Thậm chí Cao Á Lâm còn không thể liên hệ Kim Trạch trong ảnh với Kim Trạch trong siêu thị.
Từ ký ức của hắn, Kim Trạch trong bức ảnh có cảm giác quyến rũ, gương mặt chàng trai trẻ này quả thực rất đẹp, dáng người chuẩn, xương quai xanh lõm xuống thành một đường cong đầy tinh xảo, cậu mặc một cái áo sơ mi rộng để lộ một vùng da trắng, nghe nói bức ảnh đó được tải từ một trang web đăng đi đăng lại nhiều lần, nó mờ đến độ gần như che hết mặt.
Tuy nhiên lúc nhìn bức ảnh đó, Cao Á Lâm vẫn nhớ rõ gương mặt này, cái vẻ lẳng lơ có phần không phù hợp với tuổi của cậu để lại ấn tượng sâu trong lòng hắn, nhưng Kim Trạch trong siêu thị thì đầu tóc bù xù, trông không hề có chút giá trị nhan sắc nào để đảm đương gánh nặng thần tượng.
Lúc đó cậu mặc quần đi biển chữ T to sụ màu trắng, chân đi đôi dép lào, tay cầm một cuốn tạp chí và một túi đậu chocolate, cậu chậm rãi đi giữa các kệ hàng, trong miệng còn khẽ ngâm nga gì đó.
Gương mặt tuấn tú thanh tú có chút bất cần, trông khác hẳn với cảm giác trong ảnh khiến người ta cảm thấy phần dễ thương phần giống xã hội đen, có lẽ do đã nhận ra ánh mắt của Cao Á Lâm nên cậu ngước mắt lên liếc xéo về phía hắn, điều này lại vô cớ sinh ra vài phần phong tình.
Cao Á Lâm nhớ trợ lý của mình từng nói Kim Trạch thực sự rất phù hợp để làm mẫu ảnh, cho dù có là kiểu trang điểm nào cậu đều có thể hold nó, cậu còn có thể diễn giải vô số phong cách, nói chung là cũng được coi là một nhân tài thiên bẩm.
Chính tại thời điểm này, Cao Á Lâm đã tự mình nhận ra thế nào là “có thiên phú”, khí chất tỏa ra từ Kim Trạch tựa ánh sáng mà ông trời đã bí mật khoanh lên người cậu khiến Cao Á Lâm dường như yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bản thân Cao Á Lâm thực sự không thể nói lý do tại sao: nhưng có thể là do bức ảnh đã tạo ra sự tương phản lớn với người thật mới khiến hắn có ấn tượng mạnh mẽ; hoặc có thể là do hắn nhớ người này là người tình của Trần Doãn.
Vì vậy, trong đầu hắn vô thức nhảy ra vô số nội dung x, tuy hơi xấu hổ nhưng kích thích lại là thật.
Sau đó, hắn rơi vào trong một thứ tình cảm bí hiểm, như thể một kỹ năng kỳ quái nào đó trong cơ thể hắn được thắp sáng.
Hắn đã bí mật theo dõi Kim Trạch bằng tài khoản Weibo phụ của mình rồi liệt kê toàn bộ lịch trình của Kim Trạch, gia nhập vào vòng tròn fans của Kim Trạch để tìm hiểu tất cả những thứ cậu yêu thích và những đam mê nhỏ của cậu.
Đồng thời sưu tập tất cả ảnh công việc, ảnh tự chụp và bài đăng trên Weibo của cậu.
Hắn cảm thấy bản thân có điều gì đó không ổn lắm, hắn dần trở nên giống như một kẻ biến thái.
Vì vậy hắn ngầm hạ quyết tâm đơn phương cắt đứt mối quan hệ “người lạ” chưa nói chuyện một lần này.
Nhưng hắn đã thất bại.
Anh ấy không lên Weibo, cũng ngừng thu thập tin tức về Kim Trạch mà tình cờ gặp Kim Trạch khi cậu được Trần Doãn đưa đến một buổi đấu giá.
Vào ngày hôm đó, Kim Trạch ăn mặc như một hoàng tử nhỏ, trông rất văn nhã xinh đẹp lại mang theo vẻ ngây thơ thuộc về chính cậu.
Thực ra Kim Trạch không hợp với từ ngây thơ chút nào, nhưng khi hắn nhìn ai đó rồi thẳng thắn thành khẩn cười rộ lên, kiểu ngây thơ này sẽ hiện lên.
Có lẽ chính vì vậy nên lúc trước Trần Doãn mới nhìn trúng cậu.
Đây là lần thứ hai Cao Á Lâm “yêu từ cái nhìn đầu tiên”.
Thật là kỳ lạ, hắn nghĩ: làm sao một người có thể thay đổi nhiều như vậy khiến người ta không hiểu mô tê gì như vậy?
(Nguyên văn 丈二和尚摸不着头脑(Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não) = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu.
Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^).
Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn [摸不着头脑] (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
Nguồn: Hướng Nhật Qùy.)
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu là qua ảnh chụp, vũ mị quyến rũ, toát ra hơi thở mê người; rồi hình ảnh xỏ dép lào đi trong siêu thị, sự lười biếng với mái tóc xoăn và một chút khí chất như bọn xã hội đen; mấy bức ảnh tự sướng bình thường trông ấm áp như một mặt trời nhỏ.
Trong buổi đấu giá cậu luôn im lặng và nho nhã, thoạt nhìn rất có học thức khiến mọi người không khỏi nói năng nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với cậu, đôi mắt đen láy đó trông rất quyến rũ dưới ánh đèn mờ.
Ngồi được nửa buổi đấu giá thì Kim Trạch đi vệ sinh, Cao Á Lâm thấy Trần Doãn không đi cùng nên ma xui quỷ khiến thế nào hắn cũng đi theo cậu—— vào thời điểm đó, hắn chưa bao giờ cảm thấy ẩn bên trong mình có thể giống tên tội phạm đến thế.
Thậm chí hắn còn có chút căng thẳng, lúc đấy hắn như liệt dây thần kinh mặt chỉ biết căng mặt đẩy cửa ra, Kim Trạch đang đứng hút thuốc bên cửa sổ nhỏ, trong làn sương khói lượn lờ kia hơi thở trầm lặng văn nhã của cậu lập tức thay đổi, giờ phút này trông giống như một cậu bé đơn thuần và có chút chán nản vì chuyện không được như ý bình thường.
Cậu cúi đầu không để ý đến người vừa vào cửa, Cao Á Lâm cử động yết hầu, đi thẳng vào buồng vệ sinh rồi lưu loát đóng cửa lại.
Kim Trạch vẫn thong thả ung dung hút thuốc, dường như khi nhả khói còn phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ.
Cao Á Lâm đột nhiên cứng người, hắn dựa lên tấm ván cửa, hắn cảm thấy dòng điện dục vọng bí ẩn đang ngấm ngầm xâm nhập vào tứ chi và xương cốt của mình khiến hắn gần như không thể tự kiềm chế.
Kim Trạch không hề nhận ra, cậu hút thuốc xong liền vỗ vỗ người rồi lấy chai nước hoa ra nhẹ nhàng xịt lên người.
Sau đó cậu mở cửa rời đi.
Nhà vệ sinh rất yên tĩnh, một lúc sau Cao Á Lâm đi ra từ trong buồng, hắn ném cái khăn tay kẻ ca rô xanh trắng vào thùng rác, cẩn thận rửa tay trước bồn rửa rồi rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, hắn đã từ bỏ đấu tranh.
Nếu những thứ tình cảm này có thể nói ra rõ ràng, có thể muốn kết thúc là kết thúc thì tại sao trên đời này lại có nhiều si nam oán nữ như vậy?
(Si nam oán nữ–痴男怨女:câu nói trong Hồng Lâu Mộng, dùng để chỉ những đôi yêu thương sâu đậm nhưng không được như ý.)
Cao Á Lâm chọn lọc mấy chuyện lần đầu tiên gặp ở căn hộ, Kim Trạch nghe được thì thấy có chút hiếm lạ.
“Thật sao? Lúc đó anh cũng ở đó? Tôi không để ý đấy.” Kim Trạch lại nhíu mày: “Nhưng thế thì liên quan gì?”
Tất nhiên là có liên quan rồi, Cao Á Lâm nghĩ nhưng hắn không thể nói ra sự thật nên chỉ nói: “Tôi cảm thấy cậu không phải là loại người trong tin đồn, sau này tôi mới dần dần biết chút chuyện về cậu.”
Cao Á Lâm dừng một chút, nói: “Đừng hiểu lầm tôi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ hy vọng cậu có được hạnh phúc từ tận đáy lòng.”
“Sao anh biết tôi không hạnh phúc?” Kim Trạch lãnh đạm nói.
Cao Á Lâm nhún vai: “Nếu cách sống hiện tại thực sự khiến cậu hạnh phúc, tất nhiên tôi không ngăn cản cậu.
Chúng ta đều là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cậu hãy nhìn vào mắt tôi này, Kim Trạch, Jinluguo, cậu có thực sự hạnh phúc không?”
Kim Trạch: “…”
Kim Trạch tức giận nói: “Đừng gọi tôi bằng tên thật!”
Cao Á Lâm bật cười, buông lỏng tay: “Xem đi, cậu không dám thừa nhận.”
Kim Trạch không thèm tranh luận vấn đề này với Cao Á Lâm, thừa nhận cũng được mà không thừa nhận cũng chả sao, chuyện này thì liên quan gì tới một người ngoài như Cao Á Lâm chứ? Cậu cũng không muốn bị một người ngoài dắt mũi vì thế cậu hừ lạnh một tiếng, chọn cách chống cự tiêu cực, giơ tay lên đẩy Cao Á Lâm ra.
Kim Trạch nhìn mẹ và em trai mình, mặc dù người phụ nữ không muốn thừa nhận nhưng chủ yếu là do xảy ra chuyện gì đó với chồng nên bà mới trốn về đây.
Từ trước tới nay bà luôn như vậy, chỉ biết trốn tránh cho đến khi tình thế qua đi.
Sau khi Kim Trạch xác định chắc chắn hai người không bị thương liền suy tính định trưa nay bắt xe đi.
Không ngờ hình như bọn bắt cóc có nhãn lực hay gì mà gọi đến số điện thoại cố định của hàng xóm, đối phương tuyên bố nếu bây giờ họ bỏ đi sẽ tung đoạn ghi âm kia ra.
Kim Trạch phẫn nộ tột đỉnh: “Cho chúng tôi chạy trốn là anh! Hiện tại còn chưa tới giờ mà! Chúng tôi đi mà anh cũng không cho chúng tôi đi là sao! Quy tắc là do nhà anh đặt ra đấy à?!”
Đối phương chậm rãi trả lời: “Quy tắc không phải do tôi đặt ra à? Nếu cậu muốn nói như vậy cũng được.”
Kim Trạch: “…”
Kim Trạch luôn có cảm giác ngứa đòn quen thuộc từ thanh điệu của đối phương.
Đầu bên kia điện thoại, Bạch Nhất Hoàn cầm máy biến đổi giọng nói uể oải nép trong lòng Chu Dục.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời chiếu rực rỡ chiếu vào, Bạch Nhất Hoàn híp mắt, cằm anh ấy bị Chu Dục hôn tới hôn lui như con chó lớn.
Chu Dục còn có chút không đã nghiền thế là vươn tay chui vào trong quần áo Bạch Nhất Hoàn vuốt ve làn da mịn màng, một tay khác lại vừa mập mờ vừa nhẹ nhàng nhéo cẳng chân Bạch Nhất Hoàn.
Bạch Nhất Hoàn bị ai kia sờ có chút ngứa ngáy, anh ấy trốn sang bên cạnh một chút, nói: “Cậu không thể rời đi khi chưa có mệnh lệnh tiếp theo của tôi.
Thế đi.”
Nói xong liền cúp máy.
Kim Trạch: “…”
Trong đầu Kim Trạch như có một vạn con Alpaca chạy qua đã thế tất cả đều có vẻ mặt giễu cợt rồi cái mũi hếch lên trời, Kim Trạch quả thực rất muốn giống như con dúi đồng cỏ hét to một tiếng “A!” vào điện thoại.
(nguyên văn là:一万匹草泥马狂奔而过(một vạn thảo nê mã chạy qua): thảo nê mã 草泥马 cǎonímǎ là từ dùng lối chơi chữ của cư dân mạng để thay thế cho từ 肏你妈 cào nǐ mā (đ mẹ mày) do có cách đọc gần giống nhau để tránh kiểm duyệt trên mạng.[Nguồn: Wikipedia]
chắc các bạn còn nhớ cái mêm con chuột há mồm hét=))))))))))) nó đó.)
Đúng lúc này Cao Á Lâm ló đầu ra, đứng ở cửa nói: “Trưa nay ăn gì?”
Kim Trạch: “…”.