Nàng lúc này, vẻ mặt tiều tụy nhưng không thiếu kiên định, gương mặt đẹp như tiên tử nụ cười nghiêm túc nhưng đáng yêu, đôi tròng mắt hắc bạch phân minh ( trắng đen rõ ràng ) trong suốt vô hại, sóng nước mênh mông lộ ra cơ trí và thông tuệ, tự động coi thường lời nói gây bất lợi cho mình, không thèm nhìn nàng kia bằng nửa con mắt nhìn thì dịu dàng nhưng lại không chút lưu tình vạch trần vết nhơ của nàng( TMC ).
Quan sát trong khoảnh khắc rồi chậm rãi nói: " Ngươi đã kiên trì như vậy, liền đi theo ta thôi -- Tiểu Nhược, đi cứu nha hoàn kia đi."
Rất nhanh, bên cạnh cỗ kiệu một nữ tử tuổi thanh xuân mang theo một nữ tử khác đến trước mặt Nghênh Xuân, rất lưu loát mà ôm nàng (NX) ra khỏi đám người.
Hiên Viên Triệt mặt đen lại nhìn Mộ Dung Huyên làm ra quyết định, đáy mắt ánh lên vẻ thâm thúy.
"Hiên Viên, ngày khác chúng ta hảo hảo hàn huyên một chút, đã lâu ngày không có gặp mặt..."Mộ Dung Huyên cười nhạt, xem nhẹ khuôn mặt đen tuấn tú của Hiên Viên Triệt có thể vắt ra nước (ý là nhăn lại giống như vắt khăn), kéo rèm cỗ kiệu lên.
"Hiên Viên Triệt chắc chắn sẽ đi bái phỏng điện hạ." Hắn ôm quyền trước cỗ kiệu, đưa Mộ Dung Huyên dời đi, ánh mắt lại mang theo ý vị sâu xa, quay đầu nhìn về phía Tần Mục Ca.
Trước mặt bao người dáng người và vẻ mặt nhìn ưu nhã gần như không chê vào đâu được, chỉ có lệ khí (khí tức ác độc) loáng thoáng nơi đáy mắt bộc lộ tâm tình của hắn.
Tuy rằng Tần Mục Ca cái gì cũng không nhớ nổi, nhưng hận ý của đối phương mình thấy rõ ràng, nhìn hai mỹ nữ như hoa như ngọc bên cạnh hắn, đều mang ánh mắt thắng lợi cười nhạo nhìn mình, nhìn người xung quanh mình cũng nói xấu sau lưng mình.
Tần Mục Ca bỗng nhiên khẽ câu khóe miệng, mỉm cười nghênh đón ánh mắt Hiên Viên Triệt nhẹ giọng gằn từng tiếng: " Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ta cũng sẽ làm cho ngươi nếm thử bị người phản bội xa xa lánh, tư vị thân bại danh liệt, Hiên Viên Triệt."
Nói xong cấu đó, trong lúc ánh mắt Hiên Viên Triệt và hai vị phu nhân đang kinh ngạc và tức giận, ưu nhã xoay người theo cỗ kiệu Mộ Dung Huyên chậm rãi rời đi.
"Triệt, trên đời này thậm chí lại có nữ nhân không biết liêm sỉ như thế, chàng đuổi nàng đi thật đúng rồi!" Như phu nhân một bên sửa sang mái tóc dài bù xù, một bên hung hăng nhìn bóng lưng Tần Mục Ca nói Hiên Viên Triệt sáng suốt, sau đó vẫn không cam lòng nói tiếp,"Chỉ là lần này Tam điện hạ quá hồ đồ, nữ nhân như vậy nên bị người người vứt bỏ, hắn vậy mà lại giúp đỡ nàng, thật là..."
Hiên Viên Triệt nhìn bóng lưng Tần Mục Ca, gương mặt tuấn tú lóe lên vẻ thâm trầm, nàng không buồn bã giống như trước, bi thương và trầm lặng, Tần Mục ca bây giờ vậy mà lại nhiều hơn một sự phẫn nộ, còn có sự căm ghét bị xóa sạch và không biết sợ, lẽ nào nàng hồng hạnh ra tường còn có lý? ! Mặc dù mình chán ghét nàng, nhưng quyết không cho phép nàng phản bội minh như thế!
"Trở về, đừng ở chỗ này làm mất mặt." Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn Như phu nhân, môi mỏng nhẹ phun ra những lời này, sau đó xoay người bước lên bậc thang vào cửa phủ.
Gương mặt xinh đẹp của Như phu nhân lúc đỏ lúc trắng, tại sao mình lại quên bây giờ mình rất nhếch nhác ?
"Triệt..." Nàng vội vàng khẽ kêu một tiếng, bước nhẹ theo sát đối phương lên bậc thang.
Một bên Ý phu nhân nhìn dáng vẻ nhếch nhác của đối phương, trong lòng không khỏi cười lạnh, Đại tướng quân coi trọng thể diện (mặt mũi), chú trọng dáng vẻ, nàng(NPN) như thế nào lại quên đây?
Nàng đưa mắt ra hiệu cho gia đinh.
Đối phương hiểu ý, lập tức hướng về phía quần chúng xung quanh nói: " Đều giải tán giải tán hết đi!"
Người người vây xem tốp năm tụm ba tự mình tán đi, nhưng câu chuyện về Tần Mục Ca vẫn tiếp tục.
"Nữ nhân này cũng thật là không biết điều, tướng mạo Đại tướng quân hơn người , là mỹ nam tử số một số hai nước Cao Xương, văn võ song toàn, nàng còn không biết đủ lại cùng người tư thông, nhà mẹ người ta cũng ngại nàng làm mất mặt, cũng không cho nàng vào cửa đấy!"
Một phụ nhân trung niên chậc chậc miệng, đáy mắt tràn đầy khinh bỉ.
Một phụ nhân khác tiếp lời đầu ghé sát vào đối phương nói:" Nghe nói gian phu kia còn chưa có bắt được, ngươi nói Tam điện hạ bảo vệ nàng, có thể hay không..."
"Này cũng không thể nói lung tung! Cẩn thận cái đầu ngươi!" Một vị phụ nhân khác lập tức cảnh cáo nàng.
Phụ nhân kia vội vàng nhìn xung quanh một chút, le lưỡi một cái, theo sát đối phương biến mất ở trong đám người.
Nàng lúc này, vẻ mặt tiều tụy nhưng không thiếu kiên định, gương mặt đẹp như tiên tử nụ cười nghiêm túc nhưng đáng yêu, đôi tròng mắt hắc bạch phân minh ( trắng đen rõ ràng ) trong suốt vô hại, sóng nước mênh mông lộ ra cơ trí và thông tuệ, tự động coi thường lời nói gây bất lợi cho mình, không thèm nhìn nàng kia bằng nửa con mắt nhìn thì dịu dàng nhưng lại không chút lưu tình vạch trần vết nhơ của nàng( TMC ).
Quan sát trong khoảnh khắc rồi chậm rãi nói: " Ngươi đã kiên trì như vậy, liền đi theo ta thôi -- Tiểu Nhược, đi cứu nha hoàn kia đi."
Rất nhanh, bên cạnh cỗ kiệu một nữ tử tuổi thanh xuân mang theo một nữ tử khác đến trước mặt Nghênh Xuân, rất lưu loát mà ôm nàng (NX) ra khỏi đám người.
Hiên Viên Triệt mặt đen lại nhìn Mộ Dung Huyên làm ra quyết định, đáy mắt ánh lên vẻ thâm thúy.
"Hiên Viên, ngày khác chúng ta hảo hảo hàn huyên một chút, đã lâu ngày không có gặp mặt..."Mộ Dung Huyên cười nhạt, xem nhẹ khuôn mặt đen tuấn tú của Hiên Viên Triệt có thể vắt ra nước (ý là nhăn lại giống như vắt khăn), kéo rèm cỗ kiệu lên.
"Hiên Viên Triệt chắc chắn sẽ đi bái phỏng điện hạ." Hắn ôm quyền trước cỗ kiệu, đưa Mộ Dung Huyên dời đi, ánh mắt lại mang theo ý vị sâu xa, quay đầu nhìn về phía Tần Mục Ca.
Trước mặt bao người dáng người và vẻ mặt nhìn ưu nhã gần như không chê vào đâu được, chỉ có lệ khí (khí tức ác độc) loáng thoáng nơi đáy mắt bộc lộ tâm tình của hắn.
Tuy rằng Tần Mục Ca cái gì cũng không nhớ nổi, nhưng hận ý của đối phương mình thấy rõ ràng, nhìn hai mỹ nữ như hoa như ngọc bên cạnh hắn, đều mang ánh mắt thắng lợi cười nhạo nhìn mình, nhìn người xung quanh mình cũng nói xấu sau lưng mình.
Tần Mục Ca bỗng nhiên khẽ câu khóe miệng, mỉm cười nghênh đón ánh mắt Hiên Viên Triệt nhẹ giọng gằn từng tiếng: " Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ta cũng sẽ làm cho ngươi nếm thử bị người phản bội xa xa lánh, tư vị thân bại danh liệt, Hiên Viên Triệt."
Nói xong cấu đó, trong lúc ánh mắt Hiên Viên Triệt và hai vị phu nhân đang kinh ngạc và tức giận, ưu nhã xoay người theo cỗ kiệu Mộ Dung Huyên chậm rãi rời đi.
"Triệt, trên đời này thậm chí lại có nữ nhân không biết liêm sỉ như thế, chàng đuổi nàng đi thật đúng rồi!" Như phu nhân một bên sửa sang mái tóc dài bù xù, một bên hung hăng nhìn bóng lưng Tần Mục Ca nói Hiên Viên Triệt sáng suốt, sau đó vẫn không cam lòng nói tiếp,"Chỉ là lần này Tam điện hạ quá hồ đồ, nữ nhân như vậy nên bị người người vứt bỏ, hắn vậy mà lại giúp đỡ nàng, thật là..."
Hiên Viên Triệt nhìn bóng lưng Tần Mục Ca, gương mặt tuấn tú lóe lên vẻ thâm trầm, nàng không buồn bã giống như trước, bi thương và trầm lặng, Tần Mục ca bây giờ vậy mà lại nhiều hơn một sự phẫn nộ, còn có sự căm ghét bị xóa sạch và không biết sợ, lẽ nào nàng hồng hạnh ra tường còn có lý? ! Mặc dù mình chán ghét nàng, nhưng quyết không cho phép nàng phản bội minh như thế!
"Trở về, đừng ở chỗ này làm mất mặt." Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn Như phu nhân, môi mỏng nhẹ phun ra những lời này, sau đó xoay người bước lên bậc thang vào cửa phủ.
Gương mặt xinh đẹp của Như phu nhân lúc đỏ lúc trắng, tại sao mình lại quên bây giờ mình rất nhếch nhác ?
"Triệt..." Nàng vội vàng khẽ kêu một tiếng, bước nhẹ theo sát đối phương lên bậc thang.
Một bên Ý phu nhân nhìn dáng vẻ nhếch nhác của đối phương, trong lòng không khỏi cười lạnh, Đại tướng quân coi trọng thể diện (mặt mũi), chú trọng dáng vẻ, nàng(NPN) như thế nào lại quên đây?
Nàng đưa mắt ra hiệu cho gia đinh.
Đối phương hiểu ý, lập tức hướng về phía quần chúng xung quanh nói: " Đều giải tán giải tán hết đi!"
Người người vây xem tốp năm tụm ba tự mình tán đi, nhưng câu chuyện về Tần Mục Ca vẫn tiếp tục.
"Nữ nhân này cũng thật là không biết điều, tướng mạo Đại tướng quân hơn người , là mỹ nam tử số một số hai nước Cao Xương, văn võ song toàn, nàng còn không biết đủ lại cùng người tư thông, nhà mẹ người ta cũng ngại nàng làm mất mặt, cũng không cho nàng vào cửa đấy!"
Một phụ nhân trung niên chậc chậc miệng, đáy mắt tràn đầy khinh bỉ.
Một phụ nhân khác tiếp lời đầu ghé sát vào đối phương nói:" Nghe nói gian phu kia còn chưa có bắt được, ngươi nói Tam điện hạ bảo vệ nàng, có thể hay không..."
"Này cũng không thể nói lung tung! Cẩn thận cái đầu ngươi!" Một vị phụ nhân khác lập tức cảnh cáo nàng.
Phụ nhân kia vội vàng nhìn xung quanh một chút, le lưỡi một cái, theo sát đối phương biến mất ở trong đám người.