Sáng hôm sau, Pu cũng được đánh thức bởi nhạc chuông quen thuộc. Sau khi chuẩn bị mọi thứ Pu bắt đầu ngày làm việc mới của mình.Hôm nay là ngày tuyển thành viên cuối cùng tại nhạc viện. Sau khi làm việc với 1 vài thí sinh thì Minh bước vào.Minh khá ngạc nhiên vì cô gái hôm trước mình gặp lại ngồi ở vị trí giám khảo. Gương mặt biểu lộ rõ sự căng thẳng. Chợt Pu nhìn Minh thì mỉm cười: Chào anh. Chúng ta lại gặp nhau. Chắc anh hơi ngạc nhiên hả thấy gương anh căng thẳng quá. Anh bình tĩnh thôi không có gì đâu, cứ là chính mình là được. Nói rồi Pu nhìn vào phiếu đăng ký và mỉm cười sau đó Pu bắt đầu công việc của mình. Phía đối diện Ken thấy Pu đang phỏng vấn Minh thì không tập trung được nên xin bỏ ra ngoài xíu. Thấy thế Bo tranh thủ lúc chưa có bạn nào hát song ca cũng chạy ra theo Ken. Đánh nhẹ lên vai Ken Bo hỏi: Mày sao vậy? Sao tự nhiên lại bỏ ra ngoài?
Ken giật mình khi thằng bạn không biết từ đâu xuất hiện của mình: cái thằng điên này làm tao giật mình. Mày định giết tao đấy à?
Thấy Ken không trả lời câu hỏi của mình Bo nhắc: mày chưa trả lời câu hỏi của t kìa. Chỉ giỏi đánh trống lãng thôi
Ken cười nhạt rồi trả lời: Ở trong đó tao thấy ngột ngạt quá nên ra đây hít khí trời tí đó mà
Bo nhìn Ken rồi nói: Cũng mệt thật tao không nghĩ việc chọn thành viên lại khó khăn vậy
Nghe Bo nói Ken hỏi lại: Vậy chú mày biết tình hình chưa?
Bo gật đầu và nói: chú Nam ngày nào mà không báo tình hình cho chú tao. Có khi chú tao còn biết rõ hơn tụi mình đó chứ. Mà mày không cần lo lắng vậy đâu. Cuối cùng sẽ tìm ra thôi mà.
Ken nhìn Bo rồi lại thở dài. Thật ra Ken cũng nghĩ như Bo nên không lo lắng lắm về chuyện thành viên nhưng không hiểu sao dạo này tâm trí của cậu bị gì đó. Cứ mỗi khi thấy Pu nói chuyện rồi cười với người con trai khác thì trong lòng khó chịu không yên.Ken luôn thắc mắc tại sao nụ cười đó không dành cho mình.
Thấy Ken cứ nhìn thở dài rồi lại nhìn xa xăm nên Bo liền hỏi: Mày còn lo chuyện gì hả? Sao tao thấy mặt mày căng thẳng quá vậy?
Ken không nhìn Bo mà trả lời: Tao cũng không biết nữa mày ơi. Đây là lần đầu tiên tao thấy khó chịu đến vậy. Cứ mỗi khi nhìn hình ảnh đó nụ cười đó t thấy rất ghen tị m ạ.Tao luôn không hiểu tại sao nụ cười đó không thuộc về tao.
Bo nhìn Ken như sinh vật lạ. Quả thật đây là lần đầu tiên Bo thấy Ken như vậy từ sau Mỹ Hân đi -Tao hỏi thật mày đã quên Mỹ Hân chưa ?
-Mày nói nhảm gì vậy? Tao không còn buồn vì chuyện đó đâu.- Ken nhìn Bo thoải mái trả lời
Và cuối cùng Bo rút ra kết luận: Nếu mày không còn buồn thì tao biết tại sao lạ rồi. Tại từ lúc đó đến giờ mày có yêu ai ra hồn đâu. Suy ra m biết yêu thật rồi. Tim mày cuối cùng cũng không còn đóng băng- Vừa nói Bo vừa cười.
-Mày biết tao cảm thấy khó chịu với ai không mà mày nói vậy hả thằng kia? Ken cau co trả lời
- Tao chơi với mày từ đó giờ nhìn qua là tao biết thôi. Ông bà có câu oan gia ngõ hẹp đó mày.-Bo trả lời
-Oan gia ngõ hẹp cái đầu mày.-Ken vẫn thái độ cũ.
- Không phải oan gia à. Vậy là người yêu là đúng rồi.Thì ra là bên ngoài cố chọc tức để người ta chú ý chứ gì. Chứ đó giờ tao thấy mày thân thiện thì cũng có đó nhưng có bao giờ tới mức vậy đâu. -Vừa nói Bo vừa cười.
-Ken nghe Bo nói dù trong lòng đang khó chịu cũng phải phì cười, gương mặt nóng nhẹ: Yêu cái nổi gì mày ơi. Chắc ngày mai tao phải đi khám bệnh thôi.
Nói rồi Ken bỏ đi để Bo không phát hiện sự thay đổi của mình. Bởi vì không cần Bo nói thì ông anh 2 của Ken cũng đã kết luận vậy ngay khi Ken vừa kể chuyện, chỉ có điều Ken không muốn thừa nhận thôi.
Thấy Ken bỏ đi Bo cũng không nói gì cũng không muốn đuổi theo để chọc Ken như mọi lần vì giờ đây trong lòng Bo cảm thấy khó chịu vô cùng.Theo Bo thì người Ken thích không ai khác là Pu, mà đó cũng chính là người con gái Bo muốn theo đuổi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thật sự giữa bạn thân và tình yêu của mình Bo không biết phải làm sao cho đúng.
Đang chìm trong suy nghĩ của mình thì Bo giật mình bởi tiếng gọi của Pu.Nhìn Bo lúng túng mà Pu nhoẻn miệng cười: Hay quá nha, dám trốn việc ra đây ngồi nhớ người yêu nha
Bo vừa ngại vừa buồn cười vì câu nói của Pu: Anh có người yêu đâu mà nhớ hả cô bé?
Pu nhìn Bo tỏ vẻ không tin: Anh không có người yêu thật hả. Ôi vậy ngày mai công ty mình sẽ có liên hoan lớn đó anh.
Bo ngạc nhiên vì câu nói của Pu nên nghiêng nghiêng đầu nhìn Pu và cười hỏi: Em nói chuyện khó hiểu quá.
Pu cười rồi giải thích cho Bo hiểu: Anh không biết anh là người trong mộng của rất nhiều chị trong công ty sao. Nhưng ai cũng nghĩ người như anh chắc đã có bạn gái rồi nên rất thất vọng, Hôm nay anh nói anh không có thì không phải là chuyện vui cho tất cả mấy cô đó sao?
Bo hiểu ra vấn đề nhưng muốn chọc Pu và cũng muốn tìm câu trả lời cho bản thân nên Bo hỏi Pu: Anh đào hoa vậy sao? Vậy em có nằm trong số mấy cô thích anh không?
Pu không nhịn được liền cười lớn: Anh nghĩ là có không?
Bo nhíu mày và cười để lộ má lúm đồng tiền: Anh không biết, nhưng anh nghĩ ai may mắn lắm mới giữ được em nhỉ.
Pu lắc đầu nhìn Bo nói:Gì ghê vậy anh, em cũng bình thường thôi.Mà lúc nãy em thấy anh suy nghĩ gì mà mặt suy tư quá vậy?
Bo không trả lời mà nhìn Pu làm cho Pu cảm thấy ngại, hai má ửng hồng lên rối rít nói: Em xin lỗi, em tò mò quá. Nếu anh thấy khó nói thì không cần phải nói cho em biết đâu.
Bo lại nhìn Pu nhưng lần này ánh mắt nhìn có vẻ dịu dàng hơn, xong anh chợt mỉm cười: Trời em có lỗi gì đâu, tại anh hơi căng thẳng thôi mà. Anh không có nghĩ gì đâu chỉ đang lo việc tìm thành viên cho nhóm thôi mà. Em thật biết làm người khác cười đấy nhóc!
-Nghề của em mà. Pu nở nụ cười tươi khiến bao nhiêu cảm giác khó chịu trong lòng Bo cũng bay đi mất.
Thấy gương mặt Bo đã có phần bớt căng thẳng Pu cũng yên tâm phần nào sau cuộc trò chuyện ngắn đó cả 2 cùng bước trở vào trong hội trường.
Khi cả 2 bước vào thì cũng là lúc mọi người đang giải lao. Pu thấy Minh đứng đó thì chạy lại hỏi: Sao rồi anh thử giọng tốt chứ.
Minh nhìn Pu cười thật tươi: Ừ cảm ơn bạn. Nhưng mình cũng chưa biết kết quả sẽ như thế nào nữa. Giờ thấy cũng hơi lo
Pu khẽ nhăn trán nhìn Minh và nói: Nhìn em già lắm hả. Theo hồ sơ anh ghi thì anh lơn tuổi hơn em đấy.
Câu nói và cử chỉ của Pu làm cho Minh phì cười vì nó quá đáng yêu.Nhưng bất giác nó lại làm anh thấy đau bởi cũng từng có 1 người nói với anh như thế….
Thấy gương mặt đang cười bỗng chùn xuống của Minh, Pu nghĩ là anh đang lo nên an ủi: Thôi anh đừng lo lắng gì hết nha khi nào có kết quả em sẽ báo cho anh nha. Bây giờ em phải vào làm nhiệm vụ tiếp rồi. Vừa nói Pu vừa nháy mắt với Bin.
Sáng hôm sau, Pu cũng được đánh thức bởi nhạc chuông quen thuộc. Sau khi chuẩn bị mọi thứ Pu bắt đầu ngày làm việc mới của mình.Hôm nay là ngày tuyển thành viên cuối cùng tại nhạc viện. Sau khi làm việc với vài thí sinh thì Minh bước vào.Minh khá ngạc nhiên vì cô gái hôm trước mình gặp lại ngồi ở vị trí giám khảo. Gương mặt biểu lộ rõ sự căng thẳng. Chợt Pu nhìn Minh thì mỉm cười: Chào anh. Chúng ta lại gặp nhau. Chắc anh hơi ngạc nhiên hả thấy gương anh căng thẳng quá. Anh bình tĩnh thôi không có gì đâu, cứ là chính mình là được. Nói rồi Pu nhìn vào phiếu đăng ký và mỉm cười sau đó Pu bắt đầu công việc của mình. Phía đối diện Ken thấy Pu đang phỏng vấn Minh thì không tập trung được nên xin bỏ ra ngoài xíu. Thấy thế Bo tranh thủ lúc chưa có bạn nào hát song ca cũng chạy ra theo Ken. Đánh nhẹ lên vai Ken Bo hỏi: Mày sao vậy? Sao tự nhiên lại bỏ ra ngoài?
Ken giật mình khi thằng bạn không biết từ đâu xuất hiện của mình: cái thằng điên này làm tao giật mình. Mày định giết tao đấy à?
Thấy Ken không trả lời câu hỏi của mình Bo nhắc: mày chưa trả lời câu hỏi của t kìa. Chỉ giỏi đánh trống lãng thôi
Ken cười nhạt rồi trả lời: Ở trong đó tao thấy ngột ngạt quá nên ra đây hít khí trời tí đó mà
Bo nhìn Ken rồi nói: Cũng mệt thật tao không nghĩ việc chọn thành viên lại khó khăn vậy
Nghe Bo nói Ken hỏi lại: Vậy chú mày biết tình hình chưa?
Bo gật đầu và nói: chú Nam ngày nào mà không báo tình hình cho chú tao. Có khi chú tao còn biết rõ hơn tụi mình đó chứ. Mà mày không cần lo lắng vậy đâu. Cuối cùng sẽ tìm ra thôi mà.
Ken nhìn Bo rồi lại thở dài. Thật ra Ken cũng nghĩ như Bo nên không lo lắng lắm về chuyện thành viên nhưng không hiểu sao dạo này tâm trí của cậu bị gì đó. Cứ mỗi khi thấy Pu nói chuyện rồi cười với người con trai khác thì trong lòng khó chịu không yên.Ken luôn thắc mắc tại sao nụ cười đó không dành cho mình.
Thấy Ken cứ nhìn thở dài rồi lại nhìn xa xăm nên Bo liền hỏi: Mày còn lo chuyện gì hả? Sao tao thấy mặt mày căng thẳng quá vậy?
Ken không nhìn Bo mà trả lời: Tao cũng không biết nữa mày ơi. Đây là lần đầu tiên tao thấy khó chịu đến vậy. Cứ mỗi khi nhìn hình ảnh đó nụ cười đó t thấy rất ghen tị m ạ.Tao luôn không hiểu tại sao nụ cười đó không thuộc về tao.
Bo nhìn Ken như sinh vật lạ. Quả thật đây là lần đầu tiên Bo thấy Ken như vậy từ sau Mỹ Hân đi -Tao hỏi thật mày đã quên Mỹ Hân chưa ?
-Mày nói nhảm gì vậy? Tao không còn buồn vì chuyện đó đâu.- Ken nhìn Bo thoải mái trả lời
Và cuối cùng Bo rút ra kết luận: Nếu mày không còn buồn thì tao biết tại sao lạ rồi. Tại từ lúc đó đến giờ mày có yêu ai ra hồn đâu. Suy ra m biết yêu thật rồi. Tim mày cuối cùng cũng không còn đóng băng- Vừa nói Bo vừa cười.
-Mày biết tao cảm thấy khó chịu với ai không mà mày nói vậy hả thằng kia? Ken cau co trả lời
- Tao chơi với mày từ đó giờ nhìn qua là tao biết thôi. Ông bà có câu oan gia ngõ hẹp đó mày.-Bo trả lời
-Oan gia ngõ hẹp cái đầu mày.-Ken vẫn thái độ cũ.
- Không phải oan gia à. Vậy là người yêu là đúng rồi.Thì ra là bên ngoài cố chọc tức để người ta chú ý chứ gì. Chứ đó giờ tao thấy mày thân thiện thì cũng có đó nhưng có bao giờ tới mức vậy đâu. -Vừa nói Bo vừa cười.
-Ken nghe Bo nói dù trong lòng đang khó chịu cũng phải phì cười, gương mặt nóng nhẹ: Yêu cái nổi gì mày ơi. Chắc ngày mai tao phải đi khám bệnh thôi.
Nói rồi Ken bỏ đi để Bo không phát hiện sự thay đổi của mình. Bởi vì không cần Bo nói thì ông anh của Ken cũng đã kết luận vậy ngay khi Ken vừa kể chuyện, chỉ có điều Ken không muốn thừa nhận thôi.
Thấy Ken bỏ đi Bo cũng không nói gì cũng không muốn đuổi theo để chọc Ken như mọi lần vì giờ đây trong lòng Bo cảm thấy khó chịu vô cùng.Theo Bo thì người Ken thích không ai khác là Pu, mà đó cũng chính là người con gái Bo muốn theo đuổi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thật sự giữa bạn thân và tình yêu của mình Bo không biết phải làm sao cho đúng.
Đang chìm trong suy nghĩ của mình thì Bo giật mình bởi tiếng gọi của Pu.Nhìn Bo lúng túng mà Pu nhoẻn miệng cười: Hay quá nha, dám trốn việc ra đây ngồi nhớ người yêu nha
Bo vừa ngại vừa buồn cười vì câu nói của Pu: Anh có người yêu đâu mà nhớ hả cô bé?
Pu nhìn Bo tỏ vẻ không tin: Anh không có người yêu thật hả. Ôi vậy ngày mai công ty mình sẽ có liên hoan lớn đó anh.
Bo ngạc nhiên vì câu nói của Pu nên nghiêng nghiêng đầu nhìn Pu và cười hỏi: Em nói chuyện khó hiểu quá.
Pu cười rồi giải thích cho Bo hiểu: Anh không biết anh là người trong mộng của rất nhiều chị trong công ty sao. Nhưng ai cũng nghĩ người như anh chắc đã có bạn gái rồi nên rất thất vọng, Hôm nay anh nói anh không có thì không phải là chuyện vui cho tất cả mấy cô đó sao?
Bo hiểu ra vấn đề nhưng muốn chọc Pu và cũng muốn tìm câu trả lời cho bản thân nên Bo hỏi Pu: Anh đào hoa vậy sao? Vậy em có nằm trong số mấy cô thích anh không?
Pu không nhịn được liền cười lớn: Anh nghĩ là có không?
Bo nhíu mày và cười để lộ má lúm đồng tiền: Anh không biết, nhưng anh nghĩ ai may mắn lắm mới giữ được em nhỉ.
Pu lắc đầu nhìn Bo nói:Gì ghê vậy anh, em cũng bình thường thôi.Mà lúc nãy em thấy anh suy nghĩ gì mà mặt suy tư quá vậy?
Bo không trả lời mà nhìn Pu làm cho Pu cảm thấy ngại, hai má ửng hồng lên rối rít nói: Em xin lỗi, em tò mò quá. Nếu anh thấy khó nói thì không cần phải nói cho em biết đâu.
Bo lại nhìn Pu nhưng lần này ánh mắt nhìn có vẻ dịu dàng hơn, xong anh chợt mỉm cười: Trời em có lỗi gì đâu, tại anh hơi căng thẳng thôi mà. Anh không có nghĩ gì đâu chỉ đang lo việc tìm thành viên cho nhóm thôi mà. Em thật biết làm người khác cười đấy nhóc!
-Nghề của em mà. Pu nở nụ cười tươi khiến bao nhiêu cảm giác khó chịu trong lòng Bo cũng bay đi mất.
Thấy gương mặt Bo đã có phần bớt căng thẳng Pu cũng yên tâm phần nào sau cuộc trò chuyện ngắn đó cả cùng bước trở vào trong hội trường.
Khi cả bước vào thì cũng là lúc mọi người đang giải lao. Pu thấy Minh đứng đó thì chạy lại hỏi: Sao rồi anh thử giọng tốt chứ.
Minh nhìn Pu cười thật tươi: Ừ cảm ơn bạn. Nhưng mình cũng chưa biết kết quả sẽ như thế nào nữa. Giờ thấy cũng hơi lo
Pu khẽ nhăn trán nhìn Minh và nói: Nhìn em già lắm hả. Theo hồ sơ anh ghi thì anh lơn tuổi hơn em đấy.
Câu nói và cử chỉ của Pu làm cho Minh phì cười vì nó quá đáng yêu.Nhưng bất giác nó lại làm anh thấy đau bởi cũng từng có người nói với anh như thế….
Thấy gương mặt đang cười bỗng chùn xuống của Minh, Pu nghĩ là anh đang lo nên an ủi: Thôi anh đừng lo lắng gì hết nha khi nào có kết quả em sẽ báo cho anh nha. Bây giờ em phải vào làm nhiệm vụ tiếp rồi. Vừa nói Pu vừa nháy mắt với Bin.