Khi ấy, trước cửa, một luồng sát khí đang đứng nhìn nó, lạnh như băng, vâng: là hắn. Nó vội nói với Gia Khiêm:
- A, mình còn phải xuống phòng lấy qủa địa cầu lên nữa, tạm biệt nha! ( Hiện tại nó đã chấp nhận lánh xa hắn, dù gì đây cũng là lựa chọn duy nhất nếu như nó không muốn mẹ nó bị đuổi việc)
- Ừ, Khiêm nói
Sau khi nó đi xuống rồi, trong lớp chỉ còn lại hai người
- Cậu thích Như rồi đúng không? Khiêm hỏi hắn
- Đùa à? Hắn nhếch miệng cười, loại con gái đấy ngay từ đầu cũng không có giá trị gì rồi, chỉ là một món đồ giết thời gian thôi.
Khiêm tròn mắt nhìn hắn, không khí vô cùng căng thẳng, sao cậu ta có thể lạnh lùng đến vậy? Khiêm tự hỏi mình
Á! Á! CÓ NGƯỜI BỊ XỈU NÈ MẤY BẠN!
Tiếng nói to làm cho hắn và Khiêm cũng nghe được, cả hai cùng chạy xuống thì thấy nó đang nằm bất tỉnh ở dưới chân cầu thang
15 phút sau
- Ơ, đây là đâu vậy? Một cô gái bé nhỏ cất giọng nói yếu ớt
- Phòng y tế. Bên cạnh cô là một tia băng lạnh ngắt vừa trả lời
- Ưm …mình đau đầu quá! Cậu là ai vậy? Nó cố gắng ngồi dậy
- Mở to mắt ra mà nhìn, chàng trai lạnh lùng nói
Nó mở căng mắt ra và thấy ngồi trước mặt nó chính là hắn. Thấy vậy, nó liền quay mặt đi.
- Là cậu à? Mình không sao đâu!
- Đêm hôm qua mấy giờ cậu ngủ, hắn hỏi
- Mình không biết, nó quay mặt đi, nó muốn xa hắn
- Ừm ….
- Cậu lên lớp trước đi, mình sẽ lên sau, nó nói một cách mệt nhọc
- Thế cậu nghĩ tôi muốn ở đây à? Cô bảo là tôi phải ở đây với cậu hết tiết vì để cậu trực nhật một mình dẫn đến suy nhược cơ thể, hắn nói lạnh
- Vậy …lúc mình ngã đó, ai đưa mình vào đây?
- Thầy lớp bên cạnh
Sự thật, người đưa nó vào là hắn chứ không phải thầy nào
- Để lát mình đi cảm ơn thầy
- Khỏi cần
- Tại sao?
- Không cần biết
- ……..
Hắn đứng dậy khỏi ghế: tôi lên lớp đây, dù chưa hết tiết nhưng thà bị mắng còn hơn là ở với cậu, nhỉ? Hắn nhìn nó nhếch miệng cười.
Nó cảm thấy rất buồn khi hắn đối xử với nó như vậy, dạo gần đây, hắn rất lạnh nhạt với nó, khi ở bên cạnh hắn, nó thấy rất an toàn và ấm áp, khi bị hắn bỏ rơi, nó thấy rất buồn và tệ hại. Nhiều đêm nằm ngủ nó cứ nghĩ mãi về hắn rồi nhớ lại những lúc hai đứa đi cùng nhau. Nó thủ thỉ hỏi mẹ
- Mẹ ơi, khi con ở cùng một bạn trai, con thấy rất vui, còn khi bạn ấy xa lánh con, con thấy hơi buồn, thế là sao vậy mẹ?
- Ôi, con gái mẹ thích cậu bạn đó rồi đấy! Ai vậy con?
- Bí mật mẹ ạ, nó cười rồi lại quay ra nghĩ
Quay về hiện tại: đúng là hình như mình thích cậu ấy rồi
Cậu nó dậy khỏi giường, chạy chân đất xuống khi hắn sắp bước ra khỏi cửa
- Thiên Tùng, nó chạy tới nắm tay hắn làm hắn hơi ngạc nhiên
- Có chuyện gì? Hắn hỏi
- Dù cậu muốn xa lánh mình thì mình cũng có một chuyện cần nói, nói xong rồi thì cậu cứ lạnh lùng với mình đi.
- ……..
- Mình ….mình thích cậu
- A, mình còn phải xuống phòng lấy qủa địa cầu lên nữa, tạm biệt nha! ( Hiện tại nó đã chấp nhận lánh xa hắn, dù gì đây cũng là lựa chọn duy nhất nếu như nó không muốn mẹ nó bị đuổi việc)
- Ừ, Khiêm nói
Sau khi nó đi xuống rồi, trong lớp chỉ còn lại hai người
- Cậu thích Như rồi đúng không? Khiêm hỏi hắn
- Đùa à? Hắn nhếch miệng cười, loại con gái đấy ngay từ đầu cũng không có giá trị gì rồi, chỉ là một món đồ giết thời gian thôi.
Khiêm tròn mắt nhìn hắn, không khí vô cùng căng thẳng, sao cậu ta có thể lạnh lùng đến vậy? Khiêm tự hỏi mình
Á! Á! CÓ NGƯỜI BỊ XỈU NÈ MẤY BẠN!
Tiếng nói to làm cho hắn và Khiêm cũng nghe được, cả hai cùng chạy xuống thì thấy nó đang nằm bất tỉnh ở dưới chân cầu thang
15 phút sau
- Ơ, đây là đâu vậy? Một cô gái bé nhỏ cất giọng nói yếu ớt
- Phòng y tế. Bên cạnh cô là một tia băng lạnh ngắt vừa trả lời
- Ưm …mình đau đầu quá! Cậu là ai vậy? Nó cố gắng ngồi dậy
- Mở to mắt ra mà nhìn, chàng trai lạnh lùng nói
Nó mở căng mắt ra và thấy ngồi trước mặt nó chính là hắn. Thấy vậy, nó liền quay mặt đi.
- Là cậu à? Mình không sao đâu!
- Đêm hôm qua mấy giờ cậu ngủ, hắn hỏi
- Mình không biết, nó quay mặt đi, nó muốn xa hắn
- Ừm ….
- Cậu lên lớp trước đi, mình sẽ lên sau, nó nói một cách mệt nhọc
- Thế cậu nghĩ tôi muốn ở đây à? Cô bảo là tôi phải ở đây với cậu hết tiết vì để cậu trực nhật một mình dẫn đến suy nhược cơ thể, hắn nói lạnh
- Vậy …lúc mình ngã đó, ai đưa mình vào đây?
- Thầy lớp bên cạnh
Sự thật, người đưa nó vào là hắn chứ không phải thầy nào
- Để lát mình đi cảm ơn thầy
- Khỏi cần
- Tại sao?
- Không cần biết
- ……..
Hắn đứng dậy khỏi ghế: tôi lên lớp đây, dù chưa hết tiết nhưng thà bị mắng còn hơn là ở với cậu, nhỉ? Hắn nhìn nó nhếch miệng cười.
Nó cảm thấy rất buồn khi hắn đối xử với nó như vậy, dạo gần đây, hắn rất lạnh nhạt với nó, khi ở bên cạnh hắn, nó thấy rất an toàn và ấm áp, khi bị hắn bỏ rơi, nó thấy rất buồn và tệ hại. Nhiều đêm nằm ngủ nó cứ nghĩ mãi về hắn rồi nhớ lại những lúc hai đứa đi cùng nhau. Nó thủ thỉ hỏi mẹ
- Mẹ ơi, khi con ở cùng một bạn trai, con thấy rất vui, còn khi bạn ấy xa lánh con, con thấy hơi buồn, thế là sao vậy mẹ?
- Ôi, con gái mẹ thích cậu bạn đó rồi đấy! Ai vậy con?
- Bí mật mẹ ạ, nó cười rồi lại quay ra nghĩ
Quay về hiện tại: đúng là hình như mình thích cậu ấy rồi
Cậu nó dậy khỏi giường, chạy chân đất xuống khi hắn sắp bước ra khỏi cửa
- Thiên Tùng, nó chạy tới nắm tay hắn làm hắn hơi ngạc nhiên
- Có chuyện gì? Hắn hỏi
- Dù cậu muốn xa lánh mình thì mình cũng có một chuyện cần nói, nói xong rồi thì cậu cứ lạnh lùng với mình đi.
- ……..
- Mình ….mình thích cậu