Khi đôi mắt anh sáng chói nhìn cô, cô rốt cuộc gật đầu một cái. Thật ra thì công việc ở tòa soạn quả thật không tệ, có điều cô cũng đang có mấy kế hoạch.
"Nếu như em muốn đi ra ngoài du lịch, có thể đi tùy lúc không?" Cô không muốn bị công ty gò bó.
Trình Mực Lăng nghiêm nghiêm vẻ mặt, trịnh trọng nói, "Anh luôn đối xử với nhân viên như nhau, không thể cho nghỉ phép tùy ý vì việc riêng được."
Thanh Thử đen mặt, "Vậy em không đi làm nữa."
Mí mắt Trình Mực Lăng nhảy lên, "Dĩ nhiên nhân vật đặc biệt sẽ được đối xử đặc biệt."
Ánh mắt Thanh Thử trong nháy mắt trở lại trong trẻo, dựa vào quan hệ với anh hình như không tốt lắm.
Trình Mực Lăng thuận thế nắm lấy tay cô, "Ừhm, nếu như là lời nói của bà chủ, mọi người sẽ không có ý kiến."
Thanh Thử: . . . . . .
Cô đã không muốn đi nữa.
Ngày hôm sau, buổi sáng hai người đi chơi một vòng Lâm Chi. Buổi trưa, Lý Dục Bạch lái xe tới, bảy giờ tối ba người cùng nhau trở lại Lhasa.
Lý Dục Bạch vẫn gào khóc kêu đói, đến khách sạn làm thủ tục xong, liền đi ăn cơm."Các vị thật sự không đi?"
Trình Mực Lăng nhìn Thanh Thử.
Thanh Thử nói, "Sư huynh, anh và Lý sư huynh đi đi."
Trình Mực Lăng thở ra một hơi, "Dục Bạch, chúng tớ không đi đâu."
Lý Dục Bạch tự nhiên vẫy vẫy tay, "Có gì ngon tớ sẽ mang về cho hai người."
Trình Mực Lăng nắm chìa khóa xe, "Đi thôi."
Bây giờ cô không nói gì, nhưng anh biết cô đang muốn làm gì.
Đây chính là thần giao cách cảm chăng? Thanh Thử vội vàng kéo suy nghĩ của mình trở về. Từ lúc nào mình bắt đầu thích suy nghĩ lung tung vậy.
Hai người tới bệnh viện thành phố, hỏi y tá, tìm được phòng bệnh của Trịnh Giai.
Trịnh Giai đã tỉnh táo lại, chỉ là tinh thần không tốt lắm.
Thanh Thử trên đường tới đây đã liên lạc với Phó Hàn Trạch rồi, Phó Hàn Trạch đang đứng trước phòng bệnh chờ bọn họ.
"Thanh Thử ——" Giọng Phó Hàn Trạch ẩn chứa kích động.
Thanh Thử gật đầu một cái, "Trịnh Giai thế nào rồi?"
Phó Hàn Trạch lắc đầu một cái, "Từ khi tỉnh lại cô ấy chẳng hề nói một câu. Thanh Thử, cô khuyên nhủ cô ấy giúp tôi với."
"Tôi?" Thanh Thử nhíu nhíu mày, "Cô ấy không chịu nói chuyện với tôi, tôi không biết thế nào nữa."
Vẻ mặt Phó Hàn Trạch nặng nề, "Tôi sợ cả đời này cô ấy cũng không chịu để ý đến tôi nữa."
"Sao vậy được?" Thanh Thử nhếch khóe miệng.
Lông mày Phó Hàn Trạch nhăn lại, "Tôi đã phạm vào một sai lầm lớn. Thôi chưa nói chuyện này, cô khuyên cô ấy giúp tôi với."
Trong lòng Thanh Thử lóe một tia nghi ngờ, Phó Hàn Trạch rốt cuộc đã phạm vào cái sai lầm nghiêm trọng gì.
Trình Mực Lăng nói, "Anh đợi em ở bên ngoài."
Thanh Thử đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh còn có một bệnh nhân. Trịnh Giai ở bên trong, dựa vào cửa sổ, trên tay còn đang chuyền nước muối. Cô ấy nửa tựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.
Thanh Thử chỉ cảm thấy ánh mắt của cô ấy hư không.
"Giai Giai, Thanh Thử tới thăm em này."
Lông mi Trịnh Giai khẽ run một cái, nhưng không hề có động thái gì nữa.
Phó Hàn Trạch nhìn Thanh Thử một chút, lắc đầu một cái.
Thanh Thử tiến lên một bước, "Trịnh Giai, cô sao rồi? Cơ thể đã khá lên chút nào chưa?"
Trịnh Giai vẫn tiếp tục hành động đang làm.
"Giai Giai, em hãy mở miệng nói chuyện với bọn anh có được không?" Phó Hàn Trạch lo lắng nói. Nhưng bất kể thế nào, Trịnh Giai không hề mở miệng.
Thanh Thử ngây người hơn mười phút, chỉ có Phó Hàn Trạch nói chuyện.
Trình Mực Lăng thấy cô đi ra ngoài, hỏi, "Thế nào?"
Thanh Thử nghiêng đầu, thì thào nói nói: "Chuyện giữa ba bọn họ, phải do người buộc chuông cởi chuông mới được."
"Vậy em bối rối cái gì?" Trình Mực Lăng cười khẽ.
Thanh Thử thở ra một hơi, "Em đang đoán kết cục của câu chuyện xưa này."
Ra khỏi bệnh viện, lúc này Thanh Thử thật sự cảm thấy đói bụng rồi. Cô tới bên đường mua hai cái bánh ngô nướng.
Đưa cho Trình Mực Lăng một cái, Trình Mực Lăng bật cười.
Thanh Thử gặm bánh ngô, "Rất ngọt ."
Thanh Thử vừa ăn vừa đang suy nghĩ, ngẫm lại chuyện vừa rồi trong phòng bệnh, chuyện phát sinh trên đường, cô từ từ liên kết tất cả lại.
Trình Mực Lăng thấy cô ăn chậm lại, "Lại đang nghĩ cái gì?"
Thanh Thử nhíu mày, "Em đang nghĩ Tống Vi và Phó Hàn Trạch rốt cục có quan hệ gì?"
Trình Mực Lăng thở dài một cái, "Em đã nói đó là chuyện của ba bọn họ, sao còn nghĩ nhiều vậy."
Thanh Thử nhún nhún vai, "Sư huynh, trước kia trên đường em cũng từng gặp qua rất nhiều việc, không thiếu các đôi nháo đòi chia tay, nhưng cho tới bây giờ không có trường hợp nào như này cả." Giọng cô nhẹ mấy phần, "Trịnh Giai ôm tâm tình muốn chết mà vào núi."
Này nhất định liên quan tới Phó Hàn Trạch.
"Thôi, chuyện xưa của người khác, em nghe là tốt rồi, ngoan ngoãn làm khách xem của em đi. Thanh Thử ——" Vẻ mặt anh thoáng giật mình, "Về sau gặp phải chuyện như vậy đừng xía vào, hứa với anh đi!" Ba chữ cuối cùng thâm trầm có lực.
Trong lúc nhất thời cổ họng Thanh Thử như bị cái gì ngăn lại, thậm chí cô không dám nhìn ánh mắ anh, cặp mắt kia giống như có ma lực làm cho người ta lún sâu vào trong đó.
"Được, sau này em sẽ không xía vào." Cô chậm rãi nói ra.
Trình Mực Lăng nghiêng người ôm cô vào trong ngực, mùi ngô thoang thoảng, cảm giác ấm áp đó khó mà nói ra được.
Cho đến khi một ít âm thanh phá vỡ giờ khắc an bình này.
"Thanh Thử ——" Tống Vi không biết đến từ lúc nào, cô ta đứng sau lưng Trình Mực Lăng.
Thanh Thử sửng sốt, từ trong lồng ngực Trình Mực Lăng chui ra ngoài. Cô thu lại vẻ mặt, tuyệt không kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Vi.
Tống Vi cong cong khóe miệng, "Chúc mừng!" Giọng cô ta nhàn nhạt.
Trình Mực Lăng quan sát cô ta, cô bé trước mắt nhìn qua không giống như loại người rắp tâm đùa bỡn người khác.
"Ở phòng 601, tầng 11." Thanh Thử nói rành rọt.
Tống Vi nhíu mày, "Làm sao chị biết là em đi tìm cô ấy?" Cô ta dừng một chút, "Thanh Thử, em là tới tìm chị. Bởi vì em biết Phó Hàn Trạch chắc chắn sẽ không để em gặp Trịnh Giai."
Thanh Thử không biến sắc đứng ở đàng kia.
Tống Vi thở dài, "Em hiểu biết rõ chị không thích em, cũng không muốn gặp em."
Thanh Thử chau mày, "Tống Vi, tôi và cô chỉ là bèo nước gặp nhau, vốn cũng chẳng liên quan gì, không có chuyện thích hay không thích."
"Thật sao? Không sao." Cô ta nuốt nước miếng một cái, "Thanh Thử, chị có còn nhớ lúc trước chị đã đồng ý với em một chuyện không?"
Thanh Thử gật đầu.
"Em muốn gặp cô ấy." Tống Vi bình tĩnh nói.
"Đến Phó Hàn Trạch nói mà Trịnh Giai còn không phản ứng gì, sao cô cảm thấy tôi có thể nói động được cô ấy?" Thanh Thử không hiểu.
Tống Vi mỉm cười, "Thanh Thử, bởi vì chị là người được yêu mến. Em tin là chị có thể thuyết phục được Trịnh Giai. Em chờ tin tức của chị."
Nói xong cô ta nhìn Trình Mực Lăng một cái, như có điều suy nghĩ.
Tống Vi đi, Thanh Thử nhức đầu, cô cũng không muốn lần nữa bị cuốn vào chuyện của bọn họ.
"Đi thôi. Ngày mai trở lại." Trình Mực Lăng nói.
Thanh Thử uhm một tiếng.
Đi được một đoạn đường, Trình Mực Lăng đột nhiên sâu xa nói, "Em đối xử với người bèo nước gặp nhau còn nhiệt tình như vậy, sao đối xử với anh lại lạnh lùng thế?"
Lạnh lùng?
Thanh Thử ngẩng đầu lên, "Sư huynh anh dùng sai từ rồi."
"Vậy em nói xem anh nên dùng từ gì?"
Thanh Thử cảm thấy huyệt thần kinh nơi huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, "Ừhm, nho nhã lễ độ."
Trình Mực Lăng chê cười, "Rốt cuộc em cũng không xem anh là người thân thiết, về sau khỏi cần nho nhã lễ độ."
Thanh Thử quýnh lên.
Ban đêm, Thanh Thử ở trong phòng một mình. Màn ảnh laptop phát ra ánh sáng hơi mờ, ngón tay cô gõ rất nhanh trên bàn phím . Chuyến đi Tây Tạng này, đối với cô mà nói không phải là một chuyến du lịch đơn giản.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô không tự chủ liền gõ ra một cái tên —— Trình Mực Lăng.
Đợi khi phản ứng lại, Thanh Thử buồn bã thở dài một cái, bất chợt cười một tiếng.
Bắt đầu từ khi nào, anh đã không tiếng động tiến vào cuộc sống của cô, tiến vào suy nghĩ của cô.
Cô kết nối điện thoại với máy tính. Đoạn đầu toàn là ảnh phong cảnh, đến khi ảnh cô và Trình Mực Lăng chụp chung xuất hiện thì động tác của cô trong nháy mắt ngừng lại.
Bầu trời trong suốt cứ như hư ảo.
Trình Mực Lăng nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng tươi cười, là cô chưa từng chú ý tới.
Một khắc kia Thanh Thử cảm thấy lòng mình thắt lại, có cảm giác đau đớn âm ỷ.
Trình Mực Lăng chưa từng nói muốn xem ảnh, Thanh Thử suy nghĩ một chút, đem vài tấm hình đẹp gửi vào hòm thư của anh.
Ngày hôm sau, cô và Trình Mực Lăng hẹn nhau đi Đại Chiêu Tự lần nữa.
Ở cửa Đại Chiêu Tự, một ông lão gọi cô lại, "Cô gái trẻ ——"
Thanh Thử dừng bước, chào ông hỏi, "Chào ông."
Trên tay ông lão đang lần chuỗi hạt, khuôn mặt ông lưu lại dấu vết năm tháng."Chúng ta gặp nhau ở đây lần này là lần thứ ba rồi."
Thanh Thử chớp chớp mắt.
Đây là lần thứ ba cô tới Đại Chiêu Tự, cô không hề để ý người trước mắt.
Ông lão mở miệng lần nữa, "Không tệ không tệ. Người này cả đời đại phúc đại quý, tự nhiên không phải lo lắng."
Thanh Thử cười cười,"Cám ơn."
Lúc ông lão nói chuyện, vết nhăn trên mặt hơi khắc sâu, con ngươi hơi vẩn đục, ông nhìn Thanh Thử, "Đây cũng là duyên phận của chúng ta, tặng cho cháu bốn chữ."
Ông lão nói bốn chữ một cách đầy ý vị sâu xa, "Bất niệm quá vãng." (Ý là: Đừng mãi chìm đắm trong những điều đã qua.)
Sắc mặt Thanh Thử từ từ trở nên nghiêm nghị, Trình Mực Lăng như có điều suy nghĩ mà quan sát ông lão.
Thanh Thử lẩm nhẩm lặp lại, "Bất niệm quá vãng." Cô lần nữa cảm tạ ông lão, "Cám ơn." Khóe miệng cô tràn ra nụ cười nhẹ nhõm.
Ông lão gật đầu một cái, xong liền đi về hướng Vùng Đất Thánh.
Khi hai người lần nữa đứng trước đại điện, Thanh Thử nói, "Em đi xin một nén nhang."
Ánh mặt trời chiếu rọi cả tòa cung điện, chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy được hình bóng các tín đồ đang cúi đầu bái lạy.
Trình Mực Lăng nhìn cô.
Dưới ánh mặt trời, cô cúi đầu, nhắm mắt, vẻ mặt thành kính chuyên chú. Thanh Thử ngây người khoảng ba phút, đợi hương của cô cháy hết, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy anh.
Trong biển người mênh mông, bốn mắt nhìn nhau.
Thanh Thử cong khóe miệng.
"Lần trước không phải là em bảo không cầu xin thần linh sao?" Trình Mực Lăng đùa giỡn nói.
Thanh Thử lặng yên trong chốc lát, "Bây giờ không giống như thế."
Trình Mực Lăng buồn buồn nói, "Có cái gì không giống trước đây rồi sao?"
Cái gọi là biết rồi còn hỏi, chính là kiểu của Trình Mực Lăng.
Thanh Thử lườm anh, không để ý tới anh nữa.
Đại Chiêu Tự, năm đó Tùng Tán Kiền Bố vì tưởng niệm Văn Thành công chúa mà xây lên tòa cung điện này, tình yêu của bọn họ lưu truyền thiên cổ. Tòa cung điện thần thánh mà tràn đầy tình yêu này đối với một số người thì có ý nghĩa —— Trùng sinh.
Sao trước đây cô không phát hiện ra con người anh còn có bộ mặt này nhỉ?
Nhưng mà cô né tránh anh ngay từ đầu, làm sao mà cô hiểu được?
Hoa ngoài ruộng đã từ từ nở rộ, chuyến đi Tây Tạng này quả thật nhiều bất ngờ.
Lhasa thật sự là một nơi thần thánh.
"Sư huynh, chúng ta đi Đại Chiêu Tự một lần nữa nhé." Cô nhẹ giọng nói, âm thanh như nước nuối trên núi vậy.
Trong mắt Trình Mực Lăng lóe lên tia vui mừng, "Được."
Thanh Thử thở ra một hơi.
Buổi tối hôm đó, bọn họ nhận được tin tức, đã tìm thấy Trịnh Giai. Cô ấy đã được đưa vào bệnh viện, cuối cùng nỗi lo trong lòng Thanh Thử cũng được buông lỏng.
"Lúc được người ta tìm thấy, cô ấy đã rơi vào hôn mê." Trịnh Giai đã uống một lượng lớn thuốc ngủ. Trình Mực Lăng từng gặp Trịnh Giai một lần, không ngờ cô ấy lại có thể làm ra chuyện cực đoan như vậy.
Thanh Thử hơi nhăn mày, thở dài một tiếng, “Cô ấy rất ngốc.” Nói xong liền rơi vào trầm tư.
Trình Mực Lăng thấy cô suy nghĩ sâu xa rồi dần dần hoảng hốt, vẻ mặt anh cũng năng nề hơn. Anh có chút lo lắng, "Chờ khi quay lại Lhasa chúng mình đi thăm cô ấy nhé."
Thanh Thử chớp mắt mấy cái, "Được." Cô khôi phục vẻ mặt bình thường rất nhanh.
Trình Mực Lăng kìm lòng không được đưa tay vuốt ve sợi tóc của cô. Khi tay anh đụng phải sợi tóc cô thì Thanh Thử ngẩn ra. Mới đầu anh hơi cứng ngắc, ngay sau đó chậm rãi xoa nhẹ , sửa sang tóc cô lại một chút.
Tóc Thanh Thử đã dài tới eo, cô chưa bao giờ nhuộm tóc, tóc cô mềm mại bóng mượt. Nghiêng người sang, lọn tóc trong tay anh chảy xuống.
"Em nuôi mái tóc này bao lâu rồi?" Trình Mực Lăng hỏi.
Thanh Thử suy nghĩ một chút, rất lâu rồi, trong trí nhớ là từ giáng sinh năm lớp . "Lớp mười bắt đầu để, sau đó em chưa từng cắt." Mỗi lần đi hiệu làm tóc cô chỉ sửa một chút đuôi tóc. Bạn bè đều hâm mộ cô có chất tóc tốt vừa mềm.
"Sau khi trở về, em định sẽ cắt."
Trình Mực Lăng chớp mắt, như đang suy nghĩ cái gì, “Để như này rất đẹp."
Thanh Thử giật giật khóe miệng không nói gì.
Hai người ở khách sạn tận hưởng một ngày thoải mái, mệt mỏi của hai ngày vừa qua trong nháy mắt dường như đã biến mất hơn phân nửa.
Buổi tối Thanh Thử mở Laptop, lên QQ. Mới lên không bao lâu, thì có tin nhắn tới.
Chu Mật: Thanh Thử?
Thanh Thử: Tôi đây.
Chu Mật: A! Cuối cùng thì cô cũng xuất hiện! Có gặp được Trình tổng không?
Thanh Thử thoáng dừng một lát, mới trả lời: Chúng tôi tới đây để công tác .
Chu Mật gửi sang một khuôn mặt cười đểu: Tôi hiểu, cô không phải giải thích, tôi hiểu mà. Nếu là đi công tác, vậy phiền cô gửi bản thảo sang đây trong vòng một tuần nữa.
Thanh Thử: Một tuần thì e là không kịp, tôi bị thương.
Chu Mật: Đã xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng không?
Thanh Thử: Mắt cá chân bị trẹo.
Chu Mật: Này —— vẫn phải gửi bản thảo trong vòng một tuần.
Thanh Thử: Không có nhân tính.
Chu Mật: Chào, tôi hiện đang bận, không tiếp được, sau này sẽ liên lạc lại cho cô. Nhanh nhanh nộp bản thảo nhé! ! !
Thanh Thử lắc đầu một cái, mở file nhạc ra. Trong đó chỉ có mười bài hát, chẳng biết cô đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần rồi.
Từng có đàn em nói cô quá mức chấp nhất, khi đó cô không thấy thế chút nào. Cho tới bây giờ cô mới hiểu được, cô thật sự quá cố chấp.
Lúc Trình Mực Lăng sang tìm thì cô đang nghe một bài hát của Vương Lực Hoành:
"Anh không biết tại sao em phải rời bỏ anh
Em kiên trì đuổi theo anh, không nói gì chỉ khóc
Nước mắt em như những giọt mưa đang rơi tầm tã
Rơi vỡ trên mặt đất nhưng khắc dấu vào lòng anh
Anh không hiểu sao em quyết tuyệt đến thế!
Chỉ nhìn thấy anh mà không nhìn thấy không trung cao thẳm
Còn nhiều chuyện mà em chưa từng biết"
Đôi mắt Trình Mực Lăng hơi nặng nề, "Có muốn ra ngoài đi dạo không ——"
Thanh Thử hiển nhiên là sẵn lòng. Mặc dù đang ở Lâm Chi, cho đến bây giờ cô còn chưa đi chơi được chỗ nào."Được. Chờ em một chút." Khép laptop lại, cô tùy ý cầm áo khoác, "Đi thôi."
Ánh mắt Trình Mực Lăng nhìn nhìn cô, đưa tay cầm lấy chiếc khăn lụa đang vắt ở một bên, "Buổi tối sẽ hơi lạnh đấy." Anh rất tự nhiên mà đem chiếc khăn quàng lên cổ cô.
Ra đến đại sảnh khách sạn, Trình Mực Lăng đột nhiên hỏi, "Bài hát vửa rồi tên là gì?"
Thanh Thử đang là thưởng thức bức bích họa treo trên tường, "《 Chuyện người không biết 》, Vương Lực Hoành hát.
Trình Mực Lăng gật đầu một cái, đột nhiên không chút để ý nói một câu, "Lát nữa bạn anh, Lý Dục Bạch sẽ tới đây."
Thanh Thử vốn đang đi chậm rãi, nghe thấy cái tên đó, bèn dừng chân, vẻ mặt kinh ngạc.
Trình Mực Lăng cong khóe miệng, "Hiện tại anh ta rất tốt." Liếc cô một cái, quay đầu lại thấy Lý Dục Bạch thảnh thơi ngồi trên ghế sa lon trong đại sảnh, đối diện câu ta là một vị mỹ nữ, Trình Mực Lăng lạnh nhạt nói, "Gặp cậu ta thì không cần phí công ăn mặc làm gì."
Thanh Thử lúng túng, cô thật sự không hề chú ý ăn mặc.
Lý Dục Bạch không nhìn thấy bọn họ, đang mải nói gì đó với người đẹp đối diện. Mỹ nữ quay sang nhìn bọn họ, Lý Dục Bạch đứng dậy nói lời từ biệt với mỹ nữ.
Lý Dục Bạch lững thững đi tới trước mặt bọn họ, "Xin chào, nghe đại danh đã lâu." Lý Dục Bạch giảo hoạt cười, anh ta vươn tay về phía Thanh Thử.
Thanh Thử vươn tay, "Xin chào, tác phẩm tôi từng xem ——"
Lý Dục Bạch nhíu mày, không có buông tay cô, "Có cảm tưởng gì?"
Thanh Thử khẽ mỉm cười, "Tôi là kẻ ngoại đạo, không nhận ra gì cả. Có điều, tác phẩm của anh luôn có thể làm cho người ta lạc vào thế giới cảm giác kỳ lạ."
Lý Dục Bạch cười, ánh mắt nhìn lướt qua người đang đứng một bên, nhìn đến mức làm anh nhăn chân mày, lúc này anh ta mới không nhanh không chậm buông tay Thanh Thử ra. Nhưng hình như anh ta không hề muốn thôi khiêu chiến Trình Mực Lăng, "Thanh Thử, ngón tay của cô mảnh khảnh tinh tế, rất thích hợp để đàn piano."
Thanh Thử nhìn tay mình một chút, "Khi còn bé từng học một thời gian, sau đó vì không có kiên nhẫn nên đã bỏ."
"Trình tổng của cô đàn piano hay vô cùng, khi nào có thể thì nhờ cậu ấy dạy cho. Tôi nghĩ câu ấy rất sẵn lòng, phải không?"
"Được rồi, đi thôi. Không phải em vẫn hò hét kêu đói sao?" Trình Mực Lăng mở miệng.
Lý Dục Bạch nháy mắt mấy cái với Thanh Thử.
Bóng đêm yên tĩnh, không khí trong lành, ánh đèn đường ấm áp. Thị trấn là một trấn nhỏ rất xinh đẹp, rất ít người, đúng là một cõi cực lạc. Khó trách có du khách không ngại xa vạn dặm cũng muốn tới đây.
Ba người chậm rãi đi đến quán ăn được Lý Dục Bạch cực lực đề cử.
Lý Dục Bạch gọi món ăn, "Gà thạch oa là món nhất định phải nếm thử. Có muốn gọi thịt bò không?"
"Cô ấy ăn chay, cậu cứ gọi tùy ý đi." Trình Mực Lăng nói.
Lý Dục nhìn nhìn Thanh Thử, "Thật là đáng tiếc, bao nhiêu món ăn ngon cô đều bỏ qua."
Đang là giữa hè, hai người đàn ông bèn gọi bia.
Lý Dục Bạch rót cho cả Thanh Thử, Trình Mực Lăng nhăn mày. Lý Dục Bạch ngừng tay, "Thanh Thử không uống sao?"
Thanh Thử giơ cốc ra, "Không uống thì không nể mặt đại sư quá."
Lý Dục Bạch lấy đũa gõ bát, "Tôi nói thật chứ người nào đó lo lắng nhiều quá đi."
Ánh mắt Trình Mực Lăng nhìn về phía anh ta, “Chuyên đề về Châu Phi tháng sau của"《 Đồ Trung 》 thế nào rồi?"
Lý Dục Bạch tức giận nhìn anh, "Đồ nhà tư bản vạn ác."
Thanh Thử giật giật khóe miệng.
Lý Dục Bạch từng đi qua rất nhiều nơi, bèn kể rất nhiều chuyện du lịch lý thú với Thanh Thử. Một bữa cơm, hai người đã nảy sinh tình bạn. Thậm chí Lý Dục Bạch có loại tiếc nuối chỉ hận không gặp nhau sớm hơn."Chúng ta mà quen biết sớm hơn thì tốt quá, bao nhiêu nơi, tôi đều đi một mình. Thanh Thử, lần tới cô định đi đâu, nhớ nói với tôi!"
Trình Mực Lăng ho khan một cái.
Lý Dục Bạch buồn bã nói, "Đoán chừng không có cơ hội rồi."
Một bữa cơm này ăn rất vui vẻ. Thanh Thử uống hai chai bia, khiến Lý Dục Bạch kinh ngạc không thôi, thật là không ngờ được.
Nói tới lúc cuối, Thanh Thử đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.”Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh?"
Lý Dục Bạch dáng vẻ nhàn tản tựa vào ghế, "Cứ hỏi đi, tôi sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó)." Theo ý anh ta, chắc là vấn đề về phương diện chụp ảnh.
"Tên của anh, bắt nguồn từ Lý Bạch à?" Thanh Thử nhớ Chu Mật luôn rất hiếu kỳ chuyện này.
Khóe miệng Trình Mực Lăng đột nhiên cong lên một nụ cười.
Lý Dục Bạch sững sờ một lát, "Không liên quan gì, chỉ đơn giản là một cái tên thôi."
"Thế sao." Thanh Thử nói, "Tôi nhớ tên gốc của Lý Bích Hoa là Lý Bạch."
"Cô cũng thích bà ấy?" Lý Dục Bạch hỏi ngược lại.
Thanh Thử gật đầu một cái.
Lý Dục Bạch tỏ ra hơi mất tự nhiên.
"Tiểu Bạch, ăn no chưa?" Trình Mực Lăng đột nhiên hỏi.
Thanh Thử nhịn không được, bật cười.
Tiểu Bạch ——
Đường đường là một đại nhiếp ảnh gia mà lại có nhũ danh (Tên thường gọi) là Tiểu Bạch. Lúc trở về, Lý Dục Bạch không tiếp tục đồng hành với hai người.
Thanh Thử cảm thấy mới vừa rồi bật cười thì hơi không nên, liền nói với Trình Mực Lăng, "Chúng ta nên về cùng anh ta thì hơn. Trấn ít người, một mình anh ta đi về có thể không an toàn lắm đâu."
"Không cần đâu!" Trình Mực Lăng nghiêm nghị cự tuyệt, "Đèn đường đủ sáng rồi."
Ngụ ý, không cần thêm một cái bóng đèn nữa quấy rầy.
Thanh Thử quyết định vẫn làm người đồng hành yên lặng.
"Thanh Thử ——"
"Ừ."
"Em có gì muốn biết thì cứ hỏi anh đi?"
Thanh Thử cảm thấy bây giờ cô không hỏi gì thì mới là an toàn nhất.
"Thật ra thì tên của Tiểu Bạch thật sự có liên quan với Lý Bạch, mẹ cậu ta là fan sách của Lý Bạch , cộng thêm việc lúc sinh ra cậu ấy rất trắng nữa."
Thanh Thử cố nín ý cười trên khóe môi, "Nhưng làn da của anh ta——" Thanh Thử bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ tới một ngôi sao.
"Lúc mười tám tuổi cậu ta đi biển phơi nắng mới thành ra như bây giờ, tuy nhiên thì cậu ta vẫn luôn cho rằng mình rất đẹp trai." Vừa dứt lời, điện thoại của Trình Mực Lăng réo.
Lý Dục Bạch gọi tới, "Này, đừng có nói với người kia nhà cậu nhá."
Trình Mực Lăng hiển nhiên rất là hài lòng với bốn chữ này, giọng nói cũng nhu hòa rất nhiều, "Biết rồi."
Lý Dục Bạch ừ một tiếng, "Lúc về tớ sẽ không đi cùng bọn cậu."
Trình Mực Lăng thật là hài lòng, "Lúc trước cậu muốn có một kỳ nghỉ đúng không nhỉ? Cậu tự sắp xếp đi nhé."
Lý Dục Bạch chắt lưỡi, "Có người nào đó ở đấy có khác, càng lúc càng dễ nói chuyện."
"Tiểu Bạch ——" Trình Mực Lăng gắt.
"Hẹn gặp lại." Lý Dục Bạch nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, hai người tiếp tục đi về phía trước. Thanh Thử đắm chìm trong trong mạch suy nghĩ của mình, cho đến bây giờ cô vẫn có chút không thể thích ứng.
"Sau khi trở về, trở về tòa soạn làm nhé." Dưới ánh trăng sáng tỏ, anh khẽ vểnh khóe miệng.
Thanh Thử có hơi không theo kịp tiết tấu của anh, đang là do dự, đã nghe anh nói tiếp, "Thiếu chút nữa thì khuôn mặt anh đã bị hủy."
Là lỗi của cô a!
Có trở về hay không?