau khán đài hỗ trợ thò đầu vào: Nam Nam, tới lượt Gisele của cậu lên sân khấu rồi." Vương Tiêu Kiệt ôm đầu Trương Nam vào trong ngực, dè dặt cẩn trọng: "Nam Nam, anh không nhảy nữa. Được không? Sư huynh đưa em về nhà." "Về nhà?" Trương Nam như vừa tỉnh mộng ngẩng đầu lên: "Không, sư huynh, em muốn khiêu vũ." Nói xong cố chấp giãy giụa ở trong ngực Vương Tiêu Kiệt. Trương Nam tùy hứng khác thường làm cho Vương Tiêu Kiệt không dám buông tay ra, dìu cô bước lên vũ đài.
Màn lớn kéo ra, âm nhạc vang lên, đèn pha chiếu lên tắm thân Trương Nam trắng như phấn xinh đẹp đã từng đắm chìm trong tình yêu của Gisele. Cố gắng nhớ lại lời giáo sư đã nói: "Gisele lúc này, mối tình đầu, ngây thơ động lòng người, xinh đẹp khoe ra tình yêu của mình, toàn thân có ánh sáng tỏa ra. Cô ấy còn không biết bản thân sẽ bị tình yêu vứt bỏ, cười, Trương Nam cô muốn cười. Ít nhất giờ phút này, Gisele là như vậy." Trương Nam chết lặng yêu cầu bản thân, muốn cười, tôi muốn cười, bởi vì Gisele đã thiếu hạnh phúc như vậy. Nhấc tay, nhấc chân, bên trái, bên phải, nhảy, xoay chuyển... Động tác vũ đạo hoàn thành thật sự thuận lợi, tiếng âm nhạc vang lên ra khỏi cửa, Trương Nam vì giọng điệu bé nhỏ, bắt đầu động tác khó khăn nhất xoay 16 cái liên tục... Một cái, hai cái, ba cái, mặc kệ xương sườn co rút lại giống như ngũ tạng bị đè nén; bảy, tám, chín, mặc kệ trái tim giống như đau đớn sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào; 11, 12, 13... Khiến cho tôi rơi xuống như vậy, nếu tôi không ngừng, giấc mộng tình yêu Gisele, có phải hay không, sẽ không tịnh? Cuối cùng một cái xoay người hoa lệ, Trương Nam khó tin hoàn thành 16 cái xoay tròn, đứng vững vàng ở giữa đài, xinh đẹp đến nghiêng thành.
Dưới khán đài tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên.
Nhìn những người dưới khán đài, Trương Nam mê man suy nghĩ: Vì sao vỗ tay? Chẳng lẽ các người cười nhạo Gisele sắp mất đi tình yêu cùng mạng sống sao? Sau đó cô mê man nở nụ cười: Gisele, cô gái ngốc!
Cổ họng dâng lên mùi máu tanh lạ thường, Trương Nam nhịn không được ho một tiếng, đột nhiên máu tươi không khống chế được phun ra từ lỗ mũi, văng tung tóe lên chiếc váy trắng như tuyết. Trương Nam cố gắng đứng thẳng thân thể, vị trí tấm màn lớn cùng sàn nhà biến hóa trong nháy mắt, bên tai nghe âm thanh ồn ào, gương mặt sư huynh sốt ruột xuất hiện trong tầm nhìn trước khi hôn mê.
Cuối cùng ngã xuống: Viên Lãng, đừng làm cho Gisele chết? Được không?
Ngày 2 tháng 1. Chia tay đội trưởng Lưu cùng chiến hữu, Đường Sắt nói với Viên Lãng: "Cho cậu một ngày có đủ hay không?" Viên Lãng lắc đầu: "Không cần thiết. Đi bây giờ." Đường Sắt nhíu mày: "Không tới xem cô ấy sao?" Ngực chịu đựng từng trận đau đớn, Viên Lãng kiên định lắc đầu: "Không cần." Đường Sắt đặc biệt thận trọng nói với Viên Lãng: "Trước kia tôi hiểu lầm cô ấy rồi. Đồng chí Trương Nam là đồng chí tốt khó tìm được, khó có được một cô dâu tốt." Ngừng một chút: "Ngày đó cậu tham gia chọn lựa, ở trong doanh trại, cô ấy nói, muốn cùng cậu cùng sinh cùng chết. Viên Lãng, trong lòng cô ấy chỉ có một mình cậu."
Viên Lãng như gặp phải bom mìn nhìn Đường sắt, thân thể cứng ngắc, cắn răng. Một lúc lâu sau, anh cố gắng áp chế làm viền mắt đỏ lên, cố chấp lắc đầu: "Thiết đội,tôi không thể tìm cô ấy nữa rồi." Đường Sắt nặng nề gật đầu, "Qua vài ngày cũng tốt." Nói xong đánh vào bả vai anh một quyền, yên lặng suy nghĩ: Thật xin lỗi bọn nhỏ. Các người đều rất xuất sắc, trưởng thành cũng rất thuận lợi. Tôi ở chỗ tự cho là đúng. Chỉ hy vọng khó khăn trước mắt cho thể cho các người trưởng thành hơn trong tương lai, đi qua, các người sẽ càng biết trân trọng...
Mấy tháng sau, Viên Lãng trong lúc chấp hành nhiệm vụ, bởi vì cánh tay bị đâm làm tổn thương, máu chảy không ngừng được đưa đến bệnh viện dã chiến. Tiểu Chu câm giận nhìn hắn cả buổi trời, một miếng băng vệ sinh, từ một bên băng qua bên kia, hoàn thành sát trùng cho anh, Viên Lãng yên lặng một bên, không lên tiếng.
Bất quá chủ nhiệm Lý nhìn thấy, đem Viên Lãng kéo đến phòng trị liệu khử trùng, trước khi đi ngang qua phòng điều trị Viên Lãng dừng lại, ánh mắt Viên Lãng mơ hồ, giống như tìm ai đó của anh.
Chủ nhiệm Lý không nói một tiếng nào giúp Viên Lãng băng bó miệng vết thương thật tốt, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, chủ nhiệm Lý do dự một chút, nói với anh: "Tết nguyên đán lúc biểu diễn, Trương Nam khiêu vũ, sau dó ở trên đài đột nhiên bị vỡ mạch máu vách phế quan. Ở bệnh viện chúng tôi ngây ngô một tuần...Tổ chức cùng người nhà nghiên cứu sau đó quyết định để Tiểu Vương đưa cô trở về Bắc Kinh tiếp tục trị liệu..." Nói tới đây, thở dài, nhìn sắc mặt Viên Lãng trắng bệch trong nháy mắt, tâm nói: hiếm thấy tiểu tử cậu còn có lương tâm. Câm một cái bao đưa cho anh: "Cái gì cô ấy cũng cầm đi, liền để lại cái này. Người nhà chết sống cũng không cần."
Viên Lãng máy móc mở gói đồ ra: Đập vào tầm mắt là một một mảnh trắng như phấn xinh đẹp, thuộc về vũ khúc nghê thường của tình yêu con gái, mặt trên dính một mảng lớn máu nhìn thấy đến ghê người, giống như bông hoa nở rộ.
Trương Nam, người đẹp như hoa mùa xuân.
Vẻ mặt Viên Lãng cứng lại hít một hơi thật dài, chủ nhiệm Lý vỗ bờ vai anh, đi ra ngoài. Viên Lãng cảm thấy hốc mắt nóng bỏng, anh không quan tâm ở cái nơi xa lạ này tự do khóc, đầu anh chôn chặt vào trang phục múa.