Sau ngày hôm đó, số lần Dư Điền Điền tình cờ gặp Trần Thước cũng tăng lên, khi hai người gặp mặt tuy rằng bầu không khí luôn ở trong trạng thái giương cung bạt kiếm , nhưng cuộc chiến đấu võ mồm cũng nhiều hơn là cuộc chiến đấu khí.
Ví dụ như trong giờ làm việc nếu hai người gặp nhau trong tháng máy, Trần Thước sẽ nhe răng cười với cô, “Ơ, đây không phải thần tiêm y tá của chúng ta, y tá Dư sao?”
Dư Điền Điền cũng cười ngọt ngào phản công, “Ai gu, đây không phải bác sĩ nam thần có bàn tay phẫu thuật của chúng ta, bác sĩ Trần sao?”
Trần Thước nhíu mày, “Có y tá Dư ở đây, lũ nhóc khoa nhi rốt cuộc cũng không sợ tiêm nữa rồi, cô cười với bọn nhỏ như vậy, tim chúng nó cũng tan chảy ra mất!”
Dư Điền Điền cong môi nói, “Nhưng tôi làm sao so được với bác sĩ Trần? Khoa ngoại có anh, phẫu thuật cũng không cần thuốc mê , các bệnh nhân chỉ cần nhìn anh một cái, lập tức cũng say mê đến mức thất điên bát đảo rồi!”
Lại ví dụ như khi hai người gặp nhau tại căn teen trong giờ ăn trưa ,Trần Thước sẽ cầm đĩa thức ăn đi về phía bàn của Dư Điền Điền, thăm dò đĩa thức ăn của cô một chút, “Ơ, y tá Dư hôm nay không ăn món cô thích nhất là chân gà à?”
Dư Điền Điền còn chưa kịp đáp lời, liền nhìn thấy Trần Thước gắp lên một chiếc chân gà màu vàng rượm từ trong đĩa của mình ,anh cắn một miếng thật to rồi cứ thế thả lại vào đĩa của cô.
“Trần Thước tôi luôn làm chuyện tốt không cần lưu danh, cô cứ gọi tôi là Lôi Phong[1] sống đi!” Anh giả vờ nghiêm túc nhìn cô gật đầu một cái, sau đó ngẩng cao đầu mà cầm đĩa thức ăn đi thẳng.
[1] Lôi Phong: là một chiến sĩ giải phóng quân của Trung Quốc. Ông là một chiến sí hết lòng phục vụ Đảng, phục vụ nhân dân, sống vô cùng giản dị.
Dư Điền Điền: “…”
Bởi vì Báo cáo công tác y tá có yêu cầu hạn chế về số chữ, mà Dư Điền Điền lại vô cùng nghiêm túc với báo cáo này, cho nên trong một tuần sau đó, mỗi ngày tan việc cô đều ở lại bệnh viện thêm một tiếng, vừa xem lại ghi chép công việc của mình, vừa tổng kết ghi vào báo cáo.
Trong một tuần đó cô cũng gặp Trần Thước tới hai lần.
Lần đầu tiên là tại thang máy, anh vừa đi tới, liền kinh ngạc nhìn Dư Điền Điền, “Sao bây giờ cô mới về?”
Dư Điền Điền giải thích: “Tôi đang viết báo cáo công tác.” Sau đó lại tò mò hỏi một câu, “Vậy sao anh…”
“Phẫu thuật.” Trần Thước đưa tay xoa xoa mũi, vẻ mặt mệt mỏi. Một lát sau liền thả tay xuống, anh nói, “Để tôi đưa cô về.”
Lần thứ hai là cô đang đứng ở trạm xe bus gần bệnh viện đợi xe bus, Trần Thước đỗ xe dừng trước mặt cô, “Lại chủ động tăng ca viết báo cáo công tác sao?”
Cô cũng liếc mắt nhìn anh, “Vậy còn bác sĩ Trần, anh lại bất đắc dĩ phải tăng ca làm phẫu thuật sao?”
Trần Thước giơ tay ý bảo cô lên xe, vừa nói: “Cô tăng ca cũng không có tiền lương, tại sao lạì chăm chỉ như vậy.”
Dư Điền Điền vừa thắt dây an toàn, vừa lặp lại những lời anh đã từng nói:
“Là ai nói cho tôi biết, làm nghề y chữa bệnh không giống như làm bài thi, thất bại cũng không thể làm lại lần nữa? Tôi đang nghiêm túc phân tích những khuyết điểm của mình, còn anh bây giờ lại quay sang châm chọc tôi không có tiền lương thì tăng ca làm gì?”
Cài dây an toàn xong, cô phát hiện Trần Thước đang nhìn mình chằm chằm,cô không nhịn được lúng túng hỏi, “Anh nhìn tôi làm gì?”
Trần Thước lúc này mới quay đầu lại lái xe, xì một tiếng đáp: “Trên xe tổng cộng cũng chỉ có hai người là tôi và cô, tôi không nhìn cô thì nhìn ai?”
“Được, tôi biết rồi, là vì tôi rất xinh đẹp đây mà.” Dư Điền Điền bình tĩnh xoa xoa gương mặt mình, nhìn kính chiếu hậu sau đó thốt ra bốn chữ: “Hoa nhường nguyệt thẹn.”
“Tôi có cảm giác hình như cô dùng sai thành ngữ rồi?” Trần Thước cười như không cười liếc mắt nhìn cô từ trong kính chiếu, hời hợt nói ra một câu: “Rõ ràng là Lão nhãn hỗn hoa[2].”
[2] Lão nhãn hỗn hoa: đây không phải thành ngữ chỉ là mình để cho vần với bên trên thôi, ý anh muốn bảo chị mắt mờ chậm chạp
Dư Điền Điền tức giận phồng má trợn mắt, lại không phát hiện khóe miệng người bên cạnh đã chậm rãi cong lên, ánh mắt anh nhìn cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Trần Thước thật sự không nghĩ Dư Điền Điền lại là người nghiêm túc như vậy.
Không phải anh không biết cái miệng của mình độc địa không tha người cỡ nào, cũng không phải anh không biết chuyện anh đã làm với cô làm tổn thương lòng tự trọng của một người con gái đến mức nào.
Nhưng cô cũng không thèm so đo với anh.
Tuy cô cũng tùy tiện cùng anh đấu võ mồm đấu trí, nhưng rồi cô sẽ bắt đầu tìm nguyên nhân ở chính bản thân mình, sau đó lại không ngừng kiên trì cố gắng trau dồi kiến thức để chính mình ngày càng trở nên ưu tú hơn.
Có những lúc, anh cảm thấy chính anh dường như cũng rất kính nể cái cô y tá trông rất bình thường đôi khi lại ngốc nghếch này.
Khi anh đưa Dư Điền Điền về đến dưới cửa chung cư thì bỗng nhiên anh quay người lại nói với cô, “Dư Điền Điền, tôi phát hiện ra hình như tôi bắt đầu thích cô mất rồi?”
Dư Điền Điền cực kỳ hoảng sợ, theo bản năng lấy hai tay che ngực, “Không cần đâu bác sĩ Trần, tôi, tôi cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của anh..!”
Trần Thước cười thật to, vừa cười anh vừa hỏi cô: “Vùng đất trước ngực cô rất bằng phẳng, cô che cái gì mà che ?”
“…” Dư Điền Điền lập tức tức giận buông lỏng tay ra, bực mình liền quên mất định nói gì tiếp, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, “Anh tự nhìn xem đây là cái gì? Vùng đất bằng phẳng? Anh mới là kẻ mắt mờ chậm chạp! Đây mà là vùng đất bằng phẳng sao? Đây rõ ràng là hai ngọn núi trùng trùng điệp điệp cao vút trong mây!”
Trần Thước cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra được rồi.
“Dư Điền Điền ơi là Dư Điền Điền, tại sao trước kia tôi không phát hiện ra cô lại thú vị như vậy? Cô yên tâm, cảm giác thích ấy không phải tình yêu nam nữ, ý tôi là thích giống như người anh em thân thiết vậy, dĩ nhiên giữa chúng ta chỉ có tình cảm anh em.” Anh còn liếc bộ ngực Dư Điền Điền một cái, sau đó cố gắng nhịn cười, “Có phải tôi nên bày tỏ niềm tôn kính với hai ngọn núi trùng điệp điệp cao vút trong mây của cô không?”
Dư Điền Điền mặt đỏ lên, giả vờ bình tĩnh ném lại một câu: “Không cần đâu bác sĩ Trần, sự kính nể cùng thưởng thức của anh tôi đã thấy trong ánh mắt cá chết ti hí kia rồi, cái gì gọi là giỏi về nghe lời đoán ý tôi cũng lĩnh hội được rồi.”
Sau đó cô liền vội vàng đẩy cửa xuống xe, chạy biến như làn khói.
Vừa chạy cô vừa bực mà nghĩ, Trần Thước đáng ghét, suốt ngày tìm cơ hội chọc ghẹo người ta!
Một ngày anh không cãi nhau với cô thì ăn cơm sẽ nghẹn chết hay sao?
Càng nghĩ càng giận, cô quay đầu lại hung hăng liếc Trần Thước, lại không để ý phía trước chính là bậc thang, cô bị vấp một cái lập tức liền lảo đảo ngả người về phía trước, vừa đúng lúc đụng đầu vào cánh cửa.
Đau đau đau!
Đau đầu muốn chết.
Cô hai mắt đẫm lệ nhanh chóng quẹt thẻ bỏ chạy, cũng không muốn biết kẻ ngồi trong xe có phải đang cười sắp phát điên rồi không.
Cô nghĩ không sai, Trần Thước đúng là đang ngồi trong xe cười chảy cả nước mắt.
Nhưng dù cười , anh cũng không nhịn được nheo mắt nghĩ lại… kỳ thật khi cô ấy đỏ mặt càng làm cho người ta thích hơn.
***
Nhưng cuộc sống luôn có lúc trầm lúc bổng lúc nhấp nhô nhiều sóng gió, tâm trạng vừa mới khá lên của Dư Điền Điền vì chung sống hoà bình cùng Trần Thước cũng không kéo dài được bao lâu.
Đầu tháng mười hai, là thời hạn cô và các y tá phải nộp Báo cáo công tác hàng năm.
Y tá trưởng nói với bọn họ: “Năm nay sẽ có ban lãnh đạo trên tỉnh đích thân xuống khảo sát, họ đã chỉ mặt đặt tên muốn thẩm duyệt Báo cáo công tác hàng năm của bệnh viện số hai chúng ta.”
Nói là qua loa cho xong chuyện thế thôi nhưng cũng khiến mọi người bắt đầu lo lắng.
Y tá trưởng nhìn mọi người một vòng, rồi lại cười cười, “Tôi biết là rất phiền, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt. Nếu như được cấp trên điểm danh khen ngợi, lương thưởng cuối năm và xét nhận danh hiệu ưu tú cũng sẽ được nhận, nhỏ thì sang năm được cầm Tam bát hồng kỳ[3], lớn thì cuối năm được nhận danh hiệu chiến sĩ thi đua.”
[3] Tam bát hồng kỳ: giấy chứng nhận nhân viên xuất sắc kiểu như này
89
Bệnh viện số hai luôn có một truyền thống, nếu nhân viên nào vinh dự nhận được danh hiệu chiến sĩ thi đua trong năm thì sẽ được nhận một chuyến du lịch vào kỳ nghỉ cuối năm, đồng thời khi xét nhận danh hiệu nhân viên ưu tú cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Có danh hiệu lại kèm thêm tiền lương, ai mà không muốn có được cơ hội này chứ?
Dư Điền Điền cũng không hy vọng chuyện tốt này đậu xuống đầu cô, trong lòng cô biết rõ năm nay quả thật cô làm việc không tốt lắm, nhưng sang năm, sang năm sau cô nhất định sẽ thật cố gắng phấn đấu vì mục tiêu này!
Vào giữa tháng mười hai, bệnh viện công bố nhân viên ưu tú mỗi khoa để tổng kết cuối năm, bởi vì lần này có lãnh đạo trên tỉnh xuống tham dự kiểm tra, cho nên ban lãnh đạo của bệnh viện cũng hết sức coi trọng.
Dư Điền Điền cùng mọi người vây quanh bảng thông báo ngoài hành lang nhìn hồi lâu, bình tĩnh thoải mái đón nhận sự thật trên danh sách không có tên mình.
Cô vốn cũng không đặt nhiều kỳ vọng vào báo cáo lần này, cho nên cũng không quá thất vọng.
Sau khi danh sách công bố được ba ngày, Dư Điền Điền cũng không có cảm xúc gì.
Cho đến ngày thứ tư, năm nay lãnh đạo quyết định thay đổi cách thức xét duyệt danh hiệu so với năm ngoái, đồng thời công bố những báo cáo công tác của các nhân viên ưu tú, để mọi người cùng học tập.
Khi Dư Điền Điền tuân theo tinh thần học hỏi đồng nghiệp cùng Tiểu Bạch “Chiêm ngưỡng” các tác phẩm của đồng nghiệp trên bảng thông báo thì đột nhiên cô đứng ngây ngẩn cả người.
Cái tên đầu tiên trong danh sách khen thưởng cuối năm, là tên của y tá trưởng khí thế bức người hấp dẫn ánh mắt của bao người kia.
Nhưng trong phần tổng kết đề mục của cô ta lại có một câu Dư Điền Điền cảm thấy vô cùng quen thuộc ——
Làm nghề y cũng giống như làm người vậy, từng bước đều phải cẩn thận.
Đó là câu nói cô đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định ghi vào báo cáo và đây cũng là lời Trần Thước từng nói với cô, sau đó cô còn vô cùng cao hứng mà đúc kết lại.
Đó là một buổi chiều hoàng hôn, người nói những lời này đứng trước bàn cô đang viết báo cáo, anh lơ đãng cầm mấy tờ nháp lên, sau đó như cười như không đọc đoạn tiêu đề.
Đó là tiêu đề của cô.
Là báo cáo tổng kết cuối năm của cô.
Là những chữ cô đã đọc đi đọc lại trong miệng không dưới mười lần.
Dư Điền Điền thấy ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ của mọi người đang nhìn danh sách nhân viên ưu tú được dán trên bảng thông báo kia, còn nghe bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận chuyện năm nay bệnh viện sẽ cho những người may mắn đó đi du lịch nghỉ mát ở đâu.
“Tôi đoán là ở núi Trương Gia Giới[4], năm ngoái tôi đã nghe bác sĩ chủ nhiệm nói qua mà ban lãnh đạo cũng vô cùng vừa ý chỗ đó.”
“Mùa đông lạnh như vậy, đến cái núi hoang sơ hẻo lánh Trương Gia Giới làm cái gì? Tôi thấy lần này nhất định là tới Núi Tuyết Tây Lĩnh[5], đến đó được trượt tuyết, tắm suối nước nóng, đây mới gọi là hưởng thụ.”
Dư Điền Điền nghe không hiểu bọn họ đang nói những gì, nhưng cô đột nhiên lại cảm thấy rất lạnh.
Bây giờ trời đã vào đông, là mùa lạnh nhất trong năm, tuy cô đang đứng giữa đám người nhưng lại có cảm giác lạnh cóng cả người.
[4] Núi Trương Gia Giới: nằm ở phía Tây Bắc của tỉnh Hồ Nam Trung Quốc. Cảnh đẹp thần tiên, từ núi non, đến sông nước hữu tinh .Đặc biệt, với rừng đá sa thạch hùng vĩ, nơi đây còn được mệnh danh là “Pandora trên trái đất”.
[5] Núi Tuyết Tây Lĩnh: một dãy núi nằm ở phía Tây của tỉnh Tứ Xuyên Trung Quốc.
Sau ngày hôm đó, số lần Dư Điền Điền tình cờ gặp Trần Thước cũng tăng lên, khi hai người gặp mặt tuy rằng bầu không khí luôn ở trong trạng thái giương cung bạt kiếm , nhưng cuộc chiến đấu võ mồm cũng nhiều hơn là cuộc chiến đấu khí.
Ví dụ như trong giờ làm việc nếu hai người gặp nhau trong tháng máy, Trần Thước sẽ nhe răng cười với cô, “Ơ, đây không phải thần tiêm y tá của chúng ta, y tá Dư sao?”
Dư Điền Điền cũng cười ngọt ngào phản công, “Ai gu, đây không phải bác sĩ nam thần có bàn tay phẫu thuật của chúng ta, bác sĩ Trần sao?”
Trần Thước nhíu mày, “Có y tá Dư ở đây, lũ nhóc khoa nhi rốt cuộc cũng không sợ tiêm nữa rồi, cô cười với bọn nhỏ như vậy, tim chúng nó cũng tan chảy ra mất!”
Dư Điền Điền cong môi nói, “Nhưng tôi làm sao so được với bác sĩ Trần? Khoa ngoại có anh, phẫu thuật cũng không cần thuốc mê , các bệnh nhân chỉ cần nhìn anh một cái, lập tức cũng say mê đến mức thất điên bát đảo rồi!”
Lại ví dụ như khi hai người gặp nhau tại căn teen trong giờ ăn trưa ,Trần Thước sẽ cầm đĩa thức ăn đi về phía bàn của Dư Điền Điền, thăm dò đĩa thức ăn của cô một chút, “Ơ, y tá Dư hôm nay không ăn món cô thích nhất là chân gà à?”
Dư Điền Điền còn chưa kịp đáp lời, liền nhìn thấy Trần Thước gắp lên một chiếc chân gà màu vàng rượm từ trong đĩa của mình ,anh cắn một miếng thật to rồi cứ thế thả lại vào đĩa của cô.
“Trần Thước tôi luôn làm chuyện tốt không cần lưu danh, cô cứ gọi tôi là Lôi Phong[] sống đi!” Anh giả vờ nghiêm túc nhìn cô gật đầu một cái, sau đó ngẩng cao đầu mà cầm đĩa thức ăn đi thẳng.
[] Lôi Phong: là một chiến sĩ giải phóng quân của Trung Quốc. Ông là một chiến sí hết lòng phục vụ Đảng, phục vụ nhân dân, sống vô cùng giản dị.
Dư Điền Điền: “…”
Bởi vì Báo cáo công tác y tá có yêu cầu hạn chế về số chữ, mà Dư Điền Điền lại vô cùng nghiêm túc với báo cáo này, cho nên trong một tuần sau đó, mỗi ngày tan việc cô đều ở lại bệnh viện thêm một tiếng, vừa xem lại ghi chép công việc của mình, vừa tổng kết ghi vào báo cáo.
Trong một tuần đó cô cũng gặp Trần Thước tới hai lần.
Lần đầu tiên là tại thang máy, anh vừa đi tới, liền kinh ngạc nhìn Dư Điền Điền, “Sao bây giờ cô mới về?”
Dư Điền Điền giải thích: “Tôi đang viết báo cáo công tác.” Sau đó lại tò mò hỏi một câu, “Vậy sao anh…”
“Phẫu thuật.” Trần Thước đưa tay xoa xoa mũi, vẻ mặt mệt mỏi. Một lát sau liền thả tay xuống, anh nói, “Để tôi đưa cô về.”
Lần thứ hai là cô đang đứng ở trạm xe bus gần bệnh viện đợi xe bus, Trần Thước đỗ xe dừng trước mặt cô, “Lại chủ động tăng ca viết báo cáo công tác sao?”
Cô cũng liếc mắt nhìn anh, “Vậy còn bác sĩ Trần, anh lại bất đắc dĩ phải tăng ca làm phẫu thuật sao?”
Trần Thước giơ tay ý bảo cô lên xe, vừa nói: “Cô tăng ca cũng không có tiền lương, tại sao lạì chăm chỉ như vậy.”
Dư Điền Điền vừa thắt dây an toàn, vừa lặp lại những lời anh đã từng nói:
“Là ai nói cho tôi biết, làm nghề y chữa bệnh không giống như làm bài thi, thất bại cũng không thể làm lại lần nữa? Tôi đang nghiêm túc phân tích những khuyết điểm của mình, còn anh bây giờ lại quay sang châm chọc tôi không có tiền lương thì tăng ca làm gì?”
Cài dây an toàn xong, cô phát hiện Trần Thước đang nhìn mình chằm chằm,cô không nhịn được lúng túng hỏi, “Anh nhìn tôi làm gì?”
Trần Thước lúc này mới quay đầu lại lái xe, xì một tiếng đáp: “Trên xe tổng cộng cũng chỉ có hai người là tôi và cô, tôi không nhìn cô thì nhìn ai?”
“Được, tôi biết rồi, là vì tôi rất xinh đẹp đây mà.” Dư Điền Điền bình tĩnh xoa xoa gương mặt mình, nhìn kính chiếu hậu sau đó thốt ra bốn chữ: “Hoa nhường nguyệt thẹn.”
“Tôi có cảm giác hình như cô dùng sai thành ngữ rồi?” Trần Thước cười như không cười liếc mắt nhìn cô từ trong kính chiếu, hời hợt nói ra một câu: “Rõ ràng là Lão nhãn hỗn hoa[].”
[] Lão nhãn hỗn hoa: đây không phải thành ngữ chỉ là mình để cho vần với bên trên thôi, ý anh muốn bảo chị mắt mờ chậm chạp
Dư Điền Điền tức giận phồng má trợn mắt, lại không phát hiện khóe miệng người bên cạnh đã chậm rãi cong lên, ánh mắt anh nhìn cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Trần Thước thật sự không nghĩ Dư Điền Điền lại là người nghiêm túc như vậy.
Không phải anh không biết cái miệng của mình độc địa không tha người cỡ nào, cũng không phải anh không biết chuyện anh đã làm với cô làm tổn thương lòng tự trọng của một người con gái đến mức nào.
Nhưng cô cũng không thèm so đo với anh.
Tuy cô cũng tùy tiện cùng anh đấu võ mồm đấu trí, nhưng rồi cô sẽ bắt đầu tìm nguyên nhân ở chính bản thân mình, sau đó lại không ngừng kiên trì cố gắng trau dồi kiến thức để chính mình ngày càng trở nên ưu tú hơn.
Có những lúc, anh cảm thấy chính anh dường như cũng rất kính nể cái cô y tá trông rất bình thường đôi khi lại ngốc nghếch này.
Khi anh đưa Dư Điền Điền về đến dưới cửa chung cư thì bỗng nhiên anh quay người lại nói với cô, “Dư Điền Điền, tôi phát hiện ra hình như tôi bắt đầu thích cô mất rồi?”
Dư Điền Điền cực kỳ hoảng sợ, theo bản năng lấy hai tay che ngực, “Không cần đâu bác sĩ Trần, tôi, tôi cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của anh..!”
Trần Thước cười thật to, vừa cười anh vừa hỏi cô: “Vùng đất trước ngực cô rất bằng phẳng, cô che cái gì mà che ?”
“…” Dư Điền Điền lập tức tức giận buông lỏng tay ra, bực mình liền quên mất định nói gì tiếp, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, “Anh tự nhìn xem đây là cái gì? Vùng đất bằng phẳng? Anh mới là kẻ mắt mờ chậm chạp! Đây mà là vùng đất bằng phẳng sao? Đây rõ ràng là hai ngọn núi trùng trùng điệp điệp cao vút trong mây!”
Trần Thước cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra được rồi.
“Dư Điền Điền ơi là Dư Điền Điền, tại sao trước kia tôi không phát hiện ra cô lại thú vị như vậy? Cô yên tâm, cảm giác thích ấy không phải tình yêu nam nữ, ý tôi là thích giống như người anh em thân thiết vậy, dĩ nhiên giữa chúng ta chỉ có tình cảm anh em.” Anh còn liếc bộ ngực Dư Điền Điền một cái, sau đó cố gắng nhịn cười, “Có phải tôi nên bày tỏ niềm tôn kính với hai ngọn núi trùng điệp điệp cao vút trong mây của cô không?”
Dư Điền Điền mặt đỏ lên, giả vờ bình tĩnh ném lại một câu: “Không cần đâu bác sĩ Trần, sự kính nể cùng thưởng thức của anh tôi đã thấy trong ánh mắt cá chết ti hí kia rồi, cái gì gọi là giỏi về nghe lời đoán ý tôi cũng lĩnh hội được rồi.”
Sau đó cô liền vội vàng đẩy cửa xuống xe, chạy biến như làn khói.
Vừa chạy cô vừa bực mà nghĩ, Trần Thước đáng ghét, suốt ngày tìm cơ hội chọc ghẹo người ta!
Một ngày anh không cãi nhau với cô thì ăn cơm sẽ nghẹn chết hay sao?
Càng nghĩ càng giận, cô quay đầu lại hung hăng liếc Trần Thước, lại không để ý phía trước chính là bậc thang, cô bị vấp một cái lập tức liền lảo đảo ngả người về phía trước, vừa đúng lúc đụng đầu vào cánh cửa.
Đau đau đau!
Đau đầu muốn chết.
Cô hai mắt đẫm lệ nhanh chóng quẹt thẻ bỏ chạy, cũng không muốn biết kẻ ngồi trong xe có phải đang cười sắp phát điên rồi không.
Cô nghĩ không sai, Trần Thước đúng là đang ngồi trong xe cười chảy cả nước mắt.
Nhưng dù cười , anh cũng không nhịn được nheo mắt nghĩ lại… kỳ thật khi cô ấy đỏ mặt càng làm cho người ta thích hơn.
Nhưng cuộc sống luôn có lúc trầm lúc bổng lúc nhấp nhô nhiều sóng gió, tâm trạng vừa mới khá lên của Dư Điền Điền vì chung sống hoà bình cùng Trần Thước cũng không kéo dài được bao lâu.
Đầu tháng mười hai, là thời hạn cô và các y tá phải nộp Báo cáo công tác hàng năm.
Y tá trưởng nói với bọn họ: “Năm nay sẽ có ban lãnh đạo trên tỉnh đích thân xuống khảo sát, họ đã chỉ mặt đặt tên muốn thẩm duyệt Báo cáo công tác hàng năm của bệnh viện số hai chúng ta.”
Nói là qua loa cho xong chuyện thế thôi nhưng cũng khiến mọi người bắt đầu lo lắng.
Y tá trưởng nhìn mọi người một vòng, rồi lại cười cười, “Tôi biết là rất phiền, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt. Nếu như được cấp trên điểm danh khen ngợi, lương thưởng cuối năm và xét nhận danh hiệu ưu tú cũng sẽ được nhận, nhỏ thì sang năm được cầm Tam bát hồng kỳ[], lớn thì cuối năm được nhận danh hiệu chiến sĩ thi đua.”
[] Tam bát hồng kỳ: giấy chứng nhận nhân viên xuất sắc kiểu như này
Bệnh viện số hai luôn có một truyền thống, nếu nhân viên nào vinh dự nhận được danh hiệu chiến sĩ thi đua trong năm thì sẽ được nhận một chuyến du lịch vào kỳ nghỉ cuối năm, đồng thời khi xét nhận danh hiệu nhân viên ưu tú cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Có danh hiệu lại kèm thêm tiền lương, ai mà không muốn có được cơ hội này chứ?
Dư Điền Điền cũng không hy vọng chuyện tốt này đậu xuống đầu cô, trong lòng cô biết rõ năm nay quả thật cô làm việc không tốt lắm, nhưng sang năm, sang năm sau cô nhất định sẽ thật cố gắng phấn đấu vì mục tiêu này!
Vào giữa tháng mười hai, bệnh viện công bố nhân viên ưu tú mỗi khoa để tổng kết cuối năm, bởi vì lần này có lãnh đạo trên tỉnh xuống tham dự kiểm tra, cho nên ban lãnh đạo của bệnh viện cũng hết sức coi trọng.
Dư Điền Điền cùng mọi người vây quanh bảng thông báo ngoài hành lang nhìn hồi lâu, bình tĩnh thoải mái đón nhận sự thật trên danh sách không có tên mình.
Cô vốn cũng không đặt nhiều kỳ vọng vào báo cáo lần này, cho nên cũng không quá thất vọng.
Sau khi danh sách công bố được ba ngày, Dư Điền Điền cũng không có cảm xúc gì.
Cho đến ngày thứ tư, năm nay lãnh đạo quyết định thay đổi cách thức xét duyệt danh hiệu so với năm ngoái, đồng thời công bố những báo cáo công tác của các nhân viên ưu tú, để mọi người cùng học tập.
Khi Dư Điền Điền tuân theo tinh thần học hỏi đồng nghiệp cùng Tiểu Bạch “Chiêm ngưỡng” các tác phẩm của đồng nghiệp trên bảng thông báo thì đột nhiên cô đứng ngây ngẩn cả người.
Cái tên đầu tiên trong danh sách khen thưởng cuối năm, là tên của y tá trưởng khí thế bức người hấp dẫn ánh mắt của bao người kia.
Nhưng trong phần tổng kết đề mục của cô ta lại có một câu Dư Điền Điền cảm thấy vô cùng quen thuộc ——
Làm nghề y cũng giống như làm người vậy, từng bước đều phải cẩn thận.
Đó là câu nói cô đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định ghi vào báo cáo và đây cũng là lời Trần Thước từng nói với cô, sau đó cô còn vô cùng cao hứng mà đúc kết lại.
Đó là một buổi chiều hoàng hôn, người nói những lời này đứng trước bàn cô đang viết báo cáo, anh lơ đãng cầm mấy tờ nháp lên, sau đó như cười như không đọc đoạn tiêu đề.
Đó là tiêu đề của cô.
Là báo cáo tổng kết cuối năm của cô.
Là những chữ cô đã đọc đi đọc lại trong miệng không dưới mười lần.
Dư Điền Điền thấy ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ của mọi người đang nhìn danh sách nhân viên ưu tú được dán trên bảng thông báo kia, còn nghe bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận chuyện năm nay bệnh viện sẽ cho những người may mắn đó đi du lịch nghỉ mát ở đâu.
“Tôi đoán là ở núi Trương Gia Giới[], năm ngoái tôi đã nghe bác sĩ chủ nhiệm nói qua mà ban lãnh đạo cũng vô cùng vừa ý chỗ đó.”
“Mùa đông lạnh như vậy, đến cái núi hoang sơ hẻo lánh Trương Gia Giới làm cái gì? Tôi thấy lần này nhất định là tới Núi Tuyết Tây Lĩnh[], đến đó được trượt tuyết, tắm suối nước nóng, đây mới gọi là hưởng thụ.”
Dư Điền Điền nghe không hiểu bọn họ đang nói những gì, nhưng cô đột nhiên lại cảm thấy rất lạnh.
Bây giờ trời đã vào đông, là mùa lạnh nhất trong năm, tuy cô đang đứng giữa đám người nhưng lại có cảm giác lạnh cóng cả người.
[] Núi Trương Gia Giới: nằm ở phía Tây Bắc của tỉnh Hồ Nam Trung Quốc. Cảnh đẹp thần tiên, từ núi non, đến sông nước hữu tinh .Đặc biệt, với rừng đá sa thạch hùng vĩ, nơi đây còn được mệnh danh là “Pandora trên trái đất”.
[] Núi Tuyết Tây Lĩnh: một dãy núi nằm ở phía Tây của tỉnh Tứ Xuyên Trung Quốc.