Lhasa tháng tám, nhiệt độ ôn hoà, có điều ánh nắng thật quá chói chang, "Thành phố ánh nắng" quả thật danh bất hư truyền.
Da Tống Vi trực tiếp biểu tình.
Thanh Thử bôi một lớp mỹ phẩm dưỡng da trên mặt.
Tống Vi đi tới gần cô, "Chị không cảm thấy gì sao?"
"Tôi còn chịu được."
Tống Vi liếc mỹ phẩm dưỡng da cô đang dùng một cái, tất cả đều là tiếng Anh, "Đây là nhãn hiệu gì vậy?"
“Anh trai tôi gửi đấy, cô có muốn dùng một chút không, dùng được lắm."
Tống Vi cầm lên nhìn một hồi, cô hơi giật khóe miệng, "Không cần đâu. Em đi tìm bọn Trịnh Giai đây, tối gặp nhé."
Thanh Thử gật đầu một cái, "Được."
Hôm đó Thanh Thử một mình đi Đại Chiêu Tự. Đại Chiêu Tự nằm ở trung tâm thành cổ Lhasa. Tòa chùa miếu này đã có 1300 năm lịch sử, trải qua tang thương.
Bước chân Thanh Thử rất chậm, hai mắt thành kính, si ngốc nhìn phía trước.
Trên tấm đá xanh tràn đầy bóng dáng các tín đồ đang lễ bái. Có vài người dập đầu một lát, mệt mỏi liền đứng lên nói chuyện một chút, rồi lại dập đầu.
Trong cảnh trời xanh mây trắng, hương khói lượn lờ.
Thanh Thử đứng không biết bao lâu, cho đến khi cô cảm giác hai chân mình tê dại.
Một ngày đó, cô đều ở Đại Chiêu Tự.
Đến buổi tối, cô mới trở về. Lễ tân của khách sạn thấy cô, gọi cô lại, "Có một người đàn ông trẻ tuổi tới tìm cô."
Đầu tiên Thanh Thử sững sờ, chỉ trong một cái chớp mắt liền nghĩ ra, "Anh ấy đâu?"
"Gọi điện thoại cho cô mà không thấy nghe máy. Anh ấy đã ở đây chờ một lúc lâu rồi." Giang Ương khẽ cười.
Thanh Thử lấy điện thoại di động ra, có sáu cuộc gọi nhỡ, đều là của anh. Cô có chút nhức đầu, lập tức gọi điện cho anh.
Điện thoại di động chỉ vang trong chốc lát, liền thông. Cô nghe được giọng anh trầm thấp. "Thanh Thử ——"
Cổ họng Thanh Thử giống như bị cái gì chẹn lấy, trong lúc nhất thời không nói được.
Trình Mực Lăng như đang đợi điều gì đó, cũng không nói chuyện.
Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.
Một hồi lâu, Thanh Thử khẽ cắn răng, cuối cùng cũng tìm lại giọng mình."Sư huynh, anh đang ở đâu?"
Cơ thể đang hết sức căng thẳng của Trình Mực Lăng buông lỏng trong nháy mắt, "Anh vừa đi khỏi đấy chưa lâu, đang định đi tìm khách sạn, em chờ anh, anh lập tức quay lại."
Thanh Thử nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cúp điện thoại, Thanh Thử phát hiện mặt mày Giang Ương cười cười nhìn cô chằm chằm.
Thanh Thử nói, "Tiền bối học cùng đại học của em ý mà."
"Ồ ——" Giang Ương cố ý kéo giọng thật dài.
"Em về phòng nghỉ ngơi trước."
Trở về phòng rồi mới phát hiện bọn Tống Vi chưa trở lại. Thanh Thử thu thập một ít đồ đạc của mình. Mười lăm phút sau, có người gõ cửa.
Mở cửa, Trình Mực Lăng tựa vào cửa, anh mặc toàn thân hưu nhàn, hoàn toàn là phong cách đi du lịch.
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Mực Lăng phát hiện hình như cô đen đi một chút.
Ánh mắt Thanh Thử nhanh chóng né ánh mắt anh, "Sư huynh, vào trong ngồi đi."
Trình Mực Lăng quét mắt nhìn gian phòng một cái, rất đơn giản, hai cái giường, ở giữa để một cái bàn. Thanh Thửđể hai bao lô ở cuối giường.
Lúc này Thanh Thử hiểu là phải giả bộ hồ đồ."Sư huynh, anh ở đâu?"
"Phố bên, cách chỗ này năm phút đồng hồ." Trình Mực Lăng như nghĩ tới cái gì, "Chu Mật nói với em rồi hả ?"
Thanh Thử gật đầu một cái, "Anh ấy nói chủ đề kỳ sau của 《 Đồ Trung 》 là về Tây Tạng ."
Con ngươi Trình Mực Lăng chuyển một cái, "Mới vừa quyết định thôi, anh vốn đã có ý tưởng về Tây Tạng."
Thanh Thử bối rối siết chặt tay.
Trình Mực Lăng tự nhiên cũng phát hiện động tác nhỏ này của cô, "Hai ngày nay em đi những đâu?" Anh hỏi.
Thanh Thử kể hết mọi thứ, thật ra thì cô cũng không định đi đâu, đến đây chủ yếu là để cảm nhận lòng mình thôi.
"Đại Chiêu Tự sao, rất được." Trình Mực Lăng chậm rãi nói.
Thanh Thử còn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của anh, đã nghe anh nói, "Vậy thì làm phiền Thanh Thử ngày mai làm hướng dẫn viên cho anh." Khóe miệng anh mỉm cười quyến rũ.
Thanh Thử nhanh chóng bị nụ cười của anh mê hoặc. Lúc này cửa bị mở ra, Tống Vi đi vào, chợt nhìn thấy bên trong có một người đàn ông, sững sờ, nhìn lại gương mặt Trình Mực Lăng, ánh mắt cô ta kín đáo quan sát mấy giây.
Thanh Thử liền vội vàng giới thiệu, "Đây là người em quen trên xe lửa, Tống Vi." Dừng một chút, "Đây là sư huynh học cùng đại học của tôi, Trình Mực Lăng."
Tống Vi cười khẽ một tiếng, "Chào anh." Cô nghi ngờ, "Mực Lăng —— là Mực Lăng, tên khác của Nam Kinh sao?"
Trình Mực Lăng trả lời, "Không phải, là Mực trong mực tàu."
Tống Vi chợt hiểu ra, "Thì ra là chữ Mực này." Cô nháy mắt với Thanh Thử mấy cái, "Em vào lấy cái sạc điện thoại thôi."
Trình Mực Lăng nói, "Không phiền toái gì đâu, tôi và cô ấy đang định ra ngoài đi dạo."
Thanh Thử nhìn về anh, họ nói thế lúc nào chứ?
Tống Vi gật đầu một cái.
Trình Mực Lăng nghiêng đầu nhìn Thanh Thử, Thanh Thử nhìn anh, có thể không nể mặt của anh, ngay mặt cự tuyệt sao?
Đáp án hiển nhiên là không thể!
Hai người chậm rãi đi dọc theo hành lang, ánh đèn lờ mờ khiến hành lang nhìn qua có chút hun hút.
Hai người đang chuẩn bị quẹo phải xuống lầu, đột nhiên, phía trước có hai người nam nữ đang ôm nhau, bị bồn hoa che khuất hơn phân nửa, nhưng vẫn là thấy rõ việc họ đang làm.
Mặt Thanh Thử nóng lên, liếc mắt nhìn Trình Mực Lăng thấy anh giống như không có nhìn thấy gì cả, bình tĩnh tự nhiên.
"Phía sau còn có một cái cửa ra khác." Thanh Thử chậm rãi nói.
Trình Mực Lăng nhìn cô một cái, có anh ở đây cô hơi mất tự nhiên. Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện lần trước Chu Mật kể.
Cũng là một đôi tình lữ tình cảm bộc phát, dính vào nhau chỗ khu ký túc, rất nhiều người liền lặng lẽ tránh đi. Thanh Thử lại thản nhiên đi đến cạnh chỗ họ, kết quả đôi tình lữ kia bị hù chạy.
Trình Mực Lăng âm thầm cười một tiếng, "Nơi này hoàn cảnh thật phức tạp. Cô bé lúc nãy là như nào vậy?"
"Sinh viên đại học C, tới đây du lịch cùng hai người bạn học nữa."
Trình Mực Lăng lặng yên một chút, "Dọn sang chỗ anh ở đi."
Thanh Thử giật mình, không trả lời anh.
Trình Mực Lăng hiểu rõ nên không miễn cưỡng cô. Hai người rốt cuộc không làm phiền đôi tình lữ kia, đi thêm một đoạn đường dài bằng một nửa nữa để xuống lầu.
Bóng đêm an bình, những ngôi sao trên trời trên nền đêm đen lung linh chói mắt.
Hai người đi hơn một giờ, không nói chuyện nhiều, tâm tình lại cực kỳ thoải mái. Đại khái là vì ở nơi tha hương này, có một người quen làm bạn.
Trình Mực Lăng đưa cô trở về khách sạn, Thanh Thử bước lên bậc thangcủa khách sạn.
Cô nhìn bóng dáng anh trên đất, thon dài thẳng tắp.
"Nghỉ ngơi cho tốt." Trình Mực Lăng trầm giọng dặn dò, "Còn có, điện thoại di động giữ liên lạc."
Thanh Thử gật đầu một cái.
"Em vào trước đi." Trình Mực Lăng nói.
Dõi theo bóng cô khuất dần, Trình Mực Lăng mới xoay người đi.
Lúc trở về, Tống Vi không có trong phòng. Phó Hàn Trạch ở sát vách hình như cũng chưa về.
Thanh Thử không nghĩ nhiều, rửa mặt xong, mở laptop bản bắt đầu ghi lại hành trình hôm nay. Lúc cô viết xong, đã mười một giờ. Tống Vi vẫn chưa trở lại.
Cô tắt máy tính, điện thoại di động mở máy để một bên, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khoảng rạng sáng, cô nghe thấy có động tĩnh trong phòng, giống như có người mở cửa. Thanh Thử chợt thức tỉnh, "Ai?"
"Là em, thật xin lỗi, làm chị tỉnh." Tống Vi mở đèn.
Thanh Thử ngồi dậy, khoác thêm áo.
Khuôn mặt Tống Vi mệt mỏi, cô ta chán nản ngồi trên giường, giường hơi rung nhẹ, chỉ thấy cô ta giang hai cánh tay xong nằm xuống.
Một hồi lâu không có động tĩnh, Thanh Thử nghe hơi thở nhè nhẹ của cô ta vang lên bèn đứng dậy tất đèn.
Lúc nửa đêm, nghe được bên sát vách dường như có người gây gổ. Cả đêm Thanh Thử không được ngủ ngon giấc, sáng hôm sau, trời vừa sáng, cô đã dậy.
"Tống Vi, có phải Trịnh Giai cãi nhau với Phó Hàn Trạch không?" Cô vốn không phải người nhiều chuyện, nhưng cảm giác hình như có chỗ không đúng.
Tống Vi à một tiếng, "Chắc vậy. Hai người bọn họ không kể gì với em, nhưng mà ban ngày bọn em đi chơi rất vui. Hôm nay chị sẽ đi đâu?"
"Đại Chiêu Tự." Thanh Thử không muốn nói dối bọn họ.
Tống Vi cười, "Cùng với vị sư huynh kia hả?"
Thanh Thử gật đầu một cái.
Tống Vi mím môi suy nghĩ một chút, "Anh ấy vì chị mới đến Tây Tạng. Chị đừng phủ nhận, chị không thấy ánh mắt anh ý nhìn chị đâu."
Cùng cô chung đụng mấy ngày, cũng coi là có chút hiểu Thanh Thử. Thanh Thử tướng mạo xuất chúng, tự nhiên không thiếu người theo đuổi.
Tống Vi là một cô gái cực kỳ nhạy cảm, giỏi nhìn mặt nói chuyện."Buổi chiều hôm qua lúc em về đây có thấy anh ý. Có điều lúc đấy em không ngờ rằng người anh ý muốn gặp là chị."
Đáy mắt Thanh Thử thoáng qua thứ gì đó, "Không phải như cô nghĩ đâu." Cô nhìn thời gian, "Tôi phải ra ngoài, đi trước nhé. Chơi vui vẻ."
Tống Vi nhìn bóng lưng cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi, có hâm mộ, có bất đắc dĩ.
Lúc Thanh Thử ra cửa, vừa khéo gặp Trịnh Giai. Trịnh Giai giống như không thấy cô. Thanh Thử gọi mấy câu, cô ấy mới phản ứng.
Sắc mặt Trịnh Giai trầm trầm.
"Tống Vi vừa dậy." Thanh Thử nói.
Trịnh Giai cười lạnh một tiếng, "Chuyện cô ta có dậy hay không liên quan gì tới tôi." Giọng điệu vô khó chịu, nói xong cô ấy cũng nhận ra."Thật xin lỗi, tối hôm qua tôi ngủ không được ngon. Hôm nay tôi định ra ngoài đi dạo một mình , đến Thánh Địa Phật giáo triều bái một tý cho thanh thản."
Hai người nói chuyện tào lao mấy câu, Trịnh Giai nhanh chóng rời đi.
Ngay khi Thanh Thử dừng chân, bóng dáng Trình Mực Lăng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng nói một câu ‘Chào buổi sáng’.
"Cô bé vừa rồi chính là một người khác em quen trên xe lửa tên Trịnh Giai?" Trình Mực Lăng hỏi.
"Làm sao anh biết?"
Trình Mực Lăng cười, "Ngày hôm qua lúc anh tới, thấy hình như cô ấy và bạn trai xảy ra tranh chấp." Dừng một chút, "Hơn nữa em ấy mà, em sẽ không chủ động nói chuyện với người không quen, vừa rồi anh thấy em gọi tên cô ấy nhiều lần."
Sau này Thanh Thử mới biết, cô gái ở giường dưới giường cô là bạn học với hai người kia, thừa dịp nghỉ hè ba người cùng nhau đi du lịch.
Cô nữ sinh này tên Tống Vi, ở cùng ký túc với cô bé kia.
Tống Vi nói không nhiều, không đọc sách thì nghe nhạc. Trịnh Giai đến tìm cô, "Đánh bài đi ——" nói xong nhìn về phía Thanh Thử, "Chị, cùng chơi đi."
Thanh Thử muốn cự tuyệt, Trịnh Giai lại cự tuyệt trước "Tối hôm qua ngủ không ngon, chuẩn bị đi ngủ luôn giờ. Đừng chơi nữa."
Tống Vi nhún nhún vai, "Được rồi."
Sắc mặt Tống Vi quả thật không tốt lắm. Thanh Thử nghĩ có thể là đi đường dài nên khó chịu, "Khó chịu chỗ nào?"
Tống Vi ngước mắt lên nhìn cô, "Chỉ hơi tức ngực chút thôi."
"Uống nước đi."
Tống Vi kéo kéo nụ cười, "Chị đi một mình sao?"
"Ừ." Thanh Thử nhìn phía ngoài cửa sổ.
"Thật là lợi hại." Đáy mắt Tống Vi lộ ra mấy phần khâm phục , "Em thì không dám đâu."
"Có gì đâu, thật ra đi xa cũng không hẳn phải cố kỵ nhiều vậy đâu. Đi một mình thì có tự do hơn một chút nhưng có nhiều người đồng hành thì náo nhiệt hơn. Mỗi người đều có cách cảm nhận riêng."
Tống Vi tán thưởng, "Chị là nhiếp ảnh gia?" Mới vừa lên xe cô đã thấy Thanh Thử liên tục ngồi sửa hình.
"Chụp ngẫu hứng thôi." Thanh Thử đáp.
Tống Vi thở ra một hơi, "Chị xinh thế này, bạn trai chị không lo sao?"
Tay Thanh Thử run lên, không trả lời.
Tống Vi nói tiếp, "Bọn em đi Tây Tạng là do Trịnh Giai nghĩ ra, bạn trai cô ấy không yên lòng, liền đi cùng."
Thanh Thử thấy ánh mắt cô ta chợt lóe rồi ảm đạm, thoáng sửng sốt.
Gần bữa ăn tối thì hai người sát vách gọi bữa, thế mà cũng gọi thêm cho Thanh Thử một phần.
Phó Hàn Trạch nhiệt tình bưng lại, "Mời hai vị mỹ nữ dùng cơm."
Thanh Thử sửng sốt một chút.
"Khó có dịp mọi người gặp nhau trên đường đi, nên tương thân tương ái, đừng khách sáo với tôi." Anh ta tự nhiên hào phóng nhìn Thanh Thử.
Thanh Thử bất đắc dĩ nói một tiếng, "Cám ơn."
Tống Vi hỏi, "Em sẽ không khách khí với anh, Thanh Thử ăn đi thôi."
Vào đêm, xe lửa chạy rầm rập. Buồng xe dần dần an tĩnh lại, Thanh Thử nằm trên giường, không buồn ngủ tẹo nào, càng ngày đầu càng đau. Định bò dậy, mở máy vi tính ra.
Tống Vi ngủ mơ mơ màng màng, nhìn ánh sáng máy vi tính, "Thanh Thử, sao chị không ngủ?"
"Tôi không mệt, không ngủ được." Cô gõ một hàng chữ, xong không thể nào viết nổi nữa.
Điện thoại di động nhắc nhở có tin nhắn.
Thanh Thử cầm lấy nhìn một cái.
"Tới chỗ nào rồi?" Đơn giản bốn chữ, Thanh Thử lại chăm chú nhìn ước chừng mười phút.
Lòng ngón tay tới tới lui lui trên màn hình, cuối cùng chỉ đánh bốn chữ: đã qua Tây Trữ.
Bên kia rất nhanh lại gửi tin tới, "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Thanh Thử xem qua tin nhắn, để di động sang một bên, laptop cũng khép lại, nhắm mắt, ngủ thiếp đi như kỳ tích.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Tống Vi cười yếu ớt, "Thanh Thử, em dậy cả nửa giờ rồi. Không ngờ chị ngủ ngon vậy."
"Hắc, Thanh Thử, tối qua chị nằm mơ sao?"
Thanh Thử nắm tóc, cô rất ít nằm mơ, thế mà tối hôm qua lại ngủ mơ mơ màng màng .
"Em nghe thấy chị nói cái gì đó. Ai vậy?" Tống Vi nhíu mày, "Bạn trai chị sao?"
Động tác trong tay Thanh Thử dừng lại, "Nói mớ mà thôi. Chúng ta đến đâu rồi?"
"Qua Cách Nhĩ Mộc, đang ở đâu thì em cũng không biết."
Trình Mực Lăng đang xem thời tiết Lhasa trong một tuần. Anh đè trán, có chút bất đắc dĩ.
Điện thoại di động reo, là điện thoại của Lục Nam. Lục gia cùng Trình gia là thế giao, Lục Nam và anh chơi với nhau từ khi còn bé. Hiện tại hai nhà có ý tứ tác hợp hai người, mà rõ ràng Lục Nam cũng có ý với anh.
"Mực Lăng, thứ bảy có thì giờ rảnh không? Các anh trai em tổ chức đánh tennis." Giọng Lục Nam cũng giống như con người cô, cực kỳ dễ nghe.
Trình Mực Lăng híp mắt, "Tuần này anh sẽ đi Lhasa."
"Sao đột nhiên lại muốn đi Lhasa?" Lục Nam kinh ngạc.
Trình Mực Lăng không muốn giải thích thêm, "Có một số việc phải xử lý."
"Vậy sao, vậy em sẽ nói lại với các anh ấy, hẹn anh lần sau vậy." Giọng Lục Nam không che giấu được sự thất vọng.
Buổi tối, Trình Mực Lăng trở về nhà.
Phùng Tố đang chuẩn bị bữa tối, Trình Mực Lăng đi tới phòng bếp. Phùng Tố nhìn anh, "Sao đột nhiên lại về đây?"
Trình Mực Lăng cười cười, "Nhớ mẹ."
"Biến ra chỗ khác." Phùng Tố bị anh chọc vui, "Có thời gian thì cùng Nam Nam đi ra ngoài vui chơi một chút."
Trình Mực Lăng nhức đầu, "Con đi xem ông nội đây."
Phùng Tố liền vội vàng kéo anh, "Đừng có lảng đi. Mẹ nói nghiêm túc, đứa bé Nam Nam kia rất tốt, Mực Lăng con cũng nên quyết định đi."
Lúc này cửa nhà mở ra, Trình Mực Dương ôm con gái tới, Miểu Miểu vui vẻ hô, "Bà, chú——"
Trình Mực Lăng coi như được giải thoát một lúc.
Trình Mực Dương trêu ghẹo nói, "Nghe nói chuyện tốt của em sắp đến rồi, xem ra năm nay Miểu Miểu sẽ thêm người bồi bạn."
Khóe miệng Trình Mực Lăng cong cong lên, "Em cũng mong thế."
Trình Mực Dương nhíu mày, nhà họ Trình kết thân cùng nhà họ Lục, xem ra thành phố C sắp có một cuộc hôn nhân oanh động.
Mặc dù khi Thanh Thử tới Lhasa thì đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, nhưng tâm tình thì kích động không nhịn được.
Bầu trời Lhasa trong xanh, tinh khiết không có một tia tạp chất. Cô đặt mình ở nơi đó, nhắm mắt lại, giống như chạm tới bầu trời.
Trên đường rất nhiều người đang lạy vái, Thanh Thử kinh ngạc nhìn nhìn. Giây phút đó, con người thật đã buông xuống tất cả.
Sống hoặc chết, may mắn hoặc bất hạnh, đều không quan trọng nữa.
"Hi, Thanh Thử, chúng ta lại gặp mặt." Một âm thanh kéo cô về với thực tế.
Vừa quay đầu, thấy đúng là ba người nọ trên xe lửa.
"Cô định đi đâu?" Phó Hàn Trạch hỏi."Nếu không cùng đi đi, mọi người cũng có bạn."
Hai vai Thanh Thử chỉ đeo một bao lô, cũng không có quá nhiều đồ, trên cổ đeo máy chụp hình. Trước đây đi du lịch cô cũng thường thường cùng người khác làm bạn.
"Cùng đi thôi." Tống Vi nói.
Thanh Thử gật đầu một cái.
Bốn người thuê xe đi tới một khách sạn địa phương. Vừa khéo, Thanh Thử ở cùng Tống Vi trong một phòng.
Sắc mặt Trịnh Giai nhìn qua không tốt lắm, sắc mặt nhợt nhạt. Vừa đến khách sạn, cô ấy phải đi nghỉ ngơi.
Phó Hàn Trạch đi từ trong phòng ra, Thanh Thử đang ở chỗ lễ tân.
"Cô ấy muốn đi đâu?" Phó Hàn Trạch hỏi Trịnh Giai.
"Hình như muốn đi Lâm Chi."
"Lhasa còn chưa chơi xong mà, đi Lâm Chi sớm như vậy làm gì." Phó Hàn Trạch lẩm bẩm nói, "Tống Vi cậu có cảm thấy cô ấy rất kì quái không."
"Kỳ chỗ nào?" Tống Vi không hiểu.
"Thì là kỳ quái thôi. Một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi một mình đi Tây Tạng. Hơn nữa dọc đường cũng không thấy cô ấy liên lạc với ai."
Tống Vi lảng sang đề tài khác, không tỏ ý kiến gì."Giai Giai thế nào rồi?"
"Mới vừa ngủ, vẫn la hét nói nhức đầu." Phó Hàn Trạch lo âu.
Tống Vi nghĩ nghĩ, "Có thể là phản ứng cao nguyên, chờ thích ứng là tốt thôi."
Thanh Thử hỏi đường, cũng đã lên kế hoạch. Quay đầu nói với bọn họ, "Đi ăn cơm đi, tôi mời." Mặt mày cô trong trẻo, làm cho người ta không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.
Phó Hàn Trạch gật đầu một cái.
Bọn họ chọn một quán ăn bắt chước nhà hàng Bắc Kinh ở đường phía Đông. Quán ăn này là điển hình cho phong cách Tây Tạng, bên trong có bàn gỗ vuông sơn hoa văn, các nhóm khách du lịch đang ngồi ở đàng kia dùng cơm.
Bà chủ dẫn họ lên lầu lầu hai, vừa hay có tám ngọn đèn bắt chước hành lang trong khách sạn.
Mọi người cũng không đói lắm, dưới sự đề cử của bà chủ, bọn họ gọi mấy thứ thịt bò, cháo rau dại, gọi thêm hai ly trà ngọt và hai ly trà sữa.
"Thanh Thử, cô định ở đây bao lâu?" Phó Hàn Trạch gặm thịt bò.
"Chưa biết nữa, chưa định."
"Thật tiêu sái!" Phó Hàn Trạch thở dài nói, "Tôi có thể hỏi chuyện này được không?"
"Hỏi đi."
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Thanh Thử nhấp một ngụm trà ngọt, thật sự hơi ngọt."Chắn là lớn hơn các vị hai tuổi. Tôi mới vừa tốt nghiệp đại học."
Tống Vi nháy mắt mấy cái, "Em cứ nghĩ chị giống bọn em. Đây là chuyến du lịch tốt nghiệp sao? Thế chị đã có dự định gì cho công việc chưa?"
Thanh Thử cười cười, "Chưa."
"Chị tốt nghiệp đại học nào?"
"Đại học C."
Phó Hàn Trạch không khỏi gật đầu một cái, tò mò nhiều hơn mấy phần đối với Thanh Thử. Bữa cơm này anh ta nói nhiều nhất. Nói đến miệng đắng lưỡi khô, uống một hớp trà sữa, Phó Hàn Trạch cố không nhổ ra.
Tống Vi vội vàng đưa một chén nước qua, "Xuôi chưa."
Phó Hàn Trạch uống một ngụm lớn, "Thật là khó uống."
Thanh Thử nhìn chuyện vừa rồi, ánh mắt thoáng chuyển một cái.
Tống Vi tiếp tục ăn, không nói gì.
Phó Hàn Trạch tiếp tục hỏi, "Nói như vậy không phải là cô đi công tác, cô đi du lịch để sáng tác hả?"
Thanh Thử nhấp một ngụm nước, không nói gì.
Tống Vi ngước mắt nhìn cô, "Vậy thì nhất định chị viết rất nhiều chuyện xưa, khó trách trên tàu chị hay gõ máy tính. Chị đi du lịch để thu thập chuyện xưa sao?"
Thanh Thử lắc đầu một cái, "Không hẳn." Cô không nói thêm gì nữa, "Tôi đi tính tiền, sau đó tôi muốn đi ra ngoài một chuyến. Mọi người về trước đi." Ý cô rất rõ ràng. Phó Hàn Trạch cùng Tống Vi nhìn nhau.
Trời còn chưa tối, người đi trên đường nối liền không dứt. Thanh Thử đi tới Đại Chiêu Tự ở gần đó, đi một mình hơn một giờ mới trở về khách sạn. Lúc đi ngang qua cửa phòng mấy người Trịnh Giai, thoáng nghe thấy tiếng tranh chấp bên trong truyền ra.
Thanh Thử nhíu mày, đi vào phòng của mình. Tống Vi không có ở đây, cô rửa mặt xong, mở Laptop sao chép ảnh vừa chụp được vào trong máy vi tính.
Vừa lên QQ đã có tin nhắn nhảy ra, là Chu Mật gửi tới.
Ba Nhược Ba La Mật: Có đấy không?
Ba Nhược Ba La Mật: Không có đấy sao?
Ba Nhược Ba La Mật: Thanh Thử, tin tức lớn, Trình tổng đi Tây Tạng chơi.
Thanh Thử đang uống nước, thiếu chút nữa sặc, vội vàng gửi tin: Lúc nào vậy? Sao anh ấy lại tới Tây Tạng?
Ba Nhược Ba La Mật: Thì cô đang ở đấy mà.
Thanh Thử: Vừa mới tới xong.
Ba Nhược Ba La Mật: Kỳ sau《 Đồ Trung 》 có một chuyên đề đặc biệt viết về Tây Tạng. Thanh Thử, cô đã hứa cho tôi bản thảo .
Thanh Thử: Tôi vẫn nhớ.
Ba Nhược Ba La Mật: Tôi cảm thấy Trình tổng sẽ đến chỗ cô đấy. Cô không biết chứ, sáng hôm đó cô đi chẳng bao lâu thì anh ấy cũng đi luôn. Lúc đi mặt nặng như đưa đám ý.
Thanh Thử không nhắn lại, Chu Mật vuột miệng.
Ba Nhược Ba La Mật: Thanh Thử, Trình tổng đi máy bay, ngày mai cô đã có thể gặp anh ấy rồi. Anh ấy là ông chủ nên thích đi đâu thì đi. Có dụng ý đấy.
Thanh Thử: . . . . . .
Ba Nhược Ba La Mật: Sau này thành bà chủ thì nhớ chiếu cố tôi nhé.
Thanh Thử gửi lại một khuôn mặt ‘tam biệt’, yên lặng thoát QQ.