Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ:))
Trên xe, nó vẫn giữ khoảng cách rất chi là xa với hắn, hắn cũng mặc kệ
5 phút sau …..
- Nhà cậu ở đâu?
- Mình không có nhà
- …….
- Mình và mẹ sống ở nhà một người giàu có lắm
- Mẹ cậu giúp việc ở đó à? hắn nhàn nhạt nói
- Ừ, nó gật đầu nhẹ
Hắn thực sự ngạc nhiên nhưng vẫn giữ một khuôn mặt lạnh lùng
- Ông quả gia sẽ đưa tôi về trước
- Ừm
- Nhà cậu theo hướng nào?
- Hướng ông quản gia nhà cậu đang đi đó
- ……… ( hắn)
- A, ngôi nhà màu trắng kia kìa, nó kêu lên
Đến lúc này, hắn không thể nào tin vào mắt của mình nữa, đó chính là nhà của hắn mà, tại sao …. Tại sao ….? Lẽ nào ……? Hắn tròn mắt nhưng nó ngây thơ không để ý tới điều đó
- Mẹ, mẹ ơi, chiếc xe dừng ở cổng, nó mở cửa chạy ngay xuống, mẹ của nó đnag tưới cây chợt nghe thấy tiếng nó gọi vội dừng tay, bà rất vui mừng
- Hôm nya học tốt không con? Bạn mới tốt chứ? Bà ôm chầm lấy nó hỏi han
- À …. Vâng … tốt mẹ ạ ( nó ngập ngừng, sự thật thì chẳng tốt chút nào)
- Vậy thì mẹ vui rồi
- Dạ, nó gật đầu cười
Mấy lúc sau, hắn cũng bước xuống từ xe
- Cậu chủ về rồi ạ?
- …….
- Mẹ, sao mẹ lại gọi cậu ấy là cậu chủ? Nó thắc mắc
- Cái con bé này! Cậu ấy là con trai thứ hai của nhà này đấy! Mẹ nó gạt đi, cậu ấy cũng là cậu chủ của con! Từ nya phải gọi là cậu chủ nghe chưa?
Nó ngạc nhiên nhìn hắn, hắn cũng đnag đứng im nhìn nó. Nhưng cuối cùng để phá vỡ sự im lặng này, hắn đi vào trong nhà. Mẹ nó chạy theo
- Cậu chủ để tôi cất cặp cho ạ
- Không cần
- Tối nay cậu chủ muốn ăn món gì ạ?
- ……..
Bây giờ hắn đnag suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, phòng của hắn trên tầng 2, nhưng hắn lại đi lên tầng 3, rửa mặt trong dòng nước lạnh ngắt cho tỉnh táo. Hắn tự nhìn lại mình trong gương để bình tĩnh lại rồi đi xuống, gặp đúng lúc nó đnag đi lên cất cặp sách, nhưng cầu thang rất rộng, đủ cho 5 – 6 người đi nên nó cũng có thể tránh đường cho hắn được. Chợt nhớ lời mẹ nói là phải gọi hắn là cậu chủ, nó ngập ngừng: cậu … cậu …chủ ….dù sao hắn cũng bằng tuổi nó nên gọi là cậu chủ cũng có phần hợi gượng ép
- Gọi như bình thường đi, hắn lạnh lùng nói
- ….. nó ngẩng đầu lên nhìn hắn
- Không cần phải gọi nếu như cậu không thích
- Vậy Thiên Tùng, gọi bằng tên nó thấy an toàn hơn
- …….
- Ờ …. Cậu nghĩ sao về chuyện này? Nó thì thào, ý mình là ….mình và cậu sống cùng nhà ….
- Dù cậu sống ở đâu thì cũng chẳng liên quan tới tôi
- ……….
Hắn nói rồi đi thẳng, nó đứng ngẩn đứng ngơ
Trên xe, nó vẫn giữ khoảng cách rất chi là xa với hắn, hắn cũng mặc kệ
5 phút sau …..
- Nhà cậu ở đâu?
- Mình không có nhà
- …….
- Mình và mẹ sống ở nhà một người giàu có lắm
- Mẹ cậu giúp việc ở đó à? hắn nhàn nhạt nói
- Ừ, nó gật đầu nhẹ
Hắn thực sự ngạc nhiên nhưng vẫn giữ một khuôn mặt lạnh lùng
- Ông quả gia sẽ đưa tôi về trước
- Ừm
- Nhà cậu theo hướng nào?
- Hướng ông quản gia nhà cậu đang đi đó
- ……… ( hắn)
- A, ngôi nhà màu trắng kia kìa, nó kêu lên
Đến lúc này, hắn không thể nào tin vào mắt của mình nữa, đó chính là nhà của hắn mà, tại sao …. Tại sao ….? Lẽ nào ……? Hắn tròn mắt nhưng nó ngây thơ không để ý tới điều đó
- Mẹ, mẹ ơi, chiếc xe dừng ở cổng, nó mở cửa chạy ngay xuống, mẹ của nó đnag tưới cây chợt nghe thấy tiếng nó gọi vội dừng tay, bà rất vui mừng
- Hôm nya học tốt không con? Bạn mới tốt chứ? Bà ôm chầm lấy nó hỏi han
- À …. Vâng … tốt mẹ ạ ( nó ngập ngừng, sự thật thì chẳng tốt chút nào)
- Vậy thì mẹ vui rồi
- Dạ, nó gật đầu cười
Mấy lúc sau, hắn cũng bước xuống từ xe
- Cậu chủ về rồi ạ?
- …….
- Mẹ, sao mẹ lại gọi cậu ấy là cậu chủ? Nó thắc mắc
- Cái con bé này! Cậu ấy là con trai thứ hai của nhà này đấy! Mẹ nó gạt đi, cậu ấy cũng là cậu chủ của con! Từ nya phải gọi là cậu chủ nghe chưa?
Nó ngạc nhiên nhìn hắn, hắn cũng đnag đứng im nhìn nó. Nhưng cuối cùng để phá vỡ sự im lặng này, hắn đi vào trong nhà. Mẹ nó chạy theo
- Cậu chủ để tôi cất cặp cho ạ
- Không cần
- Tối nay cậu chủ muốn ăn món gì ạ?
- ……..
Bây giờ hắn đnag suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, phòng của hắn trên tầng 2, nhưng hắn lại đi lên tầng 3, rửa mặt trong dòng nước lạnh ngắt cho tỉnh táo. Hắn tự nhìn lại mình trong gương để bình tĩnh lại rồi đi xuống, gặp đúng lúc nó đnag đi lên cất cặp sách, nhưng cầu thang rất rộng, đủ cho 5 – 6 người đi nên nó cũng có thể tránh đường cho hắn được. Chợt nhớ lời mẹ nói là phải gọi hắn là cậu chủ, nó ngập ngừng: cậu … cậu …chủ ….dù sao hắn cũng bằng tuổi nó nên gọi là cậu chủ cũng có phần hợi gượng ép
- Gọi như bình thường đi, hắn lạnh lùng nói
- ….. nó ngẩng đầu lên nhìn hắn
- Không cần phải gọi nếu như cậu không thích
- Vậy Thiên Tùng, gọi bằng tên nó thấy an toàn hơn
- …….
- Ờ …. Cậu nghĩ sao về chuyện này? Nó thì thào, ý mình là ….mình và cậu sống cùng nhà ….
- Dù cậu sống ở đâu thì cũng chẳng liên quan tới tôi
- ……….
Hắn nói rồi đi thẳng, nó đứng ngẩn đứng ngơ