Chiếc bánh táo ngày sinh nhật ấy Ngoịc k kể với ai. khi Kiệt hỏi ngọc chỉ nói vu vơ là 1 món quà nhỏ của 1 người bạn dấu tên chứ chẳng nói thêm gì. Ngọc im lặng như thế được 1 tháng thì mọi chuyện rắc rối lại bắt đầu.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ngọc. Vậy là cũng đã tròn 5 năm mẹ rời xa Ngọc rồi. Nhanh thật, mới đó mà Ngọc đã phải tự mình vượt qua thương đau và chịu đựng nỗi cô đơn trống trải trong 5 năm dài. Khó khăn Ngọc đã trải đủ, vấp ngã Ngọc cũng đã vượt qua, hận Ngọc cũng đã hận và yêu........Ngọc cũng đã yêu. Với 1 con nhóc chỉ mới 17 tuổi như nó có lẽ cuộc sống này từ lâu đã chẳng còn là màu hồng, là thế giới mộng mơ nữa.
Cả đám rủ hôm nay đi chơi 1 bữa vì dù sao kì thi cuối kì cũng đã xong, sắp tổng kết rồi còn gì. Nhưng NGọc từ chối vì hôm đó, mà nói đúng hơn chính là hôm nay, là ngày giỗ của Mẹ.
Trước đây ngày giỗ, Ngọc chỉ ra tiệm mua về cho mẹ những món ăn ngon nhất nhưng năm nay, Ngọc vẫn đi mua nhưng ít lại và ra chợ từ sớm mua thực phẩm. Chẳng là sau cái khóa học chuyên nghiệp chưa được kiểm chứng của Kiệt, Ngọc đã có thể nấu ăn tốt hơn. Cô nài nỉ mãi, kiệt mới bày cô nấu xôi và luộc gà. Bây giờ thì cô đã có cơ hội ôn bài lại
Cô đâu hay rằng nãy giờ có tới 1,2,3,4,5 tên thám tử nghiệp dư theo dõi cô
-Nè, Ngọc mau đồ ăn chi vậy? Chẳng lẽ định nấu ăn hả?_Vũ thì thầm
-K biết nhưng chắc là vậy rồi_Phương nói trong khi mắt vẫn dán vào cái ống nhòm
-Vậy thì thật tội nhiệp cho ai ăn phải đó_Trinh nói
-K đến nỗi thế đâu, Ngọc tiến bộ hơn nhiều rồi_Kiệt nói, trong lòng thầm nghĩ:"Anh mày muốn mà còn k có ăn đây này"
-Mệt quá, sao k tới đó luôn đi. Nấp nấp núp núp ở đây là gì? Nắng quá_Phong càu nhàu
-Thôi àm, rnags chịu xíu đi. Mình phải tìm hiểu để biết xem tại sao Ngọc k chịu nói cho tụi mình biết cậu ấy đi đâu chứ_Trinh nói rồi cười, 1 nụ cừoi như để năn nỉ Phong
-Haizzz_Phong thở dài rồi lấy chiếc nón mang phong cách hiphop mình đang đội đặt lên đầu Trinh_Nắng lắm, coi chừng bệnh thì khổ
Ngọc trở về nhà........
Sau 1 hồi vật lộn với căn bêp cho tới khi nó tanh bành khói lửa Ngọc mới chịu tha. Cuối cùng cũng xong xuôi. Ngọc lên phòng thay đồ, tắm rửa cho tươm tất rồi xuống nhà. Bước ra ngoài mở cửa. Lúc này cũng đã 4 giờ chiều. Cũng may đối diện nhà nó có 1 quán bán đồ ăn nhỏ chứ nếu k chắc tụi nó chết vị nắng, vì đói, vì khát và vì mệt mất rồi
-Vào nhà đi. Các cậu ở ngoài đó cả buổi rồi. Xin lỗi nhé_Ngọc sang bên đường và nói
-Ơ, cậu biết rồi à?_Kiệt đẩy bảng menu ra để lòi cái mặt rồi nói
-um, biết từ lúc sáng rồi. Mình biết chắc chắn các cậu sẽ theo dõi mà. Mình định gọi các cậu vào nhưng sợ các cậu sẽ k yên vì những tiếng động hay mùi hương trong khi mình nấu nướng nên lại thôi vì biết thể nào các cậu cũng vào quán này. Các cậu vào đi, mình nấu cả phần các cậu rồi đó_Ngọc nói rồi cười nhẹ
-Nhưng.....hôm nay là ngày gì vậy? Chắc là đặc biệt lắm phải k?_Phương hỏi
-um....cũng k có gì đặc biệt lắm đâu. Chỉ là......hôm nay tròn 5 năm kể từ ngày mẹ mình mất_Ngọc nói, nét mặt thoáng buồn
-mình......xin lỗi_Phương ấp úng
-K có gì đâu. Cậu k biết mà_Ngọc nói rồi giục mọi người vào nhà nhanh
Sau khi bày biện thức ăn lên bàn thờ mẹ, Ngọc thắp hương cho bà.
-Các cậu có muốn thắp hương cho mẹ mình k?_Ngọc quay lại hỏi
-Được chứ?_Trinh hỏi lại
-Tất nhiên rồi. Mẹ mình sẽ rất vui đấy_Ngọc cười rồi đưa mỗi người 1 cây nhang (sorry mọi người, vì pama em ngừoi Bắc mà em lại sinh ra và lớn lên ở miền Nam nên em xài từ lộn xộn lắm, lúc bắc lúc nam nên mọi người thông cảm)
Tụi nó vui vẻ đón lấy rồi thắp hương cầu nguyện cho mẹ Ngọc, 1 người phụ nữ có nhan sắc hơn người mà theo Ngọc là tuyệt vời trong những người tuyệt vời
Sau đó thì cả đám xuống nhà bếp. Món ăn được bày ra hấp dẫn
-Ái chà, hấp dẫn quá ta. nhưnglieeuj có bị sao k đây? Lỡ đâu bụng thì chết_Trinh đùa
-Nếu sợ thì cứ làm 1 viên đau bụng cho chắc_Ngọc cười
.
-Ây da, cũng được lắm chớ bộ. Đâu tới nỗi nào đâu_Vũ ăn rồi nói
-Um, đúng thật_Phong cười
-Thật k uổng công tui đào tạo bấy lâu nay. Những ngày sương máu_Kiệt nói khi liên tưởng tới những ngày dạy Ngọc nấu ăn trong khi tay vẫn gắp thức ăn lia lịa và miệng thì hoạt động hết công suất
-Coi chừng nghẹn bây giờ_Ngọc nói rồi rót cho Kiệt cốc nước
-Mà này, lát nữa các cậu có bận gì k?_Ngọc hỏi
-K, hôm nay tụi mình hủy hết mọi kế hoạch để thực hiện cái kế hoạch theo dõi cậu đó_Trinh nói
-Mà cậu hỏi chi vậy?_Phương hỏi
-Ừ thì....mình muốn các cậu tới mộ thăm mẹ cùng mình ấy mà_Ngọc nói
-Ok, được thôi_Vũ đồng ý thay cho cả hội
-K biết người đó có biết hôm nay là ngày gì k nhỉ?_Ngọc thẩn thờ nói nhỏ, nhỏ tới nỗi người (vô tình) nghe cứ ngỡ là là lời thì thầm của gió biển
-Hả? Cậu nói gì vậy?_Phương ngước mặt lên
-à k, k có gì. Các cậu ăn đi, còn 1 nồi cơ. Giúp mình giải quyết tí_Ngọc giật mình, trở về thực tại
-Um, cậu cũng ăn đi_Kiệt nói và nhìn Ngọc với khuôn mặt lo lắng khi thấy nét mặt Ngọc đượm buồn. Đôi mặt đẹp lung linh của cậu cũng buồn theo trong chốc lát
Tại nghĩa trang XYZ..............
-Mộ mẹ cậu đây à?_Trinh hỏi
-Um,đây chính là ngôi nhà cuối cùng của mẹ mình đó. Chắc các cậu thấy nó lạnh lẽo lắm phải k? Cũng đúng thôi vì ngoài mình và 1 ngừoi nữa, đâu ai thèm quan tâm tới mẹ con mình đâu. Đối với họ, 2 mẹ con mình có lẽ đã k còn tồn tại nữa rồi_Ngọc nói trong khi tay vẫn nhổ cỏ trên mộ mẹ, khuôn mặt buồn man mác
-Chẳng phải có tụi mình hay sao?-Kiệt cúi xuống nói
-Phải đó. Cậu còn có tụi này mà. Để đấy tụi mình giúp cậu_Phong nói và sau đó hì cả đám cúi xuống và phụ Ngọc nhổ những cọng cỏ mọn trên mộ mẹ cô
.
-Cảm ơn các cậu. Nhờ có các cậu mà mộ mẹ mình đã sạch hơn rất nhiều_Ngọc nói rồi cười
Sau đó thì thắp hương và đặt lên mộ bà 1 bó hoa huệ tây trắng muốt tinh khôi. Rồi Ngọc đốt tiền giấy vàng mã cho bà. Cô ngồi trò chuyện với bà như thể k có ai ở đây
-Mẹ à, con thực hiện lời hứa rồi nhé, cuối cùng con cũng có được những người bạn thực sự rồi. Trước khi mẹ mất, con đã hứa sẽ đưa người bạn tốt tới gặp vào ngày giỗ của mẹ vậy mà 4 năm rồi con đã luôn thất hứa. nhưng bây giờ con đã thực hiện được rồi đó. Mẹ tha lỗi cho con, mẹ nhé! Mà....người đó hình như biết mẹ con mình về Việt Nam rồi mẹ ạ. Hôm sinh nhật, con đã nhận được bánh táo từ người đó. Ngon lắm, vẫn ngon như ngày nào nhưng thật sự con k thể nào vui nổi. Ông ấy đã tìm ra con thì chác cũng đã tìm ra mẹ. Vậy chắc ông ấy cũng biết hôm nay alf ngày giỗ của mẹ, mẹ nhỉ? Chắc ông ấy mà tới đây thì mẹ sẽ vui lắm. còn con thì k muốn 1 chút nào vì con chưa sẵn sàng để đón nhận tất cả và vì con vẫn càn rất hận ông ấy. Thôi, con về đây. Tới với giấc mơ của con, mẹ nhé!_Ngọc nói rồi đnưgs dậy bước đi để lại tụi nó đứng ngơ ngác
-Sao các cậu còn đứng đó? Trễ rồi đấy. Vì mùa hè nên trời tối muộn thôi chứ chắc cũng gần 6 giờ rồi_Ngọc nói làm cả đám bừng tỉnh, bước đi theo Ngọc trên con đường ra cổng Nghĩa trang. Trong đầu ai cũng mang theo 1 dấu chấm hỏi to đùng.
Khi ra tới cổng, Ngọc và mọi người đã thấy 1 chiếc xe limo màu đen sang trọng đỗ xịch trước cửa Nghĩa trang. Bước xuống xe có pama của Trinh, Phương, Kiệt, Vũ, Phong, ông nội của Kiệt và Trinh cùng 1 người đàn ông khác. Khi thấy pama mình, mọi người đã rất ngạc nhiên
-Ba! Mẹ! Sao mọi người lại ở đây? Cả ông và bác Khải cũng đến nữa?_Trinh ngạc nhiên
-À, bọn ta tới đây để thăm 1 người bạn_Ông nói
-Thôi, mình có việc phải đi trước. Các cậu ở lại nhé_Ngọc cất tiếng, giọng nói bỗng chốc trở nên lạnh lùng và băng giá còn hơn ngày đầu họ gặp Ngọc
-Ngọc, cậu sao vậy?_Kiệt hỏi
-Mình k sao cả_Ngọc nói rồi quay bước đi
-Ngọc! Sao con lại như vậy?_Người đàn ông lạ mặt lên tiếng. Người mà Trinh gọi bằng bác Khải
-......_Ngọc k trả lời, vẫn đi thẳng
-Ngọc! Sao con lại thế? Trả lời ba đi chứ?_Ông khải nói
-Ba? Chẳng lẽ....Ngọc là......._Phương lắp bắp
-um....nó là Ngọc, con bác_ông khải quay mặt sang nói với Phương làm cả đám sốc hoàn toàn
-Ông im đi! Tôi k phải con ông_Ngọc quay lại, hét lên
-Sao con lại nói thế? Ba là ba của con! Con là con gái của ba, là Lâm Tuyết Tiểu Ngọc, là con gái của Lâm thế Khải này_Ông khải nói
-k! tôi k phải con ông! Con ông đã chết từ lâu rồi! Nó đã chết từ cái ngày mà ông đuổi mẹ con nó ra khỏi nhà, từ cái ngày mà ông phá hủy cái thế giới màu hồng mơ mộng về tình yêu đích thực của nó khiến nó thất vọng về tình yêu, thất vọng vì ba mình. từ cái ngày đó, nó đã chết rồi_Ngọc nói, giọng nói lạnh lùng, sắc bén nhưng cũng đang run run
-Con...ba xin lỗi.ba...._Ông Khải nói
-Xin lỗ? Ông xin lỗi tôi thì có ích gì chứ?Bây giờ Ông xin lỗi thì mẹ tôi cũng có sống lại được đâu? Ông tưởng chỉ 1 lời xin lỗi của ông là có thể xóa nhòa đi tất cả lỗi lầm mà ông đã gây ra hả?_Ngọc hét lên
-Ngọc ơi, ba xin lỗi. thật sự......ba k nghĩ là mẹ con sẽ bỏ đi. thật sự ba k nghĩ rằng vì những lời nói lúc đó của mình mà con và mẹ lại thành ra thế này_Ba Ngọc ngậm ngùi nói
-K nghĩ rằng Ư? Ông nói sao dễ nghe quá vậy? Ông k nghĩ rằng mà lại đi lấy bà ta về làm vợ kế ư? Lấy người đã hại mẹ tôi ra nông nỗi này ư?_Ngọc nói, giọng giễu cợt
-Thật sự lúc đó ba k biết, ba k biết bà ta lại độc ác như vậy.trong suốt thời gian qua, k ngày nào mà ba k nhớ mẹ con con_Ba Ngọc nói, đôi vai trùng xuống
-Nhớ mẹ con tôi? Nhớ mẹ con tôi mà tôi lại thấy ông vui vẻ với người phụ nữa ấy cùng đứa con riêng của bà ta đấy_Ngọc nói
-......._ông khải k nói gì, ngẩng mặt lên nhìn Ngọc
Ngọc hít 1 hơi dài rồi nói
-Ngày này 5 năm trước, cái ngày mà mẹ vĩnh viến rời xa tôi, trước khi đi, bà đã bảo tôi tới Biệt thự của ông để tìm ông vì bà nghe tin ông trở về Việt nam này. Nhưng....khi tới đó, những người vệ sĩ đã k cho tôi vào. Họ k tin khi tôi nói tôi là con gái của ông. Lúc đó, tôi đã van nài họ rất nhiều, khóc cũng rất nhiều nhưng đáp lại ánh mắt cầu khẩn đó của tôi là đôi mắt khinh thường xen lẫn thương hại của họ dành cho tôi.
....Họ đẩy ngã tôi khiến bàn tay tôi rướm máu. cũng phải tôi, vì tôi đi chân đất, quần áo lại lấm tấm bùn vì trời mưa, mặt mũi thì lấm lem nước mắt, ai tin tôi được cơ chứ? Tôi đi về phía hàng rào và nhìn vào. Tôi thấy ông đang mở cửa cho bà ta và đứa con gái đó lên xe. Đứa con gái đó còn nói sẽ đi chơi công viên rồi đi ăn nhà hàng nữa chứ.Trơ trẽn hơn nữa, bà ta và cả đứa con gái đó lại dám ămcj cả quần áo mà mẹ con tôi đã để lại. Bà ta mặc bộ váy mà mẹ tôi đã từng mặc, đeo sợi dây chuyền mà mẹ tôi đã từng đi, đi đôi giày mà mẹ tôi đã từng đi.....ông có hiểu được cảm giác của tôi lúc đó k hả? Ông còn cười nói thật vui vẻ và lên xe cơ mà? Ông ngồi trên xe, lướt ngang qua phía tôi mà k thèm quay lại nhìn, dù chỉ 1 giây. Ông biết lúc ông đi rồi, bọn vệ sĩ đó đã cười nhạo tôi như thế nào k? Ông có hiểu được cảm giác bị tổn thương và xúc phạm là như thế nào k? Đau lắm, nhưng trên cả cái nỗi đau đó là sự uất ức, xấu hổ và ê chề_Ngọc nói, từng giọt lên tuôn ra
-Ngọc, con........_Ông khải nhìn Ngọc xót xa
-Về tới nhà, ông biết tôi thấy mẹ tôi thế nào k? Bà nàm trên chiếc giường cũ kĩ, hơi thở thoi thóp mà k ai quan tâm. Người ta cúp điện nhà tôi, cắt cả nước nữa. Vì sao ư? vì mẹ tôi k có tiền. Người ta nhẫn tâm đến thế đấy. Tôi gọi hàng xóm sang nhưng lại chẳng ai thèm quan tâm. Người ta gọi tôi là đồ k cha, đồ con hoang. người ta nói mẹ tôi là gái gọi chuyên đi mỗi chài đàn ông. Tôi thật sự đau đớn vì những lời nói đó, ông biết k?_Ngọc nói, khóc nức nở khi nhắc đến cái quá khứ đau thương
-ngọc, con đã phải chịu đựng những điều đó sao?_Ông khải nói, dường như ông k tin vào tai mình
-Phải, tôi đã phải chịu đựng những điều đó đấy. chịu đựng 1 mình, khóc 1 mình,sống 1 mình, làm gì cũng 1 mình. Tôi k có ai để an ủi, k có ai để dựa dẫm, cũng chẳng có ai để tôi tựa đầu vào khóc. Tôi đã sống như thế suốt thời gian qua đó_Ngọc hét lên_Và người gây ra tất cả, gây ra mọi nỗi bất hạnh cho tôi chính là ông, là ông. Ông hiểu chưa? Tôi ghét ông, hận ông_Ngọc hét lên rồi bỏ chạy. Nước mắt ngăn nước mắt dài, Ngọc chạy ra đường. Trong khi...............1 chiếc xe tải đnag lao tới........
-Ngọc!_mọi người ucngf hét lên và chạy ra cản Ngọc
Kiệt chạy ra nhưng ba Ngọc đã nhanh chân hơn, kéo Ngọc vào và che chở cho Ngọc. Hành động thể hiện tình yêu thương đúng nghĩa của 1 người cha
Ngọc hốt hoảng khi nhìn thấy chiếc xe tải to lớn đang tiến gần về phía mình. Hoảng loạn nhưng k biết phải làm sao, Ngọc chỉ biết đưa đôi mắt ngấn lệ trân trân nhìn về phía trước. Chợt, 1 bàn tay to khỏe, ấm áp và quen thuộc chạm vào người cô, kéo cô vào lòng rồi che chở cho cô. Đôi bàn tay ấy trước đây Ngọc đã từng nám, từng ôm, từng được nhấc bổng lên cao như đang bay. Hoi ấm đó thật quen thuộc, hơi ấm mà Ngọc luôhn cảm nhận được khi rúc vào người ai đó mỗi khi thấy lạnh. Nhiều, rất nhiều lần rồi, nhiều đến nỗi Ngọc k thể nào đếm xuể và cũng k thể nào quên được. Rồi 1 dòng máu tươi trào ra cùng với tiếng thắng gấp của xe tải. Người mà nó vừa hậ̀n vừa thương ngã phịch xuống đất, cánh tay buông thõng làm hơi ấm trên người ngọc mất dần. Lạnh lẽo..........
-Này, ông sao vậy? Tỉnh dậy đi_Ngọc hốt hoảng khi thấy ông Khải với khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt nhắm nghiền
-Ngọc à....ba xin lỗi.....ba...hộc_ông khải nắm lấy bàn tay Ngọc, nói nhưng máu từ trong miệng lại hộc ra
-Ông đừng nói nữa. Máu sẽ chảy ra nhiều hơn đó_Ngọc hốt hoảng đỡ đầu ông lên đùi mình
-Ba...chỉ muốn...nói với...con rằng...ba luôn yêu thương 2...mẹ con con...ba luôn...nhớ...tới 2 người ttrong...suốt thời gian...qua. Ba...xin lỗi...nếu ba...k qua khỏi...con hãy về nhà nhé...ba đã hoàn tất...thủ tục li hôn...với bà ta. Hãy...về đó...nhé...ba xuống...tạ lỗi...với mẹ con...đây_ong khải nói rồi bất tỉnh
-Nè, ông tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi. Đừng làm tôi sợ. Nè!_Ngọc lay lay ông khải trong vô vọng, nước mắt trực trào
-Mau! mau đưa ông ấy lên xe. Phải đưa tới bệnh viện gấp_ba kiệt nói
-Ta sẽ gọi cho Viện trưởng, yêu cầu ông ấy chuẩn bị sẵn_ông Kiệt nói rồi lấy điện thoại ra
Mọi người cùng bác tài xế đưa ba Ngọc lên xe, đi tới bệnh viện
Trên đường đi, mọi người đều im lặng. Thi thoảng chỉ có vài tiếng an ủi Ngọc của mọi người. Còn pama tụi nó thì nhìn Ngọc, trong đầu nghĩ :"Giống Tuyết quá". Ngọc thì im lặng, k nói năng, những giọt nước mắt cũng thôi chảy, chỉ im lặng nhìn hơi thở gấp gáp của ba mình
Tới bệnh viện, các bác sĩ cùng đội ngũ chuyên khoa đã chuẩn bị sẵn, đưa ngay ông vào phòng cấp cứu
......
Lâm thế Khải: Ba của Ngọc, chủ nhân tập đoàn Lâm Tuyết, một tập đoàn lớn thứ 2 Châu á,chỉ đứng sau tập đoàn Hoàng gia, sở hữu 1 chuỗi các nhà hàng khách sạn 5 sao trên cả nước và toàn khu vực. Như vậy có nghĩa là, ngọc chính là đại tiểu thư của tập đoàn Lâm tuyết, trong tay nắm đầy quyền lực và sức mạnh kinh tế
Sau khi ông khải được đưa vào phòng cấp cứu, mọi người ở ngoài chờ. Ngọc im lặng, k nói năng gì dù người hỏi là ai, chỉ đăm đăm nhìn vào cánh cửa kính phòng mổ. đôi mắt đó, giống hệt của mẹ Ngọc, điều đó, pama tụi nó, ai cũng biết. Đôi mắt sâu, to tròn với màu trà kì lạ hiếm có, đem lại cho người 1 cảm giác lạ khi nhìn vào, như muốn cuốn người ta vào vòng xoáy của con ngươi. Nhưng, đôi mắt của Ngọc có phần sẫm hơn vì sự kết hợp giữa màu trà trong đôi mắt mẹ và đôi đồng tử màu đen của ba, và hơn thế nữa, nó rất buồn, buồn như số phận của cô bé.
Cánh cửa phòng bật mở. Bác sĩ bước ra. Vẫn là vị bác sĩ đã phẫu thuật cho Kiệt và cứu Ngọc
-Ông ấy k sao chứ?_Ngọc chạy tới, hỏi
-Ơ, cô gái? Tôi gặp cô lần này là lần thứ 3 rồi đấy_Vị bác sĩ hay nói đúng hơn là viện trưởng
-Tôi k quan tâm chuyện đi. Ông ấy có làm sao k?_Ngọc nói
-À...à...đã qua cơn nguy hiểm nhưng vì đập đầu vào nền khá mạnh nên não bị tổn thương, khiến nạn nhân lâm vào trạng thái hôn mê sâu, nếu nạn nhân k tỉnh có thể sẽ trở thành người thực vật_viện trưởng nói
-Trời ơi...._Ngọc nghe xong thì thẩn thờ, tay buông thõng, ngồi phịch xuống đất. Đôi vai trùng xuống, bất lực
-Kìa, cô đứng dậy đi. Tại sao cô lại thế? Ông Lâm có quan hệ gì với cô sao?_Viện trưởng đỡ Ngọc dậy, hỏi
- Con bé là con của Khải đấy_pa Kiệt nói
-Thì ra......cháu là đứa con gái mà ông ấy tìm bấy lâu nay. K ngờ trong khi ông ấy đnag mải mê tìm kiếm mẹ con cháu trong vô vọng ở Trung Quốc thì cháu lại ở Việt Nam này. Đúng là.........đời người k ai ngờ được_Viện trưởng nói. Ông là người chịu trách nhiệm chăm sóc sức khỏe gia đình cho nhà tụi nó và ông khải
nê được ông tâm sự rất nhiều
-............._Ngọc k nói gì, chỉ im lặng, k phản kháng khi ai đó nhắc tới việc cô là con gái ông Khải
Chợt, 1 người xuất hiện, theo sau là 1 đứa con gái và 1 ông lão, buông giọng oanh vàng đến chói tai làm nào loạn k khí tĩnh lặng ở bệnh viện
-Trời ơi, ông ấy có làm sao k?_ người phụ nữ ấy nói, cất lên giọng nói chói tai như những quan hoạn phục vụ trong cung vua ngày xưa. Bà ta vẫn chưa biết tới sự có mặt của Ngọc
-um....đã qua cơn nguy hiểm nhưng có thể sẽ trở thành người thực vật nếu k tỉnh lại_ba Phong nói, tính ba phong cũng gần như tính tình của Phong vậy, trầm lặng và yêu thích sự giản dị chân thật nên có phần dị ứng với khuôn mặt sau nhiều lần thẩm mĩ, bộ quần áo bó sát hở hang cùng mùi nước hoa nồng nặc của bà ta
-cô đi đâu mà giờ này mới tới? Chẳng phải tôi đã gọi điện báo cho cô từ 1 tiếng trước rồi sao?_mẹ kiệt khó chịu
-À, vì 2 mẹ con tôi đang đi shopping ấy mà, phải mua xong mới về được nên hơi lâu 1 chút. Mà ông ấy ở đây có mọi người lo rồi còn gì?_Bà ta nói tỉnh bơ như k
- Mẹ à, nếu ông ấy k tỉnh dậy nữa thì sao? Gia tài sẽ thế nào? chúng ta sẽ được hưởng phải k?_Con nhỏ đi cạnh nói, giọng nói chanh chua quen thuộc, là Linh
-Thưa cô chủ, xin cô đừng nói vậy, hãy giữ phép lịch sự_ông quản gia già nói, ông là người thân cận của ông Khải, là người đã theo ông Khải, gắn bó với ông Khải suốt mấy chục năm qua, từ khi nhà họ Lâm chưa có tiếng tăm gì
-Hừ, ông im đi. Nếu ông còn nói nữa, tôi sẽ sa thải ông ngay đấy. Dù sao cũng chỉ là đầy tớ mà cứ làm như ông chủ k bằng_Linh chanh chua
-Ai cho cô sa thải ông ấy? Ông ấy đã gắn bó với nàh họ Lâm lâu rồi, từ ngày con bé như cô chưa bước chân vào cổng nhà họ Lâm kìa, cô k được quyền xúc phạm ông ấy. Hơn nữa, 2 mẹ con cô sẽ chẳng được hưởng tài sản gì đâu_Ngọc nãy giờ ngồi im lặng ở ghế, bây giờ đứng lên, bước ra trước mặt họ, nói bằng giọng lạnh lùng
-Bà chủ...à k, cháu...là Ngọc phải k?_ông quản gia thấy Ngọc thì cứ ngỡ là bà Tuyết
-Vâng, là cháu đây._Ngọc nói với ông rồi quay sang 2 mẹ con nhà đó_tôi định im lặng nhưng k được, 2 người đang làm mất trật tự ở nơi công cộng đấy, xin hãy giữ im lặng cho nếu còn biết phép lịnh sự tôi thiểu
-Mày...mày..._Linh sượng người, vừa tức lại vừa xấu hổ, con bé vẫn chẳng biết Ngọc là ai, đưa tay lên định tát Ngọc thì.....
-Cô linh, cô k được đánh cô chủ_ông quản gia giữ lấy tay Linh, siết nhẹ như răn đe rồi nói
-cô chủ? Sao ông lại gọi con nhỏ k cha mất mẹ đó là cô chủ?_Linh nói
-Cô k được nói thế, cô ấy k phải k có cha. Cha cô ấy chính là ông chủ đấy. Mẹ cô ấy là phu nhân của ông chủ, cô ấy là đaiạ tiểu thư của nhà họ Lâm và cũng là đứa con duy nhất của ông chủ. Nếu xét theo vai vế và quyền hạn, cô còn phải gọi cô ấy bằng chị và k được quyền sỉ nhục hay đánh đập cô ấy_ông quản gia nói đôi mắt đnah thép_huống hồ.....
-Huống hồ gì?_Linh sốc nhưng vần hỏi
-ông chủ đã hoàn tất thủ tục li hôn với mẹ cô. Bây giờ là 23 giợ̀' 45' , tức là chỉ còn 15' nữa thôi, giữa cô, mẹ cô và nhà họ Lâm k còn bất cứ quan hệ gì nữa_ông quản gia nói
-mẹ...Vậy...vậy là sao?_Linh quay sang nhìn mẹ, nãy giờ vẫn đang đứng hình khi thấy Ngọc
-Đừng hỏi vô ích. Bà ta k nói được gì đâu. Bà ta đang còn sốc khi nhìn thấy tôi mà_Ngọc cười giễu cợt
-Tại sao mẹ tao lại phải sốc khi nhìn thấy cô chứ?_linh hỏi, cô ta đã ăn nói lịch sự hơn 1 chút
-Vì cô và mẹ cô đều giống nhau. Cô muốn giết chết tôi còn mẹ cô thì muốn giết chết mẹ tôi. Cô vẫn chưa thực hiện được ước muốn của mình nhưng mẹ cô thì đã làm được rồi đấy. Chính bà ta đã lập ra âm mưu để ám hại mẹ tôi và còn định giết chết tôi nữa kìa. May mắn là tôi đã chạy thoát khỏi sự truy đuổi của bà ta. Chắc bà ta ngạc nhiên lắm khi thấy tôi ở đây vì bà ta trước giờ vẫn nghĩ, tôi chết rồi_Ngọc nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ mà suốt cuộc đời này có lẽ nó k bao giờ quên được
-Mày...mày...sao mày con sống? Tại sao? Rõ ràng mày...mày đã chết rồi mà_bà ta nói
-bà chỉ mới nhìn thấy bộ quần áo cháy rụi của tôi trong vũng máu thì làm sao biết được tôi còn sống hay k? Phải, bộ quần áo đó là của tôi, vũng máu đó cũng là máu của tôi nhưng tôi đã được 1 người cứu_Ngọc nói
-Kẻ đó là ai? kẻ đó là ai mà dám phá hủy mọi kế hoạch hoàn hảo của ta?_Bà ta nói
-Là tôi_1 người nữa bước vào, là cô Lê, người phụ nữ trong trại trẻ mồ côi mà trước đó ông Kiệt đã nói chuyện. Người phụ nữ này là em gái của mẹ Ngọc, là cô của Ngọc nhưng k xinh đẹp bằng mẹ Ngọc, thậm chí, có người còn bảo họ k phải là 2 chị em
-Mày là em gái của cô ta?_Bà ta nói
-Phải, là tôi. Tôi cũng chính là người đã cứu con bé và giúp đỡ con bé trong suốt thời gian qua_Cô lê nói
-Mày...mày...tại mày mà tao mới bị thế này. tao giết mày_bà ta nói rồi lao vào cô lê
-Đừng có thế nữa thưa bà Lâm_ngọc nhấn mạnh 3 từ cuối_bà đi quá đà rồi đấy. Bà sẽ k bào giờ làm hại được ai nữa đâu. Cái kế hoạch bệnh hoạn và tàn ác của bà sẽ k bao giờ có thể thành công vì tôi đã có đủ bằng chứng để buộc tội bà
-mày...mày để nó ở đâu?_bà ta nói
-Tôi đâu ngu mà nói cho bà biết? Chỉ 1 mình tôi biết thôi_Ngọc nói
-vậy thì tao sẽ giết chết mày, tao sẽ giết chết mày. chỉ cần mày chết, mọi thứ sẽ trở về như trước kia_Bà ấy nói
-bà muốn giết tôi? Vậy thì tôi cũng nói luôn, tôi muốn giết bà để trả thù cho mẹ tôi. Vậy sáng mai, 6 giờ, ngọn đồi sau núi, tới đó gặp tối, 2 ta quyết đấu. Tôi và bà, 1 sống, 1 chết, nhất quyết k ở chúng 1 thế giới _Ngọc nói rồi bước đi
Chiếc bánh táo ngày sinh nhật ấy Ngoịc k kể với ai. khi Kiệt hỏi ngọc chỉ nói vu vơ là món quà nhỏ của người bạn dấu tên chứ chẳng nói thêm gì. Ngọc im lặng như thế được tháng thì mọi chuyện rắc rối lại bắt đầu.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ngọc. Vậy là cũng đã tròn năm mẹ rời xa Ngọc rồi. Nhanh thật, mới đó mà Ngọc đã phải tự mình vượt qua thương đau và chịu đựng nỗi cô đơn trống trải trong năm dài. Khó khăn Ngọc đã trải đủ, vấp ngã Ngọc cũng đã vượt qua, hận Ngọc cũng đã hận và yêu........Ngọc cũng đã yêu. Với con nhóc chỉ mới tuổi như nó có lẽ cuộc sống này từ lâu đã chẳng còn là màu hồng, là thế giới mộng mơ nữa.
Cả đám rủ hôm nay đi chơi bữa vì dù sao kì thi cuối kì cũng đã xong, sắp tổng kết rồi còn gì. Nhưng NGọc từ chối vì hôm đó, mà nói đúng hơn chính là hôm nay, là ngày giỗ của Mẹ.
Trước đây ngày giỗ, Ngọc chỉ ra tiệm mua về cho mẹ những món ăn ngon nhất nhưng năm nay, Ngọc vẫn đi mua nhưng ít lại và ra chợ từ sớm mua thực phẩm. Chẳng là sau cái khóa học chuyên nghiệp chưa được kiểm chứng của Kiệt, Ngọc đã có thể nấu ăn tốt hơn. Cô nài nỉ mãi, kiệt mới bày cô nấu xôi và luộc gà. Bây giờ thì cô đã có cơ hội ôn bài lại
Cô đâu hay rằng nãy giờ có tới ,,,, tên thám tử nghiệp dư theo dõi cô
-Nè, Ngọc mau đồ ăn chi vậy? Chẳng lẽ định nấu ăn hả?_Vũ thì thầm
-K biết nhưng chắc là vậy rồi_Phương nói trong khi mắt vẫn dán vào cái ống nhòm
-Vậy thì thật tội nhiệp cho ai ăn phải đó_Trinh nói
-K đến nỗi thế đâu, Ngọc tiến bộ hơn nhiều rồi_Kiệt nói, trong lòng thầm nghĩ:"Anh mày muốn mà còn k có ăn đây này"
-Mệt quá, sao k tới đó luôn đi. Nấp nấp núp núp ở đây là gì? Nắng quá_Phong càu nhàu
-Thôi àm, rnags chịu xíu đi. Mình phải tìm hiểu để biết xem tại sao Ngọc k chịu nói cho tụi mình biết cậu ấy đi đâu chứ_Trinh nói rồi cười, nụ cừoi như để năn nỉ Phong
-Haizzz_Phong thở dài rồi lấy chiếc nón mang phong cách hiphop mình đang đội đặt lên đầu Trinh_Nắng lắm, coi chừng bệnh thì khổ
Ngọc trở về nhà........
Sau hồi vật lộn với căn bêp cho tới khi nó tanh bành khói lửa Ngọc mới chịu tha. Cuối cùng cũng xong xuôi. Ngọc lên phòng thay đồ, tắm rửa cho tươm tất rồi xuống nhà. Bước ra ngoài mở cửa. Lúc này cũng đã giờ chiều. Cũng may đối diện nhà nó có quán bán đồ ăn nhỏ chứ nếu k chắc tụi nó chết vị nắng, vì đói, vì khát và vì mệt mất rồi
-Vào nhà đi. Các cậu ở ngoài đó cả buổi rồi. Xin lỗi nhé_Ngọc sang bên đường và nói
-Ơ, cậu biết rồi à?_Kiệt đẩy bảng menu ra để lòi cái mặt rồi nói
-um, biết từ lúc sáng rồi. Mình biết chắc chắn các cậu sẽ theo dõi mà. Mình định gọi các cậu vào nhưng sợ các cậu sẽ k yên vì những tiếng động hay mùi hương trong khi mình nấu nướng nên lại thôi vì biết thể nào các cậu cũng vào quán này. Các cậu vào đi, mình nấu cả phần các cậu rồi đó_Ngọc nói rồi cười nhẹ
-Nhưng.....hôm nay là ngày gì vậy? Chắc là đặc biệt lắm phải k?_Phương hỏi
-um....cũng k có gì đặc biệt lắm đâu. Chỉ là......hôm nay tròn năm kể từ ngày mẹ mình mất_Ngọc nói, nét mặt thoáng buồn
-mình......xin lỗi_Phương ấp úng
-K có gì đâu. Cậu k biết mà_Ngọc nói rồi giục mọi người vào nhà nhanh
Sau khi bày biện thức ăn lên bàn thờ mẹ, Ngọc thắp hương cho bà.
-Các cậu có muốn thắp hương cho mẹ mình k?_Ngọc quay lại hỏi
-Được chứ?_Trinh hỏi lại
-Tất nhiên rồi. Mẹ mình sẽ rất vui đấy_Ngọc cười rồi đưa mỗi người cây nhang (sorry mọi người, vì pama em ngừoi Bắc mà em lại sinh ra và lớn lên ở miền Nam nên em xài từ lộn xộn lắm, lúc bắc lúc nam nên mọi người thông cảm)
Tụi nó vui vẻ đón lấy rồi thắp hương cầu nguyện cho mẹ Ngọc, người phụ nữ có nhan sắc hơn người mà theo Ngọc là tuyệt vời trong những người tuyệt vời
Sau đó thì cả đám xuống nhà bếp. Món ăn được bày ra hấp dẫn
-Ái chà, hấp dẫn quá ta. nhưnglieeuj có bị sao k đây? Lỡ đâu bụng thì chết_Trinh đùa
-Nếu sợ thì cứ làm viên đau bụng cho chắc_Ngọc cười
.
-Ây da, cũng được lắm chớ bộ. Đâu tới nỗi nào đâu_Vũ ăn rồi nói
-Um, đúng thật_Phong cười
-Thật k uổng công tui đào tạo bấy lâu nay. Những ngày sương máu_Kiệt nói khi liên tưởng tới những ngày dạy Ngọc nấu ăn trong khi tay vẫn gắp thức ăn lia lịa và miệng thì hoạt động hết công suất
-Coi chừng nghẹn bây giờ_Ngọc nói rồi rót cho Kiệt cốc nước
-Mà này, lát nữa các cậu có bận gì k?_Ngọc hỏi
-K, hôm nay tụi mình hủy hết mọi kế hoạch để thực hiện cái kế hoạch theo dõi cậu đó_Trinh nói
-Mà cậu hỏi chi vậy?_Phương hỏi
-Ừ thì....mình muốn các cậu tới mộ thăm mẹ cùng mình ấy mà_Ngọc nói
-Ok, được thôi_Vũ đồng ý thay cho cả hội
-K biết người đó có biết hôm nay là ngày gì k nhỉ?_Ngọc thẩn thờ nói nhỏ, nhỏ tới nỗi người (vô tình) nghe cứ ngỡ là là lời thì thầm của gió biển
-Hả? Cậu nói gì vậy?_Phương ngước mặt lên
-à k, k có gì. Các cậu ăn đi, còn nồi cơ. Giúp mình giải quyết tí_Ngọc giật mình, trở về thực tại
-Um, cậu cũng ăn đi_Kiệt nói và nhìn Ngọc với khuôn mặt lo lắng khi thấy nét mặt Ngọc đượm buồn. Đôi mặt đẹp lung linh của cậu cũng buồn theo trong chốc lát
Tại nghĩa trang XYZ..............
-Mộ mẹ cậu đây à?_Trinh hỏi
-Um,đây chính là ngôi nhà cuối cùng của mẹ mình đó. Chắc các cậu thấy nó lạnh lẽo lắm phải k? Cũng đúng thôi vì ngoài mình và ngừoi nữa, đâu ai thèm quan tâm tới mẹ con mình đâu. Đối với họ, mẹ con mình có lẽ đã k còn tồn tại nữa rồi_Ngọc nói trong khi tay vẫn nhổ cỏ trên mộ mẹ, khuôn mặt buồn man mác
-Chẳng phải có tụi mình hay sao?-Kiệt cúi xuống nói
-Phải đó. Cậu còn có tụi này mà. Để đấy tụi mình giúp cậu_Phong nói và sau đó hì cả đám cúi xuống và phụ Ngọc nhổ những cọng cỏ mọn trên mộ mẹ cô
.
-Cảm ơn các cậu. Nhờ có các cậu mà mộ mẹ mình đã sạch hơn rất nhiều_Ngọc nói rồi cười
Sau đó thì thắp hương và đặt lên mộ bà bó hoa huệ tây trắng muốt tinh khôi. Rồi Ngọc đốt tiền giấy vàng mã cho bà. Cô ngồi trò chuyện với bà như thể k có ai ở đây
-Mẹ à, con thực hiện lời hứa rồi nhé, cuối cùng con cũng có được những người bạn thực sự rồi. Trước khi mẹ mất, con đã hứa sẽ đưa người bạn tốt tới gặp vào ngày giỗ của mẹ vậy mà năm rồi con đã luôn thất hứa. nhưng bây giờ con đã thực hiện được rồi đó. Mẹ tha lỗi cho con, mẹ nhé! Mà....người đó hình như biết mẹ con mình về Việt Nam rồi mẹ ạ. Hôm sinh nhật, con đã nhận được bánh táo từ người đó. Ngon lắm, vẫn ngon như ngày nào nhưng thật sự con k thể nào vui nổi. Ông ấy đã tìm ra con thì chác cũng đã tìm ra mẹ. Vậy chắc ông ấy cũng biết hôm nay alf ngày giỗ của mẹ, mẹ nhỉ? Chắc ông ấy mà tới đây thì mẹ sẽ vui lắm. còn con thì k muốn chút nào vì con chưa sẵn sàng để đón nhận tất cả và vì con vẫn càn rất hận ông ấy. Thôi, con về đây. Tới với giấc mơ của con, mẹ nhé!_Ngọc nói rồi đnưgs dậy bước đi để lại tụi nó đứng ngơ ngác
-Sao các cậu còn đứng đó? Trễ rồi đấy. Vì mùa hè nên trời tối muộn thôi chứ chắc cũng gần giờ rồi_Ngọc nói làm cả đám bừng tỉnh, bước đi theo Ngọc trên con đường ra cổng Nghĩa trang. Trong đầu ai cũng mang theo dấu chấm hỏi to đùng.
Khi ra tới cổng, Ngọc và mọi người đã thấy chiếc xe limo màu đen sang trọng đỗ xịch trước cửa Nghĩa trang. Bước xuống xe có pama của Trinh, Phương, Kiệt, Vũ, Phong, ông nội của Kiệt và Trinh cùng người đàn ông khác. Khi thấy pama mình, mọi người đã rất ngạc nhiên
-Ba! Mẹ! Sao mọi người lại ở đây? Cả ông và bác Khải cũng đến nữa?_Trinh ngạc nhiên
-À, bọn ta tới đây để thăm người bạn_Ông nói
-Thôi, mình có việc phải đi trước. Các cậu ở lại nhé_Ngọc cất tiếng, giọng nói bỗng chốc trở nên lạnh lùng và băng giá còn hơn ngày đầu họ gặp Ngọc
-Ngọc, cậu sao vậy?_Kiệt hỏi
-Mình k sao cả_Ngọc nói rồi quay bước đi
-Ngọc! Sao con lại như vậy?_Người đàn ông lạ mặt lên tiếng. Người mà Trinh gọi bằng bác Khải
-......_Ngọc k trả lời, vẫn đi thẳng
-Ngọc! Sao con lại thế? Trả lời ba đi chứ?_Ông khải nói
-Ba? Chẳng lẽ....Ngọc là......._Phương lắp bắp
-um....nó là Ngọc, con bác_ông khải quay mặt sang nói với Phương làm cả đám sốc hoàn toàn
-Ông im đi! Tôi k phải con ông_Ngọc quay lại, hét lên
-Sao con lại nói thế? Ba là ba của con! Con là con gái của ba, là Lâm Tuyết Tiểu Ngọc, là con gái của Lâm thế Khải này_Ông khải nói
-k! tôi k phải con ông! Con ông đã chết từ lâu rồi! Nó đã chết từ cái ngày mà ông đuổi mẹ con nó ra khỏi nhà, từ cái ngày mà ông phá hủy cái thế giới màu hồng mơ mộng về tình yêu đích thực của nó khiến nó thất vọng về tình yêu, thất vọng vì ba mình. từ cái ngày đó, nó đã chết rồi_Ngọc nói, giọng nói lạnh lùng, sắc bén nhưng cũng đang run run
-Con...ba xin lỗi.ba...._Ông Khải nói
-Xin lỗ? Ông xin lỗi tôi thì có ích gì chứ?Bây giờ Ông xin lỗi thì mẹ tôi cũng có sống lại được đâu? Ông tưởng chỉ lời xin lỗi của ông là có thể xóa nhòa đi tất cả lỗi lầm mà ông đã gây ra hả?_Ngọc hét lên
-Ngọc ơi, ba xin lỗi. thật sự......ba k nghĩ là mẹ con sẽ bỏ đi. thật sự ba k nghĩ rằng vì những lời nói lúc đó của mình mà con và mẹ lại thành ra thế này_Ba Ngọc ngậm ngùi nói
-K nghĩ rằng Ư? Ông nói sao dễ nghe quá vậy? Ông k nghĩ rằng mà lại đi lấy bà ta về làm vợ kế ư? Lấy người đã hại mẹ tôi ra nông nỗi này ư?_Ngọc nói, giọng giễu cợt
-Thật sự lúc đó ba k biết, ba k biết bà ta lại độc ác như vậy.trong suốt thời gian qua, k ngày nào mà ba k nhớ mẹ con con_Ba Ngọc nói, đôi vai trùng xuống
-Nhớ mẹ con tôi? Nhớ mẹ con tôi mà tôi lại thấy ông vui vẻ với người phụ nữa ấy cùng đứa con riêng của bà ta đấy_Ngọc nói
-......._ông khải k nói gì, ngẩng mặt lên nhìn Ngọc
Ngọc hít hơi dài rồi nói
-Ngày này năm trước, cái ngày mà mẹ vĩnh viến rời xa tôi, trước khi đi, bà đã bảo tôi tới Biệt thự của ông để tìm ông vì bà nghe tin ông trở về Việt nam này. Nhưng....khi tới đó, những người vệ sĩ đã k cho tôi vào. Họ k tin khi tôi nói tôi là con gái của ông. Lúc đó, tôi đã van nài họ rất nhiều, khóc cũng rất nhiều nhưng đáp lại ánh mắt cầu khẩn đó của tôi là đôi mắt khinh thường xen lẫn thương hại của họ dành cho tôi.
....Họ đẩy ngã tôi khiến bàn tay tôi rướm máu. cũng phải tôi, vì tôi đi chân đất, quần áo lại lấm tấm bùn vì trời mưa, mặt mũi thì lấm lem nước mắt, ai tin tôi được cơ chứ? Tôi đi về phía hàng rào và nhìn vào. Tôi thấy ông đang mở cửa cho bà ta và đứa con gái đó lên xe. Đứa con gái đó còn nói sẽ đi chơi công viên rồi đi ăn nhà hàng nữa chứ.Trơ trẽn hơn nữa, bà ta và cả đứa con gái đó lại dám ămcj cả quần áo mà mẹ con tôi đã để lại. Bà ta mặc bộ váy mà mẹ tôi đã từng mặc, đeo sợi dây chuyền mà mẹ tôi đã từng đi, đi đôi giày mà mẹ tôi đã từng đi.....ông có hiểu được cảm giác của tôi lúc đó k hả? Ông còn cười nói thật vui vẻ và lên xe cơ mà? Ông ngồi trên xe, lướt ngang qua phía tôi mà k thèm quay lại nhìn, dù chỉ giây. Ông biết lúc ông đi rồi, bọn vệ sĩ đó đã cười nhạo tôi như thế nào k? Ông có hiểu được cảm giác bị tổn thương và xúc phạm là như thế nào k? Đau lắm, nhưng trên cả cái nỗi đau đó là sự uất ức, xấu hổ và ê chề_Ngọc nói, từng giọt lên tuôn ra
-Ngọc, con........_Ông khải nhìn Ngọc xót xa
-Về tới nhà, ông biết tôi thấy mẹ tôi thế nào k? Bà nàm trên chiếc giường cũ kĩ, hơi thở thoi thóp mà k ai quan tâm. Người ta cúp điện nhà tôi, cắt cả nước nữa. Vì sao ư? vì mẹ tôi k có tiền. Người ta nhẫn tâm đến thế đấy. Tôi gọi hàng xóm sang nhưng lại chẳng ai thèm quan tâm. Người ta gọi tôi là đồ k cha, đồ con hoang. người ta nói mẹ tôi là gái gọi chuyên đi mỗi chài đàn ông. Tôi thật sự đau đớn vì những lời nói đó, ông biết k?_Ngọc nói, khóc nức nở khi nhắc đến cái quá khứ đau thương
-ngọc, con đã phải chịu đựng những điều đó sao?_Ông khải nói, dường như ông k tin vào tai mình
-Phải, tôi đã phải chịu đựng những điều đó đấy. chịu đựng mình, khóc mình,sống mình, làm gì cũng mình. Tôi k có ai để an ủi, k có ai để dựa dẫm, cũng chẳng có ai để tôi tựa đầu vào khóc. Tôi đã sống như thế suốt thời gian qua đó_Ngọc hét lên_Và người gây ra tất cả, gây ra mọi nỗi bất hạnh cho tôi chính là ông, là ông. Ông hiểu chưa? Tôi ghét ông, hận ông_Ngọc hét lên rồi bỏ chạy. Nước mắt ngăn nước mắt dài, Ngọc chạy ra đường. Trong khi............... chiếc xe tải đnag lao tới........
-Ngọc!_mọi người ucngf hét lên và chạy ra cản Ngọc
Kiệt chạy ra nhưng ba Ngọc đã nhanh chân hơn, kéo Ngọc vào và che chở cho Ngọc. Hành động thể hiện tình yêu thương đúng nghĩa của người cha
Ngọc hốt hoảng khi nhìn thấy chiếc xe tải to lớn đang tiến gần về phía mình. Hoảng loạn nhưng k biết phải làm sao, Ngọc chỉ biết đưa đôi mắt ngấn lệ trân trân nhìn về phía trước. Chợt, bàn tay to khỏe, ấm áp và quen thuộc chạm vào người cô, kéo cô vào lòng rồi che chở cho cô. Đôi bàn tay ấy trước đây Ngọc đã từng nám, từng ôm, từng được nhấc bổng lên cao như đang bay. Hoi ấm đó thật quen thuộc, hơi ấm mà Ngọc luôhn cảm nhận được khi rúc vào người ai đó mỗi khi thấy lạnh. Nhiều, rất nhiều lần rồi, nhiều đến nỗi Ngọc k thể nào đếm xuể và cũng k thể nào quên được. Rồi dòng máu tươi trào ra cùng với tiếng thắng gấp của xe tải. Người mà nó vừa hậ̀n vừa thương ngã phịch xuống đất, cánh tay buông thõng làm hơi ấm trên người ngọc mất dần. Lạnh lẽo..........
-Này, ông sao vậy? Tỉnh dậy đi_Ngọc hốt hoảng khi thấy ông Khải với khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt nhắm nghiền
-Ngọc à....ba xin lỗi.....ba...hộc_ông khải nắm lấy bàn tay Ngọc, nói nhưng máu từ trong miệng lại hộc ra
-Ông đừng nói nữa. Máu sẽ chảy ra nhiều hơn đó_Ngọc hốt hoảng đỡ đầu ông lên đùi mình
-Ba...chỉ muốn...nói với...con rằng...ba luôn yêu thương ...mẹ con con...ba luôn...nhớ...tới người ttrong...suốt thời gian...qua. Ba...xin lỗi...nếu ba...k qua khỏi...con hãy về nhà nhé...ba đã hoàn tất...thủ tục li hôn...với bà ta. Hãy...về đó...nhé...ba xuống...tạ lỗi...với mẹ con...đây_ong khải nói rồi bất tỉnh
-Nè, ông tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi. Đừng làm tôi sợ. Nè!_Ngọc lay lay ông khải trong vô vọng, nước mắt trực trào
-Mau! mau đưa ông ấy lên xe. Phải đưa tới bệnh viện gấp_ba kiệt nói
-Ta sẽ gọi cho Viện trưởng, yêu cầu ông ấy chuẩn bị sẵn_ông Kiệt nói rồi lấy điện thoại ra
Mọi người cùng bác tài xế đưa ba Ngọc lên xe, đi tới bệnh viện
Trên đường đi, mọi người đều im lặng. Thi thoảng chỉ có vài tiếng an ủi Ngọc của mọi người. Còn pama tụi nó thì nhìn Ngọc, trong đầu nghĩ :"Giống Tuyết quá". Ngọc thì im lặng, k nói năng, những giọt nước mắt cũng thôi chảy, chỉ im lặng nhìn hơi thở gấp gáp của ba mình
Tới bệnh viện, các bác sĩ cùng đội ngũ chuyên khoa đã chuẩn bị sẵn, đưa ngay ông vào phòng cấp cứu
......
Lâm thế Khải: Ba của Ngọc, chủ nhân tập đoàn Lâm Tuyết, một tập đoàn lớn thứ Châu á,chỉ đứng sau tập đoàn Hoàng gia, sở hữu chuỗi các nhà hàng khách sạn sao trên cả nước và toàn khu vực. Như vậy có nghĩa là, ngọc chính là đại tiểu thư của tập đoàn Lâm tuyết, trong tay nắm đầy quyền lực và sức mạnh kinh tế
Sau khi ông khải được đưa vào phòng cấp cứu, mọi người ở ngoài chờ. Ngọc im lặng, k nói năng gì dù người hỏi là ai, chỉ đăm đăm nhìn vào cánh cửa kính phòng mổ. đôi mắt đó, giống hệt của mẹ Ngọc, điều đó, pama tụi nó, ai cũng biết. Đôi mắt sâu, to tròn với màu trà kì lạ hiếm có, đem lại cho người cảm giác lạ khi nhìn vào, như muốn cuốn người ta vào vòng xoáy của con ngươi. Nhưng, đôi mắt của Ngọc có phần sẫm hơn vì sự kết hợp giữa màu trà trong đôi mắt mẹ và đôi đồng tử màu đen của ba, và hơn thế nữa, nó rất buồn, buồn như số phận của cô bé.
Cánh cửa phòng bật mở. Bác sĩ bước ra. Vẫn là vị bác sĩ đã phẫu thuật cho Kiệt và cứu Ngọc
-Ông ấy k sao chứ?_Ngọc chạy tới, hỏi
-Ơ, cô gái? Tôi gặp cô lần này là lần thứ rồi đấy_Vị bác sĩ hay nói đúng hơn là viện trưởng
-Tôi k quan tâm chuyện đi. Ông ấy có làm sao k?_Ngọc nói
-À...à...đã qua cơn nguy hiểm nhưng vì đập đầu vào nền khá mạnh nên não bị tổn thương, khiến nạn nhân lâm vào trạng thái hôn mê sâu, nếu nạn nhân k tỉnh có thể sẽ trở thành người thực vật_viện trưởng nói
-Trời ơi...._Ngọc nghe xong thì thẩn thờ, tay buông thõng, ngồi phịch xuống đất. Đôi vai trùng xuống, bất lực
-Kìa, cô đứng dậy đi. Tại sao cô lại thế? Ông Lâm có quan hệ gì với cô sao?_Viện trưởng đỡ Ngọc dậy, hỏi
- Con bé là con của Khải đấy_pa Kiệt nói
-Thì ra......cháu là đứa con gái mà ông ấy tìm bấy lâu nay. K ngờ trong khi ông ấy đnag mải mê tìm kiếm mẹ con cháu trong vô vọng ở Trung Quốc thì cháu lại ở Việt Nam này. Đúng là.........đời người k ai ngờ được_Viện trưởng nói. Ông là người chịu trách nhiệm chăm sóc sức khỏe gia đình cho nhà tụi nó và ông khải
nê được ông tâm sự rất nhiều
-............._Ngọc k nói gì, chỉ im lặng, k phản kháng khi ai đó nhắc tới việc cô là con gái ông Khải
Chợt, người xuất hiện, theo sau là đứa con gái và ông lão, buông giọng oanh vàng đến chói tai làm nào loạn k khí tĩnh lặng ở bệnh viện
-Trời ơi, ông ấy có làm sao k?_ người phụ nữ ấy nói, cất lên giọng nói chói tai như những quan hoạn phục vụ trong cung vua ngày xưa. Bà ta vẫn chưa biết tới sự có mặt của Ngọc
-um....đã qua cơn nguy hiểm nhưng có thể sẽ trở thành người thực vật nếu k tỉnh lại_ba Phong nói, tính ba phong cũng gần như tính tình của Phong vậy, trầm lặng và yêu thích sự giản dị chân thật nên có phần dị ứng với khuôn mặt sau nhiều lần thẩm mĩ, bộ quần áo bó sát hở hang cùng mùi nước hoa nồng nặc của bà ta
-cô đi đâu mà giờ này mới tới? Chẳng phải tôi đã gọi điện báo cho cô từ tiếng trước rồi sao?_mẹ kiệt khó chịu
-À, vì mẹ con tôi đang đi shopping ấy mà, phải mua xong mới về được nên hơi lâu chút. Mà ông ấy ở đây có mọi người lo rồi còn gì?_Bà ta nói tỉnh bơ như k
- Mẹ à, nếu ông ấy k tỉnh dậy nữa thì sao? Gia tài sẽ thế nào? chúng ta sẽ được hưởng phải k?_Con nhỏ đi cạnh nói, giọng nói chanh chua quen thuộc, là Linh
-Thưa cô chủ, xin cô đừng nói vậy, hãy giữ phép lịch sự_ông quản gia già nói, ông là người thân cận của ông Khải, là người đã theo ông Khải, gắn bó với ông Khải suốt mấy chục năm qua, từ khi nhà họ Lâm chưa có tiếng tăm gì
-Hừ, ông im đi. Nếu ông còn nói nữa, tôi sẽ sa thải ông ngay đấy. Dù sao cũng chỉ là đầy tớ mà cứ làm như ông chủ k bằng_Linh chanh chua
-Ai cho cô sa thải ông ấy? Ông ấy đã gắn bó với nàh họ Lâm lâu rồi, từ ngày con bé như cô chưa bước chân vào cổng nhà họ Lâm kìa, cô k được quyền xúc phạm ông ấy. Hơn nữa, mẹ con cô sẽ chẳng được hưởng tài sản gì đâu_Ngọc nãy giờ ngồi im lặng ở ghế, bây giờ đứng lên, bước ra trước mặt họ, nói bằng giọng lạnh lùng
-Bà chủ...à k, cháu...là Ngọc phải k?_ông quản gia thấy Ngọc thì cứ ngỡ là bà Tuyết
-Vâng, là cháu đây._Ngọc nói với ông rồi quay sang mẹ con nhà đó_tôi định im lặng nhưng k được, người đang làm mất trật tự ở nơi công cộng đấy, xin hãy giữ im lặng cho nếu còn biết phép lịnh sự tôi thiểu
-Mày...mày..._Linh sượng người, vừa tức lại vừa xấu hổ, con bé vẫn chẳng biết Ngọc là ai, đưa tay lên định tát Ngọc thì.....
-Cô linh, cô k được đánh cô chủ_ông quản gia giữ lấy tay Linh, siết nhẹ như răn đe rồi nói
-cô chủ? Sao ông lại gọi con nhỏ k cha mất mẹ đó là cô chủ?_Linh nói
-Cô k được nói thế, cô ấy k phải k có cha. Cha cô ấy chính là ông chủ đấy. Mẹ cô ấy là phu nhân của ông chủ, cô ấy là đaiạ tiểu thư của nhà họ Lâm và cũng là đứa con duy nhất của ông chủ. Nếu xét theo vai vế và quyền hạn, cô còn phải gọi cô ấy bằng chị và k được quyền sỉ nhục hay đánh đập cô ấy_ông quản gia nói đôi mắt đnah thép_huống hồ.....
-Huống hồ gì?_Linh sốc nhưng vần hỏi
-ông chủ đã hoàn tất thủ tục li hôn với mẹ cô. Bây giờ là giợ̀' ' , tức là chỉ còn ' nữa thôi, giữa cô, mẹ cô và nhà họ Lâm k còn bất cứ quan hệ gì nữa_ông quản gia nói
-mẹ...Vậy...vậy là sao?_Linh quay sang nhìn mẹ, nãy giờ vẫn đang đứng hình khi thấy Ngọc
-Đừng hỏi vô ích. Bà ta k nói được gì đâu. Bà ta đang còn sốc khi nhìn thấy tôi mà_Ngọc cười giễu cợt
-Tại sao mẹ tao lại phải sốc khi nhìn thấy cô chứ?_linh hỏi, cô ta đã ăn nói lịch sự hơn chút
-Vì cô và mẹ cô đều giống nhau. Cô muốn giết chết tôi còn mẹ cô thì muốn giết chết mẹ tôi. Cô vẫn chưa thực hiện được ước muốn của mình nhưng mẹ cô thì đã làm được rồi đấy. Chính bà ta đã lập ra âm mưu để ám hại mẹ tôi và còn định giết chết tôi nữa kìa. May mắn là tôi đã chạy thoát khỏi sự truy đuổi của bà ta. Chắc bà ta ngạc nhiên lắm khi thấy tôi ở đây vì bà ta trước giờ vẫn nghĩ, tôi chết rồi_Ngọc nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ mà suốt cuộc đời này có lẽ nó k bao giờ quên được
-Mày...mày...sao mày con sống? Tại sao? Rõ ràng mày...mày đã chết rồi mà_bà ta nói
-bà chỉ mới nhìn thấy bộ quần áo cháy rụi của tôi trong vũng máu thì làm sao biết được tôi còn sống hay k? Phải, bộ quần áo đó là của tôi, vũng máu đó cũng là máu của tôi nhưng tôi đã được người cứu_Ngọc nói
-Kẻ đó là ai? kẻ đó là ai mà dám phá hủy mọi kế hoạch hoàn hảo của ta?_Bà ta nói
-Là tôi_ người nữa bước vào, là cô Lê, người phụ nữ trong trại trẻ mồ côi mà trước đó ông Kiệt đã nói chuyện. Người phụ nữ này là em gái của mẹ Ngọc, là cô của Ngọc nhưng k xinh đẹp bằng mẹ Ngọc, thậm chí, có người còn bảo họ k phải là chị em
-Mày là em gái của cô ta?_Bà ta nói
-Phải, là tôi. Tôi cũng chính là người đã cứu con bé và giúp đỡ con bé trong suốt thời gian qua_Cô lê nói
-Mày...mày...tại mày mà tao mới bị thế này. tao giết mày_bà ta nói rồi lao vào cô lê
-Đừng có thế nữa thưa bà Lâm_ngọc nhấn mạnh từ cuối_bà đi quá đà rồi đấy. Bà sẽ k bào giờ làm hại được ai nữa đâu. Cái kế hoạch bệnh hoạn và tàn ác của bà sẽ k bao giờ có thể thành công vì tôi đã có đủ bằng chứng để buộc tội bà
-mày...mày để nó ở đâu?_bà ta nói
-Tôi đâu ngu mà nói cho bà biết? Chỉ mình tôi biết thôi_Ngọc nói
-vậy thì tao sẽ giết chết mày, tao sẽ giết chết mày. chỉ cần mày chết, mọi thứ sẽ trở về như trước kia_Bà ấy nói
-bà muốn giết tôi? Vậy thì tôi cũng nói luôn, tôi muốn giết bà để trả thù cho mẹ tôi. Vậy sáng mai, giờ, ngọn đồi sau núi, tới đó gặp tối, ta quyết đấu. Tôi và bà, sống, chết, nhất quyết k ở chúng thế giới _Ngọc nói rồi bước đi