Hotdog vẫy vẫy đuôi đi vòng quanh phòng khách, bởi vì trong nhà có thêm hai người xa lạ, nó không dám chạy loạn, chủ nhân cũng không ở nhà, nó chỉ có thể trốn sau ghế sofa lẳng lặng nằm đó, híp mắt cẩn thận quan sát hai người vừa tới.
“Uống nước đi.” Phùng Tử Cận đi ra từ phòng bếp, đem ly nước thủy tinh đặt trên bàn trà trước mặt Trần Hi, “Tùy tiện mở tủ lấy cốc nước, hi vọng anh trai em sẽ không để ý.”
Trên bàn trà kỳ thật còn bày hai ly trà hoa nhài, chỉ là Trần Hi không uống lấy một ngụm.
Trà hoa nhài là loại nước trước đây mẹ cô và Trần Thước thích uống nhất, gần như mỗi ngày bà cũng sẽ pha một ấm, trong nhà luôn có một mùi hương hoa nhài thoang thoảng. Hai anh em từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ mẹ mình nên cũng rất thích loại trà này.
Chỉ là từ sau khi tai nạn lần đó xảy ra, Trần Hi đi Mỹ, đột nhiên từ bỏ rất nhiều thói quen đã hình thành trước đây, thậm chí những thứ trước đây cô thích cũng có cảm giác bài xích kì lạ.
Bác sĩ tâm lý nói đây là biểu hiện của tình trạng tổn thương tâm lý sau tai nạn, nếu cô không thích, vậy thì từ bỏ cũng không sao.
Mà trà hoa nhài cũng là một thứ trong số đó.
Trần Thước không biết nhưng Phùng Tử Cận thì biết.
Một hai giờ chiều ánh nắng mặt trời lên cao chiếu xuyên qua cửa sổ, Trần Hi đang ngồi trên xe lăn, sau lưng cô chính là tấm cửa kính sát mặt đất. Ánh nắng đem bóng lưng cô trở nên mềm mại hơn, vừa nhìn qua, chợt có cảm giác thanh thoát không dính bụi trần.
Cô nhận lấy cốc nước, lúc bưng lên uống thì tay có chút run run, nước trong cốc lại tương đối nhiều, chiếc cốc lắc lư , tràn chút nước ra ngoài.
Phùng Tử Cận rút hai tờ khăn giấy, cúi người giúp cô lau chút nước vương lại trên tấm thảm trên đùi cô, “Xin lỗi, anh không cần thận nên rót nhiều nước quá.”
Trần Hi dừng một chút, nhìn người đàn ông cao lớn cúi đầu giúp cô lau vệt nước trên thảm, môi mím chặt, chân cũng theo bản năng muốn quay sang bên cạnh, nhưng cũng chỉ giật giật chân chứ không quay sang được bao nhiêu.
Cuối cùng cô lắc đầu nói, “Không phải lỗi của anh, không cần xin lỗi em.”
Phùng Tử Cận đứng lên, nghe thấy cô nhỏ giọng nói: “Người có vấn đề là em mới đúng.”
Anh dừng động tác, ném khăn giấy vào trong thùng rác, “Lại nói lung tung gì đấy?”
Giọng điệu mang theo sự cưng chiều, dịu dàng, giống như ánh nắng ấm áp hiếm hoi của mùa đông mang theo hương vị tươi mới của mùa xuân.
Trần Hi uống một ngụm nước, động tác vô cùng đơn giản nhưng cũng khiến hai tay hơi run rẩy, lúc cô buông cốc nước xuống, Phùng Tử Cận nhận cốc của cô, đặt lại lên bàn trà.
Bỗng nhiên cô mở miệng hỏi: “Bao giờ anh về bên đó?”
“Không phải nói chúng ta nói sẽ ở đây một tuần sao?” Anh theo bản năng ngẩng đầu, cười nhạt một cái, “Em quên rồi?”
Trần Hi nhìn anh, lắc đầu.
Trên mặt cô không có ý đùa, hơn nữa lại là vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.
Phùng Tử Cận cảm thấy có biến, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.
Sau đó anh nghe thấy Trần Hi nói với anh: “Nếu hôn lễ đã hủy bỏ, em cũng không cần tham dự chuyện đại sự gì, ép anh ở bên cạnh chăm sóc em đã là gánh nặng của anh rồi —— “
“Em hiểu, anh chưa bao giờ nghĩ em là gánh nặng.” Phùng Tử Cận ngắt lời cô, ánh mắt nhìn thẳng mặt cô.
Trần Hi đối mặt với anh trong phút chốc liền chuyển rời tầm mắt.
Cô nói: “Phùng Tử Cận, ngày mai anh về Mỹ đi.”
Phùng Tử Cận im lặng vài phút, lấy di động ra, “Vậy anh sẽ gọi cho bên sân bay, sửa thời gian vé máy bay.”
Trần Hi không nói gì, chỉ nhẹ vươn tay cản bàn tay anh đang cầm di động lên, “Không cần, em đã đặt xong vé máy bay cho anh rồi.”
Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói lại lạnh nhạt, “Thông tin về chuyến bay đã được gửi vào email của anh , là chuyến bay bảy giờ tối mai, anh đến sân bay trước hai tiếng để nhận vé là được.”
Anh luôn ở bên cạnh cô mấy hôm nay, cô không thể trực tiếp đặt vé máy bay cho anh được, vì vậy chỉ có thể đặt vé online cho anh.
Phùng Tử Cận cứng người, giọng nói đột nhiên cao hơn, “Anh đi lấy vé máy bay, vậy em thì sao?”
Trần Hi không nói gì.
Gần như là lập tức anh bật di động mở email, bấm mail thông báo về chuyến bay, nội dung trong mail ghi rõ số lượng vé… là một vé.
Ánh mắt anh dừng lại trên người Trần Hi, ném điện thoại thả xuống bàn trà, nhưng vẫn khẽ giọng hỏi cô: “Em không về với anh?”
Trần Hi lắc đầu.
“Vì sao?”
Cô im lặng vài phút, mới khẽ giọng nói: “Anh trai em ở đây, nhà của em cũng ở đây, trước kia là vì trốn tránh bản thân… Giấu diếm tình trạng sức khỏe của mình, mà nay Trần Lộ Dao đã làm loạn như vậy, mọi người đều biết chuyện của em, cũng không cần thiết phải trốn qua Mỹ lừa mình dối người nữa.”
“Vậy anh thì sao?”
“Anh còn có tương lai phía trước, được cấp trên coi trọng, công việc thành công, đừng vì em mà lãng phí thời gian quý báu của anh.” Trần Hi nói.
Bầu không khí cứng lại trong chốc lát.
Một lát sau, Phùng Tử Cận bưng chén trà hoa nhài lên uống một ngụm, tư thế ưu nhã, hầu kết theo động tác uống nước mà rung động trong chốc lát, giống như là những hoa bông tuyết mềm mại nhẹ nhàng từ cành cây rơi xuống.
Sau đó cả không gian liền trở nên tĩnh mịch.
Anh mỉm cười, “Anh ở lại chăm sóc em, lúc nào em muốn về đó, chúng ta sẽ cùng trở về.”
“Anh trai sẽ chăm sóc em, thật sự em không muốn làm phiền anh nữa.” Trần Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh hai em là bác sĩ, chị Dư lại là y tá, hai người bọn họ có thể chăm sóc em rất tốt, thật sự anh đừng lo cho em.”
“Không cần lo cho em?” Phùng Tử Cận hỏi lại, giọng điệu vẫn là mềm mại như nước, nhưng trước mắt, anh nhẹ nhàng dừng lại trên mặt Trần Hi, sau đó hời hợt hỏi cô, “Em cảm thấy có thể à?”
“…”
“Anh đã lo cho em bao năm qua, tự nhiên bảo anh đừng lo nữa. Trần Hi, em cảm thấy trái tim con người không phải là máu thịt sao, lại có thể dùng điều khiển từ xa có thể tắt bật bất cứ lúc nào được?”
“…”
Phùng Tử Cận đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn mái tóc mềm mại đen nhánh, chậm rãi vươn tay xoa xoa đầu cô, “Nuôi thú cưng cũng phải có trách nhiệm, không thể gọi liền tới, đuổi là đi. Rồi sao, đến lượt anh em lại không thèm quan tâm?”
Anh vừa cười dịu dàng vừa nói, không chút để ý, thái độ vô cùng bình tĩnh.
Sau đó anh ngồi xổm xuống, khi khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức gương mặt cô không thoát khỏi tầm mắt của anh.
Một lát sau anh mỉm cười, “Em ở lại, anh ở lại; em đi, anh sẽ đi.”
Trần Hi còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy tiếng động mở cửa.
Cửa mở, Trần Thước dẫn theo Dư Điền Điền cùng vào. Gần như là trong nháy mắt Hot dog nhảy qua sofa, Trần Thước vươn hai tay về phía nó, vì thế nó vui vui vẻ vẻ lao vào…vòng tay của Dư Điền Điền? !
Trần Thước nhất thời đen mặt, “Chó ngốc, mày không biết ai là chủ mày à?”
Trần Hi nhanh chóng cười hỏi một câu: “Mua đồ xong rồi hở anh?”
Nhất thời Dư Điền Điền mặt liền đỏ, cô nhanh chóng đẩy Hotdog ra, vẻ mặt chột dạ như muốn chui xuống lỗ —— bởi vì hai tay bọn họ đang trống trơn, chỉ là ra ngoài hôn nhau một cái sau đó rồi về …
Nhưng Trần Thước bình tĩnh nói rất tự nhiên: “Đồng chí y tá nhà anh nhớ nhầm, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, đi được nửa đường liền nhớ ra, cho nên bọn anh liền quay về.”
Bốn mắt nhìn nhau, dù sao cũng không phải kẻ ngốc nên đều có thể biết trong lòng ai đang có quỷ.
Lúc này, Phùng Tử Cận đã đứng thẳng người lên, Trần Hi cười nói: “Anh hai, em vào phòng bếp cùng anh nấu cơm.”
Anh dừng lại, lại nhìn thấy Trần Hi đang tự đẩy xe lăn đi về phía phòng bếp, cuối cùng còn ngẩng đầu nhìn anh một cái, “Anh ở lại ăn bữa cơm, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi về.”
Cô không để ý những lời anh vừa nói, vẫn rất quyết tâm muốn đuổi anh đi.
Nói xong cô liền đi vào phòng bếp, coi như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
Dư Điền Điền tinh tế lưu lại không gian cho Hi Hi cùng Trần Thước, vì thế cô nháy mắt với Trần Thước mấy cái, “Em không cần giúp anh nữa nhở, dù sao anh cũng là bếp trưởng Trần, không cần em phải động tay mà.”
Cô ngồi xuống sofa, khách khí nói với Phùng Tử Cận: “Đừng quan tâm đến bọn họ, Phùng tiên sinh anh ngồi đi, chúng ta chỉ cần chờ ăn là được.”
Trong phòng bếp, Trần Thước đẩy em gái ngồi xa xa bếp, dặn dò cô: “Đừng đứng gần anh quá, tránh để lát nữa mỡ văng đầy người em.”
Anh giúp cô đắp lại tấm thảm trên đùi, lần đầu tiên trực diện cúi đầu nhìn đùi cô, một lát sau anh thu mắt lại, “Đã sẵn sàng nhìn anh thể hiện tài năng chưa?”
Trần Hi cười rộ lên, nháy mắt mấy cái, “Vẫn luôn sẵn sàng.”
Đầu bếp Trần bắt đầu thể hiện tay nghề.
Kỹ thuật thái rau của anh không tệ, giơ tay chém xuống liền đem ớt xanh cắt thành những đoạn bằng nhau, nhanh tay lanh lẹ lại mổ xong cá.
Trần Hi cười nói: “Oa, thủ pháp thật tuyệt!”
Anh cong môi cười, “Mỗi ngày anh cô đều cầm dao phẫu thuật đấy, đao pháp sao có thể tệ được?”
Trần Hi: “…”
Phẫu thuật và thái rau có thể so sánh với nhau à?
Trần Thước rất thích nấu nướng, tư thế xào rau rất ra dáng đầu bếp chuyên nghiệp, vì khoe khoang, anh còn cố ý tung chảo một cái nhưng cũng không bị bắn mỡ ra ngoài.
Cá sốt chua ngọt, thịt gà ướp tiêu, rau cải xào… Khi anh múc từng món ra thì cả bàn cơm sắc hương đều có đủ vị, quả là mê người.
Anh dùng đũa gắp một miếng thịt gà đút cho Trần Hi, chờ mong hỏi: “Ăn ngon không?”
Trần Hi cười đến khóe mắt cong lên đáp lời, “Ngon lắm!”
Là anh trai cô đích thân xuống bếp sao có thể không ngon được?
Dương như đã rất lâu rất lâu rồi cô không được cười vui vẻ mà thoải mái như vậy, trên mặt tràn ngập hạnh phúc, khóe môi cũng cong lên như ánh trăng khuyết.
Nhưng Trần Thước nhìn kĩ một chút, thì nhận ra khóe mắt cô lấp lánh giọt nước mơ hồ, nhất thời chân tay lúng túng cũng không biết làm gì.
Trần Hi nhìn anh, liền mỉm cười hỏi anh: “Từ lúc nào anh hai em đã luyện ra tay nghề tốt thế này? Chẳng lẽ vì theo đuổi chị Dư, cho nên quyết chí tự cường khổ luyện tay nghề hở?”
Cô nhớ trước kia Trần Thước ghét nhất là vào phòng bếp, anh rất ghét mùi dầu mỡ ở đây, còn nói chỉ có phụ nữ mới thích nơi này.
Trần Thước đặt đôi đũa lên kệ bếp, quay lại cúi người xuống, vươn tay xoa xoa đầu cô, “Không phải, là đặc biệt học vì em.”
Lần này ngược lại là Trần Hi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên, Trần Thước chủ động nói đến chuyện trước đây.
“Trước đây sau khi em đi, anh biết sớm hay muộn rồi cũng có một ngày em sẽ trở về. Anh luôn mong em có thể khá hơn, giống như trước đây là cô gái vui vẻ khỏe mạnh, dù có tinh nghịch phá đám cũng không sao, anh đều sẽ nhường em. Nhưng bác sĩ đã nói những điều đó, dù anh có ảo tưởng tốt đẹp đến cỡ nào, cũng không thể trốn tránh sự thực —— em sẽ không đứng dậy được nữa, em cần người chăm sóc, em gái anh không thể như trước nữa.”
Anh vươn tay ôm gọn má cô, “Bắt đầu từ lúc đó, anh đã tự hỏi bản thân, anh nên làm gì? Đáp án là anh nhất định phải học cách chăm sóc em gái mình ra sao.”
Cho nên anh bắt đầu học cách làm cơm, bắt đầu học cách chăm sóc một người thế nào, cho nên anh không chỉ học cách tự lập một mình, còn học cách chăm sóc thú cưng của mình ra sao—— Hot dog xuất hiện cũng chỉ vì thế, bởi vì có một ngày anh muốn gánh trách nhiệm chăm sóc Trần Hi, nếu như phải chăm sóc cô cả đời, anh cũng không có nửa câu oán hận nào.
Mắt Trần Hi bất chợt liền đỏ.
Cô lắc đầu, “Em không muốn mình là gánh nặng của anh hai đâu.”
“Trước giờ em chưa từng là gánh nặng của anh hai, đây là trách nhiệm của anh hai.” Trần Thước nhìn cô, trong giọng nói ẩn chứa sự chua sót, “Thật ra anh đã chuẩn bị xong hết rồi, nên sớm phải đón em về mới đúng, nhưng trong lòng anh áy náy, không dám đối mặt với em, thậm chí anh còn không dám nhìn thẳng vào chân em. Bởi vì em trở thành như ngày hôm nay, không thiếu lỗi của anh. Là do người anh hai này quá tùy hứng, quá thất bại, mới để em thay anh chạy ra ngoài, lên xe với mẹ; là anh không thể ngăn cản em, mới để em và mẹ —— “
Một ngón tay thon dài chỉ chạm nhẹ lên môi anh.
Trần Hi rơi nước mắt, vừa lắc đầu vừa nói: “Không phải, chuyện đó không phải lỗi của anh hai. Mọi chuyện đều do em lựa chọn, chuyện đã xảy ra như vậy, trước đó ai cũng không biết. Anh đừng tự trách mình, anh hai.”
Cô cúi đầu, kéo tấm thảm trên đùi lên, “Trước đây em rất hận, hận vận mệnh không công bằng, vì sao chuyện này lại xảy ra với em, vì sao em còn nhỏ như vậy mà không thể bước đi nữa, lại không thể cầm bút vẽ lại nữa…”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nhỏ trên mặt đất, nện vào lòng anh.
Nhưng cô ngẩng đầu giơ tay lau khô nước mắt, nín khóc mỉm cười nhìn anh mình, “Nhưng em cũng không hoàn toàn tiếc nuối, cũng có chút thu hoạch.”
Cô chỉ vào chiếc máy ảnh SLR đang treo trên cổ mình, “Anh xem, bây giờ tuy rằng em không thể cầm bút vẽ nhưng em có thể làm nhiếp ảnh gia.”
Máy ảnh là nhờ Phùng Tử Cận sửa lại một chút, nó nhẹ hơn so với những máy ảnh phổ thông bây giờ rất nhiều, tuy rằng cô muốn cầm vẫn phải dùng rất nhiều sức, nhưng lại không đến mức không cầm nổi.
“Mặc dù em sẽ run tay, nhưng khi quay chụp ánh sáng cũng có thể vì run tay mà sinh ra một chút hiệu ứng cho tấm ảnh, tấm ảnh có thể sẽ hơi mờ, thậm chí cũng có lúc không nhìn rõ cảnh vật trên tấm ảnh, nhưng Phùng Tử Cận nói, mờ ảo cũng có kiểu đẹp của mờ ảo.” Cô cười rộ lên, “Anh ấy còn đem hình của em mang tới tham gia hội triển lãm ảnh, tấm ảnh có tên là ‘Không hoàn mỹ’. Tuy rằng không đạt được giải thưởng, nhưng đại sư nhiếp ảnh phía bên ban tổ chức đã tự mình đến nhà gặp em, ông ấy nói ông ấy rất thích tác phẩm của em, hi vọng em có thể tiếp tục chụp ảnh, trong tương lai sẽ có những bức ảnh đẹp hơn nữa.”
Cô cười vui vẻ như vậy, giơ giơ máy ảnh nói với anh: “Tuy rằng em không thể vẽ tranh, nhưng em lại có cách khác để chiêm ngưỡng những khía cạnh xinh đẹp của cảnh vật và con người trên thế giới này, như vậy là đủ rồi phải không anh?”
Nhưng vừa lúc nói như vậy, cô cũng từ từ suy nghĩ, ngày mai Phùng Tử Cận sẽ phải đi rồi.
Là cô tự mình đuổi anh đi.
Từ nay về sau chắc hẳn sẽ không có người có thể cùng cô vài bữa lại ra biển ngắm mặt trời lặn, tay cầm tay dạy cô phải chụp ảnh như thế nào nữa.
Từ nay về sau vĩnh viễn sẽ không còn người đàn ông đứng cách cô rất gần rất gần, chỉ cần cô quay đầu lại, liền có thể thấy anh đang nở nụ cười dịu dàng lưu luyến nhìn cô.
Cũng không biết là do nhớ lại quá khứ hay là vì Phùng Tử Cận, đôi mắt cô lại đỏ.
Trần Thước kéo tấm thảm, nhìn hai chân gầy gò của cô, thấp giọng hỏi: “Đau không em?”
Cô lắc đầu, “Lúc trời lạnh sẽ có chút cảm giác, còn lại bình thường đều không cảm thấy đau.”
Trần Thước nhắm chặt mắt, kéo đầu cô ấn vào lồng ngực mình.
Anh nói: “Em về là tốt rồi.”
Từ nay về sau, anh sẽ chăm sóc em.
“Chị Dư của em cũng là người rất tốt, rất kiên nhẫn trong công việc chăm sóc người khác.”
Cô ấy cũng thương em như anh, cũng sẽ cho em sự dịu dàng và che chở anh không làm được.
“Hi Hi, ở lại đây đi, sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Như vậy, mới đủ viên mãn, mới đủ hoàn chỉnh.
Trần Hi nặng nề khịt khịt mũi, cười rộ lên, “Được, em ở lại.”
Ở lại, để từ nay về sau có một gia đình hoàn chỉnh.
Ở lại, để từ nay về sau trả lại tự do cho Phùng Tử Cận.
Hotdog vẫy vẫy đuôi đi vòng quanh phòng khách, bởi vì trong nhà có thêm hai người xa lạ, nó không dám chạy loạn, chủ nhân cũng không ở nhà, nó chỉ có thể trốn sau ghế sofa lẳng lặng nằm đó, híp mắt cẩn thận quan sát hai người vừa tới.
“Uống nước đi.” Phùng Tử Cận đi ra từ phòng bếp, đem ly nước thủy tinh đặt trên bàn trà trước mặt Trần Hi, “Tùy tiện mở tủ lấy cốc nước, hi vọng anh trai em sẽ không để ý.”
Trên bàn trà kỳ thật còn bày hai ly trà hoa nhài, chỉ là Trần Hi không uống lấy một ngụm.
Trà hoa nhài là loại nước trước đây mẹ cô và Trần Thước thích uống nhất, gần như mỗi ngày bà cũng sẽ pha một ấm, trong nhà luôn có một mùi hương hoa nhài thoang thoảng. Hai anh em từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ mẹ mình nên cũng rất thích loại trà này.
Chỉ là từ sau khi tai nạn lần đó xảy ra, Trần Hi đi Mỹ, đột nhiên từ bỏ rất nhiều thói quen đã hình thành trước đây, thậm chí những thứ trước đây cô thích cũng có cảm giác bài xích kì lạ.
Bác sĩ tâm lý nói đây là biểu hiện của tình trạng tổn thương tâm lý sau tai nạn, nếu cô không thích, vậy thì từ bỏ cũng không sao.
Mà trà hoa nhài cũng là một thứ trong số đó.
Trần Thước không biết nhưng Phùng Tử Cận thì biết.
Một hai giờ chiều ánh nắng mặt trời lên cao chiếu xuyên qua cửa sổ, Trần Hi đang ngồi trên xe lăn, sau lưng cô chính là tấm cửa kính sát mặt đất. Ánh nắng đem bóng lưng cô trở nên mềm mại hơn, vừa nhìn qua, chợt có cảm giác thanh thoát không dính bụi trần.
Cô nhận lấy cốc nước, lúc bưng lên uống thì tay có chút run run, nước trong cốc lại tương đối nhiều, chiếc cốc lắc lư , tràn chút nước ra ngoài.
Phùng Tử Cận rút hai tờ khăn giấy, cúi người giúp cô lau chút nước vương lại trên tấm thảm trên đùi cô, “Xin lỗi, anh không cần thận nên rót nhiều nước quá.”
Trần Hi dừng một chút, nhìn người đàn ông cao lớn cúi đầu giúp cô lau vệt nước trên thảm, môi mím chặt, chân cũng theo bản năng muốn quay sang bên cạnh, nhưng cũng chỉ giật giật chân chứ không quay sang được bao nhiêu.
Cuối cùng cô lắc đầu nói, “Không phải lỗi của anh, không cần xin lỗi em.”
Phùng Tử Cận đứng lên, nghe thấy cô nhỏ giọng nói: “Người có vấn đề là em mới đúng.”
Anh dừng động tác, ném khăn giấy vào trong thùng rác, “Lại nói lung tung gì đấy?”
Giọng điệu mang theo sự cưng chiều, dịu dàng, giống như ánh nắng ấm áp hiếm hoi của mùa đông mang theo hương vị tươi mới của mùa xuân.
Trần Hi uống một ngụm nước, động tác vô cùng đơn giản nhưng cũng khiến hai tay hơi run rẩy, lúc cô buông cốc nước xuống, Phùng Tử Cận nhận cốc của cô, đặt lại lên bàn trà.
Bỗng nhiên cô mở miệng hỏi: “Bao giờ anh về bên đó?”
“Không phải nói chúng ta nói sẽ ở đây một tuần sao?” Anh theo bản năng ngẩng đầu, cười nhạt một cái, “Em quên rồi?”
Trần Hi nhìn anh, lắc đầu.
Trên mặt cô không có ý đùa, hơn nữa lại là vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.
Phùng Tử Cận cảm thấy có biến, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.
Sau đó anh nghe thấy Trần Hi nói với anh: “Nếu hôn lễ đã hủy bỏ, em cũng không cần tham dự chuyện đại sự gì, ép anh ở bên cạnh chăm sóc em đã là gánh nặng của anh rồi —— “
“Em hiểu, anh chưa bao giờ nghĩ em là gánh nặng.” Phùng Tử Cận ngắt lời cô, ánh mắt nhìn thẳng mặt cô.
Trần Hi đối mặt với anh trong phút chốc liền chuyển rời tầm mắt.
Cô nói: “Phùng Tử Cận, ngày mai anh về Mỹ đi.”
Phùng Tử Cận im lặng vài phút, lấy di động ra, “Vậy anh sẽ gọi cho bên sân bay, sửa thời gian vé máy bay.”
Trần Hi không nói gì, chỉ nhẹ vươn tay cản bàn tay anh đang cầm di động lên, “Không cần, em đã đặt xong vé máy bay cho anh rồi.”
Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói lại lạnh nhạt, “Thông tin về chuyến bay đã được gửi vào email của anh , là chuyến bay bảy giờ tối mai, anh đến sân bay trước hai tiếng để nhận vé là được.”
Anh luôn ở bên cạnh cô mấy hôm nay, cô không thể trực tiếp đặt vé máy bay cho anh được, vì vậy chỉ có thể đặt vé online cho anh.
Phùng Tử Cận cứng người, giọng nói đột nhiên cao hơn, “Anh đi lấy vé máy bay, vậy em thì sao?”
Trần Hi không nói gì.
Gần như là lập tức anh bật di động mở email, bấm mail thông báo về chuyến bay, nội dung trong mail ghi rõ số lượng vé… là một vé.
Ánh mắt anh dừng lại trên người Trần Hi, ném điện thoại thả xuống bàn trà, nhưng vẫn khẽ giọng hỏi cô: “Em không về với anh?”
Trần Hi lắc đầu.
“Vì sao?”
Cô im lặng vài phút, mới khẽ giọng nói: “Anh trai em ở đây, nhà của em cũng ở đây, trước kia là vì trốn tránh bản thân… Giấu diếm tình trạng sức khỏe của mình, mà nay Trần Lộ Dao đã làm loạn như vậy, mọi người đều biết chuyện của em, cũng không cần thiết phải trốn qua Mỹ lừa mình dối người nữa.”
“Vậy anh thì sao?”
“Anh còn có tương lai phía trước, được cấp trên coi trọng, công việc thành công, đừng vì em mà lãng phí thời gian quý báu của anh.” Trần Hi nói.
Bầu không khí cứng lại trong chốc lát.
Một lát sau, Phùng Tử Cận bưng chén trà hoa nhài lên uống một ngụm, tư thế ưu nhã, hầu kết theo động tác uống nước mà rung động trong chốc lát, giống như là những hoa bông tuyết mềm mại nhẹ nhàng từ cành cây rơi xuống.
Sau đó cả không gian liền trở nên tĩnh mịch.
Anh mỉm cười, “Anh ở lại chăm sóc em, lúc nào em muốn về đó, chúng ta sẽ cùng trở về.”
“Anh trai sẽ chăm sóc em, thật sự em không muốn làm phiền anh nữa.” Trần Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh hai em là bác sĩ, chị Dư lại là y tá, hai người bọn họ có thể chăm sóc em rất tốt, thật sự anh đừng lo cho em.”
“Không cần lo cho em?” Phùng Tử Cận hỏi lại, giọng điệu vẫn là mềm mại như nước, nhưng trước mắt, anh nhẹ nhàng dừng lại trên mặt Trần Hi, sau đó hời hợt hỏi cô, “Em cảm thấy có thể à?”
“…”
“Anh đã lo cho em bao năm qua, tự nhiên bảo anh đừng lo nữa. Trần Hi, em cảm thấy trái tim con người không phải là máu thịt sao, lại có thể dùng điều khiển từ xa có thể tắt bật bất cứ lúc nào được?”
“…”
Phùng Tử Cận đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn mái tóc mềm mại đen nhánh, chậm rãi vươn tay xoa xoa đầu cô, “Nuôi thú cưng cũng phải có trách nhiệm, không thể gọi liền tới, đuổi là đi. Rồi sao, đến lượt anh em lại không thèm quan tâm?”
Anh vừa cười dịu dàng vừa nói, không chút để ý, thái độ vô cùng bình tĩnh.
Sau đó anh ngồi xổm xuống, khi khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức gương mặt cô không thoát khỏi tầm mắt của anh.
Một lát sau anh mỉm cười, “Em ở lại, anh ở lại; em đi, anh sẽ đi.”
Trần Hi còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy tiếng động mở cửa.
Cửa mở, Trần Thước dẫn theo Dư Điền Điền cùng vào. Gần như là trong nháy mắt Hot dog nhảy qua sofa, Trần Thước vươn hai tay về phía nó, vì thế nó vui vui vẻ vẻ lao vào…vòng tay của Dư Điền Điền? !
Trần Thước nhất thời đen mặt, “Chó ngốc, mày không biết ai là chủ mày à?”
Trần Hi nhanh chóng cười hỏi một câu: “Mua đồ xong rồi hở anh?”
Nhất thời Dư Điền Điền mặt liền đỏ, cô nhanh chóng đẩy Hotdog ra, vẻ mặt chột dạ như muốn chui xuống lỗ —— bởi vì hai tay bọn họ đang trống trơn, chỉ là ra ngoài hôn nhau một cái sau đó rồi về …
Nhưng Trần Thước bình tĩnh nói rất tự nhiên: “Đồng chí y tá nhà anh nhớ nhầm, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, đi được nửa đường liền nhớ ra, cho nên bọn anh liền quay về.”
Bốn mắt nhìn nhau, dù sao cũng không phải kẻ ngốc nên đều có thể biết trong lòng ai đang có quỷ.
Lúc này, Phùng Tử Cận đã đứng thẳng người lên, Trần Hi cười nói: “Anh hai, em vào phòng bếp cùng anh nấu cơm.”
Anh dừng lại, lại nhìn thấy Trần Hi đang tự đẩy xe lăn đi về phía phòng bếp, cuối cùng còn ngẩng đầu nhìn anh một cái, “Anh ở lại ăn bữa cơm, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi về.”
Cô không để ý những lời anh vừa nói, vẫn rất quyết tâm muốn đuổi anh đi.
Nói xong cô liền đi vào phòng bếp, coi như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
Dư Điền Điền tinh tế lưu lại không gian cho Hi Hi cùng Trần Thước, vì thế cô nháy mắt với Trần Thước mấy cái, “Em không cần giúp anh nữa nhở, dù sao anh cũng là bếp trưởng Trần, không cần em phải động tay mà.”
Cô ngồi xuống sofa, khách khí nói với Phùng Tử Cận: “Đừng quan tâm đến bọn họ, Phùng tiên sinh anh ngồi đi, chúng ta chỉ cần chờ ăn là được.”
Trong phòng bếp, Trần Thước đẩy em gái ngồi xa xa bếp, dặn dò cô: “Đừng đứng gần anh quá, tránh để lát nữa mỡ văng đầy người em.”
Anh giúp cô đắp lại tấm thảm trên đùi, lần đầu tiên trực diện cúi đầu nhìn đùi cô, một lát sau anh thu mắt lại, “Đã sẵn sàng nhìn anh thể hiện tài năng chưa?”
Trần Hi cười rộ lên, nháy mắt mấy cái, “Vẫn luôn sẵn sàng.”
Đầu bếp Trần bắt đầu thể hiện tay nghề.
Kỹ thuật thái rau của anh không tệ, giơ tay chém xuống liền đem ớt xanh cắt thành những đoạn bằng nhau, nhanh tay lanh lẹ lại mổ xong cá.
Trần Hi cười nói: “Oa, thủ pháp thật tuyệt!”
Anh cong môi cười, “Mỗi ngày anh cô đều cầm dao phẫu thuật đấy, đao pháp sao có thể tệ được?”
Trần Hi: “…”
Phẫu thuật và thái rau có thể so sánh với nhau à?
Trần Thước rất thích nấu nướng, tư thế xào rau rất ra dáng đầu bếp chuyên nghiệp, vì khoe khoang, anh còn cố ý tung chảo một cái nhưng cũng không bị bắn mỡ ra ngoài.
Cá sốt chua ngọt, thịt gà ướp tiêu, rau cải xào… Khi anh múc từng món ra thì cả bàn cơm sắc hương đều có đủ vị, quả là mê người.
Anh dùng đũa gắp một miếng thịt gà đút cho Trần Hi, chờ mong hỏi: “Ăn ngon không?”
Trần Hi cười đến khóe mắt cong lên đáp lời, “Ngon lắm!”
Là anh trai cô đích thân xuống bếp sao có thể không ngon được?
Dương như đã rất lâu rất lâu rồi cô không được cười vui vẻ mà thoải mái như vậy, trên mặt tràn ngập hạnh phúc, khóe môi cũng cong lên như ánh trăng khuyết.
Nhưng Trần Thước nhìn kĩ một chút, thì nhận ra khóe mắt cô lấp lánh giọt nước mơ hồ, nhất thời chân tay lúng túng cũng không biết làm gì.
Trần Hi nhìn anh, liền mỉm cười hỏi anh: “Từ lúc nào anh hai em đã luyện ra tay nghề tốt thế này? Chẳng lẽ vì theo đuổi chị Dư, cho nên quyết chí tự cường khổ luyện tay nghề hở?”
Cô nhớ trước kia Trần Thước ghét nhất là vào phòng bếp, anh rất ghét mùi dầu mỡ ở đây, còn nói chỉ có phụ nữ mới thích nơi này.
Trần Thước đặt đôi đũa lên kệ bếp, quay lại cúi người xuống, vươn tay xoa xoa đầu cô, “Không phải, là đặc biệt học vì em.”
Lần này ngược lại là Trần Hi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên, Trần Thước chủ động nói đến chuyện trước đây.
“Trước đây sau khi em đi, anh biết sớm hay muộn rồi cũng có một ngày em sẽ trở về. Anh luôn mong em có thể khá hơn, giống như trước đây là cô gái vui vẻ khỏe mạnh, dù có tinh nghịch phá đám cũng không sao, anh đều sẽ nhường em. Nhưng bác sĩ đã nói những điều đó, dù anh có ảo tưởng tốt đẹp đến cỡ nào, cũng không thể trốn tránh sự thực —— em sẽ không đứng dậy được nữa, em cần người chăm sóc, em gái anh không thể như trước nữa.”
Anh vươn tay ôm gọn má cô, “Bắt đầu từ lúc đó, anh đã tự hỏi bản thân, anh nên làm gì? Đáp án là anh nhất định phải học cách chăm sóc em gái mình ra sao.”
Cho nên anh bắt đầu học cách làm cơm, bắt đầu học cách chăm sóc một người thế nào, cho nên anh không chỉ học cách tự lập một mình, còn học cách chăm sóc thú cưng của mình ra sao—— Hot dog xuất hiện cũng chỉ vì thế, bởi vì có một ngày anh muốn gánh trách nhiệm chăm sóc Trần Hi, nếu như phải chăm sóc cô cả đời, anh cũng không có nửa câu oán hận nào.
Mắt Trần Hi bất chợt liền đỏ.
Cô lắc đầu, “Em không muốn mình là gánh nặng của anh hai đâu.”
“Trước giờ em chưa từng là gánh nặng của anh hai, đây là trách nhiệm của anh hai.” Trần Thước nhìn cô, trong giọng nói ẩn chứa sự chua sót, “Thật ra anh đã chuẩn bị xong hết rồi, nên sớm phải đón em về mới đúng, nhưng trong lòng anh áy náy, không dám đối mặt với em, thậm chí anh còn không dám nhìn thẳng vào chân em. Bởi vì em trở thành như ngày hôm nay, không thiếu lỗi của anh. Là do người anh hai này quá tùy hứng, quá thất bại, mới để em thay anh chạy ra ngoài, lên xe với mẹ; là anh không thể ngăn cản em, mới để em và mẹ —— “
Một ngón tay thon dài chỉ chạm nhẹ lên môi anh.
Trần Hi rơi nước mắt, vừa lắc đầu vừa nói: “Không phải, chuyện đó không phải lỗi của anh hai. Mọi chuyện đều do em lựa chọn, chuyện đã xảy ra như vậy, trước đó ai cũng không biết. Anh đừng tự trách mình, anh hai.”
Cô cúi đầu, kéo tấm thảm trên đùi lên, “Trước đây em rất hận, hận vận mệnh không công bằng, vì sao chuyện này lại xảy ra với em, vì sao em còn nhỏ như vậy mà không thể bước đi nữa, lại không thể cầm bút vẽ lại nữa…”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nhỏ trên mặt đất, nện vào lòng anh.
Nhưng cô ngẩng đầu giơ tay lau khô nước mắt, nín khóc mỉm cười nhìn anh mình, “Nhưng em cũng không hoàn toàn tiếc nuối, cũng có chút thu hoạch.”
Cô chỉ vào chiếc máy ảnh SLR đang treo trên cổ mình, “Anh xem, bây giờ tuy rằng em không thể cầm bút vẽ nhưng em có thể làm nhiếp ảnh gia.”
Máy ảnh là nhờ Phùng Tử Cận sửa lại một chút, nó nhẹ hơn so với những máy ảnh phổ thông bây giờ rất nhiều, tuy rằng cô muốn cầm vẫn phải dùng rất nhiều sức, nhưng lại không đến mức không cầm nổi.
“Mặc dù em sẽ run tay, nhưng khi quay chụp ánh sáng cũng có thể vì run tay mà sinh ra một chút hiệu ứng cho tấm ảnh, tấm ảnh có thể sẽ hơi mờ, thậm chí cũng có lúc không nhìn rõ cảnh vật trên tấm ảnh, nhưng Phùng Tử Cận nói, mờ ảo cũng có kiểu đẹp của mờ ảo.” Cô cười rộ lên, “Anh ấy còn đem hình của em mang tới tham gia hội triển lãm ảnh, tấm ảnh có tên là ‘Không hoàn mỹ’. Tuy rằng không đạt được giải thưởng, nhưng đại sư nhiếp ảnh phía bên ban tổ chức đã tự mình đến nhà gặp em, ông ấy nói ông ấy rất thích tác phẩm của em, hi vọng em có thể tiếp tục chụp ảnh, trong tương lai sẽ có những bức ảnh đẹp hơn nữa.”
Cô cười vui vẻ như vậy, giơ giơ máy ảnh nói với anh: “Tuy rằng em không thể vẽ tranh, nhưng em lại có cách khác để chiêm ngưỡng những khía cạnh xinh đẹp của cảnh vật và con người trên thế giới này, như vậy là đủ rồi phải không anh?”
Nhưng vừa lúc nói như vậy, cô cũng từ từ suy nghĩ, ngày mai Phùng Tử Cận sẽ phải đi rồi.
Là cô tự mình đuổi anh đi.
Từ nay về sau chắc hẳn sẽ không có người có thể cùng cô vài bữa lại ra biển ngắm mặt trời lặn, tay cầm tay dạy cô phải chụp ảnh như thế nào nữa.
Từ nay về sau vĩnh viễn sẽ không còn người đàn ông đứng cách cô rất gần rất gần, chỉ cần cô quay đầu lại, liền có thể thấy anh đang nở nụ cười dịu dàng lưu luyến nhìn cô.
Cũng không biết là do nhớ lại quá khứ hay là vì Phùng Tử Cận, đôi mắt cô lại đỏ.
Trần Thước kéo tấm thảm, nhìn hai chân gầy gò của cô, thấp giọng hỏi: “Đau không em?”
Cô lắc đầu, “Lúc trời lạnh sẽ có chút cảm giác, còn lại bình thường đều không cảm thấy đau.”
Trần Thước nhắm chặt mắt, kéo đầu cô ấn vào lồng ngực mình.
Anh nói: “Em về là tốt rồi.”
Từ nay về sau, anh sẽ chăm sóc em.
“Chị Dư của em cũng là người rất tốt, rất kiên nhẫn trong công việc chăm sóc người khác.”
Cô ấy cũng thương em như anh, cũng sẽ cho em sự dịu dàng và che chở anh không làm được.
“Hi Hi, ở lại đây đi, sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Như vậy, mới đủ viên mãn, mới đủ hoàn chỉnh.
Trần Hi nặng nề khịt khịt mũi, cười rộ lên, “Được, em ở lại.”
Ở lại, để từ nay về sau có một gia đình hoàn chỉnh.
Ở lại, để từ nay về sau trả lại tự do cho Phùng Tử Cận.