Dịch: LTLT
S: Xảy ra chuyện gì?
S: Ai làm?
Hai câu này của Hứa Thịnh có cảm giác sắp đánh nhau, bình thường chuyện gì cậu cũng tùy ý nhưng thấy bạn bè gặp nạn thật sẽ trở lại thành Hứa Thịnh xắn tay áo lên.
Khang Khải gửi thẳng tin nhắn thoại: “Không phải, chuyện này không giống như anh nghĩ…”
Tranh bị tạt mà Khang Khải nói là nghĩa trên mặt chữ, nam sinh trong phòng vẽ xô đẩy, lúc xách thùng nước ra ngoài đổi nước thì không cẩn thận hất ra ngoài, ngay cả cọ vẽ dính màu cùng quẹt mấy đường lên trên tranh của cậu ta.
“Người ta cũng không cố ý, suýt nữa khóc trước mặt em.” Khang Khải nói, “Cậu ấy biết em phải tham gia bình chọn vào ngày mai, em cũng rất rộng lượng với kiên cường, em cố nhịn không khóc, nào ngờ giây tiếp theo nước mắt em mẹ nó đã muốn tuôn trào!!!”
Khang Khải không làm khó người khác, chỉ nói lần sau cẩn thận một chút, sau đó thử xoay chuyển tình hình, kết quả không xoay chuyển được. Bây giờ đúng là muốn khóc.
Khang Khải suy sụp, giọng nói run rẩy: “Sự nghiệp thi đấu của em sẽ bị hỏng ở chỗ này sao?”
“Mà mấy ngày trước cuộc khi vẽ mới đưa thông báo, giám khảo lần này còn là thầy Dương, ông ấy là giám khảo đặc biệt!”
Khang Khải tham gia cuộc thi “cúp Tinh Hải” trong kỳ nghỉ, cũng là vì Dương Minh Tông. Cậu ta nói không ngừng về sự ngưỡng mộ của mình đối với thầy Dương, thầy Dương là ngọn đèn soi sáng trên con đường hội họa của cậu ta, là thần tượng của cậu ta. Tuy ở hiện trường bình chọn “cúp Tinh Hải”, thầy Dương càng có hứng thú với Hứa Thịnh, người giúp cậu ta sửa tranh hơn.
“Mày đừng sốt ruột.” Hứa Thịnh nói, “Chụp ảnh gửi cho tao xem thử.”
Khang Khải nhanh chóng chụp ảnh.
Trong ảnh, một vết nước đọng màu nâu đậm quẹt ngang trên tranh. Bức tranh Khang Khải vẽ vốn là một bầu trời xanh rộng lớn tĩnh lặng, tông màu dùng vô cùng trong trẻo, ngay cả bóng râm của mây cũng được tô rất nhạt. Nhưng mà diện tích vết nước quẹt ngang qua lớn lại còn trượt xuống dọc theo giấy vẽ một đoạn, tuy trông là đã được dùng giấy hút bớt nước đi, nhưng cả vùng trời và kiến trúc bên dưới vẫn dính lại dấu vết không lau được.
Còn khó xử lý hơn vết nước là mấy đường màu sắc rực rỡ quẹt trên tranh.
Phá hủy hoàn toàn tông màu trang nhã của tổng thể bức tranh.
Phong cách của Khang Khải là thoải mái, êm dịu, nhưng mà có thể đưa ra sự khác biệt về độ tương phản, làm nổi bật khung cảnh chính. Cậu ta thật sự đã phủ lên chút màu, nhưng tổng thể trông vẫn không hòa hợp.
Khang Khải vò đầu: “Anh có thể ra ngoài một chuyến không? Em thật sự hết chiêu rồi, mẹ em cũng không có đây, giờ này mẹ em chắc còn ở trên máy bay, cuối tuần mẹ em với dì Vương hẹn đi du lịch.”
Khang Khải nói xong, cũng phát hiện lời nói này của mình nói không đúng lúc: “Không được, quên là anh đang ở trong trường, thôi bỏ đi, em thử lại vậy, không được thì ngày mai cứ thế mà nộp…”
Hứa Thịnh im lặng một hồi: “Lúc nào nộp bài?”
“Sáng sớm ngày mai.”
Bây giờ đã là 9 giờ tối.
Hứa Thịnh nhìn bên ngoài cửa sổ, lúc này trời đã tối om, sau khi ông bác tuần tra một vòng thì huơ đèn pin đi kiểm tra tòa nhà khác.
Thật ra, ngoại trừ lần ma xui quỷ khiến đi một chuyến đến nhà kho lúc khai giảng, sau đó lại đến phòng vẽ thăm dì Khang với Khang Khải thì hơn một năm nay, cậu thật sự chưa từng đụng đến cọ vẽ,
“Mẹ, sau này con không vẽ nữa. Lục trung Lâm Giang thì Lục trung Lâm Giang vậy.”
Tranh chấp với Hứa Nhã Bình, sau cuộc điện thoại đó, Hứa Thịnh cúi đầu kết thúc.
Hứa Nhã Bình sửng sốt rất lâu, không hiểu sao bỗng nhiên cậu lại chấp nhận: “Con… nói thật chứ? Không cãi với mẹ nữa?”
Hứa Nhã Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, ngón tay bất giác nắm chặt, cảm thấy bao nhiêu năm nay bị cuộc sống đè ép đến mức không thở nổi, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng, đồng thời cũng suy nghĩ lại nói: “Thái độ trước đó của mẹ quả thực cũng không tốt, con đừng để trong lòng, trình độ của giáo viên Lâm Giang cũng được, con muốn đi Lâm Giang mẹ yên tâm rồi.”
…
Hứa Thịnh ngồi bên giường một hồi, cuối cùng cầm điện thoại đi xuống dưới lầu.
S: Chờ đó.
S: Tao đến liền.
Khang Khải: Chẳng phải anh đang ở trường sao? Giờ này, chắc trường anh đóng cửa rồi…
Hứa Thịnh không trả lời.
Cổng chắc chắn đóng rồi, đừng nói cổng trường, ngay cả cổng của tòa nhà ký túc xá cũng đã khóa.
Muốn ra ngoài chỉ có thể đẩy cửa sổ lầu một trèo ra.
Hứa Thịnh tránh khu vực có camera với giáo viên xuất hiện, cuối cùng thành thạo chống lên bệ cửa sổ, nhảy ra từ cửa sổ. Bên ngoài chỉ còn lại ánh sáng của đèn đường, cậu lại nhanh gọn leo tường ra, đúng lúc bắt kịp chuyến xe cuối cùng.
Mọi ngày, sau khi qua khoảng thời gian tan học, trạm Lục trung Lâm Giang gần như sẽ không có ai, đặc biệt là chuyến cuối cùng, tài xế vốn định chạy thẳng luôn, không ngờ rằng đèn xe chiếu đến biển báo trạm dừng thì có người đang ngồi ở đó. Thiếu niên ngồi trên lan can ven đường, chân dài hơi co lại, chống trên mặt đất.
Tài xế dừng xe: “Em học sinh này, muộn thế này mới về nhà à?”
Hứa Thịnh bỏ tiền xu, đi ra sau xe, chuyến xe cuối vắng vẻ.
Cậu không giải thích không phải về nhà mà là vừa mới từ trong trường trèo ra ngoài.
Đến phòng vẽ đã là 9 giờ rưỡi.
Khang Khải không ngờ cậu sẽ đến thật: “Anh đến thật à? Sao anh ra ngoài được vậy, anh như này có khi nào bị ghi tên không?”
“Trèo tường ra.” Hứa Thịnh nói, “Yên tâm, mấy giáo viên trong trường không bắt được tao.”
Khang Khải vứt cọ vẽ, hận không thể quỳ xuống: “Anh quả thật là ba mẹ tái sinh của em.”
Hứa Thịnh dựa cửa nói: “Bớt nói nhảm.”
Khang Khải nhường chỗ cho cậu.
Trước tiên Hứa Thịnh sửa cảnh vật bên dưới bầu trời, phương pháp giống với cách mà Khang Khải dùng trước đó, pha màu phủ lên lần nữa, nhưng mà rất khó pha chính xác, không thể đảm bảo là giống hệt với trước đó, nhưng mà Hứa Thịnh cảm nhận màu sắc tốt, pha màu vừa nhanh vừa chuẩn.
Nhưng bị hỏng dữ nhất vẫn là bầu trời bên trên.
Trên đường đến đây, Hứa Thịnh đã nghĩ ra mấy cách, một cách trong đó khá mạo hiểm, cậu đưa khay pha màu cho Khang Khải: “Rửa khay pha màu đi.”
Trong lòng Khang Khải mơ hồ có dự cảm: “Chẳng lẽ anh muốn…”
Màu sắc trên khay đựng màu của Khang Khải thay đổi, cùng một hệ màu với màu được dùng trên bức tranh, trước đó cậu ta đều pha màu trên khay đựng màu mà Hứa Thịnh bảo cậu đi rửa, ngụ ý rất rõ ràng, chuẩn bị thay đổi lớn.
Hứa Thịnh cũng không tự tin một trăm phần trăm, dù sao lần sửa đổi này quá lớn, trước đây sửa giùm Khang Khải đều là sửa trên cơ sở của cậu ta.
Hứa Thịnh cầm cọ, đè đầu cọ hình quạt ở trên bọt biển: “Chuẩn bị tâm lý cho tốt, tao có một ý tưởng rất táo bạo.”
Khang Khải: “…”
Lần sửa này sửa đến rạng sáng.
Khang Khải nhìn đến mức trợn mắt há mồm, trước đây cậu ta chỉ cảm thấy lần này chắc mình có thể tiến vào top 10, bây giờ cậu đã phủ định dự đoán trước đó, cảm thấy lần này chắc chắn giành được hạng nhất: “Đờ mờ, đỉnh, anh thật sự dám vẽ luôn…”
Ý tưởng này của Hứa Thịnh đúng là táo bạo, cậu dứt khoát quẹt mấy đường, bôi bầu trời giống như khay pha màu bị hất tung, vô cùng khoa trương, ánh sáng và bóng tối rực rỡ giao thoa, từ giữa tầng mây xuyên thấu xuống, phát huy sự va chạm màu sắc đến cực hạn.
Phong cách vẽ tranh của Hứa Thịnh rất giống với con người cậu.
Cách Khang Khải vẽ tranh vẫn khá nghiêm túc truyền thống, vẽ vô cùng giống khuôn mẫu của sách giáo khoa, có đôi khi Hứa Thịnh lại dựa vào cảm giác mà làm bậy.
Hứa Thịnh xoa bóp sống mũi, buông tay, gác cọ qua bên cạnh: “Chi tiết sau đó mày tự thêm đi.”
Khang Khải cầm cọ, rửa trong xô nước, cảm thán: “Người so với người đúng là tức chết người.”
Hứa Thịnh kéo ghế qua bên cạnh ngồi xuống chơi điện thoại, không đứng đắn nói: “Tao cũng thấy vậy, muốn đánh bại tao về mặt thiên phú rất khó, nhưng mà mày có thể dựa vào cần cù, có câu nói mà tao nói rất nhiều lần rồi, cần cù bù thông minh.”
Khang Khải: “…”
Hứa Thịnh trèo ra khỏi trường, lại sửa tranh lâu như thế, lúc này cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng mà phần cuối công việc trong tay Khang Khải không dễ làm, chắc là phải đến rạng sáng mới có thể sửa xong hoàn toàn.
Cậu mở điện thoại, nhìn thời gian.
2:15
Giờ này về trường quá phiền phức.
Hứa Thinh định ở tạm phòng vẽ một đêm, tiến Phật tiễn đến Tây thiên, ngồi sửa cùng Khang Khải đến khi xong mới thôi.
Trong khung chat có một tin nhắn chưa đọc.
– Không ở phòng à?
Là Thiệu Trạm.
Hứa Thịnh ngồi thẳng dậy, không ngờ lén lút ra ngoài rồi còn có thể bị người khác bắt được: Tôi mới ra ngoài rót nước.
Bên kia trả lời rất nhanh, giờ này còn chưa ngủ chắc là đang giải đề.
– Bịa tiếp đi.
Hứa Thịnh: “…”
– Bạn ở phòng vẽ xảy ra chút chuyện, ra ngoài một chuyến.
Hứa Thịnh thành thật nói xong, lại gõ: Cậu sẽ không đi tố cáo tôi chứ.
Khoảng thời gian mấy ngày trước, mỗi ngày Hứa Thịnh đều mang bài tập qua làm, hôm nay lại không thấy bóng dáng. Thiệu Trạm chờ đến khi đèn tắt, đi gõ cửa phòng đối diện, kết quả một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh.
Thiệu Trạm vừa lật một trang đề thi thử, cuối cùng cũng chờ được tin nhắn trả lời lại, dựa ra sau, không có trả lời, muốn xem Hứa Thịnh nói thế nào.
Quả nhiên bên kia có hơi sợ.
– Bạn cùng bàn, tôi cảm thấy cậu sẽ không vô tình như thế.
– Quy định là chết, con người là sống, anh em của tôi ở phòng vẽ suýt nữa mất mạng rồi, tôi bất đắc dĩ, tình thế ép buộc.
Hứa Thịnh gửi một đống.
Thiệu Trạm dường như có thể tưởng tượng ra giọng điệu của Hứa Thịnh khi nói những lời này, hắn đang định trả lời lại thì màn hình điện thoại lại sáng lên.
Lúc này Hứa Thịnh gửi tin nhắn thoại, rất ngắn, chỉ có bốn giây.
Thiệu Trạm mở ra, giọng nói của cậu rất khẽ, chắc là ngại bên cạnh còn có người khác” “Anh Trạm.”
Hứa Thịnh nói đến đây giọng nói ngừng lại một giây.
“… Xin anh đó.”
Hứa Thịnh lấy cơ đi nhà vệ sinh, ngồi ở cửa phòng vẽ gửi tin nhắn thoại, sau khi gửi đi, cậu không dám mở ra nghe lại lần nữa. Trước đây ở căn cứ Lục Châu cũng là dựa vào hai chữ này, khiến Thiệu Trạm gắp chăn cho cậu.
Thiệu Trạm bên kia rất lâu không có động tĩnh.
Hứa Thịnh chờ một hồi, Thiệu Trạm cũng trả lời bằng một tin nhắn thoại, cách một luồng điện, cảm giác đưa điện thoại đến gần bên tai nghe tin nhắn thoại rất kỳ lạ, giống như đối phương nói chuyện ở bên tai vậy: “Không tố cáo cậu.”
Lúc Thiệu Trạm nói xong câu này hình như mở cửa, sau đó vang lên tiếng bước chân: “Làm bài tập chưa, chưa làm thì tôi qua phòng cậu lấy.”
Bài tập của Hứa Thịnh, đương nhiên chưa làm.
Nhưng mà bây giờ thật sự không thể không làm bài giống như trước đây.
Thiệu Trạm đến phòng cậu lấy bài tập, Hứa Thịnh tìm một icon cảm động rơi nước mắt, dập đầu gửi đi.
Bạn cùng bàn của cậu không chỉ là tool hack mà còn có thể làm bài tập giùm.
Hứa Thịnh đứng dậy về lại phòng vẽ, nằm sấp trên bàn câu có câu không tiếp tục nói chuyện với Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm phải làm bài, có đôi khi trả lời khác chậm.
Hứa Thịnh cầm cây bút chì than trên bàn không biết của ai để quên, lại kéo một tờ giấy vẽ ở bên cạnh ra, đặt dưới cánh tay phác họa.
Trong đầu cậu không có suy nghĩ gì cả, thế là bắt đầu vẽ từ bố cục, bố cục vẽ xong bất giác vẽ dọc lên, vẽ đồng phục Lục trung, hầu kết hơi nhô ra của thiếu niên… cái cằm…
Khang Khải ngồi lâu quá, đặt cọ xuống đứng lên lắc lư mấy cái, nghỉ ngơi một lát.
Cậu ta đi đến bên cạnh Hứa Thịnh, nhạy bén nhận ra cái người đang dựa vào tường vừa nói chuyện với người khác vừa vẽ tranh này hơi khang khác, nói ra một câu giật mình: “Đây chính là tình huống kia của anh à?”
Hứa Thịnh chưa phản ứng lại, còn đang vô cùng chuyên tâm vẽ mắt: “Gì cơ?”
Khang Khải: “Anh đừng nói với em là anh, một thằng con trai nửa đêm phác họa tràn ngập ẩn ý đưa tình là vì đam mê của bản thân, cảm thấy mình vẽ rất đẹp nhé. Anh có biết ánh mắt bây giờ của anh không?”
Con mắt dưới ngòi bút của Hứa Thịnh đúng lúc vẽ xong, bức tranh là một gương mặt có độ nhận diện rất cao, lạnh lùng đến mức không tưởng tượng nổi.
“Trông rất quen mắt nha.” Khang Khải nói, đến gần nhìn, “… Đây chẳng phải là bạn cùng bàn của anh sao? Cái người lần trước đến.”
Hứa Thịnh không phủ nhận.
Giống như không phủ nhận cái câu “tình huống” lúc trước, vì cậu phát hiện cậu không thể phủ nhận.
Nhịp tim đập vô số lần đã chỉ rõ ràng đáp án đó.
Cuối cùng Hứa Thịnh đặt bút xuống, vặn chai nước bên cạnh uống một ngụm, lại đóng nắp lại, nói: “Đệt… rõ ràng như thế sao?”
Khang Khải đã cảm thấy tò mò với tình huống lần trước nói với Hứa Thịnh lâu rồi, nhưng mà câu nói này của cậu ta lại vô cùng bình tĩnh, không có vì giới tính của tình huống kia mà cảm thấy bất ngờ, có thể độ bao dung của đám người làm nghệ thuật bọn họ với chuyện này khá cao: “Rõ ràng, vô cùng rõ ràng.”
Hứa Thịnh không lên tiếng.
Khang Khải không chút nể mặt, phá vỡ chút tâm tư của cậu.
Hứa Thịnh phát hiện thích là một cảm xúc không thể trốn tránh.
Trốn không được, cũng không kiểm soát được.
Giống như dù cậu từng nói trước mặt Hứa Nhã Bình sẽ không vẽ tranh nữa vẫn không kìm lòng được, không kiềm chế được mà quay lại phòng vẽ nhìn thử, không kiềm chế được nửa đêm vì một câu của Khang Khải mà liều lĩnh trèo tường ra ngoài.
Cậu đối với Thiệu Trạm, dường như cũng như thế.
S: Xảy ra chuyện gì?
S: Ai làm?
Hai câu này của Hứa Thịnh có cảm giác sắp đánh nhau, bình thường chuyện gì cậu cũng tùy ý nhưng thấy bạn bè gặp nạn thật sẽ trở lại thành Hứa Thịnh xắn tay áo lên.
Khang Khải gửi thẳng tin nhắn thoại: “Không phải, chuyện này không giống như anh nghĩ…”
Tranh bị tạt mà Khang Khải nói là nghĩa trên mặt chữ, nam sinh trong phòng vẽ xô đẩy, lúc xách thùng nước ra ngoài đổi nước thì không cẩn thận hất ra ngoài, ngay cả cọ vẽ dính màu cùng quẹt mấy đường lên trên tranh của cậu ta.
“Người ta cũng không cố ý, suýt nữa khóc trước mặt em.” Khang Khải nói, “Cậu ấy biết em phải tham gia bình chọn vào ngày mai, em cũng rất rộng lượng với kiên cường, em cố nhịn không khóc, nào ngờ giây tiếp theo nước mắt em mẹ nó đã muốn tuôn trào!!!”
Khang Khải không làm khó người khác, chỉ nói lần sau cẩn thận một chút, sau đó thử xoay chuyển tình hình, kết quả không xoay chuyển được. Bây giờ đúng là muốn khóc.
Khang Khải suy sụp, giọng nói run rẩy: “Sự nghiệp thi đấu của em sẽ bị hỏng ở chỗ này sao?”
“Mà mấy ngày trước cuộc khi vẽ mới đưa thông báo, giám khảo lần này còn là thầy Dương, ông ấy là giám khảo đặc biệt!”
Khang Khải tham gia cuộc thi “cúp Tinh Hải” trong kỳ nghỉ, cũng là vì Dương Minh Tông. Cậu ta nói không ngừng về sự ngưỡng mộ của mình đối với thầy Dương, thầy Dương là ngọn đèn soi sáng trên con đường hội họa của cậu ta, là thần tượng của cậu ta. Tuy ở hiện trường bình chọn “cúp Tinh Hải”, thầy Dương càng có hứng thú với Hứa Thịnh, người giúp cậu ta sửa tranh hơn.
“Mày đừng sốt ruột.” Hứa Thịnh nói, “Chụp ảnh gửi cho tao xem thử.”
Khang Khải nhanh chóng chụp ảnh.
Trong ảnh, một vết nước đọng màu nâu đậm quẹt ngang trên tranh. Bức tranh Khang Khải vẽ vốn là một bầu trời xanh rộng lớn tĩnh lặng, tông màu dùng vô cùng trong trẻo, ngay cả bóng râm của mây cũng được tô rất nhạt. Nhưng mà diện tích vết nước quẹt ngang qua lớn lại còn trượt xuống dọc theo giấy vẽ một đoạn, tuy trông là đã được dùng giấy hút bớt nước đi, nhưng cả vùng trời và kiến trúc bên dưới vẫn dính lại dấu vết không lau được.
Còn khó xử lý hơn vết nước là mấy đường màu sắc rực rỡ quẹt trên tranh.
Phá hủy hoàn toàn tông màu trang nhã của tổng thể bức tranh.
Phong cách của Khang Khải là thoải mái, êm dịu, nhưng mà có thể đưa ra sự khác biệt về độ tương phản, làm nổi bật khung cảnh chính. Cậu ta thật sự đã phủ lên chút màu, nhưng tổng thể trông vẫn không hòa hợp.
Khang Khải vò đầu: “Anh có thể ra ngoài một chuyến không? Em thật sự hết chiêu rồi, mẹ em cũng không có đây, giờ này mẹ em chắc còn ở trên máy bay, cuối tuần mẹ em với dì Vương hẹn đi du lịch.”
Khang Khải nói xong, cũng phát hiện lời nói này của mình nói không đúng lúc: “Không được, quên là anh đang ở trong trường, thôi bỏ đi, em thử lại vậy, không được thì ngày mai cứ thế mà nộp…”
Hứa Thịnh im lặng một hồi: “Lúc nào nộp bài?”
“Sáng sớm ngày mai.”
Bây giờ đã là 9 giờ tối.
Hứa Thịnh nhìn bên ngoài cửa sổ, lúc này trời đã tối om, sau khi ông bác tuần tra một vòng thì huơ đèn pin đi kiểm tra tòa nhà khác.
Thật ra, ngoại trừ lần ma xui quỷ khiến đi một chuyến đến nhà kho lúc khai giảng, sau đó lại đến phòng vẽ thăm dì Khang với Khang Khải thì hơn một năm nay, cậu thật sự chưa từng đụng đến cọ vẽ,
“Mẹ, sau này con không vẽ nữa. Lục trung Lâm Giang thì Lục trung Lâm Giang vậy.”
Tranh chấp với Hứa Nhã Bình, sau cuộc điện thoại đó, Hứa Thịnh cúi đầu kết thúc.
Hứa Nhã Bình sửng sốt rất lâu, không hiểu sao bỗng nhiên cậu lại chấp nhận: “Con… nói thật chứ? Không cãi với mẹ nữa?”
Hứa Nhã Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, ngón tay bất giác nắm chặt, cảm thấy bao nhiêu năm nay bị cuộc sống đè ép đến mức không thở nổi, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng, đồng thời cũng suy nghĩ lại nói: “Thái độ trước đó của mẹ quả thực cũng không tốt, con đừng để trong lòng, trình độ của giáo viên Lâm Giang cũng được, con muốn đi Lâm Giang mẹ yên tâm rồi.”
…
Hứa Thịnh ngồi bên giường một hồi, cuối cùng cầm điện thoại đi xuống dưới lầu.
S: Chờ đó.
S: Tao đến liền.
Khang Khải: Chẳng phải anh đang ở trường sao? Giờ này, chắc trường anh đóng cửa rồi…
Hứa Thịnh không trả lời.
Cổng chắc chắn đóng rồi, đừng nói cổng trường, ngay cả cổng của tòa nhà ký túc xá cũng đã khóa.
Muốn ra ngoài chỉ có thể đẩy cửa sổ lầu một trèo ra.
Hứa Thịnh tránh khu vực có camera với giáo viên xuất hiện, cuối cùng thành thạo chống lên bệ cửa sổ, nhảy ra từ cửa sổ. Bên ngoài chỉ còn lại ánh sáng của đèn đường, cậu lại nhanh gọn leo tường ra, đúng lúc bắt kịp chuyến xe cuối cùng.
Mọi ngày, sau khi qua khoảng thời gian tan học, trạm Lục trung Lâm Giang gần như sẽ không có ai, đặc biệt là chuyến cuối cùng, tài xế vốn định chạy thẳng luôn, không ngờ rằng đèn xe chiếu đến biển báo trạm dừng thì có người đang ngồi ở đó. Thiếu niên ngồi trên lan can ven đường, chân dài hơi co lại, chống trên mặt đất.
Tài xế dừng xe: “Em học sinh này, muộn thế này mới về nhà à?”
Hứa Thịnh bỏ tiền xu, đi ra sau xe, chuyến xe cuối vắng vẻ.
Cậu không giải thích không phải về nhà mà là vừa mới từ trong trường trèo ra ngoài.
Đến phòng vẽ đã là 9 giờ rưỡi.
Khang Khải không ngờ cậu sẽ đến thật: “Anh đến thật à? Sao anh ra ngoài được vậy, anh như này có khi nào bị ghi tên không?”
“Trèo tường ra.” Hứa Thịnh nói, “Yên tâm, mấy giáo viên trong trường không bắt được tao.”
Khang Khải vứt cọ vẽ, hận không thể quỳ xuống: “Anh quả thật là ba mẹ tái sinh của em.”
Hứa Thịnh dựa cửa nói: “Bớt nói nhảm.”
Khang Khải nhường chỗ cho cậu.
Trước tiên Hứa Thịnh sửa cảnh vật bên dưới bầu trời, phương pháp giống với cách mà Khang Khải dùng trước đó, pha màu phủ lên lần nữa, nhưng mà rất khó pha chính xác, không thể đảm bảo là giống hệt với trước đó, nhưng mà Hứa Thịnh cảm nhận màu sắc tốt, pha màu vừa nhanh vừa chuẩn.
Nhưng bị hỏng dữ nhất vẫn là bầu trời bên trên.
Trên đường đến đây, Hứa Thịnh đã nghĩ ra mấy cách, một cách trong đó khá mạo hiểm, cậu đưa khay pha màu cho Khang Khải: “Rửa khay pha màu đi.”
Trong lòng Khang Khải mơ hồ có dự cảm: “Chẳng lẽ anh muốn…”
Màu sắc trên khay đựng màu của Khang Khải thay đổi, cùng một hệ màu với màu được dùng trên bức tranh, trước đó cậu ta đều pha màu trên khay đựng màu mà Hứa Thịnh bảo cậu đi rửa, ngụ ý rất rõ ràng, chuẩn bị thay đổi lớn.
Hứa Thịnh cũng không tự tin một trăm phần trăm, dù sao lần sửa đổi này quá lớn, trước đây sửa giùm Khang Khải đều là sửa trên cơ sở của cậu ta.
Hứa Thịnh cầm cọ, đè đầu cọ hình quạt ở trên bọt biển: “Chuẩn bị tâm lý cho tốt, tao có một ý tưởng rất táo bạo.”
Khang Khải: “…”
Lần sửa này sửa đến rạng sáng.
Khang Khải nhìn đến mức trợn mắt há mồm, trước đây cậu ta chỉ cảm thấy lần này chắc mình có thể tiến vào top 10, bây giờ cậu đã phủ định dự đoán trước đó, cảm thấy lần này chắc chắn giành được hạng nhất: “Đờ mờ, đỉnh, anh thật sự dám vẽ luôn…”
Ý tưởng này của Hứa Thịnh đúng là táo bạo, cậu dứt khoát quẹt mấy đường, bôi bầu trời giống như khay pha màu bị hất tung, vô cùng khoa trương, ánh sáng và bóng tối rực rỡ giao thoa, từ giữa tầng mây xuyên thấu xuống, phát huy sự va chạm màu sắc đến cực hạn.
Phong cách vẽ tranh của Hứa Thịnh rất giống với con người cậu.
Cách Khang Khải vẽ tranh vẫn khá nghiêm túc truyền thống, vẽ vô cùng giống khuôn mẫu của sách giáo khoa, có đôi khi Hứa Thịnh lại dựa vào cảm giác mà làm bậy.
Hứa Thịnh xoa bóp sống mũi, buông tay, gác cọ qua bên cạnh: “Chi tiết sau đó mày tự thêm đi.”
Khang Khải cầm cọ, rửa trong xô nước, cảm thán: “Người so với người đúng là tức chết người.”
Hứa Thịnh kéo ghế qua bên cạnh ngồi xuống chơi điện thoại, không đứng đắn nói: “Tao cũng thấy vậy, muốn đánh bại tao về mặt thiên phú rất khó, nhưng mà mày có thể dựa vào cần cù, có câu nói mà tao nói rất nhiều lần rồi, cần cù bù thông minh.”
Khang Khải: “…”
Hứa Thịnh trèo ra khỏi trường, lại sửa tranh lâu như thế, lúc này cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng mà phần cuối công việc trong tay Khang Khải không dễ làm, chắc là phải đến rạng sáng mới có thể sửa xong hoàn toàn.
Cậu mở điện thoại, nhìn thời gian.
2:15
Giờ này về trường quá phiền phức.
Hứa Thinh định ở tạm phòng vẽ một đêm, tiến Phật tiễn đến Tây thiên, ngồi sửa cùng Khang Khải đến khi xong mới thôi.
Trong khung chat có một tin nhắn chưa đọc.
– Không ở phòng à?
Là Thiệu Trạm.
Hứa Thịnh ngồi thẳng dậy, không ngờ lén lút ra ngoài rồi còn có thể bị người khác bắt được: Tôi mới ra ngoài rót nước.
Bên kia trả lời rất nhanh, giờ này còn chưa ngủ chắc là đang giải đề.
– Bịa tiếp đi.
Hứa Thịnh: “…”
– Bạn ở phòng vẽ xảy ra chút chuyện, ra ngoài một chuyến.
Hứa Thịnh thành thật nói xong, lại gõ: Cậu sẽ không đi tố cáo tôi chứ.
Khoảng thời gian mấy ngày trước, mỗi ngày Hứa Thịnh đều mang bài tập qua làm, hôm nay lại không thấy bóng dáng. Thiệu Trạm chờ đến khi đèn tắt, đi gõ cửa phòng đối diện, kết quả một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh.
Thiệu Trạm vừa lật một trang đề thi thử, cuối cùng cũng chờ được tin nhắn trả lời lại, dựa ra sau, không có trả lời, muốn xem Hứa Thịnh nói thế nào.
Quả nhiên bên kia có hơi sợ.
– Bạn cùng bàn, tôi cảm thấy cậu sẽ không vô tình như thế.
– Quy định là chết, con người là sống, anh em của tôi ở phòng vẽ suýt nữa mất mạng rồi, tôi bất đắc dĩ, tình thế ép buộc.
Hứa Thịnh gửi một đống.
Thiệu Trạm dường như có thể tưởng tượng ra giọng điệu của Hứa Thịnh khi nói những lời này, hắn đang định trả lời lại thì màn hình điện thoại lại sáng lên.
Lúc này Hứa Thịnh gửi tin nhắn thoại, rất ngắn, chỉ có bốn giây.
Thiệu Trạm mở ra, giọng nói của cậu rất khẽ, chắc là ngại bên cạnh còn có người khác” “Anh Trạm.”
Hứa Thịnh nói đến đây giọng nói ngừng lại một giây.
“… Xin anh đó.”
Hứa Thịnh lấy cơ đi nhà vệ sinh, ngồi ở cửa phòng vẽ gửi tin nhắn thoại, sau khi gửi đi, cậu không dám mở ra nghe lại lần nữa. Trước đây ở căn cứ Lục Châu cũng là dựa vào hai chữ này, khiến Thiệu Trạm gắp chăn cho cậu.
Thiệu Trạm bên kia rất lâu không có động tĩnh.
Hứa Thịnh chờ một hồi, Thiệu Trạm cũng trả lời bằng một tin nhắn thoại, cách một luồng điện, cảm giác đưa điện thoại đến gần bên tai nghe tin nhắn thoại rất kỳ lạ, giống như đối phương nói chuyện ở bên tai vậy: “Không tố cáo cậu.”
Lúc Thiệu Trạm nói xong câu này hình như mở cửa, sau đó vang lên tiếng bước chân: “Làm bài tập chưa, chưa làm thì tôi qua phòng cậu lấy.”
Bài tập của Hứa Thịnh, đương nhiên chưa làm.
Nhưng mà bây giờ thật sự không thể không làm bài giống như trước đây.
Thiệu Trạm đến phòng cậu lấy bài tập, Hứa Thịnh tìm một icon cảm động rơi nước mắt, dập đầu gửi đi.
Bạn cùng bàn của cậu không chỉ là tool hack mà còn có thể làm bài tập giùm.
Hứa Thịnh đứng dậy về lại phòng vẽ, nằm sấp trên bàn câu có câu không tiếp tục nói chuyện với Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm phải làm bài, có đôi khi trả lời khác chậm.
Hứa Thịnh cầm cây bút chì than trên bàn không biết của ai để quên, lại kéo một tờ giấy vẽ ở bên cạnh ra, đặt dưới cánh tay phác họa.
Trong đầu cậu không có suy nghĩ gì cả, thế là bắt đầu vẽ từ bố cục, bố cục vẽ xong bất giác vẽ dọc lên, vẽ đồng phục Lục trung, hầu kết hơi nhô ra của thiếu niên… cái cằm…
Khang Khải ngồi lâu quá, đặt cọ xuống đứng lên lắc lư mấy cái, nghỉ ngơi một lát.
Cậu ta đi đến bên cạnh Hứa Thịnh, nhạy bén nhận ra cái người đang dựa vào tường vừa nói chuyện với người khác vừa vẽ tranh này hơi khang khác, nói ra một câu giật mình: “Đây chính là tình huống kia của anh à?”
Hứa Thịnh chưa phản ứng lại, còn đang vô cùng chuyên tâm vẽ mắt: “Gì cơ?”
Khang Khải: “Anh đừng nói với em là anh, một thằng con trai nửa đêm phác họa tràn ngập ẩn ý đưa tình là vì đam mê của bản thân, cảm thấy mình vẽ rất đẹp nhé. Anh có biết ánh mắt bây giờ của anh không?”
Con mắt dưới ngòi bút của Hứa Thịnh đúng lúc vẽ xong, bức tranh là một gương mặt có độ nhận diện rất cao, lạnh lùng đến mức không tưởng tượng nổi.
“Trông rất quen mắt nha.” Khang Khải nói, đến gần nhìn, “… Đây chẳng phải là bạn cùng bàn của anh sao? Cái người lần trước đến.”
Hứa Thịnh không phủ nhận.
Giống như không phủ nhận cái câu “tình huống” lúc trước, vì cậu phát hiện cậu không thể phủ nhận.
Nhịp tim đập vô số lần đã chỉ rõ ràng đáp án đó.
Cuối cùng Hứa Thịnh đặt bút xuống, vặn chai nước bên cạnh uống một ngụm, lại đóng nắp lại, nói: “Đệt… rõ ràng như thế sao?”
Khang Khải đã cảm thấy tò mò với tình huống lần trước nói với Hứa Thịnh lâu rồi, nhưng mà câu nói này của cậu ta lại vô cùng bình tĩnh, không có vì giới tính của tình huống kia mà cảm thấy bất ngờ, có thể độ bao dung của đám người làm nghệ thuật bọn họ với chuyện này khá cao: “Rõ ràng, vô cùng rõ ràng.”
Hứa Thịnh không lên tiếng.
Khang Khải không chút nể mặt, phá vỡ chút tâm tư của cậu.
Hứa Thịnh phát hiện thích là một cảm xúc không thể trốn tránh.
Trốn không được, cũng không kiểm soát được.
Giống như dù cậu từng nói trước mặt Hứa Nhã Bình sẽ không vẽ tranh nữa vẫn không kìm lòng được, không kiềm chế được mà quay lại phòng vẽ nhìn thử, không kiềm chế được nửa đêm vì một câu của Khang Khải mà liều lĩnh trèo tường ra ngoài.
Cậu đối với Thiệu Trạm, dường như cũng như thế.