- Dậy...My ơi...dậy đi...trễ giờ rồi kìa... - Quỳnh An đang dùng hết sức mình vừa lay vừa hét vào tai con bạn để nó chịu dậy. - Ư...ư...mấy giờ rồi??? - My vừa dụi mắt vừa hỏi, hiện giờ vẫn đang trong tình trạng ngái ngủ cực độ.
- 6.30 rồi.
- Á...má ơi chết con rồi 6.30 rồi sao??? - Hươền My chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi chui tọt vào ngià vệ sinh làm vscn.
- Sao mày không gọi tao sớm hơn hả con quỷ kia??? - Huyền My trong tolet nói vọng ra.
- Cho mày chết. Ai bảo hôm qua thích xem anh Kevil hát cơ. - Quỳnh An được dịp trêu con này rồi.
- Tại anh ấy hát hay quá mà!!! - Huyền My cố gắng biện minh.
- Rồi rồi, vì anh ấy hát hay, vì anh ấy đẹp trai, tao biết rồi. Nhanh lên cô nương.
* Giờ Giải Lao *
- " Tinh ". Của mày đây, uống đi, trà sữa vị khoai môn đấy! - Huyền My hớn hở cầm một ly trà sữa lạnh áp vào má Quỳn An 3 giây rồi lại dơ ra trước mặt, cười toe toét.
- Hôm nay sao mày tốt bụng đột xuất vậy, có bỏ thuốc độc không đây??? - Quỳnh An được nước đá đểu Huyền My.
- Có đấy, tao bỏ liều nặng cơ, cho mày chết luôn đi!!! - Huyền My có vẻ giận, trừng mắt với con bạn.
- Thôi nào, tao chỉ đùa thôi mà, sao mày làm dữ vậy. - Thấy tình hình không thể đùa, cô liền xuống nước lay lay tay xin lỗi con bạn.
- Hì hì tao biết mà. Đùa lại mày tí thôi. - Huyền My cười hì hì khi kế hoạch của mình đã thành công.
- Con quỷ... - Quỳnh An lại bị mắc mưu con này rồi.
- Chiều nay mày đi làm hả? - Huyền My đánh lảng sang chuyện khác chứ để con này giận thì mệt lắm.
- Uk, 4h tao vào làm rồi. - Quỳnh An trả lời xong thì uống một ngụm trà sữa vị khoai môn - cái vị mà vừa đắng vừa ngọt trong kí ức của cô.
"- Con gái, trà sữa cùa con đây, vị khoai môn đấy!!
- Cảm ơn mẹ, con thích vị khoai môn nhất.
- Uk. Con uống đi. Lần cuối mẹ mua cho con đấy.
Câu nói cuối cùng bà mẹ nói rất nhỏ và một cô bé hồn nhiên 7 tuổi không hề để ý đến câu nói ấy."
Những dòng hồi ức đó lại trở về trong cô, cô không hề muốn nhớ đên nó một chút nào. Bởi vì khi nhớ đến nó là tim cô cứ thắt lại không thể thở được. Đang hoang mang trong dòng hồi ức đó thì cô bạn Hà Mi ở đâu chạy vào, thở hổn hển nói không ra lời: " Mọi...mọi..người ơi..."
- Có chuyện gì từ từ nói nghe xem nào. Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy? - Tất cả các bạn trong lớp có vẻ tò mò về chuyện này.
- Anh...anh...Ke..vil...Kevil đang ở dưới sân trường mình ý... - Hà Mi lắp bắp mới xong được câu nói. Khổ quá!!!
1s...2s...3s...
- Á...á...á... - Một giàn điệp khúc được dựng lên, có đủ thứ giọng. Nhưng riêng Quỳnh An nhà ta thì rất khác người, cô cứ ngồi bình thản và...uống trà sữa thôi..( cũng hơi bất ngờ xíu..)
- Thật sao, anh Kevil đang ở trường mình á??? - Huyền My không chịu được nữa cất tiếng hỏi, mắt thì sáng long lanh.
- Ừ. Mình vừa ở dưới đó, thấy anh ấy là chạy lên đây báo cho mọi người luôn á. À đúng rồi, mình nghe có bạn nói anh ấy đang tìm Quỳnh An ớ. - Hà My vừa nói vừa đưa mắt nhìn Quỳnh An đang ngồi uống trà sữa ( bình thản). Cùng lúc đó có rất nhiều ánh mắt ( hình như là tất cả) trong lớp đều nhìn về phía Quỳnh An.
- Phì...sặc...khụ...khụ...khụ... - Nghe nói đến đây thì Quỳnh An đang uống trà sữa thì bị sặc luôn. Sau một hồi ho sặc sụa, Quỳnh An lấy lại giọng hỏi - Mình...mình á...??? - Quỳnh An lấy ngón tay trỏ chỉ vào mặt mình ( nhìn mặt ngu hết cỡ)
- Ừ. Mình nghe mấy bạn nói vậy. - Câu khẳng định của Hà Mi làm Quỳnh An ngã ngửa luôn.
- Sao...sao lại là mình??? - Quỳnh An ngu ngơ hỏi lại.
- Đến bạn còn không biết thì sao mình biết được.
- Mà chắc gì đã phải là mình, trường này khối người tên Quỳnh An mà. Không phải đâu. - Quỳnh An tự an ủi mình bằng cách phủ nhận tất cả.
- Ái xì.... Phải hay không thì cứ xuống là biết mà. - Lúc này Huyền My không kiên nhẫn được nữa vội kéo tay Quỳnh An xuống sân trường. Cùng lúc đó các bạn còn lại cũng sực tỉnh và kéo nhau đi kèm theo đó là những tiếng la hét. Quỳnh An chỉ kịp đặt ly trà sữa xuống bàn rồi chạy theo Huyền My. Lòng cô cứ có cảm giác gì đó khác lạ.
Xuống đến sân trường...OMG... Cả một sân trường chật cứng người. Trai có, gái có...cùng vang lên một điệp khúc: " Kevil...Kevil... Chúng em yêu anh...I love you... " Trời ơi có cần phải làm quá lên vậy không? ( Suy nghĩ của Quỳnh An). Nhưng có một điều lạ là tất cả học sinh ai nấy đều đứng thành vòng tròn, ít nhất cũng phải cách tên Kevil ấy 1m30. Theo những gì cô biết thì nếu fan mà được gặp thần tượng của mình thì sẽ xúm lại xin chữ kí rồi chụp hình mà, sao đây lại như vầy. Và một điều nữa đó là trên mặt tên Kevil ấy không có chút biểu cảm gì gọi là cười cả ( dù chỉ là cái nhếch môi). Nhờ vào tài lượn lách của Huyền My mà giờ hai người đang đứng trước mặt một chàng trai mặc một chiếc quần jean trắng, chiếc áo phông bên trong cũng trắng có ít hoa văn, chiếc áo khoác đen bên ngoài có cách điệu một số chỗ, đôi giày bánh mì cao cổ càng tôn thêm dáng người cao to của anh. Và không ai khác đó là...
- Á...á... là anh Kevil thật này. Ôi chúa ơi đẹp trai quá. - Huyền My lại reo lên cái điệp khúc muôn thủa là " đẹp trai ".
Khi Kevil nghe được tiếng hét gần mình thì anh quay lại, khuôn mặt anh bất chợt hiện lên ý cười. Không phải vì cô gái vừa reo lên mà là vì có Quỳnh An đứng ở đó. Bước chân anh rời đi, tiến lại phía Quỳnh An đang đứng. Đến khi anh đứng trước mặt Quỳnh An thì trên môi anh đã xuất hiện hẳn nụ cười. Điều đó làm cho các fan nữ của anh cứ đổ rầm rầm. Và những tiếng " tách, tách " chụp ảnh cứ vang lên liên tục. ( Đương nhiên phải chụp rồi, 1000 năm mới thấy được nụ cười của anh mà, không chừng sẽ không có lần thứ 2 đâu).
- Chào em, Quỳnh An. - Kevil cất tiếng, miệng vẫn mỉm cười. Sau câu chào hỏi đoa của anh là hàng loạt tiếng ồ lên, mọi người thật không thể tin nổi.
- Hôm nay anh rảnh rỗi vậy sao. Đến đây làm gì vậy, anh tìm ai hay là có lịch quay ở đây. - Quỳnh An nói bằng giọng bình thản, mặt cũng bình thản đến sợ. Cứ như là người đứng trước mặt cô không phải là ca sĩ nổi tiếng vậy. Trong khi đó thì có rất nhiều cô gái đang xếp hàng dài mong được như cô.
- Nếu anh có lịch diễn ở đây thì giờ này đã có rất nhiều người ở đây rồi. Anh là đến tìm em.
- Sao lại đến tìm tôi, chúng ta đâu thân thiết đến mức ấy đâu. - Quỳnh An hơi bất ngờ khi sự thật amh đến đây tìm cô là thật. Sao lại tìm cô chứ, lại còn đến tận trường. Trời ơi cô không muốn rắc rối với đống fan của anh đâu.
- 6.30 rồi.
- Á...má ơi chết con rồi 6.30 rồi sao??? - Hươền My chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi chui tọt vào ngià vệ sinh làm vscn.
- Sao mày không gọi tao sớm hơn hả con quỷ kia??? - Huyền My trong tolet nói vọng ra.
- Cho mày chết. Ai bảo hôm qua thích xem anh Kevil hát cơ. - Quỳnh An được dịp trêu con này rồi.
- Tại anh ấy hát hay quá mà!!! - Huyền My cố gắng biện minh.
- Rồi rồi, vì anh ấy hát hay, vì anh ấy đẹp trai, tao biết rồi. Nhanh lên cô nương.
* Giờ Giải Lao *
- " Tinh ". Của mày đây, uống đi, trà sữa vị khoai môn đấy! - Huyền My hớn hở cầm một ly trà sữa lạnh áp vào má Quỳn An 3 giây rồi lại dơ ra trước mặt, cười toe toét.
- Hôm nay sao mày tốt bụng đột xuất vậy, có bỏ thuốc độc không đây??? - Quỳnh An được nước đá đểu Huyền My.
- Có đấy, tao bỏ liều nặng cơ, cho mày chết luôn đi!!! - Huyền My có vẻ giận, trừng mắt với con bạn.
- Thôi nào, tao chỉ đùa thôi mà, sao mày làm dữ vậy. - Thấy tình hình không thể đùa, cô liền xuống nước lay lay tay xin lỗi con bạn.
- Hì hì tao biết mà. Đùa lại mày tí thôi. - Huyền My cười hì hì khi kế hoạch của mình đã thành công.
- Con quỷ... - Quỳnh An lại bị mắc mưu con này rồi.
- Chiều nay mày đi làm hả? - Huyền My đánh lảng sang chuyện khác chứ để con này giận thì mệt lắm.
- Uk, 4h tao vào làm rồi. - Quỳnh An trả lời xong thì uống một ngụm trà sữa vị khoai môn - cái vị mà vừa đắng vừa ngọt trong kí ức của cô.
"- Con gái, trà sữa cùa con đây, vị khoai môn đấy!!
- Cảm ơn mẹ, con thích vị khoai môn nhất.
- Uk. Con uống đi. Lần cuối mẹ mua cho con đấy.
Câu nói cuối cùng bà mẹ nói rất nhỏ và một cô bé hồn nhiên 7 tuổi không hề để ý đến câu nói ấy."
Những dòng hồi ức đó lại trở về trong cô, cô không hề muốn nhớ đên nó một chút nào. Bởi vì khi nhớ đến nó là tim cô cứ thắt lại không thể thở được. Đang hoang mang trong dòng hồi ức đó thì cô bạn Hà Mi ở đâu chạy vào, thở hổn hển nói không ra lời: " Mọi...mọi..người ơi..."
- Có chuyện gì từ từ nói nghe xem nào. Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy? - Tất cả các bạn trong lớp có vẻ tò mò về chuyện này.
- Anh...anh...Ke..vil...Kevil đang ở dưới sân trường mình ý... - Hà Mi lắp bắp mới xong được câu nói. Khổ quá!!!
1s...2s...3s...
- Á...á...á... - Một giàn điệp khúc được dựng lên, có đủ thứ giọng. Nhưng riêng Quỳnh An nhà ta thì rất khác người, cô cứ ngồi bình thản và...uống trà sữa thôi..( cũng hơi bất ngờ xíu..)
- Thật sao, anh Kevil đang ở trường mình á??? - Huyền My không chịu được nữa cất tiếng hỏi, mắt thì sáng long lanh.
- Ừ. Mình vừa ở dưới đó, thấy anh ấy là chạy lên đây báo cho mọi người luôn á. À đúng rồi, mình nghe có bạn nói anh ấy đang tìm Quỳnh An ớ. - Hà My vừa nói vừa đưa mắt nhìn Quỳnh An đang ngồi uống trà sữa ( bình thản). Cùng lúc đó có rất nhiều ánh mắt ( hình như là tất cả) trong lớp đều nhìn về phía Quỳnh An.
- Phì...sặc...khụ...khụ...khụ... - Nghe nói đến đây thì Quỳnh An đang uống trà sữa thì bị sặc luôn. Sau một hồi ho sặc sụa, Quỳnh An lấy lại giọng hỏi - Mình...mình á...??? - Quỳnh An lấy ngón tay trỏ chỉ vào mặt mình ( nhìn mặt ngu hết cỡ)
- Ừ. Mình nghe mấy bạn nói vậy. - Câu khẳng định của Hà Mi làm Quỳnh An ngã ngửa luôn.
- Sao...sao lại là mình??? - Quỳnh An ngu ngơ hỏi lại.
- Đến bạn còn không biết thì sao mình biết được.
- Mà chắc gì đã phải là mình, trường này khối người tên Quỳnh An mà. Không phải đâu. - Quỳnh An tự an ủi mình bằng cách phủ nhận tất cả.
- Ái xì.... Phải hay không thì cứ xuống là biết mà. - Lúc này Huyền My không kiên nhẫn được nữa vội kéo tay Quỳnh An xuống sân trường. Cùng lúc đó các bạn còn lại cũng sực tỉnh và kéo nhau đi kèm theo đó là những tiếng la hét. Quỳnh An chỉ kịp đặt ly trà sữa xuống bàn rồi chạy theo Huyền My. Lòng cô cứ có cảm giác gì đó khác lạ.
Xuống đến sân trường...OMG... Cả một sân trường chật cứng người. Trai có, gái có...cùng vang lên một điệp khúc: " Kevil...Kevil... Chúng em yêu anh...I love you... " Trời ơi có cần phải làm quá lên vậy không? ( Suy nghĩ của Quỳnh An). Nhưng có một điều lạ là tất cả học sinh ai nấy đều đứng thành vòng tròn, ít nhất cũng phải cách tên Kevil ấy 1m30. Theo những gì cô biết thì nếu fan mà được gặp thần tượng của mình thì sẽ xúm lại xin chữ kí rồi chụp hình mà, sao đây lại như vầy. Và một điều nữa đó là trên mặt tên Kevil ấy không có chút biểu cảm gì gọi là cười cả ( dù chỉ là cái nhếch môi). Nhờ vào tài lượn lách của Huyền My mà giờ hai người đang đứng trước mặt một chàng trai mặc một chiếc quần jean trắng, chiếc áo phông bên trong cũng trắng có ít hoa văn, chiếc áo khoác đen bên ngoài có cách điệu một số chỗ, đôi giày bánh mì cao cổ càng tôn thêm dáng người cao to của anh. Và không ai khác đó là...
- Á...á... là anh Kevil thật này. Ôi chúa ơi đẹp trai quá. - Huyền My lại reo lên cái điệp khúc muôn thủa là " đẹp trai ".
Khi Kevil nghe được tiếng hét gần mình thì anh quay lại, khuôn mặt anh bất chợt hiện lên ý cười. Không phải vì cô gái vừa reo lên mà là vì có Quỳnh An đứng ở đó. Bước chân anh rời đi, tiến lại phía Quỳnh An đang đứng. Đến khi anh đứng trước mặt Quỳnh An thì trên môi anh đã xuất hiện hẳn nụ cười. Điều đó làm cho các fan nữ của anh cứ đổ rầm rầm. Và những tiếng " tách, tách " chụp ảnh cứ vang lên liên tục. ( Đương nhiên phải chụp rồi, 1000 năm mới thấy được nụ cười của anh mà, không chừng sẽ không có lần thứ 2 đâu).
- Chào em, Quỳnh An. - Kevil cất tiếng, miệng vẫn mỉm cười. Sau câu chào hỏi đoa của anh là hàng loạt tiếng ồ lên, mọi người thật không thể tin nổi.
- Hôm nay anh rảnh rỗi vậy sao. Đến đây làm gì vậy, anh tìm ai hay là có lịch quay ở đây. - Quỳnh An nói bằng giọng bình thản, mặt cũng bình thản đến sợ. Cứ như là người đứng trước mặt cô không phải là ca sĩ nổi tiếng vậy. Trong khi đó thì có rất nhiều cô gái đang xếp hàng dài mong được như cô.
- Nếu anh có lịch diễn ở đây thì giờ này đã có rất nhiều người ở đây rồi. Anh là đến tìm em.
- Sao lại đến tìm tôi, chúng ta đâu thân thiết đến mức ấy đâu. - Quỳnh An hơi bất ngờ khi sự thật amh đến đây tìm cô là thật. Sao lại tìm cô chứ, lại còn đến tận trường. Trời ơi cô không muốn rắc rối với đống fan của anh đâu.