Yêu Nghiệt tựa trên vai Bạch Liên Hoa. Hiện tại cậu cực kì hưng phấn, lúc trước chỉ cần nhìn thấy Quỷ Súc không cẩn thận vấp chân một cái, trong bụng cậu đều vui vẻ thật lâu, huống chi lúc nãy còn vừa vặn nhìn thấy Quỷ Súc bị Bạch Liên Hoa đánh cho không ra hình người, cậu vui vẻ đến mức quên luôn lúc nãy mình cũng mới bị đánh bầm dập.
“Tôi nói, bộ anh có từng luyện võ à? Sao lại dễ dàng đánh Quỷ Súc đến không thể trở tay hay như vậy?”
Người phía trước lái xe thoáng nghe tên Quỷ Súc, tay cầm chặt tay lái thoáng run rẩy.
“Ừm, khi còn bé đã từng học qua.”
“Chắc không phải là gặp được cao thủ võ lâm gì chớ? Anh nói xem sóng mũi của Quỷ Súc có thể bị anh cắt đứt rồi không?”
Bánh xe trượt trên xa lộ, phát ra tiếng kêu chói tai.
Vẻ mặt Bạch Liên Hoa buồn cười: “Có lẽ không đâu? Thầy tôi cũng không phải là cao thủ gì, ông ấy cũng chỉ là một người bình thường thôi. Ông bảo cho dù tôi có học võ cũng sẽ không dễ gì đánh người nên có bao nhiêu điều hay ông đều truyền cho tôi cả,”
“Ha ha. Ông ấy nhất định không thể ngờ tới anh đánh lão đại hắc bang gục luôn rồi.”
Tài xế taxi ngồi phía trước vừa nghĩ đến việc có thể mình đang chở hai tên xui xẻo đang bị hắc bang đuổi giết, nước mắt cũng sắp chảy ra ngoài rồi.
“Đây là lần đầu tiên tôi đánh người.” Bạch Liên Hoa nghiêm túc nói.
“Có lần một tức có lần hai, nếu có thể thì mỗi ngày đánh Quỷ Súc một lần là được rồi.” Mới chỉ tưởng tượng tình huống đó thôi mà Yêu Nghiệt đã thoát ra một tiếng thở dài thỏa mãn rồi.
Bạch Liên Hoa lắc đầu: “Anh ta không chọc đến tôi, tôi tại sao phải đánh anh ta? Chú ơi, còn bao lâu nữa thì đến bệnh viện, chú có thể nhanh hơn một chút được không?”
“Còn năm phút nữa là tới nơi.” Lúc này tài xế taxi đã hiểu ra, kỳ thật hai người này là cảnh sát cải trang, không chỉ đơn giản là đánh Quỷ Súc mà còn là quét sạch hắc bang khu vực này nữa. Đúng vậy, nhất định là vậy!
Vừa nghe đến bệnh viện thì Yêu Nghiệt bỗng trở nên héo rũ. Cậu từng ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ bốn năm, bệnh viện đối với cậu mà nói là nơi không thể nào có chuyện gì tốt xảy ra được. Cậu thậm chí còn có loại thành kiến kì quái, không có bệnh đến bệnh viện thì lập tức có bệnh, có bệnh mà đến bệnh viện thì sẽ biến thành sắp xuống lỗ luôn.
“Có thể không đến bệnh viện được không, anh mua thuốc cho tôi là được rồi.” Cậu nhìn thẳng vào Bạch Liên Hoa, liếm liếm môi.
Mặt Bạch Liên Hoa có chút hồng, thử khuyên lại hai lần, cuối cùng cũng không thể cứng rắn trước mặt Yêu Nghiệt được nữa, “Vậy được rồi, trước tiên tôi đưa cậu về nhà được không? Tôi sẽ tìm người đến xem giúp cậu.”
Yêu Nghiệt lập tức thỏa mãn cực kì, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Vậy.... cái võ mà thầy anh dạy cho anh tên là gì?”
“Mật Tông quyền.”
“Mê Tung quyền?” Trong não Yêu Nghiệt lập tức bục ra ba chữ Tinh võ môn to đùng.
“Không phải Mê Tung quyền, là Mật Tông quyền mới đúng.” Bạch Liên Hoa cải chính.
“Cái Mê Tung quyền này thiệt lợi hại đó.... Anh có thể tay không đập vỡ miếng gạch, đập đầu làm bể viên ngói không hử?”
“Chưa thử qua. Cậu bây giờ chợp mắt một chút đi, chút đến nơi tôi sẽ gọi người đến kiểm tra giúp cậu, nếu bị thương nặng thì nhất định phải đến bệnh viện, hiểu không?
“Không.... muốn...đâu.”
**
Yêu Nghiệt không nghĩ tới, người mà Bạch Liên Hoa tìm đến là tên Tinh Anh đã bị cho de từ lâu.
“Anh không phải bác sĩ khoa não à?” Cậu không tin tưởng liếc nhìn Tinh Anh.
“Đó là sau này khi làm việc, lúc học ở trường tôi khoa tổng quát.” Tâm tình của Tinh Anh cũng chẳng tốt đẹp gì.
Ai mà ngờ Bạch Liên Hoa gọi điện cho hắn là vì muốn giúp cho Yêu Nghiệt kiểm tra vết thương đâu chứ? Nhìn ánh mắt Bạch Liên Hoa nhìn Yêu Nghiệt, Tinh Anh cảm thấy lòng mình như đang nhỏ máu!
“Vết thương không có động đến xương cốt, trên người cũng không có gì đáng ngại, chỉ là dạ dày có chút vấn đề, cậu bị đau bao tử à?”
Yêu Nghiệt cười cười, chuyển chủ đề: “Anh kiểm tra xong chưa? Cứ sờ tới sờ lui trên người của tôi, tôi còn tưởng anh đang muốn sàm sỡ tôi đấy.”
Tinh Anh tức giận đến thiếu chút nữa là phun máu rồi nhưng vẫn cố xem bệnh án cho Yêu Nghiệt. Hắn để lại một ít thuốc, dặn dò những việc cần phải chú ý, lại gặp Bạch Liên Hoa hoàn toàn không có ý giữ hắn ở lại, Tinh Anh ngậm ngùi chua xót rời khỏi.
Kế tiếp, Bạch Liên Hoa xin nghỉ suốt một tuần chăm sóc Yêu Nghiệt. Yêu Nghiệt vốn không bị thương tích gì nghiêm trọng, chỉ có mấy quyền đánh vừa đúng dạ dày làm cậu nôn ra, chính vì thế nên cậu mới không đứng lên nổi. Hiện tại một ngày ba bữa đều được Bạch Liên Hoa chăm sóc, cậu rất nhanh hồi phục vui vẻ. Bạch Liên Hoa nói cho cậu biết, Cao Kiền sau khi trở về biết được việc này liền giận dữ, hiện tại trong phạm vi toàn thành phố đều bị càn quét, xem chừng một khoảng thời gian dài Quỷ Súc không thể đến làm phiền nữa.
Nghỉ bệnh một tuần chấm dứt, Yêu Nghiệt lại quay về tiệm mắt kính làm việc, lúc tan tầm Bạch Liên Hoa còn cùng cậu đi về nhà, làm cơm tối cho cậu còn chuẩn bị cả bữa sáng hôm sau, xong xuôi hết cả mới ra về. Thẳng cho đến lúc mấy vết trầy xước trên người Yêu Nghiệt đều biến mất, Bạch Liên Hoa vẫn không có ý định thay đổi hiện trạng.
Mắt thấy mùa hè chỉ còn lại vài ngày, đêm hôm đó Yêu Nghiệt bám dính Bạch Liên Hoa cùng ngồi xem tivi đồng thời tiêu thực. Cậu cảm thấy mình gần đây quá ngoan hiền rồi, không đi bar, không quyến rũ đàn ông, thậm chí bản thân còn ngày ngày lặng lẽ tự xử trong WC đấy, rõ ràng là yêu nghiệt mà sao càng ngày càng cảm thấy không phải nhỉ!
“Này, tôi nhớ hình như tôi từng nói trên đời này tôi ghét nhất là bạch liên hoa hỉ?” Cậu buông miếng dưa hấu xuống, nhướng mày nhìn Bạch Liên Hoa.
Thần sắc Bạch Liên Hoa nháy mắt không được tự nhiên, sau đó bình tĩnh cười cười: “Cậu nói cậu không thích Bạch Liên Hoa, nhưng cũng không nói là không thích tôi! Nếu bây giờ cậu nói không thích tôi, tôi lập tức không theo đuổi cậu nữa.”
Yêu Nghiệt mím môi: “Anh đang theo đuổi tôi? Sao tôi không cảm thấy chút nào vậy?”
Bạch Liên Hoa lại mỉm cười, “Tôi nghĩ là cậu đã biết. Tôi chưa từng theo đuổi một ai, cũng không biết làm sao mới đúng. Tôi chỉ muốn chăm sóc cậu, nhìn cậu vui tôi cũng vui, nhìn cậu hạnh phúc tôi cũng hạnh phúc.”
Yêu Nghiệt không được tự nhiên dời ánh mắt: “Loại người như tôi cũng đáng để anh thích sao? Anh biết rõ lúc trước tôi…”
“Kỳ thật trước đây tôi vẫn nghĩ hoài không ra, vì sao cậu lại cố tình nói dối bảo mình thích Quỷ Súc chứ. Nhưng mà sau đó tôi hiểu ra, cậu muốn bảo vệ tôi. Quỷ Súc trước đây đối xử với cậu như vậy, thế mà cậu còn vì tôi mà cố tình tìm tới hắn. Yêu Nghiệt tốt như vậy, sao lại không thích chứ?” Vẻ mặt Bạch Liên Hoa thành thực.
Yêu Nghiệt nuốt xuống một ngụm nước miếng, cảm thấy tim mình đập có chút nhanh.
Bịch... bịch… bịch…
“Nếu hiện tại tôi nói không thích anh, anh liền bỏ cuộc?” Yêu Nghiệt nhìn thẳng vào mắt Bạch Liên Hoa hỏi.
Bạch Liên Hoa lại mở to mắt trông mong nhìn cậu, cũng không nói phải hay không.
Yêu Nghiệt đột nhiên nở nụ cười. Cậu ôm lấy bả vai Bạch Liên Hoa, nhóm lưng lên khỏi sô pha. Con mắt Bạch Liên Hoa trừng lớn, sau đó rất tự nhiên nhắm lại.
Yêu Nghiệt nhấm nháp hương vị trong miệng Bạch Liên Hoa, cảm thấy lòng mình mềm nhũn như vũng nước.
Một lần đẩy Bạch Liên Hoa ra cũng đã đủ đau lòng, làm sao có thể xảy ra lần thứ hai?
“Tôi nói, bộ anh có từng luyện võ à? Sao lại dễ dàng đánh Quỷ Súc đến không thể trở tay hay như vậy?”
Người phía trước lái xe thoáng nghe tên Quỷ Súc, tay cầm chặt tay lái thoáng run rẩy.
“Ừm, khi còn bé đã từng học qua.”
“Chắc không phải là gặp được cao thủ võ lâm gì chớ? Anh nói xem sóng mũi của Quỷ Súc có thể bị anh cắt đứt rồi không?”
Bánh xe trượt trên xa lộ, phát ra tiếng kêu chói tai.
Vẻ mặt Bạch Liên Hoa buồn cười: “Có lẽ không đâu? Thầy tôi cũng không phải là cao thủ gì, ông ấy cũng chỉ là một người bình thường thôi. Ông bảo cho dù tôi có học võ cũng sẽ không dễ gì đánh người nên có bao nhiêu điều hay ông đều truyền cho tôi cả,”
“Ha ha. Ông ấy nhất định không thể ngờ tới anh đánh lão đại hắc bang gục luôn rồi.”
Tài xế taxi ngồi phía trước vừa nghĩ đến việc có thể mình đang chở hai tên xui xẻo đang bị hắc bang đuổi giết, nước mắt cũng sắp chảy ra ngoài rồi.
“Đây là lần đầu tiên tôi đánh người.” Bạch Liên Hoa nghiêm túc nói.
“Có lần một tức có lần hai, nếu có thể thì mỗi ngày đánh Quỷ Súc một lần là được rồi.” Mới chỉ tưởng tượng tình huống đó thôi mà Yêu Nghiệt đã thoát ra một tiếng thở dài thỏa mãn rồi.
Bạch Liên Hoa lắc đầu: “Anh ta không chọc đến tôi, tôi tại sao phải đánh anh ta? Chú ơi, còn bao lâu nữa thì đến bệnh viện, chú có thể nhanh hơn một chút được không?”
“Còn năm phút nữa là tới nơi.” Lúc này tài xế taxi đã hiểu ra, kỳ thật hai người này là cảnh sát cải trang, không chỉ đơn giản là đánh Quỷ Súc mà còn là quét sạch hắc bang khu vực này nữa. Đúng vậy, nhất định là vậy!
Vừa nghe đến bệnh viện thì Yêu Nghiệt bỗng trở nên héo rũ. Cậu từng ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ bốn năm, bệnh viện đối với cậu mà nói là nơi không thể nào có chuyện gì tốt xảy ra được. Cậu thậm chí còn có loại thành kiến kì quái, không có bệnh đến bệnh viện thì lập tức có bệnh, có bệnh mà đến bệnh viện thì sẽ biến thành sắp xuống lỗ luôn.
“Có thể không đến bệnh viện được không, anh mua thuốc cho tôi là được rồi.” Cậu nhìn thẳng vào Bạch Liên Hoa, liếm liếm môi.
Mặt Bạch Liên Hoa có chút hồng, thử khuyên lại hai lần, cuối cùng cũng không thể cứng rắn trước mặt Yêu Nghiệt được nữa, “Vậy được rồi, trước tiên tôi đưa cậu về nhà được không? Tôi sẽ tìm người đến xem giúp cậu.”
Yêu Nghiệt lập tức thỏa mãn cực kì, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Vậy.... cái võ mà thầy anh dạy cho anh tên là gì?”
“Mật Tông quyền.”
“Mê Tung quyền?” Trong não Yêu Nghiệt lập tức bục ra ba chữ Tinh võ môn to đùng.
“Không phải Mê Tung quyền, là Mật Tông quyền mới đúng.” Bạch Liên Hoa cải chính.
“Cái Mê Tung quyền này thiệt lợi hại đó.... Anh có thể tay không đập vỡ miếng gạch, đập đầu làm bể viên ngói không hử?”
“Chưa thử qua. Cậu bây giờ chợp mắt một chút đi, chút đến nơi tôi sẽ gọi người đến kiểm tra giúp cậu, nếu bị thương nặng thì nhất định phải đến bệnh viện, hiểu không?
“Không.... muốn...đâu.”
**
Yêu Nghiệt không nghĩ tới, người mà Bạch Liên Hoa tìm đến là tên Tinh Anh đã bị cho de từ lâu.
“Anh không phải bác sĩ khoa não à?” Cậu không tin tưởng liếc nhìn Tinh Anh.
“Đó là sau này khi làm việc, lúc học ở trường tôi khoa tổng quát.” Tâm tình của Tinh Anh cũng chẳng tốt đẹp gì.
Ai mà ngờ Bạch Liên Hoa gọi điện cho hắn là vì muốn giúp cho Yêu Nghiệt kiểm tra vết thương đâu chứ? Nhìn ánh mắt Bạch Liên Hoa nhìn Yêu Nghiệt, Tinh Anh cảm thấy lòng mình như đang nhỏ máu!
“Vết thương không có động đến xương cốt, trên người cũng không có gì đáng ngại, chỉ là dạ dày có chút vấn đề, cậu bị đau bao tử à?”
Yêu Nghiệt cười cười, chuyển chủ đề: “Anh kiểm tra xong chưa? Cứ sờ tới sờ lui trên người của tôi, tôi còn tưởng anh đang muốn sàm sỡ tôi đấy.”
Tinh Anh tức giận đến thiếu chút nữa là phun máu rồi nhưng vẫn cố xem bệnh án cho Yêu Nghiệt. Hắn để lại một ít thuốc, dặn dò những việc cần phải chú ý, lại gặp Bạch Liên Hoa hoàn toàn không có ý giữ hắn ở lại, Tinh Anh ngậm ngùi chua xót rời khỏi.
Kế tiếp, Bạch Liên Hoa xin nghỉ suốt một tuần chăm sóc Yêu Nghiệt. Yêu Nghiệt vốn không bị thương tích gì nghiêm trọng, chỉ có mấy quyền đánh vừa đúng dạ dày làm cậu nôn ra, chính vì thế nên cậu mới không đứng lên nổi. Hiện tại một ngày ba bữa đều được Bạch Liên Hoa chăm sóc, cậu rất nhanh hồi phục vui vẻ. Bạch Liên Hoa nói cho cậu biết, Cao Kiền sau khi trở về biết được việc này liền giận dữ, hiện tại trong phạm vi toàn thành phố đều bị càn quét, xem chừng một khoảng thời gian dài Quỷ Súc không thể đến làm phiền nữa.
Nghỉ bệnh một tuần chấm dứt, Yêu Nghiệt lại quay về tiệm mắt kính làm việc, lúc tan tầm Bạch Liên Hoa còn cùng cậu đi về nhà, làm cơm tối cho cậu còn chuẩn bị cả bữa sáng hôm sau, xong xuôi hết cả mới ra về. Thẳng cho đến lúc mấy vết trầy xước trên người Yêu Nghiệt đều biến mất, Bạch Liên Hoa vẫn không có ý định thay đổi hiện trạng.
Mắt thấy mùa hè chỉ còn lại vài ngày, đêm hôm đó Yêu Nghiệt bám dính Bạch Liên Hoa cùng ngồi xem tivi đồng thời tiêu thực. Cậu cảm thấy mình gần đây quá ngoan hiền rồi, không đi bar, không quyến rũ đàn ông, thậm chí bản thân còn ngày ngày lặng lẽ tự xử trong WC đấy, rõ ràng là yêu nghiệt mà sao càng ngày càng cảm thấy không phải nhỉ!
“Này, tôi nhớ hình như tôi từng nói trên đời này tôi ghét nhất là bạch liên hoa hỉ?” Cậu buông miếng dưa hấu xuống, nhướng mày nhìn Bạch Liên Hoa.
Thần sắc Bạch Liên Hoa nháy mắt không được tự nhiên, sau đó bình tĩnh cười cười: “Cậu nói cậu không thích Bạch Liên Hoa, nhưng cũng không nói là không thích tôi! Nếu bây giờ cậu nói không thích tôi, tôi lập tức không theo đuổi cậu nữa.”
Yêu Nghiệt mím môi: “Anh đang theo đuổi tôi? Sao tôi không cảm thấy chút nào vậy?”
Bạch Liên Hoa lại mỉm cười, “Tôi nghĩ là cậu đã biết. Tôi chưa từng theo đuổi một ai, cũng không biết làm sao mới đúng. Tôi chỉ muốn chăm sóc cậu, nhìn cậu vui tôi cũng vui, nhìn cậu hạnh phúc tôi cũng hạnh phúc.”
Yêu Nghiệt không được tự nhiên dời ánh mắt: “Loại người như tôi cũng đáng để anh thích sao? Anh biết rõ lúc trước tôi…”
“Kỳ thật trước đây tôi vẫn nghĩ hoài không ra, vì sao cậu lại cố tình nói dối bảo mình thích Quỷ Súc chứ. Nhưng mà sau đó tôi hiểu ra, cậu muốn bảo vệ tôi. Quỷ Súc trước đây đối xử với cậu như vậy, thế mà cậu còn vì tôi mà cố tình tìm tới hắn. Yêu Nghiệt tốt như vậy, sao lại không thích chứ?” Vẻ mặt Bạch Liên Hoa thành thực.
Yêu Nghiệt nuốt xuống một ngụm nước miếng, cảm thấy tim mình đập có chút nhanh.
Bịch... bịch… bịch…
“Nếu hiện tại tôi nói không thích anh, anh liền bỏ cuộc?” Yêu Nghiệt nhìn thẳng vào mắt Bạch Liên Hoa hỏi.
Bạch Liên Hoa lại mở to mắt trông mong nhìn cậu, cũng không nói phải hay không.
Yêu Nghiệt đột nhiên nở nụ cười. Cậu ôm lấy bả vai Bạch Liên Hoa, nhóm lưng lên khỏi sô pha. Con mắt Bạch Liên Hoa trừng lớn, sau đó rất tự nhiên nhắm lại.
Yêu Nghiệt nhấm nháp hương vị trong miệng Bạch Liên Hoa, cảm thấy lòng mình mềm nhũn như vũng nước.
Một lần đẩy Bạch Liên Hoa ra cũng đã đủ đau lòng, làm sao có thể xảy ra lần thứ hai?