Nó đang ngồi sắp xếp lại sách thì …..
- Như ơi! Cậu đang làm gì thế?
- Mình … mình sao?
Nó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nghĩ rằng sẽ có một người bạn thì …
- Như ơi, ra ngoài với mình một lát nhé!
- Để làm gì vậy? Nó hỏi
- Trường mình có nhiều cái hay mà cậu chưa biết lắm! Đi theo mình rồi mình sẽ chỉ cho!
- Thật chứ? Nó mừng rỡ hỏi
- Ừ, thật
- Vậy ta đi thôi ( đột nhiên lúc này nó nói to hẳn lên)
Nhỏ bạn kia quay sang chàng công tử lạnh giá kia rồi nói ríu rít:
- Thiên Tùng ơi, cậu cho mình mượn Như một lúc nhé! Người nói không ai khác là Khánh Linh
- ……..
- Nào đi thôi
- Ừ ( nó cười cười, nụ cười trông thật là ngốc)
Tia băng cực lạnh kia nhìn nó lắc đầu.
- Ơ, cậu dẫn mình đi đâu thế?
- …..
Nó ngạc nhiên vì ở chỗ đó còn có cả top bạn nữ nữa, nhìn ai cũng thật xinh đẹp, đáng yêu, mặc quần áo trông có vẻ quý tộc hết. Nó còn ngây thơ nghĩ rằng đông người chơi mới vui nhưng không để ý rằng, ai cũng đang rất ganh ghét với nó.
- Cậu biết mình dãn cậu ra đây làm gì chứ? Khánh linh cất giọng
- Cậu nói sẽ chỉ cho mình tham quan trường mà!?
- Không phải, đó chỉ là cái cớ
- Mình không hiểu!
- Nghe đây, Thiên Tùng là hotboy số 1 của trường này và chỉ là hoàng tử của riêng mình thôi, nên tất cả mọi người chỉ được ngắm, không được đụng vào, nghe chưa? Nếu mà cậu làm trái thì hậu quả sẽ rất đáng tiếc đấy! ( Rồi chỉ tay ra phía xa)
- Cậu nhìn thấy nhỏ kia chứ?
Nó nhìn, cô bạn kia có vô vàn vết thương tích trên người: trên mặt, cánh tay, và còn đôi mắt …. ẩn chút buồn bực và sợ hãi.
- Con bé đó đã cố tình đụng vào Thiên Tùng khi vào thư viện trường mượn sách đấy! Nên đó là hậu quả nó phải gánh chịu, nếu cậu không muốn như thế thì cẩn thận
- Mình hiểu rồi, các cậu muốn mình tránh xa cậu ấy là được chứ gì!
- Ngoan đấy! Có vẻ cậu biết điều
Reng, reng, reng, … hồi chuông báo hiệu vào lớp lại vnag lên
Nó đi vào với sự lo âu, buồn bã, không biết phải làm gì: mình ngồi gần cậu ấy, không thể nào trong một thời gian dài không đụng được, điều đó thật khó. Nhưng nó đã quyết tâm rồi, không bao giờ được đụng, nó muốn được yên để học hành, làm vui lòng mẹ. Thế là, vừa bước vào lớp, nó tự động kéo xa ghế ra khỏi hắn và nói:
- Kể từ hôm nay mình không ngồi gần cậu đâu
- …..
- Tôi chỉ sợ ngồi với diện tích bàn như vậy cậu sẽ không viết được thôi chứ ngay từ đầu tôi đã không muốn gần cậu rồi. Hắn lạnh tanh nói.
Nó nghĩ cũng phải, mình nói cứ như thể hắn thích ngồi gần nó không bằng =.=! Đúng là ngốc mà. Nói vậy chứ hắn biết thừa lí do rồi, những trò chơi dơ bẩn của hôn phu từ bé của mình: Khánh Linh, nhưng hắn chẳng mấy quan tâm đến nàng khiến nàng ta rất bực bội.
- Như ơi! Cậu đang làm gì thế?
- Mình … mình sao?
Nó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nghĩ rằng sẽ có một người bạn thì …
- Như ơi, ra ngoài với mình một lát nhé!
- Để làm gì vậy? Nó hỏi
- Trường mình có nhiều cái hay mà cậu chưa biết lắm! Đi theo mình rồi mình sẽ chỉ cho!
- Thật chứ? Nó mừng rỡ hỏi
- Ừ, thật
- Vậy ta đi thôi ( đột nhiên lúc này nó nói to hẳn lên)
Nhỏ bạn kia quay sang chàng công tử lạnh giá kia rồi nói ríu rít:
- Thiên Tùng ơi, cậu cho mình mượn Như một lúc nhé! Người nói không ai khác là Khánh Linh
- ……..
- Nào đi thôi
- Ừ ( nó cười cười, nụ cười trông thật là ngốc)
Tia băng cực lạnh kia nhìn nó lắc đầu.
- Ơ, cậu dẫn mình đi đâu thế?
- …..
Nó ngạc nhiên vì ở chỗ đó còn có cả top bạn nữ nữa, nhìn ai cũng thật xinh đẹp, đáng yêu, mặc quần áo trông có vẻ quý tộc hết. Nó còn ngây thơ nghĩ rằng đông người chơi mới vui nhưng không để ý rằng, ai cũng đang rất ganh ghét với nó.
- Cậu biết mình dãn cậu ra đây làm gì chứ? Khánh linh cất giọng
- Cậu nói sẽ chỉ cho mình tham quan trường mà!?
- Không phải, đó chỉ là cái cớ
- Mình không hiểu!
- Nghe đây, Thiên Tùng là hotboy số 1 của trường này và chỉ là hoàng tử của riêng mình thôi, nên tất cả mọi người chỉ được ngắm, không được đụng vào, nghe chưa? Nếu mà cậu làm trái thì hậu quả sẽ rất đáng tiếc đấy! ( Rồi chỉ tay ra phía xa)
- Cậu nhìn thấy nhỏ kia chứ?
Nó nhìn, cô bạn kia có vô vàn vết thương tích trên người: trên mặt, cánh tay, và còn đôi mắt …. ẩn chút buồn bực và sợ hãi.
- Con bé đó đã cố tình đụng vào Thiên Tùng khi vào thư viện trường mượn sách đấy! Nên đó là hậu quả nó phải gánh chịu, nếu cậu không muốn như thế thì cẩn thận
- Mình hiểu rồi, các cậu muốn mình tránh xa cậu ấy là được chứ gì!
- Ngoan đấy! Có vẻ cậu biết điều
Reng, reng, reng, … hồi chuông báo hiệu vào lớp lại vnag lên
Nó đi vào với sự lo âu, buồn bã, không biết phải làm gì: mình ngồi gần cậu ấy, không thể nào trong một thời gian dài không đụng được, điều đó thật khó. Nhưng nó đã quyết tâm rồi, không bao giờ được đụng, nó muốn được yên để học hành, làm vui lòng mẹ. Thế là, vừa bước vào lớp, nó tự động kéo xa ghế ra khỏi hắn và nói:
- Kể từ hôm nay mình không ngồi gần cậu đâu
- …..
- Tôi chỉ sợ ngồi với diện tích bàn như vậy cậu sẽ không viết được thôi chứ ngay từ đầu tôi đã không muốn gần cậu rồi. Hắn lạnh tanh nói.
Nó nghĩ cũng phải, mình nói cứ như thể hắn thích ngồi gần nó không bằng =.=! Đúng là ngốc mà. Nói vậy chứ hắn biết thừa lí do rồi, những trò chơi dơ bẩn của hôn phu từ bé của mình: Khánh Linh, nhưng hắn chẳng mấy quan tâm đến nàng khiến nàng ta rất bực bội.