Sau khi mọi người đã có mặt đông đủ thì tất cả cùng nhau khởi hành.
-Hay là mình kiếm gì đố ăn trước đi. – Pu đề xuất ý kiến
-Đúng đó có thực mới vực được đạo mà. – Bo ủng hộ Pu.
-Nhưng bây giờ mình đi ăn ở đâu? Chỗ nào chắc cũng đông nghẹt người rồi. – Bin nhớ lại Noel năm trước mà trả lời buồn.
-Hay mình đi ăn vặt đi. – Bo cũng góp vui
-Đúng đó chỉ có mỗi anh Bo là hiểu ý em thôi. – Pu nhìn Bo cười nói
Câu nói ấy làm ai kia vui như mở hội.Anh không giấu nỗi nụ cười của mình.
Tuy nhiên ăn vặt thì không thể đủ năng lượng cho nên cả đám cùng nhau kéo vào 1 quán lẩu. Khoảng cách giữa mọi người dường như được rút lại gần hơn. Họ nói chuyện rôm rả. Điều thú vị nhất là có 1 số bạn đã nhận ra các chàng trai và Min nên đã chủ động lại xin chữ ký, cũng như là chụp hình chung.
Ai ai cũng vui mừng vì được mọi người quan tâm như vậy. Sau khi ăn xong cả đám quyết định sẽ dạo một vòng Sài Gòn. Trong đầu mỗi người đều nghĩ đến những nơi đẹp nhất của Sài Gòn nhưng tất cả đều phải bỏ cuộc vì kẹt xe không thể chen chân vào.Cuối cùng Pu nhìn mọi người nói:
-Không lẽ Giáng Sinh mà mình cứ ngồi trên xe mà chạy vòng vòng vậy sao? Vậy thì chán lắm.
-Chứ giờ em nghĩ làm sao mình chen vào mấy khu trung tâm được. – Bo nhìn Pu hỏi lại.
- Vậy sao mình không đi bộ đi. – Pu tiếp tục đưa ý kiến
-Ừ ha có vậy mà cũng không nghĩ ra, vậy là có thể chụp hình rồi.Đúng là em gái thông minh giống anh quá đi.- Kei nghe xong mà cảm thấy háo hức.
Mọi người nghe Pu nói vậy cũng có lý nên cũng hưởng ứng theo. Họ cùng nhau đi khắp các con đường trung tâm. Không một cảnh nào mà họ không ghé vào chụp hình. Nụ cười luôn nở trên môi các mọi người.
Trời tối dần hơn, sau khi đi chơi đã thấm mệt mọi người cùng nhau ra về. Trong lòng họ giờ đây tuy mỗi người 1 suy nghĩ nhưng trong lòng họ ai cũng ngập tràn niềm vui. Có lẽ đây sẽ là mùa Noel đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi người.
Vì trời cũng khá tối, số người trở về cũng đông hơn nên việc gọi được taxi khó vô cùng. Lúc này Pu lại có ý kiến:
-Lỡ đi bộ rồi hay là mình đi bộ về luôn nha mọi người.
-Em nói giỡn hả Pu. – Bo nhìn Pu bằng ánh mắt ngạc nhiên.
-Tui nhớ trời mùa đông đâu có nóng đâu mà sao cô cũng có vấn đề nữa vây? – Ken vừa nói vừa nổ lực vẫy taxi. Nhưng dường như mọi nổ lực của anh đều trở nên vô vọng
-Chứ giờ anh nghĩ anh làm sao có taxi về. – Pu khó chịu nhìn Ken nói
- Cũng tại cô không đó, tự nhiên nãy ra cái ý định đi chơi chi đã vậy còn đòi đi bộ. – Ken cũng không nhường nói lại.
-Thế ai bảo anh cũng hưởng ứng theo làm chi rồi bây giờ nói.
-Cô…..cô – Ken không biết dùng lời gì để đáp trả Pu, gương mặt tức giận mà ửng đỏ lên.
Mặc cho đôi bạn trẻ cứ đứng cãi nhau, tất cả mọi người còn lại đứng ngoài đường vừa gọi vừa vẫy taxi suốt nửa tiếng đồng hồ nhưng kết quả vẫn là con số 0. Kei không chịu nỗi nên nói:
- Kei thấy Pu nói cũng có lý đó. Ở đây về nhà mình cũng không xa lắm. Thui không ấy mình cứ đi bộ dần dần về nhà đi rồi trên đường nếu gặp được taxi thì leo lên không thì thôi. Chứ trời cũng tối rồi đứng ngoài đường cũng không hay.
-Thấy chưa lúc nãy em nói mà mọi người làm theo là không chừng bây giờ sắp tới nhà rồi. – Pu nhìn Ken trách cứ.
-Biết là vậy rồi nhưng còn Min thì sao? – Bo đặt câu hỏi.
-Không sao đâu lúc nãy chị hai có gọi cho em rồi, chị em nói nếu đi chơi về sớm thì cứ ở tại công ty chờ lát chị hai đi diễn về sẽ đón em luôn. – Min mỉm cười trả lời.
-Ủa vậy hồi nãy chị Hằng chở Min tới huh? – Kei quan tâm hỏi.
Min gật đầu thay cho câu trả lời.
Sau đó họ cùng nhau cất bước đi về. Trên đường về Pu nhìn thấy mọi người ai cũng im lặng không nói gì thì liền kiếm trò chơi để không khí sôi động lên.
-hay giờ mình chơi hát đối đi. Vừa đi vừa hát cho đường ngắn lại.
-Trời ơi xuống đây mà coi nè, tại cô tui phải đi bộ rồi giờ còn bắt hát hò gì nữa. Cô không biết mệt hả? - Ken phản đối
-Nhưng tui thấy hay mà, bây giờ mình chia đội đi. Ai không muốn hát thì nghe thôi. – Kei góp ý
-Vậy ai không muốn chơi. Bin chơi không? – Bo nhìn Bin hỏi
-Uam cũng được chơi cho có không khí. – Bin nhận lời.
Kei hướng mắt về phía Ken. – Sao giờ chỉ còn mình Ken thôi đó chơi không. Bin cũng chơi rồi đó.
Ken thấy mọi người ai cũng đồng ý nên cũng đồng ý chơi.
Thế là họ bát đầu chia đội với nhau. Ken và Bin chung 1 đội với Pu, Kei và Bo chung đội với Min.Thế là họ bắt đầu hát nhũng khúc hát khác nhau tạo thành một chuỗi liên khúc rất đặc biệt. Ban đầu Ken cũng khá thờ ơ không đóng góp nhiều nhưng dần dần khi thấy mọi người chơi vui quá cũng hòa mình theo những giai điệu đó.
Hình ảnh đó thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người đi đường đặc biệt là các cô gái.Họ có vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với 2 cô gái đi chung với các chàng trai. Bởi lẽ cả 4 chàng trai hôm nay đều quá đẹp.
Nhưng họ không quan tâm lắm vì thật sự họ đang cảm thấy rất vui, đặc biệt là các chàng trai, họ cảm thấy nhờ có cô bé đáng yêu này mà cuộc sống của họ trở nên thú vị hơn. Chuỗi bài hát cứ ngày 1 dài ra thì quãng đường về nhà của họ cũng ngày 1 ngắn lại. Thoắt cái họ đã về đến nhà.
Vừa về đến nhà thì xe của ca sĩ Ngọc hắng cũng vừa đến. Thế là mọi người chào tạm biệt nhau để ra về.
Vào đến nhà, Pu chạy ngay vào nhà bếp pha cho mỗi chàng trai 1 ly trà tắc và mật ong. Mang ra phòng khách pu mỉm cười và mời;
-cám ơn các anh vì buổi đi chơi hôm nay nha. Năm nay chắc sẽ là Noel đáng nhớ nhất của em. Nãy giờ các anh hát chắc cũng đau họng lắm rồi vậy các anh uống miếng trà tắc với mật ong nha cho giọng khỏe lại để ngày mai còn tiếp tục chạy đua nước rút nữa chứ.
Ken từ nãy giờ khát khô cả cổ chợt thấy có ly trà thì vội chạy lại chụp và uống. Nhưng không may mắn cho anh ngay ngụm đầu tiên anh đã la lên
-nóng quá. Cô định giết người à, mời người ta uống mà pha nóng vậy ai uống cho nỗi. – Ken nhìn Pu trách.
-Uống trà người ta phải uống từ từ chứ có ai uống như anh đâu. Tại sao mấy anh kia không bị mà anh bị. tại anh xớn xác quá thôi.
-Ai biết lỡ cô cố ý hại tui thì sao.- Ken nói lại
Và có lẽ cuộc nhau đó sẽ không dứt nếu như Bo không lên tiếng :
-Không có đâu của tụi tao cũng trà nóng mà. Thui hôm nay là Giáng Sinh, không khí đang vui mà mày đừng cãi với Pu nữa. Dù sao pu cũng đã lo lắng cho tụi mình nhiều rồi. Thôi uống đi rồi còn đi ngủ.
-uam mấy anh cứ từ từ uống nha. Em vào phòng gọi điện cho mẹ em đã. Mấy anh ngủ ngoan nha. – nói rồi Pu làm một nét mặt đáng yêu khiến các chàng trai không khỏi bật lên nụ cười.
-đúng là khác người mà, ai người ta cũng chúc ngủ ngon có mình em là chú ngủ ngoan đó nhóc – Bo chọc lại Pu
Nói rồi mọi người cùng cười vang riêng Bin anh cũng cố gượng cười. Bởi hình ảnh đó của Pu làm anh nhớ lắm, nhớ người con gái anh từng yêu cũng với nét mặt ấy khi chúc anh ngủ ngon vào mỗi buổi tối. Khẽ lắc đầu Bin cố quên đi và cùng mọi người trở về phòng ngủ.
Sau khi mọi người đã có mặt đông đủ thì tất cả cùng nhau khởi hành.
-Hay là mình kiếm gì đố ăn trước đi. – Pu đề xuất ý kiến
-Đúng đó có thực mới vực được đạo mà. – Bo ủng hộ Pu.
-Nhưng bây giờ mình đi ăn ở đâu? Chỗ nào chắc cũng đông nghẹt người rồi. – Bin nhớ lại Noel năm trước mà trả lời buồn.
-Hay mình đi ăn vặt đi. – Bo cũng góp vui
-Đúng đó chỉ có mỗi anh Bo là hiểu ý em thôi. – Pu nhìn Bo cười nói
Câu nói ấy làm ai kia vui như mở hội.Anh không giấu nỗi nụ cười của mình.
Tuy nhiên ăn vặt thì không thể đủ năng lượng cho nên cả đám cùng nhau kéo vào quán lẩu. Khoảng cách giữa mọi người dường như được rút lại gần hơn. Họ nói chuyện rôm rả. Điều thú vị nhất là có số bạn đã nhận ra các chàng trai và Min nên đã chủ động lại xin chữ ký, cũng như là chụp hình chung.
Ai ai cũng vui mừng vì được mọi người quan tâm như vậy. Sau khi ăn xong cả đám quyết định sẽ dạo một vòng Sài Gòn. Trong đầu mỗi người đều nghĩ đến những nơi đẹp nhất của Sài Gòn nhưng tất cả đều phải bỏ cuộc vì kẹt xe không thể chen chân vào.Cuối cùng Pu nhìn mọi người nói:
-Không lẽ Giáng Sinh mà mình cứ ngồi trên xe mà chạy vòng vòng vậy sao? Vậy thì chán lắm.
-Chứ giờ em nghĩ làm sao mình chen vào mấy khu trung tâm được. – Bo nhìn Pu hỏi lại.
- Vậy sao mình không đi bộ đi. – Pu tiếp tục đưa ý kiến
-Ừ ha có vậy mà cũng không nghĩ ra, vậy là có thể chụp hình rồi.Đúng là em gái thông minh giống anh quá đi.- Kei nghe xong mà cảm thấy háo hức.
Mọi người nghe Pu nói vậy cũng có lý nên cũng hưởng ứng theo. Họ cùng nhau đi khắp các con đường trung tâm. Không một cảnh nào mà họ không ghé vào chụp hình. Nụ cười luôn nở trên môi các mọi người.
Trời tối dần hơn, sau khi đi chơi đã thấm mệt mọi người cùng nhau ra về. Trong lòng họ giờ đây tuy mỗi người suy nghĩ nhưng trong lòng họ ai cũng ngập tràn niềm vui. Có lẽ đây sẽ là mùa Noel đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi người.
Vì trời cũng khá tối, số người trở về cũng đông hơn nên việc gọi được taxi khó vô cùng. Lúc này Pu lại có ý kiến:
-Lỡ đi bộ rồi hay là mình đi bộ về luôn nha mọi người.
-Em nói giỡn hả Pu. – Bo nhìn Pu bằng ánh mắt ngạc nhiên.
-Tui nhớ trời mùa đông đâu có nóng đâu mà sao cô cũng có vấn đề nữa vây? – Ken vừa nói vừa nổ lực vẫy taxi. Nhưng dường như mọi nổ lực của anh đều trở nên vô vọng
-Chứ giờ anh nghĩ anh làm sao có taxi về. – Pu khó chịu nhìn Ken nói
- Cũng tại cô không đó, tự nhiên nãy ra cái ý định đi chơi chi đã vậy còn đòi đi bộ. – Ken cũng không nhường nói lại.
-Thế ai bảo anh cũng hưởng ứng theo làm chi rồi bây giờ nói.
-Cô…..cô – Ken không biết dùng lời gì để đáp trả Pu, gương mặt tức giận mà ửng đỏ lên.
Mặc cho đôi bạn trẻ cứ đứng cãi nhau, tất cả mọi người còn lại đứng ngoài đường vừa gọi vừa vẫy taxi suốt nửa tiếng đồng hồ nhưng kết quả vẫn là con số . Kei không chịu nỗi nên nói:
- Kei thấy Pu nói cũng có lý đó. Ở đây về nhà mình cũng không xa lắm. Thui không ấy mình cứ đi bộ dần dần về nhà đi rồi trên đường nếu gặp được taxi thì leo lên không thì thôi. Chứ trời cũng tối rồi đứng ngoài đường cũng không hay.
-Thấy chưa lúc nãy em nói mà mọi người làm theo là không chừng bây giờ sắp tới nhà rồi. – Pu nhìn Ken trách cứ.
-Biết là vậy rồi nhưng còn Min thì sao? – Bo đặt câu hỏi.
-Không sao đâu lúc nãy chị hai có gọi cho em rồi, chị em nói nếu đi chơi về sớm thì cứ ở tại công ty chờ lát chị hai đi diễn về sẽ đón em luôn. – Min mỉm cười trả lời.
-Ủa vậy hồi nãy chị Hằng chở Min tới huh? – Kei quan tâm hỏi.
Min gật đầu thay cho câu trả lời.
Sau đó họ cùng nhau cất bước đi về. Trên đường về Pu nhìn thấy mọi người ai cũng im lặng không nói gì thì liền kiếm trò chơi để không khí sôi động lên.
-hay giờ mình chơi hát đối đi. Vừa đi vừa hát cho đường ngắn lại.
-Trời ơi xuống đây mà coi nè, tại cô tui phải đi bộ rồi giờ còn bắt hát hò gì nữa. Cô không biết mệt hả? - Ken phản đối
-Nhưng tui thấy hay mà, bây giờ mình chia đội đi. Ai không muốn hát thì nghe thôi. – Kei góp ý
-Vậy ai không muốn chơi. Bin chơi không? – Bo nhìn Bin hỏi
-Uam cũng được chơi cho có không khí. – Bin nhận lời.
Kei hướng mắt về phía Ken. – Sao giờ chỉ còn mình Ken thôi đó chơi không. Bin cũng chơi rồi đó.
Ken thấy mọi người ai cũng đồng ý nên cũng đồng ý chơi.
Thế là họ bát đầu chia đội với nhau. Ken và Bin chung đội với Pu, Kei và Bo chung đội với Min.Thế là họ bắt đầu hát nhũng khúc hát khác nhau tạo thành một chuỗi liên khúc rất đặc biệt. Ban đầu Ken cũng khá thờ ơ không đóng góp nhiều nhưng dần dần khi thấy mọi người chơi vui quá cũng hòa mình theo những giai điệu đó.
Hình ảnh đó thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người đi đường đặc biệt là các cô gái.Họ có vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với cô gái đi chung với các chàng trai. Bởi lẽ cả chàng trai hôm nay đều quá đẹp.
Nhưng họ không quan tâm lắm vì thật sự họ đang cảm thấy rất vui, đặc biệt là các chàng trai, họ cảm thấy nhờ có cô bé đáng yêu này mà cuộc sống của họ trở nên thú vị hơn. Chuỗi bài hát cứ ngày dài ra thì quãng đường về nhà của họ cũng ngày ngắn lại. Thoắt cái họ đã về đến nhà.
Vừa về đến nhà thì xe của ca sĩ Ngọc hắng cũng vừa đến. Thế là mọi người chào tạm biệt nhau để ra về.
Vào đến nhà, Pu chạy ngay vào nhà bếp pha cho mỗi chàng trai ly trà tắc và mật ong. Mang ra phòng khách pu mỉm cười và mời;
-cám ơn các anh vì buổi đi chơi hôm nay nha. Năm nay chắc sẽ là Noel đáng nhớ nhất của em. Nãy giờ các anh hát chắc cũng đau họng lắm rồi vậy các anh uống miếng trà tắc với mật ong nha cho giọng khỏe lại để ngày mai còn tiếp tục chạy đua nước rút nữa chứ.
Ken từ nãy giờ khát khô cả cổ chợt thấy có ly trà thì vội chạy lại chụp và uống. Nhưng không may mắn cho anh ngay ngụm đầu tiên anh đã la lên
-nóng quá. Cô định giết người à, mời người ta uống mà pha nóng vậy ai uống cho nỗi. – Ken nhìn Pu trách.
-Uống trà người ta phải uống từ từ chứ có ai uống như anh đâu. Tại sao mấy anh kia không bị mà anh bị. tại anh xớn xác quá thôi.
-Ai biết lỡ cô cố ý hại tui thì sao.- Ken nói lại
Và có lẽ cuộc nhau đó sẽ không dứt nếu như Bo không lên tiếng :
-Không có đâu của tụi tao cũng trà nóng mà. Thui hôm nay là Giáng Sinh, không khí đang vui mà mày đừng cãi với Pu nữa. Dù sao pu cũng đã lo lắng cho tụi mình nhiều rồi. Thôi uống đi rồi còn đi ngủ.
-uam mấy anh cứ từ từ uống nha. Em vào phòng gọi điện cho mẹ em đã. Mấy anh ngủ ngoan nha. – nói rồi Pu làm một nét mặt đáng yêu khiến các chàng trai không khỏi bật lên nụ cười.
-đúng là khác người mà, ai người ta cũng chúc ngủ ngon có mình em là chú ngủ ngoan đó nhóc – Bo chọc lại Pu
Nói rồi mọi người cùng cười vang riêng Bin anh cũng cố gượng cười. Bởi hình ảnh đó của Pu làm anh nhớ lắm, nhớ người con gái anh từng yêu cũng với nét mặt ấy khi chúc anh ngủ ngon vào mỗi buổi tối. Khẽ lắc đầu Bin cố quên đi và cùng mọi người trở về phòng ngủ.