* Trên xe *
- Tụi nó vừa tra khảo em đúng không. - Kevil mắt vẫn hướng về phía trước cất giọng hỏi cô.
- À không...chỉ là nói một số chuyện lung tung thôi. - Đang miên man suy nghĩ về những lời nói vừa nãy thì anh hỏi làm cô giật mình.
- Ừ.
Cả 2 không nói gì nữa chỉ im lặng như thế, mỗi người theo đuổi 1 dòng suy nghĩ riêng của mình. Quỳnh An đang rất tò mò về những gì mọi người mới nói. Thật ra, anh ấy là người như thế nào, cô thực sự rất muốn biết. Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn dòng xe đang tấp nập qua lại.
Xe chạy được 15p nữa thì đến gần đến chỗ nhà trọ, cô bảo anh dừng xe trước con đường lớn. Đi một đoạn nữa là đến nhà cô rồi. Cô chào tạm biệt anh và nói lời cảm ơn, cảm ơn anh vì đã dẫn cô đi chơi.
* *** * *** *
- Tao về rồi đây. - Về đến phòng là cô la lớn gọi nhỏ bạn.
Từ đâu bay ra một sinh vật giữ chặt vai Quỳnh An rồi lắc lắc.
- Mày với anh ấy đi chơi những đâu. Sao anh ấy đến tận trường đón mày vậy. Mày với anh ấy có quan hệ gì hả. Mày thành người nổi tiếng rồi con ơi....- Như là một cái loa phát ra liên hồi mà không biết mệt. Huyền My tuôn một lèo, không biết cô có kịp tiếp nhận không nữa.
- Mày có mệt không? - Sau khi nghe My tuôn như nước thì cô phán 1 câu.
- Con quỷ này, đừng có đánh trống lảng. Trả lời tao mau lên.
- Mày hỏi nhiều vậy thì tao biết trả lời câu nào bây giờ.
- Thế thì nói từ đầu luôn đi. Khai nhanh lên.
- Tao cũng chả biết bắt đầu từ đâu nữa. Thôi tránh ra cho tao thay đồ đi làm nào. Muộn giờ làm của tao mất rồi.
- Không được, trả lời tao trước đi.
- Được rồi, tối về tao kể cho được chưa.
- Ừ. Nhớ đấy. Thôi đi đi.
**** ****** *****
Quỳnh An vội vã chạy ra bến xe buýt, vừa kịp lúc xe buýt chạy đến. Quỳnh An ngồi trên xe mà cứ liên tục nhìn đồng hồ, đi từ này đến chỗ làm cũng phải mất 10p, mới ngày đầu đi làm mà đã trễ rồi, có chết cô không cơ chứ...quản lí lại còn khó tính. Cô cứ trong tình trạng lo lắng mà không để ý đến mọi người xung quanh đang nhìn cô rồi bàn tán gì đó. Giờ hoj có nói gì cô cũng kệ thôi, điều cô quan tâm giờ là không bị đuổi việc khi chưa được làm buổi nào. Cuối cùng xe cũng dừng lại, cô leo tót xuống chạy thật nhanh vào.
- Thôi chết...4h10p rồi. - Nhìn đồng hồ rồi cố sức chạy thật nhanh.
Vừa bước vào quán cô đã thấy quán rất đông, liếc nhìn thì thấy anh quản lí đang đứng ở quầy thu ngân, cô liền chạy đến, thái độ vội vàng:
- Xin lỗi....em xin lỗi, vì có việc nên em đến hơi trễ, em hứa lần sau sẽ không có chuyện này xảy ra nữa đâu ạ. - Cô vội nói, thái độ hối lỗi. Chứ để anh quản lí giận lên thì cô xong rồi.
- Hứ...vô trách nhiệm thì nói đại đi còn lí do với chả lí trấu. - Anh Toàn chưa kịp nói thì Yến đứng bên cạnh đã nhảy vào họng. Giọng nói cô ta thì chanh chua, khuôn mặt thì chảnh chọe. Nhưng khi nhận được ánh nhìn của anh Toàn thì im ngay.
- Không sao, đây là buổi đầu em đi lf nên anh sẽ bỏ qua, nhưng không có lần sau đâu. Vào thay đồ rồi ra làm việc đi.
- Dạ, em cảm ơn anh. - Cô thở phào nhẹ nhõm rồi vào trong thay đồ.
- Còn cô cũng đi làm việc đi. - Anh Tòan quay sang Yến nói, thái độ thay đổi hẳn. Cô ta không dám nói gì thêm.
Anh Toàn nhìn về phía Quỳnh An vừa mới đi, lại suy nghĩ. Bình thường anh rất khó tính với nhân viên của anh, có người đến xin việc anh cũng không nhận thêm. Nhưng không hiểu sao, Quỳnh An vừa mới đến là anh đồng ý ngay. Và cảm giác anh đối với cô không như bao cô gái khác, cảm giác rất quen. Chợt những dòng kí ức lại kéo về trong đầu anh.
" - Này, con nhỏ kia, đứng lại. - Một tốp bạn nữ khoảng 5,6 người đứng trước mặt một cô bé tầm 8 tuổi đang đi, trên tay cô bé cầm một con búp bê. Cô bé vừa lên tiếng lớn hơn tất cả những người còn lại, và hơn cô bé ấy tầm 3 tuổi.
- Đến giờ tôi phải về rồi, chị làm ơn tránh ra. - Dường như cô bé ấy không hề sợ.
- Mày đúng là khó ưa. Tại sao mày chỉ mới vào đây mà đã được các sơ quan tâm, yêu thương vậy chứ. - Dứt lời, cô bé cầm đầu đẩy ngã cô bé ấy xuống đất, làm văng cả con búp bê. Nhưng cô bé ấy không khóc, tự mình đứng lên rồi nhặt lại con búp bê, thái độ cũng không hề sợ hãi.
- Tôi làm sao biết được, nếu chị muốn biết thì đi hỏi các sơ đi. Đến giờ tôi phải về rồi, chị tránh đường ra.
- Mày... - Cô bé cầm đầu bị cô bé ấy nói vậy thì tức lắm, hung hăng giơ tay định đánh cô bé.
- Dừng lại. Cậu đang làm gì vậy. Các sơ nhìn thấy thì cậu sẽ bị phạt đấy. - Từ xa, một cậu bé vừa đi tới vừa nói, tuổi có vẻ bằng tuổi cô bé cầm đầu. Giọng nói ấy dường như làm cho cô bé kia phải sợ, liền hạ tay xuống.
- Con bé này láo với tớ trước mà.
- Tôi đã nhìn thấy hết rồi. Là cậu đã bắt nạt em ấy trước. Nếu không muốn để viện trưởng biết việc này thì cậu mau xin lỗi em ấy rồi đi đi.
- Xi...lỗi... - Cô bé ấy nói ra 2 từ này thì coi như rất khó khăn, nói nhỏ xíu à. Nói xong thì quay đầu ra hiệu cho đám người đi cùng đi luôn.
- Tụi nó vừa tra khảo em đúng không. - Kevil mắt vẫn hướng về phía trước cất giọng hỏi cô.
- À không...chỉ là nói một số chuyện lung tung thôi. - Đang miên man suy nghĩ về những lời nói vừa nãy thì anh hỏi làm cô giật mình.
- Ừ.
Cả 2 không nói gì nữa chỉ im lặng như thế, mỗi người theo đuổi 1 dòng suy nghĩ riêng của mình. Quỳnh An đang rất tò mò về những gì mọi người mới nói. Thật ra, anh ấy là người như thế nào, cô thực sự rất muốn biết. Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn dòng xe đang tấp nập qua lại.
Xe chạy được 15p nữa thì đến gần đến chỗ nhà trọ, cô bảo anh dừng xe trước con đường lớn. Đi một đoạn nữa là đến nhà cô rồi. Cô chào tạm biệt anh và nói lời cảm ơn, cảm ơn anh vì đã dẫn cô đi chơi.
* *** * *** *
- Tao về rồi đây. - Về đến phòng là cô la lớn gọi nhỏ bạn.
Từ đâu bay ra một sinh vật giữ chặt vai Quỳnh An rồi lắc lắc.
- Mày với anh ấy đi chơi những đâu. Sao anh ấy đến tận trường đón mày vậy. Mày với anh ấy có quan hệ gì hả. Mày thành người nổi tiếng rồi con ơi....- Như là một cái loa phát ra liên hồi mà không biết mệt. Huyền My tuôn một lèo, không biết cô có kịp tiếp nhận không nữa.
- Mày có mệt không? - Sau khi nghe My tuôn như nước thì cô phán 1 câu.
- Con quỷ này, đừng có đánh trống lảng. Trả lời tao mau lên.
- Mày hỏi nhiều vậy thì tao biết trả lời câu nào bây giờ.
- Thế thì nói từ đầu luôn đi. Khai nhanh lên.
- Tao cũng chả biết bắt đầu từ đâu nữa. Thôi tránh ra cho tao thay đồ đi làm nào. Muộn giờ làm của tao mất rồi.
- Không được, trả lời tao trước đi.
- Được rồi, tối về tao kể cho được chưa.
- Ừ. Nhớ đấy. Thôi đi đi.
**** ****** *****
Quỳnh An vội vã chạy ra bến xe buýt, vừa kịp lúc xe buýt chạy đến. Quỳnh An ngồi trên xe mà cứ liên tục nhìn đồng hồ, đi từ này đến chỗ làm cũng phải mất 10p, mới ngày đầu đi làm mà đã trễ rồi, có chết cô không cơ chứ...quản lí lại còn khó tính. Cô cứ trong tình trạng lo lắng mà không để ý đến mọi người xung quanh đang nhìn cô rồi bàn tán gì đó. Giờ hoj có nói gì cô cũng kệ thôi, điều cô quan tâm giờ là không bị đuổi việc khi chưa được làm buổi nào. Cuối cùng xe cũng dừng lại, cô leo tót xuống chạy thật nhanh vào.
- Thôi chết...4h10p rồi. - Nhìn đồng hồ rồi cố sức chạy thật nhanh.
Vừa bước vào quán cô đã thấy quán rất đông, liếc nhìn thì thấy anh quản lí đang đứng ở quầy thu ngân, cô liền chạy đến, thái độ vội vàng:
- Xin lỗi....em xin lỗi, vì có việc nên em đến hơi trễ, em hứa lần sau sẽ không có chuyện này xảy ra nữa đâu ạ. - Cô vội nói, thái độ hối lỗi. Chứ để anh quản lí giận lên thì cô xong rồi.
- Hứ...vô trách nhiệm thì nói đại đi còn lí do với chả lí trấu. - Anh Toàn chưa kịp nói thì Yến đứng bên cạnh đã nhảy vào họng. Giọng nói cô ta thì chanh chua, khuôn mặt thì chảnh chọe. Nhưng khi nhận được ánh nhìn của anh Toàn thì im ngay.
- Không sao, đây là buổi đầu em đi lf nên anh sẽ bỏ qua, nhưng không có lần sau đâu. Vào thay đồ rồi ra làm việc đi.
- Dạ, em cảm ơn anh. - Cô thở phào nhẹ nhõm rồi vào trong thay đồ.
- Còn cô cũng đi làm việc đi. - Anh Tòan quay sang Yến nói, thái độ thay đổi hẳn. Cô ta không dám nói gì thêm.
Anh Toàn nhìn về phía Quỳnh An vừa mới đi, lại suy nghĩ. Bình thường anh rất khó tính với nhân viên của anh, có người đến xin việc anh cũng không nhận thêm. Nhưng không hiểu sao, Quỳnh An vừa mới đến là anh đồng ý ngay. Và cảm giác anh đối với cô không như bao cô gái khác, cảm giác rất quen. Chợt những dòng kí ức lại kéo về trong đầu anh.
" - Này, con nhỏ kia, đứng lại. - Một tốp bạn nữ khoảng 5,6 người đứng trước mặt một cô bé tầm 8 tuổi đang đi, trên tay cô bé cầm một con búp bê. Cô bé vừa lên tiếng lớn hơn tất cả những người còn lại, và hơn cô bé ấy tầm 3 tuổi.
- Đến giờ tôi phải về rồi, chị làm ơn tránh ra. - Dường như cô bé ấy không hề sợ.
- Mày đúng là khó ưa. Tại sao mày chỉ mới vào đây mà đã được các sơ quan tâm, yêu thương vậy chứ. - Dứt lời, cô bé cầm đầu đẩy ngã cô bé ấy xuống đất, làm văng cả con búp bê. Nhưng cô bé ấy không khóc, tự mình đứng lên rồi nhặt lại con búp bê, thái độ cũng không hề sợ hãi.
- Tôi làm sao biết được, nếu chị muốn biết thì đi hỏi các sơ đi. Đến giờ tôi phải về rồi, chị tránh đường ra.
- Mày... - Cô bé cầm đầu bị cô bé ấy nói vậy thì tức lắm, hung hăng giơ tay định đánh cô bé.
- Dừng lại. Cậu đang làm gì vậy. Các sơ nhìn thấy thì cậu sẽ bị phạt đấy. - Từ xa, một cậu bé vừa đi tới vừa nói, tuổi có vẻ bằng tuổi cô bé cầm đầu. Giọng nói ấy dường như làm cho cô bé kia phải sợ, liền hạ tay xuống.
- Con bé này láo với tớ trước mà.
- Tôi đã nhìn thấy hết rồi. Là cậu đã bắt nạt em ấy trước. Nếu không muốn để viện trưởng biết việc này thì cậu mau xin lỗi em ấy rồi đi đi.
- Xi...lỗi... - Cô bé ấy nói ra 2 từ này thì coi như rất khó khăn, nói nhỏ xíu à. Nói xong thì quay đầu ra hiệu cho đám người đi cùng đi luôn.