Hạ Đồng giật mình tỉnh giấc, đầu óc cũng bớt choáng váng đi vài phần, đỡ người dậy, nhìn xung quanh phòng mình.
Không đúng, cô uống thuốc xong thì ngủ ở biệt thự của Lăng Hạo, sao bây giờ lại là phòng của cô ở nhà Chính?
Hớ, cô đang mơ hay sao? Làm sao cô có thể về nhà Chính vả lại Dương Tử làm sao có thể cho cô về?
Hạ Đồng gắng gượng rời khỏi giường, vịn tường đi ra ngoài.
Hạ Đồng có rất nhiều điều thắc mắc, nhất là vì sao mình lại ở trong nhà Chính?
-Khụ khụ...
Hạ Đồng ho một tràng, vịn vào thành cầu thang đi xuống, bản thân cũng không ngừng ho.
Cô chỉ mới bớt sốt nhức đầu bây giờ lại ho, biết vậy tối hôm qua cô không rời khỏi phòng.
Hạ Đồng đi xuống bếp rót ly nước uống cho thông họng vừa uống một ngụm suýt bị sặc khi thấy anh đứng trước mặt mình.
-Đã trễ rồi còn chưa ngủ?-Dương Tử đứng nhìn cô chậm rãi mở miệng
-Bị giật mình thức nên tôi xuống uống nước.-Hạ Đồng len lén nhìn anh
-Ừ.
-Mà tại sao, tôi lại ở đây vậy?-Hạ Đồng thắc mắc hỏi
-Cô nên cảm ơn Lăng Hạo, là cậu ta giúp cô có thể quay về.
Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn anh, là Lăng Hạo giúp cô sao? Không phải, không phải là ý của Dương Tử bảo cô về sao? Nhưng mà, Lăng Hạo đã làm gì để Dương Tử đồng ý chứ?
-Uống cái này đi.-không biết Dương Tử lấy đâu ra một ly nước gừng đưa đến trước mặt cô
Hạ Đồng ngạc nhiên nhìn anh, sau đó cầm ly nước, hơi lành lạnh, chắc để trong tủ lạnh được năm mười phút thôi. Độ ấm cũng còn chút chút.
-Nó sẽ giúp cô bớt hơn.
-Ừm.
Hạ Đồng gật nhẹ đầu, không hiểu sao, chưa uống ly nước gừng ày, cô lđã cảm thấy khỏe hơn nhiều, lần đầu tiên, cô thấy một ly nước gừng lại ngon và ấm lòng đến thế.
Hạ Đồng uống hết ly nước gừng, lúc trước cô rất ghét gừng nhưng hôm nay gừng lại ngon y như ly kem hoặc chiếc bánh cô ăn thường ngày.
-Cảm ơn.-Hạ Đồng gương mặt nhỏ trắng bệch đã bắt đầu đỏ hồng lên, cúi đầu nói
-Ngày mai cô không cần đi học, cứ ở nhà nghỉ ngơi.-Dương Tử nói thêm
-Không sao, tôi đi học được.-Hạ Đồng vội xua tay
Dương Tử hơi nhíu mày, một lúc sau giãn ra, nhìn cô nhàn nhạt mở miệng:
-Tùy cô vậy.
Hạ Đồng ừ một tiếng lẳng lặng nhìn nét mặt anh, lúc nãy anh chỉ nhíu mày một lát rồi giãn ra, ngoài ra không còn biểu lộ gì cả. Vẫn như trước, lạnh lùng cố hữu, khó nắm bắt tâm tư.
-Vậy, vậy tôi lên phòng ngủ, anh cũng, ngủ đi trễ lắm rồi.
-Ừ.
Hạ Đồng cảm thấy được anh quay người đi, sau đó từng tiếng bước chân đều đều vang lên, Hạ Đồng ngước đầu nhìn bóng lưng cao lớn trong màn đêm của anh.
Lại có chút luyến tuyến. Vốn định cô còn muốn nói chuyện với anh, nói gì cũng được, miễn sao anh chịu đứng trước mặt cô, nghe cô nói.
Mặc dù anh ít nói, vẻ ngoài không quan tâm nhưng mà anh luôn chịu lắng nghe cô nói!!!
Anh không phải người biểu lộ cảm xúc ra ngoài!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hạ Đồng dẹp ly nước, bước lên lầu.
Ánh mắt người con trai sau cánh cửa phòng vẫn nhìn cô cho đến khi cô bước vào trong cánh cửa phòng mình, anh mới thu ánh mắt lại.
Anh thật điên khi nghe tiếng ho của cô trong lúc ngủ lại tự mình xuống bếp pha một ly nước gừng.
Anh, bị làm sao thế này? Dường như mọi tình cảm cảm xúc hành động không còn nghe theo lời anh, lí trí đã bị chính trái tim mình chi phối từ lâu.
- - -
Hạ Đồng uể oải thức dậy sau giấc ngủ, cảm giác mệt mỏi cũng giảm bớt, choáng váng cũng thuyên giảm. Hạ Đồng cầm đồng phục của mình vào trong nhà tắm VSCN.
Hạ Đồng đi xuống dưới nhà, thấy Dương Tử cùng Thiên đã ngồi ở bàn ăn, Hạ Đồng khuôn mặt trắng bệch đã có chút huyết sắc cố nở nụ cười.
-Xin chào buổi sáng.
-Hạ Đồng, tối qua anh bận việc không qua chúc mừng em có thể quay lại nhà Chính, coi như bây giờ anh chúc bù.-Thiên vẫn ấm áp như mùa xuân nói
-Cảm ơn anh, Thiên.-Hạ Đồng cười nhẹ đáp lại
-Ngồi xuống ăn cháo đi.-Dương Tử uống một ngụm coffee nói
Hạ Đồng nhìn anh, sau đó khuôn mặt nhỏ rạng rỡ nụ cười, nhìn tô cháo thịt bằm trước mặt. Không hiểu sao lại thấy ngon mùi hương thơm nức.
Hạ Đồng ngồi xuống bàn, vừa ăn được ba muỗng cháo đã không muốn ăn, ăn gì vào cô cũng thấy lạc lẽo, mùi vị cũng không đậm đà nữa.
-Không phải lúc nãy muốn ăn lắm sao?-Dương Tử nâng mí mắt nhìn cô
-Không biết, chắc tại tôi bệnh nên miệng ăn gì vào cũng cảm thấy lạc lẽo.-Hạ Đồng cười trừ
-Chị Ly, múc một chén cháo ra, vừa thôi đừng nhiều quá.-Dương Tử nhìn chị Ly nói
-Vâng.
Chị Ly lễ phép nói, nhanh chóng có một chén cháo khác ít hơn tô cháo lúc nãy, đưa đến trước mặt cô.
-Phải ăn hết sao?-Hạ Đồng nhìn anh mặt hơi mếu hỏi
-Tự ăn hoặc tự tôi đút.-Dương Tử nhìn cô, như thể đang đe dọa "Thử không ăn xem."
-Nhưng tôi đang bệnh.
-Bệnh nên mới ăn cháo.
-Nhưng ăn không vô, anh có biết người bệnh ăn gì cũng không thấy ngon không?
-Từ từ tôi biết. Bây giờ ăn hết đi.
Hạ Đồng hết cách nói, ngoan ngoãn cúi đầu ăn từ chút từ chút một muỗng rồi một muỗng.
Rõ ràng cô là người bệnh mà!!!
-Dương Tử...-Thiên không tán thành cách cư xử của anh
-Anh Thiên, em biết em đang làm gì, phải làm như thế, con gà mái như cô ta mới ngoan ngoãn.-Dương Tử lấy khăn lau lau miệng mình
-Nhưng cũng vừa phải.
-Anh, tối qua, thư ký Trương điện thoại cho em, nội dung chắc anh cũng hiểu, bác Diêu đã nói với ông ấy rồi, tốt nhất một lát tan học anh nên tìm ông ấy.-Dương Tử dựa người vào ghế nói
-Thật là phiền, ông chắc chắn sẽ ép anh mau chóng thành hôn, với tính cách của ông, sẽ không bỏ qua cho anh.-Thiên mệt mỏi xoa trán mình
-Anh thật là đứa cháu ngoan, chả bù cho em.-Dương Tử như cười mỉa
-Dương Tử...-Thiên bất đắc dĩ lắc đầu
-Được rồi, bao giờ anh bị đuổi đi, tài khoản bị đóng băng, nói em, em nhất định viện trợ cho anh.-Dương Tử như có như không cười
-Em đừng phá anh nữa.
Thiên ngay cả nụ cuời ấm áp ngày thường cũng không còn.
Hạ Đồng nãy giờ nghe đoạn đối thoại của cả hai, mờ mịt hiểu chút chút. Bắt Thiên mau chóng thành hôn? Là với chị Tuyết Ny? Không phải tốt sao? Sao anh lại có vẻ như không muốn?
-Đã ăn hết chưa?-Dương Tử quay sang nhìn cô sắc mặt lạnh không tả được
-À, đang ăn.-Hạ Đồng miễn cưỡng ăn tiếp
Hạ Đồng phải cố gắng lắm mới ăn hết chén khó nuốt kia vào bụng, bệnh mà còn gặp anh, cô chết sớm hơn nữa.
Nhìn cô ăn xong, Dương Tử mới đứng lên đi học, Thiên xoa đầu cô mới rời đi, Hạ Đồng khẽ thở hắt ra, chén cháo đó, chắc cô nhớ đến suốt đời, bị bệnh bị ép ăn hết chén cháo kia, chỉ có mình Dương Tử đối xử với người bệnh như thế.
Không đúng, cô uống thuốc xong thì ngủ ở biệt thự của Lăng Hạo, sao bây giờ lại là phòng của cô ở nhà Chính?
Hớ, cô đang mơ hay sao? Làm sao cô có thể về nhà Chính vả lại Dương Tử làm sao có thể cho cô về?
Hạ Đồng gắng gượng rời khỏi giường, vịn tường đi ra ngoài.
Hạ Đồng có rất nhiều điều thắc mắc, nhất là vì sao mình lại ở trong nhà Chính?
-Khụ khụ...
Hạ Đồng ho một tràng, vịn vào thành cầu thang đi xuống, bản thân cũng không ngừng ho.
Cô chỉ mới bớt sốt nhức đầu bây giờ lại ho, biết vậy tối hôm qua cô không rời khỏi phòng.
Hạ Đồng đi xuống bếp rót ly nước uống cho thông họng vừa uống một ngụm suýt bị sặc khi thấy anh đứng trước mặt mình.
-Đã trễ rồi còn chưa ngủ?-Dương Tử đứng nhìn cô chậm rãi mở miệng
-Bị giật mình thức nên tôi xuống uống nước.-Hạ Đồng len lén nhìn anh
-Ừ.
-Mà tại sao, tôi lại ở đây vậy?-Hạ Đồng thắc mắc hỏi
-Cô nên cảm ơn Lăng Hạo, là cậu ta giúp cô có thể quay về.
Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn anh, là Lăng Hạo giúp cô sao? Không phải, không phải là ý của Dương Tử bảo cô về sao? Nhưng mà, Lăng Hạo đã làm gì để Dương Tử đồng ý chứ?
-Uống cái này đi.-không biết Dương Tử lấy đâu ra một ly nước gừng đưa đến trước mặt cô
Hạ Đồng ngạc nhiên nhìn anh, sau đó cầm ly nước, hơi lành lạnh, chắc để trong tủ lạnh được năm mười phút thôi. Độ ấm cũng còn chút chút.
-Nó sẽ giúp cô bớt hơn.
-Ừm.
Hạ Đồng gật nhẹ đầu, không hiểu sao, chưa uống ly nước gừng ày, cô lđã cảm thấy khỏe hơn nhiều, lần đầu tiên, cô thấy một ly nước gừng lại ngon và ấm lòng đến thế.
Hạ Đồng uống hết ly nước gừng, lúc trước cô rất ghét gừng nhưng hôm nay gừng lại ngon y như ly kem hoặc chiếc bánh cô ăn thường ngày.
-Cảm ơn.-Hạ Đồng gương mặt nhỏ trắng bệch đã bắt đầu đỏ hồng lên, cúi đầu nói
-Ngày mai cô không cần đi học, cứ ở nhà nghỉ ngơi.-Dương Tử nói thêm
-Không sao, tôi đi học được.-Hạ Đồng vội xua tay
Dương Tử hơi nhíu mày, một lúc sau giãn ra, nhìn cô nhàn nhạt mở miệng:
-Tùy cô vậy.
Hạ Đồng ừ một tiếng lẳng lặng nhìn nét mặt anh, lúc nãy anh chỉ nhíu mày một lát rồi giãn ra, ngoài ra không còn biểu lộ gì cả. Vẫn như trước, lạnh lùng cố hữu, khó nắm bắt tâm tư.
-Vậy, vậy tôi lên phòng ngủ, anh cũng, ngủ đi trễ lắm rồi.
-Ừ.
Hạ Đồng cảm thấy được anh quay người đi, sau đó từng tiếng bước chân đều đều vang lên, Hạ Đồng ngước đầu nhìn bóng lưng cao lớn trong màn đêm của anh.
Lại có chút luyến tuyến. Vốn định cô còn muốn nói chuyện với anh, nói gì cũng được, miễn sao anh chịu đứng trước mặt cô, nghe cô nói.
Mặc dù anh ít nói, vẻ ngoài không quan tâm nhưng mà anh luôn chịu lắng nghe cô nói!!!
Anh không phải người biểu lộ cảm xúc ra ngoài!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hạ Đồng dẹp ly nước, bước lên lầu.
Ánh mắt người con trai sau cánh cửa phòng vẫn nhìn cô cho đến khi cô bước vào trong cánh cửa phòng mình, anh mới thu ánh mắt lại.
Anh thật điên khi nghe tiếng ho của cô trong lúc ngủ lại tự mình xuống bếp pha một ly nước gừng.
Anh, bị làm sao thế này? Dường như mọi tình cảm cảm xúc hành động không còn nghe theo lời anh, lí trí đã bị chính trái tim mình chi phối từ lâu.
- - -
Hạ Đồng uể oải thức dậy sau giấc ngủ, cảm giác mệt mỏi cũng giảm bớt, choáng váng cũng thuyên giảm. Hạ Đồng cầm đồng phục của mình vào trong nhà tắm VSCN.
Hạ Đồng đi xuống dưới nhà, thấy Dương Tử cùng Thiên đã ngồi ở bàn ăn, Hạ Đồng khuôn mặt trắng bệch đã có chút huyết sắc cố nở nụ cười.
-Xin chào buổi sáng.
-Hạ Đồng, tối qua anh bận việc không qua chúc mừng em có thể quay lại nhà Chính, coi như bây giờ anh chúc bù.-Thiên vẫn ấm áp như mùa xuân nói
-Cảm ơn anh, Thiên.-Hạ Đồng cười nhẹ đáp lại
-Ngồi xuống ăn cháo đi.-Dương Tử uống một ngụm coffee nói
Hạ Đồng nhìn anh, sau đó khuôn mặt nhỏ rạng rỡ nụ cười, nhìn tô cháo thịt bằm trước mặt. Không hiểu sao lại thấy ngon mùi hương thơm nức.
Hạ Đồng ngồi xuống bàn, vừa ăn được ba muỗng cháo đã không muốn ăn, ăn gì vào cô cũng thấy lạc lẽo, mùi vị cũng không đậm đà nữa.
-Không phải lúc nãy muốn ăn lắm sao?-Dương Tử nâng mí mắt nhìn cô
-Không biết, chắc tại tôi bệnh nên miệng ăn gì vào cũng cảm thấy lạc lẽo.-Hạ Đồng cười trừ
-Chị Ly, múc một chén cháo ra, vừa thôi đừng nhiều quá.-Dương Tử nhìn chị Ly nói
-Vâng.
Chị Ly lễ phép nói, nhanh chóng có một chén cháo khác ít hơn tô cháo lúc nãy, đưa đến trước mặt cô.
-Phải ăn hết sao?-Hạ Đồng nhìn anh mặt hơi mếu hỏi
-Tự ăn hoặc tự tôi đút.-Dương Tử nhìn cô, như thể đang đe dọa "Thử không ăn xem."
-Nhưng tôi đang bệnh.
-Bệnh nên mới ăn cháo.
-Nhưng ăn không vô, anh có biết người bệnh ăn gì cũng không thấy ngon không?
-Từ từ tôi biết. Bây giờ ăn hết đi.
Hạ Đồng hết cách nói, ngoan ngoãn cúi đầu ăn từ chút từ chút một muỗng rồi một muỗng.
Rõ ràng cô là người bệnh mà!!!
-Dương Tử...-Thiên không tán thành cách cư xử của anh
-Anh Thiên, em biết em đang làm gì, phải làm như thế, con gà mái như cô ta mới ngoan ngoãn.-Dương Tử lấy khăn lau lau miệng mình
-Nhưng cũng vừa phải.
-Anh, tối qua, thư ký Trương điện thoại cho em, nội dung chắc anh cũng hiểu, bác Diêu đã nói với ông ấy rồi, tốt nhất một lát tan học anh nên tìm ông ấy.-Dương Tử dựa người vào ghế nói
-Thật là phiền, ông chắc chắn sẽ ép anh mau chóng thành hôn, với tính cách của ông, sẽ không bỏ qua cho anh.-Thiên mệt mỏi xoa trán mình
-Anh thật là đứa cháu ngoan, chả bù cho em.-Dương Tử như cười mỉa
-Dương Tử...-Thiên bất đắc dĩ lắc đầu
-Được rồi, bao giờ anh bị đuổi đi, tài khoản bị đóng băng, nói em, em nhất định viện trợ cho anh.-Dương Tử như có như không cười
-Em đừng phá anh nữa.
Thiên ngay cả nụ cuời ấm áp ngày thường cũng không còn.
Hạ Đồng nãy giờ nghe đoạn đối thoại của cả hai, mờ mịt hiểu chút chút. Bắt Thiên mau chóng thành hôn? Là với chị Tuyết Ny? Không phải tốt sao? Sao anh lại có vẻ như không muốn?
-Đã ăn hết chưa?-Dương Tử quay sang nhìn cô sắc mặt lạnh không tả được
-À, đang ăn.-Hạ Đồng miễn cưỡng ăn tiếp
Hạ Đồng phải cố gắng lắm mới ăn hết chén khó nuốt kia vào bụng, bệnh mà còn gặp anh, cô chết sớm hơn nữa.
Nhìn cô ăn xong, Dương Tử mới đứng lên đi học, Thiên xoa đầu cô mới rời đi, Hạ Đồng khẽ thở hắt ra, chén cháo đó, chắc cô nhớ đến suốt đời, bị bệnh bị ép ăn hết chén cháo kia, chỉ có mình Dương Tử đối xử với người bệnh như thế.