Dịch: LTLT
“Chủ nhiệm Cố”, Hứa Thịnh trốn ở sau lưng Thiệu Trạm, dùng lời nói Cố Diêm Vương từng nhắc nhở bọn họ để nhắc ngược lại: “Dưới sân khấu có nhiều học sinh như vậy, còn có các trường khác, chúng ta phải thể hiện ra bản sắc an tĩnh và thanh lịch của Lục trung Lâm Giang của chúng ta…”
Cố Diêm Vương bị Mạnh Quốc Vĩ và các thầy cô khác kéo thật chặt, cả người gần như bay lên, hai chân cách mặt đất, đạp loạn xạ giữa không trung: “Lục trung Lâm Giang còn bản sắc thanh lịch con khỉ! Thiệu Trạm, em lên đây làm gì? Em đừng có bảo vệ thằng nhóc này, em tránh ra.”
Thiệu Trạm đứng che ở phía trước Hứa Thịnh, Cố Diêm Vương không ra tay được.
Dưới sân khấu, Trương Phong cười đến nỗi ngã trái ngã phải: “Đậu má.”
Đại ca của mình vẫn là đại ca của mình, Trương Phong móc điện thoại ra quay lại khung cảnh gây sốc này, hình ảnh rung rung, cuối cùng ống kính lóe lên, trong lúc vô tình lại tập trung vào ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu.
Không chút nghi ngờ.
Cái tên Hứa Thịnh của Lục trung Lâm Giang hoàn toàn nổi tiếng trong lần học giáo dục quốc phòng mà có các trường tham gia.
Sự kiện Hứa Thịnh đọc bản kiểm điểm lần này được kết thúc bằng câu quát giận dữ “em lại viết thêm ba ngàn chữ cho thầy” của Cố Diêm Vương trên sân khấu.
Các hoạt động trong mấy ngày tới không còn gì khác là tiếp tục huấn luyện, tham quan các phòng triển lãm khác nhau của khu quốc phòng căn cứ Lục Châu, cùng với điểm đặc sắc của căn cứ Lục Châu – mô hình tàu sân bay.
“Hồi nhỏ ai chẳng từng ước mơ làm một lính hải quân chứ.” Trong lúc tham quan, có bạn học cảm thán nói, “Nhìn thiết bị này xem, ngầu cỡ nào.”
“Tui vẫn luôn ước mở trở thành một tác giả.” Thẩm Văn Hào đẩy mắt kính nói, “Tui vừa mới đăng chương đầu tiên của tác phẩm đầu tay ở trang web xxx, mọi người có thể đến ủng hộ một chút.”
Thiệu Trạm: “Trang web?”
Thẩm Văn Hào chưa bao giờ từ bỏ lĩnh vực viết tiểu thuyết, tập san của trường đã không chứa nổi dã tâm của cậu ta, trang web xxx nghe nói là một trang web văn học mới nổi.
Thiệu Trạm không hiểu lắm khuynh hướng của bạn học trong lớp, Hứa Thịnh thoáng nghe thấy, giải thích: “Hình như dạo này Văn Hào đang viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trên mạng, thỉnh thoảng nhấp vào cho cậu ta là được. Lần trước Hầu Tử còn ở trong nhóm chat của lớp kêu gọi mọi người nô nức đi bình luận.”
Thiệu Trạm nghe xong, thấy mọi người chuyển chủ đề, không biết làm thế nào mà chuyển đến người Hứa Thịnh: “Anh Thịnh sau này muốn làm gì?”
Câu hỏi này vừa xuất hiện, Hứa Thịnh từ trước đến nay vẫn luôn bịa chuyện lại hiếm khi im lặng mấy giây, chẳng qua sự im lặng này ở trong môi trường ồn ào lại chẳng khiến người khác chú ý. Thiệu Trạm nhìn Hứa Thịnh mấy lần, thấy Hứa Thịnh cụp mắt, một tay đút vào trong túi quần, nghiêng người bước ra khỏi cửa, đi ra boong tàu ở bên ngoài.
“Không biết.” Một lúc lâu, cậu đón gió nói, “Chưa nghĩ đến.”
Giáo viên bắt đầu giới thiệu thiết bị mới, mọi người nhanh chóng mồm năm miệng mười chuyển chủ đề đến nơi khác.
Giáo dục quốc phòng ngày thứ năm, sau khi kết thúc buổi liên hoan của lễ bế mạc, mọi người ai về phòng nấy thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai đi xe buýt về lại trường học.
Buổi tối cuối cùng của kỳ học quân sự khiến không ít học sinh rơi vào trạng thái vui vẻ không giải thích được, có thể là nhớ ra sau khi về lại trường, thứ chào đón bọn họ lại là sự học không bờ bến nên đêm cuối cùng ở căn cứ Lục Châu khiến tất cả mọi người đều cực kỳ quý trọng.
Hứa Thịnh tắm rửa xong xuôi, mở cửa bước ra khỏi phòng tắm, đám Hầu Tuấn vừa thương lượng xong sẽ trải qua buổi tối quý giá này như thế nào.
Hầu Tuấn: “Tụi tui bàn bạc xong rồi, hoạt động ký túc xá vào đúng giờ tối nay.”
Hứa Thịnh không để ý: “Nói nghe thử xem.”
Hầu Tuấn cười hì hì: “Bộ phim lần trước xem còn có phần hai, không nghĩ tới đúng không?”
Hưa Thịnh: “…”
Đúng là không nghĩ tới thật.
Sau lưng Hứa Thịnh lạnh toát, suy nghĩ lát nữa có thể tìm cớ gì để tránh đi.
Nhưng mà Hầu Tuấn chẳng hề cho cậu thời gian kiếm cớ, cậu ta lén lút móc ra máy tính bảng từ trong ba lô: “Ký túc xá trường chúng ta không có chỗ sạc pic, không ngờ ổ điện của căn cứ Lục Châu có thể dùng được, may mà tui nhanh trí, mang theo máy tính bản của mình.”
Lúc này Thiệu Trạm đang ở trong phòng ký túc của Mạnh Quốc Vĩ.
Lần trước Mạnh Quốc Vĩ tìm hắn để nói chuyện thi giải, kết quả còn chưa nói xong đã bị Thẩm Văn Hào xông đến cắt ngang, lần này mới nói rõ ràng chuyện thi đấu. Khi Thiệu Trạm về lại phòng ký túc, phim vừa vặn chiếu đến đoạn cuối.
Tóc Hứa Thịnh khô một nửa, ngồi trên giường, tuy trên mặt bình tĩnh nhưng âm thanh phát ra khi Thiệu Trạm đẩy cửa bước vào vẫn khiến cho cậu không kiểm soát được mà run lên.
Thiệu Trạm đóng cửa lại hỏi: “Xem gì đó?”
Hầu Tuấn: “Trò chơi giết người 2, ông về muộn quá đó anh Trạm, sắp chiếu xong rồi.”
Xem xong phim, mọi người lại cùng nhau chơi mấy ván game. Vừa mới qua 12 giờ, đám người trước đó còn hô hào “tối nay thức xuyên đêm” đã lần lượt không chịu nổi nữa, quăng điện thoại nằm ngáy khò khò.
Trong đầu Hứa Thịnh đều là đạn mạc chuyển động, lấy “đm” làm chủ, mấy ván game vừa rồi cũng không khiến cậu bình tĩnh lại từ mấy cảnh tượng trong bộ phim kia.
Trời rất nóng, nhiệt độ trong phòng ký túc cũng không thấp, Hứa Thịnh vẫn đắp chăn vô cùng kín kẽ, núp ở trong chăn, ngẫu nhiên tìm người nói chuyện trong danh sách bạn bè.
Trương Phong: Đại ca, mày còn chưa ngủ hả?
Hứa Thịnh: Đến tìm mày để kết nối tình cảm.
Trương Phong: Đã mấy giờ rồi, ngày mai kết nối đi.
Hứa Thịnh: Có còn là anh em không vậy?
Trương Phong: Là anh em, không bằng chúng ta kết nối trong mơ đi, mấy hôm nay huấn luyện mệt quá, tao muốn ngủ sớm.
…
Sau khi tắt đèn, trong phòng ngủ tối đen như mực, chỉ có chỗ giường của Hứa Thịnh lờ mờ lộ ra chút ánh sáng điện thoại.
Hứa Thịnh trả lời “được rồi, mày mau cút đi ngủ đi” cho Trương Phong, sau đó thoát khỏi khung trò chuyện, nhận được một tin nhắn mới.
Là Thiệu Trạm.
Lời ít ý nhiều, ba chữ.
– Còn chưa ngủ.
Trong lòng Hứa Thịnh rất hoảng hốt, hoàn toàn khác với dáng vẻ rung chuyển trời đất, một trận nổi tiếng ở trên sân khấu đọc kiểm điểm hai ngày trước. Nếu như để cho các fanboy fangirl mới thăng cấp của cậu nhìn thấy, chắc là bọn họ sẽ phải nghi ngờ cuộc đời. Ngón tay cậu khựng lại, vẫn giả vờ bình tĩnh trả lời: Người trẻ tuổi, cú đêm chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Cậu cũng chưa ngủ mà.
Thiệu Trạm: Sắp ngủ rồi.
Vào giờ này, khó khăn lắm mới tóm được một người chưa ngủ.
Không biết vì sao, khi Hứa Thịnh nhìn thấy ba chữ kia bỗng nhiên yên tâm hơn, có thể là vì cái người chưa ngủ này còn vượt qua đường truyền mạnh, chỉ cách cậu một lối đi nhỏ rộng chưa đến nửa sải tay.
Hứa Thịnh nghe theo bản năng, trả lời: Đừng.
Cách mấy giây, trong khung chat hiển thị một câu đang gõ chữ.
Chữ Thiệu Trạm gửi đến giống như có ma lực, Hứa Thịnh gần như có thể tưởng tượng ra được giọng nói trầm thấp lạnh lùng của hắn.
– Sợ mà còn xem?
Ánh sáng điện thoại chiếu lên trên gương mặt Hứa Thịnh, cậu kiên quyết giả ngầu đến cùng.
– Đệt.
– Ai nói tôi sợ chứ.
– Chỉ chút đó sao có thể khiến anh Thịnh của cậu sợ được?
Một lúc sau, giường đối diện vang lên một đợt tiếng sột soạt, âm thanh phát ra rất khẽ, nghe giống như tiếng động của chăn ma sát với ga giường, trong đêm tối tĩnh mịch nghe vô cùng rõ ràng.
Sau đó Hứa Thịnh nhìn thấy trong khung chat có thêm hai chữ.
– Duỗi tay.
Duỗi tay?
Duỗi tay cái gì?
Hứa Thịnh không có phản ứng lại ngay tức thì, cậu nhìn chằm chằm khung chat một hồi, sau đó mới buông một cánh tay, từ trong chăn dần dần thò ra ngoài.
Thật ra Hứa Thịnh nằm ở trong chăn có hơi nóng, sau khi tay thò ra, nhiệt độ che trong chăn nhanh chóng tản đi. Tay cậu thò ra ngoài được một nửa thì đốt ngón tay đụng phải thứ gì đó, rất quen thuộc, có hơi cộm tay, thậm chí nhiệt độ có hơi phỏng người. Sau một khoảnh khắc ngẩn người, trong đầu Hứa Thịnh giống như có gì đó chợt nổ tung, cậu không kìm được muốn rụt tay về lại, nhưng mà đối phương lại không nói gì cả, đặt tay lên trên tay của cậu.
Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác Hứa Thịnh không cẩn thận tóm phải tay Thiệu Trạm lúc bọn họ cùng xem phim ở trong phòng Hầu Tử khi ấy.
Giữa lúc im lặng, màn hình điện thoại tự động tắt.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, tất cả âm thanh bên tai cũng theo đấy đi xa, ngay lập tức, tất cả giác quan đều biến mất, chỉ còn lại xúc giác.
Không biết qua bao lâu, màn hình điện thoại mới sáng lên lần nữa.
Thiệu Trạm: Cho cậu cầm nhầm một lần nữa.
Hứa Thịnh không biết tối đó mình ngủ thế nào, cũng không biết mình với Thiệu Trạm nắm tay như thế bao lâu. Trong phòng ký túc xá đám Hầu Tuấn ngủ rất say, tiếng Đàm Khải ngáy khò khò, Viên Tự Cường thỉnh thoảng nói mớ mấy câu trong lúc ngủ. Có lẽ chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trong lúc vô tình mới nhìn thấy tối nay đã xảy ra chuyện gì.
“Sắp về lại trường rồi…” Sáng hôm sau, Hầu Tuấn nhắm mắt mặc quần áo vào, nhắc nhở mọi người nhanh chóng thức dậy dọn đồ, “8 giờ tập trung, dậy cả đi.”
Hầu Tuấn cất to giọng, có tác dụng hơn đồng hồ báo thức: “Các anh em, đừng ngủ nữa!”
Hứa Thịnh bị Hầu Tuấn đánh thức, cậu nheo mắt lại, bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm mắt mở không lên.
Đến khi ý thức dần dần quay lại, bàn tay đang che trên mắt của cậu mất tự nhiên ngừng ở giữa không trung, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, sau đó cậu mới chậm rãi lấy tay ra, nhìn qua khe hở giữa các ngón tay mấy giây mới nhớ ra tối hôm qua cậu với Thiệu Trạm đã làm cái gì: “…”
Cậu ngồi dậy, nhìn thấy Thiệu Trạm đã thức dậy thay quần áo xong từ lâu, đang cầm ly nước mở cửa bước ra từ căn phòng sát vách.
Thiệu Trạm nhìn cậu: “Dậy rồi à.”
“Ờ.” Hứa Thịnh dời tầm mắt, mất tự nhiên nói, “Chào buổi sáng.”
Hầu Tuấn cúi người cầm ly nước đi đánh răng, xoa eo bước vào căn phòng sát vách nói: “Đúng rồi, tối qua mọi người ngủ có ngon không? Tối qua tui cảm thấy cái giường này còn cứng hơn giường ở trường chúng ta… Chẳng lẽ chất liệu gỗ còn có chỗ khác biệt sao?”
Câu này Hứa Thịnh không trả lời được.
Buổi tối, cậu không biết đã nắm tay người ta ngủ bao lâu, xong rồi còn phải nói tối qua tôi ngủ rất ngon sao?
Nhưng mà lúc Hầu Tuấn hỏi câu này thì đang nhìn về phía cậu, Hứa Thịnh xuống giường, bước vào phòng sát vách trước Hầu Tuấn.
Hầu Tuấn bị chặn ở bên ngoài cửa: “… Anh Thịnh, dù ông rất đẹp trai nhưng ông cũng không thể không xếp hàng.”
Mấy ngày ngắn ngủi, căn cứ Lục Châu đã để lại nhiều ký ức cho các học sinh.
Con đường bóng cây râm mát trông có cảm giác khiến người ta vô cùng quen thuộc, còn có súng được tháo ra, thiết bị quân sự từng tham quan, mì tôm từng giành điên cuồng, những tiếng hét từ các trung đội khác, thậm chí là… trận đánh nhau.
Lúc kết thúc buổi liên hoan tối qua, thầy Vương cũng không nỡ. Thầy là người hiền lành, các học sinh đều rất thích. Lúc có một học sinh không nỡ, gọi “thầy Vương”, thầy cũng mỉm cười nói: “Ngày mai mấy em phải về trường rồi, sau khi về nhớ học hành chăm chỉ. Trải qua năm ngày này cùng các em, thầy rất vui, rất hân hạnh được biết các em.”
Học sinh lớp 11-7 dọn dẹp xong đồ đạc, lần cuối cùng dùng bữa ở căn tin Lục Châu.
Sau khi ăn cơm xong, thầy Vương tiễn bọn họ đến chỗ xe buýt, cách cửa xe tạm biệt lần cuối với mọi người.
Sau đó, xe buýt chậm rãi lăn bánh, chạy ra khỏi căn cứ Lục Châu.
Cảm giác về lại trường vừa thân quen lại vừa xa lạ. Mạnh Quốc Vĩ sợ tâm tư đám học sinh này không quay về được, tiết Ngữ Văn đầu tiên khi về trường đã sắp xếp cho bọn họ viết văn: “Tiết này chúng ta tĩnh tâm lại, viết một bài văn, đề bài là “giấc mơ của tôi”, cũng là để nhắc nhở các em, lập kế hoạch cho cuộc sống học hành tiếp theo… Thầy còn không biết mấy em sao, ra ngoài chơi mấy hôm đã bay hết rồi.”
Mạnh Quốc Vĩ có rất nhiều suy nghĩ, thông qua bài văn này còn muốn đưa ra một móc nối màu mè, để các học sinh nặc danh viết tên trường đại học mục tiêu của mình: “Đến khi tốt nghiệp, nhìn xem mình có thực hiện được mục tiêu không.”
Mạnh Quốc Vĩ viết đề văn lên trên bảng.
Hứa Thịnh chỉ nhìn một chút sau đó nằm sấp xuống bàn ngủ.
Thiệu Trạm: “Không viết à?”
Hứa Thịnh không ngẩng đầu lên: “Viết thơ ca cần phải có linh cảm.”
Thiệu Trạm: “…”
Hắn đúng là đã quên mất bạn cùng bàn còn là một “nhà thơ lớn”, chưa bao giờ viết văn đàng hoàng.
Tiết học này, Hứa Thịnh nộp giấy trắng, không viết một chữ.
Giữa giờ, Thiệu Trạm bị Mạnh Quốc Vĩ gọi đi, bài văn của Thiệu Trạm luôn được Mạnh Quốc Vĩ phân tích, giảng giải riêng cho hắn một lần sau giờ học, lần này cũng không ngoại lệ. Sau khi đơn giản nói xong, Mạnh Quốc Vĩ còn có chuyện khác phải làm, anh đưa giấy nặc danh thu được cho Thiệu Trạm: “Thiệu Trạm, em giúp thầy xếp một chút, mở ra rồi chồng lên, sắp xếp xong thì đè trong kẹp tài liệu của thầy là được.”
Thiệu Trạm vâng một tiếng.
Các nét chữ trên mỗi tờ giấy khác nhau. Đã là nặc danh nên những người này trường gì cũng viết, ngoại trừ không ít người viết trường sư phạm thì trong đó cũng có không ít trường nổi tiếng, thậm chí có người mặc sức tưởng tượng Thanh Hoa Bắc Đại.
Nhưng mà trong xấp giấy này có tên của một ngôi trường hoàn toàn không hợp với các trường khác.
… Học viện Mỹ thuật Trung ương.
“Chủ nhiệm Cố”, Hứa Thịnh trốn ở sau lưng Thiệu Trạm, dùng lời nói Cố Diêm Vương từng nhắc nhở bọn họ để nhắc ngược lại: “Dưới sân khấu có nhiều học sinh như vậy, còn có các trường khác, chúng ta phải thể hiện ra bản sắc an tĩnh và thanh lịch của Lục trung Lâm Giang của chúng ta…”
Cố Diêm Vương bị Mạnh Quốc Vĩ và các thầy cô khác kéo thật chặt, cả người gần như bay lên, hai chân cách mặt đất, đạp loạn xạ giữa không trung: “Lục trung Lâm Giang còn bản sắc thanh lịch con khỉ! Thiệu Trạm, em lên đây làm gì? Em đừng có bảo vệ thằng nhóc này, em tránh ra.”
Thiệu Trạm đứng che ở phía trước Hứa Thịnh, Cố Diêm Vương không ra tay được.
Dưới sân khấu, Trương Phong cười đến nỗi ngã trái ngã phải: “Đậu má.”
Đại ca của mình vẫn là đại ca của mình, Trương Phong móc điện thoại ra quay lại khung cảnh gây sốc này, hình ảnh rung rung, cuối cùng ống kính lóe lên, trong lúc vô tình lại tập trung vào ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu.
Không chút nghi ngờ.
Cái tên Hứa Thịnh của Lục trung Lâm Giang hoàn toàn nổi tiếng trong lần học giáo dục quốc phòng mà có các trường tham gia.
Sự kiện Hứa Thịnh đọc bản kiểm điểm lần này được kết thúc bằng câu quát giận dữ “em lại viết thêm ba ngàn chữ cho thầy” của Cố Diêm Vương trên sân khấu.
Các hoạt động trong mấy ngày tới không còn gì khác là tiếp tục huấn luyện, tham quan các phòng triển lãm khác nhau của khu quốc phòng căn cứ Lục Châu, cùng với điểm đặc sắc của căn cứ Lục Châu – mô hình tàu sân bay.
“Hồi nhỏ ai chẳng từng ước mơ làm một lính hải quân chứ.” Trong lúc tham quan, có bạn học cảm thán nói, “Nhìn thiết bị này xem, ngầu cỡ nào.”
“Tui vẫn luôn ước mở trở thành một tác giả.” Thẩm Văn Hào đẩy mắt kính nói, “Tui vừa mới đăng chương đầu tiên của tác phẩm đầu tay ở trang web xxx, mọi người có thể đến ủng hộ một chút.”
Thiệu Trạm: “Trang web?”
Thẩm Văn Hào chưa bao giờ từ bỏ lĩnh vực viết tiểu thuyết, tập san của trường đã không chứa nổi dã tâm của cậu ta, trang web xxx nghe nói là một trang web văn học mới nổi.
Thiệu Trạm không hiểu lắm khuynh hướng của bạn học trong lớp, Hứa Thịnh thoáng nghe thấy, giải thích: “Hình như dạo này Văn Hào đang viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trên mạng, thỉnh thoảng nhấp vào cho cậu ta là được. Lần trước Hầu Tử còn ở trong nhóm chat của lớp kêu gọi mọi người nô nức đi bình luận.”
Thiệu Trạm nghe xong, thấy mọi người chuyển chủ đề, không biết làm thế nào mà chuyển đến người Hứa Thịnh: “Anh Thịnh sau này muốn làm gì?”
Câu hỏi này vừa xuất hiện, Hứa Thịnh từ trước đến nay vẫn luôn bịa chuyện lại hiếm khi im lặng mấy giây, chẳng qua sự im lặng này ở trong môi trường ồn ào lại chẳng khiến người khác chú ý. Thiệu Trạm nhìn Hứa Thịnh mấy lần, thấy Hứa Thịnh cụp mắt, một tay đút vào trong túi quần, nghiêng người bước ra khỏi cửa, đi ra boong tàu ở bên ngoài.
“Không biết.” Một lúc lâu, cậu đón gió nói, “Chưa nghĩ đến.”
Giáo viên bắt đầu giới thiệu thiết bị mới, mọi người nhanh chóng mồm năm miệng mười chuyển chủ đề đến nơi khác.
Giáo dục quốc phòng ngày thứ năm, sau khi kết thúc buổi liên hoan của lễ bế mạc, mọi người ai về phòng nấy thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai đi xe buýt về lại trường học.
Buổi tối cuối cùng của kỳ học quân sự khiến không ít học sinh rơi vào trạng thái vui vẻ không giải thích được, có thể là nhớ ra sau khi về lại trường, thứ chào đón bọn họ lại là sự học không bờ bến nên đêm cuối cùng ở căn cứ Lục Châu khiến tất cả mọi người đều cực kỳ quý trọng.
Hứa Thịnh tắm rửa xong xuôi, mở cửa bước ra khỏi phòng tắm, đám Hầu Tuấn vừa thương lượng xong sẽ trải qua buổi tối quý giá này như thế nào.
Hầu Tuấn: “Tụi tui bàn bạc xong rồi, hoạt động ký túc xá vào đúng giờ tối nay.”
Hứa Thịnh không để ý: “Nói nghe thử xem.”
Hầu Tuấn cười hì hì: “Bộ phim lần trước xem còn có phần hai, không nghĩ tới đúng không?”
Hưa Thịnh: “…”
Đúng là không nghĩ tới thật.
Sau lưng Hứa Thịnh lạnh toát, suy nghĩ lát nữa có thể tìm cớ gì để tránh đi.
Nhưng mà Hầu Tuấn chẳng hề cho cậu thời gian kiếm cớ, cậu ta lén lút móc ra máy tính bảng từ trong ba lô: “Ký túc xá trường chúng ta không có chỗ sạc pic, không ngờ ổ điện của căn cứ Lục Châu có thể dùng được, may mà tui nhanh trí, mang theo máy tính bản của mình.”
Lúc này Thiệu Trạm đang ở trong phòng ký túc của Mạnh Quốc Vĩ.
Lần trước Mạnh Quốc Vĩ tìm hắn để nói chuyện thi giải, kết quả còn chưa nói xong đã bị Thẩm Văn Hào xông đến cắt ngang, lần này mới nói rõ ràng chuyện thi đấu. Khi Thiệu Trạm về lại phòng ký túc, phim vừa vặn chiếu đến đoạn cuối.
Tóc Hứa Thịnh khô một nửa, ngồi trên giường, tuy trên mặt bình tĩnh nhưng âm thanh phát ra khi Thiệu Trạm đẩy cửa bước vào vẫn khiến cho cậu không kiểm soát được mà run lên.
Thiệu Trạm đóng cửa lại hỏi: “Xem gì đó?”
Hầu Tuấn: “Trò chơi giết người 2, ông về muộn quá đó anh Trạm, sắp chiếu xong rồi.”
Xem xong phim, mọi người lại cùng nhau chơi mấy ván game. Vừa mới qua 12 giờ, đám người trước đó còn hô hào “tối nay thức xuyên đêm” đã lần lượt không chịu nổi nữa, quăng điện thoại nằm ngáy khò khò.
Trong đầu Hứa Thịnh đều là đạn mạc chuyển động, lấy “đm” làm chủ, mấy ván game vừa rồi cũng không khiến cậu bình tĩnh lại từ mấy cảnh tượng trong bộ phim kia.
Trời rất nóng, nhiệt độ trong phòng ký túc cũng không thấp, Hứa Thịnh vẫn đắp chăn vô cùng kín kẽ, núp ở trong chăn, ngẫu nhiên tìm người nói chuyện trong danh sách bạn bè.
Trương Phong: Đại ca, mày còn chưa ngủ hả?
Hứa Thịnh: Đến tìm mày để kết nối tình cảm.
Trương Phong: Đã mấy giờ rồi, ngày mai kết nối đi.
Hứa Thịnh: Có còn là anh em không vậy?
Trương Phong: Là anh em, không bằng chúng ta kết nối trong mơ đi, mấy hôm nay huấn luyện mệt quá, tao muốn ngủ sớm.
…
Sau khi tắt đèn, trong phòng ngủ tối đen như mực, chỉ có chỗ giường của Hứa Thịnh lờ mờ lộ ra chút ánh sáng điện thoại.
Hứa Thịnh trả lời “được rồi, mày mau cút đi ngủ đi” cho Trương Phong, sau đó thoát khỏi khung trò chuyện, nhận được một tin nhắn mới.
Là Thiệu Trạm.
Lời ít ý nhiều, ba chữ.
– Còn chưa ngủ.
Trong lòng Hứa Thịnh rất hoảng hốt, hoàn toàn khác với dáng vẻ rung chuyển trời đất, một trận nổi tiếng ở trên sân khấu đọc kiểm điểm hai ngày trước. Nếu như để cho các fanboy fangirl mới thăng cấp của cậu nhìn thấy, chắc là bọn họ sẽ phải nghi ngờ cuộc đời. Ngón tay cậu khựng lại, vẫn giả vờ bình tĩnh trả lời: Người trẻ tuổi, cú đêm chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Cậu cũng chưa ngủ mà.
Thiệu Trạm: Sắp ngủ rồi.
Vào giờ này, khó khăn lắm mới tóm được một người chưa ngủ.
Không biết vì sao, khi Hứa Thịnh nhìn thấy ba chữ kia bỗng nhiên yên tâm hơn, có thể là vì cái người chưa ngủ này còn vượt qua đường truyền mạnh, chỉ cách cậu một lối đi nhỏ rộng chưa đến nửa sải tay.
Hứa Thịnh nghe theo bản năng, trả lời: Đừng.
Cách mấy giây, trong khung chat hiển thị một câu đang gõ chữ.
Chữ Thiệu Trạm gửi đến giống như có ma lực, Hứa Thịnh gần như có thể tưởng tượng ra được giọng nói trầm thấp lạnh lùng của hắn.
– Sợ mà còn xem?
Ánh sáng điện thoại chiếu lên trên gương mặt Hứa Thịnh, cậu kiên quyết giả ngầu đến cùng.
– Đệt.
– Ai nói tôi sợ chứ.
– Chỉ chút đó sao có thể khiến anh Thịnh của cậu sợ được?
Một lúc sau, giường đối diện vang lên một đợt tiếng sột soạt, âm thanh phát ra rất khẽ, nghe giống như tiếng động của chăn ma sát với ga giường, trong đêm tối tĩnh mịch nghe vô cùng rõ ràng.
Sau đó Hứa Thịnh nhìn thấy trong khung chat có thêm hai chữ.
– Duỗi tay.
Duỗi tay?
Duỗi tay cái gì?
Hứa Thịnh không có phản ứng lại ngay tức thì, cậu nhìn chằm chằm khung chat một hồi, sau đó mới buông một cánh tay, từ trong chăn dần dần thò ra ngoài.
Thật ra Hứa Thịnh nằm ở trong chăn có hơi nóng, sau khi tay thò ra, nhiệt độ che trong chăn nhanh chóng tản đi. Tay cậu thò ra ngoài được một nửa thì đốt ngón tay đụng phải thứ gì đó, rất quen thuộc, có hơi cộm tay, thậm chí nhiệt độ có hơi phỏng người. Sau một khoảnh khắc ngẩn người, trong đầu Hứa Thịnh giống như có gì đó chợt nổ tung, cậu không kìm được muốn rụt tay về lại, nhưng mà đối phương lại không nói gì cả, đặt tay lên trên tay của cậu.
Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác Hứa Thịnh không cẩn thận tóm phải tay Thiệu Trạm lúc bọn họ cùng xem phim ở trong phòng Hầu Tử khi ấy.
Giữa lúc im lặng, màn hình điện thoại tự động tắt.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, tất cả âm thanh bên tai cũng theo đấy đi xa, ngay lập tức, tất cả giác quan đều biến mất, chỉ còn lại xúc giác.
Không biết qua bao lâu, màn hình điện thoại mới sáng lên lần nữa.
Thiệu Trạm: Cho cậu cầm nhầm một lần nữa.
Hứa Thịnh không biết tối đó mình ngủ thế nào, cũng không biết mình với Thiệu Trạm nắm tay như thế bao lâu. Trong phòng ký túc xá đám Hầu Tuấn ngủ rất say, tiếng Đàm Khải ngáy khò khò, Viên Tự Cường thỉnh thoảng nói mớ mấy câu trong lúc ngủ. Có lẽ chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trong lúc vô tình mới nhìn thấy tối nay đã xảy ra chuyện gì.
“Sắp về lại trường rồi…” Sáng hôm sau, Hầu Tuấn nhắm mắt mặc quần áo vào, nhắc nhở mọi người nhanh chóng thức dậy dọn đồ, “8 giờ tập trung, dậy cả đi.”
Hầu Tuấn cất to giọng, có tác dụng hơn đồng hồ báo thức: “Các anh em, đừng ngủ nữa!”
Hứa Thịnh bị Hầu Tuấn đánh thức, cậu nheo mắt lại, bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm mắt mở không lên.
Đến khi ý thức dần dần quay lại, bàn tay đang che trên mắt của cậu mất tự nhiên ngừng ở giữa không trung, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, sau đó cậu mới chậm rãi lấy tay ra, nhìn qua khe hở giữa các ngón tay mấy giây mới nhớ ra tối hôm qua cậu với Thiệu Trạm đã làm cái gì: “…”
Cậu ngồi dậy, nhìn thấy Thiệu Trạm đã thức dậy thay quần áo xong từ lâu, đang cầm ly nước mở cửa bước ra từ căn phòng sát vách.
Thiệu Trạm nhìn cậu: “Dậy rồi à.”
“Ờ.” Hứa Thịnh dời tầm mắt, mất tự nhiên nói, “Chào buổi sáng.”
Hầu Tuấn cúi người cầm ly nước đi đánh răng, xoa eo bước vào căn phòng sát vách nói: “Đúng rồi, tối qua mọi người ngủ có ngon không? Tối qua tui cảm thấy cái giường này còn cứng hơn giường ở trường chúng ta… Chẳng lẽ chất liệu gỗ còn có chỗ khác biệt sao?”
Câu này Hứa Thịnh không trả lời được.
Buổi tối, cậu không biết đã nắm tay người ta ngủ bao lâu, xong rồi còn phải nói tối qua tôi ngủ rất ngon sao?
Nhưng mà lúc Hầu Tuấn hỏi câu này thì đang nhìn về phía cậu, Hứa Thịnh xuống giường, bước vào phòng sát vách trước Hầu Tuấn.
Hầu Tuấn bị chặn ở bên ngoài cửa: “… Anh Thịnh, dù ông rất đẹp trai nhưng ông cũng không thể không xếp hàng.”
Mấy ngày ngắn ngủi, căn cứ Lục Châu đã để lại nhiều ký ức cho các học sinh.
Con đường bóng cây râm mát trông có cảm giác khiến người ta vô cùng quen thuộc, còn có súng được tháo ra, thiết bị quân sự từng tham quan, mì tôm từng giành điên cuồng, những tiếng hét từ các trung đội khác, thậm chí là… trận đánh nhau.
Lúc kết thúc buổi liên hoan tối qua, thầy Vương cũng không nỡ. Thầy là người hiền lành, các học sinh đều rất thích. Lúc có một học sinh không nỡ, gọi “thầy Vương”, thầy cũng mỉm cười nói: “Ngày mai mấy em phải về trường rồi, sau khi về nhớ học hành chăm chỉ. Trải qua năm ngày này cùng các em, thầy rất vui, rất hân hạnh được biết các em.”
Học sinh lớp 11-7 dọn dẹp xong đồ đạc, lần cuối cùng dùng bữa ở căn tin Lục Châu.
Sau khi ăn cơm xong, thầy Vương tiễn bọn họ đến chỗ xe buýt, cách cửa xe tạm biệt lần cuối với mọi người.
Sau đó, xe buýt chậm rãi lăn bánh, chạy ra khỏi căn cứ Lục Châu.
Cảm giác về lại trường vừa thân quen lại vừa xa lạ. Mạnh Quốc Vĩ sợ tâm tư đám học sinh này không quay về được, tiết Ngữ Văn đầu tiên khi về trường đã sắp xếp cho bọn họ viết văn: “Tiết này chúng ta tĩnh tâm lại, viết một bài văn, đề bài là “giấc mơ của tôi”, cũng là để nhắc nhở các em, lập kế hoạch cho cuộc sống học hành tiếp theo… Thầy còn không biết mấy em sao, ra ngoài chơi mấy hôm đã bay hết rồi.”
Mạnh Quốc Vĩ có rất nhiều suy nghĩ, thông qua bài văn này còn muốn đưa ra một móc nối màu mè, để các học sinh nặc danh viết tên trường đại học mục tiêu của mình: “Đến khi tốt nghiệp, nhìn xem mình có thực hiện được mục tiêu không.”
Mạnh Quốc Vĩ viết đề văn lên trên bảng.
Hứa Thịnh chỉ nhìn một chút sau đó nằm sấp xuống bàn ngủ.
Thiệu Trạm: “Không viết à?”
Hứa Thịnh không ngẩng đầu lên: “Viết thơ ca cần phải có linh cảm.”
Thiệu Trạm: “…”
Hắn đúng là đã quên mất bạn cùng bàn còn là một “nhà thơ lớn”, chưa bao giờ viết văn đàng hoàng.
Tiết học này, Hứa Thịnh nộp giấy trắng, không viết một chữ.
Giữa giờ, Thiệu Trạm bị Mạnh Quốc Vĩ gọi đi, bài văn của Thiệu Trạm luôn được Mạnh Quốc Vĩ phân tích, giảng giải riêng cho hắn một lần sau giờ học, lần này cũng không ngoại lệ. Sau khi đơn giản nói xong, Mạnh Quốc Vĩ còn có chuyện khác phải làm, anh đưa giấy nặc danh thu được cho Thiệu Trạm: “Thiệu Trạm, em giúp thầy xếp một chút, mở ra rồi chồng lên, sắp xếp xong thì đè trong kẹp tài liệu của thầy là được.”
Thiệu Trạm vâng một tiếng.
Các nét chữ trên mỗi tờ giấy khác nhau. Đã là nặc danh nên những người này trường gì cũng viết, ngoại trừ không ít người viết trường sư phạm thì trong đó cũng có không ít trường nổi tiếng, thậm chí có người mặc sức tưởng tượng Thanh Hoa Bắc Đại.
Nhưng mà trong xấp giấy này có tên của một ngôi trường hoàn toàn không hợp với các trường khác.
… Học viện Mỹ thuật Trung ương.