Thời gian cứ thế ….. cứ trôi …. Nhưng cô gái trong giấc mơ của hắn đang dần đi xa, hắn không muốn
“ Đừng …..đừng đi ……” hắn thì thầm
Tiếng hát dần tắt, cô gái ấy đã đi rất xa, cô gái mặc chiếc váy màu hồng ấy ….. đã bước chân ra khỏi cánh đồng đó rồi ….
Hắn mở mắt ra, nhận thấy ngay rằng đó chỉ là mơ, đưa tay lên bóp trán rồi đứng dậy, vươn vai và bước xuống nhà. Vẻ vô cùng ưu tư.
Đang bước xuống cầu thang, điện thoại của hắn đổ chuông, hắn nhìn vào màn hình: “ là Tịnh Nhi “
Hắn ngay lập tức bắt máy.
“ Anh đây! “
Đầu dây bên kia có vẻ im lặng, một hồi mới nói:
“ 10 giờ hãy tới gặp em ở chỗ cũ, chúng ta cần phải nói chuyện “
“ Được “
Hắn mới ngủ dậy nhưng giọng nói rất tỉnh và có phần lạnh lùng
Ở đầu kia, cô tắt máy, nhanh chóng khoác lên mình chiếc áo màu đỏ quý phái đính những hạt kim cương lấp lánh, cầm lấy chiếc túi xách hiệu LV, bước ra cửa, leo lên chiếc xe sang trọng đi tới nơi hẹn.
…………….
Biệt thự của hắn ……..
Hắn bước xuống cầu thang, nhìn thấy nó đang ngồi trên ghế sofa, tủm tỉm cười ngây ngô.
“ E hèm “ hắn khẽ ho làm nó ngẩng mặt lên nhìn, tắt màn hình điện thoại rồi giơ tay lên chào
“ Xin chào, có vẻ cậu ngủ rất ngon nhỉ? Từ sáng sớm luôn đó! Nó nói bằng một giọng rất vui vẻ
“ Mình còn thấy nhé! Cậu mỉm c……”
Nó chưa nói hết những từ còn lại thì đã bị hai bàn tay thô bạo của hắn nhéo cho sưng phồng cả má.
Nó như đứng bất động
Cảm giác này ……….
Đã lâu, rất lâu rồi ….. không thấy ……cảm giác được đụng vào má như thế này ……
Thật gợi nhắc về tuổi học trò …. Tuổi mới lớn …..
Nó nhìn hắn, chốc chốc má đỏ bừng, hắn quay người đi tới tủ lạnh lấy nước uống rồi nói:
“ Trưa nay đừng làm phần cơm của tôi, có thể tôi sẽ không về nhà “
Nó im lặng ….
“ Tôi nói sao cô không trả lời? “ Hắn quay qua hỏi nó
Chỉ thấy nó xoay người về hướng trái chiều với hắn rồi đi thẳng ra cửa
“ Này, cô dám thái độ với chủ sao? “
“ Mình đã nghe rồi! “ Nó nói lớn, hắn không nói gì nữa, cầm lấy chìa khóa xe bước ra khỏi cửa
Hôm nay trời nắng rất ấm áp, những bông hoa hồng xanh ngoài vườn bung tỏa làm nó chốc chốc thấy mũi hơi cay, bao nhiêu kí ức xưa kia hiện ra rõ ràng trước mắt nó …. Tựa như mới là hôm qua …. Tựa như nó đang ở ngay trước mắt ….. mà với mãi tay ra cũng không thể chạm vào ……
Thứ cảm xúc này …. Có phải được gọi là nhung nhớ không?
Nó nhìn bóng lưng hắn vừa khuất, trong lòng dâng lên một dòng điện nóng lạnh đan xen lẫn nhau rất khó chịu ……
Nó đưa tay lên sờ má rồi bật cười
Ngay sau đó thì dập tắt ngay:
“ Đừng ảo tưởng, 10 năm rồi, người ta không còn coi mày là gì đâu ….. “
Nó thở dài …..lặng lẽ đứng nhìn về phía chân trời ……..
Sao mà đường chân trời xa thế ….. có phải sẽ mãi mãi không thể chạm vào không?
Giống như …. một ai đó vậy
“ Đừng …..đừng đi ……” hắn thì thầm
Tiếng hát dần tắt, cô gái ấy đã đi rất xa, cô gái mặc chiếc váy màu hồng ấy ….. đã bước chân ra khỏi cánh đồng đó rồi ….
Hắn mở mắt ra, nhận thấy ngay rằng đó chỉ là mơ, đưa tay lên bóp trán rồi đứng dậy, vươn vai và bước xuống nhà. Vẻ vô cùng ưu tư.
Đang bước xuống cầu thang, điện thoại của hắn đổ chuông, hắn nhìn vào màn hình: “ là Tịnh Nhi “
Hắn ngay lập tức bắt máy.
“ Anh đây! “
Đầu dây bên kia có vẻ im lặng, một hồi mới nói:
“ 10 giờ hãy tới gặp em ở chỗ cũ, chúng ta cần phải nói chuyện “
“ Được “
Hắn mới ngủ dậy nhưng giọng nói rất tỉnh và có phần lạnh lùng
Ở đầu kia, cô tắt máy, nhanh chóng khoác lên mình chiếc áo màu đỏ quý phái đính những hạt kim cương lấp lánh, cầm lấy chiếc túi xách hiệu LV, bước ra cửa, leo lên chiếc xe sang trọng đi tới nơi hẹn.
…………….
Biệt thự của hắn ……..
Hắn bước xuống cầu thang, nhìn thấy nó đang ngồi trên ghế sofa, tủm tỉm cười ngây ngô.
“ E hèm “ hắn khẽ ho làm nó ngẩng mặt lên nhìn, tắt màn hình điện thoại rồi giơ tay lên chào
“ Xin chào, có vẻ cậu ngủ rất ngon nhỉ? Từ sáng sớm luôn đó! Nó nói bằng một giọng rất vui vẻ
“ Mình còn thấy nhé! Cậu mỉm c……”
Nó chưa nói hết những từ còn lại thì đã bị hai bàn tay thô bạo của hắn nhéo cho sưng phồng cả má.
Nó như đứng bất động
Cảm giác này ……….
Đã lâu, rất lâu rồi ….. không thấy ……cảm giác được đụng vào má như thế này ……
Thật gợi nhắc về tuổi học trò …. Tuổi mới lớn …..
Nó nhìn hắn, chốc chốc má đỏ bừng, hắn quay người đi tới tủ lạnh lấy nước uống rồi nói:
“ Trưa nay đừng làm phần cơm của tôi, có thể tôi sẽ không về nhà “
Nó im lặng ….
“ Tôi nói sao cô không trả lời? “ Hắn quay qua hỏi nó
Chỉ thấy nó xoay người về hướng trái chiều với hắn rồi đi thẳng ra cửa
“ Này, cô dám thái độ với chủ sao? “
“ Mình đã nghe rồi! “ Nó nói lớn, hắn không nói gì nữa, cầm lấy chìa khóa xe bước ra khỏi cửa
Hôm nay trời nắng rất ấm áp, những bông hoa hồng xanh ngoài vườn bung tỏa làm nó chốc chốc thấy mũi hơi cay, bao nhiêu kí ức xưa kia hiện ra rõ ràng trước mắt nó …. Tựa như mới là hôm qua …. Tựa như nó đang ở ngay trước mắt ….. mà với mãi tay ra cũng không thể chạm vào ……
Thứ cảm xúc này …. Có phải được gọi là nhung nhớ không?
Nó nhìn bóng lưng hắn vừa khuất, trong lòng dâng lên một dòng điện nóng lạnh đan xen lẫn nhau rất khó chịu ……
Nó đưa tay lên sờ má rồi bật cười
Ngay sau đó thì dập tắt ngay:
“ Đừng ảo tưởng, 10 năm rồi, người ta không còn coi mày là gì đâu ….. “
Nó thở dài …..lặng lẽ đứng nhìn về phía chân trời ……..
Sao mà đường chân trời xa thế ….. có phải sẽ mãi mãi không thể chạm vào không?
Giống như …. một ai đó vậy