Hắn quay trở về phòng, dáng vẻ ung dung, trầm mặc lại hiện rõ trên đôi mắt xanh biếc của hắn. Sau khi nói chuyện với nó, hắn thấy mệt, cái miệng của nó nói không ngừng, đáp lại mọi lời nói của hắn, đôi khi còn nói ngốc khiến cho hắn chẳng thể để im ( phải giải thích ý)
Dạo này ở công ty hắn có biết bao nhiêu việc, khiến hắn phải thức khuya để làm việc. Còn cả việc ở bang The Dark, không biết đã chẩn bị chiến đấu đến đâu rồi! Ôi thật làm hắn điên đầu mà!
2 giờ đêm
Trong căn phòng vẫn sáng ánh đèn vàng huyền bí, bên chiếc máy tính, khuôn mặt của hắn vẫn còn đang đăm chiêu, công việc không cho phép hắn được nghỉ ngơi.
Bên phòng nó, ánh đèn ngủ sáng dịu soi khẽ vào khuôn mặt rạng ngời của nó. Nó tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, ngó nhìn chiếc đồng hồ báo thức:
- Mới 2 giờ, mình còn 4 tiếng để ngủ
Rời khỏi chiếc chăn ấm áp, nó định bụng đi xuống nhà uống nước sau đó đi ngủ tiếp, đi qua phòng hắn, nhìn qua khe cửa thấy vẫn sáng ánh đèn vàng, nó khẽ mở cửa, nhìn thấy hắn đang chăm chú đánh máy, nó nghĩ thầm:
- Nhìn máy tính nhiều vậy, thảo nào cận nặng, đeo cái kính dày cộp à!
- Nhưng đã 2 giờ sáng rồi sao cậu ấy vẫn chưa đi ngủ nhỉ? Nó nghĩ thầm
- À đúng rồi, hay là mình pha cho cậu ấy một tách café vậy, nó sẽ khiến cậu ấy tỉnh táo hơn
Nghĩ là làm, nó xuống dưới nhà bếp, pha cho hắn một tách café, mang lên rồi rón rén bước vào phòng hắn, nó khẽ tới bên nơi hắn đang làm việc
- Cậu nghỉ một lát, uống café đi này!
Nghe thấy tiếng nói, hắn ngừng tay, ngước mắt nhìn lên, thấy nó đang mỉm cười, tay cầm một tách café bốc hơi nóng nghi ngút
- Cô làm cho tôi à? Hắn hỏi
- Ừm, nó gật đầu, vì mình mới tỉnh dậy, đi ngang qua thấy cậu làm việc chăm chỉ quá! Nên chỉ muốn làm cái gì đó thôi
Đôi mày thanh tú của hắn hơi giãn ra, hắn cầm lấy, khẽ nhấp môi uống. Café vừa tràn vào miệng, lập tức hắn thấy vị ngọt thanh khiết, và cả vị hơi đắng đắng của cái gì đó:
- Cô bỏ thêm lá trà xanh đúng không?
- Sao cậu biết hay vậy? Nó ngạc nhiên
- Có vị hơi đắng mát mà
- Thông minh quá à! Trà xanh giúp chúng ta thêm tỉnh táo đó, nên mình mới cho thêm vào
- Ừ đúng là như vậy, hắn khẽ mỉm cười rồi đặt tách café lên mặt bàn
- Cảm ơn cô, café trà xanh ngon lắm! Hắn cười, nó làm tôi có động lực hơn rồi!
Nó vui, vì được hắn khen, lời khen được cho là hiếm hoi khi hắn ở cạnh những người khác giới
- Không có gì, chuyện này nhỏ xíu xìu xiu như con kiến thôi mà! Nó chụm tay lại còn nhỏ như con kiến minh họa cho câu nói của mình làm hắn chợt cười
- Cô ta / Cậu ấy cũng đáng yêu đấy chứ? Đó là điều mà cả hắn và nó đều đang nghĩ hiện tại
Nó đưa bàn tay thon nhỏ của mình lên vẫy vẫy:
- Thôi, mình đi ngủ đây, không làm phiền cậu nữa! Nếu buồn ngủ thì đừng cố quá sức, nó sẽ làm cậu ốm đó!
- Tôi biết rồi, cảm ơn cô! Hắn khẽ mỉm cười
- Ngủ ngon, nó nói
- Ngủ ngon, hắn nói
Nó đi ra khỏi phòng hắn, đóng cửa lại, cảm thấy trái tim đang đập thình thình trong lồng ngực, tâm trạng dường như phấn chấn hẳn lên. Nhưng ….. ôi sao thế này? Đôi mắt của nó, đã tỉnh ngủ hẳn rồi! Làm sao ngủ lại đây? Huhu, tiếng trái tim nó đang thổn thức vang tận đáy lòng. Nó đi vào phòng, bật đèn lên và quyết định sẽ ngồi viết tiểu thuyết tới sáng, không ngủ nữa. Thiên Tùng làm được thì mình cũng sẽ làm được thôi!
Bên phòng hắn, ánh đèn vẫn sáng, hắn đang ngồi nhâm nhi tách café nó pha, thật sự không thể rời khỏi hương vị ngọt ngào của tách café này. Hắn thầm biết ơn nó, cô gái bé nhỏ thích quan tâm người khác mà lâu lắm rồi hắn mới gặp được. Cứ như bước ra từ truyện cổ tích. Cảm giác yên bình đang bủa vây lấy hắn.
Dạo này ở công ty hắn có biết bao nhiêu việc, khiến hắn phải thức khuya để làm việc. Còn cả việc ở bang The Dark, không biết đã chẩn bị chiến đấu đến đâu rồi! Ôi thật làm hắn điên đầu mà!
2 giờ đêm
Trong căn phòng vẫn sáng ánh đèn vàng huyền bí, bên chiếc máy tính, khuôn mặt của hắn vẫn còn đang đăm chiêu, công việc không cho phép hắn được nghỉ ngơi.
Bên phòng nó, ánh đèn ngủ sáng dịu soi khẽ vào khuôn mặt rạng ngời của nó. Nó tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, ngó nhìn chiếc đồng hồ báo thức:
- Mới 2 giờ, mình còn 4 tiếng để ngủ
Rời khỏi chiếc chăn ấm áp, nó định bụng đi xuống nhà uống nước sau đó đi ngủ tiếp, đi qua phòng hắn, nhìn qua khe cửa thấy vẫn sáng ánh đèn vàng, nó khẽ mở cửa, nhìn thấy hắn đang chăm chú đánh máy, nó nghĩ thầm:
- Nhìn máy tính nhiều vậy, thảo nào cận nặng, đeo cái kính dày cộp à!
- Nhưng đã 2 giờ sáng rồi sao cậu ấy vẫn chưa đi ngủ nhỉ? Nó nghĩ thầm
- À đúng rồi, hay là mình pha cho cậu ấy một tách café vậy, nó sẽ khiến cậu ấy tỉnh táo hơn
Nghĩ là làm, nó xuống dưới nhà bếp, pha cho hắn một tách café, mang lên rồi rón rén bước vào phòng hắn, nó khẽ tới bên nơi hắn đang làm việc
- Cậu nghỉ một lát, uống café đi này!
Nghe thấy tiếng nói, hắn ngừng tay, ngước mắt nhìn lên, thấy nó đang mỉm cười, tay cầm một tách café bốc hơi nóng nghi ngút
- Cô làm cho tôi à? Hắn hỏi
- Ừm, nó gật đầu, vì mình mới tỉnh dậy, đi ngang qua thấy cậu làm việc chăm chỉ quá! Nên chỉ muốn làm cái gì đó thôi
Đôi mày thanh tú của hắn hơi giãn ra, hắn cầm lấy, khẽ nhấp môi uống. Café vừa tràn vào miệng, lập tức hắn thấy vị ngọt thanh khiết, và cả vị hơi đắng đắng của cái gì đó:
- Cô bỏ thêm lá trà xanh đúng không?
- Sao cậu biết hay vậy? Nó ngạc nhiên
- Có vị hơi đắng mát mà
- Thông minh quá à! Trà xanh giúp chúng ta thêm tỉnh táo đó, nên mình mới cho thêm vào
- Ừ đúng là như vậy, hắn khẽ mỉm cười rồi đặt tách café lên mặt bàn
- Cảm ơn cô, café trà xanh ngon lắm! Hắn cười, nó làm tôi có động lực hơn rồi!
Nó vui, vì được hắn khen, lời khen được cho là hiếm hoi khi hắn ở cạnh những người khác giới
- Không có gì, chuyện này nhỏ xíu xìu xiu như con kiến thôi mà! Nó chụm tay lại còn nhỏ như con kiến minh họa cho câu nói của mình làm hắn chợt cười
- Cô ta / Cậu ấy cũng đáng yêu đấy chứ? Đó là điều mà cả hắn và nó đều đang nghĩ hiện tại
Nó đưa bàn tay thon nhỏ của mình lên vẫy vẫy:
- Thôi, mình đi ngủ đây, không làm phiền cậu nữa! Nếu buồn ngủ thì đừng cố quá sức, nó sẽ làm cậu ốm đó!
- Tôi biết rồi, cảm ơn cô! Hắn khẽ mỉm cười
- Ngủ ngon, nó nói
- Ngủ ngon, hắn nói
Nó đi ra khỏi phòng hắn, đóng cửa lại, cảm thấy trái tim đang đập thình thình trong lồng ngực, tâm trạng dường như phấn chấn hẳn lên. Nhưng ….. ôi sao thế này? Đôi mắt của nó, đã tỉnh ngủ hẳn rồi! Làm sao ngủ lại đây? Huhu, tiếng trái tim nó đang thổn thức vang tận đáy lòng. Nó đi vào phòng, bật đèn lên và quyết định sẽ ngồi viết tiểu thuyết tới sáng, không ngủ nữa. Thiên Tùng làm được thì mình cũng sẽ làm được thôi!
Bên phòng hắn, ánh đèn vẫn sáng, hắn đang ngồi nhâm nhi tách café nó pha, thật sự không thể rời khỏi hương vị ngọt ngào của tách café này. Hắn thầm biết ơn nó, cô gái bé nhỏ thích quan tâm người khác mà lâu lắm rồi hắn mới gặp được. Cứ như bước ra từ truyện cổ tích. Cảm giác yên bình đang bủa vây lấy hắn.