Sau khi hai người bỏ đi, ba người con trai trong phòng im lặng hẳn đi, chẳng ai nói gì, không khí nặng nề bao lấy cả căn phòng đến ngạt thở.
-Em ấy sao rồi?-Khiết Đạt lên tiếng phá tan bầu không khí đó
-Đang ngủ ở trong đó.-Thiên đáp chỉ tay về phía căn phòng nghĩ
-Chắc em ấy mệt lắm.-Khiết Đạt lên tiếng đầy đau buồn
Không nói gì, Khiết Đạt cùng Thiên đứng lên đi vào căn phòng nghĩ, Dương Tử nhìn cả hai một lúc mới đi theo vào trong.
Nhìn thân thể mảnh mai kia đang nằm trên giường với khuôn mặt hao gầy, mệt mỏi làm cho ai thấy cũng phải đau xót, Khiết Đạt nhẹ nhàng bước lại gần ngồi xuống bên cạnh Hạ Đồng, nói:
-Xin lỗi, là anh không tốt.
-Đừng… đừng đi mà… đừng đi....-Hạ Đồng bất chợt hét lên ngồi bật dậy, trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, lại là cơn ác mộng đó,nó cứ bám lấy cô mãi, không cách nào cô quên được
-Hạ Đồng em không sao chứ?-Khiết Đạt lập tức trấn an cô
-Em… em.. chẳng sao cả…-Hạ Đồng cười gượng gạo đáp
-Thật sao?-Thiên nghi hoặc hỏi
-Thật, em chẳng sao cả, các anh đừng lo cho em chỉ là hai bên má hơi đau thôi…-Hạ Đồng mỉm cười nói
-Ừ anh tạm tin em.
-Các anh về nhà đi, em không muốn vì em mà các anh phải về trễ đâu.-Hạ Đồng xua tay về phía ba anh
-Cô ta cũng tỉnh rồi, mọi người về đi.-Dương Tử dựa người vào cửa, tay khoanh trước ngực lạnh lùng nói
-Nhưng em ấy……
-Mọi người về đi em ổn mà.-Hạ Đồng lập tức cắt ngang lời Khiết Đạt
-Vậy em nghỉ ngơi đi.-Thiên và Khiết Đạt xoa nhẹ đầu cô rồi bước đi.
Căn phòng chỉ còn lại hai người, Hạ Đồng và Dương Tử, cả hai đều im lặng chẳng nói gì, Hạ Đồng chẳng biết nói gì hơn ngồi co ro trên giường, hai tay chắp lại nhau, vì sao họ lại ghét cô chứ,họ lại nỡ hạ nhục cô chứ, vì sao, vì sao hay chỉ vì chữ nghèo mà bị họ xem thường khinh bỉ cô!??
Suốt bao năm qua luôn vậy, nơi nào cũng không chứa chấp cô, chẳng lẽ cô đáng ghét đến vậy sao, từ ba mẹ đến bạn bè họ đều ghét cô, chẳng lẽ cô khó ưa vậy sao,làm người khác ghét đến thế sao?
Bất giác vài giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má Hạ Đồng, từ lúc nãy đến giờ cô đã kìm nén lắm rồi, cô sợ khóc sẽ yếu đuối, sẽ bị thương hại, có lẽ đã quá hạn nên mới kìm không nổi nữa, bất chợt nước mắt cứ rơi, rơi mãi, Hạ Đồng cố cắn mặt môi không cho tiếng nấc vang lên nhưng không thể, quá sức chịu đựng rồi, có lẽ khóc cô sẽ vơi đi chút nào đó.
Dương Tử từ nãy giờ đứng lặng người quan sát cô, từ lúc đầu khi cô vừa tỉnh thì anh đã biết cô sắp khóc, chỉ là đang cố kìm lại không cho nước mắt rơi, nếu có mặt hai người kia thì cô sẽ chẳng khóc được chắc có lẽ cô chẳng muốn bị xem là yếu đuối nên anh cũng thuận tay giúp cô, anh từng trải qua nên cũng hiểu khóc có lẽ sẽ tốt hơn nhưng nhiều lúc khóc không giải quyết được vấn đề.
Sau một hồi lâu, Hạ Đồng ngưng khóc hẳn khuôn mặt lấm lem cả, nước mắt nước mũi tùm lum trên mặt, thu lại tiếng nấc của mình Hạ Đồng khẽ lên tiếng
-Anh… anh không đi về sao?
-Cô chưa ra sao tôi đi được?-Dương Tử ngồi nhẹ xuống ghế nói
-Vậy để tôi đi.-cô gượng ngồi dậy
-Yên tâm, tôi cho cô nghĩ ở đây thì cũng có lợi, ít nhất cô khỏe sẽ giúp tôi soạn hồ sơ.
-Anh đúng là con người của công việc mà.-cô khẽ trách nhưng có lẽ vậy sẽ tốt hơn, ít nhất cô còn giúp ích được anh, tuy anh nói vậy thôi chứ cô cũng biết anh đang quan tâm cô
-Nhưng dù gì cũng cảm ơn vì anh đã giúp tôi.-Hạ Đồng cười tươi nói đầy lòng chân thành
-Tôi là thủ khoa của trường cho nên không cần cám ơn đâu, nhưng cô đừng tưởng chuyện tối hôm qua tôi sẽ bỏ qua.
-Tôi biết mà.-cô cười trừ
Cả hai chợt im lặng, không ai nói gì thêm, Hạ Đồng sực nhớ, lên tiếng hỏi:
-Ai đã giúp tôi vậy?
-Cô không biết hay giả vờ không biết?-Dương Tử cười nhạt hỏi
-Anh nói gì tôi không hiểu, ai đã cứu tôi vậy?-Hạ Đồng nghiêng đầu hỏi
-Sau này cô cũng biết thôi.
-Là ai mới được?
-Nếu hắn ta nói thì cô biết ngay thôi, tôi không thích làm kẻ nhiều chuyện.
-Anh đúng là... tức chết vì anh.
Hạ Đồng thật muốn đánh anh một cái, người cứu cô là ai chứ? Tại sao anh lại không nói ra?
-Đừng đi, là ai vậy?-Dương Tử hơi nhìn sang phía cô, hỏi
-Là... mẹ tôi.-cơ thể Hạ Đồng không khỏi run lên từng cơn, lâu lắm rồi cô mới nói từ mẹ nhỉ? Chín năm còn gì.
-Vì sao?
-Anh muốn biết phải không?
-Em ấy sao rồi?-Khiết Đạt lên tiếng phá tan bầu không khí đó
-Đang ngủ ở trong đó.-Thiên đáp chỉ tay về phía căn phòng nghĩ
-Chắc em ấy mệt lắm.-Khiết Đạt lên tiếng đầy đau buồn
Không nói gì, Khiết Đạt cùng Thiên đứng lên đi vào căn phòng nghĩ, Dương Tử nhìn cả hai một lúc mới đi theo vào trong.
Nhìn thân thể mảnh mai kia đang nằm trên giường với khuôn mặt hao gầy, mệt mỏi làm cho ai thấy cũng phải đau xót, Khiết Đạt nhẹ nhàng bước lại gần ngồi xuống bên cạnh Hạ Đồng, nói:
-Xin lỗi, là anh không tốt.
-Đừng… đừng đi mà… đừng đi....-Hạ Đồng bất chợt hét lên ngồi bật dậy, trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, lại là cơn ác mộng đó,nó cứ bám lấy cô mãi, không cách nào cô quên được
-Hạ Đồng em không sao chứ?-Khiết Đạt lập tức trấn an cô
-Em… em.. chẳng sao cả…-Hạ Đồng cười gượng gạo đáp
-Thật sao?-Thiên nghi hoặc hỏi
-Thật, em chẳng sao cả, các anh đừng lo cho em chỉ là hai bên má hơi đau thôi…-Hạ Đồng mỉm cười nói
-Ừ anh tạm tin em.
-Các anh về nhà đi, em không muốn vì em mà các anh phải về trễ đâu.-Hạ Đồng xua tay về phía ba anh
-Cô ta cũng tỉnh rồi, mọi người về đi.-Dương Tử dựa người vào cửa, tay khoanh trước ngực lạnh lùng nói
-Nhưng em ấy……
-Mọi người về đi em ổn mà.-Hạ Đồng lập tức cắt ngang lời Khiết Đạt
-Vậy em nghỉ ngơi đi.-Thiên và Khiết Đạt xoa nhẹ đầu cô rồi bước đi.
Căn phòng chỉ còn lại hai người, Hạ Đồng và Dương Tử, cả hai đều im lặng chẳng nói gì, Hạ Đồng chẳng biết nói gì hơn ngồi co ro trên giường, hai tay chắp lại nhau, vì sao họ lại ghét cô chứ,họ lại nỡ hạ nhục cô chứ, vì sao, vì sao hay chỉ vì chữ nghèo mà bị họ xem thường khinh bỉ cô!??
Suốt bao năm qua luôn vậy, nơi nào cũng không chứa chấp cô, chẳng lẽ cô đáng ghét đến vậy sao, từ ba mẹ đến bạn bè họ đều ghét cô, chẳng lẽ cô khó ưa vậy sao,làm người khác ghét đến thế sao?
Bất giác vài giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má Hạ Đồng, từ lúc nãy đến giờ cô đã kìm nén lắm rồi, cô sợ khóc sẽ yếu đuối, sẽ bị thương hại, có lẽ đã quá hạn nên mới kìm không nổi nữa, bất chợt nước mắt cứ rơi, rơi mãi, Hạ Đồng cố cắn mặt môi không cho tiếng nấc vang lên nhưng không thể, quá sức chịu đựng rồi, có lẽ khóc cô sẽ vơi đi chút nào đó.
Dương Tử từ nãy giờ đứng lặng người quan sát cô, từ lúc đầu khi cô vừa tỉnh thì anh đã biết cô sắp khóc, chỉ là đang cố kìm lại không cho nước mắt rơi, nếu có mặt hai người kia thì cô sẽ chẳng khóc được chắc có lẽ cô chẳng muốn bị xem là yếu đuối nên anh cũng thuận tay giúp cô, anh từng trải qua nên cũng hiểu khóc có lẽ sẽ tốt hơn nhưng nhiều lúc khóc không giải quyết được vấn đề.
Sau một hồi lâu, Hạ Đồng ngưng khóc hẳn khuôn mặt lấm lem cả, nước mắt nước mũi tùm lum trên mặt, thu lại tiếng nấc của mình Hạ Đồng khẽ lên tiếng
-Anh… anh không đi về sao?
-Cô chưa ra sao tôi đi được?-Dương Tử ngồi nhẹ xuống ghế nói
-Vậy để tôi đi.-cô gượng ngồi dậy
-Yên tâm, tôi cho cô nghĩ ở đây thì cũng có lợi, ít nhất cô khỏe sẽ giúp tôi soạn hồ sơ.
-Anh đúng là con người của công việc mà.-cô khẽ trách nhưng có lẽ vậy sẽ tốt hơn, ít nhất cô còn giúp ích được anh, tuy anh nói vậy thôi chứ cô cũng biết anh đang quan tâm cô
-Nhưng dù gì cũng cảm ơn vì anh đã giúp tôi.-Hạ Đồng cười tươi nói đầy lòng chân thành
-Tôi là thủ khoa của trường cho nên không cần cám ơn đâu, nhưng cô đừng tưởng chuyện tối hôm qua tôi sẽ bỏ qua.
-Tôi biết mà.-cô cười trừ
Cả hai chợt im lặng, không ai nói gì thêm, Hạ Đồng sực nhớ, lên tiếng hỏi:
-Ai đã giúp tôi vậy?
-Cô không biết hay giả vờ không biết?-Dương Tử cười nhạt hỏi
-Anh nói gì tôi không hiểu, ai đã cứu tôi vậy?-Hạ Đồng nghiêng đầu hỏi
-Sau này cô cũng biết thôi.
-Là ai mới được?
-Nếu hắn ta nói thì cô biết ngay thôi, tôi không thích làm kẻ nhiều chuyện.
-Anh đúng là... tức chết vì anh.
Hạ Đồng thật muốn đánh anh một cái, người cứu cô là ai chứ? Tại sao anh lại không nói ra?
-Đừng đi, là ai vậy?-Dương Tử hơi nhìn sang phía cô, hỏi
-Là... mẹ tôi.-cơ thể Hạ Đồng không khỏi run lên từng cơn, lâu lắm rồi cô mới nói từ mẹ nhỉ? Chín năm còn gì.
-Vì sao?
-Anh muốn biết phải không?