Mọi người hãy ủng hộ mình nha! Như vậy mình sẽ rất có động lực, cách làm đơn giản lắm, sau mỗi lần đọc các bạn comment bên dưới ngay nhé!:))
Nó và hắn vẫn đang đứng cùng nhau, nghe những giọt mưa đang lách tách nhảy nhót mà không nói gì, bỗng nhiên....
- …. Có một người đnag bịt mắt nó từ sau
- Ai vậy? Ưm …ưm … bỏ ra đi mà
- Cậu đoán thử đi
- ( Nghe giọng nói này, nó bắt đầu nhận ra) Gia Kiêm … nó nói nhỏ
- Đúng rồi, mới một ngày mà cậu đã nhớ tên mình rồi, nhớ cả giọng nói nữa
- nó cười nhẹ, khuôn mặt lộ rõ vẻ xinh đẹp
- Cậu cười nhìn đẹp lắm, Khiêm nói
- …. Hì hì
- Vậy mà sao không cười nhiều hơn nhỉ? Nếu cậu cứ im lặng như vậy sẽ bị bắt nạt đấy!
- ….. sau rất nhiều chuyện xảy ra, mình không thể cười được, nó câm nín một hồi rồi nói
- Này, hai người muốn nói chuyện tình cảm với nhau thì đi chỗ khác đi, hắn lạnh lùng nói
- Ơ, không có đâu ( nó vội vàng xua tay lắc đầu)
Reng…reng…reng….chiếc smartphone của Gia Khiêm reo lên
- Dạ
- Cậu chủ ơi, tôi đang đợi cậu ở cổng trường ( ông quản gia nhà Khiêm nói)
- Vâng, ông đợi cháu, cháu xuống ngay
- Thôi, tạm biệt cậu nha, Khiêm nói rồi nhẹ nhàng vuốt tóc nó, ngày mai gặp lại
- Ừm… nó gật đầu
- Thiên Tùng, tạm biệt!
- …. ( hắn chẳng thèm trả lời)
Sau khi Khiêm đi rồi , không khí lại trở nên yên tĩnh, mưa mỗi lúc một tầm tã, choáng ngợp một bức màn trắng xóa nước như một bức tranh phong thủy tuyệt đẹp. Cảnh tượng này đột nhiên làm nó nghĩ tới những ngày chung sống với ba, vui vẻ, hạnh phúc, ba và mẹ nó thường cho nó đi chơi, rồi đi ăn kem, nhưng ….. giờ thì không thể, ba nó cách đây mấy tháng đã đi đánh bạc, rồi nợ nần chồng chất, mà nhà nó chỉ có một quán ăn nhỏ, vậy mà bọn đòi nợ đã tới tàn phá hết, trong một khoảng thời gian dài, mẹ nó dường như suy sụp, rồi quyết định rời đi, vào Sài Gòn rồi làm việc cho một gia đình giàu có, bỏ ba nó ở lại đi làm thợ xây kiếm ăn hàng ngày dù mẹ va nó không muốn chút nào. Bây giờ nó đã quyết định quên hết quá khứ đi rồi cùng mẹ sống thật la hạnh phúc trong ngôi nhà mới của chủ
- Này! hắn gọi nó làm nó giật mình
- Sao thế? Nó hỏi nhỏ
- Ở cạnh tôi thì đừng có làm cái mặt ngốc như vậy, trông khó coi lắm!
- Ừm… ( Nghe vậy nó cúi mặt xuống) Mình biết mà! Có ai thích chơi với mình đâu
- Đừng có vậy, tôi không chỉ ghét mình cậu đâu
- ……
- Tôi ghét tất cả bọn con gái, toàn một lũ phiền phức, họ lúc nào cũng lải nhải bên tai tôi, tự dưng hắn bực mình nhưng không biểu hiện ra ngoài mà chỉ giữ trong lòng, vẫn cái khuôn mặt lạnh
- Hihi ( nó bật cười)
- ( hắn quay sang lườm, lạnh lùng nói ) Thái độ gì đấy?
Nó giật bắn mình trước hành động đáng sợ của hắn nhưng vẫn cố che miệng mà cười nhưng cuối cùng không chịu được bật cười thành tiếng, trông nó lúc này dễ thương vô cùng, mái tóc thả dài quá vai một chút bay trước gió cùng sống mũi cao cao, làn da trắng hồng vô cùng dịu dàng, dễ thương, đôi môi đỏ hồng xinh xắn đang rung lên, 2 bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của nó đang cố gắng che đậy nụ cười để ai kia không tức giận, lâu lắm rồi nó mới được cười như vậy, và nó cũng không để ý rằng có một người ….đang….nhìn….nó….. chính là hắn, nhìn nó, hắn chợt nhận ra rằng lâu nay mình chẳng bao giờ cười , mà điều này cũng không xa lạ gì với hắn, vì từ hòi còn ở lớp mầm non, tính cách của hắn đã như vậy: lạnh lùng, không bao giờ cười, lúc nào cũng trầm tư. Thâm chí, những thầy cô từng dạy hắn, kể cả gia sư dạy kèm đều nói: tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người lạnh lùng như vậy, nhưng cũng chính vì cái tính cách soái ca này của hắn đã làm cho bao cô gái trong trường phải đổ gục, thâm chí, hắn đi ra đường khi nào là gái chết tới đó, mà mới chỉ lớp 7 thôi nha. Với gương mặt lạnh, mái tóc màu nâu hạt dẻ, sống mũi cao với cặp kính cận màu xanh nước biển băng giá y như tính cách của chủ nó vậy, nhưng hai cái mắt kính dày cộp ấy vẫn không thể che đi đôi mắt hút hồn của hắn mà ai nhìn vào cũng sẽ bị tan chảy, đôi môi đỏ, chiều cao 1m60, so với nó thì cao hơn hẳn vì nó chỉ cao có 1m50. Những thằng con trai trong trường đi học lúc nào cũng phải sử dụng nước hoa nam đắt tiền và keo vuốt tóc, nhưng hắn thì không, chỉ cần một chút hương bạc hà trên áo là bất cứ cô nàng nào cũng chết đứ đự rồi nên hắn chẳng thèm quan tâm. Là con nhà giàu, ba là giám đóc của một tập đoàn nổi tiếng trên thế giới, tổng cộng có khoảng hơn 200 chi nhánh ở khắp các nước trên thế giới, trình độ học hành của hắn lại cao hơn bất cứ ai, kể cả thầy cô trong trường, thông thạo đủ thứ tiếng trên hành tinh này nên các cô nàng chẳng ngại gì mà gắn cho hắn cái biệt hiệu: Hotboy – Đẹp trai – Con nhà giàu – Học giỏi
Nó và hắn vẫn đang đứng cùng nhau, nghe những giọt mưa đang lách tách nhảy nhót mà không nói gì, bỗng nhiên....
- …. Có một người đnag bịt mắt nó từ sau
- Ai vậy? Ưm …ưm … bỏ ra đi mà
- Cậu đoán thử đi
- ( Nghe giọng nói này, nó bắt đầu nhận ra) Gia Kiêm … nó nói nhỏ
- Đúng rồi, mới một ngày mà cậu đã nhớ tên mình rồi, nhớ cả giọng nói nữa
- nó cười nhẹ, khuôn mặt lộ rõ vẻ xinh đẹp
- Cậu cười nhìn đẹp lắm, Khiêm nói
- …. Hì hì
- Vậy mà sao không cười nhiều hơn nhỉ? Nếu cậu cứ im lặng như vậy sẽ bị bắt nạt đấy!
- ….. sau rất nhiều chuyện xảy ra, mình không thể cười được, nó câm nín một hồi rồi nói
- Này, hai người muốn nói chuyện tình cảm với nhau thì đi chỗ khác đi, hắn lạnh lùng nói
- Ơ, không có đâu ( nó vội vàng xua tay lắc đầu)
Reng…reng…reng….chiếc smartphone của Gia Khiêm reo lên
- Dạ
- Cậu chủ ơi, tôi đang đợi cậu ở cổng trường ( ông quản gia nhà Khiêm nói)
- Vâng, ông đợi cháu, cháu xuống ngay
- Thôi, tạm biệt cậu nha, Khiêm nói rồi nhẹ nhàng vuốt tóc nó, ngày mai gặp lại
- Ừm… nó gật đầu
- Thiên Tùng, tạm biệt!
- …. ( hắn chẳng thèm trả lời)
Sau khi Khiêm đi rồi , không khí lại trở nên yên tĩnh, mưa mỗi lúc một tầm tã, choáng ngợp một bức màn trắng xóa nước như một bức tranh phong thủy tuyệt đẹp. Cảnh tượng này đột nhiên làm nó nghĩ tới những ngày chung sống với ba, vui vẻ, hạnh phúc, ba và mẹ nó thường cho nó đi chơi, rồi đi ăn kem, nhưng ….. giờ thì không thể, ba nó cách đây mấy tháng đã đi đánh bạc, rồi nợ nần chồng chất, mà nhà nó chỉ có một quán ăn nhỏ, vậy mà bọn đòi nợ đã tới tàn phá hết, trong một khoảng thời gian dài, mẹ nó dường như suy sụp, rồi quyết định rời đi, vào Sài Gòn rồi làm việc cho một gia đình giàu có, bỏ ba nó ở lại đi làm thợ xây kiếm ăn hàng ngày dù mẹ va nó không muốn chút nào. Bây giờ nó đã quyết định quên hết quá khứ đi rồi cùng mẹ sống thật la hạnh phúc trong ngôi nhà mới của chủ
- Này! hắn gọi nó làm nó giật mình
- Sao thế? Nó hỏi nhỏ
- Ở cạnh tôi thì đừng có làm cái mặt ngốc như vậy, trông khó coi lắm!
- Ừm… ( Nghe vậy nó cúi mặt xuống) Mình biết mà! Có ai thích chơi với mình đâu
- Đừng có vậy, tôi không chỉ ghét mình cậu đâu
- ……
- Tôi ghét tất cả bọn con gái, toàn một lũ phiền phức, họ lúc nào cũng lải nhải bên tai tôi, tự dưng hắn bực mình nhưng không biểu hiện ra ngoài mà chỉ giữ trong lòng, vẫn cái khuôn mặt lạnh
- Hihi ( nó bật cười)
- ( hắn quay sang lườm, lạnh lùng nói ) Thái độ gì đấy?
Nó giật bắn mình trước hành động đáng sợ của hắn nhưng vẫn cố che miệng mà cười nhưng cuối cùng không chịu được bật cười thành tiếng, trông nó lúc này dễ thương vô cùng, mái tóc thả dài quá vai một chút bay trước gió cùng sống mũi cao cao, làn da trắng hồng vô cùng dịu dàng, dễ thương, đôi môi đỏ hồng xinh xắn đang rung lên, 2 bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của nó đang cố gắng che đậy nụ cười để ai kia không tức giận, lâu lắm rồi nó mới được cười như vậy, và nó cũng không để ý rằng có một người ….đang….nhìn….nó….. chính là hắn, nhìn nó, hắn chợt nhận ra rằng lâu nay mình chẳng bao giờ cười , mà điều này cũng không xa lạ gì với hắn, vì từ hòi còn ở lớp mầm non, tính cách của hắn đã như vậy: lạnh lùng, không bao giờ cười, lúc nào cũng trầm tư. Thâm chí, những thầy cô từng dạy hắn, kể cả gia sư dạy kèm đều nói: tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người lạnh lùng như vậy, nhưng cũng chính vì cái tính cách soái ca này của hắn đã làm cho bao cô gái trong trường phải đổ gục, thâm chí, hắn đi ra đường khi nào là gái chết tới đó, mà mới chỉ lớp 7 thôi nha. Với gương mặt lạnh, mái tóc màu nâu hạt dẻ, sống mũi cao với cặp kính cận màu xanh nước biển băng giá y như tính cách của chủ nó vậy, nhưng hai cái mắt kính dày cộp ấy vẫn không thể che đi đôi mắt hút hồn của hắn mà ai nhìn vào cũng sẽ bị tan chảy, đôi môi đỏ, chiều cao 1m60, so với nó thì cao hơn hẳn vì nó chỉ cao có 1m50. Những thằng con trai trong trường đi học lúc nào cũng phải sử dụng nước hoa nam đắt tiền và keo vuốt tóc, nhưng hắn thì không, chỉ cần một chút hương bạc hà trên áo là bất cứ cô nàng nào cũng chết đứ đự rồi nên hắn chẳng thèm quan tâm. Là con nhà giàu, ba là giám đóc của một tập đoàn nổi tiếng trên thế giới, tổng cộng có khoảng hơn 200 chi nhánh ở khắp các nước trên thế giới, trình độ học hành của hắn lại cao hơn bất cứ ai, kể cả thầy cô trong trường, thông thạo đủ thứ tiếng trên hành tinh này nên các cô nàng chẳng ngại gì mà gắn cho hắn cái biệt hiệu: Hotboy – Đẹp trai – Con nhà giàu – Học giỏi