Sau khi Dư Điền Điền về đến nhà thì chính là ngơ ngẩn bước về phòng của mình nhưng lúc đó cô liền bị Lục Tuệ Mẫn gọi lại.
“Mấy ngày nay cậu có chuyện gì thần bí giấu mình?” Lục Tuệ Mẫn lấy tai nghe xuống, không khách khí trừng mắt nhìn cô, sau đó cô nàng nhanh chóng phi ra phòng khách ấn bả vai cô xuống đè cô ngồi lại sofa:
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Thời gian của tớ hữu hạn, bằng hữu còn đang chờ tớ tới ngăn cơn sóng dữ, cho cậu ba phút thoải mái kể lại, bằng không chúng ta nhất định sẽ cùng nhau chết.”
Cô nàng làm như thật mà cúi đầu mắt nhìn đồng hồ, “Nếu vượt quá một phút thì phải nạp cho mình một trăm tệ.”
Dư Điền Điền trên mặt đầy vạch đen, “Đi đi đi, đi chơi trò chơi của cậu đi, cậu muốn tớ nói cái gì?”
“Nói cái gì?” Lục Tuệ Mẫn hai tay vẫn khoanh trước ngực, hai mắt tập trung nhìn chằm chằm cô, “Nên nói gì, cậu tự biên tự diễn đi. Ví dụ như sau khi vào cửa sao lại trưng ra vẻ mặt ‘Tôi là kẻ ngốc’ hay ví dụ như vừa rồi người lái xe đưa cậu về nhà là ai, lại ví dụ như vì sao cậu gạt mình có đàn ông bên ngoài…”
Dư Điền Điền: “…”
Lục Tuệ Mẫn nhìn thấy cô ngồi xe của Trần Thước về?
Cô vừa định nói đó là Trần Thước nhưng ngẫm lại nếu quả thật thẳng thắn sẽ được khoan hồng mới lạ, với tính cách của Lục Tuệ Mẫn không chừng cô ấy sẽ bùng cháy mất, đến lúc đó cô muốn giải thích cũng không giải thích được.
Cô phản ứng rất nhanh, gần như là vừa nghĩ xong một cái liền trả lời ngay: “Đó là xe taxi hãng Ubo mình mới gọi.”
Lục Tuệ Mẫn vui vẻ gật gật đầu, “À, ra là tài xế của Ubo phải không?”
Dư Điền Điền bình tĩnh tự nhiên gật đầu, “Đúng là tài xế của Ubo.”
Một giây sau, Lục Tuệ Mẫn nghiêm mặt lại, cô nàng liền vươn tay muốn nhéo lỗ tai cô, “Tại sao mình không biết bác sĩ Trần nghèo đói tới mức ấy, anh ta còn phải tới Ubo làm tài xế taxi à? Dư Điền Điền trước khi nói dối cậu không chuẩn bị gì phải không?”
Dư Điền Điền vừa né cô nàng vừa gào lên: “Vậy còn cậu? Rõ ràng cậu biết đó là xe của bác sĩ Trần, còn giả vờ giả vịt thử mình làm gì? Chẳng phải cậu cũng là kẻ lừa gạt?”
“Đấy là mình muốn xem cậu có chịu thừa nhận hay không thôi nhưng cậu lại dám nói dối mình, cậu biết cái gì chứ!” Lục Tuệ Mẫn rít lên.
“Đấy là mình không muốn cậu suy nghĩ lung tung rồi kết luận vớ vẩn, cậu mới hiểu cái rắm ấy!” Dư Điền Điền lớn giọng át lại cô nàng.
Hai người cứ cãi nhau như vậy, đến lúc Lục Tuệ Mẫn vừa nhìn đồng hồ, mẹ ơi, quá ba phút rồi ! Cô nàng nhanh chóng vội vội vàng vàng chạy đến trước máy tính, nào biết cô vừa mới đeo tai nghe vào, trên màn hình vừa lúc xuất hiện hai chữ Game Over.
Cô nàng oán hận quay đầu trừng Dư Điền Điền: “Đều là do cậu làm hại!”
Dư Điền Điền sung sướng vung vung tay, “Đừng đừng đừng, mình không cần cậu kể công đâu rõ ràng đây là do cậu tự làm tự chịu!”
Một bước đi ba bước nhay cô trở về phòng thì nghe thấy tiếng Lục Tuệ Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ở nhà thì bắt nạt tớ sao ra ngoài thì không mạnh mồm như thế? Chỉ giỏi khua môi múa mép với tớ thôi! Báo cáo tổng kết cuối năm bị người ta cướp mất rồi, sao cậu lại chịu để yên như vậy? Sao không thấy cậu đi mắng bà y tá trưởng kia đi?”
Lại bị người ta hung hăng chọc đúng chỗ đau, Dư Điền Điền lập tức không cười nổi nữa.
Cô ngả mình xuống giường nhìn trần nhà ngẩn người một hồi lâu, trong lòng cảm thấy thật khó chịu.
Đó là kết quả nửa tháng ngày nào cô cũng tăng ca, đống tế bào não cũng chết theo mấy vạn chữ kia rồi nhưng kết quả là bị người ta không tốn sức cướp lấy, làm sao có thể nói cô không tức giận cho được?
Tức giận thì rất tức giận nhưng cô biết mình không thể đắc tội với Trương Giai Tuệ.
Đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi chẳng lẽ như vậy cũng sai sao?
Cô nghiêng đầu qua, liếc mắt nhìn thấy trên đèn bàn vẫn treo chiếc vòng cá nhỏ kia —— đó là món quà Thiệu Binh tặng cô trong hôm họp hội thảo nghiên cứu y học.
Không vứt đi không phải vì nhớ tình cũ mà là lười, cô muốn để đó thuận tiện dùng nó nhắc nhở chính mình, sau này phải cẩn thận nhìn người cho rõ ràng, không được mơ mơ hồ hồ để người ta lừa nữa.
Dư Điền Điền thở dài một hơi, đem mặt chôn trong chăn.
Người ta luôn nói ngã một lần sẽ khôn hơn nhưng sao sau vụ tiện nhân Thiệu Binh, cô lại tiếp tục giẫm lên vết xe đổ lần nữa?
***
Trước ngày hôm đó, mỗi tuần Dư Điền Điền đều sẽ gặp Trần Thước vài lần, ở cangteen, thang máy, tại cửa chính bệnh viện cũng gặp, thậm chí là ở trạm xe bus, bọn họ luôn có thể vừa khéo gặp nhau ở bất cứ nơi nào, ngay cả cô cũng cảm thấy vận mệnh quả thật là một điều thực kì diệu.
Nhưng sau ngày hôm đó, đã một tuần nay Dư Điền Điền cũng không gặp lại Trần Thước nữa, cô bắt đầu ca thán vận mệnh thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cô thấp tha thấp thỏm bất an nghĩ, nhất định là bác sĩ Trần thấy cô quá yếu đuối vì thế anh ta coi thường cô, cho nên anh không muốn nhìn thấy cô nữa.
Mấy ngày nay tâm trạng cô rất khó chịu, lại vừa lúc thấy Trương Giai Tuệ mỗi ngày thay một chiếc túi xách hàng hiệu, gương mặt rạng rỡ mang nó đi làm rồi về nhà.
Dư Điền Điền lửa giận tăng lên vùn vụt.
Đã đóng vai kẻ giả tạo tốt xấu gì cũng nên giả tạo đến cùng, cô ta giả tạo được một nửa rồi bỗng nhiên không giả tạo nữa, làm như vậy thì sao cô có thể kéo đối thủ xuống đài được?
Thứ tư khi ăn cơm trưa tại cangteen, nghe Tiểu Bạch nói chồng của y tá trưởng hình như vừa làm xong một dự án cho nên gần đây cô ta rất đắc ý .
“Mặc dù là nghe người ta nói nhưng chắc là sự thật. Cậu xem, cả tuần lễ nay cô ta thay túi, trang phục cũng mỗi ngày mặc một bộ khác nhau, toàn những bộ trước kia chưa thấy cô ta mặc bao giờ, không chừng đều do ông chồng mới mua cho.”
Dư Điền Điền nhăn mặt không nói chuyện, cơm cũng không ăn nổi nữa.
Cô cảm thấy chính mình ngốc thật quá ngốc, thân là một người nghèo mang balo hiệu Meters còn muốn bố thí găng tay hàng hiệu cho kẻ giàu có!
Sau bữa cơm trưa mấy cô y tá cùng vào thang máy, khi cửa sắp khép lại thì có một bàn tay bỗng nhiên với vào ép thang máy lại mở ra lần nữa.
Trên bàn tay kia từng móng tay còn được thoa lên một lớp sơn bạc, vì làm nail nên họa tiết trên móng tay rất lung linh làm người ta mờ mắt, dưỡng cũng khổ công thật đấy!
Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp?
Trước, mắt, chính, là, như, vậy!
Dư Điền Điền ngẩng đầu lên nhìn, người vừa vào không phải ai khác mà chính là Trương Giai Tuệ.
Cô ta xách một hộp Pizzahut vừa gọi bên ngoài, dưới chân là đôi boots cao gót màu đen, trên người là chiếc áo khoác bằng lông xù, toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ sang trọng quý phái.
Nhưng có đôi khi, quý phái cùng thô tục kỳ thật cũng như nhau cả thôi.
Nhìn thấy Trương Giai Tuệ, mấy y tá đều chủ động chào hỏi, cười rồi gọi một tiếng y tá trưởng.
Tiểu Bạch nói: “Y tá trưởng cô không tới cangteen ăn cơm sao còn gọi pizza?”
Dường như Trương Giai Tuệ hoàn toàn đã quên sự kiện báo cáo cuối năm kia, cho dù nhìn thấy Dư Điền Điền ở đây, cô ta vẫn mỉm cười từ tốn đáp lại: “Gần đây tôi muốn ăn ngon một chút, đồ ăn ở cangteen không tốt cho sức khỏe lắm, hứng lên liền gọi Pizaa là vì không muốn chịu khổ thôi.”
Dư Điền Điền trong lòng vô cùng buồn bực.
Một y tá khác trêu ghẹo nói: “Y tá trưởng chỉ mua thức ăn bên ngoài thôi, quần áo cũng mỗi ngày một bộ mà phải không?”
Trương Giai Tuệ lại cười, vén vén lọn tóc bên tai, giọng nói nhẹ nhàng lại rất thoải mái: “Chồng tôi mới mua quần áo cho tôi, lần đầu tiên mặc khó tránh khỏi muốn khoe khoang một chút, mấy cô đừng cười tôi đấy!”
Cô ta còn cúi đầu nhìn chiếc áo khoác của mình, trong mắt ra vẻ rất hạnh phúc.
Dư Điền Điền tức đến muốn nổ phổi, toàn bộ lửa giận đều dồn lên đỉnh đầu rồi.
Người này sao lại không biết xấu hổ đến vậy? Trước thì nói nhà mình không có đủ tiền sinh hoạt phí sống rất khổ, không phải nhà cô ta thiếu thốn lắm sao? Ánh mắt khổ sở đáng thương kia đâu rồi? Giọng nói áy náy xin lỗi mấy đứa nhỏ đâu rồi?
Còn nữa, khi cô ta khoe khoang như vậy, thật sự đang xem cô như không khí sao?
Dư Điền Điền lập tức khó chịu mà nói mỉa mai một câu: “Y tá trưởng quần áo của cô sang trọng thật đấy, làm cho tôi vừa thấy liền nghĩ ngay đến một câu quảng cáo vô cùng nổi tiếng.”
Trương Giai Tuệ nụ cười hơi dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt đắc ý tiếp tục hỏi: “Câu quảng cáo nổi tiếng nào thế?”
Dư Điền Điền giọng nói vang lên hùng hồn: “Không có thỏa hiệp sẽ không có giết người.”
Trong thang máy nhất thời im lặng trong nháy mắt.
Tiểu Bạch vụng trộm lôi kéo góc áo Dư Điền Điền, cô nàng ho khan hai tiếng, cười ha há nói với Trương Giai Tuệ: “Y tá trưởng cô đừng để ý Tiểu Ngư, trưa hôm nay cậu ấy ăn hơi nhiều —— “
“Đâu có nhiều? Hôm nay rõ ràng mình không ăn được tí cơm nào.” Dư Điền Điền lập tức chặn lời cô nàng, không rời mắt cô nhìn chằm chằm Trương Giai Tuệ, “Tôi không có nhiều tiền như y tá trưởng mà vui vẻ mặc áo khoác lông đi gọi Pizzahut bên ngoài, tuy đồ ăn trong cangteen vào miệng không có khẩu vị thật nhưng tôi chỉ là người làm công nghèo khổ, sao có thể được ăn ngon như ai đó?”
Mọi người đều im lặng, bao gồm Tiểu Bạch đang muốn giải vây cho cô.
Trương Giai Tuệ trên mặt có vài phần xấu hổ nhưng cũng im lặng không đáp lại.
Đúng lúc này cửa thang máy liền mở ra, cô ta không nói lời nào, giậm chiếc cao gót lộc cộc mà rời đi. Chỉ nhìn bóng lưng đằng sau còn tưởng rằng cô ta là Khổng Tước kiêu ngạo, lỗ mũi cũng sắp hướng lên trời rồi.
Dư Điền Điền thật sự không thể ngồi yên nữa, cô không để ý sau lưng Tiểu Bạch đang lo lắng gọi to tên cô, chỉ theo phản xa cô bước đi như bay chạy theo sau Trương Giai Tuệ.
Tối hôm qua cô lừa mình dối người nói với Trần Thước mọi chuyện đều ổn nhưng đổi lại là tự làm mình mất mặt, cô còn cho rằng bản thân rất có nghĩa khí có thể tha thứ cho những lời nói dối của Trương Giai Tuệ, nhưng kẻ nói dối lại không biết hối hận, cô ta còn nghênh ngang biểu diễn sự giàu có của mình trước mặt mọi người.
Cô là người luôn thích ăn mềm không ăn cứng nhưng lần này cô thật sự không nhịn nổi nữa rồi.
Hoặc có lẽ, kỳ thật chính vì câu nói đó của Trần Thước “Đừng hỏi đạo lý đối nhân xử thế hãy hỏi trái tim của cô” mới là nguyên nhân lớn nhất?
Nhưng dĩ nhiên Dư Điền Điền không rảnh để suy nghĩ nhiều.
Bên kia Trương Giai Tuệ vừa mới vào văn phòng, còn chưa kịp mở điều hòa, đang cởi áo khoác lông xù thì cô liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Câu nói “Mời vào” mới nói được một nửa, người ngoài cửa đã chủ động đẩy cửa bước vào.
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên… Người vừa tới chính là Dư Điền Điền.
Người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc bình tĩnh cởi áo khoác lông xù, lại mặc vào chiếc áo blouse trắng, cô ta vừa ngồi xuống mở hộp pizza ra vừa cong khóe miệng khách khí hỏi: “A, hóa ra là Y tá Dư à, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Gương mặt cô ta trang điểm rất đậm, ý cười bên môi cũng rất lịch sự.
Một chút cảm giác áy náy hay xấu hổ cũng không hề có.
Dư Điền Điền nhìn cô ta, chậm rãi nheo mắt đi đến chỉ hỏi một câu: “Y tá trưởng tâm trạng không tệ nhỉ?”
“Cũng tạm.” Trương Giai Tuệ vẫn còn đang cười.
Gương mặt tươi cười kia trong mắt Dư Điền Điền vô cùng chói mắt cứ như đang muốn chế nhạo cô vậy.
Cô nắm chặt tay thành nắm đấm giấu trong tay áo khoác, vài giây sau, cô ngẩng đầu nhìn thẳng Trương Giai Tuệ nói:
“Nếu y tá trưởng có tâm trạng tốt như vậy, chồng cô gần đây lại kiếm được nhiều tiền, vậy không bằng mời cô trả lại báo cáo tổng kết cuối năm cho tôi, đem mọi thứ của tôi cũng trả lại cho tôi đi… Dù sao tôi thấy cô cũng không cần nó đâu, hơn nữa so với những thứ cô đang có, nó quả thực không đáng để nhắc tới.”
Bầu không khí đông cứng lại trong nháy mắt.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Một lát sau, Trương Giai Tuệ kinh ngạc mở to hai mắt đáp lại: “Báo cáo tổng kết nào? Trả lại cô cái gì? Y tá Dư, cô đang nói gì vậy? Tại sao tôi nghe mà không hiểu gì cả?”
Sau khi Dư Điền Điền về đến nhà thì chính là ngơ ngẩn bước về phòng của mình nhưng lúc đó cô liền bị Lục Tuệ Mẫn gọi lại.
“Mấy ngày nay cậu có chuyện gì thần bí giấu mình?” Lục Tuệ Mẫn lấy tai nghe xuống, không khách khí trừng mắt nhìn cô, sau đó cô nàng nhanh chóng phi ra phòng khách ấn bả vai cô xuống đè cô ngồi lại sofa:
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Thời gian của tớ hữu hạn, bằng hữu còn đang chờ tớ tới ngăn cơn sóng dữ, cho cậu ba phút thoải mái kể lại, bằng không chúng ta nhất định sẽ cùng nhau chết.”
Cô nàng làm như thật mà cúi đầu mắt nhìn đồng hồ, “Nếu vượt quá một phút thì phải nạp cho mình một trăm tệ.”
Dư Điền Điền trên mặt đầy vạch đen, “Đi đi đi, đi chơi trò chơi của cậu đi, cậu muốn tớ nói cái gì?”
“Nói cái gì?” Lục Tuệ Mẫn hai tay vẫn khoanh trước ngực, hai mắt tập trung nhìn chằm chằm cô, “Nên nói gì, cậu tự biên tự diễn đi. Ví dụ như sau khi vào cửa sao lại trưng ra vẻ mặt ‘Tôi là kẻ ngốc’ hay ví dụ như vừa rồi người lái xe đưa cậu về nhà là ai, lại ví dụ như vì sao cậu gạt mình có đàn ông bên ngoài…”
Dư Điền Điền: “…”
Lục Tuệ Mẫn nhìn thấy cô ngồi xe của Trần Thước về?
Cô vừa định nói đó là Trần Thước nhưng ngẫm lại nếu quả thật thẳng thắn sẽ được khoan hồng mới lạ, với tính cách của Lục Tuệ Mẫn không chừng cô ấy sẽ bùng cháy mất, đến lúc đó cô muốn giải thích cũng không giải thích được.
Cô phản ứng rất nhanh, gần như là vừa nghĩ xong một cái liền trả lời ngay: “Đó là xe taxi hãng Ubo mình mới gọi.”
Lục Tuệ Mẫn vui vẻ gật gật đầu, “À, ra là tài xế của Ubo phải không?”
Dư Điền Điền bình tĩnh tự nhiên gật đầu, “Đúng là tài xế của Ubo.”
Một giây sau, Lục Tuệ Mẫn nghiêm mặt lại, cô nàng liền vươn tay muốn nhéo lỗ tai cô, “Tại sao mình không biết bác sĩ Trần nghèo đói tới mức ấy, anh ta còn phải tới Ubo làm tài xế taxi à? Dư Điền Điền trước khi nói dối cậu không chuẩn bị gì phải không?”
Dư Điền Điền vừa né cô nàng vừa gào lên: “Vậy còn cậu? Rõ ràng cậu biết đó là xe của bác sĩ Trần, còn giả vờ giả vịt thử mình làm gì? Chẳng phải cậu cũng là kẻ lừa gạt?”
“Đấy là mình muốn xem cậu có chịu thừa nhận hay không thôi nhưng cậu lại dám nói dối mình, cậu biết cái gì chứ!” Lục Tuệ Mẫn rít lên.
“Đấy là mình không muốn cậu suy nghĩ lung tung rồi kết luận vớ vẩn, cậu mới hiểu cái rắm ấy!” Dư Điền Điền lớn giọng át lại cô nàng.
Hai người cứ cãi nhau như vậy, đến lúc Lục Tuệ Mẫn vừa nhìn đồng hồ, mẹ ơi, quá ba phút rồi ! Cô nàng nhanh chóng vội vội vàng vàng chạy đến trước máy tính, nào biết cô vừa mới đeo tai nghe vào, trên màn hình vừa lúc xuất hiện hai chữ Game Over.
Cô nàng oán hận quay đầu trừng Dư Điền Điền: “Đều là do cậu làm hại!”
Dư Điền Điền sung sướng vung vung tay, “Đừng đừng đừng, mình không cần cậu kể công đâu rõ ràng đây là do cậu tự làm tự chịu!”
Một bước đi ba bước nhay cô trở về phòng thì nghe thấy tiếng Lục Tuệ Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ở nhà thì bắt nạt tớ sao ra ngoài thì không mạnh mồm như thế? Chỉ giỏi khua môi múa mép với tớ thôi! Báo cáo tổng kết cuối năm bị người ta cướp mất rồi, sao cậu lại chịu để yên như vậy? Sao không thấy cậu đi mắng bà y tá trưởng kia đi?”
Lại bị người ta hung hăng chọc đúng chỗ đau, Dư Điền Điền lập tức không cười nổi nữa.
Cô ngả mình xuống giường nhìn trần nhà ngẩn người một hồi lâu, trong lòng cảm thấy thật khó chịu.
Đó là kết quả nửa tháng ngày nào cô cũng tăng ca, đống tế bào não cũng chết theo mấy vạn chữ kia rồi nhưng kết quả là bị người ta không tốn sức cướp lấy, làm sao có thể nói cô không tức giận cho được?
Tức giận thì rất tức giận nhưng cô biết mình không thể đắc tội với Trương Giai Tuệ.
Đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi chẳng lẽ như vậy cũng sai sao?
Cô nghiêng đầu qua, liếc mắt nhìn thấy trên đèn bàn vẫn treo chiếc vòng cá nhỏ kia —— đó là món quà Thiệu Binh tặng cô trong hôm họp hội thảo nghiên cứu y học.
Không vứt đi không phải vì nhớ tình cũ mà là lười, cô muốn để đó thuận tiện dùng nó nhắc nhở chính mình, sau này phải cẩn thận nhìn người cho rõ ràng, không được mơ mơ hồ hồ để người ta lừa nữa.
Dư Điền Điền thở dài một hơi, đem mặt chôn trong chăn.
Người ta luôn nói ngã một lần sẽ khôn hơn nhưng sao sau vụ tiện nhân Thiệu Binh, cô lại tiếp tục giẫm lên vết xe đổ lần nữa?
Trước ngày hôm đó, mỗi tuần Dư Điền Điền đều sẽ gặp Trần Thước vài lần, ở cangteen, thang máy, tại cửa chính bệnh viện cũng gặp, thậm chí là ở trạm xe bus, bọn họ luôn có thể vừa khéo gặp nhau ở bất cứ nơi nào, ngay cả cô cũng cảm thấy vận mệnh quả thật là một điều thực kì diệu.
Nhưng sau ngày hôm đó, đã một tuần nay Dư Điền Điền cũng không gặp lại Trần Thước nữa, cô bắt đầu ca thán vận mệnh thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cô thấp tha thấp thỏm bất an nghĩ, nhất định là bác sĩ Trần thấy cô quá yếu đuối vì thế anh ta coi thường cô, cho nên anh không muốn nhìn thấy cô nữa.
Mấy ngày nay tâm trạng cô rất khó chịu, lại vừa lúc thấy Trương Giai Tuệ mỗi ngày thay một chiếc túi xách hàng hiệu, gương mặt rạng rỡ mang nó đi làm rồi về nhà.
Dư Điền Điền lửa giận tăng lên vùn vụt.
Đã đóng vai kẻ giả tạo tốt xấu gì cũng nên giả tạo đến cùng, cô ta giả tạo được một nửa rồi bỗng nhiên không giả tạo nữa, làm như vậy thì sao cô có thể kéo đối thủ xuống đài được?
Thứ tư khi ăn cơm trưa tại cangteen, nghe Tiểu Bạch nói chồng của y tá trưởng hình như vừa làm xong một dự án cho nên gần đây cô ta rất đắc ý .
“Mặc dù là nghe người ta nói nhưng chắc là sự thật. Cậu xem, cả tuần lễ nay cô ta thay túi, trang phục cũng mỗi ngày mặc một bộ khác nhau, toàn những bộ trước kia chưa thấy cô ta mặc bao giờ, không chừng đều do ông chồng mới mua cho.”
Dư Điền Điền nhăn mặt không nói chuyện, cơm cũng không ăn nổi nữa.
Cô cảm thấy chính mình ngốc thật quá ngốc, thân là một người nghèo mang balo hiệu Meters còn muốn bố thí găng tay hàng hiệu cho kẻ giàu có!
Sau bữa cơm trưa mấy cô y tá cùng vào thang máy, khi cửa sắp khép lại thì có một bàn tay bỗng nhiên với vào ép thang máy lại mở ra lần nữa.
Trên bàn tay kia từng móng tay còn được thoa lên một lớp sơn bạc, vì làm nail nên họa tiết trên móng tay rất lung linh làm người ta mờ mắt, dưỡng cũng khổ công thật đấy!
Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp?
Trước, mắt, chính, là, như, vậy!
Dư Điền Điền ngẩng đầu lên nhìn, người vừa vào không phải ai khác mà chính là Trương Giai Tuệ.
Cô ta xách một hộp Pizzahut vừa gọi bên ngoài, dưới chân là đôi boots cao gót màu đen, trên người là chiếc áo khoác bằng lông xù, toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ sang trọng quý phái.
Nhưng có đôi khi, quý phái cùng thô tục kỳ thật cũng như nhau cả thôi.
Nhìn thấy Trương Giai Tuệ, mấy y tá đều chủ động chào hỏi, cười rồi gọi một tiếng y tá trưởng.
Tiểu Bạch nói: “Y tá trưởng cô không tới cangteen ăn cơm sao còn gọi pizza?”
Dường như Trương Giai Tuệ hoàn toàn đã quên sự kiện báo cáo cuối năm kia, cho dù nhìn thấy Dư Điền Điền ở đây, cô ta vẫn mỉm cười từ tốn đáp lại: “Gần đây tôi muốn ăn ngon một chút, đồ ăn ở cangteen không tốt cho sức khỏe lắm, hứng lên liền gọi Pizaa là vì không muốn chịu khổ thôi.”
Dư Điền Điền trong lòng vô cùng buồn bực.
Một y tá khác trêu ghẹo nói: “Y tá trưởng chỉ mua thức ăn bên ngoài thôi, quần áo cũng mỗi ngày một bộ mà phải không?”
Trương Giai Tuệ lại cười, vén vén lọn tóc bên tai, giọng nói nhẹ nhàng lại rất thoải mái: “Chồng tôi mới mua quần áo cho tôi, lần đầu tiên mặc khó tránh khỏi muốn khoe khoang một chút, mấy cô đừng cười tôi đấy!”
Cô ta còn cúi đầu nhìn chiếc áo khoác của mình, trong mắt ra vẻ rất hạnh phúc.
Dư Điền Điền tức đến muốn nổ phổi, toàn bộ lửa giận đều dồn lên đỉnh đầu rồi.
Người này sao lại không biết xấu hổ đến vậy? Trước thì nói nhà mình không có đủ tiền sinh hoạt phí sống rất khổ, không phải nhà cô ta thiếu thốn lắm sao? Ánh mắt khổ sở đáng thương kia đâu rồi? Giọng nói áy náy xin lỗi mấy đứa nhỏ đâu rồi?
Còn nữa, khi cô ta khoe khoang như vậy, thật sự đang xem cô như không khí sao?
Dư Điền Điền lập tức khó chịu mà nói mỉa mai một câu: “Y tá trưởng quần áo của cô sang trọng thật đấy, làm cho tôi vừa thấy liền nghĩ ngay đến một câu quảng cáo vô cùng nổi tiếng.”
Trương Giai Tuệ nụ cười hơi dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt đắc ý tiếp tục hỏi: “Câu quảng cáo nổi tiếng nào thế?”
Dư Điền Điền giọng nói vang lên hùng hồn: “Không có thỏa hiệp sẽ không có giết người.”
Trong thang máy nhất thời im lặng trong nháy mắt.
Tiểu Bạch vụng trộm lôi kéo góc áo Dư Điền Điền, cô nàng ho khan hai tiếng, cười ha há nói với Trương Giai Tuệ: “Y tá trưởng cô đừng để ý Tiểu Ngư, trưa hôm nay cậu ấy ăn hơi nhiều —— “
“Đâu có nhiều? Hôm nay rõ ràng mình không ăn được tí cơm nào.” Dư Điền Điền lập tức chặn lời cô nàng, không rời mắt cô nhìn chằm chằm Trương Giai Tuệ, “Tôi không có nhiều tiền như y tá trưởng mà vui vẻ mặc áo khoác lông đi gọi Pizzahut bên ngoài, tuy đồ ăn trong cangteen vào miệng không có khẩu vị thật nhưng tôi chỉ là người làm công nghèo khổ, sao có thể được ăn ngon như ai đó?”
Mọi người đều im lặng, bao gồm Tiểu Bạch đang muốn giải vây cho cô.
Trương Giai Tuệ trên mặt có vài phần xấu hổ nhưng cũng im lặng không đáp lại.
Đúng lúc này cửa thang máy liền mở ra, cô ta không nói lời nào, giậm chiếc cao gót lộc cộc mà rời đi. Chỉ nhìn bóng lưng đằng sau còn tưởng rằng cô ta là Khổng Tước kiêu ngạo, lỗ mũi cũng sắp hướng lên trời rồi.
Dư Điền Điền thật sự không thể ngồi yên nữa, cô không để ý sau lưng Tiểu Bạch đang lo lắng gọi to tên cô, chỉ theo phản xa cô bước đi như bay chạy theo sau Trương Giai Tuệ.
Tối hôm qua cô lừa mình dối người nói với Trần Thước mọi chuyện đều ổn nhưng đổi lại là tự làm mình mất mặt, cô còn cho rằng bản thân rất có nghĩa khí có thể tha thứ cho những lời nói dối của Trương Giai Tuệ, nhưng kẻ nói dối lại không biết hối hận, cô ta còn nghênh ngang biểu diễn sự giàu có của mình trước mặt mọi người.
Cô là người luôn thích ăn mềm không ăn cứng nhưng lần này cô thật sự không nhịn nổi nữa rồi.
Hoặc có lẽ, kỳ thật chính vì câu nói đó của Trần Thước “Đừng hỏi đạo lý đối nhân xử thế hãy hỏi trái tim của cô” mới là nguyên nhân lớn nhất?
Nhưng dĩ nhiên Dư Điền Điền không rảnh để suy nghĩ nhiều.
Bên kia Trương Giai Tuệ vừa mới vào văn phòng, còn chưa kịp mở điều hòa, đang cởi áo khoác lông xù thì cô liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Câu nói “Mời vào” mới nói được một nửa, người ngoài cửa đã chủ động đẩy cửa bước vào.
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên… Người vừa tới chính là Dư Điền Điền.
Người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc bình tĩnh cởi áo khoác lông xù, lại mặc vào chiếc áo blouse trắng, cô ta vừa ngồi xuống mở hộp pizza ra vừa cong khóe miệng khách khí hỏi: “A, hóa ra là Y tá Dư à, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Gương mặt cô ta trang điểm rất đậm, ý cười bên môi cũng rất lịch sự.
Một chút cảm giác áy náy hay xấu hổ cũng không hề có.
Dư Điền Điền nhìn cô ta, chậm rãi nheo mắt đi đến chỉ hỏi một câu: “Y tá trưởng tâm trạng không tệ nhỉ?”
“Cũng tạm.” Trương Giai Tuệ vẫn còn đang cười.
Gương mặt tươi cười kia trong mắt Dư Điền Điền vô cùng chói mắt cứ như đang muốn chế nhạo cô vậy.
Cô nắm chặt tay thành nắm đấm giấu trong tay áo khoác, vài giây sau, cô ngẩng đầu nhìn thẳng Trương Giai Tuệ nói:
“Nếu y tá trưởng có tâm trạng tốt như vậy, chồng cô gần đây lại kiếm được nhiều tiền, vậy không bằng mời cô trả lại báo cáo tổng kết cuối năm cho tôi, đem mọi thứ của tôi cũng trả lại cho tôi đi… Dù sao tôi thấy cô cũng không cần nó đâu, hơn nữa so với những thứ cô đang có, nó quả thực không đáng để nhắc tới.”
Bầu không khí đông cứng lại trong nháy mắt.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Một lát sau, Trương Giai Tuệ kinh ngạc mở to hai mắt đáp lại: “Báo cáo tổng kết nào? Trả lại cô cái gì? Y tá Dư, cô đang nói gì vậy? Tại sao tôi nghe mà không hiểu gì cả?”