Trong một căn phòng đẹp đẽ nhưng tối, tôi nhìn thấy Thịnh Tịnh Khiết với ánh mắt đờ đẫn, cô ấy co người vào đầu giường, đầu tóc rối bù, ôm chặt lấy hai đầu gối của mình, ngay cả tôi ngồi bên cạnh mà cô ấy cũng không phát hiện ra.
- Tịnh Khiết!
Tôi giơ tay ra, muốn vuốt lấy khuôn mặt của cô, nhưng lại bị cô vung mạnh cánh tay văng ra chỗ khác.
- Đứa bé, đứa bé!
Thịnh Tịnh Khiết đột nhiên ngửng đầu, để lộ ra một khuôn mặt sợ hãi. Cô chỉ về phía sau tôi mà gào hét lên.
Khi tôi còn chưa phản ứng gì, Trần Thần đã lên phía trước ôm lấy cô ấy, dỗ dành:
- Không có, không có! Nó không ở đây đâu, không ở đây đâu!
Hướng mà Thịnh Tịnh Khiết chỉ tới khiến tôi run lên, luôn cảm giác rằng phía sau đang có một đôi mắt oán hận, nhìn chằm chằm vào tất cả mọi thứ ở đây. Tôi hít một hơi rồi đột ngột quay đầu lại.
Sau lưng không hề có đứa trẻ nào! Chỉ là một thứ đồ chơi bằng nhung đặt trên chiếc tủ.
- Đưa cho tôi! Đưa nó cho tôi!
Thịnh Tịnh Khiết vùng vẫy ra khỏi đôi cánh tay của Trần Thần, lao về phía thứ đồ chơi đó. Vừa động đến nó, cô ấy đã cấu xé nó, mồm hét lên:
- Chết đi, chết đi! Mày chết rồi, tao mới có thể được giải thoát!
Biểu hiện của cô ấy vô cùng đáng sợ. Nó khiến tôi nhớ tới việc Từ Lệ Thanh giết con.
Đầu của cái đồ chơi ấy bị giằng xuống, lông nhung mù mịt khắp phòng. Nhìn thấy chân tay của đồ chơi rơi đầy khắp phòng, Thịnh Tịnh Khiết đột nhiên run lên, vội vàng thu người về giường.
Trần Thần nhìn thấy cảnh đó, liền vội vàng thu dọn lại đống đồ chơi vung vãi dưới đất, kéo tay tôi ra khỏi căn phòng. Vừa ra khỏi, tôi đã hỏi ngay:
- Cô ấy điên tới mức này rồi, tại sao không đưa đi bệnh viện?
- Tịnh Khiết sợ đi đến bệnh viện, cô ấy nói ở đấy có đứa bé. Bác sĩ tư nhân cũng đã khám cho cô ấy rồi, nói là thần kinh của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng. Bạn trai của cô ấy cũng không muốn ở với một người thần kinh như cô ta nữa.
Nếu chưa từng chứng kiến toàn bộ câu chuyện "vứt bỏ đứa bé" thì có lẽ tôi sẽ cho rằng những lời nói này rất đáng cười. Nhưng hiện tại, ngoài cảm giác lạnh người và sợ hãi ra, không còn một cảm giác nào khác nữa.
Trên đường tôi và chị Lư về Thượng Hải, tôi và Trần Thần đã nói một chuyện bằng một cú điện thoại rất dài. Hóa ra, sau khi phát hiện ra cái xác của Trương Na, Thịnh Tịnh Khiết thường xuyên xuất hiện triệu chứng của việc mang thai. Kết quả của việc đi kiểm tra ở bệnh viện đã xác nhận cô ấy đã mang thai.
Nửa tháng trước, cô ấy đã hẹn Trần Thần cùng đi nạo thai với cô ấy. Nhưng có điều, gần đây, khi phát hiện ra những chuyện kì lạ trong bệnh viện đều có liên quan tới những đứa trẻ, Trần Thần đã lờ mờ cảm nhận được rằng, Thịnh Tịnh Khiết có thai lúc này không phải là một chuyện tốt đẹp.
Sau khi mổ xong, Thịnh Tịnh Khiết vẫn phóng khoáng như cũ, cô ấy tiêu tiền như rác, hưởng thụ một cách triệt để tài sản mà người tình dành cho cô ta. Nhưng một đêm cách đây ba hôm, tất cả mọi cảnh đẹp đã bị tan vỡ cùng với sự xuất hiện của một thứ gì đó.
Khi Trần Thần đi dạo cùng với tôi trong công viên, cô ấy nói:
- Hôm đó nhìn thấy máu trên cầu thang tràn xuống cô ấy đã cảm thấy hoang mang. Khi đi xuống, cô phát hiện ra chân cầu thang có đặt một cái thai đầy máu. Không ai biết ai đã đặt nó ở đây. Tịnh Khiết sắp sụp đổ rồi, cô ấy cảm giác đó chính là đứa bé được nạo từ tử cung của cô ta.
Tôi nghe thế mà toàn thân lạnh toát, tôi hỏi:
- Bệnh viện không thể giở cái trò quái ác đó được. Thế cái thai đó đâu?
- Được chôn ngay dưới chân cậu đứng đấy. - Trần Thần nhìn tôi và nói như vậy.
Vào giây phút ấy, một ý nghĩ lạnh lẽo đâm lên từ dưới lòng bàn chân. Tôi run sợ đứng im, không động đậy được. Trần Thần vỗ vai tôi nói:
- Đừng sợ. Tịnh Khiết chôn nó chưa được bao lâu thì cô ấy càng cảm thấy bất an hơn. Nhưng khi cô ấy đào lên thì cái thai đó đã không thấy đâu nữa.
Hiển nhiên, câu nói ấy giờ không hề làm tôi cảm thấy sợ. Tôi bắt đầu dò tìm đầu mối trong một đống các manh mối hỗn loạn. Vây quanh tai tôi vẫn là câu nói của chị Lư:
- Mối hận đó sâu lắm, không chỉ bắt nguồn từ một mình cô ấy đâu!
Trong phút chốc, ý nghĩ về một hài nhi hình thành trong đầu tôi. Tôi cứ muốn rửa oan cho Từ Lệ Thanh mà quên đi một điểm khác quan trọng hơn. Người đang đòi lại mạng sống, không chỉ có Từ Lệ Thanh mà còn có đứa trẻ năm đó bị cô giết và vứt đi! Là do nó không ngừng trả thù. Người đầu tiên có liên quan đó chính là người mẹ của nó, Từ Lệ Thanh!
Trong đường ống nước bẩn thỉu đã mai táng một sinh mệnh vô tội. Quanh người tôi bỗng ướt đẫm, lạnh lẽo hẳn lên, tôi nghe lờ mờ tiếng trẻ khóc thút thít thảm thiết bên tai. Tôi nghĩ đến trước khi Trương Na chết, cái đứa trẻ bị vứt đi kia, nếu không đoán sai thì nó chính là đứa trẻ do Trương Na đẻ ra. Cũng như thế, Thịnh Tịnh Khiết đã nạo đi thai nhi trong bụng mình. Nhưng nó tự mình tìm về, yên lặng nằm ở chân cầu thang nơi mẹ nó bắt buộc phải đi qua...
Đầu tôi đột nhiên đau lên, tôi vội vàng ngồi xuống.
Làm thế nào bây giờ? Tôi không phải là mẹ của chúng nó, tôi không thể làm lắng xuống cơn tức của chúng được. Trong Học viện Ngoại thương, những sinh viên có chửa không nguyên cớ, một khi đã vứt bỏ đi một sinh mạng mới thì người đó sẽ phải chịu lời nguyền luân hồi.
Định hồn trở lại, trời đã tối rồi. Trần Thần kéo tay tôi đi mua đồ ăn. Khi quay trở lại phòng của Thịnh Tịnh Khiết thì chỉ thấy toàn nỗi sợ hãi, còn không thấy bóng hình cô ấy đâu.
Tôi và Trần Thần chia nhau ra tìm, khi tôi đi qua vườn hoa, có nghe thấy một âm thanh sột soạt kì lạ, giống như một động vật nào đó đang bò trên đám cỏ. ánh đèn đường vàng mờ chẳng thấy lãng mạn đâu mà chỉ thấy đáng sợ. Lúc này, tôi thà nhìn thấy một con rắn bò tới đây còn hơn là bị một thứ gì đó đáng sợ chiếm lấy tim tôi.
Không dám tiếp tục ở lại vườn hoa, khi tôi chạy nhanh tới bể bơi thì phát hiện ra một bóng hình nổi trên mặt nước. Vì trời tối nên tôi nhìn không được rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra rằng khuôn mặt của người đó nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Như bị mê hoặc, tôi đi lại phía bể bơi mà không chịu sự kiểm soát của bản thân, mắt mở to nhìn bóng người đó tiến đến. Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra ngoài. Tôi rất lo thứ đó sẽ nhảy vọt lên khỏi nước và vồ vào mặt tôi. Nhìn thấy bóng người đó dần dần tiến tới, tôi cúi đầu xuống, lập tức thấy bốc lên một hơi lạnh.
Trong nước ở phía trước chân tôi, lộ ra một bộ mặt ghê sợ. Các bộ phận trên khuôn mặt siêu vẹo hết cả do sợ hãi hết mức. Đó là gương mặt của Thịnh Tịnh Khiết!
Trong khung cảnh chụp ảnh tốt nghiệp thiếu mất hai người. Một là Thịnh Tịnh Khiết, người còn lại là tôi.
Thịnh Tịnh Khiết rơi xuống bể bơi sau khi được đưa tới bệnh viện đã tỉnh trở lại. Tiếc rằng sau khi tỉnh dậy cô ấy đã bị điên thực sự. Cô ấy không còn nhớ một chút nào về trước đấy nữa, mỗi ngày chỉ ôm lấy đống đồ chơi cũ rách bằng nhung vừa khóc lại vừa cười. Chị Lư nói, đó có thể mới là sự giải thoát thực sự của cô ấy.
Đối với những vụ mà sinh viên trong trường đột nhiên bị thần kinh, học viện vẫn giấu kín như trước. Sinh viên mặc đồng phục của trường đều không biết được sự việc, cứ rề rà đợi nhưng không thấy Thịnh Tịnh Khiết đâu cả, không có cách nào chụp chung được ảnh. Có người cười mỉa mai, làm vợ hai lúc nào gọi thì phải tới, làm sao quan tâm được tới việc chụp ảnh với chúng ta!
May mà tôi không nghe thấy câu nói ấy, nếu không tôi đã cho người đó một cái tát. Việc đến ngày hôm nay tôi dần dần đã hiểu, thà nói rằng những người có liên quan bị chết vì lời nói của mọi người còn hơn nói rằng xác những đứa trẻ đến báo thù!
Miệng lưỡi của con người thật nguy hiểm!
Cái chết của Từ Lệ Thanh bị cái thế giới lạnh lùng xung quanh xô đẩy mà tạo thành. Rời khỏi thành phố đã từng làm tổn thương cô, quay về quê nhà cô cũng phải đối mặt với những lời nói cay độc của người dân nơi đó.
Sự cố chấp của Trương Na đối với chuyện tình cảm đã không chiếm được người yêu và sự thấu hiểu của những người xung quanh. Sai lầm nối tiếp sai lầm, cô ấy không tiếc khi mang thai đứa con của người khác để cầu mong người ta quay đầu trở lại.
Đứa con gái dâm đãng, đứa con gái dâm đãng!
Hi sinh bản thân mình để đổi lại được một cái tên xúc xỉ duy nhất: Đứa con gái dâm đãng.
Thịnh Tịnh Khiết - người mà dường như không để ý tới thái độ của người khác, ngoài lời nguyền của xác đứa trẻ khiến cô ấy phát điên ra còn có sự đè nén của những lời đơm đặt. Người con gái yếu ớt, những đứa trẻ vô tội đều phải chết trong miệng lưỡi thế gian!
Chị Lư và Trần Thần không gọi được cho tôi, họ đợi đến sốt ruột. Tôi có thể đoán trước được rằng những âm thanh hỗn loạn kia có thể lấp đầy trong tai họ. Người ta mắng chửi, đố kị, phỉ báng và tìm thấy niềm vui trong ấy.
- Không đến thì đừng đợi nó nữa, người ta là một tác giả lớn, còn phải bận! Nhưng lại chẳng thấy cuốn sách nào bán chạy mới chết!
- Chắc bận viết bản thảo và vụ cái chết ở trường đấy! Đừng có để cho xác đứa trẻ đâm phải, ha ha!
...
Cùng lúc đó, theo như nhân viên quản lý thì có nhìn thấy một bóng người mặc quần áo đen đi vào trong kí túc, mà người đó chính là tôi.
Lên thẳng tầng ba, rẽ đến tận cùng phía bên phải, tôi cởi bộ quần áo cử nhân, cầm một chai xăng được giấu phía dưới áo. Tôi muốn đốt sạch cả phòng vệ sinh đầy tội ác cùng với phòng rửa tay phía bên ngoài đó.
Ban đầu khi đưa ý kiến này ra với chị Lư và Trần Thần thì họ phản đối kịch liệt. Chị Lư thậm chí còn kéo tôi lại và nói:
- Em và Lệ Thanh, Tịnh Khiết điên giống nhau rồi! Nhỡ đâu lửa lan ra, khống chế không được thì làm thế nào?
- Thì để cho trường đuổi học em đi! Chẳng phải đó là sở trường của họ sao? - Tôi trả lời ngoan cố.
Thừa dịp mọi người chụp ảnh, chị Lư và Trần Thần không thể đi đâu được, tôi vội vã về kí túc. Cho dù đã hạ quyết tâm nhưng khi đối diện với sự thật tôi không thể nào thực hiện được. Tư duy dần hỗn loạn, tôi phát hiện ra việc xóa bỏ oán hận của quỷ dữ và việc thay đổi bản tính ác độc trong lòng người đều khó như lên trời. Đốt cháy nơi đây liệu có thể xóa bỏ được oán hận của những đứa trẻ bị bỏ rơi không? Khi đã xóa bỏ nó rồi, ai dám bảo đảm những tội ác bị giấu kín trong bóng tối kia không còn tiếp tục ép buộc để xảy ra những vụ bỏ rơi con khác, không còn ép buộc để xuất hiện những con quỷ dữ mới?
Lúc nào là bắt đầu?
Vẫn còn là một ẩn số.
Tôi thở một hơi nặng nề, sau đó nhặt bộ quần áo cử nhân lên. Chính cái lúc tôi bước chân ra khỏi cửa, tiếng nước nhỏ giọt vang rất rõ bên tai: "Tí tách!".
Tiếp theo đó, là tiếng khóc nỉ non truyền ra từ một buồng vệ sinh nào đó...
Trong một căn phòng đẹp đẽ nhưng tối, tôi nhìn thấy Thịnh Tịnh Khiết với ánh mắt đờ đẫn, cô ấy co người vào đầu giường, đầu tóc rối bù, ôm chặt lấy hai đầu gối của mình, ngay cả tôi ngồi bên cạnh mà cô ấy cũng không phát hiện ra.
- Tịnh Khiết!
Tôi giơ tay ra, muốn vuốt lấy khuôn mặt của cô, nhưng lại bị cô vung mạnh cánh tay văng ra chỗ khác.
- Đứa bé, đứa bé!
Thịnh Tịnh Khiết đột nhiên ngửng đầu, để lộ ra một khuôn mặt sợ hãi. Cô chỉ về phía sau tôi mà gào hét lên.
Khi tôi còn chưa phản ứng gì, Trần Thần đã lên phía trước ôm lấy cô ấy, dỗ dành:
- Không có, không có! Nó không ở đây đâu, không ở đây đâu!
Hướng mà Thịnh Tịnh Khiết chỉ tới khiến tôi run lên, luôn cảm giác rằng phía sau đang có một đôi mắt oán hận, nhìn chằm chằm vào tất cả mọi thứ ở đây. Tôi hít một hơi rồi đột ngột quay đầu lại.
Sau lưng không hề có đứa trẻ nào! Chỉ là một thứ đồ chơi bằng nhung đặt trên chiếc tủ.
- Đưa cho tôi! Đưa nó cho tôi!
Thịnh Tịnh Khiết vùng vẫy ra khỏi đôi cánh tay của Trần Thần, lao về phía thứ đồ chơi đó. Vừa động đến nó, cô ấy đã cấu xé nó, mồm hét lên:
- Chết đi, chết đi! Mày chết rồi, tao mới có thể được giải thoát!
Biểu hiện của cô ấy vô cùng đáng sợ. Nó khiến tôi nhớ tới việc Từ Lệ Thanh giết con.
Đầu của cái đồ chơi ấy bị giằng xuống, lông nhung mù mịt khắp phòng. Nhìn thấy chân tay của đồ chơi rơi đầy khắp phòng, Thịnh Tịnh Khiết đột nhiên run lên, vội vàng thu người về giường.
Trần Thần nhìn thấy cảnh đó, liền vội vàng thu dọn lại đống đồ chơi vung vãi dưới đất, kéo tay tôi ra khỏi căn phòng. Vừa ra khỏi, tôi đã hỏi ngay:
- Cô ấy điên tới mức này rồi, tại sao không đưa đi bệnh viện?
- Tịnh Khiết sợ đi đến bệnh viện, cô ấy nói ở đấy có đứa bé. Bác sĩ tư nhân cũng đã khám cho cô ấy rồi, nói là thần kinh của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng. Bạn trai của cô ấy cũng không muốn ở với một người thần kinh như cô ta nữa.
Nếu chưa từng chứng kiến toàn bộ câu chuyện "vứt bỏ đứa bé" thì có lẽ tôi sẽ cho rằng những lời nói này rất đáng cười. Nhưng hiện tại, ngoài cảm giác lạnh người và sợ hãi ra, không còn một cảm giác nào khác nữa.
Trên đường tôi và chị Lư về Thượng Hải, tôi và Trần Thần đã nói một chuyện bằng một cú điện thoại rất dài. Hóa ra, sau khi phát hiện ra cái xác của Trương Na, Thịnh Tịnh Khiết thường xuyên xuất hiện triệu chứng của việc mang thai. Kết quả của việc đi kiểm tra ở bệnh viện đã xác nhận cô ấy đã mang thai.
Nửa tháng trước, cô ấy đã hẹn Trần Thần cùng đi nạo thai với cô ấy. Nhưng có điều, gần đây, khi phát hiện ra những chuyện kì lạ trong bệnh viện đều có liên quan tới những đứa trẻ, Trần Thần đã lờ mờ cảm nhận được rằng, Thịnh Tịnh Khiết có thai lúc này không phải là một chuyện tốt đẹp.
Sau khi mổ xong, Thịnh Tịnh Khiết vẫn phóng khoáng như cũ, cô ấy tiêu tiền như rác, hưởng thụ một cách triệt để tài sản mà người tình dành cho cô ta. Nhưng một đêm cách đây ba hôm, tất cả mọi cảnh đẹp đã bị tan vỡ cùng với sự xuất hiện của một thứ gì đó.
Khi Trần Thần đi dạo cùng với tôi trong công viên, cô ấy nói:
- Hôm đó nhìn thấy máu trên cầu thang tràn xuống cô ấy đã cảm thấy hoang mang. Khi đi xuống, cô phát hiện ra chân cầu thang có đặt một cái thai đầy máu. Không ai biết ai đã đặt nó ở đây. Tịnh Khiết sắp sụp đổ rồi, cô ấy cảm giác đó chính là đứa bé được nạo từ tử cung của cô ta.
Tôi nghe thế mà toàn thân lạnh toát, tôi hỏi:
- Bệnh viện không thể giở cái trò quái ác đó được. Thế cái thai đó đâu?
- Được chôn ngay dưới chân cậu đứng đấy. - Trần Thần nhìn tôi và nói như vậy.
Vào giây phút ấy, một ý nghĩ lạnh lẽo đâm lên từ dưới lòng bàn chân. Tôi run sợ đứng im, không động đậy được. Trần Thần vỗ vai tôi nói:
- Đừng sợ. Tịnh Khiết chôn nó chưa được bao lâu thì cô ấy càng cảm thấy bất an hơn. Nhưng khi cô ấy đào lên thì cái thai đó đã không thấy đâu nữa.
Hiển nhiên, câu nói ấy giờ không hề làm tôi cảm thấy sợ. Tôi bắt đầu dò tìm đầu mối trong một đống các manh mối hỗn loạn. Vây quanh tai tôi vẫn là câu nói của chị Lư:
- Mối hận đó sâu lắm, không chỉ bắt nguồn từ một mình cô ấy đâu!
Trong phút chốc, ý nghĩ về một hài nhi hình thành trong đầu tôi. Tôi cứ muốn rửa oan cho Từ Lệ Thanh mà quên đi một điểm khác quan trọng hơn. Người đang đòi lại mạng sống, không chỉ có Từ Lệ Thanh mà còn có đứa trẻ năm đó bị cô giết và vứt đi! Là do nó không ngừng trả thù. Người đầu tiên có liên quan đó chính là người mẹ của nó, Từ Lệ Thanh!
Trong đường ống nước bẩn thỉu đã mai táng một sinh mệnh vô tội. Quanh người tôi bỗng ướt đẫm, lạnh lẽo hẳn lên, tôi nghe lờ mờ tiếng trẻ khóc thút thít thảm thiết bên tai. Tôi nghĩ đến trước khi Trương Na chết, cái đứa trẻ bị vứt đi kia, nếu không đoán sai thì nó chính là đứa trẻ do Trương Na đẻ ra. Cũng như thế, Thịnh Tịnh Khiết đã nạo đi thai nhi trong bụng mình. Nhưng nó tự mình tìm về, yên lặng nằm ở chân cầu thang nơi mẹ nó bắt buộc phải đi qua...
Đầu tôi đột nhiên đau lên, tôi vội vàng ngồi xuống.
Làm thế nào bây giờ? Tôi không phải là mẹ của chúng nó, tôi không thể làm lắng xuống cơn tức của chúng được. Trong Học viện Ngoại thương, những sinh viên có chửa không nguyên cớ, một khi đã vứt bỏ đi một sinh mạng mới thì người đó sẽ phải chịu lời nguyền luân hồi.
Định hồn trở lại, trời đã tối rồi. Trần Thần kéo tay tôi đi mua đồ ăn. Khi quay trở lại phòng của Thịnh Tịnh Khiết thì chỉ thấy toàn nỗi sợ hãi, còn không thấy bóng hình cô ấy đâu.
Tôi và Trần Thần chia nhau ra tìm, khi tôi đi qua vườn hoa, có nghe thấy một âm thanh sột soạt kì lạ, giống như một động vật nào đó đang bò trên đám cỏ. ánh đèn đường vàng mờ chẳng thấy lãng mạn đâu mà chỉ thấy đáng sợ. Lúc này, tôi thà nhìn thấy một con rắn bò tới đây còn hơn là bị một thứ gì đó đáng sợ chiếm lấy tim tôi.
Không dám tiếp tục ở lại vườn hoa, khi tôi chạy nhanh tới bể bơi thì phát hiện ra một bóng hình nổi trên mặt nước. Vì trời tối nên tôi nhìn không được rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra rằng khuôn mặt của người đó nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Như bị mê hoặc, tôi đi lại phía bể bơi mà không chịu sự kiểm soát của bản thân, mắt mở to nhìn bóng người đó tiến đến. Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra ngoài. Tôi rất lo thứ đó sẽ nhảy vọt lên khỏi nước và vồ vào mặt tôi. Nhìn thấy bóng người đó dần dần tiến tới, tôi cúi đầu xuống, lập tức thấy bốc lên một hơi lạnh.
Trong nước ở phía trước chân tôi, lộ ra một bộ mặt ghê sợ. Các bộ phận trên khuôn mặt siêu vẹo hết cả do sợ hãi hết mức. Đó là gương mặt của Thịnh Tịnh Khiết!
Trong khung cảnh chụp ảnh tốt nghiệp thiếu mất hai người. Một là Thịnh Tịnh Khiết, người còn lại là tôi.
Thịnh Tịnh Khiết rơi xuống bể bơi sau khi được đưa tới bệnh viện đã tỉnh trở lại. Tiếc rằng sau khi tỉnh dậy cô ấy đã bị điên thực sự. Cô ấy không còn nhớ một chút nào về trước đấy nữa, mỗi ngày chỉ ôm lấy đống đồ chơi cũ rách bằng nhung vừa khóc lại vừa cười. Chị Lư nói, đó có thể mới là sự giải thoát thực sự của cô ấy.
Đối với những vụ mà sinh viên trong trường đột nhiên bị thần kinh, học viện vẫn giấu kín như trước. Sinh viên mặc đồng phục của trường đều không biết được sự việc, cứ rề rà đợi nhưng không thấy Thịnh Tịnh Khiết đâu cả, không có cách nào chụp chung được ảnh. Có người cười mỉa mai, làm vợ hai lúc nào gọi thì phải tới, làm sao quan tâm được tới việc chụp ảnh với chúng ta!
May mà tôi không nghe thấy câu nói ấy, nếu không tôi đã cho người đó một cái tát. Việc đến ngày hôm nay tôi dần dần đã hiểu, thà nói rằng những người có liên quan bị chết vì lời nói của mọi người còn hơn nói rằng xác những đứa trẻ đến báo thù!
Miệng lưỡi của con người thật nguy hiểm!
Cái chết của Từ Lệ Thanh bị cái thế giới lạnh lùng xung quanh xô đẩy mà tạo thành. Rời khỏi thành phố đã từng làm tổn thương cô, quay về quê nhà cô cũng phải đối mặt với những lời nói cay độc của người dân nơi đó.
Sự cố chấp của Trương Na đối với chuyện tình cảm đã không chiếm được người yêu và sự thấu hiểu của những người xung quanh. Sai lầm nối tiếp sai lầm, cô ấy không tiếc khi mang thai đứa con của người khác để cầu mong người ta quay đầu trở lại.
Đứa con gái dâm đãng, đứa con gái dâm đãng!
Hi sinh bản thân mình để đổi lại được một cái tên xúc xỉ duy nhất: Đứa con gái dâm đãng.
Thịnh Tịnh Khiết - người mà dường như không để ý tới thái độ của người khác, ngoài lời nguyền của xác đứa trẻ khiến cô ấy phát điên ra còn có sự đè nén của những lời đơm đặt. Người con gái yếu ớt, những đứa trẻ vô tội đều phải chết trong miệng lưỡi thế gian!
Chị Lư và Trần Thần không gọi được cho tôi, họ đợi đến sốt ruột. Tôi có thể đoán trước được rằng những âm thanh hỗn loạn kia có thể lấp đầy trong tai họ. Người ta mắng chửi, đố kị, phỉ báng và tìm thấy niềm vui trong ấy.
- Không đến thì đừng đợi nó nữa, người ta là một tác giả lớn, còn phải bận! Nhưng lại chẳng thấy cuốn sách nào bán chạy mới chết!
- Chắc bận viết bản thảo và vụ cái chết ở trường đấy! Đừng có để cho xác đứa trẻ đâm phải, ha ha!
...
Cùng lúc đó, theo như nhân viên quản lý thì có nhìn thấy một bóng người mặc quần áo đen đi vào trong kí túc, mà người đó chính là tôi.
Lên thẳng tầng ba, rẽ đến tận cùng phía bên phải, tôi cởi bộ quần áo cử nhân, cầm một chai xăng được giấu phía dưới áo. Tôi muốn đốt sạch cả phòng vệ sinh đầy tội ác cùng với phòng rửa tay phía bên ngoài đó.
Ban đầu khi đưa ý kiến này ra với chị Lư và Trần Thần thì họ phản đối kịch liệt. Chị Lư thậm chí còn kéo tôi lại và nói:
- Em và Lệ Thanh, Tịnh Khiết điên giống nhau rồi! Nhỡ đâu lửa lan ra, khống chế không được thì làm thế nào?
- Thì để cho trường đuổi học em đi! Chẳng phải đó là sở trường của họ sao? - Tôi trả lời ngoan cố.
Thừa dịp mọi người chụp ảnh, chị Lư và Trần Thần không thể đi đâu được, tôi vội vã về kí túc. Cho dù đã hạ quyết tâm nhưng khi đối diện với sự thật tôi không thể nào thực hiện được. Tư duy dần hỗn loạn, tôi phát hiện ra việc xóa bỏ oán hận của quỷ dữ và việc thay đổi bản tính ác độc trong lòng người đều khó như lên trời. Đốt cháy nơi đây liệu có thể xóa bỏ được oán hận của những đứa trẻ bị bỏ rơi không? Khi đã xóa bỏ nó rồi, ai dám bảo đảm những tội ác bị giấu kín trong bóng tối kia không còn tiếp tục ép buộc để xảy ra những vụ bỏ rơi con khác, không còn ép buộc để xuất hiện những con quỷ dữ mới?
Lúc nào là bắt đầu?
Vẫn còn là một ẩn số.
Tôi thở một hơi nặng nề, sau đó nhặt bộ quần áo cử nhân lên. Chính cái lúc tôi bước chân ra khỏi cửa, tiếng nước nhỏ giọt vang rất rõ bên tai: "Tí tách!".
Tiếp theo đó, là tiếng khóc nỉ non truyền ra từ một buồng vệ sinh nào đó...