Trong suốt 2 ngày Min nằm trong bệnh viện thì Pu đã có 1 kế hoạch. Cô không biết nó có thành công hay không nhưng cô vẫn muốn thực hiện nó bởi vì nếu thành công Kei và Min có thể sẽ trở thành 1 cặp nếu không thành công thì ít nhất Kei vẫn sẽ hiểu được trái tim của mình
Thế là Pu quyết định đi tìm đồng minh cho kế hoạch của mình. Pu kể hết mọi chuyện cho Mie nghe và cả kế hoạch của mình nữa. Ban đầu Mie không chấp nhận và cấm cô làm tuy nhiên sau 2 ngày kiên trì thuyết phục và dựa vào câu chuyện mà Pu kể thì Mie biết Kei chắc chắn cũng có 1 chút tình cảm dành cho Min chẳng qua là cái bóng của Pu quá lớn khiến anh không nhận ra được đâu là người anh thật sự yêu.
Sau khi đã thuyết phục Mie thành công thì Pu và Mie liền xoay sang thuyết phục Min. Cứ nghĩ Min sẽ phản đối rất kịch liệt nhưng khi Pu vừa mới mở miệng dò hỏi Min đã hào hứng tham gia đến nỗi cả Mie cũng không thể tin vào con bạn thân lâu năm của mình.
…..
Mặc dù Tết đã đến rất gần rồi, cả công ty đều đã ngược nghỉ Tết riêng chỉ có cô và các anh chàng lại càng bận rộn hơn trong những ngày này. Họ liên tục đi diễn khắp mọi nơi. Dù rất muốn tổ chức một chuyến đi chơi nhưng Pu không thể đào đâu ra được 1 khoảng thời gian.
Nhưng may mắn thay sau những ngày Tết vất vả, cuối cùng cô cũng tìm được 1 ngày nghỉ để thực hiện kế hoạch của mình. Mượn cớ là giúp Min thư giãn lại và nhanh lấy tinh thần để trở lại công việc nên Pu đã tranh thủ những buổi sáng của ngày cuối năm để tổ chức 1 chuyến đi chơi. Địa điểm cô đặt chân tới là thác Giang Điền.
Sau một ngày vui chơi thoải mái, trừ Kei dường như Kei luôn suy tư điều gì đó.
Đương nhiên là Pu và Mie biết anh nghĩ gì nhưng cô không muốn vạch trần Kei nên cứ lờ như không có chuyện. Đến xế chiều Mie liền nháy mắt với Pu và Min ra hiệu kế hoạch tới lúc bắt đầu rồi.
Giờ phút này Min mới bất giác giật mình. Cô đồng ý tham gia trò chơi vì cô biết mục đích của Pu là muốn giúp mình và Kei nhưng giờ đây cô lại cảm thấy rất mất tự tin cô rất sợ biết được kết quả, sợ vết thương nơi trái tim của cô 1 lần nữa mà khắc sâu hơn.
Pu nhìn thấy vẻ mặt của Min, cô vô cùng áy náy. Đang chần chừ suy nghĩ thì Mie lại 1 lần nữa ra hiệu khiến Pu không kịp suy nghĩ nhiều và bước đến gần Min và nói
-Em biết chị đang nghĩ gì? Em cũng biết vết thương kia chưa lành , em cũng không muốn khắc sâu nó đâu nhưng nhìn chị những ngày qua làm em thật sự không yên tâm xíu nào cả. Có lẽ đã đến lúc tự mình cho mình 1 câu trả lời rồi.
-….
Nghe lời nói của Pu khiến Min có thêm động lực, đúng có lẽ cô cần có 1 câu trả lời để trái tim cô sẽ đau 1 lần thôi, 1 lần nữa thôi và mãi mãi sẽ không đau thêm lần nào nữa.
Nghĩ đến đây Min lấy hết tinh thần và đứng lên hướng về nơi mình muốn đi
Pu nhìn thấy Min quyết tâm vậy thì trong lòng cô nặng trĩu. Cô biết giờ đây trong lòng Min cũng đau như thế nào. Cô rất muốn kêu Mie dừng lại kế hoạch này đi nhưng mà không còn kịp nữa rồi. Mie đã bắt đầu thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch. Hơn bao giờ hết Pu cảm thấy giận chính bản thân mình như vậy.
-Nãy giờ các anh có thấy Min và Pu ở đâu không. Sắp tới giờ về rồi mà chẳng thấy 2 người đó ở đâu nữa.- Mie chạy lại 4 chàng trai và hỏi
-Tụi anh cũng đang định hỏi em nè, nãy giờ anh cũng có gọi điện thoại nhưng hình như 2 cô ấy không có mang điện thoại theo. – Bo vội vàng trả lời
Gương mặt Mie bỗng chốc tối sầm lại cô hoang mang nhìn mọi người và mếu máo hỏi “ Sẽ không phải là 2 người đó đã xảy ra chuyện gì chứ. Em đột nhiên có linh cảm không tốt”
Nghe đến đây bỗng nhiên trong tất cả mọi người cũng hiện lên 1 tia dự cảm chẳng lành.Nhưng Bo vội vàng trấn an mọi người
-Không có chuyện gì đâu chắc là Pu và Min ham chơi ở đâu đó thôi, bây giờ mình lại phòng phát thanh nhờ người ta thông báo biết đâu sẽ tìm được sao. – Nói rồi Bo dẫn đầu tất cả mọi người chạy đi
Mie cũng vội chạy theo để theo dõi tình hình. Giờ phút này cô cũng không biết mọi chuyện có thể diễn ra theo đúng kế hoạch hay không. Phải chi ban đầu nghe lời Pu nói cho 3 chàng trai còn lại biết về kế hoạch có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ. Nhưng dù sao cũng đã lỡ phóng lao rồi, cô đành phải theo lao thôi.
Thấy Mie cứ đứng thẩn thờ Bo liền đi tới vỗ vai và nói: “ Xong rồi bây giờ chúng ta về chỗ cũ chờ thôi, chắc bây giờ Min và Pu cũng có thể đang chờ mình ở đó”
Nhưng khi về đến nơi Bo cũng chẳng thấy tăm hơi của Pu và Min đâu chỉ thấy mỗi Kei và Ken. Anh lo lắng hỏi
-Nãy giờ có thấy Pu và Min chưa?
Nhưng trả lời cho sự lo lắng của anh chỉ là cái lắc đầu cuả mọi người. Tất cả mọi người chỉ biết ngồi chờ đợi nhưng 15 phút trôi qua vẫn không thấy Pu và Min đâu. Mie giả vờ sốt ruột đành lên tiếng
-Lâu như thế tại sao Pu và Min vẫn chưa về, nếu ở đâu thì cũng đã nghe thông báo rồi chứ hay là họ gặp sự cố gì rồi nên không thể nghe được. – Mie nói xong vẻ mặt lo lắng nhìn tất cả mọi người.
-Hay là bây giờ mình chia nhau đi tìm đi. Tìm thấy ở đâu thì gọi điện báo cho những người con lại . – Bin nãy ra ý kiến
-đúng đó hay là anh Kei với anh Ken đi về phía thác nước lúc nãy mình chơi đi còn anh Bo với Bin thì lên khu nhà hàng này nọ xem có gặp Pu và Min không. – Mie dù tỏ vẻ gương mặt lo lắng nhưng cô vẫn cố gắng sắp xếp mọi chuyện
Sau khi tất cả rời đi gương mặt của cô chợt ánh lên 1 nụ cười. lần này tuy Pu muốn Min tìm thấy câu trả lời nhưng Mie lại muốn Pu cũng tìm thấy câu trả lời .
Kei và Ken đi dọc bãi tắm. Trên đường đi cả 2 người không ngừng lo lắng riêng kei lại nhiều tâm trạng hơn. Anh tưởng tượng ra trước mặt anh nếu cả Pu và Min cùng gặp nạn vậy anh sẽ cứu ai đây. Đang suy nghĩ bỗng Ken và Kei nghe 1 tiếng hét rất quen thuộc phía trước
-Cứu với có ai không? Cứu vớí?
Nghe tiếng gọi quen thuộc Kei và Kei vội vã lao về phía trước. Bất giác trong tim Ken đau nhói giống như anh sắp đánh mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Anh dùng hết sức của mình để chạy về phía Pu. Kei cũng vội vàng chạy tới nhưng có lẽ anh đã chậm hơn Ken 1 bước. Có lẽ ông trời cũng đã khẳng định rằng anh không có duyên với Pu mất rồi. Đang suy nghĩ bỗng Kei giật mình, nếu như Pu ở đây vậy thì Min đâu.
Nếu như lúc nãy khi thấy Pu vẫy vùng trong nước anh chỉ muốn chạy thật nhanh đến thì giờ đây tim anh nhói lên từng đợt. Kei vội vàng để Pu lại cho Ken lo còn anh tiếp tục tìm kiếm khu vực xung quanh. Vừa đi anh vừa cầu nguyện cho Min được bình an. Đang đi thì anh thấy 1 đám người khá đông đang tụm lại 1 chỗ Kei vội vã chạy đến và khi thấy Min nằm trên mặt đất anh giật mình vội vàng ôm Min vào lòng
-Min….Min…. đừng làm anh sợ mà…..Tỉnh lại đi Min…. Anh sai rồi…..- Vào giờ phút này đây Kei không biết phải làm như thế nào, tim anh như thắt lại, anh rất sợ, anh sợ như ông trời sắp cướp mất đi của anh thứ gì đó rất quan trọng.
Trái tim anh cứ thắt lại tưng hồi, anh cố lay động Min nhưng không có kết quả, Lần đầu tiên anh nhận ra Min quan trọng với anh như thế nào, có lẽ anh đã tìm được câu trả lời cho mình, Phải anh chỉ yêu Pu bằng lý trí mà thôi, còn Min mới là người mà trái tim anh đang hướng về.
Mọi người xung quanh thấy có người thân đến nên cũng tản đi bớt chỉ còn vài người bỏ lại vài câu rồi cũng đi
Kei chợt nhớ đến các bước sơ cấp cứu đã được huấn luyện trong mấy tháng trước liền áp dụng vào. Anh dùng 1 tay bóp chặp mũi của Min tay còn lại anh ấn lòng ngức để cho nước được tràn ra, sau đó Kei phân vân không biết có nên thổi ngạt cho Min hay không nhưng nhìn vẻ mặt xanh xao của Min anh nhanh chóng đưa ra quyết định
Khi môi anh vừa chạm đôi môi mềm mại lanh cóng của Min bất giác cả người anh như có dòng điện chạy qua vậy nhưng anh không quan tâm giờ phút này cái anh quan tâm nhất là Min tỉnh lại.
Tiếp tục thực hiện 1 vài lần ép lòng ngực và thổi ngạt thì Min đã sặc và nước đã văng ra. Min từ từ mở mắt nhìn Kei.Thấy Min vừa tỉnh lại Kei vội vàng ôm Min vào trong lòng như thể sợ buông ra cô sẽ giống như thiên thần mà bay đi mất. Cởi chiếc áo khoác ngoài của mình Kei choàng qua cho Min để giúp cô ấm hơn, và anh bế Min lên đi về phía chòi của mọi người
Phải nói trong lòng Min bây giờ thật sự rất hạnh phúc và ấm áp. Cô không hy vọng người cứu mình sẽ là Kei nhưng từ khi mở mắt ra bắt gặp khuôn mặt đầy lo lắng của Kei bất giác làm tim của cô khẽ rung lên. Min ước gì bây giờ thời gian sẽ đứng yên mãi từ bây giờ cho dù kết quả có như thế nào thì cô vẫn chấp nhận. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần rồi nhưng trước mắt xin hãy cho cô tận hưởng hết giây phút hạnh phúc này đã.
Thấy Min cứ nhìn chằm chằm mình Kei bất giác mỉm cười và hỏi “ mặt anh dính gì sao?”
-Không …..không có chỉ là em muốn ngắm vậy thôi. – Min ngại ngùng trả lời. Đây là lần đầu tiên cô nhìn mặt Kei gần đến vậy nhưng không may lại bi anh phát hiện mất rồi
-Anh xin lỗi em nhiều lắm Min à, thời gian qua chắc anh đã làm cho em tổn thương nhiều lắm đúng không? Anh không biết phải làm sao nữa, có lẽ anh đã quá ích kỷ rồi – Kei nhìn Min và nói
Nghe Kei nói bỗng nước mắt của cô tự nhiên lại trào nơi khóe mắt. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng cô vẫn rất đau lòng, giá như anh đừng mang đến cho cô hy vọng, giá như…..và giá như….
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Min Kei mỉm cười. Anh nhớ lại ngày anh nhận giấy trúng tuyển vào nhóm vì vội vàng cô cũng đã khóc ngất lên. Bây giờ tính cách đáng yêu đó vẫn còn. Kei biết Min đang hiểu làm ý của mình nhưng anh cũng muốn nhân đó trêu cô 1 chút xíu.
-Anh biết những ngày qua em chịu nhiều thiệt thòi và anh cũng biết anh nói ra những lời này sẽ làm em tổn thương nhưng Min à anh nghĩ em nên đối mặt với chuyện này 1 lần thì tốt hơn
-Anh không cần nói nữa đâu…. Em biết anh muốn nói gì rồi. Em thấy mình ổn rồi anh có thể thả em xuống được không? – Min cắt ngang lời Kei và cố gắng nhảy xuống
Kei không cách nào khác đành phải thả Min xuống.Nhưng vừa mới thả cô xuống anh chưa kịp nói gì thì Min đã quay lưng muốn bỏ chạy. Kei vội vàng đuổi theo và ôm chằm lấy cô từ phía sau
-Những ngày qua chỉ vì không xác định được tình cảm của mình, anh đã làm em tổn thương rồi. em biết không lúc nãy khi em và Pu mất tích anh rất lo và anh cũng rất sợ. Anh sợ thấy cả 2 người trước mặt anh mà anh không biết sẽ cứu người nào.Nhưng em biết không ông trời có lẽ rất sáng suốt. Anh đã đến chậm hơn Ken 1 bước. Và khi thấy Ken cứu Pu lên nhưng không thấy em tim anh đau lắm. Nó không giống cảm giác lo khi thấy Pu đang chới với giữa dòng nước. Ban đầu anh vẫn cho rằng vì chưa thấy em nên anh lo lắng cho em nhưng khi thấy em bất tỉnh thì anh đã hiểu trong tim mình có ai rồi
Min im lặng nghe Kei kể lại câu chuyện. Ban đầu cô khá đau lòng, lúc rơi xuống nước cô cũng không nghĩ là Kei sẽ là người cứu cô nhưng khi nghe đến hết câu chuyện nước mắt của cô 1 lần nữa rơi xuống. Nó rơi không phải vì cô đau lòng mà là vì cô đang hạnh phúc.
-Min à, anh biết anh đã làm em tổn thương rất nhiều. Suốt mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi bây giờ thì anh đã nhận ra ai là quan trọng với anh rồi. – Vừa nói Kei vừa xoay người Min lại khẽ hôn lên trán Min
-Anh biết không lúc nãy khi em chới với trong dòng nước, lúc đầu em rất hi vọng anh sẽ đến cứu em, nhưng sau đó em nghĩ mình sẽ không bao giờ có cơ hội đó vì Pu cũng đang rơi xuống nước như em, và khi em bị hôn mê, em thấy có một cánh tay kéo em lên, nhưng em cảm nhận được bàn tay ấy không phải là anh, em cảm thấy rất thất vọng nhưng khi em nghe được tiếng của anh gọi, thì niềm vui trong em như vỡ òa ra vậy- Min nhìn Kei chậm rãi nói lại câu chuyện
-Anh xin lỗi em nhiều lắm, nhìn em như vậy anh càng cảm tháy tội lỗi mình quá lớn, nhưng mà anh đã nghĩ kĩ rồi, em sẽ không thể buông tay anh được 1 lần nào nữa đâu, anh sẽ dùng thời gian để chuộc lỗi. - Kei vừa nói vừa nắm tay Min, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ
Trong suốt ngày Min nằm trong bệnh viện thì Pu đã có kế hoạch. Cô không biết nó có thành công hay không nhưng cô vẫn muốn thực hiện nó bởi vì nếu thành công Kei và Min có thể sẽ trở thành cặp nếu không thành công thì ít nhất Kei vẫn sẽ hiểu được trái tim của mình
Thế là Pu quyết định đi tìm đồng minh cho kế hoạch của mình. Pu kể hết mọi chuyện cho Mie nghe và cả kế hoạch của mình nữa. Ban đầu Mie không chấp nhận và cấm cô làm tuy nhiên sau ngày kiên trì thuyết phục và dựa vào câu chuyện mà Pu kể thì Mie biết Kei chắc chắn cũng có chút tình cảm dành cho Min chẳng qua là cái bóng của Pu quá lớn khiến anh không nhận ra được đâu là người anh thật sự yêu.
Sau khi đã thuyết phục Mie thành công thì Pu và Mie liền xoay sang thuyết phục Min. Cứ nghĩ Min sẽ phản đối rất kịch liệt nhưng khi Pu vừa mới mở miệng dò hỏi Min đã hào hứng tham gia đến nỗi cả Mie cũng không thể tin vào con bạn thân lâu năm của mình.
…..
Mặc dù Tết đã đến rất gần rồi, cả công ty đều đã ngược nghỉ Tết riêng chỉ có cô và các anh chàng lại càng bận rộn hơn trong những ngày này. Họ liên tục đi diễn khắp mọi nơi. Dù rất muốn tổ chức một chuyến đi chơi nhưng Pu không thể đào đâu ra được khoảng thời gian.
Nhưng may mắn thay sau những ngày Tết vất vả, cuối cùng cô cũng tìm được ngày nghỉ để thực hiện kế hoạch của mình. Mượn cớ là giúp Min thư giãn lại và nhanh lấy tinh thần để trở lại công việc nên Pu đã tranh thủ những buổi sáng của ngày cuối năm để tổ chức chuyến đi chơi. Địa điểm cô đặt chân tới là thác Giang Điền.
Sau một ngày vui chơi thoải mái, trừ Kei dường như Kei luôn suy tư điều gì đó.
Đương nhiên là Pu và Mie biết anh nghĩ gì nhưng cô không muốn vạch trần Kei nên cứ lờ như không có chuyện. Đến xế chiều Mie liền nháy mắt với Pu và Min ra hiệu kế hoạch tới lúc bắt đầu rồi.
Giờ phút này Min mới bất giác giật mình. Cô đồng ý tham gia trò chơi vì cô biết mục đích của Pu là muốn giúp mình và Kei nhưng giờ đây cô lại cảm thấy rất mất tự tin cô rất sợ biết được kết quả, sợ vết thương nơi trái tim của cô lần nữa mà khắc sâu hơn.
Pu nhìn thấy vẻ mặt của Min, cô vô cùng áy náy. Đang chần chừ suy nghĩ thì Mie lại lần nữa ra hiệu khiến Pu không kịp suy nghĩ nhiều và bước đến gần Min và nói
-Em biết chị đang nghĩ gì? Em cũng biết vết thương kia chưa lành , em cũng không muốn khắc sâu nó đâu nhưng nhìn chị những ngày qua làm em thật sự không yên tâm xíu nào cả. Có lẽ đã đến lúc tự mình cho mình câu trả lời rồi.
-….
Nghe lời nói của Pu khiến Min có thêm động lực, đúng có lẽ cô cần có câu trả lời để trái tim cô sẽ đau lần thôi, lần nữa thôi và mãi mãi sẽ không đau thêm lần nào nữa.
Nghĩ đến đây Min lấy hết tinh thần và đứng lên hướng về nơi mình muốn đi
Pu nhìn thấy Min quyết tâm vậy thì trong lòng cô nặng trĩu. Cô biết giờ đây trong lòng Min cũng đau như thế nào. Cô rất muốn kêu Mie dừng lại kế hoạch này đi nhưng mà không còn kịp nữa rồi. Mie đã bắt đầu thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch. Hơn bao giờ hết Pu cảm thấy giận chính bản thân mình như vậy.
-Nãy giờ các anh có thấy Min và Pu ở đâu không. Sắp tới giờ về rồi mà chẳng thấy người đó ở đâu nữa.- Mie chạy lại chàng trai và hỏi
-Tụi anh cũng đang định hỏi em nè, nãy giờ anh cũng có gọi điện thoại nhưng hình như cô ấy không có mang điện thoại theo. – Bo vội vàng trả lời
Gương mặt Mie bỗng chốc tối sầm lại cô hoang mang nhìn mọi người và mếu máo hỏi “ Sẽ không phải là người đó đã xảy ra chuyện gì chứ. Em đột nhiên có linh cảm không tốt”
Nghe đến đây bỗng nhiên trong tất cả mọi người cũng hiện lên tia dự cảm chẳng lành.Nhưng Bo vội vàng trấn an mọi người
-Không có chuyện gì đâu chắc là Pu và Min ham chơi ở đâu đó thôi, bây giờ mình lại phòng phát thanh nhờ người ta thông báo biết đâu sẽ tìm được sao. – Nói rồi Bo dẫn đầu tất cả mọi người chạy đi
Mie cũng vội chạy theo để theo dõi tình hình. Giờ phút này cô cũng không biết mọi chuyện có thể diễn ra theo đúng kế hoạch hay không. Phải chi ban đầu nghe lời Pu nói cho chàng trai còn lại biết về kế hoạch có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ. Nhưng dù sao cũng đã lỡ phóng lao rồi, cô đành phải theo lao thôi.
Thấy Mie cứ đứng thẩn thờ Bo liền đi tới vỗ vai và nói: “ Xong rồi bây giờ chúng ta về chỗ cũ chờ thôi, chắc bây giờ Min và Pu cũng có thể đang chờ mình ở đó”
Nhưng khi về đến nơi Bo cũng chẳng thấy tăm hơi của Pu và Min đâu chỉ thấy mỗi Kei và Ken. Anh lo lắng hỏi
-Nãy giờ có thấy Pu và Min chưa?
Nhưng trả lời cho sự lo lắng của anh chỉ là cái lắc đầu cuả mọi người. Tất cả mọi người chỉ biết ngồi chờ đợi nhưng phút trôi qua vẫn không thấy Pu và Min đâu. Mie giả vờ sốt ruột đành lên tiếng
-Lâu như thế tại sao Pu và Min vẫn chưa về, nếu ở đâu thì cũng đã nghe thông báo rồi chứ hay là họ gặp sự cố gì rồi nên không thể nghe được. – Mie nói xong vẻ mặt lo lắng nhìn tất cả mọi người.
-Hay là bây giờ mình chia nhau đi tìm đi. Tìm thấy ở đâu thì gọi điện báo cho những người con lại . – Bin nãy ra ý kiến
-đúng đó hay là anh Kei với anh Ken đi về phía thác nước lúc nãy mình chơi đi còn anh Bo với Bin thì lên khu nhà hàng này nọ xem có gặp Pu và Min không. – Mie dù tỏ vẻ gương mặt lo lắng nhưng cô vẫn cố gắng sắp xếp mọi chuyện
Sau khi tất cả rời đi gương mặt của cô chợt ánh lên nụ cười. lần này tuy Pu muốn Min tìm thấy câu trả lời nhưng Mie lại muốn Pu cũng tìm thấy câu trả lời .
Kei và Ken đi dọc bãi tắm. Trên đường đi cả người không ngừng lo lắng riêng kei lại nhiều tâm trạng hơn. Anh tưởng tượng ra trước mặt anh nếu cả Pu và Min cùng gặp nạn vậy anh sẽ cứu ai đây. Đang suy nghĩ bỗng Ken và Kei nghe tiếng hét rất quen thuộc phía trước
-Cứu với có ai không? Cứu vớí?
Nghe tiếng gọi quen thuộc Kei và Kei vội vã lao về phía trước. Bất giác trong tim Ken đau nhói giống như anh sắp đánh mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Anh dùng hết sức của mình để chạy về phía Pu. Kei cũng vội vàng chạy tới nhưng có lẽ anh đã chậm hơn Ken bước. Có lẽ ông trời cũng đã khẳng định rằng anh không có duyên với Pu mất rồi. Đang suy nghĩ bỗng Kei giật mình, nếu như Pu ở đây vậy thì Min đâu.
Nếu như lúc nãy khi thấy Pu vẫy vùng trong nước anh chỉ muốn chạy thật nhanh đến thì giờ đây tim anh nhói lên từng đợt. Kei vội vàng để Pu lại cho Ken lo còn anh tiếp tục tìm kiếm khu vực xung quanh. Vừa đi anh vừa cầu nguyện cho Min được bình an. Đang đi thì anh thấy đám người khá đông đang tụm lại chỗ Kei vội vã chạy đến và khi thấy Min nằm trên mặt đất anh giật mình vội vàng ôm Min vào lòng
-Min….Min…. đừng làm anh sợ mà…..Tỉnh lại đi Min…. Anh sai rồi…..- Vào giờ phút này đây Kei không biết phải làm như thế nào, tim anh như thắt lại, anh rất sợ, anh sợ như ông trời sắp cướp mất đi của anh thứ gì đó rất quan trọng.
Trái tim anh cứ thắt lại tưng hồi, anh cố lay động Min nhưng không có kết quả, Lần đầu tiên anh nhận ra Min quan trọng với anh như thế nào, có lẽ anh đã tìm được câu trả lời cho mình, Phải anh chỉ yêu Pu bằng lý trí mà thôi, còn Min mới là người mà trái tim anh đang hướng về.
Mọi người xung quanh thấy có người thân đến nên cũng tản đi bớt chỉ còn vài người bỏ lại vài câu rồi cũng đi
Kei chợt nhớ đến các bước sơ cấp cứu đã được huấn luyện trong mấy tháng trước liền áp dụng vào. Anh dùng tay bóp chặp mũi của Min tay còn lại anh ấn lòng ngức để cho nước được tràn ra, sau đó Kei phân vân không biết có nên thổi ngạt cho Min hay không nhưng nhìn vẻ mặt xanh xao của Min anh nhanh chóng đưa ra quyết định
Khi môi anh vừa chạm đôi môi mềm mại lanh cóng của Min bất giác cả người anh như có dòng điện chạy qua vậy nhưng anh không quan tâm giờ phút này cái anh quan tâm nhất là Min tỉnh lại.
Tiếp tục thực hiện vài lần ép lòng ngực và thổi ngạt thì Min đã sặc và nước đã văng ra. Min từ từ mở mắt nhìn Kei.Thấy Min vừa tỉnh lại Kei vội vàng ôm Min vào trong lòng như thể sợ buông ra cô sẽ giống như thiên thần mà bay đi mất. Cởi chiếc áo khoác ngoài của mình Kei choàng qua cho Min để giúp cô ấm hơn, và anh bế Min lên đi về phía chòi của mọi người
Phải nói trong lòng Min bây giờ thật sự rất hạnh phúc và ấm áp. Cô không hy vọng người cứu mình sẽ là Kei nhưng từ khi mở mắt ra bắt gặp khuôn mặt đầy lo lắng của Kei bất giác làm tim của cô khẽ rung lên. Min ước gì bây giờ thời gian sẽ đứng yên mãi từ bây giờ cho dù kết quả có như thế nào thì cô vẫn chấp nhận. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần rồi nhưng trước mắt xin hãy cho cô tận hưởng hết giây phút hạnh phúc này đã.
Thấy Min cứ nhìn chằm chằm mình Kei bất giác mỉm cười và hỏi “ mặt anh dính gì sao?”
-Không …..không có chỉ là em muốn ngắm vậy thôi. – Min ngại ngùng trả lời. Đây là lần đầu tiên cô nhìn mặt Kei gần đến vậy nhưng không may lại bi anh phát hiện mất rồi
-Anh xin lỗi em nhiều lắm Min à, thời gian qua chắc anh đã làm cho em tổn thương nhiều lắm đúng không? Anh không biết phải làm sao nữa, có lẽ anh đã quá ích kỷ rồi – Kei nhìn Min và nói
Nghe Kei nói bỗng nước mắt của cô tự nhiên lại trào nơi khóe mắt. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng cô vẫn rất đau lòng, giá như anh đừng mang đến cho cô hy vọng, giá như…..và giá như….
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Min Kei mỉm cười. Anh nhớ lại ngày anh nhận giấy trúng tuyển vào nhóm vì vội vàng cô cũng đã khóc ngất lên. Bây giờ tính cách đáng yêu đó vẫn còn. Kei biết Min đang hiểu làm ý của mình nhưng anh cũng muốn nhân đó trêu cô chút xíu.
-Anh biết những ngày qua em chịu nhiều thiệt thòi và anh cũng biết anh nói ra những lời này sẽ làm em tổn thương nhưng Min à anh nghĩ em nên đối mặt với chuyện này lần thì tốt hơn
-Anh không cần nói nữa đâu…. Em biết anh muốn nói gì rồi. Em thấy mình ổn rồi anh có thể thả em xuống được không? – Min cắt ngang lời Kei và cố gắng nhảy xuống
Kei không cách nào khác đành phải thả Min xuống.Nhưng vừa mới thả cô xuống anh chưa kịp nói gì thì Min đã quay lưng muốn bỏ chạy. Kei vội vàng đuổi theo và ôm chằm lấy cô từ phía sau
-Những ngày qua chỉ vì không xác định được tình cảm của mình, anh đã làm em tổn thương rồi. em biết không lúc nãy khi em và Pu mất tích anh rất lo và anh cũng rất sợ. Anh sợ thấy cả người trước mặt anh mà anh không biết sẽ cứu người nào.Nhưng em biết không ông trời có lẽ rất sáng suốt. Anh đã đến chậm hơn Ken bước. Và khi thấy Ken cứu Pu lên nhưng không thấy em tim anh đau lắm. Nó không giống cảm giác lo khi thấy Pu đang chới với giữa dòng nước. Ban đầu anh vẫn cho rằng vì chưa thấy em nên anh lo lắng cho em nhưng khi thấy em bất tỉnh thì anh đã hiểu trong tim mình có ai rồi
Min im lặng nghe Kei kể lại câu chuyện. Ban đầu cô khá đau lòng, lúc rơi xuống nước cô cũng không nghĩ là Kei sẽ là người cứu cô nhưng khi nghe đến hết câu chuyện nước mắt của cô lần nữa rơi xuống. Nó rơi không phải vì cô đau lòng mà là vì cô đang hạnh phúc.
-Min à, anh biết anh đã làm em tổn thương rất nhiều. Suốt mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi bây giờ thì anh đã nhận ra ai là quan trọng với anh rồi. – Vừa nói Kei vừa xoay người Min lại khẽ hôn lên trán Min
-Anh biết không lúc nãy khi em chới với trong dòng nước, lúc đầu em rất hi vọng anh sẽ đến cứu em, nhưng sau đó em nghĩ mình sẽ không bao giờ có cơ hội đó vì Pu cũng đang rơi xuống nước như em, và khi em bị hôn mê, em thấy có một cánh tay kéo em lên, nhưng em cảm nhận được bàn tay ấy không phải là anh, em cảm thấy rất thất vọng nhưng khi em nghe được tiếng của anh gọi, thì niềm vui trong em như vỡ òa ra vậy- Min nhìn Kei chậm rãi nói lại câu chuyện
-Anh xin lỗi em nhiều lắm, nhìn em như vậy anh càng cảm tháy tội lỗi mình quá lớn, nhưng mà anh đã nghĩ kĩ rồi, em sẽ không thể buông tay anh được lần nào nữa đâu, anh sẽ dùng thời gian để chuộc lỗi. - Kei vừa nói vừa nắm tay Min, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ