Tần Mục Ca chuyển ánh mắt đến trên người đối phương, cười nhạt, nói: "Ta lấy mạng để chứng minh rồi, dù thế nào gì ta cũng cùng tiến cùng lùi với các ngươi, nói thật, ta không xác định, nhưng nếu ta nhớ không lầm, hẳn là có hiệu quả -- đúng rồi ngươi tên là gì?"
"Trương Hiểu Hạo, tiểu thư cứ gọi ta là tiểu Hạo được rồi..."
Nói đến đây, Phủ Cầm đã mang đơn thuốc trở lại.
Vốn nàng muốn đi vào, nhưng Tần Mục Ca không cho phép, chỉ bảo nàng tìm chỗ trú ở bên ngoài. Chính mình còn không biết kết quả thế nào, làm sao có thể kêu nàng tiến vào vũng nước đục này nữa đây?
Sau khi Tần Mục Ca kiểm tra cẩn thận dược liệu, giao cho Lưu thị nói: "Đại thẩm, cái dược liệu này sắc hai canh giờ, hạt bo bo này hầm ba lần phơi nắng ba lần, sau đó nghiền thành bột phấn làm thuốc dẫn hòa thuốc vào nước.
Lưu thị vội vàng cầm lấy bắt đầu đi sắc thuốc.
Tần Mục Ca lại bảo Trương Hiểu Hạo qua thương lượng về chuyện của con ngựa.
"Chuồng ngựa này phải dùng cây ngải xông, nhằm khống chế mầm bệnh bốn phía, chúng ta hẳn là sẽ bị mầm bệnh này lây nhiễm, cho nên cần phải nhanh dùng dược tới phòng chống. Ngươi nhanh dùng cây ngải xông đi, ta lại kê đơn thuốc tới trị cho con ngựa này, nếu không có hiệu quả, ngựa này nhất định phải thiêu chết ngay, không có biện pháp khác."
Tần Mục Ca biết đối với hộ gia đình nông dân rất phổ biến này mà nói, con ngựa này rất quan trọng, nhưng mà tình huống nghiêm trọng, không có biện pháp khác, nhưng mà, về phương diện tiền tài này, mình cũng có thể giúp chút gì đó, cho nên không cần lo lắng.
"Ta hiểu rõ, xin mời tiểu thư kê đơn thuốc, cũng sẽ làm theo lời tiểu thư nói!" Ánh mắt Trương Hiểu Hạo kiên định, không chút do dự nghi ngờ.
Chuyện nặng nhẹ mình há lại không biết? Tuy rằng ngựa này rất quan trọng với gia đình mình, nhưng tình thế bây giờ rất rõ ràng không cho phép suy tính đến những thứ này.
Tần Mục Ca gật gật đầu, sau đó lập tức bắt đầu viết đơn thuốc, mặt khác lại bảo Phủ Cầm lấy thêm mấy thang thuốc, cho mình và Lưu thị với Trương Hiểu Hạo uống.
Trong sân ba người xác định rõ nhiệm vụ, Lưu thị không ngừng sắc thuốc, Tần Mục Ca trừ độc trong phòng bệnh, chặt chẽ quan sát mỗi khắc tình huống bệch dịch và ngựa, mà Trương Hiểu Hạo nghiêm túc xông chuồng ngựa một lần lại một lần.
Lửa cháy xông khói trong sân, mãi đến đêm khuya cũng không ngừng.
Tần Mục Ca gần như cũng không có nghỉ ngơi, vội vàng làm xong, liền tập trung suy nghĩ về chuyện của mình, quá nhiều sư việc chính mình tìm không ra câu trả lời, hơn nữa không có một chút manh mối, trong đầu tuyệt mỹ nam tử còn xinh đẹp hơn so với nữ tử kia là ai, trước mắt mình chưa từng nhìn thấy, những kiến thức kỳ quái này, phương thuốc, đều là từ đâu tới?
Chính mình sau khi tỉnh lại cũng không có biết đến mấy thứ này, mà là gặp mỗi một tình huống, những cái ẩn sâu trong trí nhớ này mới có thể bị kích thích phát ra ngoài, còn có cái gì mà minh không biết, chuyện cũng không bị kích phát ra đang chờ mình?
Nam nhân yêu nghiệt kia rốt cuộc là ai?
-
Sáng sớm hôm sau, Tần Mục Ca liền đi kiểm tra phòng bệnh, Trương Hiểu Hạo và mẫu thân Lưu thị cũng rất lo lắng, cũng dậy thật sớm xem tình trạng người bệnh.
Ba người đi vào, người bệnh vẫn còn ngủ, dường như nghe được tiếng động, đối phương chậm rãi mở mắt, sau khi thấy Tần Mục Ca, nổi lên ý cười nhàn nhạt.
"Trương bá, cảm giác đã khá hơn nhiều chưa?" ddlqd Tần Mục Ca thấy mắt đối phương trong trẻo hơn so với đêm qua một chút, trong lòng không khỏi vui vẻ!
Trương bá gật đầu một cái, trên mặt tiều tụy tột cùng dâng lên vẻ mặt vô cùng cảm kích, có chút cố sức nhẹ giọng nói: "...Đau nhức trên người hầu như giảm bớt rồi... Lúc nóng lúc lạnh hình như cũng tốt hơn một chút rồi.."
Tần Mục Ca nghe xong, cực kỳ vui mừng, đơn thuốc của mình thực sự có hiệu quả, mặc dù mình cũng không hiểu rõ lí do!
"Trương bá, tất cả đều sẽ từ từ khá hơn, tiếp tục uống thuốc đó, người nhất định sẽ hồi phục!" Tần Mục Ca mỉm cười an ủi đối phương.
Lưu thị kia thấy trượng phu của mình thật sự có chuyển biến tốt đẹp hơn so với trước kia, trực tiếp vui mừng khóc lên, Trương Hiểu Hạo cũng nước mắt lưng tròng ản ủi cha mẹ.
"Tiểu Hạo, nhanh đi tiếp tục xông ngải cho chuồng ngựa, hiện tại ta đi xem con ngựa kia một chút." Tần Mục Ca nói xong, bước ra phía đông hiên nhà, đi thẳng đến chuồng ngựa.
Tần Mục Ca chuyển ánh mắt đến trên người đối phương, cười nhạt, nói: "Ta lấy mạng để chứng minh rồi, dù thế nào gì ta cũng cùng tiến cùng lùi với các ngươi, nói thật, ta không xác định, nhưng nếu ta nhớ không lầm, hẳn là có hiệu quả -- đúng rồi ngươi tên là gì?"
"Trương Hiểu Hạo, tiểu thư cứ gọi ta là tiểu Hạo được rồi..."
Nói đến đây, Phủ Cầm đã mang đơn thuốc trở lại.
Vốn nàng muốn đi vào, nhưng Tần Mục Ca không cho phép, chỉ bảo nàng tìm chỗ trú ở bên ngoài. Chính mình còn không biết kết quả thế nào, làm sao có thể kêu nàng tiến vào vũng nước đục này nữa đây?
Sau khi Tần Mục Ca kiểm tra cẩn thận dược liệu, giao cho Lưu thị nói: "Đại thẩm, cái dược liệu này sắc hai canh giờ, hạt bo bo này hầm ba lần phơi nắng ba lần, sau đó nghiền thành bột phấn làm thuốc dẫn hòa thuốc vào nước.
Lưu thị vội vàng cầm lấy bắt đầu đi sắc thuốc.
Tần Mục Ca lại bảo Trương Hiểu Hạo qua thương lượng về chuyện của con ngựa.
"Chuồng ngựa này phải dùng cây ngải xông, nhằm khống chế mầm bệnh bốn phía, chúng ta hẳn là sẽ bị mầm bệnh này lây nhiễm, cho nên cần phải nhanh dùng dược tới phòng chống. Ngươi nhanh dùng cây ngải xông đi, ta lại kê đơn thuốc tới trị cho con ngựa này, nếu không có hiệu quả, ngựa này nhất định phải thiêu chết ngay, không có biện pháp khác."
Tần Mục Ca biết đối với hộ gia đình nông dân rất phổ biến này mà nói, con ngựa này rất quan trọng, nhưng mà tình huống nghiêm trọng, không có biện pháp khác, nhưng mà, về phương diện tiền tài này, mình cũng có thể giúp chút gì đó, cho nên không cần lo lắng.
"Ta hiểu rõ, xin mời tiểu thư kê đơn thuốc, cũng sẽ làm theo lời tiểu thư nói!" Ánh mắt Trương Hiểu Hạo kiên định, không chút do dự nghi ngờ.
Chuyện nặng nhẹ mình há lại không biết? Tuy rằng ngựa này rất quan trọng với gia đình mình, nhưng tình thế bây giờ rất rõ ràng không cho phép suy tính đến những thứ này.
Tần Mục Ca gật gật đầu, sau đó lập tức bắt đầu viết đơn thuốc, mặt khác lại bảo Phủ Cầm lấy thêm mấy thang thuốc, cho mình và Lưu thị với Trương Hiểu Hạo uống.
Trong sân ba người xác định rõ nhiệm vụ, Lưu thị không ngừng sắc thuốc, Tần Mục Ca trừ độc trong phòng bệnh, chặt chẽ quan sát mỗi khắc tình huống bệch dịch và ngựa, mà Trương Hiểu Hạo nghiêm túc xông chuồng ngựa một lần lại một lần.
Lửa cháy xông khói trong sân, mãi đến đêm khuya cũng không ngừng.
Tần Mục Ca gần như cũng không có nghỉ ngơi, vội vàng làm xong, liền tập trung suy nghĩ về chuyện của mình, quá nhiều sư việc chính mình tìm không ra câu trả lời, hơn nữa không có một chút manh mối, trong đầu tuyệt mỹ nam tử còn xinh đẹp hơn so với nữ tử kia là ai, trước mắt mình chưa từng nhìn thấy, những kiến thức kỳ quái này, phương thuốc, đều là từ đâu tới?
Chính mình sau khi tỉnh lại cũng không có biết đến mấy thứ này, mà là gặp mỗi một tình huống, những cái ẩn sâu trong trí nhớ này mới có thể bị kích thích phát ra ngoài, còn có cái gì mà minh không biết, chuyện cũng không bị kích phát ra đang chờ mình?
Nam nhân yêu nghiệt kia rốt cuộc là ai?
-
Sáng sớm hôm sau, Tần Mục Ca liền đi kiểm tra phòng bệnh, Trương Hiểu Hạo và mẫu thân Lưu thị cũng rất lo lắng, cũng dậy thật sớm xem tình trạng người bệnh.
Ba người đi vào, người bệnh vẫn còn ngủ, dường như nghe được tiếng động, đối phương chậm rãi mở mắt, sau khi thấy Tần Mục Ca, nổi lên ý cười nhàn nhạt.
"Trương bá, cảm giác đã khá hơn nhiều chưa?" ddlqd Tần Mục Ca thấy mắt đối phương trong trẻo hơn so với đêm qua một chút, trong lòng không khỏi vui vẻ!
Trương bá gật đầu một cái, trên mặt tiều tụy tột cùng dâng lên vẻ mặt vô cùng cảm kích, có chút cố sức nhẹ giọng nói: "...Đau nhức trên người hầu như giảm bớt rồi... Lúc nóng lúc lạnh hình như cũng tốt hơn một chút rồi.."
Tần Mục Ca nghe xong, cực kỳ vui mừng, đơn thuốc của mình thực sự có hiệu quả, mặc dù mình cũng không hiểu rõ lí do!
"Trương bá, tất cả đều sẽ từ từ khá hơn, tiếp tục uống thuốc đó, người nhất định sẽ hồi phục!" Tần Mục Ca mỉm cười an ủi đối phương.
Lưu thị kia thấy trượng phu của mình thật sự có chuyển biến tốt đẹp hơn so với trước kia, trực tiếp vui mừng khóc lên, Trương Hiểu Hạo cũng nước mắt lưng tròng ản ủi cha mẹ.
"Tiểu Hạo, nhanh đi tiếp tục xông ngải cho chuồng ngựa, hiện tại ta đi xem con ngựa kia một chút." Tần Mục Ca nói xong, bước ra phía đông hiên nhà, đi thẳng đến chuồng ngựa.