Tôi nhìn Shu bằng ánh mắt hình viên đạn và gần như bốc lửa. Nhưng Shu chỉ mỉm cười, ngón tay miết nhẹ làn môi mỏng đang nhếch lên. Và phút chốc tôi giật sững lại, nhận ra tôi đang bị Shu quyến rũ.
Tôi vội vàng lúng túng quay người lại cắt bậy đám rau xanh thế là…
“Phựt!”
Tiếng dao ngọt vang lên, kèm theo đó là một dòng máu tươi rỉ ra đầu ngón tay. Hơi rùng mình với mùi máu toát ra, tôi vội vàng mở vòi nước rửa đi vệt máu rồi lau khô nhưng máu vẫn tứa ra.
-Sao thế? Đứt tay à?-Shu khẽ nhíu mày nhìn sang tôi.
Tôi cười xả lả lau tay vào vạt áo:
-Một vết thương nhỏ thôi.
Tôi khẽ liếm môi quay lại thì Shu đã bước nhanh đến sát tôi, nắm chặt lấy bàn tay tôi nhìn chăm chú. Đôi mắt thanh tú ấm áp nhìn sang tôi, cất giọng trầm ấm:
-Mùi máu của em khiến tôi không chịu nổi…
Nói rồi Shu nhẹ nhàng đưa ngón tay tôi chạm nhẹ vào làn môi đẹp ấy. Shu dịu dàng lau đi vệt máu. Còn tôi thì cứ đứng ngây người ra, có một chút yên bình ấm áp len lỏi trong lòng.
Shu khẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi giật mình rụt tay lại thì Shu đã nhanh tay giữ chặt lấy. Rồi cũng rất nhẹ nhàng, Shu bước đến gần tôi hơn. Tôi bất giác vội vàng lùi ra sau. Cho đến khi đầu tôi cụng vào tường, tôi mới phát hiện ra tôi đã hết chỗ để lùi.
-S..hu… Anh…đang làm cái gì thế… Giỡn.. thì cũng phải có mức độ thôi nhá… Tôi…
-Suỵt..
Shu khẽ đưa ngón tay lên môi tôi ngăn mất câu nói của tôi. Tôi thì cứ đứng hình như thế, tôi không biết chuyện gì nhưng lúc này mọi giác quan của tôi gần như tê liệt. Shu khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, khoảng cách giữa tôi và Shu không gì gần hơn. Thậm chí tôi còn nhìn thấy rõ những sợi tóc hoàng kim của Shu đan vào nhau như thế nào. Tim tôi chỉ muốn nhảy khỏi lồng ngực, chân tay tôi bủn rủn:
-S..hu… Tôi không đùa đâu…-Tôi lắp bắp.
-Thì…tôi có đùa em đâu….-Shu khẽ nhíu mày nhìn tôi, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười. Rồi Shu đưa tay vén nhẹ làn tóc của tôi sang bên tai. Và cũng hết sức dịu dàng, Shu nhìn chăm chú vào tôi. Đầu tôi thì gần như muốn nổ, tự hỏi mặt tôi có dính gì hay sao mà Shu nhìn chăm chú thế.
-Thôi đừng giỡn nữa! Đi nấu ăn mau!
Tôi lấy hơi nói to rồi đẩy Shu ra nhưng Shu lại nắm chặt hai cổ tay tôi, dồn sát tôi hơn, dịu dàng nói:
-Khoan đã… Một chút thôi…
Tim tôi gần như ngừng đập khi Shu nhìn vào tôi.
-Em….
-Hai đứa nấu xong đồ chưa đấy?-Tiếng mẹ tôi vang lên. Tôi giật mình đạp Shu ra đúng lúc mẹ tôi bước vào.
-Chưa cô ạ…-Shu nói, rồi lại cười cười nhìn sang tôi.
Tôi khẽ gãi gãi đầu đẩy mẹ ra, bắt mẹ ngồi im cho bằng được. Rồi tôi lại túc tắc vào bếp, lườm Shu:
-Do trò đùa quái gở của anh!
-Tôi bảo là tôi không đùa mà..-Shu khẽ nhíu mày nhìn sang tôi, trông vô cùng nghiêm túc.
Tôi nghệt mặt ra nhìn Shu, Shu phì cười rồi cốc đầu tôi một cái đau điếng.
-Khổ. Nấu ăn đi!
Tôi gật gật đầu như cái máy quay lại làm việc của mình, chỉ loáng thoáng thấy Shu nhìn tôi bật cười.
***
Rầm!
Công tước Evil giận dữ đập tay xuống bàn. Trán nổi cả gân xanh. Vị huân tước thì nhàn nhã nhấm nháp tách trà:
-Gì mà giận đến thế công tước? Chuyện đâu còn có đó mà.
-Đến giờ mà ông còn bình thản đến thế sao?-Vị công tước gần như gào lên, rồi đôi mắt ông ta như có tia sáng xẹt qua, ông ta từ từ nhìn sang huân tước –Ông đã có cách gì sao?
Huân tước khẽ mỉm cười, đặt tách trà xuống bàn, khẽ miết nhẹ môi:
-Chúng ta ra tay thay đế vương thì sao?
***
Xong bữa tối, tôi thả mình đi dạo ra đồng cỏ trước nhà. Trăng sáng và những vì tinh tú thì rực rỡ đến lạ. Tôi ngồi phịt xuống đám cỏ, lắng nghe làn gió thì thầm vởn vơ bên tai.
Đột nhiên có một cảm giác lạnh chạy buốt sống lưng khiến tôi bất giác rùng mình và kèm theo đó là một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
-Hù!
-A….a……….a………! Ma…………..a……a………a……!
Tôi thất thần gào lên và bật khỏi chỗ ngồi như chiếc lò xo. Cả người rúm lại vì sợ hãi, tôi nhắm tịt mắt lại lạy lấy lạy để:
-Huhuhu quỷ thần thiên địa ơi… Tha cho con! Con yếu vía lắm…Huh u…
-Hàn My.. Em?-Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Tôi khẽ hé mắt nhìn. Shu đang đứng trước mặt tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy ngạc nhiên và trong lời nói của Shu đầy vẻ thú vị.
-Shu…Shu….
-Khụ…. Ha ha ha ha….-Shu cười toáng lên, cả người gập lại nhìn khuôn mặt đang đần thối ra của tôi –Hàn My, em..em sợ ma sao? Ha ha ha, anh không ngờ… ha ha ha.!!!
Tôi muối mặt, dẫm chân xuống đất, mím chặt môi:
-Có gì đáng cười đâu chứ? Em chỉ… đùa anh chút thôi!
-Đùa anh? Thật thế sao?-Shu khẽ nhướn mày nhìn tôi, khóe miệng cong cong đầy quyến rũ.
-Chứ anh nghĩ em sợ ma thật à?-Tôi cố cứng giọng ngó lơ đi chỗ khác.
Shu khẽ nhếch mép cười, rồi gõ chân xuống nền đất.
-Đừng nói là…-Tôi lắp bắp nhìn nụ cười nhơn nhơn của Shu, tóc gáy chợt dựng lên đầy đáng sợ.
Qủa nhiên, từ dưới mặt đất những bóng ma lang thang bắt đầu trườn lên. Dù đã quen với lũ này nhưng tôi vẫn không khỏi có chút ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi toát mồ hôi căng thẳng cố không hoảng sợ, nhưng khi một bàn tay đen ngòm mỏng như tấm lụa nắm lấy chân tôi thì tôi kinh hoàng hét lên:
-MẸ ƠI CỨU CON VỚI !!!!!!!!!
Tôi sợ hãi vội vàng giựt chân mình ra nhắm tịt mắt bỏ chạy:
-Ma ơi..Tao có thù hằn gì mày đâu… Ahuhu….Shu!!! Em sẽ giết chết anh!!! Ahuhu..
Tôi chạy tán loạn cả lên mà cũng chẳng biết tôi sẽ chạy đến đâu nữa. Shu phì cười đuổi theo:
-Dừng lại đi, em đừng chạy nữa!
-Không!!! Ma… Ma!
-Haha… Hàn My…-Shu bật cười.
Tôi vấp phải một mô đất và nghiêng người chuẩn bị ngã về phía trước có cái câycổ thụ lớn. Lúc đó tôi đã nghĩ mình sẽ có màn hôn thân cây tuyệt đẹp nhưng không. Một cánh tay ôm ngang qua người tôi, và một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy cổ tay tôi kéo lại. Tôi thêm một lần nữa nghiêng người ra phía sau và ngã vào một thứ gì đó ấm vô cùng. Tôi mở to mắt vì kinh ngạc, tôi còn cảm nhận được một làn hơi nóng phả vào cổ tôi nhẹ nhàng. Tôi khẽ quay đầu nhìn ra sau thì tim giật thót cả lên khi nhìn thấy khuôn mặt Shu đang nhìn tôi, rất gần. Và vẫn tư thế đó_Một tay ôm ngang người tôi, một tay nắm chặt lấy cô tôi kéo sát vào Shu_Shu vẫn không thả tôi ra. Shu đang định dùng mĩ nam kế dụ dỗ tôi đấy à?
-A… Tôi…-Tôi nghiêng về phía trước tránh khỏi Shu nhưng cánh tay Shu lại siết chặt và tay Shu kéo tôi sát vào thêm. Tôi có chút ngạc nhiên và lúng túng, tim chỉ muốn đạp lồng ngực mà phi ra ngoài.
-Đứng yên…-Shu nhẹ nhàng nói, rồi cũng rất nhẹ nhàng Shu xoay người tôi lại, mặt tôi đối diện với mặt Shu rất gần. Tim cứ đánh trống còn đầu tôi hoa lên, vội đẩy Shu ra, rồi luống cuống lùi ra sau va phải gốc cây đau đớn.
-Đừng có giỡn…
-Ai giỡn bao giờ?-Shu khẽ mỉm cười tiến sát tôi hơn.
-Ê…ê… Anh dám bước đến gần thì em…-Tôi lắp bắp cố trợn mắt hù dọa.
-Em sẽ làm gì?-Shu khẽ nghiêng đầu nhìn tôi. Khóe miệng chợt mỉm cười, và Shu lại bước đến sát tôi hơn. Tôi cố thụt ra sau nhưng éo le “lịch sử lặp lại”, tình cảnh y như trong nhà bếp khi tôi không thể lùi tiếp được nữa, cái cây chết tiệt! Sau này bà sẽ ủi mày.
-Nói đi, em sẽ làm gì?-Shu tiến sát hơn và bây giờ, tôi đã bị Shu dồn sát. Hai tay Shu chống vào thân cây để tôi lọt thỏm đằng giữa. Khuôn mặt Shu thì cúi sát gần mặt tôi. Khỉ thật! Shu đang định làm cái quái gì đây?
-S..hu… Em không đùa đâu…-Tôi mò mẫm gốc cây sau lưng mình, khóe miệng giật giật nhìn Shu.
-Tôi cũng không đùa…-Shu khẽ nhíu mày, trông Shu nghiêm túc khác thường. Điều đó làm tôi càng muốn thoát hơn.
Shu khẽ đưa tay nhẹ nhàng lên khuôn mặt tôi. Tim tôi chỉ chực vọt ra.
-Ê…ê… Anh đang làm tôi sợ đấy…..
Tôi cứ ép sát vào gốc cây để tìm thấy cái lối đằng sau lưng mình, nhưng Shu chỉ mỉm cười rồi nói nhỏ vào tai tôi:
-Em lùi ra sau làm gì, không phải sau lưng em đã hết đường rồi sao?
Tôi có cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Shu nghiêng đầu chăm chú nhìn tôi, những sợi tóc khẽ xao động làm tôi như bị thôi miên.
-Mặt em…dính cái gì à?-Tôi nhíu mày hỏi.
Nhưng tôi vừa dứt câu thì môi tôi chạm phải thứ gì đó mềm mềm âm ấm. Tim tôi ngừng đập khi Shu bất ngờ cúi đầu xuống và hôn tôi. Bộ não gần như tê liệt, tứ chi bải hoải. Không phải kiểu chuồn chuồn phớt lần trước mà là một nụ hôn thực thụ, dịu dàng mà cũng vô cùng mạnh mẽ. Qúa bất ngờ, quá sợ hãi, tôi không biết phản ứng thế nào, chỉ biết ngây người ra như thế. Không biết bao nhiêu lâu sau tôi chợt thấy hơi ấm đó từ từ rời xa mặt mình, cảm giác mát mẻ bất ngờ khiến tôi khẽ rùng mình. Shu từ từ nhấc môi ra, khóe miệng mỉm cười đắc thắng:
-Môi em có dính thứ gì đó.
Tôi cứ trợn tròn mắt nhìn Shu, còn chưa kịp bình tĩnh với nụ hôn đó.
-Anh…anh dám….
-Dám gì? Vào nhà thôi, gió đêm lạnh lắm…-Shu lờ đi khuôn mặt đầy ức chế của tôi, thờ ơ đút túi vào nhà.
***
Ước gì tôi là một chàng trai bình thường, không phải là một đế vương thì tôi đâu đau đến thế… Người con gái tôi yêu tôi cũng không thể bảo vệ tốt. Khoảng thời gian ngắn ngủi bên em xin hãy cho tôi giữ lấy, vì không bao lâu nữa, tôi phải trở lại vương quốc của mình thôi. Tôi muốn trốn đi cùng em đến một nơi thật xa, làm một chàng trai bình thường bên một cô thôn nữ. Nhưng khó quá, đúng không?
Tôi là đế vương, là người lãnh đạo của cả một dòng tộc hiếu chiến. Tôi không thể bỏ mặc dòng tộc của mình, càng không thể rũ bỏ đi trách nhiệm của một đế vương chỉ vì hạnh phúc của riêng mình. Nhưng làm thế nào để trói chặt tình yêu của tôi dành cho em đây? Khi nghĩ đến việc em ngã xuống trước mắt tôi là trái tim tôi gần như vỡ vụn. Phải làm sao để có thể bảo vệ em bây giờ? Trái tim tôi, tình yêu của tôi nó gần như vỡ tan mất rồi… Vì thế một chút thôi, dù chỉ một chút thôi cũng hãy cho tôi kịp giữ những khoảnh khắc hạnh phúc nhất và đẹp nhất khi tôi bên em….
***
Del bước vào gian phòng tối, nhìn thờ ơ vào bóng người đang nhìn ra phía cửa sổ:
-Chuyện gì thế?
Người đó khẽ xoay người lại, cười một nụ cười man rợ, rồi khẽ nhướn mắt nhìn Del:
-Thời khắc đến rồi con trai… Người con của mặt trăng máu đã xuất hiện…
-Không thể nào. –Del khẽ nhíu mày –Nếu xuất hiện thì pháp sư bóng đêm phải lên tiếng chứ?
-Con nghĩ ông ta sẽ chịu lên tiếng sao?-Đế vương Black khẽ nhếch mép, mân mê chiếc nhẫn trên tay –Ngược lại, ông ta sẽ giấu đến cùng. Vì ông ta thừa biết, nếu chuyện bị lộ, vương quốc chúng ta sẽ có nguy cơ lâm vào thế chiến lần nữa.
Chợt có một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Del, Del nhàn nhạt hỏi:
-Thế sao ông biết?
-Ta đã mời pháp sư Suliman từ vương quốc 12_Lãnh thổ Vampire Mĩ về đây. Và đã biết….
-Vậy con mồi là ai?-Del nhấc chén trà trên bàn vân vê nhìn.
-Con gái Dương Nhật Minh_Dương Hàn My.
Choang!
Chén trà vỡ toang dưới nền đất. Del như có luồng điện xoẹt qua, chân tay bủn rủn và trí óc gần như tê liệt. Sau một vài giây bất động, Del nhìn lên cha mình, cố lấy vẻ bình tĩnh:
-Ông nói ai?
-Dương Hàn My, con gái của bá tước King Dương Nhật Minh, học viên của học viện vampire 15.-Ông ta khẳng định thêm một lần nữa và lần này, Del trợn tròn mắt nhìn cha. Tai cậu ù đi như không tin nổi vào chính đôi tai của mình. Tay cậu run lên và cổ họng trở nên đắng ngắt. Cậu cay đắng nói khó nhọc:
-Dương…Hàn My…?
-Đúng.-Đế vương Black khẳng định bằng chất giọng khàn khàn mạnh mẽ, nhìn biểu hiện của cậu con trai –Đừng nói với ta là con đã có thứ tình cảm không đáng có với con bé đó rồi chứ?
Del cắn chặt răng, khó khăn lên tiếng:
-Không… Tất nhiên là không rồi….
-Tốt! Không nên có tình yêu với bất kì ai vì thứ tình cảm rẻ tiền đó chỉ cản trở con đường của con mà thôi!-Ông ta quay người tiếp tục nhìn ánh trăng sau khung cửa sổ. Del lặng lẽ ra về. Lòng cậu như thiêu như đốt. Không, chắc chắn không phải là cô gái đó, không thể nào. Nếu thật sự là cô ấy thì cậu chết mất. Cắn chặt môi, cậu lao về nhà Hàn My.
Bà Kim ra mở cửa, thấy cậu bà vội vàng cúi đầu:
-Thái tử tìm ai ạ?
-Hàn My đâu?-Del lạnh lùng nói.
-Hàn My đã trở về thế giới con người cùng đế vương Evil rồi ạ, lúc sáng họ ghé qua đây trước khi đi.
Cảm giác lo lắng trong Del lập tức bị đập tan. Thay vào đó là mớ suy nghĩ vớ vẩn. Đi cùng Shu sao? Hai người đó đi với nhau? Thế giới con người. Cái quái gì đang diễn ra thế? Cậu giận dữ túm chặt cổ áo bà Kim nghiến răng:
-Chính xác là cô ấy đang ở đâu trong thế giới con người?
***
-Hắt xì! Hắt xì!
Tôi gập mình hắt xì mấy cái liên tiếp. Hình như có ai đang nhắc đến tôi thì phải. Tôi khẽ khịt mũi định bước đi thì Shu đã kéo tôi lại, nhíu mày hỏi:
-Em bị cảm à?
-Không. Chỉ hắt xì thôi mà, chắc có ai đó đang nói xấu em!-Tôi xua xua tay.
Nhưng Shu lại nhíu mày:
-Đừng có hời hợt thế chứ? Đến khi ốm thật thì ở đó mà nói xấu nhá!
Rồi chẳng đợi tôi lên tiếng phân bua thì Shu đã kéo tôi lại gần rồi vén mớ tóc trước trán của tôi sang bên tai. Chẳng nói chẳng rằng áp trán Shu vào trán tôi, khoảng cách giữa mặt Shu và mặt tôi gầ sát chưa đến gang tay, rồi Shu khẽ nhíu mày:
-Có vẻ như không ốm thật.
Tim tôi lại thêm một phen muốn đập vỡ ngực để vọt ra ngoài.
Tôi nhìn Shu bằng ánh mắt hình viên đạn và gần như bốc lửa. Nhưng Shu chỉ mỉm cười, ngón tay miết nhẹ làn môi mỏng đang nhếch lên. Và phút chốc tôi giật sững lại, nhận ra tôi đang bị Shu quyến rũ.
Tôi vội vàng lúng túng quay người lại cắt bậy đám rau xanh thế là…
“Phựt!”
Tiếng dao ngọt vang lên, kèm theo đó là một dòng máu tươi rỉ ra đầu ngón tay. Hơi rùng mình với mùi máu toát ra, tôi vội vàng mở vòi nước rửa đi vệt máu rồi lau khô nhưng máu vẫn tứa ra.
-Sao thế? Đứt tay à?-Shu khẽ nhíu mày nhìn sang tôi.
Tôi cười xả lả lau tay vào vạt áo:
-Một vết thương nhỏ thôi.
Tôi khẽ liếm môi quay lại thì Shu đã bước nhanh đến sát tôi, nắm chặt lấy bàn tay tôi nhìn chăm chú. Đôi mắt thanh tú ấm áp nhìn sang tôi, cất giọng trầm ấm:
-Mùi máu của em khiến tôi không chịu nổi…
Nói rồi Shu nhẹ nhàng đưa ngón tay tôi chạm nhẹ vào làn môi đẹp ấy. Shu dịu dàng lau đi vệt máu. Còn tôi thì cứ đứng ngây người ra, có một chút yên bình ấm áp len lỏi trong lòng.
Shu khẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi giật mình rụt tay lại thì Shu đã nhanh tay giữ chặt lấy. Rồi cũng rất nhẹ nhàng, Shu bước đến gần tôi hơn. Tôi bất giác vội vàng lùi ra sau. Cho đến khi đầu tôi cụng vào tường, tôi mới phát hiện ra tôi đã hết chỗ để lùi.
-S..hu… Anh…đang làm cái gì thế… Giỡn.. thì cũng phải có mức độ thôi nhá… Tôi…
-Suỵt..
Shu khẽ đưa ngón tay lên môi tôi ngăn mất câu nói của tôi. Tôi thì cứ đứng hình như thế, tôi không biết chuyện gì nhưng lúc này mọi giác quan của tôi gần như tê liệt. Shu khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, khoảng cách giữa tôi và Shu không gì gần hơn. Thậm chí tôi còn nhìn thấy rõ những sợi tóc hoàng kim của Shu đan vào nhau như thế nào. Tim tôi chỉ muốn nhảy khỏi lồng ngực, chân tay tôi bủn rủn:
-S..hu… Tôi không đùa đâu…-Tôi lắp bắp.
-Thì…tôi có đùa em đâu….-Shu khẽ nhíu mày nhìn tôi, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười. Rồi Shu đưa tay vén nhẹ làn tóc của tôi sang bên tai. Và cũng hết sức dịu dàng, Shu nhìn chăm chú vào tôi. Đầu tôi thì gần như muốn nổ, tự hỏi mặt tôi có dính gì hay sao mà Shu nhìn chăm chú thế.
-Thôi đừng giỡn nữa! Đi nấu ăn mau!
Tôi lấy hơi nói to rồi đẩy Shu ra nhưng Shu lại nắm chặt hai cổ tay tôi, dồn sát tôi hơn, dịu dàng nói:
-Khoan đã… Một chút thôi…
Tim tôi gần như ngừng đập khi Shu nhìn vào tôi.
-Em….
-Hai đứa nấu xong đồ chưa đấy?-Tiếng mẹ tôi vang lên. Tôi giật mình đạp Shu ra đúng lúc mẹ tôi bước vào.
-Chưa cô ạ…-Shu nói, rồi lại cười cười nhìn sang tôi.
Tôi khẽ gãi gãi đầu đẩy mẹ ra, bắt mẹ ngồi im cho bằng được. Rồi tôi lại túc tắc vào bếp, lườm Shu:
-Do trò đùa quái gở của anh!
-Tôi bảo là tôi không đùa mà..-Shu khẽ nhíu mày nhìn sang tôi, trông vô cùng nghiêm túc.
Tôi nghệt mặt ra nhìn Shu, Shu phì cười rồi cốc đầu tôi một cái đau điếng.
-Khổ. Nấu ăn đi!
Tôi gật gật đầu như cái máy quay lại làm việc của mình, chỉ loáng thoáng thấy Shu nhìn tôi bật cười.
Rầm!
Công tước Evil giận dữ đập tay xuống bàn. Trán nổi cả gân xanh. Vị huân tước thì nhàn nhã nhấm nháp tách trà:
-Gì mà giận đến thế công tước? Chuyện đâu còn có đó mà.
-Đến giờ mà ông còn bình thản đến thế sao?-Vị công tước gần như gào lên, rồi đôi mắt ông ta như có tia sáng xẹt qua, ông ta từ từ nhìn sang huân tước –Ông đã có cách gì sao?
Huân tước khẽ mỉm cười, đặt tách trà xuống bàn, khẽ miết nhẹ môi:
-Chúng ta ra tay thay đế vương thì sao?
Xong bữa tối, tôi thả mình đi dạo ra đồng cỏ trước nhà. Trăng sáng và những vì tinh tú thì rực rỡ đến lạ. Tôi ngồi phịt xuống đám cỏ, lắng nghe làn gió thì thầm vởn vơ bên tai.
Đột nhiên có một cảm giác lạnh chạy buốt sống lưng khiến tôi bất giác rùng mình và kèm theo đó là một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
-Hù!
-A….a……….a………! Ma…………..a……a………a……!
Tôi thất thần gào lên và bật khỏi chỗ ngồi như chiếc lò xo. Cả người rúm lại vì sợ hãi, tôi nhắm tịt mắt lại lạy lấy lạy để:
-Huhuhu quỷ thần thiên địa ơi… Tha cho con! Con yếu vía lắm…Huh u…
-Hàn My.. Em?-Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Tôi khẽ hé mắt nhìn. Shu đang đứng trước mặt tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy ngạc nhiên và trong lời nói của Shu đầy vẻ thú vị.
-Shu…Shu….
-Khụ…. Ha ha ha ha….-Shu cười toáng lên, cả người gập lại nhìn khuôn mặt đang đần thối ra của tôi –Hàn My, em..em sợ ma sao? Ha ha ha, anh không ngờ… ha ha ha.!!!
Tôi muối mặt, dẫm chân xuống đất, mím chặt môi:
-Có gì đáng cười đâu chứ? Em chỉ… đùa anh chút thôi!
-Đùa anh? Thật thế sao?-Shu khẽ nhướn mày nhìn tôi, khóe miệng cong cong đầy quyến rũ.
-Chứ anh nghĩ em sợ ma thật à?-Tôi cố cứng giọng ngó lơ đi chỗ khác.
Shu khẽ nhếch mép cười, rồi gõ chân xuống nền đất.
-Đừng nói là…-Tôi lắp bắp nhìn nụ cười nhơn nhơn của Shu, tóc gáy chợt dựng lên đầy đáng sợ.
Qủa nhiên, từ dưới mặt đất những bóng ma lang thang bắt đầu trườn lên. Dù đã quen với lũ này nhưng tôi vẫn không khỏi có chút ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi toát mồ hôi căng thẳng cố không hoảng sợ, nhưng khi một bàn tay đen ngòm mỏng như tấm lụa nắm lấy chân tôi thì tôi kinh hoàng hét lên:
-MẸ ƠI CỨU CON VỚI !!!!!!!!!
Tôi sợ hãi vội vàng giựt chân mình ra nhắm tịt mắt bỏ chạy:
-Ma ơi..Tao có thù hằn gì mày đâu… Ahuhu….Shu!!! Em sẽ giết chết anh!!! Ahuhu..
Tôi chạy tán loạn cả lên mà cũng chẳng biết tôi sẽ chạy đến đâu nữa. Shu phì cười đuổi theo:
-Dừng lại đi, em đừng chạy nữa!
-Không!!! Ma… Ma!
-Haha… Hàn My…-Shu bật cười.
Tôi vấp phải một mô đất và nghiêng người chuẩn bị ngã về phía trước có cái câycổ thụ lớn. Lúc đó tôi đã nghĩ mình sẽ có màn hôn thân cây tuyệt đẹp nhưng không. Một cánh tay ôm ngang qua người tôi, và một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy cổ tay tôi kéo lại. Tôi thêm một lần nữa nghiêng người ra phía sau và ngã vào một thứ gì đó ấm vô cùng. Tôi mở to mắt vì kinh ngạc, tôi còn cảm nhận được một làn hơi nóng phả vào cổ tôi nhẹ nhàng. Tôi khẽ quay đầu nhìn ra sau thì tim giật thót cả lên khi nhìn thấy khuôn mặt Shu đang nhìn tôi, rất gần. Và vẫn tư thế đó_Một tay ôm ngang người tôi, một tay nắm chặt lấy cô tôi kéo sát vào Shu_Shu vẫn không thả tôi ra. Shu đang định dùng mĩ nam kế dụ dỗ tôi đấy à?
-A… Tôi…-Tôi nghiêng về phía trước tránh khỏi Shu nhưng cánh tay Shu lại siết chặt và tay Shu kéo tôi sát vào thêm. Tôi có chút ngạc nhiên và lúng túng, tim chỉ muốn đạp lồng ngực mà phi ra ngoài.
-Đứng yên…-Shu nhẹ nhàng nói, rồi cũng rất nhẹ nhàng Shu xoay người tôi lại, mặt tôi đối diện với mặt Shu rất gần. Tim cứ đánh trống còn đầu tôi hoa lên, vội đẩy Shu ra, rồi luống cuống lùi ra sau va phải gốc cây đau đớn.
-Đừng có giỡn…
-Ai giỡn bao giờ?-Shu khẽ mỉm cười tiến sát tôi hơn.
-Ê…ê… Anh dám bước đến gần thì em…-Tôi lắp bắp cố trợn mắt hù dọa.
-Em sẽ làm gì?-Shu khẽ nghiêng đầu nhìn tôi. Khóe miệng chợt mỉm cười, và Shu lại bước đến sát tôi hơn. Tôi cố thụt ra sau nhưng éo le “lịch sử lặp lại”, tình cảnh y như trong nhà bếp khi tôi không thể lùi tiếp được nữa, cái cây chết tiệt! Sau này bà sẽ ủi mày.
-Nói đi, em sẽ làm gì?-Shu tiến sát hơn và bây giờ, tôi đã bị Shu dồn sát. Hai tay Shu chống vào thân cây để tôi lọt thỏm đằng giữa. Khuôn mặt Shu thì cúi sát gần mặt tôi. Khỉ thật! Shu đang định làm cái quái gì đây?
-S..hu… Em không đùa đâu…-Tôi mò mẫm gốc cây sau lưng mình, khóe miệng giật giật nhìn Shu.
-Tôi cũng không đùa…-Shu khẽ nhíu mày, trông Shu nghiêm túc khác thường. Điều đó làm tôi càng muốn thoát hơn.
Shu khẽ đưa tay nhẹ nhàng lên khuôn mặt tôi. Tim tôi chỉ chực vọt ra.
-Ê…ê… Anh đang làm tôi sợ đấy…..
Tôi cứ ép sát vào gốc cây để tìm thấy cái lối đằng sau lưng mình, nhưng Shu chỉ mỉm cười rồi nói nhỏ vào tai tôi:
-Em lùi ra sau làm gì, không phải sau lưng em đã hết đường rồi sao?
Tôi có cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Shu nghiêng đầu chăm chú nhìn tôi, những sợi tóc khẽ xao động làm tôi như bị thôi miên.
-Mặt em…dính cái gì à?-Tôi nhíu mày hỏi.
Nhưng tôi vừa dứt câu thì môi tôi chạm phải thứ gì đó mềm mềm âm ấm. Tim tôi ngừng đập khi Shu bất ngờ cúi đầu xuống và hôn tôi. Bộ não gần như tê liệt, tứ chi bải hoải. Không phải kiểu chuồn chuồn phớt lần trước mà là một nụ hôn thực thụ, dịu dàng mà cũng vô cùng mạnh mẽ. Qúa bất ngờ, quá sợ hãi, tôi không biết phản ứng thế nào, chỉ biết ngây người ra như thế. Không biết bao nhiêu lâu sau tôi chợt thấy hơi ấm đó từ từ rời xa mặt mình, cảm giác mát mẻ bất ngờ khiến tôi khẽ rùng mình. Shu từ từ nhấc môi ra, khóe miệng mỉm cười đắc thắng:
-Môi em có dính thứ gì đó.
Tôi cứ trợn tròn mắt nhìn Shu, còn chưa kịp bình tĩnh với nụ hôn đó.
-Anh…anh dám….
-Dám gì? Vào nhà thôi, gió đêm lạnh lắm…-Shu lờ đi khuôn mặt đầy ức chế của tôi, thờ ơ đút túi vào nhà.
Ước gì tôi là một chàng trai bình thường, không phải là một đế vương thì tôi đâu đau đến thế… Người con gái tôi yêu tôi cũng không thể bảo vệ tốt. Khoảng thời gian ngắn ngủi bên em xin hãy cho tôi giữ lấy, vì không bao lâu nữa, tôi phải trở lại vương quốc của mình thôi. Tôi muốn trốn đi cùng em đến một nơi thật xa, làm một chàng trai bình thường bên một cô thôn nữ. Nhưng khó quá, đúng không?
Tôi là đế vương, là người lãnh đạo của cả một dòng tộc hiếu chiến. Tôi không thể bỏ mặc dòng tộc của mình, càng không thể rũ bỏ đi trách nhiệm của một đế vương chỉ vì hạnh phúc của riêng mình. Nhưng làm thế nào để trói chặt tình yêu của tôi dành cho em đây? Khi nghĩ đến việc em ngã xuống trước mắt tôi là trái tim tôi gần như vỡ vụn. Phải làm sao để có thể bảo vệ em bây giờ? Trái tim tôi, tình yêu của tôi nó gần như vỡ tan mất rồi… Vì thế một chút thôi, dù chỉ một chút thôi cũng hãy cho tôi kịp giữ những khoảnh khắc hạnh phúc nhất và đẹp nhất khi tôi bên em….
Del bước vào gian phòng tối, nhìn thờ ơ vào bóng người đang nhìn ra phía cửa sổ:
-Chuyện gì thế?
Người đó khẽ xoay người lại, cười một nụ cười man rợ, rồi khẽ nhướn mắt nhìn Del:
-Thời khắc đến rồi con trai… Người con của mặt trăng máu đã xuất hiện…
-Không thể nào. –Del khẽ nhíu mày –Nếu xuất hiện thì pháp sư bóng đêm phải lên tiếng chứ?
-Con nghĩ ông ta sẽ chịu lên tiếng sao?-Đế vương Black khẽ nhếch mép, mân mê chiếc nhẫn trên tay –Ngược lại, ông ta sẽ giấu đến cùng. Vì ông ta thừa biết, nếu chuyện bị lộ, vương quốc chúng ta sẽ có nguy cơ lâm vào thế chiến lần nữa.
Chợt có một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Del, Del nhàn nhạt hỏi:
-Thế sao ông biết?
-Ta đã mời pháp sư Suliman từ vương quốc _Lãnh thổ Vampire Mĩ về đây. Và đã biết….
-Vậy con mồi là ai?-Del nhấc chén trà trên bàn vân vê nhìn.
-Con gái Dương Nhật Minh_Dương Hàn My.
Choang!
Chén trà vỡ toang dưới nền đất. Del như có luồng điện xoẹt qua, chân tay bủn rủn và trí óc gần như tê liệt. Sau một vài giây bất động, Del nhìn lên cha mình, cố lấy vẻ bình tĩnh:
-Ông nói ai?
-Dương Hàn My, con gái của bá tước King Dương Nhật Minh, học viên của học viện vampire .-Ông ta khẳng định thêm một lần nữa và lần này, Del trợn tròn mắt nhìn cha. Tai cậu ù đi như không tin nổi vào chính đôi tai của mình. Tay cậu run lên và cổ họng trở nên đắng ngắt. Cậu cay đắng nói khó nhọc:
-Dương…Hàn My…?
-Đúng.-Đế vương Black khẳng định bằng chất giọng khàn khàn mạnh mẽ, nhìn biểu hiện của cậu con trai –Đừng nói với ta là con đã có thứ tình cảm không đáng có với con bé đó rồi chứ?
Del cắn chặt răng, khó khăn lên tiếng:
-Không… Tất nhiên là không rồi….
-Tốt! Không nên có tình yêu với bất kì ai vì thứ tình cảm rẻ tiền đó chỉ cản trở con đường của con mà thôi!-Ông ta quay người tiếp tục nhìn ánh trăng sau khung cửa sổ. Del lặng lẽ ra về. Lòng cậu như thiêu như đốt. Không, chắc chắn không phải là cô gái đó, không thể nào. Nếu thật sự là cô ấy thì cậu chết mất. Cắn chặt môi, cậu lao về nhà Hàn My.
Bà Kim ra mở cửa, thấy cậu bà vội vàng cúi đầu:
-Thái tử tìm ai ạ?
-Hàn My đâu?-Del lạnh lùng nói.
-Hàn My đã trở về thế giới con người cùng đế vương Evil rồi ạ, lúc sáng họ ghé qua đây trước khi đi.
Cảm giác lo lắng trong Del lập tức bị đập tan. Thay vào đó là mớ suy nghĩ vớ vẩn. Đi cùng Shu sao? Hai người đó đi với nhau? Thế giới con người. Cái quái gì đang diễn ra thế? Cậu giận dữ túm chặt cổ áo bà Kim nghiến răng:
-Chính xác là cô ấy đang ở đâu trong thế giới con người?
-Hắt xì! Hắt xì!
Tôi gập mình hắt xì mấy cái liên tiếp. Hình như có ai đang nhắc đến tôi thì phải. Tôi khẽ khịt mũi định bước đi thì Shu đã kéo tôi lại, nhíu mày hỏi:
-Em bị cảm à?
-Không. Chỉ hắt xì thôi mà, chắc có ai đó đang nói xấu em!-Tôi xua xua tay.
Nhưng Shu lại nhíu mày:
-Đừng có hời hợt thế chứ? Đến khi ốm thật thì ở đó mà nói xấu nhá!
Rồi chẳng đợi tôi lên tiếng phân bua thì Shu đã kéo tôi lại gần rồi vén mớ tóc trước trán của tôi sang bên tai. Chẳng nói chẳng rằng áp trán Shu vào trán tôi, khoảng cách giữa mặt Shu và mặt tôi gầ sát chưa đến gang tay, rồi Shu khẽ nhíu mày:
-Có vẻ như không ốm thật.
Tim tôi lại thêm một phen muốn đập vỡ ngực để vọt ra ngoài.