Nước mắt rõ ràng vẫn còn vương trên mặt, trên lông mi cũng bị ướt nhẹp, nhưng Dư Điền Điền lại cong miệng nở nụ cười, bộ mặt này khỏi nói kỳ cục đến mức nào.
Nhưng càng kỳ quái hơn là rõ ràng trong lòng cô có cảm giác gì đó khó nói thành lời.
Vì công việc không thuận lợi nên buồn bã, vì bị người ta lừa gạt mà tức giận, lại vì chính tay tự tháo mũ y tá ném xuống đất mà đau lòng, nhưng điều làm cô rơi nước mắt thật sự lại là dáng vẻ buồn cười của người đàn ông trước mắt này.
Anh rõ ràng bị cô làm cho tức giận mà bỏ đi, nhưng cũng chính anh cố tình xách đống bia cùng túi dán giữ nhiệt quay lại an ủi cô.
Anh lo cô sẽ bị cảm lạnh cho nên đã mua một đống miếng dán giữ nhiệt mà ngay cả mình cũng không biết cách dùng.
Anh cho rằng cô khóc là bị anh chọc tức nên đã cầm chai bia tự đập vào đầu mình chọc cho cô cười.
Chưa từng có ai.
Chưa từng có ai vì cô mà làm nhiều việc như vậy.
Cho tới nay đều là do cô trưởng thành sớm biết hiểu chuyện nên chăm sóc ba mẹ, còn Lục Tuệ Mẫn là con nhỏ vô tâm vô phế tùy tiện, một ngày ba bữa đều muốn Dư Điền Điền làm giúp.
Cô đã phải tự trưởng thành một mình quá lâu rồi, vì thế cũng quên mất cảm giác được người ta quan tâm lo lắng là như thế nào.
Rồi bỗng nhiên ngày nào đó đã xuất hiện một người như vậy, anh luôn làm cô tức giận đến mức giậm chân hét to, nhưng cũng luôn xuất hiện trong mọi lúc —— lúc cô vui, lúc cô buồn, lúc cô làm việc, ngay cả khi cô biến mất… Bất chợt anh bỗng trở thành một người quen trong cuộc sống của cô, cho dù con người anh chẳng có điểm nào đáng yêu, nhưng ít ra giờ phút này anh lại khiến cô cảm thấy rất vui vẻ rất cảm động.
Dư Điền Điền lau khô nước mắt, duỗi tay cầm chai bia anh đưa mà uống ừng ực vài hớp, thấp giọng nói một câu: “Mũ…”
“Cái gì?” Trần Thước không nghe rõ.
“Mũ, mũ y tá của tôi.” Dư Điền Điền ôm chai bia, cắn môi đau lòng nói.
“Mũ làm sao?”
“Ném rồi.”
“Ai ném?” Trần Thước tưởng là y tá trưởng làm, lông mày dựng thẳng lên, “Ai ném thì người đó phải tự đi nhặt, không xin lỗi tử tế thì ném cô ta từ tầng mười hai này xuống cho biết mặt!”
Dư Điền Điền càng đau lòng hơn, lại trưng ra vẻ mặt muốn khóc chết đi được.
Trần Thước đau đầu, “Không phải tôi đã cho cô gợi ý rồi sao? Cô đừng khóc nữa, cô vừa khóc tôi liền cảm thấy đau đầu, tôi đã nói với cô tôi không quen nhìn thấy phụ nữ khóc rồi mà!”
“Anh vừa nói sẽ ném tôi từ tầng mười hai này xuống, trước khi ném còn không cho người ta khóc?” Dư Điền Điền bĩu môi, dáng vẻ muốn khóc rất giống người vợ đang giận dỗi mà càu nhàu.
Trần Thước ngẩn người, lúc này mới ngớ người hỏi lại “Là cô tự ném mũ y tá của mình?”
“Y tá trưởng hỏi tôi còn muốn yên ổn làm việc nữa không, vì giận quá nên tôi đã ném mũ xuống đất rồi bảo công việc này tôi thực sự không muốn làm nữa.” Dư Điền Điền lại nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, tức giận đến nắm chặt bàn tay, nhưng sau đó lại bất lực mà thả tay ra.
Cô nhớ tới buổi lễ tốt nghiệp mấy năm trước, đó cũng là buổi lễ tuyên thệ lời thề y tá khó quên nhất trong cuộc đời cô.
Lễ tốt nghiệp năm ấy vào ngày 12/05, là ngày Y tá thế giới và cũng là sinh nhật của Nightingale[1]. Ngày đó, các cô y tá nhỏ sắp sửa bước vào con đường trợ tá cho các bác sĩ cứu người đều đứng trong hội trường lớn của bệnh viện, cùng tiến hành nghi thức trong lễ đội mũ[2] cho y tá rất trang trọng và nghiêm túc.
[1] Nightingale: 12/05/1820 – 13/08/1910, là người sáng lập ra ngành y tá hiện đại, đọc thêm ở đây.
[2] Lễ đội mũ: ngày trao mũ cho các y tá, thường tổ chức vào ngày 12/05 trên thế giới. Hình như VN không có ngày lễ đội mũ cho y tá thì phải.
Lời thề ngày hôm đó Dư Điền Điền vẫn còn nhớ rất rõ.
“Tôi xin thề: Lấy cứu sống, phòng bệnh chữa bệnh mà thực hiện theo lời dạy của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa nhân đạo, toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, là mục tiêu thực hiện nhiệm vụ của y tá.
Tôi xin thề: Lấy trái tim mình, tình yêu, trách nhiệm đối xử với mỗi vị bệnh nhân mà tôi chăm sóc.
Tôi xin thề: Sẽ nhớ kỹ sự quyết tâm và lời thề hôm nay, tiếp nhận ngọn nến trong tay các tiền bối, đem quãng đời còn lại dâng hiến cho sự nghiệp y tá thiêng liêng.”
Đó là lời thề của Nightingale và cũng là lời hứa của Dư Điền Điền khi chính thức trở thành một y tá.
Cô và các bạn học cùng khóa đứng bên nhau, một giây trước còn cảm thấy buồn vì sắp phải chia tay mỗi người một nơi, nhưng trong giây phút tuyên thệ ấy, khi cầm trên tay ngọn nến sinh mệnh kia, trong đầu mỗi người liền không thể nghĩ gì được nữa.
Trong hội trường vang lên những tiếng tuyên thệ còn chút non nớt nhưng từng câu từng từ đều rất mạnh mẽ, tràn đầy tinh thần phấn chấn của những con người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết thanh xuân.
Khi mọi người trăm miệng đọc chung một lời thề thì làm sao có thể không cảm động đây?
Cô biết trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn những y tá bình thường giống như cô không có gì đáng nói, suốt ngày ngây ngốc bận rộn làm việc ở bệnh viện, nhưng mỗi con người đó đều mang trên vai trọng trách to lớn.
Mỗi bọn họ đều là người rất quan trọng.
Một người cũng không thể thiếu được.
Ngày đó, khi cô đội chiếc mũ y tá trắng thì đã trở thành một trong những người nối nghiệp “Nightingale”.
Nhưng hôm nay, cô tự tay tháo chiếc mũ kia xuống, còn tức giận nói muốn vứt bỏ công việc này, vứt bỏ lời hứa của mình.
Dư Điền Điền hối hận rồi.
Cô vừa uống bia vừa kể lung tung rất nhiều chuyện với Trần Thước
Ví dụ như hai năm trước bệnh nhân đầu tiên cô chăm sóc là một cậu bé bị viêm ruột thừa cấp tính, khi ấy nó đau đến nước mắt rơi như mưa nhưng khi cô cho một chiếc kẹo que liền nín khóc mỉm cười.
Ví dụ như có một cô bé sống chết không chịu tiêm chạy loạn cả dãy hành lang tầng bốn, còn cô thì mệt bở hơi tai chạy đằng sau đuổi theo liên tục, nó chạy cô đuổi khắp dãy hành lang khiến mọi người đều cười vui vẻ, cuối cùng cô bé nhỏ cũng thỏa hiệp chịu tiêm.
Sau đó cô nói đến bây giờ.
Ví dụ như sáng sớm mỗi ngày cô đều vội vàng tới bệnh viện, từ lúc bước trên xe bus xuống, việc làm đầu tiên luôn là ngẩng đầu lên nhìn thấy tòa nhà màu trắng quen thuộc kia, trong lòng lại xuất hiện cảm giác thân thiết và vui vẻ.
Ví dụ như có một vài ngày khi mặt trời sắp lặn, khi cô chạy tới cuối hành lang của bệnh viện từ cửa sổ nhìn ra ngoài, lúc đó sẽ nhìn thấy một vầng bầu trời màu cam của những tia nắng rực rỡ cuối ngày còn sót lại.
Ví dụ như cô chưa từng cảm thấy bản thân đặc biệt cỡ nào, nhưng công việc này làm cho cô cảm thấy vui vẻ bởi vì mỗi ngày cô đều được giúp đỡ mọi người.
Cô rất hạnh phúc khi nhìn thấy bọn nhỏ lúc tới thì ốm nhưng khi về thì hoạt bát khỏe mạnh.
Những cảm giác đó đều do chiếc mũ y tá mang tới cho cô.
Nhưng những điều đó rồi sẽ trở thành quá khứ trong cuộc sống của cô.
Dư Điền Điền ôm chai rượu rồi lại khóc, buồn cười thật đấy, cô nghĩ có lẽ cả đời này cô cũng không thể khóc nhiều như ngày hôm nay.
Cô muốn lau nước mắt, lại phát hiện tay áo của mình đã ướt nhẹp một mảnh, chắc hẳn là do vừa nãy cô khóc nhiều quá cho nên nước mắt đã thấm ướt tay áo y tá.
Vừa cảm thấy xấu hổ, trước mặt bỗng nhiên lại có thêm một cánh tay, là tay của Bác sĩ Trần đang duỗi về phía cô.
Bàn tay kia là tay của bác sĩ khoa ngoại, thon dài nhìn rất đẹp, từng khớp ngón rất tay rõ ràng, mỗi tấc da tấc thịt, mỗi đường cong đều tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật.
Tay anh ấy thật đẹp.
Ngẩng đầu cô lại nhìn Bác sĩ Trần, cô nhìn thấy hai đôi môi kia động đậy mấy lần.
Trần Thước nói: “Đây, tôi lại tốt bụng cho cô mượn tay áo lau nước mắt.”
Lời anh vẫn khó nghe như thế đấy, nhưng nếu nhìn kĩ vào đôi mắt kia cô lại có thể phát hiện ra sự dịu dàng trong đó.
Trần Thước cúi đầu nhìn cô y tá nhỏ nước mắt rơi đầy mặt, nhìn thấy hai má đỏ rát do gió thổi mạnh, rồi những giọt nước mắt đong đầy nơi khóe mắt kia, thì trong mắt anh dường như cũng dịu dàng thêm vài phần.
Anh thầm nghĩ bệnh viện này thật sự tốt như cô nói sao?
Dù sao anh cũng không biết.
Nhưng khi cô nói lung tung kể lể giống như đứa trẻ, trên mặt lại vô cùng hạnh phúc, giống như trong không gian đang ngập tràn những hình ảnh cô vừa vẽ ra.
Điều này làm anh nhớ tới Hi Hi.
Đứa em gái ngây thơ lại đơn thuần của anh, con nhỏ trong đầu luôn có những ý nghĩ kỳ quái Hi Hi.
Chắc hẳn những người giống như cô, trong lòng đều muốn làm một đứa trẻ không chịu lớn, có lúc lại ngây thơ đến ngốc nghếch, nhưng đôi khi ngốc cũng rất tốt.
Những người đơn thuần mà ngốc nghếch sẽ luôn lây nhiễm sang người bên cạnh.
Ví dụ như cô nàng này đây.
Trần Thước dùng ống tay áo lau nước mắt cho cô, im lặng nhìn cô trong chốc lát, sau đó anh hỏi cô: “Hối hận chưa? Thật sự là vì giận nên mới vứt chiếc mũ đi?”
Dư Điền Điền gật gật đầu, ôm chai bia cắn môi không nói.
“Hối hận vậy thì đi nhặt nó về là được!” Trần Thước cướp lấy chai bia trong tay cô đặt xuống đất, anh đứng dậy phủi mông một cái, sau đó từ trên cao nhìn xuống vươn một bàn tay về phía cô.
“Làm gì vậy?” Dư Điền Điền mở to hai mắt.
“Không phải cô hối tiếc vì đã vứt nó sao? Đi, tôi giúp cô tìm lại.” Trần Thước kéo cô đứng dậy, khi cô ngơ ngác đi ra trước cửa sân thượng, anh lại chuyển sang nắm cổ tay cô, khiến cô dừng bước.
“Sao vậy —— “
Dư Điền Điền chưa nói hết câu, bàn tay thon dài kia đã chạm lên má cô, làm một động tác vô cùng tự nhiên anh vén một lọn tóc đang dính nước mắt còn xót lại trên má cô.
Trần Thước giúp cô sửa sang mái tóc bị gió thổi loạn, sau đó anh vỗ vỗ lưng cô, môi hơi cong, giọng nói mạnh mẽ: “Y tá Dư, sẵn sàng chưa. Bây giờ chúng ta phải dũng cảm khí thế bừng bừng quay lại chỗ cô để quên mũ, lấy tinh thần mặt dày không biết sợ mà nhặt lại tôn nghiêm của mình!”
Dư Điền Điền cười xì một tiếng.
Cô nhìn thấy Trần Thước nhướn mày lên, trong đôi mắt sáng ngời kia đong đầy sự dịu dàng của anh.
Anh nói: “Được rồi, đây mới là Dư Điền Điền mà tôi biết, đi thôi, chúng ta đi nhặt mũ!”
Trần Thước dẫn đầu đi thẳng ra khỏi cửa, Dư Điền Điền dừng lại trong chốc lát, cô đứng đó nhìn theo bóng lưng chiếc áo blouse trắng tinh của anh.
Ai nói sắc trắng sẽ luôn làm bạn nhớ tới cái giá lạnh của trận tuyết mùa đông chứ? Ít nhất giờ phút này, thứ cô nhìn thấy là một trái tim nóng bỏng, một trái tim tràn ngập nhiệt huyết, một trái tim làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp.
Cô nhanh chóng đuổi theo anh, cùng anh bước vào thang máy, cúi đầu cô khẽ giọng nói: “Cám ơn anh, Bác sĩ Trần.”
“Cám ơn tôi làm gì?” Trần Thước không được tự nhiên, cố làm ra vẻ ho nhẹ hai tiếng, “Tôi cũng không làm gì, chỉ muốn uống chút bia, nên vừa lúc thấy cô tâm trạng không tốt, nhân tiện tìm thêm đồng bọn cùng nhau uống bia thôi.”
Dư Điền Điền cong khóe miệng cười mà không nói gì.
Cô cảm thấy dường như cô đã nhìn thấu một vài điều bí mật ở anh mà chưa ai nhận ra rồi.
Bác sĩ Trần luôn độc miệng như vậy, mở miệng là nói chuyện chẳng nể mặt gì cả, càng ngày càng khiến người ta bực. Nhưng thôi kệ anh muốn nói gì cũng được, dù sao trong lòng anh cũng không độc địa như cái miệng kia, mà ngược lại trong đó còn ẩn chứa một thứ tình cảm rất riêng rất dịu dàng.
Cô lại cười híp mắt ngẩng đầu lên nhìn anh, “Bác sĩ Trần, sau khi tan làm anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn chân gà tẩm chanh nướng!”
Trần Thước liếc cô, giống như đang buồn bực cô gái này làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy, một giây trước còn khóc lóc đau lòng vật vã, một giây sau đã coi như không có chuyện gì xảy ra, còn muốn mời anh ăn chân gà nướng.
Thang máy dừng lại tại tầng bốn, anh vừa bước ra vừa tức giận nói: “Lấy được mũ về rồi nói! Ăn ăn ăn, bây giờ quan trọng nhất là chuyện gì cũng không biết, Dư Điền Điền đầu cô quả nhiên chỉ chứa đầy chân gà nướng. Đúng là ngốc!”
Nếu là trước đây, Dư Điền Điền nhất định sẽ hậm hực vừa đi theo anh vừa mắng anh không biết đạo lý, nhưng bây giờ không giống như vậy nữa.
Hôm nay, ngược lại cô còn cong khóe môi cười mỉm đi theo phía sau anh, trong lòng cảm thấy vừa bối rối lại vừa mềm mại.
Nước mắt rõ ràng vẫn còn vương trên mặt, trên lông mi cũng bị ướt nhẹp, nhưng Dư Điền Điền lại cong miệng nở nụ cười, bộ mặt này khỏi nói kỳ cục đến mức nào.
Nhưng càng kỳ quái hơn là rõ ràng trong lòng cô có cảm giác gì đó khó nói thành lời.
Vì công việc không thuận lợi nên buồn bã, vì bị người ta lừa gạt mà tức giận, lại vì chính tay tự tháo mũ y tá ném xuống đất mà đau lòng, nhưng điều làm cô rơi nước mắt thật sự lại là dáng vẻ buồn cười của người đàn ông trước mắt này.
Anh rõ ràng bị cô làm cho tức giận mà bỏ đi, nhưng cũng chính anh cố tình xách đống bia cùng túi dán giữ nhiệt quay lại an ủi cô.
Anh lo cô sẽ bị cảm lạnh cho nên đã mua một đống miếng dán giữ nhiệt mà ngay cả mình cũng không biết cách dùng.
Anh cho rằng cô khóc là bị anh chọc tức nên đã cầm chai bia tự đập vào đầu mình chọc cho cô cười.
Chưa từng có ai.
Chưa từng có ai vì cô mà làm nhiều việc như vậy.
Cho tới nay đều là do cô trưởng thành sớm biết hiểu chuyện nên chăm sóc ba mẹ, còn Lục Tuệ Mẫn là con nhỏ vô tâm vô phế tùy tiện, một ngày ba bữa đều muốn Dư Điền Điền làm giúp.
Cô đã phải tự trưởng thành một mình quá lâu rồi, vì thế cũng quên mất cảm giác được người ta quan tâm lo lắng là như thế nào.
Rồi bỗng nhiên ngày nào đó đã xuất hiện một người như vậy, anh luôn làm cô tức giận đến mức giậm chân hét to, nhưng cũng luôn xuất hiện trong mọi lúc —— lúc cô vui, lúc cô buồn, lúc cô làm việc, ngay cả khi cô biến mất… Bất chợt anh bỗng trở thành một người quen trong cuộc sống của cô, cho dù con người anh chẳng có điểm nào đáng yêu, nhưng ít ra giờ phút này anh lại khiến cô cảm thấy rất vui vẻ rất cảm động.
Dư Điền Điền lau khô nước mắt, duỗi tay cầm chai bia anh đưa mà uống ừng ực vài hớp, thấp giọng nói một câu: “Mũ…”
“Cái gì?” Trần Thước không nghe rõ.
“Mũ, mũ y tá của tôi.” Dư Điền Điền ôm chai bia, cắn môi đau lòng nói.
“Mũ làm sao?”
“Ném rồi.”
“Ai ném?” Trần Thước tưởng là y tá trưởng làm, lông mày dựng thẳng lên, “Ai ném thì người đó phải tự đi nhặt, không xin lỗi tử tế thì ném cô ta từ tầng mười hai này xuống cho biết mặt!”
Dư Điền Điền càng đau lòng hơn, lại trưng ra vẻ mặt muốn khóc chết đi được.
Trần Thước đau đầu, “Không phải tôi đã cho cô gợi ý rồi sao? Cô đừng khóc nữa, cô vừa khóc tôi liền cảm thấy đau đầu, tôi đã nói với cô tôi không quen nhìn thấy phụ nữ khóc rồi mà!”
“Anh vừa nói sẽ ném tôi từ tầng mười hai này xuống, trước khi ném còn không cho người ta khóc?” Dư Điền Điền bĩu môi, dáng vẻ muốn khóc rất giống người vợ đang giận dỗi mà càu nhàu.
Trần Thước ngẩn người, lúc này mới ngớ người hỏi lại “Là cô tự ném mũ y tá của mình?”
“Y tá trưởng hỏi tôi còn muốn yên ổn làm việc nữa không, vì giận quá nên tôi đã ném mũ xuống đất rồi bảo công việc này tôi thực sự không muốn làm nữa.” Dư Điền Điền lại nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, tức giận đến nắm chặt bàn tay, nhưng sau đó lại bất lực mà thả tay ra.
Cô nhớ tới buổi lễ tốt nghiệp mấy năm trước, đó cũng là buổi lễ tuyên thệ lời thề y tá khó quên nhất trong cuộc đời cô.
Lễ tốt nghiệp năm ấy vào ngày /, là ngày Y tá thế giới và cũng là sinh nhật của Nightingale[]. Ngày đó, các cô y tá nhỏ sắp sửa bước vào con đường trợ tá cho các bác sĩ cứu người đều đứng trong hội trường lớn của bệnh viện, cùng tiến hành nghi thức trong lễ đội mũ[] cho y tá rất trang trọng và nghiêm túc.
[] Lễ đội mũ: ngày trao mũ cho các y tá, thường tổ chức vào ngày / trên thế giới. Hình như VN không có ngày lễ đội mũ cho y tá thì phải.
Lời thề ngày hôm đó Dư Điền Điền vẫn còn nhớ rất rõ.
“Tôi xin thề: Lấy cứu sống, phòng bệnh chữa bệnh mà thực hiện theo lời dạy của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa nhân đạo, toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, là mục tiêu thực hiện nhiệm vụ của y tá.
Tôi xin thề: Lấy trái tim mình, tình yêu, trách nhiệm đối xử với mỗi vị bệnh nhân mà tôi chăm sóc.
Tôi xin thề: Sẽ nhớ kỹ sự quyết tâm và lời thề hôm nay, tiếp nhận ngọn nến trong tay các tiền bối, đem quãng đời còn lại dâng hiến cho sự nghiệp y tá thiêng liêng.”
Đó là lời thề của Nightingale và cũng là lời hứa của Dư Điền Điền khi chính thức trở thành một y tá.
Cô và các bạn học cùng khóa đứng bên nhau, một giây trước còn cảm thấy buồn vì sắp phải chia tay mỗi người một nơi, nhưng trong giây phút tuyên thệ ấy, khi cầm trên tay ngọn nến sinh mệnh kia, trong đầu mỗi người liền không thể nghĩ gì được nữa.
Trong hội trường vang lên những tiếng tuyên thệ còn chút non nớt nhưng từng câu từng từ đều rất mạnh mẽ, tràn đầy tinh thần phấn chấn của những con người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết thanh xuân.
Khi mọi người trăm miệng đọc chung một lời thề thì làm sao có thể không cảm động đây?
Cô biết trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn những y tá bình thường giống như cô không có gì đáng nói, suốt ngày ngây ngốc bận rộn làm việc ở bệnh viện, nhưng mỗi con người đó đều mang trên vai trọng trách to lớn.
Mỗi bọn họ đều là người rất quan trọng.
Một người cũng không thể thiếu được.
Ngày đó, khi cô đội chiếc mũ y tá trắng thì đã trở thành một trong những người nối nghiệp “Nightingale”.
Nhưng hôm nay, cô tự tay tháo chiếc mũ kia xuống, còn tức giận nói muốn vứt bỏ công việc này, vứt bỏ lời hứa của mình.
Dư Điền Điền hối hận rồi.
Cô vừa uống bia vừa kể lung tung rất nhiều chuyện với Trần Thước
Ví dụ như hai năm trước bệnh nhân đầu tiên cô chăm sóc là một cậu bé bị viêm ruột thừa cấp tính, khi ấy nó đau đến nước mắt rơi như mưa nhưng khi cô cho một chiếc kẹo que liền nín khóc mỉm cười.
Ví dụ như có một cô bé sống chết không chịu tiêm chạy loạn cả dãy hành lang tầng bốn, còn cô thì mệt bở hơi tai chạy đằng sau đuổi theo liên tục, nó chạy cô đuổi khắp dãy hành lang khiến mọi người đều cười vui vẻ, cuối cùng cô bé nhỏ cũng thỏa hiệp chịu tiêm.
Sau đó cô nói đến bây giờ.
Ví dụ như sáng sớm mỗi ngày cô đều vội vàng tới bệnh viện, từ lúc bước trên xe bus xuống, việc làm đầu tiên luôn là ngẩng đầu lên nhìn thấy tòa nhà màu trắng quen thuộc kia, trong lòng lại xuất hiện cảm giác thân thiết và vui vẻ.
Ví dụ như có một vài ngày khi mặt trời sắp lặn, khi cô chạy tới cuối hành lang của bệnh viện từ cửa sổ nhìn ra ngoài, lúc đó sẽ nhìn thấy một vầng bầu trời màu cam của những tia nắng rực rỡ cuối ngày còn sót lại.
Ví dụ như cô chưa từng cảm thấy bản thân đặc biệt cỡ nào, nhưng công việc này làm cho cô cảm thấy vui vẻ bởi vì mỗi ngày cô đều được giúp đỡ mọi người.
Cô rất hạnh phúc khi nhìn thấy bọn nhỏ lúc tới thì ốm nhưng khi về thì hoạt bát khỏe mạnh.
Những cảm giác đó đều do chiếc mũ y tá mang tới cho cô.
Nhưng những điều đó rồi sẽ trở thành quá khứ trong cuộc sống của cô.
Dư Điền Điền ôm chai rượu rồi lại khóc, buồn cười thật đấy, cô nghĩ có lẽ cả đời này cô cũng không thể khóc nhiều như ngày hôm nay.
Cô muốn lau nước mắt, lại phát hiện tay áo của mình đã ướt nhẹp một mảnh, chắc hẳn là do vừa nãy cô khóc nhiều quá cho nên nước mắt đã thấm ướt tay áo y tá.
Vừa cảm thấy xấu hổ, trước mặt bỗng nhiên lại có thêm một cánh tay, là tay của Bác sĩ Trần đang duỗi về phía cô.
Bàn tay kia là tay của bác sĩ khoa ngoại, thon dài nhìn rất đẹp, từng khớp ngón rất tay rõ ràng, mỗi tấc da tấc thịt, mỗi đường cong đều tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật.
Tay anh ấy thật đẹp.
Ngẩng đầu cô lại nhìn Bác sĩ Trần, cô nhìn thấy hai đôi môi kia động đậy mấy lần.
Trần Thước nói: “Đây, tôi lại tốt bụng cho cô mượn tay áo lau nước mắt.”
Lời anh vẫn khó nghe như thế đấy, nhưng nếu nhìn kĩ vào đôi mắt kia cô lại có thể phát hiện ra sự dịu dàng trong đó.
Trần Thước cúi đầu nhìn cô y tá nhỏ nước mắt rơi đầy mặt, nhìn thấy hai má đỏ rát do gió thổi mạnh, rồi những giọt nước mắt đong đầy nơi khóe mắt kia, thì trong mắt anh dường như cũng dịu dàng thêm vài phần.
Anh thầm nghĩ bệnh viện này thật sự tốt như cô nói sao?
Dù sao anh cũng không biết.
Nhưng khi cô nói lung tung kể lể giống như đứa trẻ, trên mặt lại vô cùng hạnh phúc, giống như trong không gian đang ngập tràn những hình ảnh cô vừa vẽ ra.
Điều này làm anh nhớ tới Hi Hi.
Đứa em gái ngây thơ lại đơn thuần của anh, con nhỏ trong đầu luôn có những ý nghĩ kỳ quái Hi Hi.
Chắc hẳn những người giống như cô, trong lòng đều muốn làm một đứa trẻ không chịu lớn, có lúc lại ngây thơ đến ngốc nghếch, nhưng đôi khi ngốc cũng rất tốt.
Những người đơn thuần mà ngốc nghếch sẽ luôn lây nhiễm sang người bên cạnh.
Ví dụ như cô nàng này đây.
Trần Thước dùng ống tay áo lau nước mắt cho cô, im lặng nhìn cô trong chốc lát, sau đó anh hỏi cô: “Hối hận chưa? Thật sự là vì giận nên mới vứt chiếc mũ đi?”
Dư Điền Điền gật gật đầu, ôm chai bia cắn môi không nói.
“Hối hận vậy thì đi nhặt nó về là được!” Trần Thước cướp lấy chai bia trong tay cô đặt xuống đất, anh đứng dậy phủi mông một cái, sau đó từ trên cao nhìn xuống vươn một bàn tay về phía cô.
“Làm gì vậy?” Dư Điền Điền mở to hai mắt.
“Không phải cô hối tiếc vì đã vứt nó sao? Đi, tôi giúp cô tìm lại.” Trần Thước kéo cô đứng dậy, khi cô ngơ ngác đi ra trước cửa sân thượng, anh lại chuyển sang nắm cổ tay cô, khiến cô dừng bước.
“Sao vậy —— “
Dư Điền Điền chưa nói hết câu, bàn tay thon dài kia đã chạm lên má cô, làm một động tác vô cùng tự nhiên anh vén một lọn tóc đang dính nước mắt còn xót lại trên má cô.
Trần Thước giúp cô sửa sang mái tóc bị gió thổi loạn, sau đó anh vỗ vỗ lưng cô, môi hơi cong, giọng nói mạnh mẽ: “Y tá Dư, sẵn sàng chưa. Bây giờ chúng ta phải dũng cảm khí thế bừng bừng quay lại chỗ cô để quên mũ, lấy tinh thần mặt dày không biết sợ mà nhặt lại tôn nghiêm của mình!”
Dư Điền Điền cười xì một tiếng.
Cô nhìn thấy Trần Thước nhướn mày lên, trong đôi mắt sáng ngời kia đong đầy sự dịu dàng của anh.
Anh nói: “Được rồi, đây mới là Dư Điền Điền mà tôi biết, đi thôi, chúng ta đi nhặt mũ!”
Trần Thước dẫn đầu đi thẳng ra khỏi cửa, Dư Điền Điền dừng lại trong chốc lát, cô đứng đó nhìn theo bóng lưng chiếc áo blouse trắng tinh của anh.
Ai nói sắc trắng sẽ luôn làm bạn nhớ tới cái giá lạnh của trận tuyết mùa đông chứ? Ít nhất giờ phút này, thứ cô nhìn thấy là một trái tim nóng bỏng, một trái tim tràn ngập nhiệt huyết, một trái tim làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp.
Cô nhanh chóng đuổi theo anh, cùng anh bước vào thang máy, cúi đầu cô khẽ giọng nói: “Cám ơn anh, Bác sĩ Trần.”
“Cám ơn tôi làm gì?” Trần Thước không được tự nhiên, cố làm ra vẻ ho nhẹ hai tiếng, “Tôi cũng không làm gì, chỉ muốn uống chút bia, nên vừa lúc thấy cô tâm trạng không tốt, nhân tiện tìm thêm đồng bọn cùng nhau uống bia thôi.”
Dư Điền Điền cong khóe miệng cười mà không nói gì.
Cô cảm thấy dường như cô đã nhìn thấu một vài điều bí mật ở anh mà chưa ai nhận ra rồi.
Bác sĩ Trần luôn độc miệng như vậy, mở miệng là nói chuyện chẳng nể mặt gì cả, càng ngày càng khiến người ta bực. Nhưng thôi kệ anh muốn nói gì cũng được, dù sao trong lòng anh cũng không độc địa như cái miệng kia, mà ngược lại trong đó còn ẩn chứa một thứ tình cảm rất riêng rất dịu dàng.
Cô lại cười híp mắt ngẩng đầu lên nhìn anh, “Bác sĩ Trần, sau khi tan làm anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn chân gà tẩm chanh nướng!”
Trần Thước liếc cô, giống như đang buồn bực cô gái này làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy, một giây trước còn khóc lóc đau lòng vật vã, một giây sau đã coi như không có chuyện gì xảy ra, còn muốn mời anh ăn chân gà nướng.
Thang máy dừng lại tại tầng bốn, anh vừa bước ra vừa tức giận nói: “Lấy được mũ về rồi nói! Ăn ăn ăn, bây giờ quan trọng nhất là chuyện gì cũng không biết, Dư Điền Điền đầu cô quả nhiên chỉ chứa đầy chân gà nướng. Đúng là ngốc!”
Nếu là trước đây, Dư Điền Điền nhất định sẽ hậm hực vừa đi theo anh vừa mắng anh không biết đạo lý, nhưng bây giờ không giống như vậy nữa.
Hôm nay, ngược lại cô còn cong khóe môi cười mỉm đi theo phía sau anh, trong lòng cảm thấy vừa bối rối lại vừa mềm mại.