Theo đường chỉ của cô nhân viên cấp cao, hắn bước nhanh tới bên cánh cửa sắt lâu ngày không ai nhòm ngó đã bám dày bụi, bên trong mới càng kinh khủng với bộ ghế sofa cũ kĩ với mấy bông hoa hồng nát bươm, héo quắt, đám chuột ngày càng lộng hành khi thấy chẳng ai dòm ngó tới, chúng nhởn nhơ chạy nhảy, xây hang xây ổ, trong căn phòng đó chỉ cần bước vào đã thấy mùi của bọn chuột hôi hám bốc lên nồng nặc.
Mặc cho sự can ngăn của mọi người, hắn vẫn mở cửa bước vào.
Nó đang nằm, rất yên tĩnh, trên mặt lấm lem những vết bẩn, mái tóc mềm gần che nửa khuôn mặt vì trong căn phòng không có không khí trong lành, hơi nóng bốc lên làm nó đổ mồ hôi hột, mái tóc vì thế mà ướt đi, dính vào khuôn mặt ngời sáng.
Điều hắn nghĩ quả không sai, chính là nó: cô gái mà hắn nghi ngờ qua lời miêu tả của người làm trong công ty.
Không ngần ngại, hắn bước tới bế thốc thân hình bé nhỏ của nó lên, bước sải nhanh một cách nhẹ nhàng trong những con mắt đang trố lên của mọi người.
Trên tay hắn, cơ thể nó vẫn đang run lên từng đợt, không phải vì lạnh, mà vì sợ, những lời kêu cứu không ai nghe, những con chuột chạy nhảy quanh người nó, và ngay cả khi nó nhắm mắt chuẩn bị ngất đi, những thứ hôi hám vẫn còn đang luẩn quẩn, và nó sợ những thứ đó.
Hắn rất tức giận, sao nhân viên trong công ty mình lại có thể đem nhốt một cô gái bé nhỏ thế này trong một căn phòng hoang bẩn thỉu như vậy trong suốt mấy tiếng đồng hồ. Mặc dù không nói ra nhưng trong thâm tâm hắn vẫn đang cảm thấy không hài lòng vì nhân viên trong công ty mình làm việc thiếu suy nghĩ như thế.
Chẳng mấy chốc, hắn đã bế nó ra khỏi xe, nhìn xuống nó thấy bộ quần áo đang mặc lấm lem cả. Hắn liền ra hiệu cho cô nhân viên nãy giờ vẫn lo lắng đi theo. Cô lo sợ nó sẽ tắt thở rồi cô sẽ phải nhận hình phạt thích đáng do luật pháp đưa ra, thêm nữa, cô cũng rất hối hận và mong làm điều gì để chuộc tội với nó.
Hắn ngừng lại nói với cô:
- Cô cùng tôi về nhà được không? Đồ cô gái này đang mặc bị dây bẩn hết rồi, cô có thể giúp cô ấy tắm và thay đồ giúp tôi!
- Ơ, dạ dạ được ạ! Cô vội đồng ý ngay
Rồi cùng hắn leo lên chiếc xe đắt tiền, hắn ngồi ghế trước lái xe, còn nó và cô nhân viên ngồi ở ghế sau, nó vẫn ngất lịm đi, tựa đầu vài vai cô.
Về tới nhà, hắn đỗ xe, rồi mở cửa sau, bế nó ra, cô cũng chạy theo. Cô ngạc nhiên khi vừa bước chân vào đã thấy một vườn hoa hồng xanh đang tỏa hương thơm ngát. Cô đã từng tới nhà hắn khá nhiều với những bữa tiệc lớn được tổ chức ở nhà, nhìn thấy những bông hoa này nhưng chưa bao giờ thấy nó tỏa hương thơm ngát như vậy, cô vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Hắn trao nó cho cô rồi đi vào phòng thay đồ. Cô cố gắng dìu nó vào phòng tắm, tắm cho nó sạch sẽ và thay bộ quần áo lấm lem bằng bộ đồ mới thơm tho, đoạn đưa nó vào trong phòng, đặt nó ngay ngắn nằm trên giường rồi đi ra ngoài, gặp hắn chuẩn bị vào, cô nhìn thấy hắn đã thay đồ, chỉ mặc chiếc áo phông đen cùng chiếc quần jeans phong cách thì hỏi:
- Ngài không định tới công ty làm việc tiếp sao?
- Ừ, hôm nay tôi nghỉ
- Để chăm sóc cho cô gái này? Cô nhíu mày hỏi
- Không biết, hắn bình thản trả lời rồi bước vào trong, ngồi xuống ghế, đặt tay lên trán nó, khuôn mặt đầy lo âu
- Ngài đừng lo, cô ấy không sốt, chỉ là tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại ngất đi lâu thế!
- Là một bài học cho cô! Hắn nói
- Sao ạ?
- Đây là cách cô đối xử với một cô gái à? Cô ấy cũng là con gái, giống cô!
- Dạ, lúc đó chỉ là cô ấy quá cố chấp!
- Thôi, đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe
- Vâng ạ, tôi xin lỗi! Cô cúi đầu
Nói rồi cô đi ra ngoài, để lại hắn và nó trong phòng. Hắn với ánh mắt lo âu đang nhìn nó vẫn say sưa nhắm mắt:
- Đồ ngốc này! Cô mau tỉnh dậy nhìn tôi đi!
Mặc cho sự can ngăn của mọi người, hắn vẫn mở cửa bước vào.
Nó đang nằm, rất yên tĩnh, trên mặt lấm lem những vết bẩn, mái tóc mềm gần che nửa khuôn mặt vì trong căn phòng không có không khí trong lành, hơi nóng bốc lên làm nó đổ mồ hôi hột, mái tóc vì thế mà ướt đi, dính vào khuôn mặt ngời sáng.
Điều hắn nghĩ quả không sai, chính là nó: cô gái mà hắn nghi ngờ qua lời miêu tả của người làm trong công ty.
Không ngần ngại, hắn bước tới bế thốc thân hình bé nhỏ của nó lên, bước sải nhanh một cách nhẹ nhàng trong những con mắt đang trố lên của mọi người.
Trên tay hắn, cơ thể nó vẫn đang run lên từng đợt, không phải vì lạnh, mà vì sợ, những lời kêu cứu không ai nghe, những con chuột chạy nhảy quanh người nó, và ngay cả khi nó nhắm mắt chuẩn bị ngất đi, những thứ hôi hám vẫn còn đang luẩn quẩn, và nó sợ những thứ đó.
Hắn rất tức giận, sao nhân viên trong công ty mình lại có thể đem nhốt một cô gái bé nhỏ thế này trong một căn phòng hoang bẩn thỉu như vậy trong suốt mấy tiếng đồng hồ. Mặc dù không nói ra nhưng trong thâm tâm hắn vẫn đang cảm thấy không hài lòng vì nhân viên trong công ty mình làm việc thiếu suy nghĩ như thế.
Chẳng mấy chốc, hắn đã bế nó ra khỏi xe, nhìn xuống nó thấy bộ quần áo đang mặc lấm lem cả. Hắn liền ra hiệu cho cô nhân viên nãy giờ vẫn lo lắng đi theo. Cô lo sợ nó sẽ tắt thở rồi cô sẽ phải nhận hình phạt thích đáng do luật pháp đưa ra, thêm nữa, cô cũng rất hối hận và mong làm điều gì để chuộc tội với nó.
Hắn ngừng lại nói với cô:
- Cô cùng tôi về nhà được không? Đồ cô gái này đang mặc bị dây bẩn hết rồi, cô có thể giúp cô ấy tắm và thay đồ giúp tôi!
- Ơ, dạ dạ được ạ! Cô vội đồng ý ngay
Rồi cùng hắn leo lên chiếc xe đắt tiền, hắn ngồi ghế trước lái xe, còn nó và cô nhân viên ngồi ở ghế sau, nó vẫn ngất lịm đi, tựa đầu vài vai cô.
Về tới nhà, hắn đỗ xe, rồi mở cửa sau, bế nó ra, cô cũng chạy theo. Cô ngạc nhiên khi vừa bước chân vào đã thấy một vườn hoa hồng xanh đang tỏa hương thơm ngát. Cô đã từng tới nhà hắn khá nhiều với những bữa tiệc lớn được tổ chức ở nhà, nhìn thấy những bông hoa này nhưng chưa bao giờ thấy nó tỏa hương thơm ngát như vậy, cô vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Hắn trao nó cho cô rồi đi vào phòng thay đồ. Cô cố gắng dìu nó vào phòng tắm, tắm cho nó sạch sẽ và thay bộ quần áo lấm lem bằng bộ đồ mới thơm tho, đoạn đưa nó vào trong phòng, đặt nó ngay ngắn nằm trên giường rồi đi ra ngoài, gặp hắn chuẩn bị vào, cô nhìn thấy hắn đã thay đồ, chỉ mặc chiếc áo phông đen cùng chiếc quần jeans phong cách thì hỏi:
- Ngài không định tới công ty làm việc tiếp sao?
- Ừ, hôm nay tôi nghỉ
- Để chăm sóc cho cô gái này? Cô nhíu mày hỏi
- Không biết, hắn bình thản trả lời rồi bước vào trong, ngồi xuống ghế, đặt tay lên trán nó, khuôn mặt đầy lo âu
- Ngài đừng lo, cô ấy không sốt, chỉ là tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại ngất đi lâu thế!
- Là một bài học cho cô! Hắn nói
- Sao ạ?
- Đây là cách cô đối xử với một cô gái à? Cô ấy cũng là con gái, giống cô!
- Dạ, lúc đó chỉ là cô ấy quá cố chấp!
- Thôi, đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe
- Vâng ạ, tôi xin lỗi! Cô cúi đầu
Nói rồi cô đi ra ngoài, để lại hắn và nó trong phòng. Hắn với ánh mắt lo âu đang nhìn nó vẫn say sưa nhắm mắt:
- Đồ ngốc này! Cô mau tỉnh dậy nhìn tôi đi!