Ken bị tiếng ồn làm thức giấc, khẽ vươn mình và anh bắt đầu sự nghiệp cao cả đánh thức con sâu ngủ còn lại. Anh nghe hình như có tiếng người lạ trong nhà nên cả 2 nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân xong liền đi xuống xem sao. Vừa bước xuống anh đã ngạc nhiên khi thấy Pu, Bin và 1 người con gái đang ngồi nói chuyện khá vui vẻ. Vừa thấy Ken và Bo xuống thì Pu mỉm cười và nói:
-2 anh lại đây ngồi luôn đi. Đây là chị 2 của anh Bin đó, chị ấy lên thăm anh Bin rồi ở lại chơi với chúng ta vài ngày
Ken nghe Pu giới thiệu bất giác trong lòng dâng lên chút khó chịu. Tuy lời nói của Pu rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao lại giống như đang giới thiệu về chị chồng cuả cô vậy. Gương mặt cố tạo ra nụ cười, Ken tiếng lại ghế ngồi phịch xuống 1 tiếng và không quan tâm nữa. Còn về phía Bo thì anh vui vẻ nhìn chị của Bin rồi nói:
-Chị cứ tự nhiên như ở nhà vậy nha. Chị là chị của Bin thì cũng giống như chị của tụi em rồi.
Lúc này Pu mới cất tiếng:
-Đồ ăn sáng có rồi, mình chờ Kei xuống rồi ăn luôn nha. Em đang hăm lại đồ ăn cho nóng.
Bin nghe Pu nói vậy thì mỉm cười lên tiếng:
-Để anh về phòng kêu Kei dậy cho. Em mà không kêu là đợi tới trưa luôn đó.- Nói rồi anh cất bước lên lầu đi về phía phòng của mình
Chị Ngọc thì không biết làm gì nên chạy theo Pu xuống bếp. Vì trong nhà này ngoài Bin ra Ngọc chưa quen với ai cả.
Khoảng 5 phút sau Kei xuống, mọi người vào phòng ăn để ăn sáng. Anh đi lại gần Pu mỉm cười xoa đầu Pu nói:
-Hôm nay là cuối tuần em định trổ tài nấu nướng hả nhóc.
-Đúng đó vậy mà anh còn không biết dậy sớm nữa. – Pu thè lưỡi trêu chọc Kei.
Hành động đó là cho Ken càng khó chịu hơn nhưng vì đang có khách nên anh cố nhịn. Khi tất cả ngồi vào bàn ăn thì Bin mới giới thiệu về các thành viên cho chị mình
-Pu thì chắc chị biết rồi ha vậy em giới thiệu tiếp mấy người còn lại. Đây là Đức hay gọi là Ken, kế bên là Thiên hay gọi là Bo, còn anh chàng này là Sơn hay còn gọi là Kei.- Bin vừa nói vừa chỉ tay vào các thành viên còn lại.
Chị Bin cố nhẩm theo tên Bin nói để có thể nhớ, nhưng có 1 thắc mắc nhỏ Pu là ai. Thế là cô hỏi Vậy Pu là ai mà em nói chị biết rồi?
Nghe chị Ngọc hỏi mà Pu mắc cười, cô nhìn chị và nói – Pu là em nè chị.
Sau màn giới thiệu xong mọi người làm quen với nhau. Bo và Kei vỗn tính vui vẻ nên nhanh chóng bắt chuyenj với chị Ngọc, chỉ có Ken vẫn còn khó chịu chuỵên của Pu lúc nãy nên gương mặt vẫn không chút biểu cảm nào. Thấy vậy Pu liên chọc
-Bán dao bị sao vậy anh, mọi ngày múa dao dữ lắm mà sao hôm nay im ru zạ, không lẽ dao tới thời kỳ đi mài.- Pu nhìn Bo rồi hỏi, xong cô lại quay sang Ken mà tiếp lời
-Hôm nay anh sao zạ. Mới sáng sớm mà cái mặt còn hơn bánh bao chiều nữa.
Nghe Pu hỏi Ken thấy giống như cô đang khiêu khích giới hạn chịu đựng của anh, sẵn đang bực bội anh liền cãi lại Pu
-Bị gì kệ tui, cô quan tâm tui dữ vậy đó hả, thiệt là vô duyên quá đi! –Ken bực dọc la lên
-Anh bị cái gì vậy tự nhiên giận cá chém thớt à. Tui có lòng tốt quan tâm anh mà anh còn nói vậy nữa thật là khó ưa mà. – Tự nhiên bị la nên Pu cũng khó chịu trả lời
-Tui khó ưa vậy đó nhưng cũng đâu có mượn cô ưa tui đâu. Đúng là đồ nhiều chuyện.
Câu nói của Ken bất giác làm tim Pu đập lệch 1 nhịp, gương mặt ửng hồng nhẹ lên giống như bị nói trúng tim đen vậy. Nhưng cô cố trấn tĩnh mình rằng đây chỉ vì cô bực bội mà thôi.
-Tui mà thèm ưa anh chắc,anh đang nằm mơ đấy à, đúng là đồ hoang tưởng. – Pu cũng không chịu thua mà đối đáp với Ken.
Có lẽ cảnh này quá quen thuộc với mọi người trong nhà nên ai cũng chỉ lắc đầu rồi
nhìn thôi, chỉ có mỗi chị Ngọc, chắc do mới lần đầu chứng kiến nên chị cứ quay qua quay lại thắc mắc sao không có ai can ngăn cặp đôi oan gia này. Khẽ vỗ vai Bin chị Ngọc hỏi nhỏ
-Sao em không can tụi nó lại đi. Cãi nhau hoài không hay đâu.
-Chị mà can được em phong chị làm đại sứ hòa bình của thế giới luôn đó. – Bin không nhìn chị Ngọc chỉ hững hờ trả lời
-Vậy bây giờ mình phải làm sao. – Chị Ngọc nhìn Bin hỏi
Thấy vẻ ngạc nhiên của chị mình cuối cùng anh đành phải lên tiếng.
-Hình như trong bếp có mùi khét đó Pu.
Đang khẩu chiến với Ken câu nói làm Pu bừng tỉnh. Cô nhăn mặt nhìn Bin rồi như sựt nhớ ra điều gì đó Pu vội vàng chạy ngay vào bếp. Vội tắt lửa và xem chừng lại nồi nước súp của mình, thấy mọi việc chưa có gì nguy hiểm cô thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng nấu mì để dọn ra cho mọi người. Đến tô của Ken 1 phần vì còn tức chuỵên lúc nãy, 1 phần vì ghét anh nên trước khi bỏ mì vào tô Pu đã múc 1 muỗng muối thật to vào tô anh rồi để mì lên trên.
Khi cô bưng các tô mì ra hương thơm bốc lên làm ngấy ngất lòng người. Nghe mùi hương ấy ai cũng háo hức nhận tô của mình. Ken vẫn chưa an tâm về tài năng nấu nướng của Pu nên anh không vội anh mà chần chừ chờ xem phản ứng của mọi người. Ken liếc nhìn thái độ của Bo
-Ngon lắm Pu, không ngờ em không chỉ biết làm mấy món ăn chơi mà món ăn thiệt cũng biết làm nữa. – Bo vừa ăn vừa nhận xét.
Ken nghe Bo nói vậy thì liền ăn thử tô mình vì quả thật nãy giờ mùi thức ăn làm bao tử anh đang sôi sục. Tuy nhiên khi vừa ăn đũa đầu tiên thì mặt Ken đã đỏ lại vội vã phun ra những thứ vừa ăn vào. Mặt đỏ lên vì giận, Ken bực tức nhìn Pu. Nhưng không hiểu sao Pu nấu thức ăn như vậy mà những người còn lại vẫn an thản nhiên không chỉ vậy mà còn khen lấy khen để nữa. Một suy nghĩ chạy qua trong đầu Ken nhìn Pu hỏi
-Cô làm gì với tô mì của tui nói nhanh lên?
-Tôi có làm gì đâu? – Pu làm vẻ mặt vô tội.
-Vậy tái sao nó bị mặn như thế này? – Ken càng tức giận hơn và gằn từng chữ một
-ấy chết hình như lúc nãy vội vàng qua nên cho muối vào hơi nhiều. nhưng mà thật sự tui không nhớ tô nào bị cho nhiều hết vì lỡ cho nước vào hết rồi. – Pu nói với vẻ mặt vô số tội
-Cô cố tình làm đúng không? – Ken gằn giọng hỏi lại
-Thật sự là tui lỡ tay thật, mà anh cũng xem lại sao anh lại lấy trúng tô đó chứ, cốt là do ăn ở thôi.- Nói rồi Pu nhìn ken với vẻ mặt thông cảm
Lúc này Ken thật sự không biết nói như thế nào, vừa lúc đó chị Ngọc lên tiếng
-Nếu mặn quá thì em thay lại nước súp mới đi chứ ăn mặn quá không tốt đâu
-Thôi em không cần ăn nữa mắc công bị ám sát lúc nào không hay, bây giờ là muối ai biết lần sau là cái gì. – Ken nhìn chị Ngọc trả lời.
Chị Ngọc thấy Ken có vẻ bực bội nên cũng không nói gì nữa mà im lặng nhìn Ken rời khỏi chỗ bỏ đi. Nhớ lại hành đọng của mọi người trong nhà với linh cảm của mình Ngọc thấy dường như không phải chỉ có mình Bin đối xử đặc biệt với cô gái này mà cả 3 người còn lại đều như thế, Và nếu như chị đoán không lầm thì có lẽ cả 4 người đang cùng yêu 1 người. Khẽ lắc đầu cho thằng em tội nghiệp của chị. Sau này chắc sẽ còn gặp nhiều khó khăn lắm đây
Khi thấy Ken bỏ đi Pu đột nhiên cảm thấy hụt hẫng. Cô không biết bản thâm mình đang mong chờ điều gì. Có lẽ cô không muốn Ken bỏ đi như vậy. Khi anh bỏ đi trong lòng bỗng dâng lên chút gì đó áy náy. Có lẽ cô đã đùa hơi quá.
Ken bị tiếng ồn làm thức giấc, khẽ vươn mình và anh bắt đầu sự nghiệp cao cả đánh thức con sâu ngủ còn lại. Anh nghe hình như có tiếng người lạ trong nhà nên cả nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân xong liền đi xuống xem sao. Vừa bước xuống anh đã ngạc nhiên khi thấy Pu, Bin và người con gái đang ngồi nói chuyện khá vui vẻ. Vừa thấy Ken và Bo xuống thì Pu mỉm cười và nói:
- anh lại đây ngồi luôn đi. Đây là chị của anh Bin đó, chị ấy lên thăm anh Bin rồi ở lại chơi với chúng ta vài ngày
Ken nghe Pu giới thiệu bất giác trong lòng dâng lên chút khó chịu. Tuy lời nói của Pu rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao lại giống như đang giới thiệu về chị chồng cuả cô vậy. Gương mặt cố tạo ra nụ cười, Ken tiếng lại ghế ngồi phịch xuống tiếng và không quan tâm nữa. Còn về phía Bo thì anh vui vẻ nhìn chị của Bin rồi nói:
-Chị cứ tự nhiên như ở nhà vậy nha. Chị là chị của Bin thì cũng giống như chị của tụi em rồi.
Lúc này Pu mới cất tiếng:
-Đồ ăn sáng có rồi, mình chờ Kei xuống rồi ăn luôn nha. Em đang hăm lại đồ ăn cho nóng.
Bin nghe Pu nói vậy thì mỉm cười lên tiếng:
-Để anh về phòng kêu Kei dậy cho. Em mà không kêu là đợi tới trưa luôn đó.- Nói rồi anh cất bước lên lầu đi về phía phòng của mình
Chị Ngọc thì không biết làm gì nên chạy theo Pu xuống bếp. Vì trong nhà này ngoài Bin ra Ngọc chưa quen với ai cả.
Khoảng phút sau Kei xuống, mọi người vào phòng ăn để ăn sáng. Anh đi lại gần Pu mỉm cười xoa đầu Pu nói:
-Hôm nay là cuối tuần em định trổ tài nấu nướng hả nhóc.
-Đúng đó vậy mà anh còn không biết dậy sớm nữa. – Pu thè lưỡi trêu chọc Kei.
Hành động đó là cho Ken càng khó chịu hơn nhưng vì đang có khách nên anh cố nhịn. Khi tất cả ngồi vào bàn ăn thì Bin mới giới thiệu về các thành viên cho chị mình
-Pu thì chắc chị biết rồi ha vậy em giới thiệu tiếp mấy người còn lại. Đây là Đức hay gọi là Ken, kế bên là Thiên hay gọi là Bo, còn anh chàng này là Sơn hay còn gọi là Kei.- Bin vừa nói vừa chỉ tay vào các thành viên còn lại.
Chị Bin cố nhẩm theo tên Bin nói để có thể nhớ, nhưng có thắc mắc nhỏ Pu là ai. Thế là cô hỏi Vậy Pu là ai mà em nói chị biết rồi?
Nghe chị Ngọc hỏi mà Pu mắc cười, cô nhìn chị và nói – Pu là em nè chị.
Sau màn giới thiệu xong mọi người làm quen với nhau. Bo và Kei vỗn tính vui vẻ nên nhanh chóng bắt chuyenj với chị Ngọc, chỉ có Ken vẫn còn khó chịu chuỵên của Pu lúc nãy nên gương mặt vẫn không chút biểu cảm nào. Thấy vậy Pu liên chọc
-Bán dao bị sao vậy anh, mọi ngày múa dao dữ lắm mà sao hôm nay im ru zạ, không lẽ dao tới thời kỳ đi mài.- Pu nhìn Bo rồi hỏi, xong cô lại quay sang Ken mà tiếp lời
-Hôm nay anh sao zạ. Mới sáng sớm mà cái mặt còn hơn bánh bao chiều nữa.
Nghe Pu hỏi Ken thấy giống như cô đang khiêu khích giới hạn chịu đựng của anh, sẵn đang bực bội anh liền cãi lại Pu
-Bị gì kệ tui, cô quan tâm tui dữ vậy đó hả, thiệt là vô duyên quá đi! –Ken bực dọc la lên
-Anh bị cái gì vậy tự nhiên giận cá chém thớt à. Tui có lòng tốt quan tâm anh mà anh còn nói vậy nữa thật là khó ưa mà. – Tự nhiên bị la nên Pu cũng khó chịu trả lời
-Tui khó ưa vậy đó nhưng cũng đâu có mượn cô ưa tui đâu. Đúng là đồ nhiều chuyện.
Câu nói của Ken bất giác làm tim Pu đập lệch nhịp, gương mặt ửng hồng nhẹ lên giống như bị nói trúng tim đen vậy. Nhưng cô cố trấn tĩnh mình rằng đây chỉ vì cô bực bội mà thôi.
-Tui mà thèm ưa anh chắc,anh đang nằm mơ đấy à, đúng là đồ hoang tưởng. – Pu cũng không chịu thua mà đối đáp với Ken.
Có lẽ cảnh này quá quen thuộc với mọi người trong nhà nên ai cũng chỉ lắc đầu rồi
nhìn thôi, chỉ có mỗi chị Ngọc, chắc do mới lần đầu chứng kiến nên chị cứ quay qua quay lại thắc mắc sao không có ai can ngăn cặp đôi oan gia này. Khẽ vỗ vai Bin chị Ngọc hỏi nhỏ
-Sao em không can tụi nó lại đi. Cãi nhau hoài không hay đâu.
-Chị mà can được em phong chị làm đại sứ hòa bình của thế giới luôn đó. – Bin không nhìn chị Ngọc chỉ hững hờ trả lời
-Vậy bây giờ mình phải làm sao. – Chị Ngọc nhìn Bin hỏi
Thấy vẻ ngạc nhiên của chị mình cuối cùng anh đành phải lên tiếng.
-Hình như trong bếp có mùi khét đó Pu.
Đang khẩu chiến với Ken câu nói làm Pu bừng tỉnh. Cô nhăn mặt nhìn Bin rồi như sựt nhớ ra điều gì đó Pu vội vàng chạy ngay vào bếp. Vội tắt lửa và xem chừng lại nồi nước súp của mình, thấy mọi việc chưa có gì nguy hiểm cô thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng nấu mì để dọn ra cho mọi người. Đến tô của Ken phần vì còn tức chuỵên lúc nãy, phần vì ghét anh nên trước khi bỏ mì vào tô Pu đã múc muỗng muối thật to vào tô anh rồi để mì lên trên.
Khi cô bưng các tô mì ra hương thơm bốc lên làm ngấy ngất lòng người. Nghe mùi hương ấy ai cũng háo hức nhận tô của mình. Ken vẫn chưa an tâm về tài năng nấu nướng của Pu nên anh không vội anh mà chần chừ chờ xem phản ứng của mọi người. Ken liếc nhìn thái độ của Bo
-Ngon lắm Pu, không ngờ em không chỉ biết làm mấy món ăn chơi mà món ăn thiệt cũng biết làm nữa. – Bo vừa ăn vừa nhận xét.
Ken nghe Bo nói vậy thì liền ăn thử tô mình vì quả thật nãy giờ mùi thức ăn làm bao tử anh đang sôi sục. Tuy nhiên khi vừa ăn đũa đầu tiên thì mặt Ken đã đỏ lại vội vã phun ra những thứ vừa ăn vào. Mặt đỏ lên vì giận, Ken bực tức nhìn Pu. Nhưng không hiểu sao Pu nấu thức ăn như vậy mà những người còn lại vẫn an thản nhiên không chỉ vậy mà còn khen lấy khen để nữa. Một suy nghĩ chạy qua trong đầu Ken nhìn Pu hỏi
-Cô làm gì với tô mì của tui nói nhanh lên?
-Tôi có làm gì đâu? – Pu làm vẻ mặt vô tội.
-Vậy tái sao nó bị mặn như thế này? – Ken càng tức giận hơn và gằn từng chữ một
-ấy chết hình như lúc nãy vội vàng qua nên cho muối vào hơi nhiều. nhưng mà thật sự tui không nhớ tô nào bị cho nhiều hết vì lỡ cho nước vào hết rồi. – Pu nói với vẻ mặt vô số tội
-Cô cố tình làm đúng không? – Ken gằn giọng hỏi lại
-Thật sự là tui lỡ tay thật, mà anh cũng xem lại sao anh lại lấy trúng tô đó chứ, cốt là do ăn ở thôi.- Nói rồi Pu nhìn ken với vẻ mặt thông cảm
Lúc này Ken thật sự không biết nói như thế nào, vừa lúc đó chị Ngọc lên tiếng
-Nếu mặn quá thì em thay lại nước súp mới đi chứ ăn mặn quá không tốt đâu
-Thôi em không cần ăn nữa mắc công bị ám sát lúc nào không hay, bây giờ là muối ai biết lần sau là cái gì. – Ken nhìn chị Ngọc trả lời.
Chị Ngọc thấy Ken có vẻ bực bội nên cũng không nói gì nữa mà im lặng nhìn Ken rời khỏi chỗ bỏ đi. Nhớ lại hành đọng của mọi người trong nhà với linh cảm của mình Ngọc thấy dường như không phải chỉ có mình Bin đối xử đặc biệt với cô gái này mà cả người còn lại đều như thế, Và nếu như chị đoán không lầm thì có lẽ cả người đang cùng yêu người. Khẽ lắc đầu cho thằng em tội nghiệp của chị. Sau này chắc sẽ còn gặp nhiều khó khăn lắm đây
Khi thấy Ken bỏ đi Pu đột nhiên cảm thấy hụt hẫng. Cô không biết bản thâm mình đang mong chờ điều gì. Có lẽ cô không muốn Ken bỏ đi như vậy. Khi anh bỏ đi trong lòng bỗng dâng lên chút gì đó áy náy. Có lẽ cô đã đùa hơi quá.