Hạ Đồng chạy nhanh ra khỏi phòng hội trưởng, mém tí nữa là tiêu rồi, kì lạ chuyện đó có gì đâu chứ, đau thì nói đau mắc mớ gì mà che giấu mà phải hành hạ mình. Khó hiểu!
-Nhóc đang buồn gì thế nói anh nghe xem.-Lăng Hạo ở đâu xuất hiện từ phía sau cô, làm cô không khỏi giật mình
-Anh định hù em chết mới chịu à, làm em tưởng là ma không đấy.-Hạ Đồng khẽ trách
-Ngốc.-Lăng Hạo búng nhẹ trán cô.
-Ban ngày ban mặt ma đâu mà ma.
-Ui đau đấy anh biết không?-cô xoa nhẹ trán mình nhăn trán nói
-Thôi nhóc đói chưa anh dẫn đi ăn, chịu không?
-Ăn hả? Ok ok đi liền.-cô gật đầu lia lịa mắt sáng rỡ cả lên
-Xem nhóc kìa làm gì vui dữ vậy?Đi thôi.
-Đi xe đạp của em kìa.-Hạ Đồng vui vẻ nói
-Xe đạp!???-Lăng Hạo dở khóc dở cười với cô, kêu anh đi xe đạp sao?
-Đúng vậy, chẳng lẽ anh định đi bộ sao?-Hạ Đồng ngây thơ nói
-Nhưng anh không biết chạy xe đạp, nhóc phải chở anh.-Lăng Hạo ra điều kiện
-Được thôi.-Hạ Đồng nhanh chóng đồng ý, cũng khó thắc mắc, anh có hoàn cảnh giống cô sao lại không biết đi xe đạp ta? Vậy thường ngày anh đi xe gì?
Nhanh chóng Hạ Đồng dắt xe đạp ra, bản thân đã vào vị trí chỉ chờ anh lên ngồi ở phía sau thôi.
-Anh lên đi.-Hạ Đồng nhắc anh
-Ừ.
Lăng Hạo chưa lần nào đi xe đạp, lại còn là con gái chở, không biết sẽ như thế nào nữa, ngồi vào yên sau, cô chầm chậm đạp xe đi.
-Em thật không hiểu, sao xe đạp mà anh không biết chạy?-Hạ Đồng vừa đạp xe vừa nói
-Anh làm sao biết được? Từ nhỏ đã không chạy rồi.-Lăng Hạo đáp lại
-Không lẽ anh đi bộ, anh cũng siêng đó.-Hạ Đồng buồn cười nói
Lăng Hạo không trả lời, nhìn người con gái đang chở mình trên chiếc xe đạp, mái tóc cô bay lòa xòa trong gió, những lọn tóc bay thẳng chạm vào cánh mũi anh, một mùi thơm ngát sực vào cánh mũi anh, nhẹ nhàng, thoang thoảng dễ chịu.
Bàn tay anh đưa lên, cầm lấy lọn tóc bay trước mặt mình, sau đó đưa lên cánh mũi, tham lam ngửi lấy. Tóc cô thật mềm mại, thật thơm.
Cảm nhận người con trai phía sau khác lạ, cộng thêm có cảm giác tóc mình bị ai cầm lấy, cô khẽ nhìn người con trai phía sau, mới phát hiện anh đang nhắm mắt lại đưa lọn tóc mình ở cánh mũi ngửi lấy.
Hạ Đồng hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn phía trước chú tâm chạy xe, hành động của anh, quá thân mật. Dù gì cô và anh chỉ quen nhau chưa lâu, mặc dù thân nhau nhưng thân chưa quá mức thân thiết và thân mật được.
Lăng Hạo khẽ mở mắt, buông lọn tóc đó ra, tháo cravat ra luồn ra phía sau tóc cô, sau đó cẩn thận buộc mái tóc được thả ra của cô lên gọn gàng.
Hạ Đồng không nói gì, để yên cho anh buộc tóc mình lên.
Lăng Hạo kêu Hạ Đồng dừng trước một nhà hàng sang trọng, Hạ Đồng nhìn anh một lát, mới dám mở miệng:
-Chúng ta, chúng sẽ ăn ở đây sao?
-Đúng vậy.-Lăng Hạo gật đầu
-Nhưng...
-Nhóc yên tâm, anh được hai phiếu ăn miễn phí ở nhà hàng này.-Lăng Hạo nhìn thấu suy nghĩ cô nói
-Ừm.
Hạ Đồng miễn cưỡng đồng ý đi vào trong, nhà hàng thiết kế theo phong cách Ý, cửa đều làm bằng cửa kính, bày trí sang trọng xa hoa, mang kiểu phương Tây. Mọi thứ đều làm bằng vật liệu cao cấp. Nhìn vào cũng biết là nơi dành cho giới thượng lưu.
Vừa bước vào cửa Hạ Đồng bị nhà hàng này làm cho cô há hốc mở to mắt, nhân viên đón chào khách đứng ngay cửa, nhìn thấy cả hai cung kính nói:
-Kính chào thiếu...
Còn chưa nói hết câu nhân viên đó đã nhận được cái trừng mắt của Lăng Hạo, lập tức hiểu chuyện vội sửa lời:
-Kính chào quý khách.
-Mau vào thôi.-Lăng Hạo kéo cô vào trong
Cả hai ngồi vào bàn hai người cạnh ô cửa kính, anh gọi món cho cả hai. Sau một lúc lâu phục vụ bưng ra hai phần ăn và hai ly coffee cappuccino rắc thêm socola.
-Nhóc cũng thích uống coffee cappuccino à?-Lăng Hạo hỏi
-Ừm nó rất ngon.-Hạ Đồng uống một ngụm đáp.
-Mà anh cũng thích nhỉ?
-Cũng như nhóc nói vì nó rất ngon và ý nghĩa.-Lăng Hạo vừa thưởng thức ly coffee vừa nói
-Dương Tử cũng thích nữa đó, ba chúng ta giống quá nhỉ?-cô buộc miệng nói
-Vậy sao? Thôi nhóc ăn đi đừng nói chuyện này nữa
-Ừm
Hạ Đồng đáp sau đó cúi đầu xuống ăn, khi ăn có để ý đến Lăng Hạo, cách ăn của anh lại ra rất tao nhã, y như anh thường ăn những bữa sang trong thế này. Làm cô khó mà cho rằng anh thuộc gia cấp với mình.
-Chuyện gì mà nhóc nhìn anh quài vậy?-Lăng Hạo thấy cô chốc chốc nhìn mình
-Không, không có gì cả.-Hạ Đồng cười xòa nói sau đó cúi đầu ăn tiếp
-Chủ nhật tuần này, nhóc đến nhà anh, chúng ta tập hát.-Lăng Hạo bỏ bộ dao nĩa xuống, tao nhã cầm chiếc khăn lau miệng mình, mỗi động tác đều thể hiện một con người sang trọng, lịch thiệp.
-Hình như, không tiện lắm.-Hạ Đồng dè chừng nói, dù gì cô chưa bao giờ đến nhà con trai cả
-Không lẽ nhóc định đưa anh về nhà Dương Tử tập hát.-Lăng hạo buồn cười nhìn cô
-Nhưng… thôi được ạ.-cô đành chấp thuận
Sau bữa ăn Hạ Đồng định đưa anh về nhà nhưng Lăng Hạo lại không chịu, cô dừng xe mở một khu phố sầm uất, nhìn anh nói:
-Anh không cần em đưa về sao? Dù gì anh cũng không có xe về mà.-Hạ Đồng ngồi trên chiếc xe đạp, nhìn Lăng Hạo đang đứng đối diện mình
-Không sao, nhà anh cũng gần đây thôi.-Lăng Hạo nói
-Vậy thì tạm biệt anh, bái bai.-Hạ Đồng mỉm cười chào anh sau đó đạp xe chạy
Lăng Hạo nhìn cô đi xa dần, lẫn vào dòng người tấp nập, đôi môi mỏng cong lên một đường, giơ tay phải lên tháo chiếc kính bỏ vào túi quần, chừng năm giây sau một chiếc Lamborghini trắng dừng trước mặt anh, tài xế xuống xe mở cửa phía sau cho anh, kính cẩn nói:
-Thiếu gia, mời cậu lên xe.
Lăng Hạo không nói gì, lên xe ngồi, tài xế đóng cửa lại cũng chạy vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái, chạy xe đi.
Hạ Đồng chạy về tới nhà, vừa dẫn xe bước vào phòng khách thì thấy Thiên đứng trước mặt cô, hình như anh đang đợi... cô!???
-Em về rồi à, có bị gì không? Anh lo cho em lắm.-Thiên thấy cô vội vẽ đi đến, còn vô ý nắm lấy tay cô
-Em không sao, lúc nãy em đi với bạn, quên mất giờ về.
Hạ Đồng ái ngại nói, đồng thời hơi nhìn tay anh đang nắm tay mình.
Thiên nhận ra hành động của mình, nhanh chóng buông tay cô ra.
-Em không sao là tốt rồi.-Thiên bối rối đáp, anh bị làm sao thế này? Ngày thường anh đâu có hành động như vậy
-Chuyện ở trường anh xin lỗi, nếu anh không lên sân thượng thì em đã không gặp rắc rối rồi.-Thiên nói tiếp vẻ hối lỗi
-Dù gì em cũng đã không sao rồi, anh đừng có lo nữa.-Hạ Đồng vui vẻ đáp
-Ừ, mà hình như Dương Tử có vẻ không vui đó, em lên phòng em ấy xem.
-Em quên mất còn phải pha coffee cho anh ta nữa, anh ta giết em mất.-Hạ Đồng quýnh quáng chạy nhanh vào bếp y như bị ma đuổi.
Thiên nhìn cô, khẽ thở dài một cái.
Hạ Đồng vào bếp gấp gáp lấy hủ coffee cappuccino ra không kịp thay đồ nữa, pha với vận tốc nhanh nhất, tìm hủ đựng socola để rắc lên nhưng tìm hoài không thấy.
-Cô tìm gì vậy?-bà quản gia đi vào nhìn cô loay hoay hỏi
-Bột socola để rắc lên coffee đó quản gia, quản gia có thấy không?-Hạ Đồng quay qua nhìn quản gia hỏi
-Hủ đó hết rồi, vẫn chưa mua.-quản gia nói
-Cháu biết rồi.
Hạ Đồng đáp, nhanh chóng đem lên phòng cho anh không quên chào quản gia, đứng trước phòng anh cô cố trấn an sẽ chẳng có gì, gõ cửa nói:
-Tôi vào được chứ?
-Vào đi.
Hạ Đồng khẽ khàng mở cửa bước vào, thấy Dương Tử đang ngồi nghe nhạc có vẻ rất là thư thái, nên cô cũng có phần yên tâm sẽ không bị phạt, từ từ đặt ly coffee gần anh, cô cười lấy lòng trước, nói:
-Hôm nay tôi về trễ nên mới pha coffee trễ cho anh, anh uống đi.
-Cô biết là trễ sao? Tôi tưởng cô chơi đến nỗi quên đường về rồi chứ.-Dương Tử tháo tay nghe ra nhìn cô lạnh lùng nói
-Tôi xin lỗi tại anh, tôi quên mất giờ về.
-Do cô về trễ cho nên tự phạt mình đi.-Dương Tử đứng lên đút hai tay vào túi nhìn cô
-Tha cho tôi lần này đi, tôi hứa sẽ không có lần sau đâu, làm ơn đi thiếu gia đại nhân.-cô năn nỉ anh
-Tự phạt đi.
-Phạt gì?-cô cau có hỏi
-Vừa hát vừa nhảy ếch 10 vòng.
-Anh có cần phạt vậy không? Dù gì tôi cũng đang mặc váy đó.-cô bất mãn phản đối
-Kệ cô, nhanh đi.-anh không quan tâm nói
-Anh… anh… đúng là tôi không ưa anh nổi mà.
Nói xong Hạ Đồng bắt đầu hình phạt vừa hát vừa nhảy ếch làm cô mệt muốn chết, còn anh có vẻ hứng thú khi cô bị như vậy nhưng cũng phải công nhận cô hát hay thật, đúng là anh không chọn nhầm người mà.
-Tôi…. xong rồi….-Hạ Đồng thở hổn hển nói
-Được rồi cô về phòng đi.-anh nói rồi tiếp tục nghe nhạc
“Heo đực anh là tên khó ưa, đáng ghét, tôi mà thắng được cuộc thi hát là anh chết với tôi”, cô trong lòng nghĩ thầm rủa anh rồi mới bước về phòng mình. Sau khi thay đồ xong cô đánh ngay một giấc tới sáng.
-Nhóc đang buồn gì thế nói anh nghe xem.-Lăng Hạo ở đâu xuất hiện từ phía sau cô, làm cô không khỏi giật mình
-Anh định hù em chết mới chịu à, làm em tưởng là ma không đấy.-Hạ Đồng khẽ trách
-Ngốc.-Lăng Hạo búng nhẹ trán cô.
-Ban ngày ban mặt ma đâu mà ma.
-Ui đau đấy anh biết không?-cô xoa nhẹ trán mình nhăn trán nói
-Thôi nhóc đói chưa anh dẫn đi ăn, chịu không?
-Ăn hả? Ok ok đi liền.-cô gật đầu lia lịa mắt sáng rỡ cả lên
-Xem nhóc kìa làm gì vui dữ vậy?Đi thôi.
-Đi xe đạp của em kìa.-Hạ Đồng vui vẻ nói
-Xe đạp!???-Lăng Hạo dở khóc dở cười với cô, kêu anh đi xe đạp sao?
-Đúng vậy, chẳng lẽ anh định đi bộ sao?-Hạ Đồng ngây thơ nói
-Nhưng anh không biết chạy xe đạp, nhóc phải chở anh.-Lăng Hạo ra điều kiện
-Được thôi.-Hạ Đồng nhanh chóng đồng ý, cũng khó thắc mắc, anh có hoàn cảnh giống cô sao lại không biết đi xe đạp ta? Vậy thường ngày anh đi xe gì?
Nhanh chóng Hạ Đồng dắt xe đạp ra, bản thân đã vào vị trí chỉ chờ anh lên ngồi ở phía sau thôi.
-Anh lên đi.-Hạ Đồng nhắc anh
-Ừ.
Lăng Hạo chưa lần nào đi xe đạp, lại còn là con gái chở, không biết sẽ như thế nào nữa, ngồi vào yên sau, cô chầm chậm đạp xe đi.
-Em thật không hiểu, sao xe đạp mà anh không biết chạy?-Hạ Đồng vừa đạp xe vừa nói
-Anh làm sao biết được? Từ nhỏ đã không chạy rồi.-Lăng Hạo đáp lại
-Không lẽ anh đi bộ, anh cũng siêng đó.-Hạ Đồng buồn cười nói
Lăng Hạo không trả lời, nhìn người con gái đang chở mình trên chiếc xe đạp, mái tóc cô bay lòa xòa trong gió, những lọn tóc bay thẳng chạm vào cánh mũi anh, một mùi thơm ngát sực vào cánh mũi anh, nhẹ nhàng, thoang thoảng dễ chịu.
Bàn tay anh đưa lên, cầm lấy lọn tóc bay trước mặt mình, sau đó đưa lên cánh mũi, tham lam ngửi lấy. Tóc cô thật mềm mại, thật thơm.
Cảm nhận người con trai phía sau khác lạ, cộng thêm có cảm giác tóc mình bị ai cầm lấy, cô khẽ nhìn người con trai phía sau, mới phát hiện anh đang nhắm mắt lại đưa lọn tóc mình ở cánh mũi ngửi lấy.
Hạ Đồng hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn phía trước chú tâm chạy xe, hành động của anh, quá thân mật. Dù gì cô và anh chỉ quen nhau chưa lâu, mặc dù thân nhau nhưng thân chưa quá mức thân thiết và thân mật được.
Lăng Hạo khẽ mở mắt, buông lọn tóc đó ra, tháo cravat ra luồn ra phía sau tóc cô, sau đó cẩn thận buộc mái tóc được thả ra của cô lên gọn gàng.
Hạ Đồng không nói gì, để yên cho anh buộc tóc mình lên.
Lăng Hạo kêu Hạ Đồng dừng trước một nhà hàng sang trọng, Hạ Đồng nhìn anh một lát, mới dám mở miệng:
-Chúng ta, chúng sẽ ăn ở đây sao?
-Đúng vậy.-Lăng Hạo gật đầu
-Nhưng...
-Nhóc yên tâm, anh được hai phiếu ăn miễn phí ở nhà hàng này.-Lăng Hạo nhìn thấu suy nghĩ cô nói
-Ừm.
Hạ Đồng miễn cưỡng đồng ý đi vào trong, nhà hàng thiết kế theo phong cách Ý, cửa đều làm bằng cửa kính, bày trí sang trọng xa hoa, mang kiểu phương Tây. Mọi thứ đều làm bằng vật liệu cao cấp. Nhìn vào cũng biết là nơi dành cho giới thượng lưu.
Vừa bước vào cửa Hạ Đồng bị nhà hàng này làm cho cô há hốc mở to mắt, nhân viên đón chào khách đứng ngay cửa, nhìn thấy cả hai cung kính nói:
-Kính chào thiếu...
Còn chưa nói hết câu nhân viên đó đã nhận được cái trừng mắt của Lăng Hạo, lập tức hiểu chuyện vội sửa lời:
-Kính chào quý khách.
-Mau vào thôi.-Lăng Hạo kéo cô vào trong
Cả hai ngồi vào bàn hai người cạnh ô cửa kính, anh gọi món cho cả hai. Sau một lúc lâu phục vụ bưng ra hai phần ăn và hai ly coffee cappuccino rắc thêm socola.
-Nhóc cũng thích uống coffee cappuccino à?-Lăng Hạo hỏi
-Ừm nó rất ngon.-Hạ Đồng uống một ngụm đáp.
-Mà anh cũng thích nhỉ?
-Cũng như nhóc nói vì nó rất ngon và ý nghĩa.-Lăng Hạo vừa thưởng thức ly coffee vừa nói
-Dương Tử cũng thích nữa đó, ba chúng ta giống quá nhỉ?-cô buộc miệng nói
-Vậy sao? Thôi nhóc ăn đi đừng nói chuyện này nữa
-Ừm
Hạ Đồng đáp sau đó cúi đầu xuống ăn, khi ăn có để ý đến Lăng Hạo, cách ăn của anh lại ra rất tao nhã, y như anh thường ăn những bữa sang trong thế này. Làm cô khó mà cho rằng anh thuộc gia cấp với mình.
-Chuyện gì mà nhóc nhìn anh quài vậy?-Lăng Hạo thấy cô chốc chốc nhìn mình
-Không, không có gì cả.-Hạ Đồng cười xòa nói sau đó cúi đầu ăn tiếp
-Chủ nhật tuần này, nhóc đến nhà anh, chúng ta tập hát.-Lăng Hạo bỏ bộ dao nĩa xuống, tao nhã cầm chiếc khăn lau miệng mình, mỗi động tác đều thể hiện một con người sang trọng, lịch thiệp.
-Hình như, không tiện lắm.-Hạ Đồng dè chừng nói, dù gì cô chưa bao giờ đến nhà con trai cả
-Không lẽ nhóc định đưa anh về nhà Dương Tử tập hát.-Lăng hạo buồn cười nhìn cô
-Nhưng… thôi được ạ.-cô đành chấp thuận
Sau bữa ăn Hạ Đồng định đưa anh về nhà nhưng Lăng Hạo lại không chịu, cô dừng xe mở một khu phố sầm uất, nhìn anh nói:
-Anh không cần em đưa về sao? Dù gì anh cũng không có xe về mà.-Hạ Đồng ngồi trên chiếc xe đạp, nhìn Lăng Hạo đang đứng đối diện mình
-Không sao, nhà anh cũng gần đây thôi.-Lăng Hạo nói
-Vậy thì tạm biệt anh, bái bai.-Hạ Đồng mỉm cười chào anh sau đó đạp xe chạy
Lăng Hạo nhìn cô đi xa dần, lẫn vào dòng người tấp nập, đôi môi mỏng cong lên một đường, giơ tay phải lên tháo chiếc kính bỏ vào túi quần, chừng năm giây sau một chiếc Lamborghini trắng dừng trước mặt anh, tài xế xuống xe mở cửa phía sau cho anh, kính cẩn nói:
-Thiếu gia, mời cậu lên xe.
Lăng Hạo không nói gì, lên xe ngồi, tài xế đóng cửa lại cũng chạy vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái, chạy xe đi.
Hạ Đồng chạy về tới nhà, vừa dẫn xe bước vào phòng khách thì thấy Thiên đứng trước mặt cô, hình như anh đang đợi... cô!???
-Em về rồi à, có bị gì không? Anh lo cho em lắm.-Thiên thấy cô vội vẽ đi đến, còn vô ý nắm lấy tay cô
-Em không sao, lúc nãy em đi với bạn, quên mất giờ về.
Hạ Đồng ái ngại nói, đồng thời hơi nhìn tay anh đang nắm tay mình.
Thiên nhận ra hành động của mình, nhanh chóng buông tay cô ra.
-Em không sao là tốt rồi.-Thiên bối rối đáp, anh bị làm sao thế này? Ngày thường anh đâu có hành động như vậy
-Chuyện ở trường anh xin lỗi, nếu anh không lên sân thượng thì em đã không gặp rắc rối rồi.-Thiên nói tiếp vẻ hối lỗi
-Dù gì em cũng đã không sao rồi, anh đừng có lo nữa.-Hạ Đồng vui vẻ đáp
-Ừ, mà hình như Dương Tử có vẻ không vui đó, em lên phòng em ấy xem.
-Em quên mất còn phải pha coffee cho anh ta nữa, anh ta giết em mất.-Hạ Đồng quýnh quáng chạy nhanh vào bếp y như bị ma đuổi.
Thiên nhìn cô, khẽ thở dài một cái.
Hạ Đồng vào bếp gấp gáp lấy hủ coffee cappuccino ra không kịp thay đồ nữa, pha với vận tốc nhanh nhất, tìm hủ đựng socola để rắc lên nhưng tìm hoài không thấy.
-Cô tìm gì vậy?-bà quản gia đi vào nhìn cô loay hoay hỏi
-Bột socola để rắc lên coffee đó quản gia, quản gia có thấy không?-Hạ Đồng quay qua nhìn quản gia hỏi
-Hủ đó hết rồi, vẫn chưa mua.-quản gia nói
-Cháu biết rồi.
Hạ Đồng đáp, nhanh chóng đem lên phòng cho anh không quên chào quản gia, đứng trước phòng anh cô cố trấn an sẽ chẳng có gì, gõ cửa nói:
-Tôi vào được chứ?
-Vào đi.
Hạ Đồng khẽ khàng mở cửa bước vào, thấy Dương Tử đang ngồi nghe nhạc có vẻ rất là thư thái, nên cô cũng có phần yên tâm sẽ không bị phạt, từ từ đặt ly coffee gần anh, cô cười lấy lòng trước, nói:
-Hôm nay tôi về trễ nên mới pha coffee trễ cho anh, anh uống đi.
-Cô biết là trễ sao? Tôi tưởng cô chơi đến nỗi quên đường về rồi chứ.-Dương Tử tháo tay nghe ra nhìn cô lạnh lùng nói
-Tôi xin lỗi tại anh, tôi quên mất giờ về.
-Do cô về trễ cho nên tự phạt mình đi.-Dương Tử đứng lên đút hai tay vào túi nhìn cô
-Tha cho tôi lần này đi, tôi hứa sẽ không có lần sau đâu, làm ơn đi thiếu gia đại nhân.-cô năn nỉ anh
-Tự phạt đi.
-Phạt gì?-cô cau có hỏi
-Vừa hát vừa nhảy ếch 10 vòng.
-Anh có cần phạt vậy không? Dù gì tôi cũng đang mặc váy đó.-cô bất mãn phản đối
-Kệ cô, nhanh đi.-anh không quan tâm nói
-Anh… anh… đúng là tôi không ưa anh nổi mà.
Nói xong Hạ Đồng bắt đầu hình phạt vừa hát vừa nhảy ếch làm cô mệt muốn chết, còn anh có vẻ hứng thú khi cô bị như vậy nhưng cũng phải công nhận cô hát hay thật, đúng là anh không chọn nhầm người mà.
-Tôi…. xong rồi….-Hạ Đồng thở hổn hển nói
-Được rồi cô về phòng đi.-anh nói rồi tiếp tục nghe nhạc
“Heo đực anh là tên khó ưa, đáng ghét, tôi mà thắng được cuộc thi hát là anh chết với tôi”, cô trong lòng nghĩ thầm rủa anh rồi mới bước về phòng mình. Sau khi thay đồ xong cô đánh ngay một giấc tới sáng.