Mình đã được 400 lượt xem rồi, mình cảm ơn các bạn nhiều lắm, nhất là 2 bạn My x Ly và Giang Ha rry nha!Hai bạn đã ủng hộ mình rất rất nhiều! Mình vui lắm, và cả những bạn khác nữa, nhờ các bạn àm mình có được số lượt đọc nhiều như vậy! I love mina <3. Và để đáp lại sự quan tâm đó, mình sẽ cô gắng viết truyện thật hay! Hihi
Suy nghĩ xong, hắn hỏi nó:
- Khi nãy cậu cười gì?
- Gì cơ? À thì, ai bảo cậu đẹp trai quá làm gì! Các bạn nữ theo đuổi cũng đúng!
- …..
- …..
- Tôi chỉ muốn là một người bình thường, hắn lạnh lùng nói
- Rồi sẽ có một ngày cậu phải thích một ai thôi, nếu cứ một mình thì cô đơn lắm
- Ngốc như cậu mà cũng có thể nói ra những lời này à?
- Ơ, những điều này đứa trẻ lên 3 cũng có thể hiểu mà!
- Vậy cậu là đứa trẻ lên 3 chắc?
- Không, làm gì có chứ!
- Cậu vừa nói đấy thôi
- ……..
- Đúng là ngốc, chưa từng thấy ai ngốc như cậu đấy! Hắn nói lạnh
- Ừm, nó gật đầu
Hai người lại đứng trong im lặng. Trời vẫn đang mưa tầm tã như sẽ chẳng ngừng . Từ xa, chiếc xe ô tô đen hiện đại đời mới nhất trên thế giới đang tiến về phía cổng trường và dừng, cánh của mở ra, một cô tiểu thư xinh đẹp, mái tóc dài, đen thẳng, đôi mắt to tròn, sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng không tì vết, chiều cao 1m55, bước đi trong mưa trông như một thiên thần không cánh vậy, và không ai khác: đó chính là Khánh Linh, con gái của một giám đốc tập đoàn nổi tiếng thế giới, gia đình có khoảng 300 chi nhánh trên khắp các nước, danh giá không kém gì gia đình hắn, tập đoàn ấy làm ăn lâu dài với tập đoàn của ba hắn nên ngay từ nhỏ, hắn và Khánh Linh đã có hôn ước với nhau, tới giờ đã được 3 năm nhưng chỉ có Khánh Linh công nhận điều ấy, còn đối với hắn, tờ giấy hôn ước đấy chẳng đáng một xu nào! Thậm chí, mỗi lần nhìn thấy Khánh Linh, hắn đều khó chịu
- Thiên Tùng!
Từ dưới sân trường đã nghe thấy tiếng nói của nhỏ
Nhỏ chạy vượt lên tầng 3 ( nơi nó và hắn đang đứng)
- Thiên Tùng!!!!!!
Nhỏ ôm chầm lấy hắn rồi sụt sùi: mình mới sang nhà cậu, mẹ cậu nói cậu chưa về, cậu có biết là mình lo cho cậu lắm không? Mình đã phải đi ngay tới đây đó. Hắn để cho nhỏ ôm một lúc nữa rồi mới đẩy ra, lạnh lùng nói: lần sau không cần làm vậy nữa!
- Tại sao chứ?
- Tôi không thích
- Mình chỉ muốn quan tâm cậu thôi mà, dù gì thì hai chúng ta cũng đã có hôn ước từ bé
- ……….
- Ờ xin lỗi ( từ nãy đến giờ, nó đã chứng kiến tất cả, và đã vô cùng bất ngờ khi biết hắn và nhỏ là hôn phu của nhau) có sao không khi mình chứng kiến tất cả? Nó nhỏ nhẹ hỏi
- Vậy ra từ nãy giờ cậu ở đây sao?
- Ừ, trời mưa nên mình ở đây, đợi đến khi nào tạnh mới về, nó lí nhí
- Cậu đứng cùng Thiên Tùng?
- Ừ …..
BỐP, một cái tát như trời giáng lao thẳng vào mặt nó
- Mày đã làm gì cậu ấy? Nói mau? Thái độ của nhỏ thay đổi hẳn đi
- Mình không làm gì hết! Thật mà! Nó đau quá khóc nấc lên
- Câm miệng đi! Tao không tin mày đâu! Tao đã dặn mày không được tới gần cậu ấy cơ mà! Sao mày dám trái? HẢ? Trời mưa thì mày đội mưa về đi! Mắc mớ gì phải đứng lại đây? Nhỏ tru tréo lên
- ……. Nó chỉ còn biết đứng khóc, từng giọt nước mắt đắng cay của nó tuôn xuống mặn chát. Nó cảm thấy thật buồn
- Đi thôi Thiên Tùng, cậu về với mình, mặc kệ con nhỏ đó
- …… ( hắn đứng im không nói gì, và hắn cũng chẳng muốn đi cùng nhỏ)
- Sao vậy? Không lẽ cậu thương hại nó?
- …….
- Không thể thế được, cậu không thể quen biết con nhỏ quê mùa ấy! Cậu phải đi với mình
- Đi về đi ( hắn nói với nhỏ) tôi sẽ gọi điện cho ông quản gia tới trường lần nữa
- Vậy cậu gọi ông ấy nói rằng sẽ đi với mình đi
- Không, hắn lạnh lùng nói
Dù hắn đã nói vậy nhưng nhỏ vẫn cương quyết không chịu về
- Cho mình số của ông quản gia gia đình cậu đi, mình sẽ g….
- ĐI VỀ ĐI! Hắn nói lớn làm nó cũng giật mình, nhỏ Khánh Linh thì sợ hãi, biết không làm gì được đành phải rời đi, không quên nói với: ngày mai nhất định cậu phải đi với mình rồi quay sang nhìn nó, đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt như kiểu: tao cấm mày đụng tới cậu ấy đấy
Trời vẫn mưa, nó đứng tựa lưng vào tường rồi ngồi xụp xuống , khóc thầm một mình, nó không ngờ lại có chuyện này xảy ra với mình. Còn hắn rút chiếc điện thoại đời mới nhất ra rồi gọi người tới đón về.
Suy nghĩ xong, hắn hỏi nó:
- Khi nãy cậu cười gì?
- Gì cơ? À thì, ai bảo cậu đẹp trai quá làm gì! Các bạn nữ theo đuổi cũng đúng!
- …..
- …..
- Tôi chỉ muốn là một người bình thường, hắn lạnh lùng nói
- Rồi sẽ có một ngày cậu phải thích một ai thôi, nếu cứ một mình thì cô đơn lắm
- Ngốc như cậu mà cũng có thể nói ra những lời này à?
- Ơ, những điều này đứa trẻ lên 3 cũng có thể hiểu mà!
- Vậy cậu là đứa trẻ lên 3 chắc?
- Không, làm gì có chứ!
- Cậu vừa nói đấy thôi
- ……..
- Đúng là ngốc, chưa từng thấy ai ngốc như cậu đấy! Hắn nói lạnh
- Ừm, nó gật đầu
Hai người lại đứng trong im lặng. Trời vẫn đang mưa tầm tã như sẽ chẳng ngừng . Từ xa, chiếc xe ô tô đen hiện đại đời mới nhất trên thế giới đang tiến về phía cổng trường và dừng, cánh của mở ra, một cô tiểu thư xinh đẹp, mái tóc dài, đen thẳng, đôi mắt to tròn, sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng không tì vết, chiều cao 1m55, bước đi trong mưa trông như một thiên thần không cánh vậy, và không ai khác: đó chính là Khánh Linh, con gái của một giám đốc tập đoàn nổi tiếng thế giới, gia đình có khoảng 300 chi nhánh trên khắp các nước, danh giá không kém gì gia đình hắn, tập đoàn ấy làm ăn lâu dài với tập đoàn của ba hắn nên ngay từ nhỏ, hắn và Khánh Linh đã có hôn ước với nhau, tới giờ đã được 3 năm nhưng chỉ có Khánh Linh công nhận điều ấy, còn đối với hắn, tờ giấy hôn ước đấy chẳng đáng một xu nào! Thậm chí, mỗi lần nhìn thấy Khánh Linh, hắn đều khó chịu
- Thiên Tùng!
Từ dưới sân trường đã nghe thấy tiếng nói của nhỏ
Nhỏ chạy vượt lên tầng 3 ( nơi nó và hắn đang đứng)
- Thiên Tùng!!!!!!
Nhỏ ôm chầm lấy hắn rồi sụt sùi: mình mới sang nhà cậu, mẹ cậu nói cậu chưa về, cậu có biết là mình lo cho cậu lắm không? Mình đã phải đi ngay tới đây đó. Hắn để cho nhỏ ôm một lúc nữa rồi mới đẩy ra, lạnh lùng nói: lần sau không cần làm vậy nữa!
- Tại sao chứ?
- Tôi không thích
- Mình chỉ muốn quan tâm cậu thôi mà, dù gì thì hai chúng ta cũng đã có hôn ước từ bé
- ……….
- Ờ xin lỗi ( từ nãy đến giờ, nó đã chứng kiến tất cả, và đã vô cùng bất ngờ khi biết hắn và nhỏ là hôn phu của nhau) có sao không khi mình chứng kiến tất cả? Nó nhỏ nhẹ hỏi
- Vậy ra từ nãy giờ cậu ở đây sao?
- Ừ, trời mưa nên mình ở đây, đợi đến khi nào tạnh mới về, nó lí nhí
- Cậu đứng cùng Thiên Tùng?
- Ừ …..
BỐP, một cái tát như trời giáng lao thẳng vào mặt nó
- Mày đã làm gì cậu ấy? Nói mau? Thái độ của nhỏ thay đổi hẳn đi
- Mình không làm gì hết! Thật mà! Nó đau quá khóc nấc lên
- Câm miệng đi! Tao không tin mày đâu! Tao đã dặn mày không được tới gần cậu ấy cơ mà! Sao mày dám trái? HẢ? Trời mưa thì mày đội mưa về đi! Mắc mớ gì phải đứng lại đây? Nhỏ tru tréo lên
- ……. Nó chỉ còn biết đứng khóc, từng giọt nước mắt đắng cay của nó tuôn xuống mặn chát. Nó cảm thấy thật buồn
- Đi thôi Thiên Tùng, cậu về với mình, mặc kệ con nhỏ đó
- …… ( hắn đứng im không nói gì, và hắn cũng chẳng muốn đi cùng nhỏ)
- Sao vậy? Không lẽ cậu thương hại nó?
- …….
- Không thể thế được, cậu không thể quen biết con nhỏ quê mùa ấy! Cậu phải đi với mình
- Đi về đi ( hắn nói với nhỏ) tôi sẽ gọi điện cho ông quản gia tới trường lần nữa
- Vậy cậu gọi ông ấy nói rằng sẽ đi với mình đi
- Không, hắn lạnh lùng nói
Dù hắn đã nói vậy nhưng nhỏ vẫn cương quyết không chịu về
- Cho mình số của ông quản gia gia đình cậu đi, mình sẽ g….
- ĐI VỀ ĐI! Hắn nói lớn làm nó cũng giật mình, nhỏ Khánh Linh thì sợ hãi, biết không làm gì được đành phải rời đi, không quên nói với: ngày mai nhất định cậu phải đi với mình rồi quay sang nhìn nó, đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt như kiểu: tao cấm mày đụng tới cậu ấy đấy
Trời vẫn mưa, nó đứng tựa lưng vào tường rồi ngồi xụp xuống , khóc thầm một mình, nó không ngờ lại có chuyện này xảy ra với mình. Còn hắn rút chiếc điện thoại đời mới nhất ra rồi gọi người tới đón về.