Đã về đến nhà, hắn đi trước, nó đi sau, mẹ hắn đứng đợi ở cánh cửa to đùng
- Mẹ đứng đây làm gì? Hắn hỏi
- Hóng gió thôi, con lên nhà trước đi, bà cười trìu mến với cậu con trai yêu
Hắn bước đi không ngoảnh lại phía sau
- Thưa bà chủ, con mới về ( từ nay mình đổi nhé! nó sẽ gọi mẹ hắn là bà chủ), nó nói xong định bước vào
- Đứng lại! Mẹ hắn chặn
- Có chuyện gì thế ạ? Nó sợ sệt hỏi bà
- Haizzz, lần trước bà đã nói với con rồi mà, giọng mẹ hắn nhẹ nhàng nhưng nó biết bà đnag vô cùng kìm nén cơn giận
- Con không thể tránh xa Tùng được sao? Mẹ hắn hỏi
- ……im lặng
- Được ròi, con vào đây, hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng với nhau
Bà kéo tay nó vào bàn phòng khách rồi bảo nó ngồi xuống, nó cũng làm theo
- Con biết là mẹ con chỉ là giúp việc của nhà này chứ?
- Dạ
- Cô cũng không muốn con trèo quá cao đâu! Cô cũng không có ý xúc phạm con nhưng sau này Tùng sẽ kế thừa vị trí Tổng giám đốc của công ty nhà cô, hãy tự nhìn lại con đi, lần trước cô đã nói rồi mà! Con không thể so bì với con trai cô được. Làm ơn …thôi..coi như cô xin con …tránh xa nó ra! Cô đã rất thương tình cho con và mẹ con được sống ở đây! Thì con cũng phải thương tình cho cô chứ!
Reng …reng..reng …chuông điện thoại bà reo lên
- Alo, mẹ hắn nói chuyện với đầu dây bên kia
- Alo, bà đó hả? Mau đi tới shop thời trang ở trung tâm thành phố đi, có mấy cái túi hàng hiệu đẹp lắm! Là mấy người nhà giàu rủ nhau đi chơi đó mà!
- Ừ, tôi ra ngay!
Tút..tút…tút …mẹ hắn dập tắt điện thoại rồi quay sang bảo nó
- Con hãy suy nghĩ kĩ đi!
- ……..im lặng
- Bây giờ cô có hẹn rồi, gặp con sau nhé!
- Vâng ạ
Nói rồi bà bước ra cổng, trên người bà mặc toàn những thứ đồ hàng hiệu, bà bước lên một chiếc xe cực đẹp và sang rồi tự mình lái đi
Nó tự nhìn lại mình …đúng là không thể so bì ….nó chạy lên phòng, đóng cửa rồi ngồi khóc một mình. Làm sao đây? Nó đã lỡ thương hắn mất rồi! Nó mong được hắn đáp lại tình cảm, nhưng biết làm sao khi thân phận quá nhỏ bé! Hắn là người đã mang tới cho nó quá nhiều cảm xúc khác lạ, nó đã vụng về đón nhận láy và giữ trong trái tim mình, hắn chính là người con trai đầu tiên mà nó dành cho nhiều nước mắt nhất, đã bao lần rồi, hắn đưa nó lên cao rồi lại dìm xuống đất! Hắn đang nghĩ gì về nó vậy?
- Như, con làm gì vậy? Mẹ nó đi giặt đồ, qua phòng gọi nó xem nó đang làm gì
- Ôi, mình không thể để mẹ nhìn thấy bộ dạng này được!
Nó nhảy vội tới giường, trùm chăn kín đầu, mẹ nó mở cửa đi vào thấy vậy lại đi ra, đinh ninh rằng nó đang ngủ.
3 phút sau...nó nghe thấy tiếng bước chân mẹ đi xuống nhà liền ngồi dậy. Chợt nhìn thấy bộ đồ thể dục của hắn nó quên đem trả, nó giật mình cầm lên rồi đứng dậy đi rửa mặt cho tỉnh rồi đi qua phòng hắn, nó nhìn lại nó trong gương, thấy đôi mắt vẫn đo đỏ ( khóc nhiều) nó tự nhủ: “ thôi vậy, để mai tới giờ thể dục trả sau cũng được “ vừa nghĩ được thế thì hắn mở cửa bước ra. A! Sao lại đi ra đúng vào lúc này chứ?
- Mẹ đứng đây làm gì? Hắn hỏi
- Hóng gió thôi, con lên nhà trước đi, bà cười trìu mến với cậu con trai yêu
Hắn bước đi không ngoảnh lại phía sau
- Thưa bà chủ, con mới về ( từ nay mình đổi nhé! nó sẽ gọi mẹ hắn là bà chủ), nó nói xong định bước vào
- Đứng lại! Mẹ hắn chặn
- Có chuyện gì thế ạ? Nó sợ sệt hỏi bà
- Haizzz, lần trước bà đã nói với con rồi mà, giọng mẹ hắn nhẹ nhàng nhưng nó biết bà đnag vô cùng kìm nén cơn giận
- Con không thể tránh xa Tùng được sao? Mẹ hắn hỏi
- ……im lặng
- Được ròi, con vào đây, hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng với nhau
Bà kéo tay nó vào bàn phòng khách rồi bảo nó ngồi xuống, nó cũng làm theo
- Con biết là mẹ con chỉ là giúp việc của nhà này chứ?
- Dạ
- Cô cũng không muốn con trèo quá cao đâu! Cô cũng không có ý xúc phạm con nhưng sau này Tùng sẽ kế thừa vị trí Tổng giám đốc của công ty nhà cô, hãy tự nhìn lại con đi, lần trước cô đã nói rồi mà! Con không thể so bì với con trai cô được. Làm ơn …thôi..coi như cô xin con …tránh xa nó ra! Cô đã rất thương tình cho con và mẹ con được sống ở đây! Thì con cũng phải thương tình cho cô chứ!
Reng …reng..reng …chuông điện thoại bà reo lên
- Alo, mẹ hắn nói chuyện với đầu dây bên kia
- Alo, bà đó hả? Mau đi tới shop thời trang ở trung tâm thành phố đi, có mấy cái túi hàng hiệu đẹp lắm! Là mấy người nhà giàu rủ nhau đi chơi đó mà!
- Ừ, tôi ra ngay!
Tút..tút…tút …mẹ hắn dập tắt điện thoại rồi quay sang bảo nó
- Con hãy suy nghĩ kĩ đi!
- ……..im lặng
- Bây giờ cô có hẹn rồi, gặp con sau nhé!
- Vâng ạ
Nói rồi bà bước ra cổng, trên người bà mặc toàn những thứ đồ hàng hiệu, bà bước lên một chiếc xe cực đẹp và sang rồi tự mình lái đi
Nó tự nhìn lại mình …đúng là không thể so bì ….nó chạy lên phòng, đóng cửa rồi ngồi khóc một mình. Làm sao đây? Nó đã lỡ thương hắn mất rồi! Nó mong được hắn đáp lại tình cảm, nhưng biết làm sao khi thân phận quá nhỏ bé! Hắn là người đã mang tới cho nó quá nhiều cảm xúc khác lạ, nó đã vụng về đón nhận láy và giữ trong trái tim mình, hắn chính là người con trai đầu tiên mà nó dành cho nhiều nước mắt nhất, đã bao lần rồi, hắn đưa nó lên cao rồi lại dìm xuống đất! Hắn đang nghĩ gì về nó vậy?
- Như, con làm gì vậy? Mẹ nó đi giặt đồ, qua phòng gọi nó xem nó đang làm gì
- Ôi, mình không thể để mẹ nhìn thấy bộ dạng này được!
Nó nhảy vội tới giường, trùm chăn kín đầu, mẹ nó mở cửa đi vào thấy vậy lại đi ra, đinh ninh rằng nó đang ngủ.
3 phút sau...nó nghe thấy tiếng bước chân mẹ đi xuống nhà liền ngồi dậy. Chợt nhìn thấy bộ đồ thể dục của hắn nó quên đem trả, nó giật mình cầm lên rồi đứng dậy đi rửa mặt cho tỉnh rồi đi qua phòng hắn, nó nhìn lại nó trong gương, thấy đôi mắt vẫn đo đỏ ( khóc nhiều) nó tự nhủ: “ thôi vậy, để mai tới giờ thể dục trả sau cũng được “ vừa nghĩ được thế thì hắn mở cửa bước ra. A! Sao lại đi ra đúng vào lúc này chứ?