Như! Cậu sao thế? Ken hốt hoảng chạy vào.
- Huhu, nó khóc lóc kể hết mọi chuyện cho Ken nghe
- ……=.=! Đúng là bạn sống chết của mình, khó ăn thật!
- Thôi đành vậy, mình mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục nữa!
- Cậu lại nói ngốc nữa rồi! Mình giận cậu cho coi!
- …….im lặng
Một giọt …hai giọt …ba giọt …nước mắt nó lại rơi. Nó thích hắn quá rồi.
Ken luống cuống lấy khăn lau nước mắt cho nó an ủi.
- Đừng khóc nữa, hãy đợi mình, Thiên Tùng có thích cậu hay không sẽ rõ ngay thôi!
- Hả? Nó ngây người
Tối hôm đó đang nằm một mình, nó nhận được tin nhắn của Ken, Ken hẹn nó ra công viên gần nhà. Nó ngồi dậy, chạy đi.
Ra tới nơi, nó thấy hắn đang đứng bên chiếc điện thoại.
- Thiên Tùng! Sao cậu …..?
Hắn chưa kịp nói gì thì Ken đi tới.
- Tùng, Như! Xin lỗi vì muộn rồi còn hẹn hai cậu ra đây!
- Ken, chuyện này là sao? Nó hỏi
Ken kéo nó lại gần, nói với hắn:
- Thiên Tùng, xin lỗi cậu?
- Cái gì? Hắn hỏi
- Mình …mình thích Như rồi!
Nó ngạc nhiên tròn mắt.
- Từ giờ cậu ấy là của mình nhé!
- Thế nào Thiên Tùng, từ giờ Như là của mình nhé!
- Thiên Tùng! Mau trả lời đi! Có được không? Hả?
Nó nhìn hắn ….mong chờ ….
- Tùy cậu! Hắn cười khẩy
Tong tong tong, những giọt nước mắt đau đớn của nó tuôn rơi, nó quay sang gượng cười nói với Ken:
- Thế là rõ rồi, mình không hề có chút quan trọng với cậu ấy, kết thúc chuyện này ở đây thôi, không cần tiếp tục nữa!
Nó ngừng một lát, nuốt nước mắt rồi nói tiếp.
- Cảm ơn cậu đã giúp đỡ mình, sau này ….nó nức nở …nếu …có dịp …nhất định …mình sẽ trả ơn …cậu ….!
Nói rồi, nó trả lại điện thoại cho Ken, cười đau một cái, quay mặt lại, lấy hơi, hét lên: THIÊN TÙNG LÀ ĐỒ NGỐC! Thật to rồi chạy đi.
- Cảm động quá nhỉ? Hắn cười khẩy
- Đồ khốn! Cậu rõ ràng biết tình cảm của Như! Ken tức giận túm cổ áo hắn.
Nhưng hắn lại nhẹ nhàng giật bỏ tay Ken ra:
- Thôi mấy trò diễn này đi! Giả tạo lắm!
- Ơ, hóa ra ngay từ đầu cậu đã nhận ra ròi à?
- Cậu nghĩ tôi là ai?
- …….im lặng
- Ken này, tôi thích Như lúc nào là quyền của tôi, cậu làm ơn đừng xen vào nữa!
Ken đứng im lặng không nói gì.
Hắn quay bước đi.
- Huhu, nó khóc lóc kể hết mọi chuyện cho Ken nghe
- ……=.=! Đúng là bạn sống chết của mình, khó ăn thật!
- Thôi đành vậy, mình mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục nữa!
- Cậu lại nói ngốc nữa rồi! Mình giận cậu cho coi!
- …….im lặng
Một giọt …hai giọt …ba giọt …nước mắt nó lại rơi. Nó thích hắn quá rồi.
Ken luống cuống lấy khăn lau nước mắt cho nó an ủi.
- Đừng khóc nữa, hãy đợi mình, Thiên Tùng có thích cậu hay không sẽ rõ ngay thôi!
- Hả? Nó ngây người
Tối hôm đó đang nằm một mình, nó nhận được tin nhắn của Ken, Ken hẹn nó ra công viên gần nhà. Nó ngồi dậy, chạy đi.
Ra tới nơi, nó thấy hắn đang đứng bên chiếc điện thoại.
- Thiên Tùng! Sao cậu …..?
Hắn chưa kịp nói gì thì Ken đi tới.
- Tùng, Như! Xin lỗi vì muộn rồi còn hẹn hai cậu ra đây!
- Ken, chuyện này là sao? Nó hỏi
Ken kéo nó lại gần, nói với hắn:
- Thiên Tùng, xin lỗi cậu?
- Cái gì? Hắn hỏi
- Mình …mình thích Như rồi!
Nó ngạc nhiên tròn mắt.
- Từ giờ cậu ấy là của mình nhé!
- Thế nào Thiên Tùng, từ giờ Như là của mình nhé!
- Thiên Tùng! Mau trả lời đi! Có được không? Hả?
Nó nhìn hắn ….mong chờ ….
- Tùy cậu! Hắn cười khẩy
Tong tong tong, những giọt nước mắt đau đớn của nó tuôn rơi, nó quay sang gượng cười nói với Ken:
- Thế là rõ rồi, mình không hề có chút quan trọng với cậu ấy, kết thúc chuyện này ở đây thôi, không cần tiếp tục nữa!
Nó ngừng một lát, nuốt nước mắt rồi nói tiếp.
- Cảm ơn cậu đã giúp đỡ mình, sau này ….nó nức nở …nếu …có dịp …nhất định …mình sẽ trả ơn …cậu ….!
Nói rồi, nó trả lại điện thoại cho Ken, cười đau một cái, quay mặt lại, lấy hơi, hét lên: THIÊN TÙNG LÀ ĐỒ NGỐC! Thật to rồi chạy đi.
- Cảm động quá nhỉ? Hắn cười khẩy
- Đồ khốn! Cậu rõ ràng biết tình cảm của Như! Ken tức giận túm cổ áo hắn.
Nhưng hắn lại nhẹ nhàng giật bỏ tay Ken ra:
- Thôi mấy trò diễn này đi! Giả tạo lắm!
- Ơ, hóa ra ngay từ đầu cậu đã nhận ra ròi à?
- Cậu nghĩ tôi là ai?
- …….im lặng
- Ken này, tôi thích Như lúc nào là quyền của tôi, cậu làm ơn đừng xen vào nữa!
Ken đứng im lặng không nói gì.
Hắn quay bước đi.