Gửi cho anh những ngày tháng đã từng bình yên
Gửi cho anh những hạnh phúc những niềm tin anh đã quên
Khi đôi ta xa chẳng được bao lâu
Còn đâu cánh hoa phượng thắm rơi vào tay em cười
Còn đâu những trang vở trắng ghi đầy lời yêu thương
Còn đâu ánh mắt nồng ấm vẫn chờ em trên đường như xưa
Chỉ còn góc sân nào lặng yên ...
Gửi cho anh... Nổi nhớ hôm nào..
Gửi cho anh... Yêu thương bình yên
Gửi cho anh .. niềm tin đã vội quên
Khi đôi ta xa chẳng bao lâu
Còn đâu cánh hoa Phượng thắm rơi vào tay em cười
Còn đâu những trang vở trắng ghi đầy lời yêu thương
Còn đâu ánh mắt nồng ấm vẫn chờ em trên đường như xưa***
Chỉ còn góc sân nào lặng yên ... (T/g: chị ấy mới đổi nhạc chuông đó)
Nhạc chuông điện thoại nó bất chợt vang lên, nằm trên giường nó vươn tay nó cầm chiếc điện thoại:
- Thằng con nào dám phá giấc ngủ ngàn vàng của bà vậy? - Nó nói giọng ngáy ngủ
"Haiz giờ này em còn ngủ sao?" - Quốc Phong bó tay với tài ngủ nướng kinh khủng của nó
Nghe giọng nói quen thuộc nó choàng tỉnh, nhìn vào màn hình hai chữ Sư Huynh to đùng hiện ra trước mắt nó. Nó vội vàng nhìn sang đồng hồ chỉ mới có 12h (T/g: ngủ tận 12h trưa. Kinh khủng quá). Nó tức giận nói lớn:
- Anh bị gì vậy? Mới có 12h mà anh đã điện thoại cho em rồi, anh có biết là em cần phải ngủ để có sức học ko hả? .............bla........bla - chẳng đợi Quốc Phong nói nó tuôn cho anh một lèo khiến người bên đầu dây kia ko khỏi ngớ người.
" Em thật là tài ngủ, ăn, nói của em giỏi thật" - Quốc Phong sau khi nghe diễn văn của nó xong, phán một câu
- Anh còn nói. Thôi em ngủ tiếp đây thôi chiều gặp - Nó nói toan cúp máy thì Quôc Phong vội lên tiếng
"Khoan đã, anh chưa kịp nói gì mà em định cúp máy rồi "- Quốc Phong than thở
- Hì hì xin lỗi anh nhìu nhìu. Vậy anh nói đi - Nó vui vẻ nói, vội cốc đầu mình vì cái tội bộp chộp
" Anh định mời em đi ăn trưa. Nhưng nếu em đã ko muốn đi thì thôi" - Quốc Phong nói
- Sao? Sao? Anh tính mời em đi ăn hả * Mắt sáng lên* Được được chứ? Em ngủ cũng nhiều rồi cũng nên nạp năng lượng chứ hihi. - Nó nói giông cực kì vui vẻ
" Vậy anh sẽ tới đón em, bye" - Quốc Phong khẽ cười mỉm khi nghe nó nhận lời
- Bye - Nói xong nó cúp máy luôn
Nó vội vàng phóng xuống giường, chạy một mạch vào nhà vệ sinh làm VSCN bằng vận tốc ánh sáng. Hôm nay nó diện một chiếc áo phông vào trắng hình hello kity và quần jean lưng cao, tóc được thắt bím đuôi tôm, chân mang giày thể thao. Phong cách đậm chất teen. Nó đang ngắm mình trong gương thì chợt nghe tiếng còi xe, nó vội phóng xuống nhà. Quốc Phong ăn mặc thật khác với những lúc nó gặp, chủ yếu là chỉ thấy anh mặc đồ đồng phục trường hoặc mặc bộ đồ cực kì lạnh lùng thôi. Còn hôm nay, anh mặc chiếc áo sọc ca rô đỏ đen, quần màu đen loại hơi hơi bó người đó, mang giày thể thao giống nó. Lúc nó bước ra, dù là bị miễn dịch với những anh chàng zai đẹp nhưng nó ko tránh khỏi hơi bị sững sờ.
- Sao đẹp trai quá nên đứng hình rồi hả? - Quốc Phong chọc nó
- Sư huynh mơ đi - * bước lại gần* - Mau đi ăn đi - Nó nũng nịu
- Uk - Quốc Phong bước đến mở cửa xe cho nó (T/g: lãng mạn quá)
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhà hàng La Tavene (có thiệt đó nha), là một trong những địa chỉ ẩm thực dành cho những ai yêu thích sự pha trộn hài hoà giữa ẩm thực Âu – Á. Được chia thành 4 khu vực khác nhau với những không gian mang đậm nét văn hoá Việt – Pháp, thực khách sẽ được chiêm ngưỡng những bức tranh được vẽ bằng tay trên chất liệu vải hay giấy từ những vùng đất khác nhau của Pháp hay những bức tranh Đông Hồ truyền thống Việt Nam. Đây cũng là nơi có thể tận hưởng những khoảnh khắc lãng mạn tuyệt vời trong những âm điệu du dương của guitare, Violon trong ánh sáng dịu nhẹ của nến và đèn vàng. Nó bước vào ko khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp lung linh của nhà hàng, sau đó nó gọi rất nhiều nhiều món ra ăn và chỉ trong vòng 1 phút 30s là xong mớ thức ăn (T/g : chị này đi thi Vượt Lên Chính Mình được nèk)
Đoạn này chỉ ăn uống thôi tua nha...................................
Nó với Phong chạy xe băng băng trên đường . Xe rẽ sang một hướng mà nó không hề biết vì từ trước đến nay nó có biết nhà Phong đâu. Nó chăm chú nhìn hai bên đường dài , những chiếc là vàng rơi đầy đường , gió thu xào xạc.
- Đẹp quá ! - Nó thốt lên
-.............- Phong vẫn im lặng
Tôi vẫn quan sát , mắt sang rực. Quả thực là đẹp ơi là đẹp, cứ như là 1 thiên đường trên cõi mộng ý. Một con đường hai hàng cây sừng sững ; lá vàng như trải thảm tòa bộ con đường, những cây phượng tím nở hoa rực rỡ cả con đường. Phải nói là như xứ sở thần tiên bên xứ Kim chi Hàn Quốc vậy . Đi từ từ , tiến gần thêm .
- OA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Nó la lên
Cả một cái cổng to , to bằng cả chiều rộng của con đường . Từ ngoài nhìn vào trong ngôi nhà à ko phải nói là biệt thự mới đúng to ,to, phải nói là rất to.
- Sao mà giống một thành phố thu nhỏ vậy trời ???!!!. Nhưng nó không có người , một thành phố đẹp wá ha? Nhưng tại sao cả con đường dài và đẹp như thế này lại chỉ có một ngôi nhà thôi chứ? Ngộ ghê. - Nó vui vẻ quay sang nói với Phong.
-........................- Phong vẫn im lặng.
- Nhà sư huynh đó hả ?? Đẹp quá !! - Nó hỏi
- Đó không phải là nhà …….mà …….. là - Phong chưa nói hết đã ngừng xe
- Oa ! Đó là 1 thành phố , một thành phố tuyệt đẹp ……nhưg sao không có người vậy - Nó tiếp tục thắc mắc
- Ngôi nhà này là do anh thiết kế, nó được xây riêng cho anh.....và......- Phong ngập ngừng
- Ai ???? - Nó tò mò
Phong nhìn thẳng vào mắt của nó :
- Người anh yêu ……. ! - Giọng Phong yếu dần
- Trời !! Cô nào mà có phúc quá vậy ?? Chắc cô ấy sướng lắm khi ở ngôi nhà này lắm nhỉ…………. - Nó cười tươi nói
- Chỉ tôi và người ấy mới được bước chân vào đây - Phong nói tiếp
- Thế á !! Sư Huynh khắt khe quá nhỉ ……ơ …..hình như là……….- đầu nó bỗng thoáng qua một ý nghĩ rồi vụt tắt
(T/g: chị ấy đang ở trong ngôi nhà này tức là chị ấy là...............hihi....... (tự hỉu) )
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nó bước vào nhà, căn nhà được thiết kế theo phong cách rất riêng biệt nhưng vô cùng sang trọng.Khi bước vào, rất nhiều người làm trong nhà đều nhìn nó, thật ra thì cũng phải thôi lần đầu tiên Quốc Phong dẫn một người con gái vào nhà này mà.
Phong dẫn nó ra vườn hoa nơi đây bao quanh bởi nhiều hoa nhưng nhiều nhất là hoa lyly tím.
- Đẹp quá! Rất thơm nữa - Nó bước đến ngửi những bông hoa đang khoe sắc
Phong đứng phía cửa nhìn nó, khẽ nở một nụ cười, Phong bước lại gần nói với nó:
- Em ra đằng kia có ghế và bàn học đó. Anh sẽ vào trong mang trà với bánh cho em trong lúc đó em hãy mang tập sách ra ôn trước đi
- Tuân lệnh chỉ huy - Nó đưa tay lên trán như kiểu quân đội, rồi bước đi
Một lát sau, Phong mang trà và bánh ra thi bắt gặp nó đang ngồi trên ghế đọc truyện, Phong lắc đầu rồi nhẹ nhàng bước lại gần nó:
Cốp........
- Ui da! Thằng con nào đánh bà? - Nó tức giận xoa đầu mắng
- Em thật là hết nói nổi. Anh bảo em đem bài ra ôn tập thế mà em lại đọc truyện. Phạt em ko được ăn bánh luôn - Phong nói quay người ko cho nó ăn bánh
- Hả? Đúng là NOT FAIR - Nó la lên đánh vào lưng Phong
- Thôi....thôi được rồi anh sẽ cho nếu em làm được bài này - Vừa nói Phong vừa đưa cho một đề bài toán
- Uk được thôi. - Nó nói rồi cầm đề toán ngồi xuống ghế làm bài
15 phút trôi qua.......
30 phút tiếp..........
1 tiếng đi qua......
- Thôi em chịu thua rồi! Ko làm típ được nữa đâu - nó nằm dài trên bàn than thở
- Đâu để anh xem, thật ra chỗ này em phải làm như thế này.......thế này.... - Phong vừa nói vừa viết trên tờ giấy nháp
- Oh thì ra là vậy - Nó gật gật đầu theo hướng mà Phong giảng
- Được rồi, đây cho em đó * đưa bánh cho nó*, ăn xong em làm típ bài này theo cách 2 cho anh, anh đi đây một chút - Nói xong Phong bước đi luôn
- Vâng em biết rồi - Nó vui vẻ xơi chiếc bánh một cách ngon lành, ăn xong nó làm bài típ
Làm được chừng 30 phút thì nó giải ra, đang tự hào muốn khoe với Phong thì nó thấy Phong chưa trở lại, nó lấy cuốn chuyện ra đọc típ rồi ngủ quên. 15 phút sau Phong trở lại, thấy nó đang say giấc nồng, Phong ngồi xuống ghế đối diện ngắm nhìn nó. Khung cảnh thật lãng mạn, tại một vườn hoa bao quanh đủ loại hoa đầy đủ màu sắc, một chàng trai ngồi chống càm ngắm nhìn một cô gái có khuôn mặt dễ thương, nơi khuôn mặt của chàng trai ánh lên những tia dịu dàng và yêu thương giống như đang yêu thương người yêu của mình.
(T/g: đoạn này hơi sến đó)
- Oáp!!! Ngủ ngon quá - nó thức dậy sau một chuyến đi thiên thu vạn dặm
- Thức rồi đó hả? - Phong nói mắt vẫn ko rời khỏi laptop
- Hihi. Em xin lỗi nhìu nha, tại thấy sư huynh lâu quá chưa trở về nên hihi, mà thôi cũng trể rồi anh đưa em về đi - Nó vui vẻ nói
- Uk được rồi - Phong nói đoạn đóng laptop lại bước đi, còn nó thì thu gom tập sách rồi chạy đi theo sau Phong.