Hắn đi vào trong phòng, ném cặp sách qua một bên rồi nằm dài trên giường, rồi lại ngồi lên, lấy giấy ra viết, viết rất dài
Sáng hôm sau, nó ngủ dậy, còn rất mệt mỏi vì đêm qua nó thức khuya chờ mẹ rồi cùng ngủ. Nó chải lại tóc, vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo tới trường
Dưới tầng 1 ( nhà ăn)
- Cô Thu ơi ( tên một người giúp việc nhà hắn)
Mẹ nó đang giặt quần áo vội chạy ra
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Tôi đâu có gọi cô, Thu đâu?
- Dạ, cô ấy có việc phải về dưới quê rồi ạ
- Vậy còn mấy người kia nữa?
- Họ đều có việc đi từ sớm rồi ạ
- Hừ, họ đã xin phép tôi chưa nhỉ?
- Ơ, dạ, sáng nay tôi sẽ lo hết, bà cứ nói việc đi ạ
- Dược rồi, cô hãy làm việc này, … việc này …bà nói một loạt làm mẹ nó ghi không kịp
- Được ạ
Nó đã xuống tới nơi
- Mẹ, con đi học
- Ừ, học tốt, mẹ nó xoa đầu
- Vâng
Nó nói rồi quay sang bà chủ
- Con đi học đây ạ
- Ừ, chúc con học tốt! Bà nói mà không thèm nhìn nó
Nó vừa bước chân ra cánh cổng thượng hạng to đùng thì
- Ôi, con trai cưng của mẹ, mau vào ăn sáng đi
- Con không đói, nghe là biết tiếng của hắn, lạnh lùng, băng giá
- Con lạnh lùng với ai thì được nhưng với mẹ thì đó là một lỗi lầm đấy hiểu chưa? Mẹ hắn bực với tính cách của hắn. Nhưng chưa kịp nói hết câu thì hắn đã đi rồi
- Thiên tùng, cậu đi đâu vậy? Nó ngây thơ hỏi
- =.=! hắn không ngờ nó ngốc đến thế, chẳng lẽ nó không nhìn thấy cái cặp sách của hắn sao?
Hắn chẳng thèm nói gì, cánh cửa chiếc xe ô tô đen sang trọng đã mở ra chờ hắn đi vào, bước chân của hắn đang đi chợt dừng lại, quay người qua nhìn nó, nó giật mình
- Cậu đừng quên ngày hôm qua cậu làm tôi giận đấy, lát nữa cậu sẽ biết hình phạt! Hắn nói rồi nhìn nó bằng một ánh mắt sát khí như muốn bắn đoàng ( tan nát cõi lòng nó) rồi đi vào trong xe, ông quản gia cúi mình đóng cửa rồi chiếc xe bắt đầu di chuyển
Nó cũng bước ra khỏi cổng, đi bộ trên con đường lớn nhưng vắng lặng, suy nghĩ về hình phạt mà hắn đề ra: có thể hắn sẽ ném nó xuống biển cho cá mập xơi, hay là đem làm mồi cho lũ quạ, diều hâu, hay cũng có thể là trói nó vào cột làm bao tải cát cho hắn trút giận, vân vân và mây mây, nó cứ thơ thẩn trên đường đi mà không chú ý đến phía trước, xe của hắn vẫn chưa đi được bao xa
Á! Nó không chú ý nên bị trượt chân, ngã sóng soài, đầu gối bị xước lên xước xuống: đau quá! Nó rơm rớm nước mắt, trong xe hắn đang nghe nhạc ngước nhìn lên kính chiếu hậu thấy từ xa nó đang ngồi dưới đường ôm chân thì lắc đầu ngán ngẩm: đầu óc cô ta để trên mây chắc?
Sáng hôm sau, nó ngủ dậy, còn rất mệt mỏi vì đêm qua nó thức khuya chờ mẹ rồi cùng ngủ. Nó chải lại tóc, vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo tới trường
Dưới tầng 1 ( nhà ăn)
- Cô Thu ơi ( tên một người giúp việc nhà hắn)
Mẹ nó đang giặt quần áo vội chạy ra
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Tôi đâu có gọi cô, Thu đâu?
- Dạ, cô ấy có việc phải về dưới quê rồi ạ
- Vậy còn mấy người kia nữa?
- Họ đều có việc đi từ sớm rồi ạ
- Hừ, họ đã xin phép tôi chưa nhỉ?
- Ơ, dạ, sáng nay tôi sẽ lo hết, bà cứ nói việc đi ạ
- Dược rồi, cô hãy làm việc này, … việc này …bà nói một loạt làm mẹ nó ghi không kịp
- Được ạ
Nó đã xuống tới nơi
- Mẹ, con đi học
- Ừ, học tốt, mẹ nó xoa đầu
- Vâng
Nó nói rồi quay sang bà chủ
- Con đi học đây ạ
- Ừ, chúc con học tốt! Bà nói mà không thèm nhìn nó
Nó vừa bước chân ra cánh cổng thượng hạng to đùng thì
- Ôi, con trai cưng của mẹ, mau vào ăn sáng đi
- Con không đói, nghe là biết tiếng của hắn, lạnh lùng, băng giá
- Con lạnh lùng với ai thì được nhưng với mẹ thì đó là một lỗi lầm đấy hiểu chưa? Mẹ hắn bực với tính cách của hắn. Nhưng chưa kịp nói hết câu thì hắn đã đi rồi
- Thiên tùng, cậu đi đâu vậy? Nó ngây thơ hỏi
- =.=! hắn không ngờ nó ngốc đến thế, chẳng lẽ nó không nhìn thấy cái cặp sách của hắn sao?
Hắn chẳng thèm nói gì, cánh cửa chiếc xe ô tô đen sang trọng đã mở ra chờ hắn đi vào, bước chân của hắn đang đi chợt dừng lại, quay người qua nhìn nó, nó giật mình
- Cậu đừng quên ngày hôm qua cậu làm tôi giận đấy, lát nữa cậu sẽ biết hình phạt! Hắn nói rồi nhìn nó bằng một ánh mắt sát khí như muốn bắn đoàng ( tan nát cõi lòng nó) rồi đi vào trong xe, ông quản gia cúi mình đóng cửa rồi chiếc xe bắt đầu di chuyển
Nó cũng bước ra khỏi cổng, đi bộ trên con đường lớn nhưng vắng lặng, suy nghĩ về hình phạt mà hắn đề ra: có thể hắn sẽ ném nó xuống biển cho cá mập xơi, hay là đem làm mồi cho lũ quạ, diều hâu, hay cũng có thể là trói nó vào cột làm bao tải cát cho hắn trút giận, vân vân và mây mây, nó cứ thơ thẩn trên đường đi mà không chú ý đến phía trước, xe của hắn vẫn chưa đi được bao xa
Á! Nó không chú ý nên bị trượt chân, ngã sóng soài, đầu gối bị xước lên xước xuống: đau quá! Nó rơm rớm nước mắt, trong xe hắn đang nghe nhạc ngước nhìn lên kính chiếu hậu thấy từ xa nó đang ngồi dưới đường ôm chân thì lắc đầu ngán ngẩm: đầu óc cô ta để trên mây chắc?