Trung tuần tháng bảy, ngày đại thọ ông cụ Trình gia, rượu ngon nhất ở thành phố C bày đầy mấy bàn. Ông cụ năm nay 79 tuổi, thân thể quắc thước. Nhà họ Trình thân bằng hảo hữu đều đến chúc mừng, khung cảnh náo nhiệt.
Phùng Tố mặc một bộ váy màu xanh lá cây, thêm áo choàng màu hồng cánh sen, bà vừa thoát thân khỏi đám thân hữu bên kia, vừa gọi điện thoại cho Trình Mực Lăng, "Mực Lăng, con đang ở đâu vậy?"
Hôm nay tự dưng lại tắc đường, Trình Mực Lăng hơi nhức đầu, "Mẹ, con sắp tới rồi."
"Tốt, đi đường cẩn thận." Phùng Tố tắt máy, quay người lại, liền thấy Trình Mực Dương đi tới.
"Bác dâu cả——" Trình Mực Dương mở miệng, "Mực Lăng còn chưa tới sao?"
Phùng Tố nhìn đứa cháu này, không phân cao thấp về ngoại hình với con mình, khắp mọi mặt sàn sàn nhau.”Đang bị tắc đường."
Trình Mực Dương gật đầu một cái, "Ông nội mới vừa hỏi, cháu đi nói với ông một chút, để lão nhân gia khỏi lo lắng."
Trình Mực Dương vừa đi, chị gái Phùng Tố đã tới, “Chị nghe nói gần đây Mực Dương làm rất tốt."
Phùng Tố nhếch khóe miệng, "Đúng vậy, Mực Dương vẫn rất xuất sắc."
"Em hãy mau khuyên nhủ Mực Lăng đi, cái tòa soạn đó đâu có chỗ nào cần nó phải tự mình làm? Lần này nó đi, Mực Dương liền lung lạc lớp già, về sau nó ——"
"Thôi mà chị, đều là người một nhà, Mực Dương có năng lực, chúng ta làm trưởng bối cũng nên vui mừng, vào chỗ ngồi thôi." Phùng Tố dùng mấy câu nói đã chặn được chị gái mình.
Trình Mực Lăng đến ngay trước lúc khai tiệc."Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ. Cái này là nhờ bạn cháu, mong là ông thích."
Ông cụ từ từ mở bức họa ra, "Được được, bức《 Bằng Trình Vạn Lý 》 (bay xa vạn dặm) này chính là sự kỳ vọng của ông đối với các cháu."
Trình Mực Dương ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói, "Tiểu tử ngươi lấy được từ chỗ nào đấy?"
Trình Mực Lăng cười khẽ, "Trùng hơp sao một người bạn của em là cháu Tiền tiên sinh, nên đã mời ông ấy vẽ lại lần nữa."
Hai cô con dâu nhà họ Trình đều tự thân tự lực, thọ yến khiêm tốn nhưng lại không mất thể diện.
Trình Mực Lăng cùng Trình Mực Dương nâng chén cộng ẩm.
"Chuẩn bị khi nào thì trở lại giúp anh đây?" Trình Mực Dương mở miệng.
"Anh, đâu có chỗ nào anh cần em giúp chứ, doanh thu của công ty hiện tại so với tháng trước cao hơn tới hai phần." Trình Mực Lăng vẻ mặt nhàn nhạt.
Trình Mực Dương cười cười, "Tòa soạn bên kia có cần giúp gì thì cứ nói, em trở lại sớm chút đi."
Ấn bản của tòa soạn Trình thị chỉ là một phần của bộ phận làm PR của Trình thị, mấy năm này, Trình thị đã sớm tính toán giải tán tòa soạn, nhưng không ngờ Thái Tử Gia của Trình thị đột nhiên nhảy dù vào, làm cho bên ngoài ngã bể cả mắt kiếng.
Sau khi thọ yến kết thúc, Trình Mực Lăng cùng cha mẹ tiễn khách. Sau đó anh lái xe cùng trở về với cha mẹ.
Vừa về đến nhà, Phùng Tố nghiêm giọng nói, "Mực Lăng, chúng ta nói chuyện một tý."
Trình Mực Lăng nhìn ba Trình một chút, mặt ba Trình không biến sắc.
"Tòa soạn thế nào rồi?" Phùng Tố hỏi.
"Tốt ạ." Trình Mực Lăng trả lời.
"Vậy thì tốt, tuần sau con phải về." Phùng Tố gằn từng chữ nói, giọng không có chút thương lượng nào.
"Mẹ, tòa soạn vừa mới bắt đầu, mà anh cũng xử lý công ty rất tốt, bây giờ con trở về thì người ngoài sẽ nói thế nào?"
Phùng Tố trong lòng vừa động, "Người ngoài có thể nói thế nào? Con được một nửa Trình thị, Mực Lăng, mẹ mặc kệ con muốn làm gì thì cũng đủ rồi, mau trở về đi."
Mười ngón tay Trình Mực Lăng xoay vòng vòng, "Yên tâm, ông nội còn mà." Một câu nói làm Phùng Tố lặng yên."Thật không biết con đang nghĩ cái gì nữa? Con cũng nên quyết định đi."
Trình Mực Lăng đưa tay lên vuốt trán, biết mẹ anh lại bắt đầu những lời lẽ nhàm chán rồi.
Ba Trình lấy một lý do, nói mình buổi tối uống rượu nhức đầu, liền vào phòng nghỉ ngơi.
Phùng Tố nói liên tiếp mười phút, nói từ bạn học nam nữ của bà cho đến hàng xóm chung quanh, "Mực Lăng, con có nghe không đấy, chủ nhật này mẹ mặc kệ con bận chuyện gì, con cũng phải ra mặt cho mẹ, nếu không con đừng hòng đi tòa soạn nữa."
"Đã biết, mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Chiêu này của Phùng Tố là lùi để mưu việc khác, “Không trở về công ty cũng được, vậy thì đi xem mắt cho mẹ đi.” Phùng Tố mới vừa đi mấy bước, "Con hết ho khan chưa? Thuốc con lấy hôm đó uống hết rồi chứ?"
Trình Mực Lăng ừ một tiếng, "Tốt lắm ạ."
Chủ nhật.
Thanh Thử và Tôn Viêm Viêm hẹn nhau đi ra ngoài ăn cơm. Thanh Thử muốn mua một đôi giày thể thao mới, đợi hai người mua xong đồ của mình thì đã là 2 giờ chiều rồi.
Thanh Thử lôi Tôn Viêm Viêm vào một tiệm cơm Tây.
Tôn Viêm Viêm đi dạo bằng giày cao gót 7cm cho tới trưa mà vẫn bước đi như bay.
Hai người ngồi xuống.
"Thanh Thử, cậu không phải là nhà lữ hành phóng khoáng lạc quan ư, sao thể lực còn kém hơn tớ vậy, mới đi chưa lâu mà."
Thanh Thử uống một ngụm nước, "Sao mà giống nhau được? Đi dạo phố so với đi du lịch thì mệt mỏi hơn nhiều."
Tôn Viêm Viêm cười to, "Cậu có phải con gái không đấy?" Cô ấy thở ra một hơi, "Thanh Thử, tớ cảm thấy, cậu nên kiếm đàn ông rồi nói chuyện yêu đương một chút đi."
Thanh Thử đang cầm cái ly, nước trong suốt nhẹ nhàng lắc lư, cô không nói gì.
"Cậu xem cậu đi, tốt nghiệp không đi tìm việc, cũng không tìm bạn trai, ba mẹ cậu không phàn nàn cậu sao?" Tôn Viêm Viêm cảm khái nói, "Cậu thế này là bất hiếu."
Thanh Thử run run khóe miệng, "Cũng đâu thể miễn cưỡng mình."
Tôn Viêm Viêm hừ một tiếng, "Thật không biết cậu thích kiểu đàn ông nào nữa."
Nhân viên phục vụ đi tới. Thanh Thử không nhìn thực đơn, "Một phần mỳ Ý, nước chanh."
Tôn Viêm Viêm nghe xong ánh mắt chuyển một cái, cầm lấy thực đơn, chỉ chỉ mấy món chính.
"Cậu đói lắm à?" Thanh Thử hỏi.
Tôn Viêm Viêm đưa danh sách món ăn cho nhân viên phục vụ, "Mỳ Ý và nước chanh thì không cần nữa."
Nhân viên phục vụ nhìn Thanh Thử một chút.
Tôn Viêm Viêm nói, "Nghe tớ đi."
"Theo cô ấy đi." Thanh Thử cười cười với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ nhận đơn xong liền rời đi.
Một tay Tôn Viêm Viêm nâng má, "Thanh Thử, cậu thật không có tinh thần gì cả, lần nào đến đây cậu cũng gọi hai thứ này, đổi một loại khác đi biết đâu cậu sẽ thích."
Thanh Thử cười cười không phủ nhận , "Có lẽ thế chăng."
Tôn Viêm Viêm híp mắt, ánh mắt đột nhiên liền rơi vào một bàn ở phía trước.
Thanh Thử thuận thế quay đầu nhìn sang.
"Người này, tốc độ đổi khẩu vị cũng nhanh thật." Tôn Viêm Viêm buồn bã nói.
Trình Mực Măng hờ hững trò chuyện với cô gái đối diện. Cô gái đó gầy gầy xinh đẹp, phong cách trác nhã, chỉ mặc một bộ quần áo dài ngồi ở đàng kia thôi cũng đẹp đẽ động lòng người.
Ấn tượng đầu tiên của cô gái đối với Trình Mực Lăng cực tốt.
Thanh Thử đi vệ sinh thì nghe được một chất giọng rất dễ nghe.
"Thật là một Cực Phẩm Nhân Gian, nói năng lịch sự, phong cách lỗi lạc, tớ bắt đầu tin tưởng chuyện xem mắt này rồi đấy. Nói cho cậu biết, tớ nhất định phải nắm thật chặt cơ hội này."
Thanh Thử nghiêng đầu nhìn cô gái một cái, khóe miệng cười cười.
Cô gái cho cô một mắt ánh mắt thân thiện, ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, cô gái lại cúi đầu rửa tay.
Thanh Thử trở lại chỗ ngồi, thấy Tôn Viêm Viêm cũng xong xuôi rồi, "Về đi."
Tôn Viêm Viêm nhìn cô, "Nhanh thế?" Ánh mắt của cô ấy còn nhìn về phía Trình Mực Lăng ở bàn bên kia, "Thanh Thử, cậu nói xem liệu bọn họ có thành hay không?"
Thanh Thử đưa tay nhấn chuông, không có quá nhiều hứng thú với vấn đề này. "Không rõ ràng lắm."
Nhân viên phục vụ tới thu tiền.
"Đi thôi." Thanh Thử cầm đồ rồi đứng lên.
Tôn Viêm Viêm nhún nhún vai, nhẹ nhàng lầm bầm một câu, "Tớ cứ cho là các cậu sẽ dây dưa với nhau cơ."
Thứ hai.
Tinh thần mọi người trong văn phòng đều hơi suy sụp. Đi họp, Trình Mực Lăng ngồi ở ngay phía trước phòng làm việc, anh nói không nhiều. Chu Mật nhất nhất báo cáo lại lượng phát hành của kỳ tạp chí đầu tiên, cùng với kết quả khảo sát thị trường.
Thành tích của kỳ "《 Đồ Trung 》đầu tiên không tệ, mọi người vất vả rồi."
"Lão đại, vậy có khen thưởng thêm không?" Có người đề nghị.
"Các bạn có đề nghị gì hay có thể nói với Chu Mật."
"Lão đại vạn tuế."
Cuộc họp kết thúc, Trình Mực Lăng rời đi trước. Mọi người liền thảo luận, sau cùng quyết định là thứ bảy đi nướng thịt dã ngoại, thuận tiện có hai ngày vui chơi.
"Có thể mang theo người thân đấy." Không biết người nào hô một câu.
Chu Mật quay lại báo cáo với Trình Mực Lăng.
Trình Mực Lăng suy nghĩ một chút, "Đông Sơn không tệ."
Ánh mắt Chu Mật nháy nháy, "Lão đại, đến nhà của anh hử?"
Trình Mực Lăng run run khóe miệng, "Để mọi người thả lỏng một chút."
Chu Mật nói tin tức cho mọi người thì tất cả mọi người kích động khác thường. Thanh Thử còn đang nhìn bản thảo.
"Thanh Thử, em thì sao? Có đi hay không?"
Thanh Thử vừa ngẩng đầu, ba chữ "Em không đi" đã ở trong cổ họng, thấy mọi người hưng phấn chờ đợi, cô lại mỉm cười, "Em không biết chỗ đó."
Chu Mật nở nụ cười giảo hoạt, "Không phải là cô và lão đại là lầu trên lầu dưới sao, để lão đại chở cô đi cho tiện."
Khóe mắt Thanh Thử giựt giựt, "Không dám."
Mấy ngày liên tiếp, Thanh Thử đều về rất muộn.
Buổi chiều thứ sáu, Trình Mực Lăng tìm cô.
Thanh Thử khẽ cau mày, "Lão đại có nói là tìm em có chuyện gì không?"
"Không có, có thể là chuyện bản thảo thôi."
Thanh Thử đến phòng làm việc của anh. Trình Mực Lăng ngẩng đầu lên.
"Sư huynh, tìm em có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Trình Mực Lăng rơi vào trên người cô, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng rực rỡ, Thanh Thử đứng chỗ đó có hơi chói mắt."Thanh Thử, vừa nãy Lý Hạo nói em không định ký hợp đồng với công ty." Con mắt sắc sảo của anh chợt trở nên rất sâu.
Trong lúc nhất thời Thanh Thử nhìn anh không rời mắt, "Sư huynh, nhà em không ở đây, có thể sau này em sẽ trở về quê nhà."
Trình Mực Lăng ngưng mắt nhìn vào con ngươi của cô, anh phát hiện, đáy mắt của Thanh Thử phiếm màu xanh dương nhạt, "Vậy sao." Anh nhẹ nhàng nỉ non một câu, như đang thắc mắc, cũng không hỏi thêm gì nữa."Chúng ta nói chuyện một chút. Lý Hạo rất muốn em ở lại tòa soạn bọn anh."
Thanh Thử hiểu ra, "Sư huynh, em không tính ký hợp đồng nhưng sau này em nhất định ưu tiên gửi bản thảo cho 《 Đồ Trung 》mà."
Lông mày Trình Mực Lăng nhướn lên, "Em nói gì cơ?"
Thanh Thử ngẩn người, cảm giác mình dường như rơi vào một cái bẫy.
"Cũng tốt, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài." Trình Mực Lăng nói lạnh nhạt.
Thanh Thử trừng mắt nhìn, lời nói này không sai, nhưng tổng thể thì hơi có chỗ không đúng.
"Tám giờ sáng ngày mai anh đợi em dưới lầu nhé."
Cô đã không nói lời cự tuyệt.
Thanh Thử vừa đi vừa suy nghĩ, vẫn nên tìm cơ hội hỏi Trình Mực Lăng một chút, nếu không, với sự hiểu biết của cô về Tôn Viêm Viêm, Tôn Viêm Viêm rất có thể sẽ gửi quà đến công ty thật. Cô có thể tưởng tượng ra tình huống đó, hẳn là sẽ thê thảm không nỡ nhìn.
Kỳ xuất bản đầu tiên của《 Đồ Trung 》 tung ra thị trường, nhận được phản hồi rất tốt. Khi đó Thanh Thử đã tới tòa soạn được hơn nửa tháng.
Tháng bảy thành phố C nóng như lò lửa, vậy mà phòng làm việc lại lạnh lẽo như những ngày tháng ba, còn có hai, ba người cảm mạo ho khan. Thanh Thử vẫn tự xưng là thể trạng khỏe mạnh, giờ đây cũng sa sút đi.
"Thanh Thử, lần khảo sát tới cô về nhà nghỉ ngơi đi, tôi đến tiệm sách khảo sát một mình cũng được." Chu Mật nói.
Thanh Thử mặc một chiếc áo len mỏng khá dài có màu hồng đào làm nổi bật làn da trắng như tuyết, "Tôi không sao, uống nhiều nước một chút là ổn thôi." Vừa nói xong đã hắt xì.
"Vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi, cô mà muốn đi Tây Tạng, thì phải nhanh chóng hồi phục cơ thể, nếu không làm trễ nải chuyến đi thì không đáng chút nào." Chu Mật lo âu nói. Một lát sau, cô lẩm bẩm thì thầm, "Chẳng biết máy điều hòa không khí có vấn đề gì nữa, sao làm lạnh lại tốt quá như vậy."
Thanh Thử khịt khịt cái mũi, lúc này Trình Mực Lăng cùng một người đàn ông đi qua bọn họ, cô liếc nhìn một cái rồi tiếp tục sửa bản thảo.
"Ơ, đấy không phải là Lý Dục Bạch sao?" Chu Mật không giấu nổi kích động.
"Ai cơ?"
"Đến anh ta mà cô cũng không biết?!" Chu Mật nhìn cô cứ như đang nhìn một thứ sinh vật lạ ngoài hành tinh, "Lý Dục Bạch, năm ngoái đội 《 Sinh 》 của anh ta đã đạt được giải thưởng lớn ở kỳ thi Olympic." Ánh mắt Chu Mật thẳng tắp đuổi theo.
Thanh Thử bình tĩnh nói, "Xem ra tòa soạn sắp có dự định mới." Mời vị này tới, chắc chắn không chỉ đơn giản là làm khách.
Chu Mật vốn không hề nghe vào tai, "Không biết có thể xin Lý Dục Bạch ký tên không nhỉ?"
Thanh Thử run run khóe miệng.
Lý Dục Bạch ngồi đối diện Trình Mực Lăng, "Bưu kiện cậu gửi tớ đều đã xem, tớ cảm thấy cũng không tệ. Cơ mà, tại sao lại đột nhiên thay đổi định hướng thế?"
Trình Mực Lăng chớp chớp mắt, "Cậu không cảm thấy so với định hướng lúc đầu thì Tây Tạng càng có triển vọng hơn à?"
"Không cảm thấy." Lý Dục Bạch thoải mái nói thẳng.
Khóe miệng Trình Mực Lăng giật một phát, đầu ngón tay gõ mặt bàn một cái."Đối với tớ mà nói nơi đó có ý nghĩa đặc biệt. Chờ chút —— tớ gọi điện thoại."
"Tìm một thợ sửa máy điều hòa không khí đến đây, nhanh nhé."
Lý Dục Bạch hơi có suy nghĩ nhìn phía trước chỗ anh ta, "Máy điều hòa không khí có vấn đề à?"
Trình Mực Lăng không trả lời, "Tháng tám tớ cũng sẽ đi Tây Tạng."
“Cậu không đùa chứ? Thật sự định chắp tay dâng Trình thị cho anh cậu?" Lý Dục Bạch lấy làm thú vị thú vị nói.
Trình Mực Lăng cười cười, lười biếng nghiêng cơ thể về phía sau tựa vào ghế, "Cậu hiểu tớ mà, nếu tớ nắm quyền, 《 Đồ Trung 》 vẫn sẽ được duy trì."
Ngày hôm sau, máy điều hòa không khí trong phòng làm việc đã hoạt động rất vừa vặn.
"Chẳng lẽ nó tự điều chỉnh?"
"Sao không nói là có người ngoài hành tinh tới sửa?" Đồng nghiệp B hiển nhiên đã biết đáp án, " Lúc tan tầm ngày hôm qua có thợ đến sửa mà."
Hôm nay Thanh Thử mang theo một cái áo khoác dày, giờ không có đất dùng rồi.
Đi đến phòng nước thì thấy có hai đồng nghiệp đang nói chuyện.
"Tôi nghe nói thợ sửa điều hòa không khí là do Trình tổng gọi tới."
"Tôi tới đúng chỗ quá đi mất, có ông chủ quan tâm cấp dưới như vậy, nhất định tôi sẽ cúc cung tận tụy!"
Thanh Thử pha xong một ly trà trở lại bàn làm việc, hơi lạnh từ máy điều hòa không khí chầm chậm phả ra, da thịt chìm trong sự mát mẻ thư thái. Cô cầm phim mẫu đã sửa xong đi về phía phòng làm việc của Trình Mực Lăng.
Giơ tay lên gõ cửa.
"Vào đi."
Cô đẩy cửa đi vào."Sư huynh, chủ đề kỳ sau, anh xem một chút——"
Trình Mực Lăng nhận lấy, nhanh chóng nhìn lướt qua, thu hồi ánh mắt rất nhanh rồi ngẩng đầu nhìn cô, "Kế hoạch đi Tây Tạng thế nào rồi?"
Thanh Thử không nghĩ tới anh sẽ hỏi cô vấn đề này, " Thứ gì thấy cần chuẩn bị thì đều đã chuẩn bị rồi."
Ánh mắt Trình Mực Lăng nhàn nhạt mềm mại, "Bản thảo có vấn đề thì anh sẽ tìm em sau."
Thanh Thử vẫn không nhúc nhích, "Sư huynh, Viêm Viêm vì cảm tạ anh đã cứu cô ấy, muốn mời anh ăn bữa cơm ——" Cô nói chậm rãi, "Nếu anh không có thời gian thì em sẽ nói lại với cô ấy."
Trình Mực Lăng vẫn nhìn cô, ánh mắt đang hời hợt chợt tối đi, "Anh có thời gian. Thanh Thử, anh không phải kẻ cuồng công việc."
"Sư huynh, em không có ý đó." Thanh Thử cũng không biết nên nói gì, có lẽ là hai ngày nay cảm, đầu não cô cũng hơi mơ hồ.
Trình Mực Lăng thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, "Còn chưa khỏi cảm sao?"
Thanh Thử đưa tay lên vuốt vuốt chóp mũi, "Cũng tạm. Sư huynh, em sẽ nói lại với Viêm Viêm, định xong thời gian sẽ lại liên lạc với anh nhé. Em đi ra ngoài trước."
Cô xoay người đi tới cửa, giọng nói của Trình Mực Lăng vọng vào tai cô, “Mấy ngày nay mẹ anh cũng đang bị ho khan, bà biết một phương thuốc cổ truyền, ngày mai sau khi về nhà anh sẽ lấy cho em."
"Sư huynh, không cần đâu. Phiền toái lắm." Nghe lời của anh, cô xoay người lại.
Sắc mặt Trình Mực Lăng không thay đổi, "Thuận tay mà, không có gì đâu." Lời nói dịu dàng, thái độ lại kiên trì không thay đổi.
Thanh Thử không nói gì nữa, "Vậy thì cám ơn sư huynh." Cách nhau vài mét nhưng ngược sáng nên cô gần như không thấy rõ vẻ mặt anh.
Mặt mày Trình Mực Lăng giãn hẳn ra.
Thanh Thử không phải người thành phố C, ban đầu khi cô tới thành phố C, để tiện cho cuộc sống của cô, người trong nhà liền mua phòng ốc tại thành phố này. Tôn Viêm Viêm là người thành phố C, lúc đi học đại học, bèn dọn ra ngoài ở một mình, lý do chính là để tránh bị cha mẹ càu nhàu.
Hai người quen biết do chú chó mà Tôn Viêm Viêm nuôi từng cắn Thanh Thử. Tôn Viêm Viêm nhiều lần mang quà tới cửa tạ lỗi. Dĩ nhiên lúc ban đầu, Thanh Thử đối với cô ấy - như Tôn Viêm Viêm nói - thật sự là quá khách khí.
Sau lại biết người kia cũng ở một mình, dần dần hai người trao đổi nhiều hơn.
Sau khi sống lại, gần đây Tôn Viêm Viêm quả thật rất thoải mái, mỗi ngày không phải mua đồ cũng đều là mua đồ, còn dốc lòng nghiên cứu xem nên biểu đạt lòng biết ơn với Trình Mực Lăng như thế nào.
Cuối cùng hào phóng bao một phòng riêng, còn mang theo cờ thưởng nhỏ của cô ấy nữa.
Thanh Thử nhìn không nổi, "Viêm Viêm, nhất định phải đưa cờ thưởng sao?"
Tôn Viêm Viêm không cảm thấy có vấn đề gì cả, "Sao hả? Cậu ghét bỏ?"
Thanh Thử đưa tay lên vuốt ve khóe mắt, im lặng.
Trình Mực Lăng rất đúng giờ. Hôm nay anh mặc đồ rất thoải mái, tuấn tú nho nhã.
"Chào ân nhân!" Tôn Viêm Viêm vươn tay.
Thanh Thử rõ ràng thấy khóe mắt Trình Mực Lăng lóe một cái vì kinh ngạc, cô nín cười.
Trình Mực Lăng bắt tay cô ấy, "Không dám!"
Tôn Viêm Viêm chào hỏi, "Ngồi đi, Thanh Thử sẽ pha trà."
Thanh Thử ngoan ngoãn đi làm.
Tôn Viêm Viêm nuốt nước miếng một cái, nói một chuỗi lời cảm tạ phát ra từ tim phổi. Thanh Thử yên lặng uống trà, không nỡ nhìn cái cảnh này.
Trình Mực Lăng coi như trấn định, bất động thanh sắc, an tĩnh uống trà."Viêm Viêm, là hàng xóm với nhau, cô đừng quá để ý, nên vậy mà."
Tôn Viêm Viêm ngẩng đầu lên, "Trình đại ca ——" Cô ấy thay đổi thật rất nhanh, "Là anh đã cứu em, lòng biết ơn nơi chót miệng đã không thể diễn đạt hết tâm tình của em, ngày đó em rất hồ đồ. Mấy ngày nay em một mực nghĩ thế nào biểu đạt lòng biết ơn của mình——"
"Không cần không cần ——"
"Cần chứ cần chứ!" Tôn Viêm Viêm bình tĩnh nói, "Chỉ là lấy thân báo đáp thì em không thể."
Tay Thanh Thử khẽ run, ly nước sóng vài giọt ra ngoài, cô dùng dư quang nhìn lướt qua Trình Mực Lăng, anh cũng đang nhìn về phía cô, mặt mày Thanh Thử chuyển một cái, "Uống trà ——"
"Trình đại ca, về sau có gì cần em xin cứ việc sai bảo." Tôn Viêm Viêm hào khí nói, "Chúng ta về sau đều là người mình."
Tâm tình Trình Mực Lăng rất tốt, nâng chén, "Vì cuộc sống mới của cô, tôi mời cô."
"Trình đại ca, chúng ta đều là người mình rồi, về sau có thể mang bạn gái của anh đến tụ tập cùng nhau."
Trình Mực Lăng nhẹ giọng hỏi, "Bạn gái?"
"Đúng vậy, nếu bạn gái của anh thích đi dạo phố, em có thể đi cùng."
"Trước mắt tôi vẫn còn là người cô đơn." Anh nói có thâm ý khác.
Tôn Viêm Viêm a một tiếng, "Thanh Thử nói vậy mà."
Đáy mắt Trình Mực Lăng nổi lên cái gì đó, "Ừmh, vậy sao, Thanh Thử, tin tức của em không phải thật đâu. Giờ anh chính miệng nói cho em biết, trước mắt, anh còn cô đơn."
Thanh Thử quýnh lên, ấy là vì cô nghĩ nói như thế thì Tôn Viêm Viêm sẽ bỏ đi những ý niệm bậy bạ trong đầu."Sư huynh, em nghe nhầm rồi."
"Liên quan đến chuyện lớn cả đời anh, đừng có cả tin lời đồn." Vẻ mặt Trình Mực Lăng ôn hòa ngưng mắt nhìn cô, trầm ngâm chốc lát, nói từng chữ từng chữ, tiếng nói vừa dứt, anh khẽ mỉm cười.
Tôn Viêm Viêm hoảng hốt mấy giây, gật đầu liên tục, "Thanh Thử, từ lúc nào mà cậu cũng tin loại tin tức không thật này."
Thanh Thử: . . . . . . Cô sai lầm rồi.
Một bữa cơm sung sướng vô cùng.
Thanh Thử yên lặng nghe hai người nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng nói một đôi lời, hoàn cảnh cũng không đến nỗi lúng túng.
"Trình đại ca, anh ăn đi, đừng khách khí."
Trình Mực Lăng gật đầu.
"Trình đại ca, anh thích món ăn có khẩu vị như thế nào?"
Trình Mực Lăng suy nghĩ một chút, "Món mặn."
"Đó, động vật ăn thịt." Tôn Viêm Viêm cười nói, "Thanh Thử ăn chay, Trình đại ca, anh và Thanh Thử ăn cơm cùng nhau thì vừa đúng, một chuyên ăn thịt, một chuyên ăn chay, phối hợp hoàn mỹ luôn."
Chân Thanh Thử đá đá cô ấy dưới gầm bàn.
Tôn Viêm Viêm quay đầu lại nhìn cô một cái, "Tớ nói đâu có sai."
"Ăn đùi gà đi!" Thanh Thử gắp cho cô ấy.
Tôn Viêm Viêm cuối cùng cũng không nói nữa.
Tầm mắt Trình Mực Lăng dừng trên người cô một lát.
Rốt cuộc thì Tôn Viêm Viêm mời bữa cơm này không thành công bởi đây là một trong các tài sản của Trình Mực Lăng.
"Không sao, lần tới chuyển sang nơi khác cô lại mời là được mà." Trình Mực Lăng cười nói.
Lúc này Tôn Viêm Viêm mới thoải mái, "Tớ muốn về chỗ ba mẹ một chuyến, chắc không đi cùng hai người được."
Lập tức ánh mắt của Thanh Thử thẳng tắp nhìn cô ấy chằm chằm. Tôn Viêm Viêm rất vô tội, "Hết cách rồi, gần đây ba mẹ tớ quản giáo rất nghiêm khắc. Tớ đi nha."
Tôn Viêm Viêm đi rồi, Thanh Thử hơi lúng túng, nhưng một chút biểu hiện trên mặt cũng không có.
"Đi thôi." Trình Mực Lăng nói.
Lên xe, Thanh Thử thấy một mùi dược thảo nhàn nhạt. Trình Mực Lăng lấy ra một cái hộp từ ghế sau, "Người khác cho mẹ anh phương thuốc cổ truyền này, chuyên trị ho khan."
Thanh Thử một khi cảm lạnh liền ho khan, mỗi lần đều lụ khụ cả nửa tháng."Ây —— sư huynh, phiền toái anh rồi."
"Ba chén nước sắc cạn thành một chén, bên trong có tờ giấy, em chú ý đọc nhé."
Thanh Thử gật đầu liên tục.
Trình Mực Lăng cho xe chạy, hương thơm thảo dược tràn ngập buồng xe, cảm giác ấm áp vây quanh.
"Tôn Viêm Viêm thật đáng yêu." Một hồi lâu, Trình Mực Lăng đột nhiên nói một câu như vậy.
Thanh Thử không hiểu rõ ý tứ của anh, "Đúng vậy. Viêm Viêm rất ngây thơ, cho người khác cảm giác giống như ánh mặt trời vậy. Chuyện đêm hôm đó, là do cô ấy uống say." Đại não Thanh Thử không bị khống chế, "Viêm Viêm rất được người khác ưa thích."
Trình Mực Lăng quay đầu nhìn qua cô, "Anh không có ý tứ gì khác."
Thanh Thử ừ một tiếng, giọng rất cao, nhưng phản ứng rất nhanh, “Ấy, không phải, em không có ý đó."
Đúng lúc phía trước là giây đèn đỏ.
Trình Mực Lăng rất hứng thú, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ tay lái, "Uh, anh hiểu mà. Thật ra thì, em muốn nói rằng, anh có ý với Tôn Viêm Viêm."
Thanh Thử đã muốn nhào ra khỏi xe.
Trình Mực Lăng nói tiếp, "Uhm, Thanh Thử, em hiểu lầm rồi." Anh sâu kín giải thích. Thanh Thử thật muốn giả bộ ngủ, nhưng chỉ có thể nói hùa theo: “Là hiểu lầm thì tốt rồi." Nói xong, cô có cảm tưởng mình đã bị kích động.