Tiết học cứ trôi qua như vậy, một cách bình thản, lúc nào nó cũng giữ khoảng cách riêng biệt với hắn. Nhưng mọi chuyện lại không dễ dàng, do nó ngồi quá xa nên phần bàn để viết của nó chỉ có 1,5 gang tay, viết chữ được chữ không, thirng thoảng đánh trật tay, quyển sách rơi xuống làm nó cúi lên cúi xuống rất khốn khổ. Hắn nhìn vậy nhưng vẫn không có cảm xúc gì.
Reng…reng…reng… trống báo hiệu buổi học kết thúc, nó cất hết sách vở và bút, thước vào cặp sách rồi đeo lên lưng, vừa bước chân ra khỏi cửa thì ‘ rào … rào … rào …’ tiếng mưa to ngất trời làm nó dừng chân không bước tiếp
- Ôi, mưa rồi ( các bạn ríu rít)
- Chán thật đấy!
- Thôi, gọi xe của nhà tới đón thôi
- Ừ đúng
Rồi mọi người ai nấy đều lấy điện thoại đắt tiền của mình ra gọi cho gia đình, nó thầm nghĩ: ‘ các bạn đều là tiểu thư công tử mà nhỉ? Có xe xịn luôn, nhưng mình chẳng thích tẹo nào! “ Không biết mẹ đã làm việc xong chưa, nếu ẹm tới đón thì thật là vui, nhưng …. Không được đâu, mẹ có bao giờ hết việc. “ Nghĩ rồi nó buồn buồn, các bạn đã được gia đình đón về hết ‘ Chỉ còn nó đứng ở ban công
Rồi hắn cũng bước ra đứng ở đó, nó ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao cậu ở đây?
- …..
- Không phải cậu có xe riêng à?
- ……
- Cậu thích ở đây sao?
- Tôi không thích đi xe, tôi sẽ ở đây chờ cho tới khi trời tạnh. Mãi hắn mới trả lời, giọng nhàn nhạt
- ờ …. Nó nói thật nhỏ rồi cúi gằm
- Thế còn cậu? Hắn hỏi
- Hả ….? Mình … mình sao ….?
- ……
- Mẹ mình sẽ không tới, mình sẽ ở lại cho tới khi mưa tạnh
- …… ( hắn)
- ……..( nó)
Im lặng …. ( nó bắt đầu sợ cái không khí này, như kiểu trời sắp ăn tươi nuốt sống nó ấy )
Đột nhiên chuông điện thoại của hắn reo lên
- …..
- Thiên Tùng, sao con còn chưa về?
- …..
- Mẹ nghe nói con không để ông quản gia đưa về nhà!
- …..
- Thiên Tùng, Thiên Tùng …! Mẹ hắn gọi với mà hắn không nói một lời
- Trời tạnh con về ( giọng hắn nhàn nhạt làm nó bên cạnh lạnh người)
Tút…tút…tút… hắn tắt máy
- Haizzz, cái thằng này, lúc nào nó cũng như vậy hết
- Có chuyện gì thế thưa bà chủ?
- Trường của thằng con tôi đã tan học rồi mà nó không chịu để ông quản gia đưa xe tới
- Tan học rồi ạ?
- Ừ phải, có chuyện gì sao?
- Dạ không ạ, cũng sắp tới bữa tối rồi, bà chủ có muốn ăn món gì không?
- Tôi sẽ đợi thằng con trai ngỗ nghịch kia về rồi cùng ăn
- Vâng ( giờ này chắc nó cũng đnag trú mưa, bà xót xa khi nghĩ tới con gái mình)
Ủng hộ mình thật nhiều nha!
Reng…reng…reng… trống báo hiệu buổi học kết thúc, nó cất hết sách vở và bút, thước vào cặp sách rồi đeo lên lưng, vừa bước chân ra khỏi cửa thì ‘ rào … rào … rào …’ tiếng mưa to ngất trời làm nó dừng chân không bước tiếp
- Ôi, mưa rồi ( các bạn ríu rít)
- Chán thật đấy!
- Thôi, gọi xe của nhà tới đón thôi
- Ừ đúng
Rồi mọi người ai nấy đều lấy điện thoại đắt tiền của mình ra gọi cho gia đình, nó thầm nghĩ: ‘ các bạn đều là tiểu thư công tử mà nhỉ? Có xe xịn luôn, nhưng mình chẳng thích tẹo nào! “ Không biết mẹ đã làm việc xong chưa, nếu ẹm tới đón thì thật là vui, nhưng …. Không được đâu, mẹ có bao giờ hết việc. “ Nghĩ rồi nó buồn buồn, các bạn đã được gia đình đón về hết ‘ Chỉ còn nó đứng ở ban công
Rồi hắn cũng bước ra đứng ở đó, nó ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao cậu ở đây?
- …..
- Không phải cậu có xe riêng à?
- ……
- Cậu thích ở đây sao?
- Tôi không thích đi xe, tôi sẽ ở đây chờ cho tới khi trời tạnh. Mãi hắn mới trả lời, giọng nhàn nhạt
- ờ …. Nó nói thật nhỏ rồi cúi gằm
- Thế còn cậu? Hắn hỏi
- Hả ….? Mình … mình sao ….?
- ……
- Mẹ mình sẽ không tới, mình sẽ ở lại cho tới khi mưa tạnh
- …… ( hắn)
- ……..( nó)
Im lặng …. ( nó bắt đầu sợ cái không khí này, như kiểu trời sắp ăn tươi nuốt sống nó ấy )
Đột nhiên chuông điện thoại của hắn reo lên
- …..
- Thiên Tùng, sao con còn chưa về?
- …..
- Mẹ nghe nói con không để ông quản gia đưa về nhà!
- …..
- Thiên Tùng, Thiên Tùng …! Mẹ hắn gọi với mà hắn không nói một lời
- Trời tạnh con về ( giọng hắn nhàn nhạt làm nó bên cạnh lạnh người)
Tút…tút…tút… hắn tắt máy
- Haizzz, cái thằng này, lúc nào nó cũng như vậy hết
- Có chuyện gì thế thưa bà chủ?
- Trường của thằng con tôi đã tan học rồi mà nó không chịu để ông quản gia đưa xe tới
- Tan học rồi ạ?
- Ừ phải, có chuyện gì sao?
- Dạ không ạ, cũng sắp tới bữa tối rồi, bà chủ có muốn ăn món gì không?
- Tôi sẽ đợi thằng con trai ngỗ nghịch kia về rồi cùng ăn
- Vâng ( giờ này chắc nó cũng đnag trú mưa, bà xót xa khi nghĩ tới con gái mình)
Ủng hộ mình thật nhiều nha!