- Chưa hết đâu. Theo tớ được biết, mỗi khi cuộc thi được tổ chức để phần thưởng vinh quang thuộc về mình không ít cô tiểu thư đã bỏ ra không ít tiền chỉ để góp mặt. Và những khoảng lợi nhuận đó người được hưởng không ai khác chính là ngôi trường tổ chức hay đúng hơn là vị hiệu trưởng đáng kính. – Thảo Anh vui vẻ tiếp lời.
Bảo Ngọc im lặng nghe mọi người nói, bỗng nhiên cô cảm thấy mình thật nhỏ bé. Cô có cảm giác mình không thuộc về thế giới này mà cứ cố gắng chen chân vào. Lúc trước khi còn ở quê, cùng đám bạn ở đó học tập vui chơi, dù họ không phải là người giàu có, sành điệu nhưng luôn dành cho nhau sự chân thành tuyệt đối. Con người dưới quê cô cũng vậy, tình nghĩa là thứ luôn được mọi người tôn trọng.
Lúc đó, cô vẫn thường cùng với mấy nhỏ bạn mơ mộng về cái nơi Sài Gòn nhộn nhịp này, mơ được hòa mình vào cái thế giới thượng lưu. Với những ngày mua sắm thỏa thích, ăn mặc lộng lẫy. Với những đêm tiệc tùng xa hoa, đồ ăn xa xỉ.
Giờ đây, mọi thứ đều trở thành sự thật nhưng cũng là lúc Bảo Ngọc nhận ra được bộ mặt thật của nơi này.
Một thế giới chỉ tràn ngập sự giả tạo được vung đắp bằng tiền.
Một thế giới không có tình yêu thương mà chỉ sự lạnh lùng, dối trá.
Một thế giới mà con người ta sẵn sàng giết nhau, không quan tâm người đó có phải là người thân hay bạn bè.
Một thế giới mà đã làm biến chất đi con người, khiến cho những giá trị tốt đẹp bị che mờ và dần biến mất.
Có lẽ do cô khá may mắn bởi cô đã gặp được những người bạn thực sự trong đời mình, những người bạn không bị tha hóa. Bảo Ngọc cười tươi, chạy lên trước:
- Thôi nhanh lên, trễ học đó.
Thảo Anh, Thùy Dương và Sarah mỉm cười bước đi theo chân Bảo Ngọc. Một bông hoa hoa tai thỏ vươn mình trong ánh nắng sớm giữa những chùm cỏ xanh mà không hề hay biết rằng có một bông hoa xinh đẹp nhưng đang nấp mình chờ ngày khoe sắc.
Theo lối đi dẫn vào, bốn người bọn cô dần tới trường. Trước mắt bọn cô hiện giờ không phải là những dãy nhà cao, sang trọng phủ một màu xanh biển đẹp đẽ, hy vọng nữa. Thay vào đó là một tòa nhà vô cùng hoành tráng lệ, từ đằng xa người ta đã có thể dễ dàng nhìn thấy được bảy ngọn tháp nhỏ trên mái nhà cùng với chiếc cổng to lớn được lắp những mảnh thủy tinh lấp lánh màu trắng trong suốt, nhờ ánh nắng mà nó dường như được khoát thêm một màu áo mới với đủ thứ ánh sáng. Những dãy phòng học dường như được trang hoàng thêm, có vẻ mang phong cách cổ kính giống như một tòa lâu đài, nhưng thật ra bên trong thiết bị dành cho việc dạy học lại rất hiện đại.
Ngỡ ngàng vài phút, bốn cô gái cũng trấn tĩnh nhanh chóng. Thật ra thì sự việc này các cô cũng đã dự đoán được phần nào rồi, chỉ là không ngờ hiệu trưởng lại vung tiền mạnh tay như thế.
Men dọc theo dãy hành lang được lấp kính cường lực trong suốt, bốn cô đi đến hội trường, trung tâm của trường học, nơi đã được di dời nằm giữa những dãy nhà cao. Khác với những lần trước, hôm nay tâm trạng của Bảo Ngọc khá là căng thẳng. Bởi một lí do đơn giản, hôm nay chính là ngày bắt đầu vòng thi thứ nhất.
Cuộc thi The Queen là một cuộc thi mang tầm quốc tế nên vì thế thể lệ và nội dung cuộc thi cũng vô cùng gắt gao. Người tham gia không những được rèn luyện đủ mọi mặt, về tri thức và sắc đẹp mà họ còn được sự nổi tiếng. Bạn có thể không phải là người chiến thắng, nhưng một khi đã có mặt trong cuộc thi này rồi thì chắc chắn một điều rắng, bạn đã được giới truyền thông chú ý.
Có truyền thống từ rất lâu đời, cuộc thi The Queen đương nhiên được sự quan tâm của rất nhiều quốc gia. Với số lượng thí sinh hằng năm tham gia dự tuyển không dưới 10 triệu, đã là một con số khổng lồ mà người ta hình dung. Qua các vòng sơ tuyển ở các quốc gia, thì họ chỉ chọn duy nhất 50 thí sinh để có mặt trong ba ngày dự thi chính thức mà thôi. Đủ thấy sức lan tỏa chóng mặt của cuộc thi cao như thế nào.
Bảo Ngọc cầm tấm tờ rơi do một bạn nữ sinh đưa cho, có khẽ nhíu mày. Tấm tờ rơi được trang trí khá kĩ càng, nó thông báo ngày tổ chức thi, giám khảo cuộc thi, khách mời,…nhiều thứ như thế nhưng lại chả có việc giới thiệu thí sinh. Đành rằng những 50 thí sinh mà giới thiệu tên cũng khá là khó khăn, nhưng ít ra cũng nên chụp mới tấm ảnh ra mắt mọi người, như thế chả phải hiệu suất lượt xem sẽ cao hơn sao.
Dường như nhìn thấy được suy nghĩ của Bảo Ngọc, Sarah mỉm cười:
- Chắc cậu đang phân vân việc giới thiệu thí sinh phải không? – Thấy Bảo Ngọc gật đầu, Sarah dịu dàng nói tiếp – Đó là chủ ý của cuộc thi…theo tớ nghĩ năm nay chắc sẽ có sự thay đổi đó. Không biết chừng vòng thi này sẽ là vòng thi đòi hỏi thí sinh phải giới thiệu được bản thân gây ấn tượng với khán giả thì sao?
- Ơ…vậy cũng được xem là thi sao? Vậy mà tớ cứ nghĩ mình chỉ cần bước ra giới thiệu đôi nét là được rồi…- Bảo Ngọc thở dài ngán ngẩm. Thật ra cô khá yếu về những mặt giới thiệu tài năng bản thân này, bởi vì cô thấy mình thật sự chả có gì là nổi bật khiến người ta chú ý, nếu có thì cô muốn người khác tự họ cảm nhận chứ không phải do cô khoe khoang mà biết.
- Đối với một cô gái hoàn hảo mà nói, việc tạo một ấn tượng cho người đối diện là một việc vô cùng cần thiết. Mà điều đó cũng không phải ai cũng làm được. – Thùy Dương vỗ vai Bảo Ngọc, ra chiều an ủi.
- E hèm, vậy xin hỏi buổi “nấu cháo” đã xong chưa ạ! Nếu mấy tiểu thư còn muốn tham gia thì nhanh chân dùm tôi một chút được không?- Thảo Anh khoanh tay, mặt mũi nhăn nhó.
------------------------------------------
Hội trường, trường High School Libery.
Sau khi được trung tu sửa chữa, nơi đây được thay đổi một cách bất ngờ. Những dày hành lang màu đỏ rực của dãy phòng học chính được nối thông với nhau cùng dẫn đến hai lối đi của hội trường. Hai dãy cầu thang màu trắng trong suốt với bậc thang màu đen ngọc huyền ảo làm cho lối đi càng trở nên thần bí. Dãy cầu thang quanh co ôm trọn một hồ nước màu xanh với những đóa hoa sen đủ màu sắc như là một biểu tượng của Việt Nam. Bước xuống hội trường, Bảo Ngọc cảm giác như hoàn toàn lạc vào một thế giới khác. Nếu như ở trên kia là màu sắc mạnh mẽ, rực rỡ thì ở đây lại mang màu sắc mơ hồ, hấp dẫn. Màu sắc chủ đạo của cả khán phòng là màu xanh dương nhạt. Với những chiếc bàn tròn và chiếc ghế tựa không tay vịn được sắp ngay ngắn, căn phòng thật giống như cách bày trí của một bữa tiệc hoàng gia.
Bốn cô đi đến một chiếc bàn và ngồi xuống. Chiếc bàn và ghế đều được làm từ chất liệu trong suốt, với những hoa văn hoàng gia Anh khắc lên đó. Nghe theo lời Sarah thì trong xuyên suốt cuộc thi các cô sẽ được đeo một chiếc vương miện nho nhỏ, trên đó sẽ gắn một viên kim cương như quà tặng của hoàng gia Anh tặng cho các cô, điều đáng nói nhất đó là ngay cả trên viên kim cương đó cũng sẽ khắc kí hiệu của hoàng gia. Đó là minh chứng rằng các cô dù thắng hay thua thì đã là một công chúa thực thụ.
- Hi, Sarah!
Một nhóm người đột nhiên bước tới bàn các cô. Trên người họ vận trang sức lộng lẫy, nhìn thì đã biết không phải là dạng người tầm thường. Họ vui vẻ, nói chuyện với Sarah, có thể nhìn thấy được từ trong ánh mắt họ hiện lên sự ngưỡng mộ.
- Chưa hết đâu. Theo tớ được biết, mỗi khi cuộc thi được tổ chức để phần thưởng vinh quang thuộc về mình không ít cô tiểu thư đã bỏ ra không ít tiền chỉ để góp mặt. Và những khoảng lợi nhuận đó người được hưởng không ai khác chính là ngôi trường tổ chức hay đúng hơn là vị hiệu trưởng đáng kính. – Thảo Anh vui vẻ tiếp lời.
Bảo Ngọc im lặng nghe mọi người nói, bỗng nhiên cô cảm thấy mình thật nhỏ bé. Cô có cảm giác mình không thuộc về thế giới này mà cứ cố gắng chen chân vào. Lúc trước khi còn ở quê, cùng đám bạn ở đó học tập vui chơi, dù họ không phải là người giàu có, sành điệu nhưng luôn dành cho nhau sự chân thành tuyệt đối. Con người dưới quê cô cũng vậy, tình nghĩa là thứ luôn được mọi người tôn trọng.
Lúc đó, cô vẫn thường cùng với mấy nhỏ bạn mơ mộng về cái nơi Sài Gòn nhộn nhịp này, mơ được hòa mình vào cái thế giới thượng lưu. Với những ngày mua sắm thỏa thích, ăn mặc lộng lẫy. Với những đêm tiệc tùng xa hoa, đồ ăn xa xỉ.
Giờ đây, mọi thứ đều trở thành sự thật nhưng cũng là lúc Bảo Ngọc nhận ra được bộ mặt thật của nơi này.
Một thế giới chỉ tràn ngập sự giả tạo được vung đắp bằng tiền.
Một thế giới không có tình yêu thương mà chỉ sự lạnh lùng, dối trá.
Một thế giới mà con người ta sẵn sàng giết nhau, không quan tâm người đó có phải là người thân hay bạn bè.
Một thế giới mà đã làm biến chất đi con người, khiến cho những giá trị tốt đẹp bị che mờ và dần biến mất.
Có lẽ do cô khá may mắn bởi cô đã gặp được những người bạn thực sự trong đời mình, những người bạn không bị tha hóa. Bảo Ngọc cười tươi, chạy lên trước:
- Thôi nhanh lên, trễ học đó.
Thảo Anh, Thùy Dương và Sarah mỉm cười bước đi theo chân Bảo Ngọc. Một bông hoa hoa tai thỏ vươn mình trong ánh nắng sớm giữa những chùm cỏ xanh mà không hề hay biết rằng có một bông hoa xinh đẹp nhưng đang nấp mình chờ ngày khoe sắc.
Theo lối đi dẫn vào, bốn người bọn cô dần tới trường. Trước mắt bọn cô hiện giờ không phải là những dãy nhà cao, sang trọng phủ một màu xanh biển đẹp đẽ, hy vọng nữa. Thay vào đó là một tòa nhà vô cùng hoành tráng lệ, từ đằng xa người ta đã có thể dễ dàng nhìn thấy được bảy ngọn tháp nhỏ trên mái nhà cùng với chiếc cổng to lớn được lắp những mảnh thủy tinh lấp lánh màu trắng trong suốt, nhờ ánh nắng mà nó dường như được khoát thêm một màu áo mới với đủ thứ ánh sáng. Những dãy phòng học dường như được trang hoàng thêm, có vẻ mang phong cách cổ kính giống như một tòa lâu đài, nhưng thật ra bên trong thiết bị dành cho việc dạy học lại rất hiện đại.
Ngỡ ngàng vài phút, bốn cô gái cũng trấn tĩnh nhanh chóng. Thật ra thì sự việc này các cô cũng đã dự đoán được phần nào rồi, chỉ là không ngờ hiệu trưởng lại vung tiền mạnh tay như thế.
Men dọc theo dãy hành lang được lấp kính cường lực trong suốt, bốn cô đi đến hội trường, trung tâm của trường học, nơi đã được di dời nằm giữa những dãy nhà cao. Khác với những lần trước, hôm nay tâm trạng của Bảo Ngọc khá là căng thẳng. Bởi một lí do đơn giản, hôm nay chính là ngày bắt đầu vòng thi thứ nhất.
Cuộc thi The Queen là một cuộc thi mang tầm quốc tế nên vì thế thể lệ và nội dung cuộc thi cũng vô cùng gắt gao. Người tham gia không những được rèn luyện đủ mọi mặt, về tri thức và sắc đẹp mà họ còn được sự nổi tiếng. Bạn có thể không phải là người chiến thắng, nhưng một khi đã có mặt trong cuộc thi này rồi thì chắc chắn một điều rắng, bạn đã được giới truyền thông chú ý.
Có truyền thống từ rất lâu đời, cuộc thi The Queen đương nhiên được sự quan tâm của rất nhiều quốc gia. Với số lượng thí sinh hằng năm tham gia dự tuyển không dưới triệu, đã là một con số khổng lồ mà người ta hình dung. Qua các vòng sơ tuyển ở các quốc gia, thì họ chỉ chọn duy nhất thí sinh để có mặt trong ba ngày dự thi chính thức mà thôi. Đủ thấy sức lan tỏa chóng mặt của cuộc thi cao như thế nào.
Bảo Ngọc cầm tấm tờ rơi do một bạn nữ sinh đưa cho, có khẽ nhíu mày. Tấm tờ rơi được trang trí khá kĩ càng, nó thông báo ngày tổ chức thi, giám khảo cuộc thi, khách mời,…nhiều thứ như thế nhưng lại chả có việc giới thiệu thí sinh. Đành rằng những thí sinh mà giới thiệu tên cũng khá là khó khăn, nhưng ít ra cũng nên chụp mới tấm ảnh ra mắt mọi người, như thế chả phải hiệu suất lượt xem sẽ cao hơn sao.
Dường như nhìn thấy được suy nghĩ của Bảo Ngọc, Sarah mỉm cười:
- Chắc cậu đang phân vân việc giới thiệu thí sinh phải không? – Thấy Bảo Ngọc gật đầu, Sarah dịu dàng nói tiếp – Đó là chủ ý của cuộc thi…theo tớ nghĩ năm nay chắc sẽ có sự thay đổi đó. Không biết chừng vòng thi này sẽ là vòng thi đòi hỏi thí sinh phải giới thiệu được bản thân gây ấn tượng với khán giả thì sao?
- Ơ…vậy cũng được xem là thi sao? Vậy mà tớ cứ nghĩ mình chỉ cần bước ra giới thiệu đôi nét là được rồi…- Bảo Ngọc thở dài ngán ngẩm. Thật ra cô khá yếu về những mặt giới thiệu tài năng bản thân này, bởi vì cô thấy mình thật sự chả có gì là nổi bật khiến người ta chú ý, nếu có thì cô muốn người khác tự họ cảm nhận chứ không phải do cô khoe khoang mà biết.
- Đối với một cô gái hoàn hảo mà nói, việc tạo một ấn tượng cho người đối diện là một việc vô cùng cần thiết. Mà điều đó cũng không phải ai cũng làm được. – Thùy Dương vỗ vai Bảo Ngọc, ra chiều an ủi.
- E hèm, vậy xin hỏi buổi “nấu cháo” đã xong chưa ạ! Nếu mấy tiểu thư còn muốn tham gia thì nhanh chân dùm tôi một chút được không?- Thảo Anh khoanh tay, mặt mũi nhăn nhó.
------------------------------------------
Hội trường, trường High School Libery.
Sau khi được trung tu sửa chữa, nơi đây được thay đổi một cách bất ngờ. Những dày hành lang màu đỏ rực của dãy phòng học chính được nối thông với nhau cùng dẫn đến hai lối đi của hội trường. Hai dãy cầu thang màu trắng trong suốt với bậc thang màu đen ngọc huyền ảo làm cho lối đi càng trở nên thần bí. Dãy cầu thang quanh co ôm trọn một hồ nước màu xanh với những đóa hoa sen đủ màu sắc như là một biểu tượng của Việt Nam. Bước xuống hội trường, Bảo Ngọc cảm giác như hoàn toàn lạc vào một thế giới khác. Nếu như ở trên kia là màu sắc mạnh mẽ, rực rỡ thì ở đây lại mang màu sắc mơ hồ, hấp dẫn. Màu sắc chủ đạo của cả khán phòng là màu xanh dương nhạt. Với những chiếc bàn tròn và chiếc ghế tựa không tay vịn được sắp ngay ngắn, căn phòng thật giống như cách bày trí của một bữa tiệc hoàng gia.
Bốn cô đi đến một chiếc bàn và ngồi xuống. Chiếc bàn và ghế đều được làm từ chất liệu trong suốt, với những hoa văn hoàng gia Anh khắc lên đó. Nghe theo lời Sarah thì trong xuyên suốt cuộc thi các cô sẽ được đeo một chiếc vương miện nho nhỏ, trên đó sẽ gắn một viên kim cương như quà tặng của hoàng gia Anh tặng cho các cô, điều đáng nói nhất đó là ngay cả trên viên kim cương đó cũng sẽ khắc kí hiệu của hoàng gia. Đó là minh chứng rằng các cô dù thắng hay thua thì đã là một công chúa thực thụ.
- Hi, Sarah!
Một nhóm người đột nhiên bước tới bàn các cô. Trên người họ vận trang sức lộng lẫy, nhìn thì đã biết không phải là dạng người tầm thường. Họ vui vẻ, nói chuyện với Sarah, có thể nhìn thấy được từ trong ánh mắt họ hiện lên sự ngưỡng mộ.