Dư Điền Điền cứ như vậy lên nhà Trần Thước, vừa vào cửa đầu tiên cô còn chút do dự nhỏ giọng hỏi một câu: “Bác sĩ Trần, nếu bạn gái anh biết tôi tới nhà anh, có khi nào sẽ ghen không?”
Trần Thước liếc nhìn cô một cái: “Cô thấy tôi giống người có bạn gái sao?”
Dư Điền Điền nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc đáp lại: “Ừm, là vô cùng không giống.”
Trần Thước hừ một tiếng: “Vậy được rồi, đẹp trai như bổn đại gia đây, yêu cầu của ta đối với bạn gái rất cao, cô gái có thể xứng đôi với ta hiện tại vẫn chưa xuất hiện đâu!”
Dư Điền Điền phì cười một tiếng, “Bác sĩ Trần anh lo xa quá rồi, ngược lại người có thể xứng đôi với anh rất nhiều, nhưng anh miệng độc như vậy, người có thể chịu được anh ít vô cùng. Dù sao ngoài việc phải chịu đựng cái tính kiêu ngạo của anh, còn phải giỏi về trong việc phát hiện vẻ đẹp trong một đống hỗn độn, đó không phải việc người bình thường có thể làm được đâu.”
Trần Thước vừa mở cửa, anh liền ném thẳng chìa khóa vứt trên tủ giày, xoay người lại chế nhạo cô: “Dư Điền Điền, tôi phát hiện quả thật đầu tôi bị ngập nước nên mới quan tâm chạy tới giúp cô như vậy, đây mới là Lã Đồng Tân có ý tốt nhưng lại bị chó cắn !”
Dư Điền Điền phản xạ có điều kiện cãi lại:
“Bác sĩ Trần anh mà cũng biết đầu mình bị ngập nước sao, tôi cũng cảm thấy mừng thay cho anh, kỳ thật tôi vẫn luôn đau khổ không biết phải nói sự thật này với anh thế nào, dù sao tôi cũng là cô gái thiện lương hay chăm sóc người khác mà —— “
Nhưng mới nói được một nửa cô bỗng nhiên lại dừng lại, sau đó lập tức hỏi một câu: “… Anh giúp tôi?”
Trần Thước lấy từ trong hộp giày cho cô một đôi dép lê sạch sẽ, sau đó anh đi thẳng vào phòng bếp, cũng không thèm quay đầu lại, hỏi cô một câu, “Muốn ăn cái gì?”
Dư Điền Điền bị anh chuyển hướng đề tài, nghĩ nghĩ nói: “Tôi muốn ăn beefsteak.”
Anh lắc đầu: “Không có.”
Dư Điền Điền lại hỏi: “Vậy thì cơm rang trứng đi?”
Trần Thước lắc đầu: “Không có.”
Dư Điền Điền lại nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy anh cứ làm cho tôi vài món ăn quen trong bữa cơm hàng ngày đi.”
Trần Thước khóe miệng cong lên: “Xấu hổ quá, trong tủ lạnh nhà tôi không có rau cũng không có thịt.”
Dư Điền Điền đen mặt: “Không có thịt, không có rau anh hỏi tôi muốn ăn làm quái gì!”
Trần Thước nhún nhún vai tỏ vẻ không có chuyện gì, “Tôi cũng chỉ tùy tiện khách khí hỏi cô thế thôi, không ngờ cô thật sự mặt dày như vậy. Bình thường tôi cho rằng làm khách sẽ vô cùng khách sáo mà nói: Anh làm gì tôi ăn cái đó.’ ai mà biết cô không giống người bình thường đến thế.”
Dư Điền Điền nhịn.
Trần Thước vừa thấy dáng vẻ giận giữ của cô thì không nhịn được muốn cười, vừa lấy đồ từ trong tủ lạnh ra, vừa nhại theo giọng điệu của cô: “Vậy được rồi, ai bảo tôi là bác sĩ tốt chuyên quan tâm chăm sóc cho mọi người? Đại gia tôi hôm nay sẽ hào phóng một lần, để cô được nếm món ăn sở trường của tôi!”
Anh không cho Dư Điền Điền vào phòng bếp, vì thế Dư Điền Điền chỉ có thể đi lại trong phòng khách, xem như đang tham quan nhà anh vậy.
Lượn được hai vòng, cô cho vài kết luận như sau:
Căn hộ nhà bác sĩ Trần thật to.
Trần Thước là một người đàn ông độc thân nhưng lại rất thích sạch sẻ.
Trình độ thẩm mỹ của bác sĩ Trần cũng không tệ lắm, trên tường có treo mấy bức họa, cô đều cảm thấy chúng mang vẻ đẹp rất tươi mát.
Dư Điền Điền đi đến cửa thư phòng thì trong phòng bỗng có một bóng đen đột nhiên xông ra, dọa cô giật nảy mình, theo phản xạ có điều kiện cô lui về sau hai bước.
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng, cô mới phát hiện đây đâu phải bóng người? Rõ ràng là bóng một con chó.
Hot dog lông vàng vẻ mặt cảnh giác nhìn Dư Điền Điền, trên mặt gầm gừ ra vẻ người muốn sống chờ lại gần.
Dư Điền Điền cũng không dám động đậy, dù sao con chó này cũng lớn như vậy, thân mình cũng cao qua đùi cô rồi.
Trần Thước nghe thấy tiếng động thì ló đầu ra từ phòng bếp, anh nói với Hot dog: “Có khách tới, mày mau ra tiếp đón khách cho tao, chủ nhân của mày còn đang bận.”
Kết quả Hot dog cảnh giác nhìn chằm chằm Dư Điền Điền, nó lúc lắc cái đuôi, oạch một cái chạy thẳng vào phòng bếp, canh chừng bên cạnh Trần Thước không chịu đi ra.
Trần Thước tức giận nói: “Bình thường lúc đòi ăn thì mặt dày như thế, bây giờ nhìn thấy phụ nữ người ta thì ra vẻ thẹn thùng xấu hổ lắm cho ai nhìn?”
Hot dog đem đầu chôn sau người anh, sống chết không chịu thò đầu ra, dáng vẻ như cô vợ nhỏ đang xấu hổ.
Trần Thước đành phải đi ra khỏi phòng bếp, nói với Dư Điền Điền: “Cô xem TV trước đi cho đỡ buồn, tôi sẽ làm cơm nhanh thôi.”
Dư Điền Điền đâu có tâm tư gì xem TV, cô chỉ cảm thấy người này sao lại thần thần bí bí như vậy , đưa cô tới đây cũng không biết vì chuyện gì, vì vậy cô đành ngồi trên sofa nghịch di động. Vừa nghịch vừa lắng nghe cuộc nói chuyện vui vẻ của một người một chó trong bếp.
Trần Thước nói: “Tránh ra tránh ra, tao đã làm xong đâu, nằm một bên chơi đi!”
Hot dog sủa: “Gâu gâu gâu.”
Trần Thước nói: “Đừng nhìn tao với ánh mắt ấy, nhìn tao cũng vô dụng, đã nói rồi còn không làm, mày không hiểu tao nói gì à?”
Hot dog lại sủa: “Gâu gâu gâu gâu.”
Trần Thước hừ một tiếng: “Ôm đùi cũng vô dụng, nằm một bên hóng mát đi! Rõ ràng là chó đực, tại sao tính cách còn đàn bà hơn chó cái vậy?”
Hot dog tiếp tục sủa gâu gâu gâu không ngừng.
Dư Điền Điền ngồi một mình trên sô pha cười ha ha, cười đến không khép được miệng.
Cô thầm nghĩ, thì ra mỗi ngày bác sĩ Trần đều trôi qua như vậy? Là một người đàn ông độc thân, cuộc sống hàng ngày của anh quả thực rất thoải mái, đối mặt với một con chó cũng có thể khoe khoang trình độ mồm mép của mình, cuối cùng cô cũng biết kỹ năng độc miệng của anh là luyện thành thế nào rồi.
Trông cô ấy cười vui vẻ chưa kìa, trong phòng bếp lại truyền đến giọng quát của Trần đại nhân: “Mày thấy chưa, người phụ nữ bên ngoài kia đang cười mày đấy, mày còn định tiếp tục ra vẻ đàn bà thế à? Tao cho mày biết, đừng có giở tính cáu gắt của chó ra đây, mày mau ra ngoài tiếp khách cho tao, đừng để tao mất mặt!”
Anh vừa nấu ăn, cái miệng cũng nói không ngừng, cuối cùng Hot dog bất đắc dĩ bị anh đuổi ra khỏi phòng bếp, nó ngồi trong phòng khách cùng Dư Điền Điền mắt to trừng mắt nhỏ.
Dư Điền Điền học dáng vẻ của Trần Thước cùng nó bồi dưỡng tình cảm: “Xin chào, tao là Dư Điền Điền.”
Hot dog không nói lời nào, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.
Dư Điền Điền nghĩ ngợi, lại hỏi: “Tên của mày là gì vậy?”
Hot dog vẫn không sủa lời nào, mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm cô.
“Kỳ quái, tại sao mày không nói gì? Vừa rồi không phải còn ở trong phòng bếp sủa gâu gâu gâu không ngừng sao?” Dư Điền Điền tự làm mình mất mặt.
Người đàn ông trong phòng bếp không biết đã đi ra từ lúc nào, anh dựa người ở cửa phòng khách nhìn cô, trên mặt mang vẻ chế nhạo, “Đầu cô vừa bị cửa kẹp à? Nó là chó, sao có thể hiểu cô đang nói gì?”
Dư Điền Điền bĩu bĩu môi, không phải vừa rồi anh và nó cãi nhau rất vui vẻ trong phòng bếp đấy à?
Trần Thước hừ một tiếng, “Hai người khác nhau, tôi là tôi, cô là cô. Chó ngốc nhà tôi cũng biết nhận chủ nhân đấy, đừng tưởng rằng tùy tiện đến nhà người ta làm khách mà thân thiết được với nó, nó cũng là một chú chó rất có khí chất đấy.”
Dư Điền Điền phải nhịn cười thật khổ, cô tiếp tục đấu mắt cùng con cún có khí chất, cô muốn xem nó có chỗ nào không giống chó bình thường.
Trần Thước rất nhanh liền mang ra hai bát mì trứng từ phòng bếp, đắc ý nói với cô: “Mau tới nếm thử món sở trường của tôi đi!”
Dư Điền Điền buồn cười không chịu được, “Đây chính là món ăn sở trường của anh sao? Món này từ lúc mới lên tiểu học tôi đã làm được rồi.”
Trần Thước mặt tối sầm: “Tôi làm cho cô ăn là tốt rồi, nói nhiều như thế làm gì?”
Dư Điền Điền ngồi xuống, vươn tay nhận chiếc đũa từ anh, nếm thử một miếng, hương vị này thật ra cũng không tệ lắm.
Trần Thước vẫn cẩn thận quan sát nét mặt của cô, gương mặt chờ mong nhưng còn cố ra vẻ không quan tâm nhìn cô, “Thế nào, tôi nói không sai chứ?”
Tuy rằng anh nói không sai …
Dư Điền Điền yên lặng gật gật đầu, rất muốn hỏi anh: món này sao có thể nói là ngon, không phải chỉ là một bát mì thôi sao? Chẳng lẽ còn có thể ăn ngon hơn sơn hào hải vị, hàng tá món ăn khác của Trung Hoa Dân Quốc hay sao?
Nhưng đối diện với ánh mắt nhỏ mong chờ của bác sĩ Trần, cô cảm thấy anh đã chịu nhân nhượng hạ mình xuống bếp làm đồ cho cô cũng không dễ dàng gì rồi, vì thế đành đem những lời này lặng lẽ nuốt vào bụng.
Lúc này kẻ kích động nhất chính là Hot dog, khi nó thấy Dư Điền Điền là một người xa mà lại được ăn bữa tối Trần Thước làm trước nó, nó liền bắt đầu không ngừng chạy vòng quanh cô, đôi mắt nhỏ ngập tràn mong mỏi cùng khát vọng, còn thỉnh thoảng cào cào trên sàn gỗ hai lần, phát ra âm thanh muốn hấp dẫn sự chú ý của cô.
Dư Điền Điền bị một con chó nhìn chằm chằm lại khát khao như vậy, trong lòng có chút không được tự nhiên, vì thế cô lúng túng hỏi nó: “Mày có muốn ăn không?”
Hot dog sủa hai tiếng, cào đến càng vui mừng hơn.
Nhìn thấy ánh mắt nôn nóng của con chó này, Dư Điền Điền buồn cười không nhịn được, cô vớt ra miếng trứng từ trong bát thả xuống cho nó.
Hot dog lập tức cắn miếng trứng vào miệng, sau đó nó vui sướng nuốt sạch, ăn xong liền bắt đầu vẫy đuôi vây quanh Dư Điền Điền làm nũng liên tục, hai chiếc chân nhỏ không ngừng lay lay bắp đùi của cô.
Dư Điền Điền bị nó làm cho ngứa buồn, vừa cười ha ha, vừa ngẩng đầu nói với anh: “Nó không phải một con chó rất hung dữ sao? Không ngờ chỉ một miếng trứng cũng có thể thu phục được nó.”
Trần Thước mất hứng, vừa hùng hổ mắng mỏ Hot dog vài câu, vừa ngồi xuống ăn bát mì trước mặt mình. Miệng nói đơn giản Hot dog đã làm mất mặt anh, biết vậy lúc trước anh nên mua giống chó Chihuahua có khí chất, chứ không nên mua giống chó lông vàng chỉ vì miếng ăn mà nịnh nọt người ta xấu hổ như nó vậy.
Sau bữa cơm anh nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, vẫn chưa tới 7 giờ rưỡi, vì thế anh cầm bát vào phòng bếp chuẩn bị dọn dẹp, Hot dog cũng đi theo anh chạy vào phòng bếp.
Dư Điền Điền ngồi trên bàn cơm tò mò nghe cuộc hội thoại của chủ nhân và chó vang lên trong phòng bếp, tất nhiên bác sĩ Trần còn chưa nguôi giận với chú chó cưng không có khí chất nhà mình.
“Bình thường đối với tao thì mày hung hăng như vậy, hừ, còn với một người xa lạ tới nhà cho mày miếng trứng, thì mày nịnh bợ người ta như vậy à, đạo đức giả!”
Hot dog sủa gâu gâu gâu, như là đang phản đối.
Trần Thước phê bình nó: “Phản đối cũng không vô hiệu, một miếng trứng cũng có thể để mày vứt bỏ khí chất của một chiến binh chó sao?”
Hot dog sủa gâu gâu gâu, ngữ điệu có một chút nhỏ lại, dường như đang nhận lỗi.
Trần Thước giọng nói cũng dịu đi: “Hừ, biết sai là tốt rồi, lần sau phải tỏ ra có tự trọng một chút cho tao, làm một con chó có khí chất có đạo đức nghe chưa.”
Dư Điền Điền đang ngồi ở bàn cơm cười ha ha, không ngờ bác sĩ Trần lại dễ thương như vậy, ở nhà một mình thì thường xuyên nói chuyện vui vẻ với chó.
Lúc Trần Thước từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy Dư Điền Điền cười đến miệng cũng không khép lại được, anh vừa lau tay vừa không nhịn được đỏ mặt hỏi cô, “Cô cười cái gì mà cười? Tôi nói chuyện với chó nhà tôi thì liên quan gì tới cô mà cười. Vô duyên!”
Dư Điền Điền vừa cười vừa nói: “Bác sĩ Trần, không ngờ anh dễ thương như vậy.”
Mặt Trần Thước càng đỏ hơn, “Dễ thương? Dễ thương cái gì mà dễ thương? Lão gia là đẹp trai, là lạnh lùng, là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất! Đừng dùng mấy từ của phụ nữ mà khen tôi như thế!”
Ngẩng đầu anh lại nhìn đồng hồ treo tường cái nữa, vừa sắp tới giờ nên anh liền với lấy chiếc áo khoác, nói với Dư Điền Điền: “Đi thôi, không đi sẽ không kịp nữa.”
Dư Điền Điền đầu óc mơ hồ hỏi anh: “Đi đâu?”
Trần Thước cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, anh nhìn cô nửa ngày, không nhanh không chậm nhại theo giọng điệu trầm thấp mang nhiều ẩn ý của MC quốc dân Triệu Trung Tường trong < Thế giới động vật > nói: “Dẫn cô đi xem bộ mặt thật của con người.”
Dư Điền Điền: “…”
Khi Dư Điền Điền đi theo Trần Thước ra tới cổng lớn khu chung cư, bầu trời đã tối đen, Trần Thước dẫn cô đến một gốc cây cách cửa chung cư không xa, làm như là đang đợi ai đó.
Dư Điền Điền hỏi anh: “Đợi ai vậy?”
Trần Thước không nói chuyện, chưa qua được mấy phút, anh nhìn đồng hồ trên tay một chút, sau đó mới nói: “Sắp tới rồi.”
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, từ cửa một tòa nhà khác trong chung cư có một đôi nam nữ đang đi ra, hai người ăn mặc không hề tầm thường, người phụ nữ còn xách theo một chiếc túi hàng hiệu.
Trần Thước không nhanh không chậm dắt Dư Điền Điền đi theo, Dư Điền Điền nhìn kỹ, cô nhận ra người phụ nữ kia chính là Trương Giai Tuệ, còn người đàn ông bên cạnh hẳn là chồng cô ta.
Cô không nói gì.
Bọn họ theo sát hai người kia không quá xa mà cũng không quá gần, Trần Thước vừa đi, vừa nhỏ giọng nói với Dư Điền Điền đang ở bên cạnh: “Túi xách cô ta đang mang là mẫu mới nhất của hãng Gucci, bằng nửa năm tiền lương của cô cũng không mua nổi đâu.”
“Cô có thấy đôi giày chồng cô ta đang đi không, đôi này là mẫu mới vừa được thiết kế ở Italy, giá của nó cô tự nghĩ ra rồi đấy.”
Sau khi ra khỏi khu chung cư, đôi nam nữ kia vào một tiệm bánh ngọt, Trương Giai Tuệ cúi người quan sát tủ bánh ngọt một chút, rồi chọn bánh Hessen mà cô ta thích ăn nhất, còn gọi thêm một chiếc bánh gato bé.
Trần Thước lại nói: “Đây là thói quen của bọn họ, mối tối đi dạo, Trương Giai Tuệ sẽ mua hai chiếc bánh, có thể là cô ta ăn cũng có thể mang về cho hai đứa nhỏ.”
Giá của hai chiếc bánh kia, chỉ cần nhìn tấm biển hiệu của cửa hàng bánh này, Dư Điền Điền cũng có thể đoán ra tám chín mươi phần trăm.
Hai người đang đứng cách cửa hàng bánh ngọt không xa lắm, đợi đến khi đôi nam nữ kia đi ra, Trần Thước nói bây giờ bọn họ sẽ tới công viên.
Công viên cách khu chung cư không xa, đi bộ chưa đến mười phút liền đã tới.
Anh chồng Trương Giai Tuệ vừa nhận được cuộc gọi, Trần Thước khẽ giọng nói với cô: “Chiếc điện thoại di động kia cô nhận ra phải không, không cần tôi nói giá.”
Trước cổng công viên có một quầy bán vé số, Trương Giai Tuệ và chồng cô ta theo thói quen sẽ tới đó, khi đi ra liền cầm trong tay một xấp xổ số, Trần Thước nói bọn họ thường không quan tâm mình có trúng thưởng không, đây cũng chỉ là thói quen mà thôi, mỗi ngày hai người đều sẽ mua hơn mười tờ vé số.
Khi anh nói tới đây, Dư Điền Điền vẫn không nói gì, anh nghiêng đầu qua nhìn cô, dưới ánh đèn đường mờ vàng nhạt anh nhìn vẻ mặt người bên cạnh, Dư Điền Điền dường như có chút ngây ngốc, cô cũng không tức giận giống như anh tưởng tượng, ngược lại trên mặt mang nét mờ hồ khó hiểu.
Hai người cứ đi theo vợ chồng Trương Giai Tuệ như vậy, từ lúc bọn họ vào công viên bắt đầu đi bộ, cho đến lúc bọn họ ra khỏi công viên về nhà.
Dư Điền Điền bỗng nhiên dừng bước.
Cô hỏi Trần Thước: “Anh muốn tôi nhìn cái gì vậy?”
Trần Thước nói: “Thứ tôi muốn cô nhìn, không phải cô đã thấy rồi sao?”
Tháng mười hai gió đông thổi mạnh tạt vào mặt cô như lưỡi dao sắc nhọn, không chút nương tay làm hai gò má đau buốt.
Dư Điền Điền nhìn đôi vợ chồng hoang phí kia rốt cuộc cũng biến mất ngoài cổng lớn công viên, cô chậm rãi thu hồi tầm mắt, cô không biết nên đối mặt với Trần Thước thế nào nữa.
Lý trí nói cho cô biết, cô nên cười cám ơn anh, cám ơn vì anh đã giúp cô thấy rõ bộ mặt thật gian dối của Trương Giai Tuệ.
Nhưng sâu trong lòng cô còn có một thứ cảm xúc bất an đang bắt đầu lên men.
Anh cũng chỉ là người qua đường đứng xem nhưng rất dễ dàng nhìn thấu được bộ mặt thật của Trương Giai Tuệ, cũng có thể do anh cảm thấy thương hại cô, cho nên muốn giúp cô vạch trần chân tướng sự thật, không muốn cô mơ màng thiếu hiểu biết như thế.
Nhưng anh sẽ nghĩ cô như thế nào?
Thật đúng là đồ ngốc, cô còn tự cho mình là Bạch Liên hoa ban phát lòng tốt, thật không ngờ chỉ là một tên ăn mày vừa mới vất vả lấy được chút tiền lại đi nhét vào túi kẻ giàu có đi ngang qua đường.
Mặt cô dần dần trắng bạch, cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Thước thì quả nhiên từ trong mắt anh cô thấy được sự thương hại và cảm thông.
Cô thở dài một cái, lúc này mới phát hiện ra bản thân đúng là một kẻ ngu ngốc.
Một kẻ ngốc thật đáng xấu hổ.
Dư Điền Điền cứ như vậy lên nhà Trần Thước, vừa vào cửa đầu tiên cô còn chút do dự nhỏ giọng hỏi một câu: “Bác sĩ Trần, nếu bạn gái anh biết tôi tới nhà anh, có khi nào sẽ ghen không?”
Trần Thước liếc nhìn cô một cái: “Cô thấy tôi giống người có bạn gái sao?”
Dư Điền Điền nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc đáp lại: “Ừm, là vô cùng không giống.”
Trần Thước hừ một tiếng: “Vậy được rồi, đẹp trai như bổn đại gia đây, yêu cầu của ta đối với bạn gái rất cao, cô gái có thể xứng đôi với ta hiện tại vẫn chưa xuất hiện đâu!”
Dư Điền Điền phì cười một tiếng, “Bác sĩ Trần anh lo xa quá rồi, ngược lại người có thể xứng đôi với anh rất nhiều, nhưng anh miệng độc như vậy, người có thể chịu được anh ít vô cùng. Dù sao ngoài việc phải chịu đựng cái tính kiêu ngạo của anh, còn phải giỏi về trong việc phát hiện vẻ đẹp trong một đống hỗn độn, đó không phải việc người bình thường có thể làm được đâu.”
Trần Thước vừa mở cửa, anh liền ném thẳng chìa khóa vứt trên tủ giày, xoay người lại chế nhạo cô: “Dư Điền Điền, tôi phát hiện quả thật đầu tôi bị ngập nước nên mới quan tâm chạy tới giúp cô như vậy, đây mới là Lã Đồng Tân có ý tốt nhưng lại bị chó cắn !”
Dư Điền Điền phản xạ có điều kiện cãi lại:
“Bác sĩ Trần anh mà cũng biết đầu mình bị ngập nước sao, tôi cũng cảm thấy mừng thay cho anh, kỳ thật tôi vẫn luôn đau khổ không biết phải nói sự thật này với anh thế nào, dù sao tôi cũng là cô gái thiện lương hay chăm sóc người khác mà —— “
Nhưng mới nói được một nửa cô bỗng nhiên lại dừng lại, sau đó lập tức hỏi một câu: “… Anh giúp tôi?”
Trần Thước lấy từ trong hộp giày cho cô một đôi dép lê sạch sẽ, sau đó anh đi thẳng vào phòng bếp, cũng không thèm quay đầu lại, hỏi cô một câu, “Muốn ăn cái gì?”
Dư Điền Điền bị anh chuyển hướng đề tài, nghĩ nghĩ nói: “Tôi muốn ăn beefsteak.”
Anh lắc đầu: “Không có.”
Dư Điền Điền lại hỏi: “Vậy thì cơm rang trứng đi?”
Trần Thước lắc đầu: “Không có.”
Dư Điền Điền lại nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy anh cứ làm cho tôi vài món ăn quen trong bữa cơm hàng ngày đi.”
Trần Thước khóe miệng cong lên: “Xấu hổ quá, trong tủ lạnh nhà tôi không có rau cũng không có thịt.”
Dư Điền Điền đen mặt: “Không có thịt, không có rau anh hỏi tôi muốn ăn làm quái gì!”
Trần Thước nhún nhún vai tỏ vẻ không có chuyện gì, “Tôi cũng chỉ tùy tiện khách khí hỏi cô thế thôi, không ngờ cô thật sự mặt dày như vậy. Bình thường tôi cho rằng làm khách sẽ vô cùng khách sáo mà nói: Anh làm gì tôi ăn cái đó.’ ai mà biết cô không giống người bình thường đến thế.”
Dư Điền Điền nhịn.
Trần Thước vừa thấy dáng vẻ giận giữ của cô thì không nhịn được muốn cười, vừa lấy đồ từ trong tủ lạnh ra, vừa nhại theo giọng điệu của cô: “Vậy được rồi, ai bảo tôi là bác sĩ tốt chuyên quan tâm chăm sóc cho mọi người? Đại gia tôi hôm nay sẽ hào phóng một lần, để cô được nếm món ăn sở trường của tôi!”
Anh không cho Dư Điền Điền vào phòng bếp, vì thế Dư Điền Điền chỉ có thể đi lại trong phòng khách, xem như đang tham quan nhà anh vậy.
Lượn được hai vòng, cô cho vài kết luận như sau:
Căn hộ nhà bác sĩ Trần thật to.
Trần Thước là một người đàn ông độc thân nhưng lại rất thích sạch sẻ.
Trình độ thẩm mỹ của bác sĩ Trần cũng không tệ lắm, trên tường có treo mấy bức họa, cô đều cảm thấy chúng mang vẻ đẹp rất tươi mát.
Dư Điền Điền đi đến cửa thư phòng thì trong phòng bỗng có một bóng đen đột nhiên xông ra, dọa cô giật nảy mình, theo phản xạ có điều kiện cô lui về sau hai bước.
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng, cô mới phát hiện đây đâu phải bóng người? Rõ ràng là bóng một con chó.
Hot dog lông vàng vẻ mặt cảnh giác nhìn Dư Điền Điền, trên mặt gầm gừ ra vẻ người muốn sống chờ lại gần.
Dư Điền Điền cũng không dám động đậy, dù sao con chó này cũng lớn như vậy, thân mình cũng cao qua đùi cô rồi.
Trần Thước nghe thấy tiếng động thì ló đầu ra từ phòng bếp, anh nói với Hot dog: “Có khách tới, mày mau ra tiếp đón khách cho tao, chủ nhân của mày còn đang bận.”
Kết quả Hot dog cảnh giác nhìn chằm chằm Dư Điền Điền, nó lúc lắc cái đuôi, oạch một cái chạy thẳng vào phòng bếp, canh chừng bên cạnh Trần Thước không chịu đi ra.
Trần Thước tức giận nói: “Bình thường lúc đòi ăn thì mặt dày như thế, bây giờ nhìn thấy phụ nữ người ta thì ra vẻ thẹn thùng xấu hổ lắm cho ai nhìn?”
Hot dog đem đầu chôn sau người anh, sống chết không chịu thò đầu ra, dáng vẻ như cô vợ nhỏ đang xấu hổ.
Trần Thước đành phải đi ra khỏi phòng bếp, nói với Dư Điền Điền: “Cô xem TV trước đi cho đỡ buồn, tôi sẽ làm cơm nhanh thôi.”
Dư Điền Điền đâu có tâm tư gì xem TV, cô chỉ cảm thấy người này sao lại thần thần bí bí như vậy , đưa cô tới đây cũng không biết vì chuyện gì, vì vậy cô đành ngồi trên sofa nghịch di động. Vừa nghịch vừa lắng nghe cuộc nói chuyện vui vẻ của một người một chó trong bếp.
Trần Thước nói: “Tránh ra tránh ra, tao đã làm xong đâu, nằm một bên chơi đi!”
Hot dog sủa: “Gâu gâu gâu.”
Trần Thước nói: “Đừng nhìn tao với ánh mắt ấy, nhìn tao cũng vô dụng, đã nói rồi còn không làm, mày không hiểu tao nói gì à?”
Hot dog lại sủa: “Gâu gâu gâu gâu.”
Trần Thước hừ một tiếng: “Ôm đùi cũng vô dụng, nằm một bên hóng mát đi! Rõ ràng là chó đực, tại sao tính cách còn đàn bà hơn chó cái vậy?”
Hot dog tiếp tục sủa gâu gâu gâu không ngừng.
Dư Điền Điền ngồi một mình trên sô pha cười ha ha, cười đến không khép được miệng.
Cô thầm nghĩ, thì ra mỗi ngày bác sĩ Trần đều trôi qua như vậy? Là một người đàn ông độc thân, cuộc sống hàng ngày của anh quả thực rất thoải mái, đối mặt với một con chó cũng có thể khoe khoang trình độ mồm mép của mình, cuối cùng cô cũng biết kỹ năng độc miệng của anh là luyện thành thế nào rồi.
Trông cô ấy cười vui vẻ chưa kìa, trong phòng bếp lại truyền đến giọng quát của Trần đại nhân: “Mày thấy chưa, người phụ nữ bên ngoài kia đang cười mày đấy, mày còn định tiếp tục ra vẻ đàn bà thế à? Tao cho mày biết, đừng có giở tính cáu gắt của chó ra đây, mày mau ra ngoài tiếp khách cho tao, đừng để tao mất mặt!”
Anh vừa nấu ăn, cái miệng cũng nói không ngừng, cuối cùng Hot dog bất đắc dĩ bị anh đuổi ra khỏi phòng bếp, nó ngồi trong phòng khách cùng Dư Điền Điền mắt to trừng mắt nhỏ.
Dư Điền Điền học dáng vẻ của Trần Thước cùng nó bồi dưỡng tình cảm: “Xin chào, tao là Dư Điền Điền.”
Hot dog không nói lời nào, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.
Dư Điền Điền nghĩ ngợi, lại hỏi: “Tên của mày là gì vậy?”
Hot dog vẫn không sủa lời nào, mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm cô.
“Kỳ quái, tại sao mày không nói gì? Vừa rồi không phải còn ở trong phòng bếp sủa gâu gâu gâu không ngừng sao?” Dư Điền Điền tự làm mình mất mặt.
Người đàn ông trong phòng bếp không biết đã đi ra từ lúc nào, anh dựa người ở cửa phòng khách nhìn cô, trên mặt mang vẻ chế nhạo, “Đầu cô vừa bị cửa kẹp à? Nó là chó, sao có thể hiểu cô đang nói gì?”
Dư Điền Điền bĩu bĩu môi, không phải vừa rồi anh và nó cãi nhau rất vui vẻ trong phòng bếp đấy à?
Trần Thước hừ một tiếng, “Hai người khác nhau, tôi là tôi, cô là cô. Chó ngốc nhà tôi cũng biết nhận chủ nhân đấy, đừng tưởng rằng tùy tiện đến nhà người ta làm khách mà thân thiết được với nó, nó cũng là một chú chó rất có khí chất đấy.”
Dư Điền Điền phải nhịn cười thật khổ, cô tiếp tục đấu mắt cùng con cún có khí chất, cô muốn xem nó có chỗ nào không giống chó bình thường.
Trần Thước rất nhanh liền mang ra hai bát mì trứng từ phòng bếp, đắc ý nói với cô: “Mau tới nếm thử món sở trường của tôi đi!”
Dư Điền Điền buồn cười không chịu được, “Đây chính là món ăn sở trường của anh sao? Món này từ lúc mới lên tiểu học tôi đã làm được rồi.”
Trần Thước mặt tối sầm: “Tôi làm cho cô ăn là tốt rồi, nói nhiều như thế làm gì?”
Dư Điền Điền ngồi xuống, vươn tay nhận chiếc đũa từ anh, nếm thử một miếng, hương vị này thật ra cũng không tệ lắm.
Trần Thước vẫn cẩn thận quan sát nét mặt của cô, gương mặt chờ mong nhưng còn cố ra vẻ không quan tâm nhìn cô, “Thế nào, tôi nói không sai chứ?”
Tuy rằng anh nói không sai …
Dư Điền Điền yên lặng gật gật đầu, rất muốn hỏi anh: món này sao có thể nói là ngon, không phải chỉ là một bát mì thôi sao? Chẳng lẽ còn có thể ăn ngon hơn sơn hào hải vị, hàng tá món ăn khác của Trung Hoa Dân Quốc hay sao?
Nhưng đối diện với ánh mắt nhỏ mong chờ của bác sĩ Trần, cô cảm thấy anh đã chịu nhân nhượng hạ mình xuống bếp làm đồ cho cô cũng không dễ dàng gì rồi, vì thế đành đem những lời này lặng lẽ nuốt vào bụng.
Lúc này kẻ kích động nhất chính là Hot dog, khi nó thấy Dư Điền Điền là một người xa mà lại được ăn bữa tối Trần Thước làm trước nó, nó liền bắt đầu không ngừng chạy vòng quanh cô, đôi mắt nhỏ ngập tràn mong mỏi cùng khát vọng, còn thỉnh thoảng cào cào trên sàn gỗ hai lần, phát ra âm thanh muốn hấp dẫn sự chú ý của cô.
Dư Điền Điền bị một con chó nhìn chằm chằm lại khát khao như vậy, trong lòng có chút không được tự nhiên, vì thế cô lúng túng hỏi nó: “Mày có muốn ăn không?”
Hot dog sủa hai tiếng, cào đến càng vui mừng hơn.
Nhìn thấy ánh mắt nôn nóng của con chó này, Dư Điền Điền buồn cười không nhịn được, cô vớt ra miếng trứng từ trong bát thả xuống cho nó.
Hot dog lập tức cắn miếng trứng vào miệng, sau đó nó vui sướng nuốt sạch, ăn xong liền bắt đầu vẫy đuôi vây quanh Dư Điền Điền làm nũng liên tục, hai chiếc chân nhỏ không ngừng lay lay bắp đùi của cô.
Dư Điền Điền bị nó làm cho ngứa buồn, vừa cười ha ha, vừa ngẩng đầu nói với anh: “Nó không phải một con chó rất hung dữ sao? Không ngờ chỉ một miếng trứng cũng có thể thu phục được nó.”
Trần Thước mất hứng, vừa hùng hổ mắng mỏ Hot dog vài câu, vừa ngồi xuống ăn bát mì trước mặt mình. Miệng nói đơn giản Hot dog đã làm mất mặt anh, biết vậy lúc trước anh nên mua giống chó Chihuahua có khí chất, chứ không nên mua giống chó lông vàng chỉ vì miếng ăn mà nịnh nọt người ta xấu hổ như nó vậy.
Sau bữa cơm anh nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, vẫn chưa tới giờ rưỡi, vì thế anh cầm bát vào phòng bếp chuẩn bị dọn dẹp, Hot dog cũng đi theo anh chạy vào phòng bếp.
Dư Điền Điền ngồi trên bàn cơm tò mò nghe cuộc hội thoại của chủ nhân và chó vang lên trong phòng bếp, tất nhiên bác sĩ Trần còn chưa nguôi giận với chú chó cưng không có khí chất nhà mình.
“Bình thường đối với tao thì mày hung hăng như vậy, hừ, còn với một người xa lạ tới nhà cho mày miếng trứng, thì mày nịnh bợ người ta như vậy à, đạo đức giả!”
Hot dog sủa gâu gâu gâu, như là đang phản đối.
Trần Thước phê bình nó: “Phản đối cũng không vô hiệu, một miếng trứng cũng có thể để mày vứt bỏ khí chất của một chiến binh chó sao?”
Hot dog sủa gâu gâu gâu, ngữ điệu có một chút nhỏ lại, dường như đang nhận lỗi.
Trần Thước giọng nói cũng dịu đi: “Hừ, biết sai là tốt rồi, lần sau phải tỏ ra có tự trọng một chút cho tao, làm một con chó có khí chất có đạo đức nghe chưa.”
Dư Điền Điền đang ngồi ở bàn cơm cười ha ha, không ngờ bác sĩ Trần lại dễ thương như vậy, ở nhà một mình thì thường xuyên nói chuyện vui vẻ với chó.
Lúc Trần Thước từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy Dư Điền Điền cười đến miệng cũng không khép lại được, anh vừa lau tay vừa không nhịn được đỏ mặt hỏi cô, “Cô cười cái gì mà cười? Tôi nói chuyện với chó nhà tôi thì liên quan gì tới cô mà cười. Vô duyên!”
Dư Điền Điền vừa cười vừa nói: “Bác sĩ Trần, không ngờ anh dễ thương như vậy.”
Mặt Trần Thước càng đỏ hơn, “Dễ thương? Dễ thương cái gì mà dễ thương? Lão gia là đẹp trai, là lạnh lùng, là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất! Đừng dùng mấy từ của phụ nữ mà khen tôi như thế!”
Ngẩng đầu anh lại nhìn đồng hồ treo tường cái nữa, vừa sắp tới giờ nên anh liền với lấy chiếc áo khoác, nói với Dư Điền Điền: “Đi thôi, không đi sẽ không kịp nữa.”
Dư Điền Điền đầu óc mơ hồ hỏi anh: “Đi đâu?”
Trần Thước cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, anh nhìn cô nửa ngày, không nhanh không chậm nhại theo giọng điệu trầm thấp mang nhiều ẩn ý của MC quốc dân Triệu Trung Tường trong nói: “Dẫn cô đi xem bộ mặt thật của con người.”
Dư Điền Điền: “…”
Khi Dư Điền Điền đi theo Trần Thước ra tới cổng lớn khu chung cư, bầu trời đã tối đen, Trần Thước dẫn cô đến một gốc cây cách cửa chung cư không xa, làm như là đang đợi ai đó.
Dư Điền Điền hỏi anh: “Đợi ai vậy?”
Trần Thước không nói chuyện, chưa qua được mấy phút, anh nhìn đồng hồ trên tay một chút, sau đó mới nói: “Sắp tới rồi.”
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, từ cửa một tòa nhà khác trong chung cư có một đôi nam nữ đang đi ra, hai người ăn mặc không hề tầm thường, người phụ nữ còn xách theo một chiếc túi hàng hiệu.
Trần Thước không nhanh không chậm dắt Dư Điền Điền đi theo, Dư Điền Điền nhìn kỹ, cô nhận ra người phụ nữ kia chính là Trương Giai Tuệ, còn người đàn ông bên cạnh hẳn là chồng cô ta.
Cô không nói gì.
Bọn họ theo sát hai người kia không quá xa mà cũng không quá gần, Trần Thước vừa đi, vừa nhỏ giọng nói với Dư Điền Điền đang ở bên cạnh: “Túi xách cô ta đang mang là mẫu mới nhất của hãng Gucci, bằng nửa năm tiền lương của cô cũng không mua nổi đâu.”
“Cô có thấy đôi giày chồng cô ta đang đi không, đôi này là mẫu mới vừa được thiết kế ở Italy, giá của nó cô tự nghĩ ra rồi đấy.”
Sau khi ra khỏi khu chung cư, đôi nam nữ kia vào một tiệm bánh ngọt, Trương Giai Tuệ cúi người quan sát tủ bánh ngọt một chút, rồi chọn bánh Hessen mà cô ta thích ăn nhất, còn gọi thêm một chiếc bánh gato bé.
Trần Thước lại nói: “Đây là thói quen của bọn họ, mối tối đi dạo, Trương Giai Tuệ sẽ mua hai chiếc bánh, có thể là cô ta ăn cũng có thể mang về cho hai đứa nhỏ.”
Giá của hai chiếc bánh kia, chỉ cần nhìn tấm biển hiệu của cửa hàng bánh này, Dư Điền Điền cũng có thể đoán ra tám chín mươi phần trăm.
Hai người đang đứng cách cửa hàng bánh ngọt không xa lắm, đợi đến khi đôi nam nữ kia đi ra, Trần Thước nói bây giờ bọn họ sẽ tới công viên.
Công viên cách khu chung cư không xa, đi bộ chưa đến mười phút liền đã tới.
Anh chồng Trương Giai Tuệ vừa nhận được cuộc gọi, Trần Thước khẽ giọng nói với cô: “Chiếc điện thoại di động kia cô nhận ra phải không, không cần tôi nói giá.”
Trước cổng công viên có một quầy bán vé số, Trương Giai Tuệ và chồng cô ta theo thói quen sẽ tới đó, khi đi ra liền cầm trong tay một xấp xổ số, Trần Thước nói bọn họ thường không quan tâm mình có trúng thưởng không, đây cũng chỉ là thói quen mà thôi, mỗi ngày hai người đều sẽ mua hơn mười tờ vé số.
Khi anh nói tới đây, Dư Điền Điền vẫn không nói gì, anh nghiêng đầu qua nhìn cô, dưới ánh đèn đường mờ vàng nhạt anh nhìn vẻ mặt người bên cạnh, Dư Điền Điền dường như có chút ngây ngốc, cô cũng không tức giận giống như anh tưởng tượng, ngược lại trên mặt mang nét mờ hồ khó hiểu.
Hai người cứ đi theo vợ chồng Trương Giai Tuệ như vậy, từ lúc bọn họ vào công viên bắt đầu đi bộ, cho đến lúc bọn họ ra khỏi công viên về nhà.
Dư Điền Điền bỗng nhiên dừng bước.
Cô hỏi Trần Thước: “Anh muốn tôi nhìn cái gì vậy?”
Trần Thước nói: “Thứ tôi muốn cô nhìn, không phải cô đã thấy rồi sao?”
Tháng mười hai gió đông thổi mạnh tạt vào mặt cô như lưỡi dao sắc nhọn, không chút nương tay làm hai gò má đau buốt.
Dư Điền Điền nhìn đôi vợ chồng hoang phí kia rốt cuộc cũng biến mất ngoài cổng lớn công viên, cô chậm rãi thu hồi tầm mắt, cô không biết nên đối mặt với Trần Thước thế nào nữa.
Lý trí nói cho cô biết, cô nên cười cám ơn anh, cám ơn vì anh đã giúp cô thấy rõ bộ mặt thật gian dối của Trương Giai Tuệ.
Nhưng sâu trong lòng cô còn có một thứ cảm xúc bất an đang bắt đầu lên men.
Anh cũng chỉ là người qua đường đứng xem nhưng rất dễ dàng nhìn thấu được bộ mặt thật của Trương Giai Tuệ, cũng có thể do anh cảm thấy thương hại cô, cho nên muốn giúp cô vạch trần chân tướng sự thật, không muốn cô mơ màng thiếu hiểu biết như thế.
Nhưng anh sẽ nghĩ cô như thế nào?
Thật đúng là đồ ngốc, cô còn tự cho mình là Bạch Liên hoa ban phát lòng tốt, thật không ngờ chỉ là một tên ăn mày vừa mới vất vả lấy được chút tiền lại đi nhét vào túi kẻ giàu có đi ngang qua đường.
Mặt cô dần dần trắng bạch, cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Thước thì quả nhiên từ trong mắt anh cô thấy được sự thương hại và cảm thông.
Cô thở dài một cái, lúc này mới phát hiện ra bản thân đúng là một kẻ ngu ngốc.
Một kẻ ngốc thật đáng xấu hổ.