Trải qua tình cảnh vừa rồi, hai người rõ ràng cực kỳ xấu hổ, sau khi một trước một sau vào phòng, Tần Mục ca rót cho mình và Hiên Viên Triệt mỗi người một chén nước.
"Bọn hắn nói trời Cao Xương phải đổi, là có ý gì? Trương đạo trưởng kia..."
Tần Mục Ca đang nói, Hiên Viên Triệt lập tức làm ra một động tác chớ có lên tiếng, lập tứ thổi tắt ngọn nến, thuận tiện kéo Tần Mục Ca đến một góc.
Ngoài cửa sổ dường như có bóng người lóe lên, Hiên Viên Triệt nhìn màn che rực rỡ hạ xuống, con ngươi thâm thúy dừng một chút, gần sát bên tai Tần Mục Ca nói: "Dường như ta đã có đáp án..."
"Cái gì đáp án?" Tần Mục Ca từ lần nghe lén vừa rồi từ trong lời nói chiếm được một chút tin tức, nhưng lại không phải chắc chắn lắm, nhưng mà Trương đạo trưởng kia nhất định có vấn đề không thể nghi ngờ.
Nàng ngước gương mặt nhỏ nhắn, cùng Hiên Viên Triệt dựa vào là rất gần, hơi thở thơm ngát ấm áp trong miệng thậm chí phả lên trên mặt Hiên Viên Triệt.
Hơi thở hai bên dung hòa vào nhau, trong lòng Hiên Viên Triệt không khỏi rung động!
Hắn ổn định lại cảm xúc, thấp giọng nói: "Ngày mai chúng ta trở về kinh, Trương đạo trưởng này nhất định giở trò gì trong cung...Lần này tới Vô Lượng sơn, thu hoạch của chúng ta thật là quá lớn..."
"Những thích khách kia là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có người biết chúng ta tới Vô Lượng sơn rồi hả?" Tần Mục Ca nhịn không được lại hỏi câu này.
Ánh mắt Hiên Viên Triệt lóe lên một cái, suy nghĩ một chút, nói: "Những thích khách này với thích khách lúc trước ở kinh thành là một, cùng đến từ một tổ chức, bọn hắn hướng đến ta hẳn là có nguyên nhân, chỉ là không biết có quan hệ gì với triều đình hay không, hoặc là có bao nhiêu quan hệ..."
Lòng hiếu kỳ của Tần Mục Ca lại dâng lên, nàng không nhị được hỏi tới: "Ngươi biết những thích khách này? Làm sao ngươi lại đắc tội bọn hắn hả?"
"Ta cũng không đắc tội bọn hắn, bọn hắn là làm thuê cho người ta thôi..." Hiên Viên Triệt dường như không muốn lại tiếp tục cái đề tài này, hắn cảm giác tròng mắt đen kia của Tần Mục Ca khao khát tri thức lại nổi lên vấn đề kế tiếp, cho nên hắn vỗ nhẹ đầu vai đối phương, "Đối phương đi rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Mục Ca cũng thức thời không hỏi, nàng cảm giác Hiên Viên Triệt có chút né tránh đối với vấn đề vừa rồi, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì.
"Kia đại tướng quân sớm nghỉ ngơi một chút, ta đi ra ngoài." Tần Mục Ca vừa mới chuyển thân chuẩn bị đi ra ngoài.
Hiên Viên Triệt ở phía sau nói khẽ: "Không cần về phòng ngươi, ngày mai liền đi rồi, ta không muốn xảy ta chuyện rắc rối gì nữa, ngươi cũng ở đây mà ngủ thôi..."
Tần Mục Ca dừng lại một hồi, đi ngủ? !
"Cái này sao có thể chứ? Làm sao có thể ngủ giường của đại tướng quân đây?..." Tần Mục Ca tỏ vẻ băn khoăn, hai tay chà xát vài cái, hiện ra vẻ lúng túng.
Hiên Viên Triệt liếc Tần Mục Ca bằng nửa con mắt, vượt qua nàng, thản nhiên nói: "Sai, là ngươi ngủ giường nhỏ, bản tướng quân ngủ giường lớn..."
Cái gì? Tần Mục Ca bỗng nhiên lập tức minh bạch (hiểu rõ), chính mình cũng không phải là cái gì của đối phương, chức quan lại không là cái gì, cho nên nhân gia ngủ là cần phải vậy.
Tần Mục Ca liếc Hiên Viên Triệt một cái, tiêu sái đi đến trước giường cởi giày ra, hướng trên giường nhỏ nằm xuống. Bên kia truyền đến âm thanh cởi quần áo xột xoạt của Hiên Viên Triệt.
?
Trong lòng nàng thoáng hiện lên một chút tình cảm khó hiểu, đời trước của mình và hắn đã từng là phu thê, trước đó hai người có phải cũng cùng chăn gối hay không, chung sống một phòng? Mà hiện tại làm người qua đường lại ở chung một phòng, thù hận trước đó hình như cũng vì chuyện tình trong khoảng thời gian này mà nhạt đi một chút, đời trước nếu là có biết, có thể cảm thấy có một chút an ủi hay không?
Đời trước đối với gia hỏa kia hẳn là hết lòng cảm mến đi? Dù sao theo khách quan mà nói thằng nhãi này trừ bỏ tính tình lãnh ngạo một chút, cũng không phải hoàn toàn là một nam nhân cặn bã -- bộ dáng của hắn thật sự không thể chê, thanh mỹ không người theo kịp, sử xự trầm ổn, võ công cao cường.
"Ngươi không cởi áo khoác sao?..."
Âm thanh trầm thấp của Hiên Viên Triệt vang lên trong đêm tối.
Tần Mục Ca ngẫm lại, ngồi dậy, cởi áo ngoài đi, để quần áo trong nằm xuống.
Chỉ chốc lát sau liền ngủ mê man, trong mông lung dường như có cái gì ôn nhu chụp xuống...
Trải qua tình cảnh vừa rồi, hai người rõ ràng cực kỳ xấu hổ, sau khi một trước một sau vào phòng, Tần Mục ca rót cho mình và Hiên Viên Triệt mỗi người một chén nước.
"Bọn hắn nói trời Cao Xương phải đổi, là có ý gì? Trương đạo trưởng kia..."
Tần Mục Ca đang nói, Hiên Viên Triệt lập tức làm ra một động tác chớ có lên tiếng, lập tứ thổi tắt ngọn nến, thuận tiện kéo Tần Mục Ca đến một góc.
Ngoài cửa sổ dường như có bóng người lóe lên, Hiên Viên Triệt nhìn màn che rực rỡ hạ xuống, con ngươi thâm thúy dừng một chút, gần sát bên tai Tần Mục Ca nói: "Dường như ta đã có đáp án..."
"Cái gì đáp án?" Tần Mục Ca từ lần nghe lén vừa rồi từ trong lời nói chiếm được một chút tin tức, nhưng lại không phải chắc chắn lắm, nhưng mà Trương đạo trưởng kia nhất định có vấn đề không thể nghi ngờ.
Nàng ngước gương mặt nhỏ nhắn, cùng Hiên Viên Triệt dựa vào là rất gần, hơi thở thơm ngát ấm áp trong miệng thậm chí phả lên trên mặt Hiên Viên Triệt.
Hơi thở hai bên dung hòa vào nhau, trong lòng Hiên Viên Triệt không khỏi rung động!
Hắn ổn định lại cảm xúc, thấp giọng nói: "Ngày mai chúng ta trở về kinh, Trương đạo trưởng này nhất định giở trò gì trong cung...Lần này tới Vô Lượng sơn, thu hoạch của chúng ta thật là quá lớn..."
"Những thích khách kia là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có người biết chúng ta tới Vô Lượng sơn rồi hả?" Tần Mục Ca nhịn không được lại hỏi câu này.
Ánh mắt Hiên Viên Triệt lóe lên một cái, suy nghĩ một chút, nói: "Những thích khách này với thích khách lúc trước ở kinh thành là một, cùng đến từ một tổ chức, bọn hắn hướng đến ta hẳn là có nguyên nhân, chỉ là không biết có quan hệ gì với triều đình hay không, hoặc là có bao nhiêu quan hệ..."
Lòng hiếu kỳ của Tần Mục Ca lại dâng lên, nàng không nhị được hỏi tới: "Ngươi biết những thích khách này? Làm sao ngươi lại đắc tội bọn hắn hả?"
"Ta cũng không đắc tội bọn hắn, bọn hắn là làm thuê cho người ta thôi..." Hiên Viên Triệt dường như không muốn lại tiếp tục cái đề tài này, hắn cảm giác tròng mắt đen kia của Tần Mục Ca khao khát tri thức lại nổi lên vấn đề kế tiếp, cho nên hắn vỗ nhẹ đầu vai đối phương, "Đối phương đi rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Mục Ca cũng thức thời không hỏi, nàng cảm giác Hiên Viên Triệt có chút né tránh đối với vấn đề vừa rồi, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì.
"Kia đại tướng quân sớm nghỉ ngơi một chút, ta đi ra ngoài." Tần Mục Ca vừa mới chuyển thân chuẩn bị đi ra ngoài.
Hiên Viên Triệt ở phía sau nói khẽ: "Không cần về phòng ngươi, ngày mai liền đi rồi, ta không muốn xảy ta chuyện rắc rối gì nữa, ngươi cũng ở đây mà ngủ thôi..."
Tần Mục Ca dừng lại một hồi, đi ngủ? !
"Cái này sao có thể chứ? Làm sao có thể ngủ giường của đại tướng quân đây?..." Tần Mục Ca tỏ vẻ băn khoăn, hai tay chà xát vài cái, hiện ra vẻ lúng túng.
Hiên Viên Triệt liếc Tần Mục Ca bằng nửa con mắt, vượt qua nàng, thản nhiên nói: "Sai, là ngươi ngủ giường nhỏ, bản tướng quân ngủ giường lớn..."
Cái gì? Tần Mục Ca bỗng nhiên lập tức minh bạch (hiểu rõ), chính mình cũng không phải là cái gì của đối phương, chức quan lại không là cái gì, cho nên nhân gia ngủ là cần phải vậy.
Tần Mục Ca liếc Hiên Viên Triệt một cái, tiêu sái đi đến trước giường cởi giày ra, hướng trên giường nhỏ nằm xuống. Bên kia truyền đến âm thanh cởi quần áo xột xoạt của Hiên Viên Triệt.
?
Trong lòng nàng thoáng hiện lên một chút tình cảm khó hiểu, đời trước của mình và hắn đã từng là phu thê, trước đó hai người có phải cũng cùng chăn gối hay không, chung sống một phòng? Mà hiện tại làm người qua đường lại ở chung một phòng, thù hận trước đó hình như cũng vì chuyện tình trong khoảng thời gian này mà nhạt đi một chút, đời trước nếu là có biết, có thể cảm thấy có một chút an ủi hay không?
Đời trước đối với gia hỏa kia hẳn là hết lòng cảm mến đi? Dù sao theo khách quan mà nói thằng nhãi này trừ bỏ tính tình lãnh ngạo một chút, cũng không phải hoàn toàn là một nam nhân cặn bã -- bộ dáng của hắn thật sự không thể chê, thanh mỹ không người theo kịp, sử xự trầm ổn, võ công cao cường.
"Ngươi không cởi áo khoác sao?..."
Âm thanh trầm thấp của Hiên Viên Triệt vang lên trong đêm tối.
Tần Mục Ca ngẫm lại, ngồi dậy, cởi áo ngoài đi, để quần áo trong nằm xuống.
Chỉ chốc lát sau liền ngủ mê man, trong mông lung dường như có cái gì ôn nhu chụp xuống...